Trước khi biết chuyện Tần Phủ Nguyên được tứ hôn, Lâm Thanh Du còn ở trong khuê phòng thêu túi hương, lần trước vội vội vàng vàng gặp mặt, túi hương bên hông Phủ Nguyên vẫn là cái năm ngoái nàng tặng, bây giờ đã đồi thành mùi hương khác. Tần phủ không có mấy phụ nhân, Bàn Nhược cũng là một người sơ ý, những thứ này vẫn là nàng làm thì tốt hơn.
Vừa làm, trong đầu không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ của Tần Phủ Nguyên lúc mang theo túi hương, khóe môi bất tri bất giác, liền tràn ra tiếu ý ngọt ngào.
San Nhi từ bên ngoài trở về, mới vừa nghe nói chuyện của Tần Phủ Nguyên, trở về phòng lại thấy tiểu thư tình thâm ý thiết như vậy, không khỏi căm giận, vừa tiến lên liền đoạt lấy túi hương của Lâm Thanh Du, Lâm Thanh Du kinh hãi, trên tay vẫn cầm chặt túi hương không buông, nhíu mày có chút buồn bực: “San Nhi! Muội đây là làm gì!”
San Nhi cũng nghiêm túc: “Tiểu thư, người cũng đừng quan tâm những việc này thay biểu thiếu gia nữa! Sau đó tự sẽ có công chúa lo lắng cho hắn, người cần gì phải như vậy?”
Lâm Thanh Du sững sốt: “Muội đây là nói cái gì? Cái gì công chúa?”
San Nhi cúi đầu, cắn môi nắm quyền: “Thảo nào nói nam tử thiên hạ rất vô tình, tiểu thư ở chỗ này khổ cực thiêu thùa, biểu thiếu gia lại uy phong đường đường mà được tứ hôn ở Đông Hoa Môn!”
” San Nhi!” Lâm Thanh Du cảm thấy kỳ quái, vừa rồi cũng không phải không nghe thấy, chỉ là trong lòng, rốt cuộc vẫn ôm tia hy vọng, hy vọng là bản thân nghe lầm.
San Nhi bĩu môi thành thật nói ra những chuyện mình biết: “Hôm nay hoàng bảng bố cáo, biểu thiếu gia Tần gia được phong làm phò mã, giữa tháng ba liền cùng Vinh An công chúa tổ chức đại hôn, lúc này, biểu thiếu gia đang chờ ở Đông Hoa Môn, chỉ chờ thánh thượng triệu kiến nữa mà thôi.”
“Chuyện này…chuyện này….” Túi hương nắm chặt trong tay không biết đã rơi xuống từ khi nào, khuôn mặt lúc này trắng bệch như giấy Tuyên Thành, khiến người ta không khỏi sinh ra vài phần mất mát.
San Nhi nhặt túi hương trên mặt đất lên, thở dài nói: “Tiểu thư, bây giờ hôn sự của biểu thiếu gia đã định, tiểu thư còn làm những thứ này, sau này còn không biết vị công chúa kia sẽ hiểu lầm người như thế nào.”
Ngày hôm trước, Thiện Nhi còn đang trêu đùa nàng, gọi Nguyên Nhi là cô gia, hôm nay cảnh còn người mất, thật sự là có chút buồn cười. Thất thần ngã ngồi trên giường, thiên toàn địa chuyển, thời gian tựa hồ trong nháy mắt đã trực tiếp chuyển đến mấy tháng sau, Vinh An công chúa đã rời khỏi, mà cảnh tượng Nguyên Nhi săn sóc đỡ điện hạ lên xe, tựa hồ đã trở thành thế gian nghìn vạn cảnh sắc, chỉ còn lại một đôi bích nhân.
Hai người là xứng đôi cỡ nào! Điện hạ mỹ mạo, Nguyên Nhi tuấn lãng, tựa hồ sớm đã định trước hai người như vậy nên thành một đôi…
” Du Nhi a, hãy nghe nương khuyên một câu, quên Phủ Nguyên đi! Các ngươi đã vô duyên rồi!” Nhâm Thị ở bên cạnh thấy nữ nhi ngẩn người, dường như đã đánh mất linh hồn, tâm đều phải nát. Lâm Thanh Du mỉm cười thê lương, cũng không nói gì, hai hàng thanh lệ yên lặng chảy xuống.
Tần Phủ Nguyên ra đời không bao lâu, liền được nuôi dưỡng ở biệt viện của Nhâm Thị, lúc đó Lâm Thanh Du lớn hơn Tần Phủ Nguyên hai tuổi liền có một bằng hữu để chơi đùa. Có thể nói là tuổi nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã. Còn nhớ rõ Tần Phủ Nguyên trước khi rời phủ, từng kéo tay áo đại ca Lâm Thanh Phong hỏi: “Đại ca, vì sao các ngươi không thể đến nhà Phủ Nguyên ở?”
” Bởi vì chúng ta phải ở tại nhà mình!” Lâm Thanh Phong đã thành thân lại chuyển sang thần sắc trêu đùa: “Đệ là luyến tiếc Thanh Du tỷ tỷ phải không?”
Tần Phủ Nguyên gắng sức gật đầu, Lâm Thanh Phong xoa đầu nàng: “Phủ Nguyên là nam tử, không thể luôn ở cùng nữ tử! Trừ phi a….”
” Trừ phi cái gì?” Tần Phủ Nguyên hai mắt sáng rực.
” Trừ phi thành thân, mới có thể cả ngày ở bên nhau, bằng không, là không hợp lễ giáo!” Lâm Thanh Du mười bốn tuổi đã có khái niệm thành thân, trốn ở phía sau đại ca xấu hổ nói không nên lời, càng không dám nhìn đến biểu đệ.
“Nếu như Phủ Nguyên và Thanh Du tỷ tỷ thành thân rồi, liền có thể giống như đại ca và đại tẩu cả ngày đều ở bên nhau sao?” Tần Phủ Nguyên khờ dại hỏi, Lâm Thanh Phong gật đầu trả lời, sau đó nàng liền nở nụ cười: “Vậy Phủ Nguyên muốn thành thân cùng tỷ tỷ!”
Câu kia có lẽ là lời nói vô tâm của trẻ con, không thể xem là thật, ai biết, lời này đối với một thiếu nữ mới lớn mà nói, lại là một lời hứa hẹn khó có thể quên được? Mà cập kê, ngọc bích chi niên, những người đến cầu thân lần lượt bị cự tuyệt, trong nhà lời đồn đãi lại nói nàng sau này là muốn gả cho Phủ Nguyên, Lâm Kính Tùng và Lâm Phác Nghị nghe được lời đồn này cũng không ngăn cản hay phủ nhận. Các loại dấu hiệu, khiến một thiếu nữ đã thầm trao gửi tấm lòng, càng khó có thể tự kềm chế được.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh Du thường nghĩ, nếu lúc trước hôn ước đã định, như vậy bệ hạ sẽ không tứ hôn, Phủ Nguyên và nàng phải chăng cũng có thể thuận lợi thành hôn?
Nhâm Thị biết rõ bản tính cố chấp của nữ nhi, lúc này dáng vẻ bi thương tan nát cõi lòng cũng thực sự khiến nàng đau lòng: “Du Nhi, Phủ Nguyên bây giờ là phò mã, cho dù trong lòng hắn có con, nhưng vẫn còn ngăn cách bởi một vị công chúa!”
Lâm Thanh Du còn chìm trong suy tưởng của bản thân, căn bản không nghe thấy lời của Nhâm Thị. Như vậy càng khiến Nhâm Thị khổ sở, trong lòng hối hận, nếu như sớm quyết định chuyện hôn sự này, đâu thể xảy ra nhiều chuyện như vậy? Nhất thời lại nghĩ: “Hôm nay nhìn công chúa điện hạ hồn nhiên lương thiện, nếu như Phủ Nguyên đối với Du Nhi là thật lòng, nương cho dù phải từ bỏ phong hiệu phu nhân này, cũng phải mặt dày đi cầu nương nương và điện hạ, để con làm Tần phu nhân!”
Lúc này Nhâm Thị thần sắc chăm chú, khiến Lâm Thanh Du nghe xong, nghĩ đến Phủ Nguyên dáng vẻ tuấn dật mặc hỉ bào đỏ thẫm nắm lấy tay nàng, sau đó liền kinh hoảng đến sắc mặt đỏ bừng, bối rối nhìn vào khoảng không: “Tần phu nhân gì đó cũng không sao, Du Nhi chỉ hy vọng tình lang không cô phụ.”
Từ mấy tháng nay đây là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhi lộ ra thần sắc như vậy, ý nghĩ trong lòng Nhâm Thị càng kiên định hơn vài phần.
“Hắt xì —!”
Tần Phủ Nguyên hắt xì một tiếng, Thủy Nhi ở bên cạnh nhìn thấy, thân thiết hỏi: “Phò mã gia có chỗ không khỏe?”
” Không sao.” Tần Phủ Nguyên lắc đầu, nàng quen ăn mặc nhiều hơn người khác vài kiện y phục, làm sao có thể dễ dàng nhiễm phong hàn
Thủy Nhi còn có chút lo lắng, Bàn Nhược liền khuyên nàng: “Thủy Nhi tỷ tỷ, phò mã gia từ nhỏ cái khác đều không tốt, nhưng thân thể là rất tốt! Không cần quá lo lắng!”
Bàn Nhược còn muốn nói gì đó, bàn chân đã bị giẫm lên, miệng cũng bị vững vàng che lại, nàng kinh hoảng liếc mắt, chính là Ca Nhi không biết khi nào đã đến phía sau: “Xuỵt, đừng nói lời vô ích!”
Đây là người nào a! Bàn Nhược gắng sức phản kháng không được, mới phát hiện Ca Nhi cùng Tần Phủ Nguyên cũng đang ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, theo ánh mắt nhìn lại, cũng không khỏi sững sốt.
Điện hạ thân mặc phấn y, cùng biển hoa màu hồng phấn tựa như hòa thành một thể. Nàng vươn bàn tay mảnh khảnh dường như muốn giữ lại một cánh hoa rơi xuống, lại dưỡng như đang nhảy múa giữa biển hoa, tay áo phất nhẹ vũ bộ động nhân. Bởi vì động tác như phi như vũ này, nhất cử nhất động đúng mực lại tự nhiên, cũng thành một bức họa tuyệt mỹ.
Bỗng nhiên giai nhân quay đầu lại, lún đồng tiền khiến biển hoa hồng phấn trở nên ẩm đạm: “Phò mã! Người nhìn xem, có đẹp không?”
Sở Oản nguyên ý là hỏi đào lâm có đẹp hay không, nhưng Tần Phủ Nguyên lại thất thần chỉ chú ý một nữ tử xinh đẹp, không khỏi mỉm cười gật đầu: “Điện hạ thật đẹp.”
” A? Phò mã người đây là đáp phi sở vấn!” Sở Oản bĩu môi, đi đến bên cạnh Tần Phủ Nguyên, người kia còn tưởng rằng nàng thật sự tức giận, nàng lại hé miệng nở nụ cười: “Nhưng Oản Nhi thích câu trả lời của phò mã!”
Tần Phủ Nguyên bật cười, nhìn nàng đắc ý, không khỏi đưa tay nhéo mũi nàng: “Điện hạ không mệt sao?”
“Ừ…” Yên lặng gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Ở cùng phò mã, không mệt!”
” Điện hạ lại nói đùa rồi.” Công chúa mở miệng ngậm miệng tựa hồ cũng luôn thẳng thắng như vậy, rồi lại làm cho người ta luyến tiếc đi giáo huấn nàng, chỉ là, Tần Phủ Nguyênthế nào cũng không quen được những lời này.
Ca Nhi cũng cười: “Trước khi thành thân nương nương còn trăm ngàn căn dặn, muốn điện hạ thành thục một chút, không nghĩ chỉ mới hai ngày, ngược lại càng giống như một hài tử! Ngày mai còn không biết nên cảm thán như thế nào nữa!”
Cộng Nhi đắc ý nói: “Ai, Oản Nhi hài tử này, khi nào mới có thể thành thục một chút đây?”
” Hồ đồ! Mẫu phi mới không như vậy!” Sở Oản bĩu môi, không được tự nhiên mà ôm Tần Phủ Nguyên, đem khuôn mặt vùi vào cổ nàng.
Thì ra Cộng Nhi là mô phỏng theo Đức Phi nương nương! Thủy Nhi, Ca Nhi cũng cười đến thở không nổi, ngay cả Điều Nhi cũng không khỏi cong khóe môi. Đáng tiếc hai chủ tớ Tần gia căn bản chưa thấy qua Đức Phi nương nương, bất quá liên tưởng một chút, ngược lại cũng rất thú vị.
“Còn cười!” Sở Oản tức giận, ngẩng đầu từ trong lòng Tần Phủ Nguyên, nhéo thắt lưng nàng: “Bản cung ra lệnh, không được cười nữa!”
Như vậy càng làm cho mọi người muốn cười, cuối cùng vẫn là Tần Phủ Nguyên hảo tâm, giải vây giúp công chúa điện hạ: “Hôm qua ta phát hiện Thủy Nhi, Điều Nhi, Ca Nhi, Cộng Nhi tên đều rất đặc biệt, hơn nữa sau này ở cùng một phủ, ta nghĩ vẫn phải làm quen một chút mới tốt.”
” A, thật ra ta còn có hai nha hoàn, bất quá gần đây các nàng trốn đi chơi, cho nên phò mã mới không thấy các nàng, bất quá mỗi lần ta gọi, các nàng dường như có thể trở về rất nhanh, cho nên hẳn là chơi đùa ở gần đây” Sở Oản thuận miệng nói, lại khiến mấy người Thủy Nhi nghe xong dở khóc dở cười, càng khiến hai người ẩn nấp gần đó kêu khổ không ngớt, ta từ một nơi bí mật gần đó bất kể ngày đêm bảo vệ điện hạ, kết quả điện hạ ngài thì hay rồi, hai từ chơi đùa đã đem bọn ta nói thành tội không làm tròn trách nhiệm!
“Còn có hai người?” Tần Phủ Nguyên là người luyện võ, nghe xong lời này, trong lòng tựa như gương sáng, hai người kia đại khái bảo vệ từ một nơi bí mật gần đó, lại nhìn bước chân của Ca Nhi và Cộng Nhi, hơn phân nửa cũng là không đơn giản. Lúc trước vẫn cảm thấy phủ công chúa canh phòng thiếu nghiêm ngặt, hôm nay nghe công chúa nói cảm thấy hợp tình hợp lý.
“Phải, một người tên Thiền Nhi, một người tên Quyên Nhi!”
“Thủy điều ca, tố cộng thiền quyên?” Tần Phủ Nguyên suy nghĩ một chút liền cười nói: “Đây nhất định không phải điện hạ nghĩ ra được.”
” Phò mã!” Sở Oản bĩu môi, không hài lòng mà oán giận: “Thủy Nhi là đại tỷ đáng tin cậy, mười bảy tuổi vào cung, đến nay chiếu cố ta đã hơn bảy năm.”
Tần Phủ Nguyên gật đầu, Thủy Nhi thoạt nhìn là một vị đại tỷ tỷ đáng tin cậy!
” Điều Nhi tỷ tỷ, mười một tuổi cùng Thủy Nhi tỷ tỷ cùng nhau tiến cung, cũng là bảy năm rồi.” Sở Oản đột nhiên nhớ ngày đó nhắc đến Điều Nhi tỷ tỷ, phò mã cảm thấy hứng thú, liền vội vàng che ở trước người nàng, bổ sung một câu: “Điều Nhi tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng phò mã không thể nhìn tỷ ấy!”
Còn tưởng rằng Điều Nhi xinh đẹp thì nàng sẽ thích nàng ấy sao, Tần Phủ Nguyên bật cười, chỉ đành nói sang chuyện khác: “Điều Nhi cô nương nghe nói là biết y thuật?”
“Phải! Điều Nhi y thuật thực sự rất tốt! Mỗi lần ta sinh bệnh, các lão nhân của thái y viện không chữa được, tất cả đều là Điều Nhi chữa khỏi!” Sở Oản nói xong, Tần Phủ Nguyên liền nhíu mày.
” Điện hạ thân thể không tốt sao?” Trước kia đã nghe nói đến Vinh An công chúa, đa số đều là dưỡng bệnh ở Quy Y Tự các loại, trưởng công chúa tựa hồ cũng từng nói qua, bệ hạ sở dĩ tứ hôn công chúa cho nàng, trong đó còn có nguyên nhân sức khỏe.
Nếu đã thành hôn, mặc dù trong đó xen lẫn rất nhiều lừa gạt, nhưng quan tâm đối với Sở Oản, Tần Phủ Nguyên là xuất phát từ chân tâm. Bất quá lúc này đây, điện hạ lần đầu tiên lựa chọn trốn tránh vấn đề của Tần Phủ Nguyên, xoay mặt vuốt tóc do dự ấp úng nói: “Thân thể của ta rất tốt! Phò mã thế nào đột nhiên hỏi chuyện này?”
Đã quá rõ ràng rồi, điện hạ! Tần Phủ Nguyên chăm chú nhìn Sở Oản: “Phải không? Điện hạ?”
” Hừm…” Sở Oản bĩu môi, cũng không muốn làm cho phò mã tức giận, rồi lại không muốn để phò mã biết!
Điều Nhi đột nhiên tiến lên: “Bẩm phò mã, điện hạ lúc nhỏ theo ngự giá nam tuần, trong lúc đó gặp phải hành thích, có lẽ phò mã gia cũng biết chuyện này.”
” Việc này ta biết.”
” Lúc đó chính vào đầu mùa đông, khí trời đột nhiên chuyển biến, tuyết tai của chúng ta cũng là khi đó. Trong lúc thất lạc, nương nương và điện hạ trùng hợp được một thợ săn cứu giúp, vì vậy mới tránh được nguy hiểm đến tính mệnh, nhưng cũng bởi vì phía nam ẩm ướt, trên người điện hạ để lại hàn tật. Mùa hè sợ nóng, mua đông dạ dày lạnh, bệnh nhẹ vô số.” Điều Nhi nói đến đây liền dừng lại, lui về phía sau Sở Oản.
Trong lòng Tần Phủ Nguyên đã sớm đoán được thân thể của điện hạ sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện trải qua lúc nhỏ, nhưng hàn tật ngay cả thái y viện đều không thể chữa tận gốc, cũng là nghiêm trọng khó có thể tưởng tượng.
Bàn Nhược thấy bầu không khí có chút kỳ quái, cũng không cho là đúng: “Trùng hợp a! Phò mã gia từ nhỏ chính là thể chất đông nóng hè lạnh, rất được mọi người yêu thích!”
“Thật sao?” Cộng Nhi nghe xong đôi mắt sáng ngời: “Phò mã quả nhiên là lễ vật tốt nhất ông trời ban cho điện hạ!”
Cộng Nhi nói lời này thật sự là quá dễ nghe, trong nháy mắt đã dỗ dành Sở Oản hài lòng, híp mắt mỉm cười lôi kéo Tần Phủ Nguyên: “Cho dù không có việc này, phò mã cũng đã là ban ân của ông trời dành cho Oản Nhi!”