Chương 107: Linh miêu
Mạnh Hoa Hạo nghe vậy vẻ mặt rùng mình, khi nhìn thấy đáy mắt Mạnh Cảnh Minh mong chờ, liền nuốt xuống những lời muốn nói, hắn chỉ dùng lực vỗ vai Mạnh Cảnh Minh, rồi nói với Triệu Thành Phúc: “mang bọn họ đến đây đi!”
Triệu Thành Phúc ứng tiếng, đưa linh thuyền đến một bên bãi đá.
Bãi đá được ba chiếc linh thuyền của ba thế lực lớn vây quanh, tu sĩ từng người từ trên linh thuyền đi xuống, nghiêm túc cầm lệnh bài trong tay, như vậy thì mới có thể đi vào trong trận pháp.
Trận pháp này có diện tích cực lớn, một lần có thể chứa một trăm ngươi, căn cứ vào lần trước khi Thiên Nguyên bí cảnh đóng lại, mỗi bên thế lực dành được duyên cơ từ phân tích xếp hạng, thì lần lượt đi vào bí cảnh.
Tu tiên tông môn có tích phân đứng đầu, tu sĩ trên linh thuyền được đi trước nửa canh giờ, vào bí cảnh.
Các đại gia tộc tu tiên đứng thứ hai, cho nên là nhóm tiến vào thứ hai, Kinh Ngạo Tuyết để ý thấy, hai đứa con trai của thành chủ Thương Hàn tiên thành ở trong nhóm này.
Khấu Thiệu Huy thấy vậy đắc ý, nhìn Mạnh Hoa Hạo một cái khinh miệt, nhưng không ngờ, người ta vốn không để ý đến hắn, chỉ căn dặn Triệu Thành Phúc chút việc, không để hắn vào nên hắn tức đến râu mép giật giật.
Sau một canh giờ xếp thứ ba là các tu sĩ Thiên Tinh đảo mới được đi vào trong.
Nụ cười Mạnh Hoa Hạo nho nhã nói: Thiên Tinh đảo chúng ta luôn đứng hàng cuối, không thể so được với tu tiên tông môn và tu tiên gia tộc, đây là cơ hội rèn luyện mọi người khó có được, cơ duyên cũng khó có được, ở tu tiên giới cũng chưa chắc tìm được cái khác, xin nhớ kỹ một điều, đừng đặt tính mạng mình vào trong đó, lời đã hết, một tháng sau chúng ta gặp lại.”
Đám tu sĩ thần sắc khác nhau, trong lòng cũng ấm áp, cả đường đi này thành chủ đại nhân đã làm mọi thứ, bọn họ đều thấy rõ, cũng có thể nói là hết tình hết nghĩa rồi.
Trong lòng bọn họ cảm kích, đúng lúc có tiếng Nguyên Anh Đại Năng thúc giục, đứng trong truyền tống trận.
Sau một khắc, Kinh Ngạo Tuyết chỉ thấy hai mắt lóa lên, cả người nhẹ nhàng, rồi biến mất trong trận pháp.
Trời đất xay vòng một hồi, nàng đột nhiên đứng tại chỗ trong rừng, nàng dựa vào một thân cây cho đỡ choáng.
Thần thức tự mở ra, nhận thấy xung quanh không có khí tức tu sĩ khác, vì đề phòng nàng giả vờ móc túi linh thú, nhưng thực tế là mò không gian bên trong Thanh Mộc Đỉnh, lấy một cây dây leo ra ngoài.
Dây tự động quấn hông quấn cổ nàng, âm thanh Thẩm Lục Mạn truyền qua thần thức nói: “chỗ này là Thiên Nguyên bí cảnh sao?”
Kinh Ngạo Tuyết vẫn còn đề phòng, vì ngoại lệ đưa Thẩm Lục Mạn ra ngoài đã là mạo hiểm.
Thiên Nguyên bí cảnh còn đang có nhiều tu sĩ khác, tuy nàng không quan tâm sống chết của người khác, nhưng mà có thể vì nàng đưa Thẩm Lục Mạn vào có thể làm sập bí cảnh, không chỉ nàng còn có Liễu Nhi, Ôn Nhuyễn, cùng với Mạnh Cảnh Minh đều sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng đã chuẩn bị tốt, nếu bí cảnh có hiện tượng lạ, liền đem Thẩm Lục Mạn cho và không gian, không đến một khắc, xung quanh không xuất hiện bất kỳ hiện tượng lạ nào.
Lúc này nàng mới thở dài một hơi, vuốt ve sợi dây nói: “đúng vậy, đây là Thiên Nguyên bí cảnh.”
Trước đó nàng đã dùng thần thức quét qua khu vực gần đây, không có khí tức nguy hiểm, liền tìm ba người kia lại rồi tính.
Nàng nhắm mắt lại, dùng mộc hệ dị năng cảm ứng khí tức bên trong bí cảnh này, linh khí trong bí cảnh so với bên ngoài tu tiên giới nồng hơn nhiều.
Cái này khiến cho công việc dò tìm của nàng gặp phiền phức lớn, Liễu Nhi thì dễ nói rồi, vì trên người có mộc hệ dị năng, ngoại trừ Thẩm Lục Mạn trên người nàng là dày nhất, thì Ôn Nhuyễn và Mạnh Cảnh Minh trước đó nàng có rót thêm, nhưng hiện tại chí có màu sắc ảm đạm.
Trong Thiên Nguyên bí cảnh còn có không ít linh thảo quý hiếm sinh trưởng đã hơn một ngàn năm, số linh thảo này cũng phát ra mộc hệ linh khí rất nồng, chỉ cần đoán thô cũng biết những ánh sáng này giống điểm sáng, ít nhất cũng cũng hơn trăm cái.
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Nàng thở dài một hơi, Thẩm Lục Mạn hỏi: “sao vậy? không tìm được Liễu Nhi, Ôn Nhuyễn sao?”
Nàng không rõ Mạnh Cảnh Minh, cho nên không biết Kinh Ngạo Tuyết còn đang định tìm tung tích của hắn.
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, chần chừ nói: “ta tìm được Liễu Nhi rồi, nhưng Liễu Nhi cách ta rất xa, ngự kiếm phi hành cũng đến được, nhưng cần thời gian nửa ngày, còn Ôn Nhuyễn ta không tìm được nàng.”
Thẩm Lục Mạn a một tiếng nói: “ta nhớ trước đó Ôn Thiết Tân giao cho ngươi một thứ tìm kiếm linh khí của nàng, ngươi lấy ra xem thử đi.”
Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng, nàng cũng định làm vậy, lấy linh khí Ôn Thiết Tân cho nàng lấy ra từ túi trữ vật.
Linh khí này chuyên dùng để tìm kiếm, được Ôn Thiết Tân luyện hóa, còn có cả máu của Ôn Nhuyễn, dựa vào giọt máu này, chỉ cần dùng linh khí, có thể tìm được tung tích Ôn Nhuyễn.
Linh khí ở trên không trung chỉ hướng, Kinh Ngạo Tuyết nhăn mày, cùng vị trí hiện tại với Liễu Nhi, nhưng là ngược lại, khiến nàng không khỏi rối rắm.
Thẩm Lục Mạn từ trên người nàng bò xuống nói: “hay là như vậy đi, ta mang linh khí đi tìm Ôn Nhuyễn, ngươi đi tìm Liễu Nhi, tìm được các nàng rồi chúng ta tập hợp lại ở đây.”
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: “không được, nàng đang mang thai năm tháng rồi, sao có thể đi lại xung quanh được, tuy Thiên Nguyên bí cảnh có không ít kỳ ngộ, nhưng đồng thời chỗ này cũng có nghĩa rất là nguy hiểm, không được, ta lo lắng cho nàng, Ôn Nhuyễn tu vi cao hơn Liễu Nhi một chút, nhưng trước giờ nàng chưa từng rời Ôn Thiết Tân bao giờ, nếu gặp phải kẻ xấu nhất định sẽ xảy ra chuyện.”
Nàng cắn răng, đang đối mặt với tình huống của Ôn Nhuyễn, vẫn có thể lý trí phán đoán.
Nhưng nghĩ đến Liễu Nhi, những phán đoán lý trí trước đó cũng không cần thiết nữa.
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: “không biết Ôn Nhuyễn cách chúng ta xa bao nhiêu, nếu xa hơn thì chúng ta đi tìm Liễu Nhi trước đí.”
Thẩm Lục Mạn cười nói: “cứ theo lời ta làm đi, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ta dùng bản thể dây đi qua, sẽ không có kẻ nào thấy được tung tích của ta, ngươi cứ yên tâm đi.”
Dứt lời không chờ Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, nàng liền chuyển động chui vào trong đất, hoàn toàn biến mất.
Để lại Kinh Ngạo Tuyết ngây người nhìn, bản thể vợ nàng là dây, dù sao cũng là thổ địa đi trong đất mà.
Nàng cau mày, biết lúc này không nên để lỡ thời gian nữa, liền xuay người ngự kiếm phi hành, đi về phía Liễu Nhi thật nhanh.
Trên đường, nàng gặp không ít kỳ ngộ, nhưng nàng vẫn không dừng lại, dù sao trên người nàng cũng có tiên khí, không cần làm trễ thời gian, mạo hiểm để Liễu Nhi một mình bị thương gặp nguy hiểm.
Nàng nóng lòng chạy đi, trên đường gặp vài nhóm tu sĩ, bọn họ ba bốn người tụ một chỗ, nhìn y phục đều là khuôn mặt xa lạ, Kinh Ngạo Tuyết biết bọn họ cấp thấp đến từ hai thế lực khác.
Ở trong Thiên Nguyên bí cảnh, một mình độc hành không phải là lựa chọn tốt.
Vì mới vào bí cảnh nên không có nhiều tu sĩ quá phận, trừ phi có thù hận lớn mới nhân cơ hội để trả thù, nếu không cũng không ra tay độc ác.
Cho nên càng sớm tìm được Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn thì càng an toàn.
Nàng bay một đoạn, mắt thấy sắp đến gần điểm sáng của Liễu Nhi rồi, xung quanh lại đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai.
Kinh Ngạo Tuyết hoảng sợ, cúi đầu xem, thì thấy một tu sĩ luyện khí kỳ, bị một con mãng xà vàng cuốn lấy, vai bị mãng xà ngậm chặt, cả người dường như sắp bị nuốt vào.
Kinh Ngạo Tuyết không có ý định cứu người, nhưng mãng xà vàng kim đã để ý đến nàng, có thể do tu vi nàng cao hoặc là nguyên nhân khác, mãng xà nhả tu sĩ ra, cuốn thân thể uốn bắp thịt đánh về phía nàng.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ thầm xu rồi, rõ ràng nàng chỉ đi ngang qua thôi mà, nàng vội ngự kiếm bay về trước, mãng xà vàng kim đuổi theo không bỏ, trong miệng còn hướng lên trời phun ra nọc độc mày xanh đậm.
Kinh Ngạo Tuyết để ý nọc độc dính lên tàng cây, nó như là a xít nóng chảy, cây bị cháy đen ngã xuống ầm ầm.
Đáy mắt Kinh Ngạo Tuyết tối lại, mãng xà vàng kim này tu vi chí ít cũng phải trúc cơ kỳ, nếu đánh với nó, khó mà phân thắng bại được.
Nàng lại gấp gáp, không muốn vướng víu với con mãng xà vàng kim cắn người ở đây.
Nhưng không ngờ càng bay về trước, xung quanh lại nổi lên một làn sương trắng.
Ban đầu sương còn nhạt, nhưng chờ nàng đến thì sương mù cũng dày lên che mắt nàng rồi.
Kinh Ngạo Tuyết cắn rắng, thầm nghĩ không tốt, nàng mới tránh được mãng xà vàng kim truy sát, mới cảm ứng được Liễu Nhi ở gần nơi sương mù này.
Nàng liền lên tiếng gọi Liễu Nhi, nhưng Liễu Nhi vẫn không đáp lại nàng.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết trầm xuống, nàng đứng trên ngọn cây, chỗ này cũng bị sương trắng bao phủ, mãng xà vàng kim còn bám theo không đi, đành phải giải quyết nó sớm chấm dứt hậu hoạn.
Nghĩ vậy, nàng chờ mãng xà vàng kim bò lên ngọn cây, ngự kiếm bay lên, dùng mộc hệ dị năng hóa thành ngàn vạn kim xanh, đâm vào mãng xà vàng kim.
Sau một khắc, Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm giác được sương trắng chuyển động, mãng xà nhìn hung hãn, ai ngờ cứ vậy bị nàng dễ dàng giết chết.
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, theo lý mà nói không đúng a, mãng xà này nói gì cũng là tu vi trúc cơ kỳ mà, bình thường Kinh Ngạo Tuyết cũng biết thực lực của mình nên không dám tự cao tự đại, cũng không thể nào chớp mắt đã giết được con mãng xà này a.
Nàng không nghĩ ra, liền lo lắng gọi Liễu Nhi, sương trắng trước mắt dần tan đi, Kinh Ngạo Tuyết thấy cách đó không xa, mơ hồ có một thân ảnh mềm mại.
Nàng dùng mộc hệ dị năng cảm ứng, xác định thân ảnh này là Liễu Nhi liền bay về chỗ nàng.
Khi sắp đến bên người Liễu Nhi, nàng từ trên bảo kiếm nhảy xuống, đến bên người Liễu Nhi bất an nói: “Liễu Nhi?”
Liễu Nhi đưa lưng về phía nàng, đứng im không nhúc nhích.
Bất an trong lòng Kinh Ngạo Tuyết phóng đại nhiều hơn, nàng mím môi đi tới trước mặt Liễu Nhi, liền thấy đối phương lúc này mở to hai mắt, đáy mắt ẩn sâu sợ hãi và hối hận.
Kinh Ngạo Tuyết nóng nảy, cảnh giác động tĩnh xung quanh, nàng vươn tay muốn đưa Liễu Nhi và trong Thanh Mộc Đỉnh.
Nhưng sau một khắc, Liễu Nhi đột nhiên nhìn về phía nàng, nhếch miệng cười quỷ dị nói: “ngươi cũng đi theo ta a.”
Nói rồi, Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm giác được sương trắng chuyển xanh rồi tràn vào hơi thở của nàng.
Nàng…
Nàng biết mình lại rơi và ảo cảnh.
Vì nàng lại quay về thế giới hiện đại lần nữa, bất quá lúc này không phải là cảnh tượng mạt thế mười năm sau, mà là trước khi mạt thế diễn ra.
Nàng không còn là Kinh Thập Thất, Tiểu Thất nữa mà là Kinh Ngạo Tuyết nguyên khuôn dạng.
Nàng nhớ đến cảnh lần trước bị Ma Thập Tam xâm chiếm cơ thể, nghĩ thầm: không lẽ đây là tâm ma do đối phương tạo ra?
Bây giờ, đối phương lại muốn chơi cái gì?
Người trên đường qua lại, Kinh Ngạo Tuyết không quen ai trong đây.
Nàng đến thế giới này đã 6 năm, thế giới hiện đại cùng mạt thế trong mắt nàng chính là chuyện kiếp trước rồi.
Ánh mắt nàng đảo qua trên đường phố nhìn quen thuộc mà xa lạ, đột nhiên thấy một cặp tình nhân đi qua đường, một người khác cúi đầu đi ngược lại, chợt hướng cặp tình nhân đang gọi điện đánh móc sau gáy.
Người đi đường kia há to miệng như chậu máu, trong tiếng kinh hô của người bạn trai, hắn cắn cổ cô bạn gái, máu nhất thời phun tung tóe, người đi đường nhất thời hoảng loạn, toàn bộ phố đều chìm trong hỗn loạn.
Kinh Ngạo Tuyết giật mình, đây là cảnh mạt thế bùng nổ nàng từng nghe nói qua.
Khi nàng còn ở tuổi Thập Thất lúc đó, mạt thế bạo phát trong trường học, khi đó nàng luôn ở trong trường, trong phòng ngủ khi đó chỉ có một mình nàng, nàng hẳn là may mắn, ít nhiều nhờ điểm này, nàng một mình tay không tấc sắc chật vật mà sống sót, cho đến về sau sinh ra mộc hệ dị năng.
Trên đường phố hỗn loạn, nhưng lại như có ý thức, tránh được vị trí hiện tại của nàng.
Ánh mắt nàng nhìn xung quanh, cảnh sát cùng cảnh sát giao thông nhanh chóng chạy đến, xe cứu thương theo sát phía sau.
Nhìn qua giống bệnh nhân tâm thần, đột nhiên nổi điên giết người, chuyện này cũng để lại bóng ma trong lòng mọi người, nhưng đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
Kinh Ngạo Tuyết không dừng lại nhiều, nàng thấy may mắn vì mình mặc trang phục cổ đại, may mắn còn đang đứng trong đám học sinh cosplay nên nhìn cũng không có gì chói mắt.
Nàng không biết tâm ma lần này kéo dài bao lâu, mặc dù từng có kinh nghiệm ứng đối với tâm ma, nhưng hiện tại cũng như trước kia không biết nên ra khỏi cái bẫy này thế nào.
Trước mắt cứ đi từng bước xem từng bước vậy.
Nàng xoay người đi vào cửa hàng bán quần áo, dùng ngọc trên đầu, đổi một bộ quần áo bình thường, đổi thêm mấy chục ngàn tệ.
Đề phòng đối phương hỏi tới, nàng dùng thần thức ăn gian, ảnh hưởng đến tu duy đối phương.
Ở tu tiên giới nhiều năm, nàng đã sớm hiểu được thần thức giống như là tinh thần hệ dị ở mạt thế vậy.
Không chút chướng ngại lẫn vào đám người, vì khuôn mặt nàng quá minh diễm, nàng phải vào một cửa hàng bán lẻ mua thêm khẩu trang.
Nàng đi trên phố, quan sát động tác đi đường của mọi người.
Đi lại trên đường vô nghĩa chục phút, nàng liền đổi suy nghĩ, dự định đến trường học cấp ba nơi từng sống kia.
Thành phố này nàng không quá quen thuộc, vì không có tiền nên ít có thời gian đi dạo phố.
Nàng trực tiếp đến cửa trường học, sau khi được bảo vệ kiểm tra, nàng liền thuận lợi đi vào trường học.
Nàng hoài niệm nhìn thoáng qua trung học đệ nhị cấp này, lúc mạt thế nàng từng quay về một lần, trường học đã hoang tàn không còn gì, đã không còn như trong trí nhớ nữa.
Lúc này trường còn mới, Kinh Ngạo Tuyết dùng cách cũ, thôi miên dì canh phòng ngủ, đi vào lầu phòng ngủ của nữ sinh, đến trước phòng ngủ của mình.
Nàng dừng một chút, chần chờ gõ cửa một cái, nàng không biết mình vì sao lại đến nơi này, cũng không biết thấy một người đã từng là chính mình, sẽ có phản ứng như thế nào.
Nàng nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, trong lòng run lên, ý thức được người bên trong cửa, tuyệt đối không phải là nàng.
Khi đối phương mở cửa phòng, ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết sắc bén nhìn sang.
Kết quả, sau một khắc, nàng liền trợn tròn mắt.
Vì người bên trong cửa là Liễu Nhi.
Hơn nữa tướng mạo đối phương cũng chỉ mười mấy tuổi, tuy vóc dáng Liễu Nhi so với bạn cùng tuổi có vẻ cao gầy, nhưng tính tình lại trầm ổn, nhìn cũng không giống thiếu nữ 17 tuổi.
Liễu Nhi nheo mắt lại nói: “ngươi là ai?”
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Trong lòng nàng chua xót một hồi, mới cởi nói tháo khẩu trang xuống nói: “Liễu Nhi, là ta.”
Liễu Nhi hoài nghi hỏi lần nữa: “ta không biết ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Được rồi, xem tâm ma đã mặc định là Liễu Nhi cũng nhận ra nàng.
Nàng nhún vai liền đẩy cửa phòng vào nói: “ta không phải người xấu, ta là bạn Kinh Tiểu Thất, phải rồi, ngươi biết Kinh Tiểu Thất không? nàng ở chỗ này.”
Liễu Nhi sửng sốt một chút, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng không thoát được ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết.
Trong lòng nàng mơ hồ suy đoán, Liễu Nhi gật đầu nói: “ta biết nàng, nàng là bạn của ta.”
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết xì một tiếng khinh miệt, bạn cái rắm, đó là mẫu thân ngươi mà.
Nàng ngồi trên giường hai chân bắt chéo nói: “vậy nàng đi đâu rồi, sao phòng ngủ chỉ còn lại một mình ngươi?”
Liễu Nhi bất đắc dĩ lắc đầu nói: “ta cũng không biết nàng đi đâu, nàng chỉ nói ta ở chỗ này chờ nàng, chút nữa sẽ có trò hay cho ta xem.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy đứng dậy đi tới trước mặt nàng nói: “đúng là sẽ có trò hay, nhưng mà ngươi cũng không cần cố gắng dùng thân phận Liễu Nhi, trực tiếp hiện chân thân của ngươi không phải tốt hơn sao?”
Liễu Nhi dừng một chút cười nói: “ta không biết ngươi đang nói cái gì?”
Kinh Ngạo Tuyết cong môi cười nhạt nói: “ngươi là tâm ma? hay là ảo cảnh, cũng có thể là khảo nghiệm nào đó của Thiên Nguyên bí cảnh? mục đích là cái gì? mãng xà vàng kim trước đó có phải là ảo cảnh của ngươi không?”
Nàng nửa đường mới nghĩ ra cái này, vì trước khi nhìn thấy mãng xà vàng kim, nàng đã thấy sương trắng bay qua nhàn nhạt, chỉ là khi đó không để ý.
Nàng chỉ nghĩ, mãng xà vàng kim này không thể nào dính vào đường của nàng được.
Ý niệm này dừng lại trong đầu một chút, nhưng sau đó liền thành sự thật.
Mãng xà vàng kim chạy theo sau lưng nàng không rời, nàng trốn rất nhanh, nghĩ lại khi đó nàng không muốn cho mãng xà vàng kim đuổi theo, đúng là nó không đuổi theo thật, mà không nhanh không chậm bò theo sau.
Sau đó lại chờ nàng cảm giác, tự mình cảm ứng được chỗ Liễu Nhi, thì thân ảnh Liễu Nhi liền xuất hiện.
Cái này hết thảy, dường như có thứ gì đó, khiến nàng biến mộng tưởng thành thật vậy.
Nàng nhìn phòng ngủ quen thuộc trong trí nhớ nói: “vậy rốt cuộc ngươi là thứ gì? sao lại nhìn trộm trí nhớ của ta?”
Liễu Nhi vội chớp mắt một cái nói: “bởi vì rất thú vị a.”
Đang nói, nàng biến thành một con mèo trắng tươi cười bay lơ lửng giữa không trung, thân hình nó mờ ảo, nhìn giống như sương khói ngưng kết thành một nửa thực thể.
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: “ngươi là yêu thú?”
Khuôn mặt con mèo tươi cười cong lên, nó lắc đầu nói: “không phải, ta là linh thú, linh thú và yêu thú khác nhau.”
Kinh Ngạo Tuyết nói: “ta không muốn biết ngươi là cái gì thú, mục đích của ngươi là muốn giết ta sao?”
Nói rồi mộc hệ dị năng của nàng đã tụ lại trên người, mèo mặt cười liền nói: “đừng giết ta a, ta chỉ muốn đùa với ngươi một chút thôi, ai kêu giấc mơ của ngươi thú vị như vậy.”
Nó bay xung quanh phòng ngủ nói: “ta đã gặp qua vô số tu sĩ, bọn họ không có giấc mơ thú vị như ngươi, ban đầu ta còn tưởng là mộng, nhưng cảnh trong mơ sẽ không có hệ thống hoàn mỹ như vậy, giống như thế giới từng tồn tại qua vậy, nhất là xe hơi này, còn rạp chiếu phim, thực sự rất là thú vị.”
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nói: “thú vị, sau đó thì sao? ta đang vội tìm nữ nhi của ta, ngươi mau ta ra ngoài, còn không ta đánh chết ngươi, rồi ra ngoài bằng chỗ này.”
Mèo mặt cười vội hỏi: “sao ngươi lại hung dữ tàn nhẫn vậy, ta chỉ muốn ngươi cùng ta đi chơi một chút thôi mà, hơn nữa ngươi cũng giết chết ta được, không tin ngươi có thể thử xem.”
Kinh Ngạo Tuyết nhìn thân thể bán trong suốt của nó nói: “vậy thì, ngươi muốn cái gì?”
Mèo mặt cười biến thành bộ dạng Kinh Tiểu Thất, Kinh Ngạo Tuyết nhìn dáng vẻ của chính mình, đứng trước mặt mình, cảm giác thực sự không vui.
Nàng cảnh giác hỏi: “ngươi biến thành bộ dạng này làm gì?”
Mèo mặt cười sờ má mình nói: “xem ra ngươi không cùng một dạng, xuyên qua, trọng snh, giấc mơ của ngươi quá thú vị, ta chưa từng ở tu tiên giới nghe qua chuyện này, vậy đi, ngươi chơi cùng ta một lần, chờ ta chơi chán, thì cho ngươi rời khỏi không gian giấc mơ của ta, được không?”
Kinh Ngạo Tuyết cắn răng nói: “ngươi không nghe thấy ta vừa nói gì sao? ta không có thời gian, ta muốn đi tìm nữ nhi của ta!”
Mèo matwjc ười chớp mắt vô tội, nói: “không muốn chơi với ta, ta sẽ nhốt ngươi ở đây, ta có thể làm được, chỉ là ta muốn muốn rước phiền phức lớn mà thôi, ta khuyên ngươi nên chơi cùng ta một lần, nếu ta sẽ cứ quấn lấy ngươi, thời gian trôi qua trong không gian giấc mơ đều được quyết định bởi ta.”
“Trươc đó ngươi nói không sai, khi ngươi đối mặt với mãng xà vàng kim đó thì đã bước vào không gian giấc mơ của ta rồi, không có lệnh của ta, hay mổng cảnh ở ngoài, thì không ai có thể giết chết được bản thể của ta, ngươi vĩnh viễn cũng không ra được.”
“Còn có, ta không phải là mèo mặt cười, ta là Huyễn Ảnh Linh Miêu, chuyên tấn công bằng huyễn thuật và mộng cảnh, trò chơi kế tiếp, xin chỉ giáo a.”
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kịch tình trải ra quá, hơn nữa tu tiên giới kịch tình không dễ dàng viết xong, ta ở tận lực viết, bất quá có điểm chán ghét, cho nên khổ sách sách mới chế thuốc một cái.
Ngày mai mở mới văn, hứng thú có thể nhìn, tên sách: < bạn gái của ta là quái vậtgl >, trọng sinh chủ công, sống chết ngọt cưng chìu văn, áng văn này đoán chừng là ta cuối cùng nhất thiên hoa bách hợp văn, số lượng từ sẽ không quá nhiều, tối đa sẽ không vượt lên trước bảy trăm ngàn chữ, coi như là một trung ngắn.
Sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)
PS: Ý tứ chính là chỗ này quyển sách sớm định ra viết series ba quyển sách, cũng không viết, tựu xem như phóCP a !, xong xuôi sau ở phiên ngoại nói một chút thì tốt rồi.