Chương 109: Thúc giục
Đoàn dị năng chứng thực lời Kinh Ngạo Tuyết nói, liền được coi trọng, đồng thời cùng ngày 11h đêm, đoàn dị năng chủ động đến chỗ nàng vẻ mặt lo lắng nói: “cô nói đúng rồi, thực vật trên núi mấy ngày nay đột nhiên tươi tốt hơn hẳn, lúc đầu tôi không nghĩ gì, nhưng đoàn chúng tôi có hệ dị năng tinh thần, đúng là cảm ứng được tinh hạch trong chúng đang chuyển động.”
Hơn nữa, việc này rất nghiêm trọng, dựa theo kiểm tra của hệ dị năng tinh thần, nếu còn bỏ bê không để ý, thì toàn bộ thảm thực vật sẽ biến dị, đến khi đó thế nào thì chỉ cần xem mạt thế ba năm trước sẽ rõ.
Nàng mìm môi, nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, đối phương mang đến tin tức nguy hiểm quan trọng cho bọn họ, lúc này vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Nàng nhìn không thấu nàng, chần chờ một chút rồi nói: “vậy cô định làm gì tiếp theo?”
Đây là đội trưởng sau khi suy nghĩ hồi lâu mới hỏi, ít nhiều có Kinh Ngạo Tuyết nhắc nhở, bọn họ mới nhận ra nguy hiểm kế bên.
Đoàn dị năng của bọn họ thực lực cũng mạnh, cũng là thế lực đứng đầu căn cứ, nếu có thể chạy trốn cũng dễ dàng, chỉ cần xin nhiệm vụ khó trong căn cứ rồi chạy đi làm nhiệm vụ là được.
Nhưng đội trưởng và bọn họ từng ở trong mạt thế, mất đi thân nhân.
Bọn họ sống trong mạt thế 3 năm, lúc đầu cũng phải trải qua một khoảng thời gian chật vật.
Khi đó mỗi người tự lo việc của mình, không ai giúp ai được, nhưng hôm nay…
Nếu bọn họ trốn đi, căn cứ sẽ bị thực vật biến dị công chiếm, đến khi đó cả căn cứ hơn mấy trăm ngàn người…
Nàng không dám nghĩ nhiều, đổi trưởng cũng không dám hạ lệnh rời đi, liền đem vấn đề này trả ngược lại cho người thông báo là Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết thực lực mạnh, lại là người khó đoán, nàng mới đến căn cứ lần đầu, nữ nhân đi cùng quen biết nàng là Kinh Tiểu Thất, nhìn xa lạ lại quen thuộc, dường như đã gặp đâu đó, nhưng bọn họ cũng không nhớ nổi.
Nhưng mà chuyện Kinh Tiểu Thất cũng không có gì quan trọng, vượt qua cửa ải trước mắt là quan trọng nhất.
Nàng nghĩ vậy liền mong chờ nhìn Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: “mọi người đã tin lời tôi, vậy thì phải đi nói cho lãnh đạo biết a, đừng quản bọn họ nghĩ gì, cứ truyền tin tức này trong căn cứ đi, nhớ phải chú ý, không được để lại dấu vết, nếu không…”
Đoàn dị năng nhìn nhau, ánh mắt ngưng trọng.
Mạt thế sau, mọi thứ đều trở nên khó khăn, bọn họ cũng biết lòng người độc ác.
Dựa theo tính cách lãnh đạo, muốn ổn định căn cứ, nhất định sẽ giết chết dị năng nào dám tuyên truyền chuyện này tận gốc, đồng thời giết gà dọa khỉ, đêm dị năng đó vào phòng thí nghiệm tra khảo trước mặt mọi người trong đoàn dị năng.
Nếu bị lãnh đạo trong căn cứ biết được, đoàn dị năng bọn họ đi tung tin đồn, thì bọn họ sẽ trở thành cái gai trong mắt lãnh đạo bên trên.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn tinh thần bọn họ khổ sở, dù biết rõ lòng dạ con người, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo như trước.
Hết thảy trước mắt chính là tương lai nàng sẽ gặp phải.
Lúc này đối mặt với mạt thế nàng cũng tin tưởng, với thực lực mạnh nhất trong ảo cảnh, dù có bị lãnh đạo nhắm đến, cũng có thể dễ dàng chạy thoát.
Nên mới không sợ hãi, mặc kệ mọi thứ.
Mà đoàn dị năng này chính là “tương lai của nàng” do chính nàng chọn, nàng muốn quan sát nguy cơ trước để có cách giải quyết tốt hơn hết xuất hiện trong tương lai.
Nàng nghĩ vậy nhún vai nói: “tôi không có ý tưởng nào cả, tôi chỉ cho mọi người biết sự thật mà thôi, còn làm thế nào thì dựa vào mọi người, còn tôi là song hệ dị năng cấp 5, dù căn cứ có bị thực vật biến dị công chiếm thì tôi vẫn có thể dễ dàng chạy đi, tôi tin các người đã biết chuyện rồi, thì cũng biết cách làm sao bỏ chạy, vậy thì còn làm chuyện dư thừa kiếm tôi làm gì?”
“Tôi không có hứng thú với tương lai của căn cứ này.”
Nói xong, nàng nhìn đoàn dị năng, như nàng dự đoán có chấn động và phẫn nộ.
Nàng nghĩ: màn này đúng là nhìn quen mắt, khí linh Thanh Mộc Đỉnh lúc đầu có phải cũng có suy nghĩ như vậy không? đem hết nhiệm vụ đi tìm tiên khí giao hết cho nàng.
Nàng cười cười, trong nụ cười mang vài phần bất đắc dĩ cùng mặc kệ.
Đoàn dị năng nén giận cười lạnh nói: “được, chúng tôi nên sớm nghĩ ra, cảm ơn cô đã báo trước thực vật biến dị cho chúng tôi biết, đại ân đại đức vô cùng cảm kích.”
Dứt lời, bọn họ tức giận rời đi.
Kinh Ngạo Tuyết đi tới cửa sổ, nhìn những người đó ở dưới lầu rời cửa chính, linh miêu không biết khi nào lại đến bên người nàng, cười nói: “cảm giác khống chế cuộc sống khác chết, có phải vui hơn không?”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: “đúng vậy, nhất là khi biết được chỗ này là ảo cảnh, ta lại không có chướng ngại tâm lý hay trách nhiệm gì.”
Linh miêu biến thành Kinh Tiểu Thất vẻ mặt phức tạp nhìn nàng nói: “ngươi so với trước còn lãnh khốc hơn.”
Kinh Ngạo Tuyết nói: “đây không phải cảm tạ ngươi sao, là ngươi dẫn ta đến mạt thế quen thuộc, ta ở thế giới khác sống quá lâu, cũng quên mình từng là nữ nhân lòng dạ độc ác rồi.”
Trong lòng nàng thở dài một hơi, linh miêu cười nói: “nói ngươi bây giờ không dùng thủ đoạn độc ác bình thường, vậy ta hỏi ngươi, tiếp theo ngươi định làm gì?”
Kinh Ngạo Tuyết thiêu mi nói: “xem cuộc vui.”
Linh miêu bị nàng làm cho nghẹn, trong lòng nghĩ thầm: cái này so với nó nghĩ còn lãnh khốc hơn, nói chuyện cũng được, nàng sắp phải đối mặt với Ma Thập Tam là thủ lĩnh ma tộc, là kẻ mạnh nhất ma tộc, chỉ có ngang với lý trí lãnh khốc thì mới có tư cách quyết định thắng bại với đối phương.
Nói đến thủ lĩnh ma tộc Ma Thập Tam, chính là ở thời kỳ viễn cổ, mười hai thủ lĩnh ma tộc khi bị thần khí giam giữ đã tự mình rút ra một phần thân thể, tạo ra đại tân sinh ma tộc.
Thừa kế kỹ năng mạnh nhất của 12 thủ lĩnh ma tộc, cho nên thủ lĩnh ma tộc Ma Thập Tam này so so với trước kia càng khó đối phó hơn.
Huống chi lúc đó thần tộc đã cùng thủ lĩnh ma tộc đồng quy vu tận, tu tiên giới trải qua ngàn vạn năm hiện thế, mặc dù tu sĩ phi thăng thành tiên ít đến tội, nhưng xét ra thì tu sĩ vẫn ở thế yếu nhiều hơn.
Dưới tình huống này, Kinh Ngạo Tuyết là đối thủ quan trọng của thủ lĩnh ma tộc Ma Thập Tam, mà sốt ngày chỉ biết lo chuyện vợ con, sẽ khiến cho cả tu tiên giới bị liên lụy.
Nó nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết, đối phương được tiên khí chọn trúng, đúng là cũng có năng lực và cùng bản sự của nàng.
Nhưng mà so với tu sĩ đỉnh cao năm đó nó gặp, Kinh Ngạo Tuyết còn kém nhiều lắm.
Hy vọng lúc này có thể làm đối phương thực sự tỉnh ngộ, ý thức được trên người đang gánh trách nhiệm gì.
Nĩ nghĩ vậy, liếc nhìn vẻ mặt không buồn không vui của Kinh Ngạo Tuyết, nhìn bề ngoài chỉ thấy được sự lạnh lùng, nó tạm thời cũng không đoán được dự định của Kinh Ngạo Tuyết, chỉ có thể hy vọng linh khí không nhìn nhầm người.
Nó thấy đứng đay cũng không nói gì, nó đi ra ngoài dạo.
Tuy là căn cứ người sống, buổi tối cũng không có gì để giải trí, nhưng đối với nó thế giới này vẫn còn nhiều điều hiếu kỳ.
Kinh Ngạo Tuyết nghe thấy tiếng đóng cửa, chân mày nhíu lại, nàng nhìn thâm sơn cách đó không xa, dừng một chút rồi mở cửa sổ ra, ngự kiếm bay ra khỏi cửa sổ đến ngọn núi.
Thảm thực vật trong thâm sơn trong bóng đêm đang chuyển động, nàng đến chỗ có tinh hạch mạnh nhất, chính là nơi thực vật biến dị rõ ràng nhất, đem mộc hệ dị năng rót vào một cái cây màu đỏ.
Nàng không biết đây là giống cây gì, nàng chỉ biết cái cây dưới tay nàng đang tản ra mộc hệ dị năng mỏng manh, tựa như bọt biển gặp nước, không kịp chờ liền điên cuồng hút lấy năng lượng.
Cây lớn lên với tốc độ bình thường, không lâu sau đã cao ngang hàng với Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết cảm nhận được tinh hạch trong người đối phương, đoán chừng đã lên cấp 2.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, nàng lại tiếp tục kích lớn cây này, một giờ sau, nó đã cao hơn cây cối xung quanh.
Thân cây biến thành màu nâu, thăng lên cấp 5.
Kinh Ngạo Tuyết rút tay, lúc này nàng đứng trên ngọn cây.
Cây này hút dị năng của nàng trưởng thành, lại có thêm mộc hệ dị năng ổn định, cũng khai linh trí, cũng ỷ lại Kinh Ngạo Tuyết vài phần.
Tán cây tự biến thành giường, muốn cho Kinh Ngạo Tuyết nghỉ ngơi.
Kinh Ngạo Tuyết không biết suy nghĩ của cái cây này, có lẽ đối phương cảm kích nàng, hoặc là chỉ muốn hút dị năng của nàng.
Mấy cái này đều không quan trọng, nàng nheo mắt lại, đã thấy người trong căn cứ dậy sớm để ý đến động tĩnh trên núi này.
Nàng kiên nhẫn chờ một hồi, cho đến khi trời sáng, nàng dừng lại không kích lớn cây nữa.
Cây này cũng đã sớm không nhịn được, dù sao cũng là thực vật mạnh nhất trong mạt thế, ban đầu hút tinh hạch hung ác, mới có thể nổi bật trong đám thực vật, sau đó được Kinh Ngạo Tuyết chọn trúng.
Nó được Kinh Ngạo Tuyết truyền đến suy nghĩ, liền lung lay thân mình, bộ rễ dưới đất cũng vui vẻ chuyển động khiến căn cứ dưới lòng đất rung chuyển, giống như là có động đất, khiến mọi người hoảng sợ.
Dù là lãnh đạo lúc đầu còn lạc quan, nhưng đến lúc này cũng đã biết sợ.
Đoàn dị năng đứng ở cửa nhìn cây to trên núi, cô gái tóc ngắn nói: “là nữ nhân xinh đẹp Kinh Ngạo Tuyết làm sao?”
Nam nhân cao to bên cạnh nàng có chút anh khí bồng bột, dù ngũ quan bình thường nhưng nhìn cũng có chút hấp dẫn người.
Đối phương nhíu mày nói: “chắc chắn là nàng, nàng muốn làm cái gì?”
Cô gái tóc ngắn suy đoán nói: “tôi cảm thấy cô ấy không giống người xấu, nếu không sẽ không vào căn cứ sớm rồi cảnh báo cho chúng ta, với lại cái cây này cũng chứng minh cho việc thực vật biến dị là có thật rồi còn gì?”
Nàng dừng một chút nói: “nhưng mà chúng ta phải làm sao đây? cô ấy nói sẽ không can thiệp vào, chỉ có chúng ta quen thuộc căn cứ này, tính mạng hơn trăm ngàn người, nếu chúng ta đi rồi thì sẽ…”
Nàng dứt lời, lắc đầu thở dài.
Đổi trưởng bên cạnh nàng từng là quân nhân, trước khi mạt thế đã giải ngũ, từng lấy vợ sinh con, nhưng khi mạt thế đến hắn đang đi làm ở công ty, hắn là bảo vệ, cũng không để ý chuyện nghiêm trọng, đã bị lãnh đạo công ty đưa đi rồi.
Khi lãnh đạo an toàn, hắn về nhà, lúc này vợ con hắn đã không còn tung tích.
Cho đến khi hắn đi tìm những nhà kế bên, mới phát hiện vợ hắn là một giáo viên sơ trung xinh đẹp đã bị hàng xóm lầu trên cưỡng ép, giết chết, còn con hắn đã bị tên cầm thú này chia ra ăn.
Khi đó chỉ mới là mạt thế ngày thứ ba, xác sống chưa có tiến hóa tinh hạch, hành động chậm chạp, căn bản không thể ăn thịt người được, mỗi nhà ít lắm cũng có đồ ăn dự bị.
Khi đó viền mắt hắn đỏ lên, dị năng cũng kích phát, hắn bóp cổ tên hàng xóm hỏi vì sao giết vợ con hắn.
Người kia chỉ cười, phun ra một đống lời ghen tỵ và căm hận, thì ra hắn thích vợ mình, nhưng vợ mình không nghe, hắn liền nổi máu chém giết.
Người như vậy, hắn gặp qua không ít trước kia khi cùng chiến hữu phá án.
Từng có vụ chỉ vì 1,500 tệ mà giết chết một đôi vợ chồng trẻ, vụ việc quá kinh hãi dọa người, như một cơn ác mộng nhưng cũng là một vụ án chân thật nhất.
Hắn cũng tin, nhưng không ngờ đến, loại người này lại sống sờ sờ ngay bên cạnh hắn.
Hắn không biết mình làm sao mà sống được, bên cạnh còn có một nhóm bạn bè để tin, hắn nhìn cô gái tóc ngắn bên cạnh, lại nhìn đoàn dị năng cách đó không xa đa lo lắng.
Mọi người đều đang chờ lệnh của hắn, trong lòng hắn phức tạp, một lúc sau mới nói: “tiểu Lưu, cậu đem tin tức báo cho lãnh đạo đi, nhớ đừng nói gì về Kinh Ngạo Tuyết, cứ nói chúng ta đi làm nhiệm vụ hôm qua ngoài căn cứ, thì phát hiện thực vật biến dị khác thường.”
Tiểu Lưu sủng sốt một chút, vẻ mặt khó coi, mặc dù không muốn, nhưng vẫn xoay người đi làm việc.
Đổi trưởng luôn nhân đạo với mọi người: “những người còn lại, có gia đình thì phải mang theo, còn không thì chỉ cần dọn đồ mang đi, mặc kệ lãnh đạo làm gì, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt người nhà mình, chờ thu dọn đồ xong, nhờ các chị em nấu một bữa cơm, ăn xong chúng ta liền rời căn cứ.
Những người khác mắt sáng lên, cùng cười nói dạ một tiếng.
Kinh Ngạo Tuyết nằm trên ngọn cây, theo cây lắc lư mà đong đưa người, thần thức nàng nhạy cảm, căn cứ không xa chỗ này, cho nên nàng nghe được lời đội trưởng nói.
Nàng từng theo vị đổi trưởng này, đối phương cũng ngay thẳng, giống người anh trai bình thường bảo vệ nàng khi đó chỉ hai mươi, trong đội còn có những người khác.
Nghe lời hắn nói, đúng là tác phong xưa nay của hắn.
Nàng cười, nếu đổi lại, để cho Ma Thập Tam thực hiện được âm mưu, khiến cho tu tiên giới gà chó không yên, nàng phải làm chính là cảnh báo những người khác, vạch trần âm mưu của Ma Thập Tam, mặt còn lại chính là bảo vệ người nhà mình.
Cái này cần nàng phải có được hai thứ, một nàng phải trở thành người có tiếng nói trong tu tiên giới, tạo ra thế lực của mình, ít nhất phải thành danh ở tu tiên giới, cũng giống như Thanh Mộc Chân Quân hơn ngàn năm trước, nhưng mà khi đó nàng ta gặp quá nhiều kẻ ganh tỵ, nàng cần làm chính là có được địa vị của đối phương nhưng không để những kẻ khác hoài nghi.
Hai là nàng phải tăng thực lực, như vậy mới có thể bảo vệ vợ con mình được.
Nàng cười cười, linh miêu xuất hiện bên cạnh nàng nói: “thủ đoạn có chút vụng về, nhưng mà xài được, cho ngươi thêm một phần.”
Kinh Ngạo Tuyết nhấc mí mắt nhìn nói nói: “vậy khi nào ngươi mới thỏa mãn cho ta đi khỏi đây?”
Linh miêu dừng một chút nói, “ngươi chỉ muốn rời đi, không muốn xem kết quả chỗ này sao?”
Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi nói: “ta làm cũng làm rồi, lãnh đạo căn cứ chắc chắn sẽ không thả người, đoàn dị năng cũng đã sớm có chuẩn bị, thuận lợi rời đi rồi, còn những người khác thì ta không phải thánh mẫu, bọn họ có lý trí thì tự biến chọn thôi, chỉ cần thấy cái cây này bọn họ sẽ biết sắp đối mặt với nguy hiểm rồi, ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, tương lai bọn họ có thế nào thì liên quan gì đến ta.”
Linh miêu nghe vậy cười nói: “ngươi, đúng là khiến ta không thế nói được gì ngươi.”
Hiện tại nó cũng hiểu rõ, Kinh Ngạo Tuyết là người trung lập, nàng có thể là người hữu nghị, nhưng đồng thời lại rất ích kỷ, nàng có thể cảnh báo nhưng không phải là thánh nhân.
Người như vậy cũng không thể nói tốt, hay là không tốt.
Dù sao cũng như lời Kinh Ngạo Tuyết nói, nàng làm thì đã làm xong rồi.
Nó tin, với tính cách Kinh Ngạo Tuyết, tương lai nhất định sống lâu hơn những kẻ khác.
Nó chớp mắt một cái biến thân từ Kinh Tiểu Thất về bản thể, nó duỗi người trong không trung nói: “uhm, ta chơi cũng đủ rồi, ngươi muốn đi, vậy chúng ta cùng ta ra ngoài thôi.”
Nói xong, Kinh Ngạo Tuyết mở to hai mắt, trước mắt là rừng cây bị sương trắng bao phủ.
Xung quanh linh khí nồng nặc, có thể nhìn ra đây chính là Thiên Nguyên bí cảnh.
Đột nhiên quay về chỗ đang ở, nháy mắt nàng có chút không thích ứng được.
Nàng lắc đầu cười, nhìn sương trắng xung quanh nói: “đa tạ ngươi cảnh báo, ta sẽ cố gắng hết khả năng.”
Âm thanh linh miêu quỷ bí cười ra tiếng nói: “vậy thì tốt rồi, nhưng mà…”
Nhưng mà sao? Kinh Ngạo Tuyết nghi ngờ trong lòng khó hiểu.
Sương trắng trước mắt đột nhiên tan đi, trước người nàng cách đó không xa ngưng kết thành một cơ thể sương mờ mờ, sau đó Kinh Ngạo Tuyết nghe thịch thịch, sương trắng ngưng tụ thành thực thể, biến thành một con linh miêu quen thuộc.
Đối phương có đôi mắt xanh lam, vì là ban ngày con ngươi co lại thành xanh nhạt, nó có bộ lông xù mềm mại, nò lơ lửng trong không trung đang liếm chân trước, cái đuôi nhỏ phía sau lắc lư.
Nhìn tổng thể, thì như con mèo bình thường có giá trị nhan cao.
Đối phương chớp mắt vô tội, đột nhiên đánh về phía nàng, tốc độ nó nhanh như sấm chớp, mặc dù Kinh Ngạo Tuyết không bị sự dễ thương của nó mê hoặc, lúc nào cũng cảnh giác cao độ, nhưng vẫn bị nó cắn trúng.
Nàng sở cái cổ mình bị cắn chảy máu nói: “ngươi…”
Huyễn Ảnh linh miêu liếm đệm chân mình nói: “nhưng mà ta muốn đi theo ngươi, miễn cho ngươi phụ tiên khí giao phó, nếu Ma Thập Tam thành công, đến khi đó, cả tu tiên giới không chỉ Hồng Trạch đại lục, còn có những đại lục tu tiên giới khác đều phải chịu liên lụy, ta vốn chỉ là linh khí biến hình mà sống, nếu tu tiên giới bị ma khí xâm nhập, ta cũng sẽ tiêu tán hoàn toàn, cho nên ta vì tính mạng của mình, chỉ có thể đi theo thiên mệnh chi tử là ngươi, cố gắng thúc giục ngươi tiếp tục tiến lên.”
Kinh Ngạo Tuyết cảm giác máu trên cổ khô lại, nàng lấy một cái gương trong Thanh Mộc Đình ra xem vị trí vết cắn trên cổ mình, xuất hiện ba nốt ruồi son.
Nàng mím môi một cái, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn chửi bậy, nhìn linh miêu cười quỷ dị trước mắt, rồi hoàn toàn biến mất.
Kinh Ngạo Tuyết bị ép ký khế ước linh sủng với Huyễn Ảnh linh miêu, khế ước là này khế ước bình đẳng cũng là khế ước linh sủng cao cấp nhất, nó không có sự ràng buộc với linh sủng, cái này chỉ xem đối phương với mình có cảm tình hay không mà thôi.
Nàng hít sâu vài hơi, để mình bình tĩnh lại, bây giờ không phải là lúc tính toán cái này.
Nàng không biết mình đã trễ bao lâu, nhìn sắc trời cũng không nhận ra nữa.
Nàng lại dùng mộc hệ dị năng tìm tung tích Liễu Nhi, vốn đang gặp đại xà vàng kim, lại rơi vào bẫy ảo cảnh của linh miêu, nàng cảm ứng được Liễu Nhi đứng cách đó không xa.
Nhưng hiện tại Liễu Nhi lại đến chỗ khác rồi, nàng không biết Liễu Nhi đã xảy ra chuyện gì, điều chỉnh tâm tình, rồi lại ngự kiếm về hướng đó.
Có lẽ vì nàng ký khế ước với Huyễn Ảnh linh miêu, mà nói đến thì linh miêu kia đang ở trong Thanh Mộc Đỉnh lăn lộn.
Cho nên đoạn đường này nàng đi thuận lợi, không gặp nhiều tu sĩ, không gặp yêu thú trong Thiên Nguyên bí cảnh, một đường không trở ngại đến chỗ Liễu Nhi hiện tại.
Kết quả nhìn thấy vai trái Liễu Nhi bị thương, có vài tên luyện khí kỳ, thêm hai tên trúc cơ kỳ, đang ung dung đứng nói: “tiểu cô nương, ta khuyên ngươi nên giao đồ trên tay ra đây, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên xuất hiện bên cạnh Liễu Nhi, kéo Liễu Nhi ra sau người, thần tình lãnh khốc hỏi ngược lại.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sách mới ở quấn quýt người thiết, cho nên kẹt, chờ ta nghĩ kỹ sau đó mới mở hãm hại, liền hai ngày này a !, không vội…