Thẩm Tĩnh Thư không biết liệu mình có đang ở trong mơ hay không.
Cơ thể nàng rất nóng, rất nóng, đặc biệt là vùng bụng dưới, cảm giác như có một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội bên trong.
Cảm giác nóng rực ấy lại kèm theo từng đợt hơi ẩm dâng trào, tựa như toàn thân bị ngâm trong nước nóng sôi sục nhưng lại chẳng hề mang đến chút xoa dịu nào.
“Ừm~”
Một cảm giác trống rỗng đầy khao khát xâm chiếm, Thẩm Tĩnh Thư không kìm được mà khép chặt hai chân, tự mình cọ xát, miệng vô thức phát ra những tiếng rên khẽ.
Nóng quá, dường như có thứ gì đó chảy ra ngoài.
Vô thức muốn lau đi cảm giác ẩm ướt khó chịu bên dưới, Thẩm Tĩnh Thư định đưa tay vào trong quần lót nhưng giữa chừng đã bị ai đó giữ lại.
Vẫn là nữ tử đeo chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt.
Xe ngựa đang lao nhanh trên con đường núi, bên trong khoang xe được lót đầy những tấm đệm lụa mềm mại. Lúc này, Thẩm Tĩnh Thư đang nằm trong xe, gương mặt ửng đỏ, cơ thể không ngừng vặn vẹo.
Nữ tử nắm chặt lấy cổ tay của Thẩm Tĩnh Thư nhưng cơ thể nàng càng vặn vẹo dữ dội hơn. Đôi môi khẽ nhả ra những tiếng thì thầm mơ hồ: “Nóng quá ~”
Hai chân nàng khép chặt lại, trông như đang vô cùng khó chịu.
Nữ tử khẽ nhíu mày, vô thức liếc nhìn chiếc quần lót của Thẩm Tĩnh Thư, thầm nghĩ liệu có phải mình đã dùng quá liều thuốc hay không.
Dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ ngây ngô, có lẽ chỉ cần dùng một nửa viên thuốc là đủ rồi.
Nhưng giờ thuốc đã dùng, có hối hận cũng đã muộn. Nữ tử suy nghĩ một chút, rồi tháo chiếc thắt lưng của mình, trói lấy cổ tay của Thẩm Tĩnh Thư, kéo hai tay nàng lên cao và buộc vào một tay cầm hình đầu hổ bên trong xe ngựa.
“Ráng chịu một chút thôi, Khanh Khanh, sắp đến nơi rồi.”
“Khanh Khanh” là tên tự của Thẩm Tĩnh Thư. Nàng ấy dịu dàng an ủi Thẩm Tĩnh Thư, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.
Thẩm Tĩnh Thư đã bị thiêu đốt đến mức toàn thân nóng rực, lúc này, đầu ngón tay mát lạnh của nữ tử như một sự cám dỗ không thể cưỡng lại. Nàng bất chợt nghiêng đầu, ngậm lấy ngón tay mát rượi ấy.
Chiếc lưỡi mềm mại gần như khát khao mà liếm mút, quấn quanh và cuộn lấy. Ngón tay của nữ tử nhanh chóng bị những động tác đầy mê hoặc làm cho ướt đẫm.
“Khanh Khanh…”
Nữ tử cũng bị sự mê hoặc của Thẩm Tĩnh Thư khơi dậy chút bối rối, liền dứt khoát đưa hẳn ngón tay vào trong miệng nàng, phối hợp với nhịp liếm mút mà chậm rãi đưa đẩy.
“Ưm, ưm~”
Ngọn lửa dục vọng thiêu đốt khiến ý thức của Thẩm Tĩnh Thư hoàn toàn sụp đổ. Nàng không còn giữ được sự đoan trang của một tiểu thư khuê các, chỉ mê mải liếm mút những ngón tay mát lạnh, đầu lưỡi không ngừng cuốn lấy đầu ngón tay, nhẹ nhàng ma sát đầy quyến luyến.
Nhưng chút mạnh lanh ấy chẳng khác nào muối bỏ biển, nhanh chóng khơi dậy khao khát mãnh liệt hơn. Thẩm Tĩnh Thư không hài lòng, khẽ rên rỉ, thậm chí còn dùng đầu răng cắn nhẹ lên ngón tay của nàng ấy.
Nhiệt độ trong xe ngựa dường như tăng lên, nữ tử cũng bất giác nuốt khẽ một ngụm nước bọt.
Người ta thường nói, mỹ sắc mê hoặc lòng người, mà sự cám dỗ ấy vốn chẳng phân biết nam hay nữ.
Nhìn dáng vẻ khó chịu của nàng, nữ tử vừa hối hận vừa mềm lòng, không kìm được mà hướng ra bên ngoài hối thúc: “Nhanh lên, tăng tốc đi!”
Ngựa hí vang, xe ngựa rõ ràng tăng tốc nhanh hơn nhưng vẫn còn một quãng đường nữa mới tới. Cuối cùng nữ tử cân nhắc một chút, rồi nhẹ nhàng cởi chiếc quần lót của Thẩm Tĩnh Thư xuống.
Hiệu lực của thuốc quá mạnh, bên trong đã ướt đẫm một mảng lớn. Nữ tử hơi ngạc nhiên nhìn vào sự ẩm ướt lầy lội giữa hai chân nàng, không kìm được mà đưa tay khẽ lướt qua nơi ấy.
Chỉ là một cái chạm nhẹ tựa như chuồn chuồn lướt nước, vậy mà khe nhỏ kia đã tự động mấp máy, như thể muốn níu lấy ngón tay của nàng ấy.
Từng giọt mật trong suốt chầm chậm tràn ra từ cửa động, không ngừng làm ướt khu rừng mềm mại như nhung bên dưới.
Nữ tử nhìn đến ngây người, chợt nghe thấy Thẩm Tĩnh Thư khẽ rên lên một tiếng đầy mê hoặc.
Xem ra thực sự đã dùng thuốc quá liều rồi. Nữ tử quan sát xung quanh nhưng lúc này dường như không có cách nào thích hợp để xoa dịu tình hình.
Thuốc được dùng là để giúp Thẩm Tĩnh Thư tránh khỏi đau đớn sau khi mất đi sự trong trắng… Nhưng nữ tử vẫn chưa muốn đòi hỏi nàng ở đây. Ánh mắt nàng ấy đảo quanh tìm kiếm, chợt dừng lại trên cây sáo ngọc bích của mình.
Cây sáo ngọc xanh biếc, óng ánh như giọt sương mai, thân sáo mảnh mai, được chế tác từ loại ngọc thượng hạng. Dù giữa tiết trời hè nóng bức, khi cầm trong tay vẫn mang lại cảm giác mát lạnh dễ chịu.
Có lẽ dùng thứ này?
“Khanh Khanh, ráng chịu một chút thôi, lát nữa sẽ ổn ngay.”
Nữ tử dùng nước suối trên núi rửa so qua cây sáo ngọc, nhẹ nhàng vẩy khô những giọt nước còn sót lại, rồi đặt thẳng cây sáo áp lên khe hở mềm mại.
Sự mát lạnh của ngọc lập tức xoa dịu cảm giác nóng rực, Thẩm Tĩnh Thư thoải mái khẽ “ưm” hai tiếng, cơ thể không còn vặn vẹo nữa.
Nhìn phản ứng của nàng, nữ tử biết sự xoa dịu đã có tác dụng. Nàng ấy bắt đầu chậm rãi xoay cây sáo ngọc, để sự mát lạnh từ ngọc thạch làm dịu đi cảm giác khô nóng.
Dòng mật ngọt nhanh chóng chảy dọc theo cây sáo ngọc, thấm ướt tấm lụa cao cấp trải trong khoang xe, để lại những dấu vết ẩm ướt rõ rệt.
Không còn thỏa mãn với cảm giác mát lạnh đơn thuần, Thẩm Tĩnh Thư bị cơ nóng bỏng trong cơ thể thôi thúc, bắt đầu vô thức cọ xát vào câu sáo ngọc.
Nữ tử nhận ra động tác của Thẩm Tĩnh Thư, liền giữ chặt đầu gối của nàng, đồng thời nhẹ nhàng đưa cây sáo lên xuống, cọ sát dọc theo nơi nhạy cảm.
“Ưm… Ưm, a ~ Thoải mái quá.”
Chiếc sáo mát lạnh, trơn nhẵn từ từ lướt qua nơi tư mật, một lần nữa xoa dịu cơn nóng rực trong cơ thể. Thẩm Tĩnh Thư khẽ rên lên đầy thỏa mãn, đôi chân nàng vô thức mở rộng hơn, phô bày cánh hoa mỏng manh và nõn nà của mình.
Nữ tử dùng thêm chút lực, thân sáo từ từ chìm vào nơi mềm mại và ướt át, được hai cánh hoa mỏng manh, nóng bỏng bao bọc một cách hoàn hảo.
Thẩm Tĩnh Thư vừa xoa lên xuống vừa vặn sáo thoải mái, tận hưởng sự vuốt ve.
Khi cây sáo được đưa lên xuống cọ sát, nữ tử đồng thời xoay nhẹ thân sáo, Thẩm Tĩnh Thư thoải mái rên rỉ, hoàn toàn đắm chìm trong sự âu yếm dịu dàng ấy.
Cây sáo nghiêng nhẹ một chút, nữ tử cố ý để thân sáo cọ xát qua nhụy hoa nhỏ phía trước, giúp xoa dịu sự sưng tấy của nơi ấy.
“A, ưm… Hừm~”
Nữ tử bất ngờ rút cây sáo ra, chỉ dùng một đầu của nó chậm rãi trêu đùa nhụy hoa nhỏ bé.
Nhụy hoa nhỏ sưng tấy, trơn ướt và đáng yêu đến lạ, khẽ động đậy như đang đón nhận sự vuốt ve. Nữ tử nhẹ nhàng chạm vào nó, sau đó xoay đầu cây sáo áp lên, bắt đầu rung động từng nhịp, từng nhịp một.
Hai cánh hoa lập tức co rút lại, Thẩm Tĩnh Thư không ngờ lại đạt đến một lần cao trào nhỏ như thế.
“Vậy mà đã… A.”
Quả nhiên, đây chính là loại thuốc mà mẫu thân nàng ấy từng sử dụng. Nữ tử khẽ nhếch môi, tâm trạng thoáng chút hân hoan.
Nàng ấy rút cây sáo ngọc ra, rồi lại đặt ngón tay lên khe nhỏ mềm mại, để mu bàn tay nhẹ nhàng áp vào.
Cảm giác ẩm ướt và nóng bỏng lập tức truyền đến, ngón tay của nàng ấy chậm rãi bị hai cánh hoa nhỏ bé đang mấp máy ngậm lấy. Nhìn nơi ấy ướt ẫm và nóng rực, nữ tử bất chợt nảy ra một ý nghĩ khác.
Nàng ấy lấy ra một lưỡi dao nhỏ, dài chỉ bằng một đốt ngón tay và cực kỳ mỏng. Đây là ám khí nàng ấy thường mang theo để phòng thân, sắc bén đến mức có thể cắt cổ chỉ với một nhát, máu lập tức tuôn tràn.
Nữ tử quỳ giữa hai chân của Thẩm Tĩnh Thư, nhẹ nhàng tách rộng hai chân của nàng ra, rồi đặt một tấm khăn lụa mềm mại dưới thân nàng.
Chất lỏng chảy ra nhanh chóng làm ướt tấm khăn lụa nhưng nàng ấy không mấy để tâm, mà từ từ đưa lưỡi dao nhỏ đến gần giữa hai chân nàng.
Xe ngựa thỉnh thoảng rung lắc, vì vậy nữ tử cẩn thận từng chút một. Nàng ấy áp lưỡi dao sắc bén lên nơi mềm mại, để nói thấm một chút ẩm ướt, rồi từ từ bắt đầu cạo đi lớp rừng nhung mượt mà.
Lớp lông vốn hơi thô cứng nhưng nhờ dòng dịch nóng ẩm tuôn trào mà đã mềm đi không ít. Nàng ấy chăm chú cạo từng chút, tận hưởng cảm giác hơi thô ráp truyền qua lại từng đường dao.
Khoang xe cách âm rất tốt, trong không gian yên tĩnh, âm thanh “sột soạt’ của việc cạo lông trở nên đặc biệt rõ ràng, mang theo chút ám muội đầy mê hoặc.
Những sợi lông nhỏ rơi xuống tấm khăn lụa bên dưới, động tác của nữ tử vô cùng nhẹ nhàng, khi lưỡi dao lạnh lẽo chạm nhẹ vào da, Thẩm Tĩnh Thư nhạy cảm khẽ rên lên một tiếng.
“Ưm~”
Một cảm giác khoái lạc khác lạ từ nơi sâu thẳm lan tỏa ra, ngọn lửa dục vọng vừa dịu đi đôi chút lại một lần nữa bùng cháy mãnh liệt.
Nhụy hoa nhỏ không yên phận mà căng đầy máu, nữ tử thấy hạt ngọc xinh xắn kia lại ngẩng cao đầu, không kìm được bật cười khẽ. Tuy nhiên, nàng ấy không vội thỏa mãn mà tiếp tục cẩn thận dọn dẹp nốt những sợi lông cuối cùng.
Nàng ấy gọn gàng thu lại lưỡi dao, rồi gom toàn bộ những sợi lông đã rơi xuống, còn vương đầy những giọt sương trong suốt, cùng với tấm khăn lụa ướt đẫm, cẩn thận đắt tất cả vào một chiếc túi gấm nhỏ.
Phần da thịt mềm mại vừa được cạo sạch lông giờ đây lộ rõ sắc hồng phớt, như một bông hoa nở đều đặn. Hai cánh hoa khẽ mấp máy, hơi hé mở, tựa như đang khao khát một điều gì đó để xoa dịu.
Trước cảnh đẹp mê hồn này, đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ tử cũng không tránh khỏi bị cuốn hút, trái tim rối bời, cơ thể bắt đầu cảm thấy nóng bừng lên.
Thực ra, chính nàng ấy cũng đang kìm nén đến mức khó chịu. Nữ tử nhẹ nhàng vuốt ve nơi tư mật được dọn dẹp sạch sẽ, không còn lớp lông che phủ, cảm giác dưới tay trở nên mịn màng một cách khác thường.
“Ngoan nào, Khanh Khanh, ráng chịu thêm chút nữa.” Nữ tử như tự nói với chính mình: “Đợi đến nơi, nàng muốn bao nhiêu ta sẽ cho bấy nhiêu, nhất định… Khiến nàng mê mẩn đến quên trời đất.”
Không rõ Thẩm Tĩnh Thư có hiểu được lời nàng ấy nói hay không nhưng nàng lại phát ra vài tiếng “ưm” như đáp lại, âm điệu kéo dài, mềm mại và đầy quyến rũ, khiến bất cứ ai nghe thấy cũng không khỏi bừng cháy dục vọng.
Hai chân nàng lại vô thức muốn khép chặt, cọ xát vào nhau, nữ tử vội vàng đặt cây sáo trở lại, áp thẳng vào nơi tư mật của nàng, nhẹ nhàng xoa dịu.
Cây sáo lại bị ướt đẫm bởi dòng mật ngọt, đúng lúc này, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Bên ngoài vang lên giọng nói cung kính: “Các chủ.”
Nữ tử lập tức tỉnh táo lại, khuôn mặt trở nên lạnh lùng. Nhanh chóng tháo dây trói ở cổ tay của Thẩm Tĩnh Thư, lấy một chiếc áo choàng quấn chặt nàng lại, rồi bế ngang người nàng bước ra khỏi xe ngựa.