Đêm động phòng hoa chúc, lúc bảng vàng đề danh.
Giang Nam, Uẩn Thành.
Phủ Thẩm gia tràn ngập không khí náo nhiệt và hân hoan. Tân lang, người vừa vinh dự đỗ đầu khoa thi năm nay, như vầng trăng sáng được các vì sao vây quanh, nhận lời chúc tụng từ khắp mọi nơi và những chén rượu mời không ngớt của thân hữu.
Trang phục tân lang màu xanh thẫm trên người nổi bật giữa đám đông, Tư Mã Úy liên tục bị chuốc rượu, uống đến mức mặt đỏ bừng, bước chân loạng choạng, mãi mới được đưa về tân phòng.
Người ta thường nói “Xuân phong đắc ý, niên thiếu đắc chí”. Tư Mã Úy với nụ cười say khướt trên mặt, giữa ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ của mọi người, được một tiểu đồng dìu về tân phòng, cả người lảo đảo từng bước.
“Rầm!”, hắn đẩy mạnh cửa phòng, bước vào một cách khó khăn. Đôi mắt ngà ngà say nhìn về phía trước, chỉ thấy tân nương đang ngồi ngay ngắn trước giường.
Nữ nhi của danh sĩ văn đàn nổi tiếng một thời, Thẩm Quân, Thẩm Tĩnh Thư được biết đến là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam. Nàng tài mạo song toàn, đoan trang hiền thục, dịu dàng đoan chính, là hình mẫu lý tưởng của vô số nam nhân, một người vợ mà bất kỳ ai cũng khao khát.
Tư Mã Úy khẽ lau đi vệt nước dãi vừa chảy ra nơi khóe miệng, trong đầu thầm nghĩ: “Thường ngày đã ăn nhiều ‘món mặn’ ở Di Hồng Viện, đêm nay đổi vị, nếm chút ‘món thanh tao’ thế này, quả thực tuyệt diệu.”
Cánh cửa phía sau đã được tiểu đồng nhẹ nhàng đóng lại, Tư Mã Úy không kìm được mà nở một nụ cười gian tà, cổ họng khẽ chuyển động, hăm hở bước về phía mỹ nhân đang ngồi bên giường.
Thế nhưng, hắn vừa mới bước được hai bước, đột nhiên cảm thấy một luồng tê dại chạy dọc sống lưng, ngay sau đó vài huyệt đạo trên người hắn bị điểm trúng.
Không thể cử động tay chân, toàn thân Tư Mã Úy lập tức toát mồ hôi lạnh, cơn say trong hắn chợt tan đi một nửa.
Người điểm huyệt hắn ung dung bước ra từ phía sau, Tư Mã Úy cố gắng đảo đôi mắt còn có thể cử động, muốn nhìn rõ người đó là ai.
Hóa ra là một nữ tử nhưng dáng người lại vô cùng cao ráo, thậm chí còn cao hơn một nam nhân như hắn đôi chút.
Nữ tử vận bạch y, mái tóc đen dài xõa đến vai, buông lơi phía sau. Nửa khuôn mặt bên phải của nàng được che bởi một chiếc mặt nạ ngọc trắng viền vàng tinh xảo, hoàn hảo che đi một nửa dung nhan.
Dù không thấy rõ toàn bộ dung nhan nhưng từ đường nét khuôn mặt và chiếc cằm lộ ra, cũng có thể nhận định đây là một nữ tử vô cùng xinh đẹp.
Hương thơm nhè nhẹ từ thân thể nàng phảng phất khiến tâm trí của Tư Mã Úy không khỏi lệch lạc. Hơi men cộng thêm dục vọng dâng trào, phần hạ thân của hắn không tự chủ được mà ngẩng cao đầu, như muốn vượt khỏi sự kiểm soát.
Hắn muốn cất tiếng nói nhưng cổ họng lại bị một cây ngọc địch(*) áp mạnh vào, ngay sao đó, giọng nói của hắn hoàn toàn bị chặn đứng.
(*) Ngọc địch là một cây sáo được làm bằng ngọc quý.
Bị điểm vào huyệt á khẩu, lúc này Tư Mã Úy mới nhận ra điều không ổn nhưng tất cả đã quá muộn. Nữ tử chỉ khẽ liếc mắt qua thứ đang phồng lên bên dưới quần của hắn, vẻ mặt dửng dưng không để tâm, rồi xoay người bước về phía tân nương.
Thẩm Tĩnh Thư lo lắng nắm chặt lấy bộ hỷ phục, đôi mắt cụp xuống, cố gắng nhìn qua khe hở của tấm khăn voan đỏ trên đầu, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao đột nhiên lại không có tiếng động nào nữa?
Nghi vấn của nàng nhanh chóng được giải đáp, bởi tấm khăn voan trên đầu bỗng nhiên bị một người vén lên. Ngay sau đó, trước mắt Thẩm Tĩnh Thư hiện ra một khuôn mặt được che bởi nửa chiếc mặt nạ.
“Vì sao lại là… Ưm!”
Chữ “ngươi” còn chưa kịp thốt ra, nữ tử thần bí mang mặt nạ đã đè nàng xuống giường, nghiêng người hôn lên đôi môi của nàng.
Chiếc mũ đội đầu nặng nề bị kéo mạnh xuống và ném thẳng xuống đất, khiến da đầu Thẩm Tĩnh Thư đau nhói. Nàng hé miệng định kêu lên một tiếng nhưng lập tức bị một chiếc lưỡi nóng ẩm xâm chiếm.
Chiếc lưỡi mềm mại mà nóng bỏng, không chút do dự chiếm lấy, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy lưỡi của Thẩm Tĩnh Thư, quấn quýt dây dưa, không chịu buông ra.
Nụ hôn nóng bỏng và mạnh mẽ khiến Thẩm Tĩnh Thư cảm thấy choáng váng. Với sự ngây ngô của mình, nàng hoàn toàn không biết phải phản kháng ra sao, chỉ có thể bị động mà chịu đựng.
Phần cổ áo của hỷ phục bất ngờ bị xé toạc, làn da trước ngực lập tức cảm nhận được hơi lạnh, khiến Thẩm Tĩnh Thư sợ hãi nổi da gà. Nàng muốn vùng vẫy nhưng đôi tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt, áp chặt xuống giường.
“Ưm, ưm~”
Nụ hôn cuồng loạn vẫn không ngừng tiếp diễn. Nữ nhân trên người nàng chậm rãi ép hai cổ tay của Thẩm Tĩnh Thư vào nhau, chỉ dùng một tay giữ chặt, tay còn lại tự do trượt xuống dưới.
Phần cổ áo hỷ phục đã mở tung một nửa, chiếc yếm đỏ bên trong thấp thoáng hiện ra đầy mờ ảo. Nữ tử khẽ móc dây buộc phía sau yếm, rồi không chút do dự áp tay lên làn da trắng mịn nơi trước ngực nàng.
Ngón tay của nữ nhân khẽ mở ra, nhẹ nhàng nắm lấy sự mềm mại đầy đàn hồi, lực đạo vừa phải, không quá mạnh cũng không quá nhẹ, chậm rãi xoa nắn khiến từng đường nét trở nên mờ ảo dưới bàn tay nàng.
Vùng ngực chưa từng bị ai chạm tới nhạy cảm đến lạ thường, đôi nụ hoa đỏ thắm lập tức dựng đứng, khẽ cọ vào lòng bàn tay của nữ tử, mang theo chút ngượng ngùng nhưng lại không thể kháng cự.
Cảm giác khoái lạc từng đợt từng đợt kéo tới, khiến Thẩm Tĩnh Thư cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Nàng vô cùng sợ hãi rằng mình sẽ mất đi sự trong sạch ngay tại đây. Và điều khiến nàng hoảng hốt hơn cả là… Tân lang của nàng vẫn đang nhìn thấy tất cả!
Tư Mã Úy hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn mỹ nhân mà mình còn chưa kịp chạm tới lại bị kẻ khác “tùy ý đụng chạm”. những khoảng xuân sắc lấp ló trước mắt khiến hạ thân hắn bừng bừng như muốn nổ tung.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Nhân lúc kẻ kia tạm dừng để thở, Thẩm Tĩnh Thư cuối cùng cũng có cơ hội chất vấn, nàng vùng vẫy hét lên: “Buông ta ra!”
Nữ tử nhân lúc Thẩm Tĩnh Thư thở dốc và nói chuyện, bất ngờ đưa hai ngón tay vào miệng nàng, nhẹ nhàng mơn trớn chiếc lưỡi nhỏ bé bên trong.
“Thẩm nương tử.” Giọng nói trầm thấp của nữ tử vang lên bên tai nàng: “Nàng đã quên ai là người cứu nàng khỏi đám thổ phỉ chắn đường ngày hôm đó rồi sao?”
“Ưm, ư… Ưm.”
Chiếc lưỡi nhỏ bé bị mân mê đến mức tê dại, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rỉ ra từ khóe miệng nàng.
Ngón tay của nữ tử không ngừng khuấy động trong miệng nàng, sau đó, nàng ta cúi xuống, không chút do dự mà liếm đi giọt nước đang tràn ra nơi khóe miệng Thẩm Tĩnh Thư.
“Nàng đã nói sẽ báo đáp ta.” Nữ tử cất lời: “Lấy thân báo đáp, thế nào?”
“Ưm~”
Thẩm Tĩnh Thư hoàn toàn không thể nói được gì, chỉ có thể phát ra những tiếng rên khe khẽ đầy bất lực. Nữ tử nhìn dáng vẻ nàng bị mình trêu chọc, khóe môi khẽ nhếch lên cười: “Ta sẽ coi như nàng đã đồng ý.”
Gương mặt đỏ bừng của Thẩm Tĩnh Thư nhăn lại đầy đau khổ. Trong đêm tân hôn, nàng bị một kẻ khác cưỡng ép ngay trước mặt tân lang của mình, nỗi nhục nhã ấy khiến nàng không biết phải đối diện ra sao!
Thế nhưng nữ tử kia lại hành động một cách thản nhiên đến đáng sợ. Thẩm Tĩnh Thư bất giác để một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má.
“Ngoan nào, đừng khóc.”
Ngược lại, nữ tử còn dịu dàng an ủi, giọng điệu đầy vẻ thương tiếc, rồi chậm rãi rút ngón tay ra khỏi miệng Thẩm Tĩnh Thư.
Thẩm Tĩnh Thư nước mắt lưng tròng, không ngừng thở dốc. Ngay lúc ấy, nữ tử chợt đưa tay điểm nhẹ vào hõm cổ nàng, khiến nàng lập tức chìm vào giấc ngủ mê man.
Nữ tử quay đầu liếc nhìn cây hỷ chúc đang cháy rực, ánh mắt thoáng vẻ khó lường, sâu xa nhưng ngay sau đó lại dời đi như chưa từng bận tâm.
Nàng khẽ nâng tay, hạ tấm màn lụa đỏ mỏng manh bên cạnh xuống, che khuất dáng vẻ xuân sắc đang lộ ra của Thẩm Tĩnh Thư. Chỉ đến lúc ấy, nàng ta mới từ tốn tháo bỏ hoàn toàn y phục của nàng.
Chiếc quần lót mỏng manh bị tháo xuống, trên người Thẩm Tĩnh Thư giờ đây chỉ còn lại một chiếc yếm đỏ che đậy hờ hững, miễn cưỡng che khuất những nơi cần che. Nữ tử tiếp tục tách rộng hai chân của nàng, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào nơi sâu thẳm giữa hai chân nàng.
Đầu ngón tay chạm vào khe nhỏ, nhẹ nhàng cọ sát. Độ ẩm ướt vẫn chưa nhiều nhưng lúc này cũng chẳng còn thời gian để chần chừ. Nữ tử trực tiếp nâng đùi của Thẩm Tĩnh Thư đặt lên vai mình, rồi cúi đầu tiến sát vào giữa hai chân nàng.
Tư Mã Úy trợn to mắt, qua lớp màn lụa đỏ, hắn lờ mờ nhìn thấy đôi chân thon dài của tân nương lộ ra, vẻ xuân sắc lồ lộ khiến hắn lập tức cảm thấy một luồng lửa nóng bốc lên. Hạ thân của hắn, chiếc gậy kia đã nóng rực, như muốn bùng nổ trong ngọn lửa dục vọng.
Hắn căng cứng đến mức như sắp vỡ tung nhưng toàn thân lại hoàn toàn bất động. Tư Mã Úy vừa trợn mắt căm phẫn nhìn cảnh tượng bên trong, vừa điên cuồng khao khát chiếm hữu nữ nhân kia, chỉ muốn trút bỏ ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt, giải thoát chính mình.
Nữ tử khẽ đưa tay vén lớp rừng rậm, ngón tay dừng lại trên hai cánh hoa, chậm rãi lưỡi qua đầy mê hoặc. Hơi thở nóng ẩm mang theo mùi hương thoang thoảng, đầy cám dỗ, khiến nàng ta không kìm được mà tách nhẹ hai cánh hoa đang khép chặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng tiến vào, kéo ra một sợi tơ dính lấp lánh.
Trong suốt lấp lánh như pha lê, nữ tử không kìm được mà đưa ngón tay lên môi, nhẹ nhàng ngậm lấy, hút vào miệng sợi tơ mềm mại trơn trượt ấy.
Hương vị ngọt ngào đến lạ, nữ tử khẽ mỉm cười, đôi tay tiếp tục tách nhẹ cánh hoa, để lộ ra cửa động nhỏ nhắn đầy quyến rũ.
Vẫn chưa đủ ẩm ướt, nữ tử thử đưa ngón tay vào trong một chút, rồi lại rút ra. Sau đó, nàng ta đưa tay lên thắt lưng, lấy ra một viên thuốc nhỏ.
Viên thuốc có kích thước bằng ngón tay cái, nàng ấy nhìn cửa động nhỏ nhắn kia, thoáng chút bối rối.
Suy nghĩ một lúc, nữ tử quyết định cất viên thuốc đi trước, sau đó cúi người áp lên người Thẩm Tĩnh Thư, ngậm lấy ngọc nhũ của nàng mà mút nhẹ.
Dù đang mê man, Thẩm Tĩnh Thư vẫn cảm nhận được, khẽ phát ra một tiếng rên nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy mê hoặc.
Nữ tử thuận thế xoa nắn ngọn đồi bên kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu đùa nơi đỉnh nhũ hoa, khiến nó đỏ au và kiêu hãnh dựng đứng.
“A~”
Thẩm Tĩnh Thư nhạy cảm rên khẽ thành tiếng, vô thức muốn khép chặt đôi chân lại.
Thế nhưng nữ tử không để nàng được như ý, trong khi hôn lên đôi gò bồng đào mềm mại, bàn tay phải từ từ trượt xuống, khẽ vuốt ve nhụy hoa nhỏ bé của nàng.
Nơi ấy nhanh chóng bị trêu đùa đến sưng lên, nữ tử ác ý khẽ bóp nhẹ, khiến Thẩm Tĩnh Thư không kiềm được mà khó chịu kêu thành tiếng.
Ngón tay nàng ấy ấn nhẹ, chậm rãi rung động, cảm nhận được nơi ấy dần trở nên ẩm ướt hơn. Khi thấy đủ, nữ tử mới từ từ đứng dậy, lại một lần nữa lấy viên thuốc ra.
Nàng ấy dùng hai ngón tay nhje nhàng ma sát trên cánh hoa nóng hổi, sau đó chậm rãi tách chúng ra. Viên thuốc được đặt lên cửa động để thấm đẫm sự ẩm ướt ở nơi ấy.
Sức nóng và hơi ẩm nhanh chóng làm viên thuốc nhỏ tan đi một ít. Nàng ấy nhẹ nhàng đẩy viên thuốc vào sâu bên trong, kiên nhẫn chờ đợi.
Viên thuốc từ từ tan ra, dần nhỏ đi, nữ tử dùng ngón tay giữa thon dài của mình nhẹ nhàng đẩy viên thuốc sâu hơn vào tận bên trong hoa huyệt của nàng.
Cẩn thận không làm tổn hại đến thân thể xử nữ của nàng, nàng ấy nhanh chóng giúp Thẩm Tĩnh Thư mặc lại trung y và quần lót, rồi vén màn đỏ bước xuống giường.
Nàng ấy định đi lấy một chiếc áo khoác ngoài cho Thẩm Tĩnh Thư mặc vào, trên đường để nàng tránh bị lạnh. Đi ngang qua, nàng ấy liếc nhìnTư Mã Úy, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ ngầu, trừng lớn như muốn lồi ra, hạ thân thì sưng tấy đến mức căng cứng, tựa như sắp nổ tung.
Thế nhưng sắc mặt của hắn lại tái nhợt như màu gan lợn, dưới ánh sáng rực rỡ của hỷ chúc, trông càng thêm kỳ dị và quái lạ.
Vị trạng nguyên vừa mới đăng bảng vàng, trong đêm tân hôn lại vì tinh nguyên dồn nén quá mức mà không được giải tỏa, cuối cùng chết thảm vì dục vọng bùng nổ.
Nữ tử khẽ cười lạnh, xem ra loại thuốc pha trong rượu thực sự rất hiệu nghiệm.