Chương 110: Gặp lại
Nàng đột nhiên xuất hiện, khiến cho đám ngươi xung quanh giật mình.
Đám trúc cơ và luyện khí kỳ nhìn nhau, không biết người này từ đâu ra, đột nhiên xuất hiện mà không ai biết, chứng minh tu vi của nàng so với bọn họ cao hơn.
Bọn họ bất an hỏi: “không biết vị tiền bối này…”
Kinh Ngạo Tuyết ấn vai Liễu Nhi xuống, cầm máu cho nàng lạnh lùng nói: “là các ngươi đả thương nàng sao?”
Tu sĩ trúc cơ nuốt nước miếng một cái, tuy hắn có tu vi trúc cơ, nhưng thấy Kinh Ngạo Tuyết tản ra khí tràng sắc bén khiến cho lòng hắn hoảng sợ không dám chắc, cảm giác này giống như đối mặt với tu sĩ có tu vi cao hơn hắn rất nhiều.
Hắn vội vàng giải thích: “không phải, không phải, chúng ta chỉ đuổi theo nàng, trước đó nàng lấy được bảo vật quý, nên chúng ta…”
Hắn định nói dối, nhưng tiểu cô nương ở đây, hắn nói dối sẽ bị vạch trần.
Kinh Ngạo Tuyết rũ mắt xuống, Liễu Nhi giải thích: “mẫu thân, trước đó con bị con nhện Bát Mục Lam gây thương tích, lúc con vào trong Thiên Nguyên bí cảnh, thì rơi vào động nhện Bát Mục Lam, nó đang ở bên trong bảo vệ cỏ Lan Khanh.”
Chuyện sau đó không cần nàng nói rõ, Kinh Ngạo Tuyết cũng tự hiểu.
Nếu giết đám tu sĩ này với thực lực của nàng có chút trắc trở, dù gì cũng có hai tên trúc cơ kỳ, còn lại là luyện khí kỳ.
Nhưng mà thả bọn chúng đi trong lòng nàng cũng không cam tâm, liền dùng mộc hệ dị năng hóa thành kim châm, phong bế kinh mạch quan trọng của bọn chúng lại rồi nói: “các ngươi nên thấy may còn chưa ra tay, nếu không… cút đi!”
Đám tu sĩ thấy kinh mạch đau nhức, dù trong lòng tức giận, nhưng không dám liều, vội vàng dìu nhau chạy đi.
Bọn họ không hề biết, dù Kinh Ngạo Tuyết không giết bọn họ, thì trong Thiên Nguyên bí cảnh nguy hiểm này, nếu thực lực bị tổn hại, hơn phân nửa tu vi không thể dùng được, bọn họ cũng không thể sống nổi mà rởi khỏi bí cảnh này được.
Nghĩ vậy, nàng nhìn Liễu Nhi, thấy Liễu Nhi uống đan dược nàng cho, sắc mặt tái nhợt cũng có huyết sắc trở lại, nàng hỏi: “sao rồi, thân thể đỡ hơn chưa?”
Liễu Nhi cầm một cái hộp đưa tới, Kinh Ngạo Tuyết mở hộp, thì thấy một gốc cây Lan Khanh đang xanh tốt.
Lan Khanh là loại linh thảo hiếm thấy ở tu tiên giới, chủ yếu dùng để an thai cho yêu thú đang mang thai, yêu thú thích dừng ở nơi có Lan Khanh mọc, nó dùng để ổn định thai nhi, còn tăng cường thể chất thai nhi lúc chưa sinh.
Từng có một nữ tu mang thai, ngồi đọc sách ở cạnh cỏ Lan Khanh, đứa nhỏ đó sinh ra trở thành lôi linh căn tu sĩ nổi danh nhất ở vạn năm trước.
Đối phương đột nhiên nói đến cỏ Lan Khanh, liền khiến cho đám tu sĩ tu tiên giới ào ào đi hái cỏ Lan Khanh.
Nói vậy trước đó nhện Bát Mục Lam cũng đang mang thai, trước đó nàng cũng có nhiều lần dặn dò Liễu Nhi rồi, vào Thiên Nguyên bí cảnh rồi thì không được hành động một mình.
Nhưng có lẽ khi Liễu Nhi nhìn thấy cỏ Lan Khanh, liền quên luôn chừng mực, mới kéo ra nhiều chuyện sau đó.
Nàng thở dài một hơi, thấy trạng thái Liễu Nhi chuyển tốt, nhân tiện nói: “mà thôi, con vì muội muội chưa ra đời trong bụng nương thân mà suy nghĩ, nhưng mà lần sau không được bất cẩn như vậy nữa, giờ ta đã gặp được con rồi, vậy chúng ta đi tìm nương con và Ôn Nhuyễn thôi.”
Liễu Nhi nghi ngờ nói: “nương thân cũng đi theo sao?”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: “nàng không muốn đi đâu, nhưng mà lại lo cho hai chúng ta, ta đã thử cho nàng vào Thanh Mộc Đỉnh.”
Liễu Nhi mím môi một cái nói: “nhưng mà, kết giới Thiên Nguyên bí cảnh rất yếu, nương thân là kim đan kỳ, mà hiện tại Thiên Nguyên bí cảnh vẫn không bị gì, có thể nói kết giới Thiên Nguyên bí cảnh đã được tăng cường hoặc là tu vi của nương đang ngã xuống.”
Trước đó nàng có nghe qua nữ tu sĩ mang thai thì tu vi sẽ ngã xuống, nương thân không làm ảnh hưởng đến kết giới Thiên Nguyên bí cảnh được, cũng nói rõ tu vi của nàng không còn ở kim đan kỳ nữa mà đang ở trúc cơ hậu kỳ rồi.
Nghĩ vậy, nàng liền lo lắng, Kinh Ngạo Tuyết bị nàng nhắc nhớ mới nghĩ ra chuyện này.
Hai người nhìn nhau, vội vàng theo hướng Kinh Ngạo Tuyết định vị, bay theo hướng điểm huỳnh quang phát sáng rõ ràng.
Dọc đường đi, bọn họ gặp vài kẻ đánh cướp, Kinh Ngạo Tuyết tâm tình không tốt, đều dùng một cách trấn áp đối phương để tiết kiệm thời gian.
Ngự kiếm phi hành không biết bao lâu, cũng đến gần chỗ Thẩm Lục Mạn, Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm giác được hơi thở thật mạnh.
Nàng dừng chân lại, ánh mắt nhìn xung quanh, Liễu Nhi nói: “mẫu thân, con cảm nhận được xung quanh có yêu thú rất mạnh.”
Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm nhận được, khí tức chỗ này quỷ dị, nhưng mà yêu thú khí tức mạnh cũng không thể nào ngồi không.
Nàng và Liễu Nhi đi xung quanh tìm một vòng, đem cả chỗ này lật tung lên rồi, nhưng vẫn không tìm ra được Thẩm Lục Mạn.
Rõ ràng nàng cảm giác được khí tức của Thẩm Lục Mạn, nhưng mà đi xung quanh nàng vẫn không tìm thấy người.
Cái này càng khiến nàng thêm lo âu, nhất là nghĩ đến Thẩm Lục Mạn mang thai tu vĩ ngã xuống, nàng hiện tại tự hận chính mình vì sao không để ý đến chuyện này.
Nếu như nhận ra sớm, nàng sẽ không để cho Thẩm Lục Mạn một mình đi tìm Ôn Nhuyễn.
Liễu Nhi biết nàng nôn nóng, nhìn xung quanh rồi nói: “mẫu thân, chỗ này cảm giác như là mê hồn trận, chúng ta cứ tìm chỗ này, nhưng vẫn không tìm thấy người, chỗ vừa đi qua, con nhớ chúng ta đã đi hai lần rồi, có thể nói chúng ta vô tình đi vào trận pháp rồi, nói vậy nương thân chắc cũng vô tình đi vào đó rồi, cho nên có sốt ruột cùng vô dụng, trước tiên chúng ta bình tĩnh lại đã rồi nghĩ cách.”
Kinh Ngạo Tuyết hít sâu một hơi cho mình tỉnh táo lại.
Sau đó chú ý đến lời Liễu Nhi nói, đúng là rất quen thuộc.
Nói vậy, nãy giờ nàng và Liễu Nhi chỉ đi vòng vòng quanh đây thôi sao?
Nàng mím môi một cái nói: “được, chúng ta không vội, ta tìm người hỏi xem chỗ này là chỗ nào.”
Liễu Nhi đang buồn bực nàng muốn tìm ai hỏi, thì thấy Kinh Ngạo Tuyết lấy trong túi linh thí ra một con mèo cực kỳ đáng yêu.
Con mèo nhìn rất mềm mại, cái miệng lúc nào cũng mang theo ý cười, Liễu Nhi sửng sốt một chút, thì thấy mèo kia giơ chân lắc lắc với nàng, còn lên tiếng chào hỏi.
Kinh Ngạo Tuyết đơn giản giải thích: “đây là Huyễn Ảnh linh miêu, trước đó đi tìm con vô tình gặp trên đường, nó có năng lực tảo ảo cảnh và giấc mơ, con cẩn thận đừng để nó dùng ảo cảnh quấy nhiễu.”
Liễu Nhi nghe vậy vội vàng cúi đầu, linh miêu bất dĩ vi nhiên cười cười, nhìn xung quanh một chút kinh ngạc cười nói: “ai nha, các ngươi không ngờ lại tìm được chỗ này, nên nói các ngươi vận khí tốt hay là không đây?”
Kinh Ngạo Tuyết lo lắng Thẩm Lục Mnạ, không có thời gian nói nhiều: “ngươi cứ nói thẳng đi, đây là chỗ nào? yêu thú ở đây là thứ gì?”
Linh miêu nheo mắt lại cười nói: “đừng nói vội nha, trong Thiên Nguyên bí cảnh chia làm bốn phía đông, tây, nam, bắc, mỗi khu vực đều có một yêu thú mạnh nhất cai quản, hoặc là linh thú, chỗ ngươi mới tìm thấy là chỗ của ta, do ta quản lý khu vực phía nam, còn đây là khu vực phía đông cho Cữu Vĩ Linh Hồ quản lý.”
“Cái trước mắt các ngươi thấy không phải áo huyễn trận, mà chỉ là một cái bát quái trận, có lẽ Thẩm Lục Mạn biết một chút về trận pháp, lại đi vào chỗ của Cửu Vĩ Linh Hồ, cho nên khiến nó hứng thú, mới dùng thủ đoạn của mình dày vò, á, không phải, là khảo nghiệm Thẩm Lục Mạn.”
Liễu Nhi nghiêng đầu, nghe linh miêu tường tận và nương thân của mình.
Nhưng mà linh miêu này nàng dám chắc chắn mẫu thân chỉ mới gặp được trong Thiên Nguyên bí cảnh này thôi.
Theo như lời mẫu thân mới nói, linh miêu mạnh nhất là huyễn thuật và mộng cảnh, nói không chừng còn có thêm một cái nữa chính là thuật đọc tâm.
Nghĩ vậy, nàng nhìn linh miêu chăm chú, linh miêu cũng đưa mắt nhìn nàng, cười quỷ dị.
Liễu Nhi giật mình sửng sốt, càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Nàng có nhiều điều không muốn cho ai biết, nhưng mà đối phương là linh thú, xem ra đã gắn kết với mẫu thân rồi, nói vậy cũng không xấu, cho nên nếu nó biết chuyện riêng của mình, chắc cũng sẽ không có trở ngại gì.
Nàng yên lòng, nhìn Kinh Ngạo Tuyết nói: “mẫu thân, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết âm u nhìn linh miêu, linh miêu liếm móng vuốt của mình nói: “đây là địa bàn của Cửu Vĩ Linh Hồ, đối phương tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh, với trận pháp có một không hai, nếu các ngươi có thể phá trận pháp ở đây, thuận tiện chứng minh là mình thông minh hơn Cửu Vĩ Linh Hồ, nó nói cũng giống như ta, chọn lấy người thông minh nhất, ký khế ước nhận làm chủ nhân của mình.”
Khi nó nói từ chủ nhân một cái, liền ranh mãnh nhìn Kinh Ngạo Tuyết nháy mắt một cái.
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt cũng biết đối phương châm chọc mình.
Thiên Nguyên bí cảnh này từng một phần của thượng cổ bí cảnh, linh thú bên trong cũng cực kỳ cao ngạo.
Thảm khảo Huyễn Ảnh linh miêu trước mắt cũng có thể nhìn ra, đối phương hơn phân nửa cũng đọc được tâm tư của mình, có thể ở trong Thiên Nguyên bí cảnh đã lâu nên chán, muốn ra ngoài thế giới tu tiên ngắm nhìn.
Nàng nói: “ngươi đã nói là khảo nghiệm, vậy thì mỗi người đều có cơ hội đi vào trong, vậy lối vào trận pháp ở đâu?”
Huyễn Ảnh linh miêu kinh ngạc nhìn nàng một cái nói: “ngươi muốn đi vào hả, nhưng với sự thông minh của ngươi, nói thiệt, không ta ta chửi ngươi, ngươi…”
“Câm miệng!” Kinh Ngạo Tuyết không nhịn được cắt lời nó, chỉ số thông minh của nàng là tiêu chuẩn của một người bình thường, nếu như là thiên tài thật thì nàng đã sớm đứng đầu trường khi 17 tuổi rồi.
Qua nhiều năm, nàng chỉ đảm bảo thông minh của mình vừa đủ là được rồi.
Chính nàng cũng biết, với khả năng của mình cũng không được Cửu Vĩ Linh Hồ công nhận, nhưng bên cạnh nàng có Liễu Nhi mà, Liễu Nhi được thiên tài tướng quân Tần Diệc Thư công nhận, so với thiên tài còn thông minh hơn.
Nếu là Liễu Nhi, nói không chừng có thể được Cửu Vĩ Linh Hồ tán thành.
Nàng nghĩ vậy, ánh mắt liền nhìn Liễu Nhi, Liễu Nhi cũng định như vậy, ánh mắt nàng nhìn xung quanh một vòng nói: “mẫu thân, trận pháp này chỉ là cái nhỏ không đáng kể, vừa rồi con có để ý chỗ đi qua, chú ý đến trận pháp ở ngoài, có vài chỗ khác biệt, nói vậy đây chắc là cửa vào trận pháp.”
Nàng nói rồi, đi về góc bên trái, chỗ đó có nhiều hoa u lam nhỏ.
Nhìn giống như đang sinh trưởng trên cỏ, nhưng thực tế thì lại bám vào cây, Liễu Nhi đẩy hoa u lam ra, thì thấy một thân cây màu lam quang.
Nàng nheo mắt lại, định đưa tay dò xét, sau một khắc cả người liên bị hút vào trận pháp.
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Linh miêu lại nhàn nhã tự liếm móng vuốt nói: “khuê nữ nhà ngươi lại có năng lực, đóa hoa kia chính là lối vào trận pháp, tên là hoa bỉ ngạn, vốn là màu đỏ, nhưng lại lớn thành màu lam, người bình thường ít để ý đến, vì đóa hoa kia so với bỉ ngạn tầm thường hơn nhiều, nếu không quan sát kỹ, sẽ không nhận ra khác biệt ở chỗ này.”
“Ha ha, xem ra khuê nữ của ngươi còn thông minh hơn mẫu thân là ngươi.”
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nói: “dĩ nhiên rồi, Liễu Nhi là thiên tài mà.”
Nàng cũng không hề nghĩ Liễu Nhi thông minh hơn mình là chuyện mất mặt, dù sao cũng phải có chỉ số IQ cao thêm một thời gian dài dạy dỗ nữa.
Chính nàng từng trải qua rồi, nhưng nàng chỉ là một học sinh đệ nhị cấp bình thường mà thôi.
Nàng đi tới cái cây bên cạnh, tay chạm vào đóa hoa, cứ nghĩ nhờ nó nàng có thể đi vào trận pháp, nhưng không ngờ nó không có phản ứng gì, nàng vẫn đứng im tại chỗ.
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Linh miêu lăn qua lăn lại cười nói: “cửa đã dùng một lần thì sẽ không dùng được lần hai, đây là kiêu ngạo của người thông minh, ngươi đừng uổng phí thời gian, có thời gian như vậy không bằng đi tìm lối vào khác.”
Kinh Ngạo Tuyết trừng nó, nhíu mày dạo xung quanh một vòng, lại phát hiện không ít chỗ kỳ quái, tiếc là nó không phải cửa vào thực sự.
Nàng nghĩ có lẽ mình mẫn cảm quá, nhìn gà hóa cuốc rồi.
Nhưng không ngờ linh miêu trì độn nói: “à, chắc là Cửu Vĩ Linh Hồ thấy Liễu Nhi tìm được cửa vào là hoa bỉ ngạn nên cảm thấy hứng thú, mới phong tỏa hết những lối vào khác rồi, chắc là đang chuyên tâm đấu trí với Liễu Nhi đó.”
Nói rồi, lại lắc đuôi mình nói: “nếu là vậy, ngươi không cần vội, Linh Hồ có tính tình tốt nhất trong số bốn người chúng ta, ngươi chỉ cần chờ một chút, chỉ cần Liễu Nhi giải quyết xong vấn đề xảo quyệt này, tu sĩ bị hút vào trận pháp cũng sẽ tự nhiên bị đá ra thôi.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy cũng hoài nghi, nhưng nàng không vào được trận pháp, chỉ có thể đứng đây đưa mắt nhìn lo lắng.
Có lẽ nàng đứng đây gây chú ý, khiến hai tu sĩ đi ngang đến kiểm tra.
Bọn họ còn tưởng xung quanh đây có bảo vật, nhưng không thấy được gì, thầm mắng một tiếng, xoay người đi chỗ khác vơ vét.
Diện tích Thiên Nguyên bí cảnh tính ra cũng gần tương đương với Thanh Cảng tiên thành.
Linh miêu biến thành hư ảnh đảo quanh người Kinh Ngạo Tuyết, những người khác không thấy được sự tồn tại của nó.
Nó chơi đệm thịt của mình rồi nói với Kinh Ngạo Tuyết đang đứng ngốc: “đừng chờ nữa, hay là ta cho ngươi mượn đệm thịt của ta cho ngươi chơi một hồi, dời lực chú ý đi nha?”
Kinh Ngạo Tuyết liếc nó một cái đi tới nói: “Liễu Nhi đi vào năm canh giờ rồi.”
Trong Thiên Nguyên bí cảnh không có ban đêm, phải tự tính thời gian.
Linh miêu gật đầu, vươn móng vuốt cho Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết vốn không muốn tiếp, nhưng thấy ánh mắt linh miêu kiên trì, liền đưa tay qua loa lấy lệ bóp một cái.
Kết quả…
Cảm xúc quá tốt.
Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, nhịn không được lại bóp bóp, thấy linh miêu vẻ mặt hưởng thụ, không giống bộ dạng lúc ở trong ảo cảnh dày vò mình, nàng nói: “thịt đệm của ngươi cũng không tệ lắm.”
Linh miêu nói: “dĩ nhiên rồi, chuyên tâm chăm sóc nhiều năm, trên người ta hài lòng nhất chính là đệm thịt này, đây là nể mặt chúng ta ký khế ước đó, nếu không người bình thường đừng có mở đụng vào ta.”
Đang nói, không khí đột nhiên vặn vạo, Ôn Nhuyễn tiểu cô nương đột nhiên bị trận pháp đá ra.
Nàng lăn trên mặt đất, vỗ vỗ bụi đất trên người, thì thấy có cái tay trên không trung, lúc này đang vuốt ve không khí đầy quỷ dị, miệng còn nói năng hòng hồn lý lẽ.
Ôn Nhuyễn: “…” không ngờ mẫu thân Liễu Nhi còn có đam mê quỷ dị như vậy.
Kinh Ngạo Tuyết không nhận ra khác thường, nàng vui vẻ nói: “Ôn Nhuyễn, ngươi ra rồi, Thẩm….”
Nàng đột nhiên dừng một chút, nhớ đến Thẩm Lục Mạn lén gạt mọi người, đi vào Thiên Nguyên bí cảnh, nếu đối phương xuất hiện ở đây, nhất định sẽ khiến những người khác hoài nghi.
Các nàng tuy hiện tại đã quen thuộc với Ôn Nhuyễn, nhưng dù sao vẫn không đến mức thân thuộc kia.
Nàng nhìn xung quanh, Ôn Nhuyễn đi tới, chần chờ nói: “Kinh bá mẫu, ngươi đến tìm ta sao?”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: “khi đó ta và Liễu Nhi gần nhất, nên đi tìm Liễu Nhi trước, nàng theo ta đến đây, rồi bị cuốn vào trận pháp, vẫn còn chưa đi ra.”
“Nhưng còn ngươi, sao đi vào trận pháp rồi lại đột nhiên xuất hiện vậy?”
Ôn Nhuyễn xoa trán mình nói: “ta cũng không biết, ta mới vào Thiên Nguyên bí cảnh, thì thấy mình bị đưa đến chỗ khác rồi, ta đi lại trong đó, nhưng vẫn không tìm được cửa ra, kết quả…”
Nàng mím môi một cái nói: “không biết xảy ra chuyện gì, ta lại đột nhiên bị đá ra.”
Kinh Ngạo Tuyết: “… à, chắc là Liễu Nhi đã giải quyết xong trận pháp, cho nên ngươi bị đá ra ngoài, chúng ta ở đây chờ thêm một chút, nàng sắp ra rồi.”
Ôn Nhuyễn nghe vậy lên tiếng, một mình trong bí cảnh đúng là không chịu nổi mà.
May là có ông nội nhờ Kinh bá mẫu đến tìm nàng, nếu không nàng cũng không dám chắc, mình ở trong chỗ quỷ dị kia bao lâu nữa.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn tinh thần sa sút nói: “hay là ngươi đến đây đả tọa tu luyện đi, ta giúp ngươi hộ pháp, ngươi nên bổ sung lại thể lực và linh khí đi.”
Ôn Nhuyễn cảm thấy như vậy cũng không tệ, liền gật đầu, ngồi trên cỏ bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết, nhắm mắt tu luyện.
Thiên Nguyên bí cảnh so với tu tiên giới linh khí nồng hơn, nếu không phải tìm cơ duyên, ở chỗ này tu luyện một tháng, còn hơn cả ở ngoài tu hành một năm.
Tính thế nào cũng không quá thiệt hại gì.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng đã chìm vào tu luyện, liền dùng thần thức nói với linh miêu: “nha đầu kia đã ra trước rồi, Thẩm Lục Mạn không biết khi nào mới hiện thân.”
Linh miêu duỗi người, đột nhiên nhảy lên cổ nàng co lại nói: “không vội, ở trong trận pháp càng lâu, nói rõ người đó càng thông minh, còn như ngươi…”
Nó chậc chậc hai tiếng, Kinh Ngạo Tuyết liền mặc kệ nó.
Tuy trong lòng tổn thương một chút, nhưng mà cơ duyên và IQ cái đó…
Mà thôi, càng nghĩ càng tức, Kinh Ngạo Tuyết đơn giản nheo mắt lại, để ý xung quanh.
Lại qua thêm năm canh giờ, có một tu sĩ đi ngang thấy uy áp trúc cơ kỳ của Kinh Ngạo Tuyết, liền vôi vàng vòng đi chỗ khác.
Ngay lúc nàng chờ hết nổi rồi, liền có một nhóm mặc đồ giống nhau, ánh mắt kiên định đi về phía nàng.
Bọn họ thấy Kinh Ngạo Tuyết cũng sửng sốt, rồi nhìn tiểu cô nương ngồi cách đó không xa tĩnh tọa, nhìn nhau một cái rồi đi lên hỏi: “không biết vị đạo hữu này ở đây chờ cái gì?”
Kinh Ngạo Tuyết nhắc mắt nhìn hắn, người này tu vi trúc cơ hậu kỳ, nhìn cao hơn nàng, nhưng mà nếu đánh nhau ai thắng ai thua còn chưa biết.
Nàng nói: “vậy mục đích các ngươi đến đây làm gì? không thể nào là đi ngang qua được.”
Nàng nhịn bọn họ không giống mấy tu sĩ trước đó, ánh mắt bọn họ kiên định, giống như vì chỗ này mà đến.
Mấy tu sĩ lại nhìn nhau, nam tu sĩ mới nói chuyện với lại cười nói: “không dám gạt ngươi, chúng ta phụng lệnh sư môn, đặc biệt đến đây tham gia khảo nghiệm.”
Kinh Ngạo Tuyết thấy bọn họ mặc đạo bào giống nhau, cũng không có gì xa lạ, trong tu tiên giới có 12 tông môn, hay tính tính đếm đếm nhất chỉ có đạo bào của Tinh Tú tông mà thôi.
Nói cách khác, mấy tu sĩ trước mắt đều là người của Tinh Tú tông.
Trước khi vào Thiên Nguyên bí cảnh, mặc dù có không ít tu sĩ tông môn, nhưng cũng đã bị truyền tống trận đưa đi rải rác khắp nơi trong bí cảnh rồi.
Nhưng mà ngay lúc này, chỉ mới ngày thứ hai, các tu sĩ này đã hợp lại với nhau rồi, hiệu suất đúng là hơn cả nàng nghĩ rồi.
Nàng cười nói: “thì ra là tu sĩ Tinh Tú tông, các ngươi muốn tham gia khảo nghiệm vậy thì mời a, các ngươi cũng thấy đó, cháu gái ta còn đang tĩnh tọa khôi phục nguyên khí, ta cũng không thể rời khỏi chỗ này được, các ngươi coi như không thấy ta đi, tự làm việc của mình đi.”
Tu sĩ Tinh Tú tông nghe vậy sắc mặt khó khăn, một nữ tu trong đó là luyện khí kỳ không cam lòng nói: “ngươi không thể mang cháu gái ngươi đi sao? nếu mà lọt vào trận pháp khảo nghiệm rồi thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Kinh Ngạo Tuyết chỉ cười nói: “đa tạ quan tâm, nhưng ta thực sự không đi được, các ngươi muốn làm gì tùy ý, các ngươi đông như vậy ta cũng không thể phá rối các ngươi được cái gì.”
Nữ tu lại muốn nói thêm, lại bị nam tu dẫn đầu ngăn lại.
Hắn ôm quyền nói xin lỗi với Kinh Ngạo Tuyết, rồi dẫn tu sĩ tông môn đi ra xa, hình như đang thảo luận gì đó.
Kinh Ngạo Tuyết không để ý, nàng dựa vào cây khô, chán nản nhìn ngọn cây Thiên Nguyên bí cảnh, đột nhiên cảm giác có thứ xù xì đang bò trên chân nàng.
Nàng cúi đầu nhìn, thì thấy đoạn dây màu đỏ, vèo một cái liền chui vào ống quần của nàng.
Kinh Ngạo Tuyết: …”
Cái dây quen cửa quen nẻo bò theo bắp chân nàng, rồi bắp đùi, đến hông, cuối cùng dừng trên cổ áo nàng, đúng lúc cùng linh miêu trong suốt nằm chồng lên nhau.
Âm thanh Thẩm Lục Mạn đi quan thần thức truyền đến nói: “ngươi đến rồi.”
Kinh Ngạo Tuyết rốt cuộc lộ ra nụ cười ung dung nói: “đúng vậy, ta đợi ngươi ở đây rất lâu rồi.”