Chương 115: Ma tu
Trong Thiên Nguyên bí cảnh có vô số bảo bối.
Dưới sự hướng dẫn của hai tay bản địa là Cửu Vĩ Linh Hồ và Huyễn Ảnh Linh Miêu, Kinh Ngạo Tuyết gần như đào sạch Thiên Nguyên bí cảnh này.
Dĩ nhiên, chỉ là gần như thôi.
Vì trong Thiên Nguyên bí cảnh còn rất nhiều thứ cho tu sĩ tu tiên giới vơ vét, nếu làm quá sẽ khiến cho người khác nghi ngờ.
Kinh Ngạo Tuyết rất ghét phiền phức, nhất là trò lòng tham không đáy đánh cướp của nhau, nên để lại một chút cho những tu sĩ khác nữa, còn đối phương có cơ duyên hay không thì phải xem bản lĩnh của chính họ.
Liên tục vơ vét hơn mười ngày, Kinh Ngạo Tuyết toàn bộ khu nam và khu đông đều đã bị Kinh Ngạo Tuyết lượn qua hết.
Không gian trong Thanh Mộc Đỉnh còn để trồng linh điền, vì tu vi nàng còn thấp nên nó vẫn bị giới hạn.
Nhưng luyện đan thất là nơi kéo dài vô hạn, cho nên khi Kinh Ngạo Tuyết lấy được đồ là ném ngay vào trong luyện đan thất.
Thẩm Lục Mạn vào trong Thanh Mộc Đỉnh tự mình sắp xếp lại toàn bộ, lần đầu nàng thấy được nhiều linh thảo quý hiếm cùng bảo bối hiếm, biểu tỉnh cũng ngây ra.
Nghĩ lại mười năm trước, đâu có ngờ được, chính mình lại có được nhiều tài nguyên bảo vật như vậy.
Đống bảo bối này cộng lại cũng đủ để nuôi một gia tộc tu tiên trung thượng đẳng, hoặc là một tu tiên tông môn tầm trung.
Nàng không biết Kinh Ngạo Tuyết dự định làm gì? nàng còn đang buồn bực vì quá nhiều đồ, làm sao có thể âm thầm lấy ra dùng đây.
Kinh Ngạo Tuyết lại không lo lắng những chuyện này, nàng đứng một chỗ nói: “thả Ôn Nhuyễn ra đi, nàng ở trong không gian chờ 10 ngày rồi, chắc là sợ lắm rồi.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: “đừng vội, hiện tại ngươi đang đứng ở địa giới, là phía bắc Thiên Nguyên bí cảnh, đây là địa bàn của gấu yêu, nó có tính bài ngoại rất mạnh, nhưng mà bản thân lại lười nhác, chỉ cần đừng chọc giận nó, hay đen đủi gặp trúng nó, với tính cách đối phương, thì không có hứng thú đến gây chuyện với ngươi đâu, nhưng mà nếu đã chọc giận nó rồi thì…”
Huyễn Ảnh Linh Miêu sợ run cả người, nhớ đến năm đó gấu yêu mới bắt dầu phát uy, trêu chọc quản lý phía bắc trước kia, khi đó quản lý phía bắc cũng là một linh thú, nhưng lại bị gấu yêu này xé nát, đến cả da xương đều bị nuốt sạch.
Nghĩ đến cảnh đó, tới giờ nó còn thấy khó chịu.
Nó và Cửu Vĩ Linh Hồ đều là linh thú chỉ khống chế suy nghĩ, đánh nhau thì rất bình thường, nếu chống lại gấu yêu, thì chắc chắn là bị đánh nhiều hơn.
Đáng sợ nhất chính là gấu yêu thù rất dai, một khi chọc nó thì là chết không thôi.
Kinh Ngạo Tuyết thấy bộ dạng nó còn sợ hãi, trong lòng cũng tự cảnh báo cho mình.
Lúc này đoàn người các nàng đã đứng cạnh phía bắc, đi vào trong chính là là địa bàn của gấu yêu.
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: “hiện tại chúng ta thu thập cũng đã nhiều bảo bối rồi, không cần đặt mình vào nguy hiểm nữa, ta đoán sắp đến lúc Cửu Trọng Thải Liên sỉnh trưởng lần đầu rồi, chúng ta nên qua phía tây chuẩn bị thôi.”
Liễu Nhi không có ý kiến gì, Huyễn Ảnh Linh Miêu thì chỉ mong rời chỗ này đi sớm, gấu yêu là kẻ mạnh nhất trong bí cảnh này, tu vi cũng lợi hại hơn bọn chúng, tính cách lại vô cùng ngang ngược.
Chúng nó cũng không muốn ở cạnh gấu yêu, qua nhiều năm rồi nhưng giao tình lại sơ sài.
Nghe vậy liền đồng ý đi tới phía tây liền, kết quả đi được vài bước, Kinh Ngạo Tuyết lại cảm giác được có ma khí kéo đến, nàng ngây ra một chút rồi vội kéo Liễu Nhi tránh đi.
Thần thức Liễu Nhi so với tu vi nhạy hơn, trên người có trực giác như một dã thú mạnh mẽ.
Nàng cảm nhận được nguy hiểm, nhưng thân thủ và tu vi lại kém, nếu không có Kinh Ngạo Tuyết kéo nàng lại, thì hiện tại nàng đã gặp nguy hiểm rồi.
Kinh Ngạo Tuyết tức giận nheo mắt lại, nhìn xung quanh thì thấy có bóng người quen thuộc, chính là ma tu bị nàng đánh bại lúc thi đấu ở Thanh Cảng tiên thành.
Đối phương nhìn khá u ám, trên người nhiều vết máu, đã mất một cánh tay, theo lý không nên thách thức Kinh Ngạo Tuyết có tu vi cao hơn, nhưng Kinh Ngạo Tuyết để ý đến mắt hắn đỏ lên, dường như đã mất đi lý trí, biểu tình trên mặt cũng khổ sở, hoàn toàn không phải là bộ dạng của hắn trước kia.
Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút nói: “ngươi muốn làm gì?”
Đối phương không nhúc nhích, liền vung một đạo công kích nguy hiểm về phía nàng, Kinh Ngạo Tuyết kéo theo Liễu Nhi vội tránh đi, lần này xem ra chứng thực suy đoán của nàng rồi.
Nàng để Liễu Nhi đứng xa một chút cho an toàn, rồi để Huyễn Ảnh Linh Miêu và Cửu Vĩ Linh Hồ đến bảo hộ nàng, tự mình đối phó với ma tu thần trí không còn này.
Tu vi của nàng vốn cao hơn đối phương, đối phương lại mất lý trí, cho nên đánh nhau được một chút Kinh Ngạo Tuyết đã phá hủy luôn vũ khí trên tay hắn, khiến hắn bị đẩy vào thân cây nói: “tỉnh chưa?”
Trong mắt đối phương mờ mịt, sau một khắc cả người liền co quắp, Kinh Ngạo Tuyết xém không giữ được, để cho hắn chay thoát.
Nàng dùng chút sức, cố gắng ngăn lại đối phương đang muốn bỏ chạy.
Nhưng nhìn mặt đối phương cũng nhận ra được sự hung dữ kia, trán nổi gân xanh, môi tái nhợt, rồi chuyển qua tím bầm.
Kinh Ngạo Tuyết hoang mang khó hiểu, Huyễn Ảnh Linh Miêu thấy nàng đứng im, cũng đi tới kiểm tra thử nói: “hắn bị khống chế rồi.”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: “ta cũng nhìn ra rồi, nhưng ai lại có bản lĩnh như vậy? có thể khống chế được cả tu sĩ vậy?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu nhảy lên đầu ma tu, ký ức hỗn loạn của đối phương truyền vào đầu nó.
Nó nhíu mày nói: “nói chắc ngươi không tin, là Ma Thập Tam.”
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt nói: “nhưng mà Ma Thập Tâm chỉ chiếm thân thể nào có kim đan kỳ trở lên mà thôi, cho nên không thể nào đi vào Thiên Nguyên bí cảnh được, nhưng nó lại khống chế một ma tu có tu vi thấp hơn đánh lén ta, mục đích là gì chứ?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: “ngươi hiểu sai ý ta rồi, ma tu này nghe theo Ma Thập Tam sai khiến, đi vào Thiên Nguyên bí cảnh, mệnh lệnh này cần thời gian để ủ bệnh, một khi nhìn thấy gì đó sẽ mở ra lệnh này, cho nên trước đó hành vi của ma tu này bình thường, nhưng sau đó đột nhiên lại nổi cơn điên…”
Nó nghiêng đầu nói: “ma tu này dám chọc giận gấu yêu, còn giết chết một thiếu chủ tiên thành!”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy cả kinh vội hỏi: “ngươi nhìn xem hắn giết chết thiếu chủ tiên thành nào?”
Vừa rồi nàng mới nghĩ đến thiếu thành chủ Mạnh Cảnh Minh ở Thanh Cảng tiên thành, nhớ đến hắn, Kinh Ngạo Tuyết lại thấy hổ thẹn, vì trước đó nàng không có đi tìm đối phương.
Nhưng mà nếu để Mạnh Cảnh Minh chết đi, đời này nàng cũng sẽ phải gánh vác cái gánh nặng này trong lòng.
Thành chủ Thanh Cảng tiên thành là Mạnh Hoa Hạo, cực kỳ sủng ái đứa con trai duy nhất Mạnh Cảnh Minh này, nếu biết đối phương chết rồi, nhưng liên lụy người vô tội là bình thường, cho dù là nhân vật anh minh thần vũ đi nữa thì cũng sẽ không cho nàng sắc mặt tốt được.
Nàng ở Thanh Cảng tiên thành cũng khó mà sống được, mà Tán Tu Minh lại nằm trong Thanh Cảng tiên thành a.
Đến khi đó, mọi dự định trước kia của nàng sẽ thành công cốc a.
Trong lòng nàng nóng vội, Huyễn Ảnh Linh Miêu lắc đầu nói: “ta thấy Mạnh Cảnh Minh trong ký ức của ngươi rồi, vóc dáng trắng trắng béo béo, người chết kia cao tráng, không phải là hắn.”
Kinh Ngạo Tuyết lúc này mới thở dài một hơi nói: “vậy thì tốt rồi, nhưng mà mục đích của Ma Thập Tam chắc chắn không đơn giản, ngươi có thể thấy được mục đích của nó qua ma tu này không?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: “đương nhiên là không thấy được rồi, Ma Thập Tam đâu dễ đối phó như vậy, sở dĩ để tay xem vết tích là do đối phương cố ý thôi, nói đến đối phương cũng thật tự đại.”
Nó hừ lạnh một tiếng nói: “hiện tại quan trọng không phải cái này, mà là gấu yêu đã bị hắn chọc giận, đang giết chóc trong phía bắc này, hắn coi như chạy nhanh, chỉ bị gấu yêu cào một cái, cũng không khó những người khác sẽ gặp chuyện gì.”
“Hơn nữa, ta phát hiện có vài tu sĩ thân phận địa vị cao hơn, đang ở trong phía bắc này, ta không biết vì sao Ma Thập Tam đi vào được, cũng không biết nó đã không chế bao nhiêu người rồi, nhưng đối phương rõ ràng mốn giết hết đám tu si các ngươi, đến khi đó…”
Toàn bộ tu tiên giới sẽ rơi vào hỗn loạn.
Những lời này không cần nó nói rõ, Kinh Ngạo Tuyết đều đoán được nàng căm tức nói: “ta không rảnh lo chuyện người khác ra sao, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi nhìn thấy trong đầu hắn có Mạnh Cảnh Minh đang ở phía bắc này sao?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu biết suy nghĩ của nàng nói: “ử ở trong này, ngươi muốn vào tím hắn sao? gấu yêu hình như đã là kim đan trung kỳ rồi, ngươi khống chế được nó không?”
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nói: “ta không cần khống chế nó, chỉ cần tránh nó là được rồi, Liễu Nhi chờ ở đây đi, ta đi vào một mình.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu đột nhiên nói: “được rồi, cho Liễu Nhi qua phía đông tránh đi, có Cửu Vĩ Linh Hồ che chở, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ta và ngươi cùng đi vào.”
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nó bình tĩnh gật đầu đồng ý.
Ma tu đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt quỷ dị nói: “Kinh Ngạo Tuyết, ngươi thật không có tiến triển gì a.”
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nhìn sáng, trong lòng thầm hiểu nói: “thủ lĩnh ma tộc Ma Thập Tam?”
Ma tu gật đầu, đột nhiên đứng dậy nói: “ta chuẩn bị cho ngươi một món quà lớn, nhất định ngươi sẽ thích.”
Kinh Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: “ta không cần quà của ngươi!”
Ma Thập Tam cười nói: “nếu cho ngươi, thì ngươi nhận đi.”
Dứt lời, thân thể ma tu liền bốc cháy, chớp đã bị sương đen thổi đi không còn tý cặn nào.
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: xem ra âm mưu này của đối phương đều nhắm vào ngươi, hiện tại ngươi cái gì cũng không biết.”
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: “nước đến thành chặn, chúng ta đi!”
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đột nhiên si mê ba nghìn chữ đổi mới, viết thật dễ dàng…
= =, ta điều chỉnh một chút, sau đó khôi phục sáu ngàn chữ đổi mới.