Chương 114: Né tránh
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, nhìn thi thể đầy đất hỏi: “ý của ngươi là, Tuyết Linh Liên giết chết những tu sĩ này?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu gật đầu rồi lại lắc đầu, nhìn Kinh Ngạo Tuyết khó hiểu trông nó, liền nói: “đúng là do Tuyết Linh Liên khống chế yêu thú cắn mấy tu sĩ này, nhưng mà vết thương chí mạng là do kẻ đến sau thêm vao, thủ đoạn của đối phương độc ác, không cho ai sống, chắc chắn là không muốn để lại người biết lý do, ngươi tiếp theo phải cẩn thận đó.”
Kinh Ngạo Tuyết cau mày nói: “tu sĩ này xem ra đã đi vào trong phía tây rồi, Cửu Trọng Thải Liên có đang gặp nguy hiểm không?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: “không có khả năng, tu vi của tu sĩ này chỉ ở trúc cơ kỳ mà thôi, Tuyết Linh Liên là yêu thú, cả Thiên Nguyên bí cảnh, tổng lại thực lực cao nhất cũng chỉ có tu vi trúc cơ hậu kỳ mà thôi, chỉ dám đi vòng quanh ở ngoài.”
Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng, Huyễn Ảnh Linh Miêu lại nói tiếp: “vốn bản tính Tuyết Linh Liên không thích giết chóc, tuy ở khu vực phía tây, nhưng nếu không chọc đến yêu thú ở đây, có hái linh thực, Tuyết Linh Liên đều sẽ mở mắt nhắm một mắt mà thôi, không giết ai. Nhưng mà, mấy tu sĩ này chỉ mới đi vào khu vực phía tây mà thôi, đã bị yêu thú tấn công, có thể nói Tuyết Linh Liên đang nổi giận.”
Kinh Ngạo Tuyết hiếu kỳ nói: “Thiên Nguyên bí cảnh mới mở có mấy ngày, cho dù có người đến phía tây quấy rối, thì cũng có yêu thú ra ngăn cản rồi, không thể nào khiến Tuyết Linh Liên nổi giận đến như vậy được.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu liếm móng vuốt nói: “ngươi quên Cửu Trọng Thải Liên rồi hả, nó sắp bắt đầu giai đoạn sinh trưởng đầu tiên, nó cũng như cảm giác lần đầu vợ ngươi mang thai vậy đó, Tuyết Linh Liên xem Cửu Trọng Thải Liên là bạn lữ của nó rồi, cho nên tâm tình nôn nóng cũng là đương nhiên mà thôi.”
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, nàng cũng không quên, chỉ là không để ý đến mà thôi.
Nàng nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn và Liễu Nhi còn chưa biết gì, hai đứa nhỏ này tu vi không cao, nếu để bọn họ vào phía tây này, chỉ sợ lại thành thịt cho yêu thú cắn xé.
Nghĩ như vậy, bước chân của Kinh Ngạo Tuyết có chút chàn chờ, Liễu Nhi nhạy bén nhận ra điều này, ánh mắt nàng nhìn thi thể tu sĩ nói: “mẫu thân, người đang lo lắng cho con và Ôn Nhuyễn tỷ tỷ sao?”
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy đôi khi có con gái hiểu chuyện quá, cũng là một điều phiền muộn.
Nàng đem những lời vừa rồi Huyễn Ảnh Linh Miêu nói kể lại một lần, dĩ nhiên liên quan đến Tuyết Linh Liên và Cửu Trọng Thải Liên nàng không nói gì.
Liễu Nhi nghe vậy nói: “mẫu thân, hiện tại chỗ này là nơi nguy hiểm nhất, chúng ta tạm thời đừng vào trong ngay.”
Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, trong đầu nàng liền lóe lên suy nghĩ này.
Cửu Trọng Thải Liên không phải là nàng không lấy được.
Nếu vậy nhất định sẽ có mâu thuẫn với Tuyết Linh Liên.
Nàng thở dài một hơi, nhìn thoáng qua thi thể nói: “chúng ta tạm thời rời chỗ này đi.”
Liễu Nhi gật đầu, mọi người vừa đi về trước vài bước, vượt qua đống thi thể, một đám yêu thú liền xông ra từ trong mọi ngõ ngách.
Mắt chúng hiện màu đỏ, nhe răng trợn mắt uy hiếp đoàn người Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, đột nhiên kéo Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn lùi lại hai bước.
Những yêu thú khác liền ẩn đi, chỉ để lại một con yêu thú trừng hai mắt nhìn chằm chằm các nàng, dùng ánh mắt đuổi các nàng đi.
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, trong lòng nàng có nhiều nghi hoặc, nhưng hiện tại không phải lúc lấy trứng chọi đá, liền xoay người mang theo Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn rời khỏi chỗ này.
Chờ đi xa một chút, Kinh Ngạo Tuyết mới hỏi Huyễn Ảnh Linh Miêu: “xem ra Tuyết Linh Liên này quyết tâm không cho tu sĩ nào đi vào trong rồi.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu dừng một chút kỳ thực tâm tình của nó so với Kinh Ngạo Tuyết còn phức tạp hơn, nó nhìn thoáng qua Cửu Vĩ Linh Hồ dối phương còn còn đang ung dung vuốt đuôi nó.
Huyễn Ảnh Linh Miêu tức giận vung móng vuốt quất tới, linh hồ bị nó vỗ đầu choáng váng, không vui nói: “ngươi làm cái gì vậy?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu tức giận: “ngươi không phát hiện Tuyết Linh Liên có hành vi kỳ lạ sao?”
Cửu Vĩ Linh Hồ nói: “có gì kỳ quái đâu? Tuyết Linh Liên trước giờ luôn lạnh lùng cao ngạo, thà làm ngọc vỡ chứ không thua ai, mặc dù nó biết ta báo tin là Thiên Nguyên bí cảnh sắp sụp đổ, nhưng cũng không chịu rời đi, gấu yêu ở phía bắc cũng hùa theo nó không chịu đi đó sao?”
“Hơn nữa, lựa chọn tốt nhất của nó chính là Kinh Ngạo Tuyết, vì đối phương có không gian Thanh Mộc Đỉnh, nếu dùng đối phương làm nơi sinh trưởng, thì có thể dời hết toàn bộ và trong tiên khí Thanh Mộc Đỉnh, ít ra có nhiều phần cơ hội sống sót hơn, nhưng mà mục đích của Kinh Ngạo Tuyết là lão bà của nó Cửu Trọng Thải Liên a, với tính tình của nó, không giết chết Kinh Ngạo Tuyết là may lắm rồi.”
Cửu Vĩ Linh Hồ phóng mị nhãn nói: “đối phương là một ngươi si tình, nhiều năm rồi vẫn như vậy, không có gì thay đổi.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu không biết nó đang nói cái gì, mặc kệ nó, đi tới bên người Kinh Ngạo Tuyết, nói đơn giản ra, Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: “cứng rắn mà xông vào thì ngọc đá cũng phải nát thôi.”
Nàng không dám tự đại như vậy, tu vi của mình chỉ đủ để đối phó một phần tư yêu thú trong bí cảnh mà thôi.
Đám yêu thú mắt đỏ khi nãy rõ ràng đã bị Tuyết Linh Liên không chế rồi.
Như vậy thì so với yêu thú đơn giản càng khó đối phó hơn.
Nhưng mà Cửu Trọng Thải Liên…
Xem ra, nàng phải nghĩ cách, âm thầm mà thần không biết quỷ không hay vào trong phía tây kia.
Nàng đang bối tối, thì thấy Huyễn Ảnh Linh Miêu một bên liếm móng vuốt, nàng liếc mắt nói: “ngươi đã cùng ta ký kết khế ước rồi, vậy ngươi có thể thay ta làm thuyết khách, đi vào thuyết phục Tuyết Linh Liên, để nó nhường Cửu Trọng Thải Liên cho ta không, ta sẽ giữ lại hạt giống của Cửu Trọng Thải Liên cho nó tự mình nuôi trồng cái mới.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: “ta mà đi vào như ngươi nói, nhất định sẽ bị Tuyết Linh Liên đánh văng ra ngoài, nó xem Cửu Trọng Linh Liên còn quan trọng hơn chính nó, làm gì có chuyện thỏa hiệp, ý tưởng này của ngươi không dùng được đâu, nghĩ cách đi vào rồi nói.”
Kinh Ngạo Tuyết mím môi chần chờ nói: “ta nhớ ngươi nói mười mấy ngày nữa Cửu Trọng Thải Liên sẽ bắt đầu giai đoạn sinh trưởng đầu tiên, khi đó hương hoa sẽ tràn ra nồng nặc, khiến cho tu sĩ toàn bộ bí cảnh đều bị kinh động?”
Linh miêu gật đầu nói: “ngươi định làm gì?”
Kinh NgạoTuyết bĩu môi nói: “không làm gì cả, ta dự định chờ, ngạo cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, ta an vị làm ngư ông thủ lợi.”
Linh miêu há miệng, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Kinh Ngạo Tuyết cười cười nói: “chuyện này cứ quyết định vậy đi, thể tử người khác thì sao quan trọng bằng thê tử nhà mình được, hiện tại ngươi cho ta biết hết toàn bộ những chỗ giấu bảo bối trong bí cảnh đi, ta đi cướp một hồi, không thể nào ra ngoài không có gì được, còn phải đối phó Ma Thập Tam, mà không có linh thạch thì làm sao đối phó được?”
Linh miêu khép miệng lại nói: “cũng đâu cần nhiều linh thạch như vậy, ngươi dự định làm gì?”
Kinh Ngạo Tuyết nói: “không có gì, sờm có chuẩn bị cho sau này thôi, ta định gia nhập Tán Tu Minh, Tán Tu Minh nổi tiếng nghèo trong tổ chức, ta có linh thạch, còn là tam phẩm luyện đan sư, nói không chừng có thể nhanh lên tứ phẩm, chờ tu vi tăng lên rồi, thì sẽ gia nhập Tán Tu Minh luôn.”
Nàng cười cười tiếp tục nói: “hơn nữa Liễu Nhi còn muốn đến Thiên Kiếm Tông tu hành kiếm đạo, nếu nàng muốn đi tông môn, vì sao lại không đến Huyền Thiên Tông? mọi người đều biết Huyền Thiên Tông chính là tu tông môn đứng đầu tu tiên giới, bên trong còn có vài nguyên anh đại năng, có thể cho Liễu Nhi đi theo họ tu luyện, mà hiệu quả cũng không kém, đúng lúc gia gia Ôn Nhuyễn là Ôn Thiết Tân cũng có thù oán với Thiên Kiếm Tông, để Ôn Nhuyễn đến Huyền Thiên Tông cùng nhau tu luyện, thuận tiện có thể kéo Ôn Thiết Tân về phía những đại năng nguyên anh kỳ kia.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu nghe vậy trên dưới quan sát nàng liếc mắt hồ nghi nói: “ngươi, đã sớm có dự định từ trước rồi?”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: “Liễu Nhi muốn đến Thiên Kiếm Tông, ta chỉ muốn điều tra các đại tông môn trong tu tiên giới mà thôi, Thiên Kiếm Tông đúng là tông môn chuyên tu kiếm đạo, nhưng hiện tại chưởng môn chân nhân lòng dạ hẹp hòi, Thiên Kiếm Tông lại có liên hệ chặt chẽ với gia tộc tu tiên, có người nói toàn bộ tông môn đều bị lũng đoạn trong tay những kiếm tu gia tộc kia, Liễu Nhi không chỗ nương tựa rồi, vào Thiên Kiếm Tông không phải sẽ bị người ta đối kỵ, rồi hãm hại nhiều hơn sao.”
Nàng thở dài một hơi, đây cũng là điều nàng bất mãn trước đó, nhưng mà thái độ Liễu Nhi chấp nhất, cho nên nàng không dám nói gì khác.
Cho đến khi nàng bị Huyễn Ảnh Linh Miêu tảo ảnh cảnh làm thức tỉnh, nàng mới hiểu ra tiếp tục như vậy sẽ không ổn.
Dọc đường đi này, nàng phân tâm suy nghĩ vấn đề này, sức mạnh một người là không đủ, chờ Ma Thập Tam mở ra ma giới bước vào cửa lớn tu tiên giới rồi, đến khi đó tu sĩ hợp lại thì đã quá muộn.
Hiện tại cũng không phải lúc nàng nói ra sự tồn tại của Ma Thập Tam, như vậy sẽ kéo đến rất nhiều phiền phức, cho nên tạo thế lực cho mình vô cùng quan trọng.
Còn Liễu Nhi, thì với tính cách của nàng cũng không quá khó.
Thái độ của nàng còn có chút chần chờ, không muốn kéo Liễu Nhi vào trong, cho nên việc này nàng không dám chắc, chờ tu tiên giới mở cửa nhận đồ đệ, thì còn năm năm nữa, chờ ra khỏi Thiên Nguyên bí cảnh rồi nói sau.
Nghĩ vậy, nàng nhìn thoáng qua Huyễn Ảnh Linh Miêu, đối phương còn đang lắc lư cái đuôi nói: “được rồi, để ta dẫn ngươi đi.”
Dù sao Thiên Nguyên bí cảnh cũng sắp sụp rồi, mọi thứ rồi sẽ không còn tồn tại được nữa.
Không bằng đưa hết cho Kinh Ngạo Tuyết, có thể đối phương biết dùng số tài nguyên này được.
Nghĩ vậy, nó nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, rồi nói với Cửu Vĩ Linh Hồ: “này, ngươi đem Ôn Nhuyễn cô nương này vào không gian khảo nghiệm của ngươi đi, nàng ở đây vướng bận quá.”
Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn về phía Liễu Nhi, Liễu Nhi không có nghe được Kinh Ngạo Tuyết cùng Huyễn Ảnh Linh Miêu nói chuyện với nhau, vì chúng nó dùng thần thức câu thông.
Thần thức Liễu Nhi nhạy cảm, nhận ra tầm mắt của chúng, sau đó nhìn lại, sau khi Cửu Vĩ Linh Hồ đề nghị, Liễu Nhi nhìn Ôn Nhuyễn còn đang nhíu mày, rốt cuộc liền giãn ra, gật đầu đồng ý.
Cho nên, Ôn Nhuyễn được đưa vào trận pháp trước, còn Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi nhìn nhau, dựa theo chỉ dẫn của Huyễn Ảnh Linh Miêu và Cửu Vĩ Linh Hồ, đi thu thập bảo bối xung quanh Thiên Nguyên bí cảnh này.