- Hoa Trên Mây
- Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!
- Chương 47 - Sở Minh, mình yêu cậu rất nhiều (H)
Sở Minh cần hai quả trứng gà, cẩn thận lột vỏ, nhìn đại thẩm cười cười, quay đầu cho vào miệng Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh mở to hai mắt nhìn nàng chằm chằm, đây tính là gì? Ăn của nàng không phải mình thật sự thành chị dâu rồi chứ?
Sở Minh cúi đầu, ghé vào tai Lâm Tĩnh, dùng âm thanh nhỏ chỉ hai người mới có thể nghe được.
“Tĩnh Tĩnh, ăn đi.”
Lam Tĩnh vẫn ngậm chật miệng.
Sở Minh thở dài.
“Tĩnh Tĩnh, tớ quá vội, tớ không có chuẩn bị đồ ăn, ngoan đi mà, ăn đi.”
“Vậy cậu đã mang cái gì?” Lâm Tĩnh tức giận.
“Không mang gì cả, nhưng mà mang cậu theo tớ không thấy đói bụng.” Sở Minh cười xấu xa.
Da Lâm Tĩnh bạch ngọc lại đỏ lên, vươn bàn tay nhỏ, tìm nơi mềm mại nhất trên hông Sở Minh dùng sức nhéo một cái.
Sở Minh đau đến hít khí, bai ai nhìn Lâm Tĩnh, tớ nói thật mà, chỉ cần mang cậu theo, những thứ khác không quan trọng, người này, không biết đang nghĩ xấu xa gì nữa!
Cuối cùng, Lâm Tĩnh vội vàng ăn trứng gà không dễ có, Sở Minh cũng mua được từ nhà hàng trên tàu hai tô mì, cười hì hì đưa cho đại thẩm một chén.
“Đại thẩm, vừa rồi thẩm mời chúng ta ăn trứng gà, giờ cháu mời ngươi ăn mì.”
Đại thẩm vội xua tay.
“Không cần, không cần, tụi cháu ăn đi, đại thẩm không đói bụng.”
Sở Minh làm bộ đáng thương chu mỏ.
“Đại thẩm, đây là lòng thành của cháu, người đừng khách khí.”
Đại thẩm đành phải nhận lấy, nhìn Sở Minh cười chất phác.
“Đứa nhỏ như cháu thật ngoan a, đã có người thích chưa? Để đại thẩm giới thiệu cho một người.”
“Khụ khụ –” Lâm Tĩnh bên cạnh uống nước bị sặc, che miệng, nước mắt lưng tròn nhìn đại thẩm.
“Có rồi, cảm ơn đại thẩm nha.” Không dám cười cợt như khi nãy, Sở Minh nghiêm túc trả lời.
Thấy đại thẩm lúng túng, Sở Minh nhếch miệng cười.
“Đại thẩm, không có việc gì, chút xuống xe thẩm cho cháu xin số điện thoại chờ đến khi chị dâu sinh rồi, thì gọi người đến mừng đầy tháng a.”
“…” Lâm Tĩnh đem mặt nhìn kẻ xướng người họa vui vẻ, trong lòng tức giận. Quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Sở Minh cầm đũa gắp mì, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa tới trước mặt Lâm Tĩnh.
“Ăn đi, còn nóng đó, cố chịu một chút.”
“Không ăn.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả!” Lâm Tĩnh cho Sở Minh một ánh mắt rõ ràng.
Sở Minh cười xấu xa.
“Tĩnh Tĩnh, cậu đừng nói với tớ, đến cả dấm chua của đại thẩm cậu cũng ăn nha!”
“Cậu…cút!!!”
“Được rồi, được rồi, hiện tại cậu phải dưỡng thai, ăn nhiều một chút, đúng không đại thẩm.” Sở Minh cao giọng.
“Phải phải, lúc mang thai nên ăn uống đầy đủ, cô gái à, mau ăn đi.” đại thẩm liên tục gật đầu.
Lâm Tĩnh đỏ mặt cúi đầu ăn mì Sở Minh đút, ăn được một nửa muốn tự tay cầm đũa ăn, Sở Minh không vui.
“Để tớ đút cho cậu, cậu ăn không khống chế được số lượng, ăn hết phần của tớ thì phải làm sao đây?”
“….”
************************************************** *******************************
Ngọn đèn ngoài tàu dần tối xuống, cảnh vật mờ nhạt, nhiều hành khách dựa vào ghế xe nằm ngủ, đại thẩm đối diện cũng đã ngủ ngon lành, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng hít thở, nhìn đại thẩm ngủ ung dung, Sở Minh cười cười, lấy đồ trong túi trải lên chỗ ngồi của Lâm Tĩnh, để nàng nằm nghiêng, mạnh mẽ ôm đầu Lâm Tĩnh để lên đùi mình.
“Tĩnh Tĩnh, cậu ráng chịu một chút, sáng sớm mai là đến rồi.”
Lâm Tĩnh đỏ mặt bắt đầu dãy dụa.
“Để tớ ngồi đi, cậu như vậy –”
“Đừng đụng vào tớ, tớ không sao, nghe lời đi, nếu không tớ hôn cậu!”
Sở Minh híp mắt uy hiếp Lâm Tĩnh, thấy nàng ngại ngùng nằm trên đùi mình, Sở Minh nhếch miệng cười cười, ôn nhu giúp nàng vuốt mất sợi tóc lạc trên trán, thấy khuôn mặt Lâm Tĩnh tái nhợt, nụ cười trên khóa miệng biến mất, đầu cũng cuối thấp xuống.
“Sao vậy?” cánh tay nhỏ của Lâm Tĩnh chậm rãi đưa lên, ngón tay nhỏ bé vô cùng ôn nhu áp lên mặt Sở Minh.
“Tĩnh Tĩnh –” giọng Sở Minh vẫn buồn buồn.
“Hả?”
“Tớ — tớ cảm thấy — cảm thấy ở chung với tớ, cậu đều chịu khổ, không được may.”
“Ha ha.” Lâm Tĩnh cười duyên.
“Cậu cũng cảm thấy vậy hả?” Sở Minh càng cảm thấy buồn bực.
“Đúng là vậy, nhưng mà Sở Minh –” Lâm Tĩnh dừng một chút, mắt không chớp nhìn chằm chằm Sở Minh, hít sâu một hơi, tựa như hạ quyết tâm chậm rãi mở miệng.
“Hạnh phúc cậu cho tớ thì không kẻ nào có thể thay thế được, cậu đối với tớ rất tốt….. thật ra tớ đều hiểu.”
“Thật sao?” Sở Minh vô cùng kinh ngạc.
Lâm Tĩnh mĩm môi một cái, ngại ngùng dũng cảm nhìn thẳng vào hai mắt Sở Minh.
“Sở Minh, tớ biết mấy năm nay, trong lòng cậu thật không dễ chịu gì, cũng biết như vậy đối với cậu không công bằng. Nhưng mà, tớ vẫn nghĩ rằng nên quản lý công ty cho tốt, thuyết phục được ba mẹ, như vậy mới chính thức có được cậu……”
Ánh mắt Lâm Tĩnh có chút ảm đạm.
“Cho đến ngày đó Hạ Tri tới tìm tớ, bình tĩnh nói với tớ, tớ không xứng được cậu yêu, luôn hèn yếu tìm mọi lý do cự tuyệt, mà cự tuyệt chính là tổn thương lớn nhất, cho dù có một ngày tớ đủ năng lực đối mặt với tình yêu này, thì cậu cũng đã bỏ cuộc…….”
Cảm thấy Lâm Tĩnh bi thương, Sở Minh nắm chặt tay nàng.
“Sau đó, gặp lại cậu cùng người khác ở chung, đố kị dày vò tớ mỗi đêm không thể chợp mắt, cảm giác này, tớ chưa từng cảm nhận được, tớ nghĩ, có lẽ đây chính là tình yêu! Tớ biết cậu thực sự đã chịu tổn thương, cũng sợ có một ngày cậu không yêu tớ nữa, sợ có một ngày mất đi cậu thực sự…..”
Sở Minh im lặng nghe nàng nói, nắm chặt tay nàng, viền mắt phiếm hồng.
Lâm Tĩnh đau lòng nhìn nàng.
“Cho nên, Sở Minh, tớ không cho phép cậu tự ti, không cho phép cậu nghĩ nhiều.”
Sở Minh tin tưởng tùy tiện lau mặt, cúi đầu ấn lên cánh môi mềm mại kia. Có được người như vậy, mình còn muốn gì nữa? Còn muốn nói gì nữa?
Lâm Tĩnh khép mắt nằm trên đùi Sở Minh nghỉ ngơi, trong lòng cũng không dám ung dung, thì ra, nói ra tình yêu trong lòng cũng không có gì khó, vậy trước kia, mình cần gì nhẫn tâm tổn thương nàng nhiều lần như vậy. Hai bên đều nhiệt tình tình nguyện, là chuyện đẹp nhất thế gian, sẽ không còn chùn bước, không có nhu nhược, nàng muốn Sở Minh, muốn nàng vĩnh viễn ôm lấy mình như vậy. Đột nhiên, trước ngực tê dại cắt đứt suy nghĩ trong đầu, cúi đầu nhìn xuống, luồng nhiệt khí đỏ ửng đột nhiên tập kích lên gò má.
“Cậu làm gì vậy? Tay để đâu vậy? Ưm…ưm”
Sở Minh luồn tay vào trong nội y của Lâm Tĩnh cách một lớp quần áo dày nặng, nhẹ nhàng vuốt ve hai chỗ mềm mại. Kích thích đột ngột khiến Lâm Tĩnh mím chặt môi cố gắng không phát ra tiếng, cũng may trong đêm tối không ai phát hiện ra hai nàng
“Cậu thổ lộ, nhưng nửa ngày rồi điều tớ muốn nghe nhất sao lại không có?”
“Cậu nói cái gì? hả–”
Không để ý đến nàng, ỷ vào áo khoác bảo vệ, tay Sở Minh không ngừng xoa nắn hai khối mềm mại kia, ngón tay nhẹ nhàng vân vê đầu ngực của Lâm Tĩnh khiến nó căng cứng.
“Đừng mà—” Khoái cảm do Sở Minh đụng chạm nhanh chóng dâng lên, làn da trắng cũng đỏ lên, Lâm Tĩnh run rẩy kêu nhỏ, nàng kiềm chế cắn môi để không ai trên xe phát hiện.
Thấy nàng ẩn nhẫn, Sở Minh thiêu mi cười tà khí, tay phải không ngừng khiêu khích bầu ngực của Lâm Tĩnh, tay trái từ từ trượt xuống bên dưới, cách một lớp vải mỏng, xoa ấn qua lại nơi cánh hoa.
“Ưm….ưm……đừng –” Thân thể Lâm Tĩnh từng chút nhũn ra, tự tay dùng sức đẩy Sở Minh.
“Đừng..đừng mà…..”. .Sở Minh tên bại hoại này, nàng cố gắng dùng thân thể đẩy Sở Minh ra thì hai ngón tay của tên bại hoại kia dường như muốn đi vào trong nàng trong khi tay phải vẫn tiếp tục chơi đùa ngực nàng.
“Nói đi!”
“Ưm yêu – tớ — tớ yêu cậu.”
“Nói chậm, không tính!”
“Cậu!”
“Nói lại mười lần!”
“Rầm –”
Đại thẩm đối diện ôn nhu còn buồn ngủ, khó hiểu xoa mắt nhìn Sở Minh xoa mông ngồi dưới đất.
“Đứa nhỏ, sao vậy?”
Lâm Tĩnh bối rối cắn môi tức giận nhìn Sở Minh, Sở Minh mặc kệ tiếp tục xoa mông.
“Đại thẩm, không có gì đâu, ngài ngủ tiếp đi a, vừa rồi cháu đùa với hài tử trong bụng chị dâu thôi, không ngờ tiểu tử kia đá cháu một cước xuống đất.”
“Hả???!!!!!” Đại thẩm há miệng to đến nỗi có thể nhét vào được một cái trứng gà.
Sở Minh mắng nhiếc từ dưới đất bò dậy, nghiêm túc ôm Lâm Tĩnh, không dám mờ ám, Lâm Tĩnh cũng dần thả lỏng cảnh giác, cảm giác mệt mỏi kéo đến, nặng nề ngủ. Sở Minh cúi đầu, dùng sức hôn lên cái môi đỏ mọng kia, khóe miệng lộ ra nụ cười âm hiểm, hừ hừ, Tĩnh Tĩnh, chờ đến nơi ta sẽ tính sổ một chút, phải cho cậu biết cái gì là nhanh như hổ đói vồ mồi.