” Phụ thân mời uống trà.”
“Được được được!” Tần Giang Dũng gật đầu, từ trong tay áo móc ra một chiếc hộp gỗ đàn, mở ra, bên trong chính là một đôi hoa tai, rất có cảm hoài mà nói ra: “Năm đó ta bất quá chỉ là một tiểu thương buôn ngọc, cũng cầm không ra sính lễ đặc biệt tốt, gia thế căn bản không xứng với mẫu thân ngươi, nhưng mẫu thân ngươi lại chỉ lấy một đôi hoa tai ngọc, dứt khoát gả cho ta. Nhiều năm như vậy, ta vẫn giữ đôi hoa tai này để an ủi tịch mịch, hôm nay ngươi cưới thê tử, phụ thân nghĩ, vẫn nên đem đôi hoa tai này cho các ngươi, mới là thích hợp nhất.”
Trên thực tế, đôi hoa tai này vốn cũng không phải lễ vật lần đầu gặp mặt. Lúc Tần Phủ Nguyên phụ thân say rượu, từng lấy đôi hoa tay này ra, lúc đó nàng âm thầm cầm đi, chờ đến hôm sau Tần Giang Dũng lật tung cả căn nhà cuối cùng tìm được nàng, lúc đó đã từng rất phẫn hận mà rống lên một câu: “Ngươi mang Ảnh Nhi của ta đi rồi! Hôm nay ngay cả tưởng niệm cuối cùng cũng muốn cướp đi sao!” Bắt đầu từ lúc đó, đối với Tần Phủ Nguyên mà nói, mẫu thân nhất định chính là nàng hại chết.
Hôm nay nghe nhắc đến mẫu thân, trong lòng Tần Phủ Nguyên tất nhiên là vô cùng khó chịu, đôi hoa tai này cũng trầm trọng thêm mấy phần. Mặc dù việc đón dâu này giống như trò đùa, nhưng lúc này, nàng trái lại thật hy vọng, mẫu thân nếu trên trời có linh thiêng, có thể nhìn nàng nhiều một chút, nhìn hài tử của nàng ấy, hôm nay đã thành gia lập thất.
Sở Oản không hề biết Tần Phủ Nguyên cùng đôi hoa tai này có quá khứ gì, liền vui mừng nhận lấy, tuy nói nàng quý vì công chúa, một khối ngọc tối đa bất quá thuộc hàng trung phẩm cũng không hề hiếm lạ, nhưng trước khi gả đến, vẫn luôn nghe nói, Tần lão gia chỉ cưới một nữ tử, cũng chưa bao giờ có thê thiếp, tình cảm đó, có lẽ là vô cùng tốt đẹp, hôm nay vật trọng yếu như vậy lại đến trên tay nàng, không phải đã chứng minh phụ thân của Tần Phủ Nguyên rất thích nàng sao?
Tần Giang Dũng dĩ nhiên là rất hài lòng về công chúa, đặc biệt là sau khi thấy nàng yêu thích đôi hoa tai như thế, lại càng vui mừng, công chúa dung mạo khuynh quốc khuynh thành, phẩm tính cũng là vô cùng tốt đẹp!
Sau buổi cơm sáng Tần Giang Dũng cuối cùng không còn lo lắng, liền muốn rời đi: “Thời gian không còn sớm nữa, phụ thân phải chuẩn bị đi rồi, cửa hiệu còn nhiều công việc, một ngày cũng không thể không đến !”
Tần Phủ Nguyên biết phụ thân xác thực có việc, hơn nữa quy củ ở chỗ này, thực sự không thể giữ lại, Tần Giang Dũng vừa đi, nàng liền xoay người nói với công chúa: “Điện hạ ở tạm trong phủ chờ một chút, Phủ Nguyên đi tiễn phụ thân.”
Sở Oản gật đầu, chính nàng còn muốn hỏi xem có cần nàng đi cùng hay không, nhưng Tần Phủ Nguyên từ lúc nàng gật đầu đã lập tức đuổi theo, gọi lại cũng sợ là không còn kịp rồi, nàng đành bĩu môi từ bỏ.
Tần Giang Dũng bị Tần Phủ Nguyên đuổi theo không hề ngoài ý muốn, chỉ là còn muốn giáo huấn nàng: “Phụ thân hôm nay bất quá mới hơn năm mươi, chỉ là mấy con phố mà thôi đâu cần ngươi đến tiễn? Mau trở về đi! Tân hôn yến nhân, có thể nào để công chúa một mình ở lại trong phủ?”
“Phụ thân buổi chiều không phải muốn khởi hành đi Tô Châu sao? Chuyến đi này phải qua một thời gian dài không được gặp, phụ thân liền để con tiễn người qua hai con phố này đi!” Tần Phủ Nguyên chua xót trong lòng, với thương tịch của Tần gia, có thể cưới công chúa đã là tổ tiên phù hộ, sao có thể xa cầu công chúa vì nàng phá lệ, để phụ thân ở lại trong phủ?
Hai phụ tử dọc đường không nói gì, Tần Phủ Nguyên thật sự cũng chỉ là tiễn chân, lúc đến cửa hiệu của Tần gia, cùng người làm trong cửa hiệu chào hỏi, Tần Giang Dũng lại bắt đầu đuổi người: “Được rồi, đừng làm cho điện hạ chờ lâu.”
” Phụ thân…” Lời nói của Tần Phủ Nguyên nghẹn ở trong cổ họng, cuối cùng chỉ đành cúi đầu dời mắt, để tránh bị nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của nàng.
“Ai, ngươi hài tử này, cũng đã thành gia lập thất rồi.” Tần Giang Dũng làm sao sẽ không biết lo lắng thật sự trong lòng hài tử? Mặc dù ngẫm lại tuổi già sống cô độc một mình là thật sự có chút chua xót, nhưng trên đời này, nào có phi ưng cả đời không giương cánh? “Ngươi phải đối xử tốt với điện hạ, đến lúc đó vào cung nhiều quy củ, ngươi phải thanh tỉnh một chút. Phụ thân ở bên ngoài, ngươi nên thay ta tẫn hiếu với cữu mỗ gia của ngươi, mấy năm nay, vẫn nhờ vào hắn chiếu cố.”
Tần Phủ Nguyên đáp ứng từng việc một, còn có luyến tiếc, trái lại Tần Giang Dũng trực tiếp xoay người đóng cửa. Thở dài một hơi, ở trên đường bước đi một cách mạn vô mục đích, cuối cùng đến Đông Hoa Môn, các quan binh canh gác lấy làm kỳ lạ, Tần Phủ Nguyên cũng cảm thấy mình bị trúng tà rồi, sao lại đến nơi này?
Không khỏi tự giễu mà bật cười, lúc này mới nâng đầu, xoay người trở lại quý phủ.
Lúc này một canh giờ đã trôi qua, điện hạ từ lâu đã không ở chính đường, Tần Phủ Nguyên bản ý là muốn đi thư phòng, trái lại là quản gia, đột nhiên nói với nói với Tần Phủ Nguyên: “Điện hạ đang ở phía sau núi.”
Tần Phủ Nguyên chỉ cho rằng là điện hạ phân phó, liền gật đầu, ý bảo người đi phía trước dẫn đường.
Dọc đường, Tần Phủ Nguyên không khỏi luôn mãi thán phục vì cách trang hoàng của quý phủ, Tần trạch tuân theo phong cách giản đơn của tổ tiên, cũng không lộng lẫy đến đâu. Xa xa đã có thể thấy một đạo ngân bạch trên mặt đất, thì ra là kéo dài đến trước một hồ nước, bên hồ rừng đào hồng nhạt tựa biển, cánh hồng nhụy trắng, vô cùng mê người.
Có thể là thiên tính thích cái đẹp, tâm tình vốn dĩ trầm thấp trong lúc nhất thời lại cảm thấy thư thảng. Tiếp tục đi sâu vào bên trong, còn có thể thấy mặt hồ cánh hoa rơi lả tả, mơ hồ muốn nhuộm hồng cả mặt nước.
Bên hồ phía sau đào lâm, có một tiểu lương đình, một thiếu nữ mặc cung trang màu vàng nhạt ghé vào lan can, nhàm chán phất tay về phía mặt hồ, đến gần nhìn kỹ, thì ra là trên tay phủng hoa, cách hồi lâu lại rắc một nắm.
Tần Phủ Nguyên không khỏi tỉ mỉ quan sát thê tử trên danh nghĩa của nàng, mặc dù hôm qua đã từng cảm thán, cũng kinh diễm qua, chỉ là đẹp không sao tả xiết, cảm thán sao có thể kể hết?
Lúc này điện hạ đã thay đổi cung trang của buổi sáng, chỉ mặc một bộ y phục bình thường, hồng quang khắp trời chiếu vào trên mặt, khiến nữ tử vốn là xinh đẹp khả ái, càng thêm giống như tranh vẽ.
“Khụ khụ!” Động tĩnh đột ngột khiến tiên nữ bức tranh giật mình tỉnh giấc, cũng vạch trần sự thực Tần Phủ Nguyên nhìn trộm.
Nàng có chút buồn bực mà nhìn về phía người khởi xướng, quản gia lại chỉ là cúi đầu: “Nô tài đối với hoa đào, dị ứng.”
Lúc này, điện hạ đã chậm rãi đi đến bên này: “Phò mã!”
” Nếu quản gia dị ứng đối với hoa đào, vậy trước tiên lui xuống đi.” Cử chỉ nhìn trộm này thực sự quá mức mất mặt, Tần Phủ Nguyên chỉ đành đuổi người trước, đang lúc nói chuyện, khóe mắt liếc mắt nhìn đến điện hạ lảo đảo một cái, nàng không kịp nghĩ nhiều, thân thể đã phản ứng trước, lập tức đỡ lấy người đến.
Tần Phủ Nguyên chưa từng chịu qua nỗi khổ bị bó chân, trái lại gặp qua tình cảnh Bàn Nhược khóc lóc cầu xin nhũ mẫu, cho nên đối với việc này từ trước đến nay tràn đầy sợ hãi, trong suy nghĩ của nàng, nếu mang gót sen ba tấc mà có thể đi đứng bình thường thì rất giỏi rồi. Hôm nay gặp điện hạ suýt nữa ngã sấp xuống, càng có chút đồng tình: “Điện hạ! Người vừa rồi…”
Tần Phủ Nguyên chợt dừng lại, bởi vì lúc này người trong lòng cười đến thực sự quá xán lạn, thực sự khiến nàng không đành lòng trách móc nặng nề, chỉ đành sửa lời: “Điện hạ, người vừa rồi như thế, là rất dễ bị thương.” Sở Oản bĩu môi: “Nhưng phò mã trở về, Oản Nhi hài lòng a….”
Tần Phủ Nguyên bật cười: “Đây là lý do gì? Phủ Nguyên chỉ mới ra ngoài một lúc.”
” Mới không phải một lúc!” Sở Oản nhíu mày: “Oản Nhi đợi đủ năm nén hương.”
Phủ Nguyên kinh ngạc: “Điện hạ còn tỉ mỉ tính toán thời gian?”
Điện hạ đảo mắt: “Ngược lại không phải, chỉ là thuận tiện quan tâm một chút mà thôi.”
Sở Oản đưa tay sờ cằm, nhìn cử chỉ của nàng liền biết hiện tại trong lòng chính là chột dạ! Tần Phủ Nguyên bình tĩnh đỡ điện hạ đứng thẳng, sau đó chắp tay sau lưng mà nhìn nàng. Điện hạ không thể chịu được, quả nhiên chủ động nói: “Ta là rất quan tâm, nhưng Điều Nhi nói, Oản Nhi phải rụt rè một chút, phò mã mới có thể cảm thấy Oản Nhi hiền thục. Nàng còn nói, nếu như Oản Nhi luôn không biết xấu hổ như vậy, phò mã không chừng sẽ không thích ta nữa!”
Khóe môi Tần Phủ Nguyên bất giác run rẩy, nhưng vẫn cố nén: “Điều Nhi?”
“Phải — Điều Nhi tỷ tỷ rất lợi hại, cái gì cũng biết! Còn biết y thuật! Lại còn xinh đẹp nữa!” Sở Oản nói xong, rồi lại buồn bã nói thầm: “Không được, Điều Nhi tỷ tỷ tốt như vậy, Phò mã cũng không thể thích tỷ ấy mà không thích Oản Nhi nữa!”
Khóe môi Tần Phủ Nguyên liên tục cong lên, giả vờ thần bí hỏi: “Như vậy điện hạ còn nhớ kỹ, vị Điều Nhi cô nương kia, sau khi căn dặn những việc này xong, còn từng nói gì nữa sao?”
“Hừm?” Sở Oản trừng mắt, không giải thích được.
” Ví dụ như là đừng nói cho ai biết việc đó là từ đâu nghe được? Cô ấy có căn dặn những gì khác không?” Tần Phủ Nguyên nói đến lúc này, rất muốn gặp vị Điều Nhi cô nương kia một lần, nếu cô ấy đang hầu hạ bên cạnh điện hạ lúc này thì sẽ có biểu cảm như thế nào đây?
Công chúa bừng tỉnh đại ngộ: “A! Điều Nhi tỷ tỷ nói qua! Nhưng, phò mã làm sao mà biết được?”
Tần Phủ Nguyên chỉ cười không nói, chỉ là nhìn điện hạ, mặc ý nàng ấy rối bời . Qua một lúc, Tần Phủ Nguyên cảm thấy đứng lâu mệt mỏi, liền nâng bước đi vào trong lương đình, trong đình còn rải hoa đầy đất, dường như là trước đó điện hạ chậm rãi ngắt xuống.
“Phò mã, người vẫn chưa giải thích được làm sao người biết những lời Điều Nhi tỷ tỷ nói với ta!” Lông mày của công chúa nhất thời nhíu thành chữ bát, buồn bực vì bị làm ngơ, hơn nữa cũng không thể làm gì Tần Phủ Nguyên, liền rầu rĩ mà phồng má, trút giận lên những vật vô tri, cầm lấy giỏ hoa từng nắm ném ra ngoài đình, chờ Tần Phủ Nguyên lộ ra thần sắc kinh ngạc, điện hạ liền phốc một tiếng, phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Phải, vừa rồi nàng từng trêu đùa điện hạ, hiện tại rốt cuộc lại bị đùa, hòa nhau! Hòa nhau rồi! Tần Phủ Nguyên kéo kéo khóe môi, chờ điện hạ ngừng cười, liền chủ động hỏi: “Hôm nay ta cùng với điện hạ tuy là phu thê, nhưng trước đây cũng chưa từng quen biết, hôm nay ngay cả điện hạ tuổi tác bao nhiêu, yêu thích vật gì, ta chuyện gì cũng không hề biết, trong lòng khó tránh có chút kỳ lạ.”
” Oản Nhi năm nay đã tròn mười sáu, sợ nóng sợ lạnh, những thứ tốt đẹp ta đều thích, không tốt liền không thích!” Công chúa trả lời cực nhanh, đôi mắt nhìn Tần Phủ Nguyên lòe lòe chiếu sáng.
Tần Phủ Nguyên có chút nghi hoặc: “Điện hạ dùng loại tiêu chuẩn nào để phân định tốt hay không tốt đây?”
“A….” Công chúa tựa hồ nhất thời khó xử, nhìn Tần Phủ Nguyên rồi lại chợt thông suốt: “Oản Nhi nghĩ ra rồi, nếu phò mã thích Oản Nhi đều thích, phò mã cảm thấy không tốt cũng sẽ không thích!”
Tần Phủ Nguyên ngây người, nhíu mày hỏi: “Điện hạ sao lại nghĩ như vậy?”
“Trong sách, mẫu phi, ma ma còn có Thủy Nhi, đều nói phu quân là trời, phò mã là phu quân của Oản Nhi, dĩ nhiên cũng là trời của Oản Nhi, cho nên Oản Nhi dĩ nhiên mọi chuyện đều nghe theo phò mã!”
Công chúa, chính là minh châu trong tay người nắm giữ thiên hạ này, đương kim hoàng đế, đối với các vị công chúa càng thêm sủng ái, một lần ở dân gian cũng bị ảnh hưởng bởi tác phong ‘ái nữ’, các phò mã mặc dù bề ngoài nhìn như quang vinh rạng rỡ, nhưng bên trong ít nhiều đều là bị người khinh người, có nên tựa hồ từ lâu đã trở thành danh từ đại diện cho uất ức bị khinh bỉ.
Mặc dù Tần Phủ Nguyên không muốn ác hóa những công chúa kia, nhưng phải thừa nhận chính là, phu quân là trời những lời này, có lẽ từ lâu đã không còn đúng nữa. Hôm nay lại nhìn Vinh An, lời này thật sự là quá khiến người ta vui vẻ rồi, cũng không biết là vài phần thật vài phần giả, bất quá chỉ bằng vào câu nói này, cũng đủ để vô số nam tử thế gian cam nguyện khom lưng uống gối rồi. Tần Phủ Nguyên dường như vô ý hỏi một câu: “Điện hạ lời này, là chỉ phò mã sao?”
Sở Oản tựa hồ không nghe ra hàm ý trong lời nói, chỉ là nghiêng đầu: “Lời này, dĩ nhiên là chỉ phò mã!”
Tảng đá trong lòng Tần Phủ Nguyên bất giác rơi xuống, theo đó, không ngờ điện hạ lại nói tiếp: “Tự ngày ấy xa xa nhìn thấy ở Đông Hoa Môn, Oản Nhi đã nghĩ, thế gian này chỉ có người đó có thể làm Vinh An phò mã.”
Điện hạ này! Tần Phủ Nguyên kéo căng khuôn mặt, không biết là để che giấu ngượng ngùng của mình, hay là rụt rè không muốn hiển lộ vẻ vui mừng, yên lặng xoay mặt sang một bên, ánh nhìn lại trở nên xa xăm.