Chương 116: Gấu yêu
Kinh Ngạo Tuyết sắp xếp ổn thỏa cho Liễu Nhi xong xuôi, thì dẫn Huyễn Ảnh Linh Miêu cùng đi vào phía bắc bí cảnh.
Càng đi vào trong, nhiệt độ không khí lại càng lạnh.
Không biết đi bao lâu, Kinh Ngạo Tuyết phát hiện xung quanh xanh biếc đã bị tuyết bao trùm.
Nàng đưa mắt nhìn qua cảnh vật màu trắng một vòng nói: “gấu yêu này không phải gấu Bắc Cực chứ? nếu ta không phải là tu sĩ chắc đã bị nhiệt độ thấp chỗ này đông lạnh chết rồi.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu nhìn nàng nói: “cũng không phải, lúc đầu nó chỉ là gấu yêu bình thường mà thôi, chỉ biết thủy hẹ công pháp, ở trong Thiên Nguyên bí cảnh này lấy được cơ duyên lớn, thủy hệ cũng hóa thành băng hệ, vốn dĩ phía bắc không có lạnh như vậy, nó chỉ hanh khô mà thôi, sau khi nó chiếm nơi này, thì do công dụng của hệ băng pháp từ đối phương mà toàn bộ phía bắc này cũng trở nên lạnh giá như vậy.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu cũng không thích không khí như vậy, nó nhìn xung quanh nói: “nhiệt độ chỗ này không cao, càng đến gần động của gấu yêu thì nhiệt độ sẽ càng thấp, đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, khi tới động của nó rồi thì ngươi phải dùng linh khí bảo vệ tâm mạch của mình, nếu không sẽ bị băng hệ công pháp của đối phương gây thương tích.”
Kinh Ngạo Tuyết nhớ rõ lời nó, theo chân nó nhìn nhau, tiếp tục đi vào trong.
Xung quanh dần có tuyết rơi xuống, tuyết rơi càng lúc càng lớn, rồi thành một trận tuyết lớn.
Mặc dù có linh khí hộ thể, nhưng Kinh Ngạo Tuyết vẫn bị lạnh.
Nàng dậm chân nói: “còn bao lâu nữa?”
Đây không phải cacsi lạnh bình thường, vì còn có băng hệ công pháp, cho nên phải dùng linh khí bảo vệ tâm mạch, còn phải chống lại băng hệ công pháp lẩn trốn xung quanh.
Nàng cảm thấy bực bội với gấu yêu này, bản lĩnh này đúng là lợi hại, hèn gì trước kia Huyễn Ảnh Linh Miêu không muốn đi vào phía bắc này.
Nàng mím môi trầm mặc đi thêm một hồi nữa, trước mắt gió tuyết nổi lên, tầm nhìn cũng bị sương tuyết che phủ, nàng không thể nhìn xa hơn được.
Nhưng mà, nàng để ý thấy có dấu chân người, nàng nghĩ thầm, có thể là do ma tu trước đó để lại, sau đó bị tuyết che đi.
Nàng ngẩng đầu nhìn xa hơn, liền thấy rải rác vết máu cùng da lông yêu thú.
Nàng lên tinh thần, cẩn thận từng bước dùng thần thức dò xét xung quanh, đi tới chỗ có vết máu.
Càng đi vào trong, vết máu càng nhiều, đến phía sau rồi thì hoàn toàn nhiễm đỏ.
Trên mặt đất ngoại trừ máu ra còn có chân tay bị đứt của người, thậm chí còn có thịt máu còn mới.
Kinh Ngạo Tuyết ghét bỏ cau mày lại, nếu là gấu yêu giở trò này thì ít nhất nó cũng đã giết hơn mười mấy người rồi.
Mấy tu sĩ vô tình đi vào phía bắc này đúng là đáng thương mà.
Nàng ngồi xuống, ngón tay quét qua mặt đất dính máu, cảm giác vết máu lạnh lẽo nói: “động của gấu yêu chắc là ở gần đây chứ?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu xù lông lên nói: “ở gần đây không sai, đi thêm đoạn nữa là đến rồi.”
Kinh Ngạo Tuyết đứng dậy nói: “gấu yêu chắc bị ma tu chọc giận, hiện tại chắc đang đại khai sát giới rồi, với tu vi của ta mà chống lại nó, chỉ có thể chạy vào Thanh Mộc Đỉnh mà trốn thôi.”
“Như vậy đi, chúng ta đặt bẫy ở đây, ngươi xem động tĩnh bên kia là được.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu trực tiếp dựng đuôi lên nói: “ta không đi, gấu yêu bình thường đã khó đối phó, hiện tại đã mất trí, nhất định sẽ khó nói chuyện, chúng ta cùng đi đi.”
Nói rồi nó còn bán manh chớp mắt một cái: “làm ơn đi mà.”
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Nàng bất đắc dĩ đỡ trán nói: “vậy được rồi, ngươi qua bên này đi, đừng cách ta xa quá.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu đoán ra ý của nàng, liền vui vẻ nhảy vào ngực nàng, nếu gặp nguy hiểm thật, Kinh Ngạo Tuyết nhất định sẽ ôm nàng cùng nhau đi vào không gian trốn.
Hai người nghĩ vậy, liền rón rén đi về phía trước.
Bên tai đã vang lên âm thanh gặm xương, Kinh Ngạo Tuyết rùng mình, trốn sau một thân cây thò đầu ra nhìn, thì thấy một quái vật lớn, đang cầm một cánh tay gặm cắn.
Đố là cánh tay tu sĩ nhân tộc rõ ràng.
Nàng nhíu mày, ánh mắt nhìn lướt qua người quái vật một vòng chần chờ nói: “này, thứ kia là gấu yêu hả? sao ta cảm thấy có gì đó không ổn?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu từ trong ngực nàng ló đầu ra xem một hồi rồi mới nói: “đây không phải gấu yêu, đây là gấu yêu đứng sau nó, đứng thứ hai trong hàng yêu thú, tuy cũng là yêu thú, nhưng mà gấu yêu này so về hình thể và bề ngoài đều kém hơn nó, được chưa?”
Trước đó nó cũng cảm thấy không ổn, theo lý gấu yêu rất nhạy cảm, nói cách khác có thể Kinh Ngạo Tuyết đang tồn tại chứng vọng tưởng bị hại chính mình mà thôi.
Trước kia, nó chưa từng lê thân vào động gấu yêu bao giờ, đã bị đối phương phát hiện ra rồi, sau đó đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, trước là đuổi nó chạy khỏi phía bắc, sau đó chờ nó mệt thở hồng hộc, tức muốn bỏ đi, thì gấu yêu mới dừng lại, không việc gì mà nó: “có chuyện gì?”
Nhưng mà, lần này đối phương sao lại mất cảnh giác như vậy a?!
Nó lại nheo mắt, nhìn thoáng qua cái động nói: “gấu yêu hình như không ở gần đây, yêu thú này chắc là trước đó bị ma tu kia chọc điên, nhìn nó cũng giống gấu yêu, có thể ma tu bị nhầm.”
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Nàng cẩn thận nghĩ lại nói: “nhưng không đúng a, dựa theo lời ngươi, gấu yêu có ý thức lãnh thổ rất mạnh, sao có thể tùy ý để yêu thú này ở ngoài chỗ của nó vưng mặt lên oai chứ?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu chớp mắt nhìn nàng nói: “ngươi đừng hỏi ta, ta cũng không phải thư viện gì cũng biết đâu, ngươi phải tự mình đi tìm đáp án đi.”
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nghĩ thầm: nếu đúng như lời Huyễn Ảnh Linh Miêu nói, tiến triển như vậy ngược lại cũng là chuyện tốt.
Nàng im lặng không tiếng động trốn ở nơi an toàn nói: “vậy tạm thời mặc kệ yêu thú gấu yêu nổi điên này đi, đây là phía bắc rồi, cũng đến rồi, ta không thấy có thảm thực vật nào, đúng lúc ta đi tìm Mạnh Cảnh Minh, ngươi ở đây canh chừng, ta đi xem hắn đang ở đâu.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu đang định liếm móng vuốt, nhưng nghĩ đến liếm móng vuốt ở đây không khác gì liếm cây băng, nên đành từ bỏ.
Nó nói: “thật ra Mạnh Cảnh Minh với ngươi cũng không thân quen gì, ngươi không càn đối tốt với hắn như vậy.”
Kinh Ngạo Tuyết mím môi nói: “cũng không phải vậy, coi như ta đang lợi dụng địa vị của hắn đi.”
Tuy rằng nguyên nhân thật nàng cũng không thể nói ra được, nhưng chỉ có thể nói là duyên phận đi, lúc trước ở khách điếm chỉ định trả tiền giúp hắn mà thôi, sau lại biến thành như hiện tại.
Ngược lại giống như xem hắn thành con trai, hoặc chỉ đơn giản là em trai.
Trong lòng nàng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại tìm nơi đối phương xuất hiện.
Trong khu vực phía bắc, quang điểm của mộc hệ dị năng rất yếu, chỉ có hai ba cái mà thôi, có hai cái đã sát biên giới phía bắc rồi, là nơi nàng đi qua trước đó, cho nên nàng xác định, quang điểm thứ ba mờ mờ kia, chính là nơi Mạnh Cảnh Minh đang ở.
Trong lòng nàng vui vẻ mở mắt ra nói: “tìm được hắn rồi, đi theo ta.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu không tình nguyện dùng móng vuốt gãi đầu, sau đó chạy theo nàng.
Càng đi về trước, nhiệt độ càng lạnh, càng giống với động gấu yêu ở.
Nàng nhíu mày, cảm giác được quang điểm đang gần đó, nàng từ sau ngọn núi vòng lên, ngự kiếm phi hành bay lên núi, nhiệt độ cũng tăng lên một chút.
Nàng bay đến sườn núi, cảm giác quang điểm đang ở chỗ này, nhưng xung quang chỉ có núi và tuyết.
Nàng từ trên báo kiếm nhảy xuống, vuốt vẻ khe hở tràn ra cảm giác ấm áp, hai mắt nàng sáng lên, vội mở khe hở ra, thì thấy một cái động sâu ở trong.
Trong động có ánh sáng trắng mơ hồ, trong lòng nàng biết mình đã tìm đúng chỗ rồi, liền hô bên trong một tiếng: “Mạnh Cảnh Minh, ngươi có bên trong không? ta là Kinh Ngạo Tuyết.”
Bên trong truyền đến tiếng đồ đạc bị rớt, sau đó có tiếng bước chân nhỏ, Mạnh Cảnh Minh bộ dạng lấy lòng từ bên trong chạy ra, ánh mắt trong suốt nhìn nàng nói: “ngươi làm sao tìm được ta?”
Kinh Ngạo Tuyết vỗ vai hắn một cái, cảm nhận được Mạnh Cảnh Minh không chịu tổn thương gì.
Trên người hắn chỉ trầy có một chút, khuôn mặt béo tròn đỏ ửng, nhìn tinh thần hắn cũng không tệ, nàng lại nghĩ đến đống chân tay kia, đúng là không cùng cảnh ngộ a.
Nàng cười nói: “ta tự có cách, bên trong an toàn không? an toàn thì chúng ta vào nói chuyện.”
Mạnh Cảnh Minh vội vàng gật đầu, kéo tay áo nàng đi vào trong nói: “chỗ này rất tốt, bên trong có ổn tuyền lớn lắm, trước đó ta sắp chết cóng rồi, cũng may số hên tìm tới được chỗ này, dĩ nhiên là do tiểu Bạch nguyện ý giúp ta đó.”
“Tiểu Bạch?” Kinh Ngạo Tuyết theo bản năng nghĩ đến con ngựa trắng tư tế, đột nhiên nàng thấy phiền muộn, không biết hiện tại đối phương sao rồi, có giải được lời nguyền của thiên đạo chưa?
Mạnh Cảnh Minh khẳng định gật đầu, nói: “đúng vậy, là tiểu Bạch, tuy ta cảm giác nó không vui vì ta đặt tên này cho nó, nhưng nó giúp ta rất nhiều, còn cho ta quả trắng sức nữa, mùi vị ăn rất ngon ngọt, ta định mang về cho cha ăn thử nữa, nhưng mà ngươi đến rồi, ta lấy cho ngươi ăn.”
Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng nói: “ăn thì không vội, ngươi nói ta nghe một chút, từ lúc ngươi vào Thiên Nguyên bí cảnh đến giờ ra sao?”
Mạnh Cảnh Minh ngẩn người một chút nói: “ta bước vào trận pháp đã bị truyền tống đến chỗ này rồi, chỗ này lạnh lắm, ta sắp chết cóng luôn, chỉ nghĩ ra là dùng linh khí thôi.”
Hắn gãi đầu một cái nói: “sau đó ta không lạnh nữa, cha nói ta tìm chỗ an toàn chờ, chờ hạ nhân Thanh Cảng tiên thành đến tìm, ta ngoan ngoãn tìm chỗ chờ bọn họ, nhắc đến cũng trùng hợp, trong cái động có ôn tuyền này, ta đang ở trong dùng linh khí sưởi ấm, sau đó liền thấy một cái bóng trắng lóe lên, ta tưởng gặp tuyết hồ rồi, định ra xem, kết quả nhìn thấy tiểu Bạch, nhìn nó có vẻ ốm yếu, ta lấy thịt khô chọc nó, nó cũng ngoan ngoãn, sau đó vẫn luôn ở chung với ta.”
Nói rồi hắn nhìn vào trong hô: “tiểu Bạch, qua đây, Tiểu Bạch, ta giới thiệu bằng hữu của ta cho ngươi.”
Một cái bóng trắng nhanh chóng xẹt qua trước mắt, Kinh Ngạo Tuyết chỉ thấy hoa mắt, sau một khắc, liền đối mặt với động vật màu trắng trong ngực Mạnh Cảnh Minh.
Mí mắt đối phương rũ xuống, nhìn giống mắt cá chết của con người, tai cũng cụp xuống, cả khuôn mặt ủ rũ, nhìn rất là lười nhác.
Nhưng Kinh Ngạo Tuyết để ý tới móng vuốt của đối phương, đang lóe lên từng đợt quang hàn âm lãnh.
Trực giác nói cho nàng biết động vật trước mắt khó đối phó, sau đó cảm nhận được Huyễn Ảnh Linh Miêu sau lưng nàng đang run rẩy.
Kinh Ngạo Tuyết quay đầu, Huyễn Ảnh Linh Miêu lập tức nhảy tót vào ngực nàng, dùng thần thức nói: “là nó, nó là gấu yêu đó!”
Kinh Ngạo Tuyết: “!?”
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Càng sáu ngàn thất bại… Để cho ta cứ chán chường như vậy a !… Quật khởi không thể…