Chương 120: Nguy hiểm
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt theo sát phía sau Huyễn Ảnh Linh Miêu.
Càng đi về trước, nguy hiểm càng nhiểu.
Cùng nhau đi tới, Kinh Ngạo Tuyết cũng hoài nghi không biết Tuyết Linh Liên này có mắc chứng vọng tưởng bị hại không, sao lại bố trí xung quanh chặt chẽ như là cái thùng sắt chật cứng như vậy.
Đủ loại trận pháp và bẫy rập liên tục xuất hiện, Kinh Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy bực mình.
Nàng nhịn không được tránh một đoan dây leo ma quỷ rồi hỏi: “còn đi bao lâu nữa?”
Nàng đoán chừng đi cũng đã một giờ rồi, thời gian thì vội vàng, nhưng mà bẫy rập thì lại quá nhiều, khiến cho lòng nàng lo lắng bực bội.
Huyễn Ảnh Linh Miêu nhảy qua một cái bẫy hoa ăn thịt người liền nói: “sắp đến rồi, vì vậy ta và hồ ly không thích qua bên này, nếu không có chuyện gì gấp, chúng ta sẽ không vào địa bàn của đối phương.”
Nó thở dài một hơi, Thiên Nguyên bí cảnh chỉ là một mảnh nhỏ của bí cảnh thượng cổ mà thôi, Tuyết Linh Liên lại ở trong Thiên Nguyên bí cảnh này, cũng là linh thú đầu tiên khai linh trí.
Còn linh miêu chính là người thứ hai.
Khi đó tuy Tuyết Linh Liên cao lãnh ít lời, nhưng không có giống như bây giờ, cả người đều là gai chết chóc.
Mấy trăn ngàn năm trước khi bí cảnh thượng cổ sụp đổ, Thiên Nguyên bí cảnh cũng là một phần trong đó, bị phân ra ngoài, nằm trong phong cương kéo lại hơi tàn.
Mấy ngàn năm trước Cửu Tọng Thải Liên bị hái đi mất bản thể, chỉ để lại một hạt giống, có lẽ vì như vậy, Tuyết Linh Liên mới biến thành bộ dạng như thế này.
Nó quay đầu nhìn Kinh Ngạo Tuyết, luôn cảm giác ở mức độ nào đó, Kinh Ngạo Tuyết và Tuyết Linh Liên rất giống nhau.
Kinh Ngạo Tuyết bình thường nhìn có vẻ vô hại, nhưng nếu liên quan đến thê tử hay con gái của nàng, đối phương sẽ như dã thú nổi cơn điên, lộ ra toàn bộ nanh vuốt.
Nói không chừng còn có thể thành ma..
Nghĩ đến đây, Huyễn Ảnh Linh Miêu rùng mình một cái.
Nghĩ lại, nếu nó là Ma Thập Tam, cách tốt nhất đối phó Kinh Ngạo Tuyết, không phải chính là cái này sao?
Nó quyết định, phải cảnh giữ tốt bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết, thậm chí là phải bảo vệ tốt cho Kinh Liễu Nhi và Thẩm Lục Mạn, không thể để đối phương giống như Tuyết Linh Liên, càng lún càng sâu.
Một đường đi trầm mặc sau, Kinh Ngạo Tuyết nhận thấy được tâm tình Huyễn Ảnh Linh Miêu, chợt cảm thấy không có gì ổn hơn, liền không nói gì nữa.
Sau khi đi qua cái động dài dòng, Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, nàng ngước nhìn ngọn núi cao trong mây, trước đó ở ngoài phía tây không thấy được nó cao như vậy.
Rõ ràng đây là bị thủ thuật che mắt, hoặc là Tuyết Linh Liên đã mở ra một không gian khác?
Nàng mím môi một cái nói: “nói đến thì Tuyết Linh Liên bộ dàng dài ngắn ra sao?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu mói: “nó là một đóa băng tuyết ngưng đọng thành tuyến liên màu bạc, thỉnh thoảng vì chiếu cố Cửu Trọng Thải Liên mà biến thành bộ dạng người trưởng thành.”
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt nói: “linh thú có thể biến thành người trưởng thành được sao?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: “dĩ nhiên rồi, cho dù là yêu thú hay linh thú, tu vi lên đến nguyên anh kỳ rồi, đều có thể biến thành hình người, tu vi Tuyết Linh Liên trong Thiên Nguyên bí cảnh là cao nhất, là nguyên anh sơ kỳ, tu vi của ta xét theo tu sĩ nhân tộc chính là kim đan trung kỳ, tên hồ ly kia thì không khác gì ta cả.”
“Còn gấu yêu vào Thiên Nguyên bí cảnh không lâu, nhưng so với linh thú thì yêu thú dễ dàng tiến giai hơn, tên kia có được tinh túy của Tuyết Linh Liên, cho nên tu vi tăng lên rất nhanh, hiện tại đã là kim đan hậu kỳ rồi.”
“Nhưng mà, bàn về sức chiến thì gấu yêu vẫn lợi hại nhất, dù sao bản tính yêu thú luôn hung tàn, Tuyết Linh Liên lại là thực vật linh thú ngàn năm cô lãnh, không thích tranh đấu, cho nên chỉ khống chế những yêu thú khác làm chiến thuật biển người mà thôi.”
Kinh Ngạo Tuyết nói: “nếu gấu yêu đã tôn kính Tuyết Linh Liên, vậy có khi nào hai người xung đột không? chúng nó chắc không có khả năng đánh nhau chứ?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu gật đầu nhảy lên một thân cây nói: “đi theo ta, đừng bước sai, nếu không sẽ dẫm lên truyền tống trận do hồ ly thiết kế đó, truyền tống trận sẽ đưa ngươi đến chỗ khác của Thiên Nguyên bí cảnh này.”
Kinh Ngạo Tuyết đen mặt, nhưng mà lúc này cũng không còn cách khác, đành dựa theo chỉ dẫn của Huyễn Ảnh Linh Miêu đi về phía trước.
Nàng cảm giác mình giống như Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh, có thể còn không bằng người ta, dù sao đối phương đến Tây Thiên còn lấy được kinh Phật, còn nàng đến chỗ Tuyết Linh Liên này, nói không chừng còn phải chống lại linh thú mắc chứng vọng tưởng nữa a.
Nàng có mưu đồ gì a?
Chờ đón Liễu Nhi, Ôn Nhuyễn, và Mạnh Cảnh Minh xong, nàng sẽ chuẩn bị rời trong Thiên Nguyên bí cảnh này.
Đường lên núi cũng gian nan, ngẩng đầu nhìn lên cũng không thấy gì.
Kinh Ngạo Tuyết tu vi trúc cơ hậu kỳ lúc này cũng phải thở hổn hển, nàng lau mồ hôi một cái nói: “Tuyết Linh Liên bó trí nhiều trận pháp xung quanh như vậy, còn cầu cứu toàn bộ bí cảnh này sao? tu sĩ bình thường căn bản không thể đi vào được mà?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: “ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tuyết Linh Liên tính cách rất cẩn thận, nếu không phải bất lực thì nó sẽ không phát tín hiệu cầu cứu.”
Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, thở dài nói: “được rồi, vậy chúng ta leo lên xem…”
Còn chưa nói xong, trên núi vang lên âm thanh nổ tung, Kinh Ngạo Tuyết lại càng hoảng sợ, đá tảng trên núi thi nhau rơi xuống.
Nàng không có nhiều thời gian, khi Huyễn Ảnh Linh Miêu nhảy đến trên người nàng, liền trốn vào trong Thanh Mộc Đỉnh.
Nàng nhớ rõ trước đó Huyễn Ảnh Linh Miêu có nói, nếu đi sai một bước, thì sẽ bị truyền tống đến chỗ khác trong Thiên Nguyên bí cảnh này.
Trước đó nàng cực khổ đi mãi mới đến giữa sườn núi, nếu như phải đi lại lần nữa thì nàng chắc hỏng mất.
Thẩm Lục Mạn đang nằm trên ghế ôm bụng ăn linh quả, một bên xem sách trận pháp, thấy nàng đi tới vội muốn đứng dậy đón.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy đến nhanh hơn, nói: “ngồi xuống đi, đừng đi lại.”
Thẩm Lục Mạn cười cười nói: “sao lại về nhanh vậy, ta tưởng ngươi chờ Thiên Nguyên bí cảnh mở ra lần nữa mới đến chứ?”
Kinh Ngạo Tuyết nắm tay nàng, đầu ngón tay đối phương còn dính chất lỏng của linh quả, nàng không biết phải làm sao, đột nhiên liền xung động, há miệng ngậm ngón tay đối phương, đầu lưỡi liếm sạch chất lỏng trên ngón tay đối phương.
Huyễn Ảnh Linh Miêu nhìn không nổi nữa, liền nhảy lên cành cây, để khỏi bị cay mắt.
Thẩm Lục Mạn thấy bóng lưng Huyễn Ảnh Linh Miêu có chút ngại ngùng, nàng nói: “đừng liếm nữa, nhột quá.”
Kinh Ngạo Tuyết lúc này mới hé miệng nói: “được, không liếm, ta xoa cho nàng.”
Thẩm Lục Mạn nheo mắt lại cười nói: “bên ngoài xảy ra chuyện gì? vừa rồi thấy ngươi có vẻ vội vàng, hình như đang tránh né gì đó.”
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, đem chuyện xảy ra dọc đường nói một lần: “… Tuyết Linh Liên thế nào ta cũng không quản được, ta chỉ muốn đón Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn về, à, còn có Mạnh Cảnh Minh, đứa nhỏ kia là bán yêu, tính tình lại khá tốt.”
Thẩm Lục Mạn mở to hai mắt nói: “bán yêu? trước kia sao ngươi không nói với ta?”
Kinh Ngạo Tuyết vò đầu nói: “đây là gấu yêu nói cho ta biết, nó nói Mạnh Cảnh Minh là bán yêu, trong máu yêu thú mạnh hơn con người, theo lý hắn chỉ có hình dạng yêu thú, nhưng mà cha hắn là Mạnh Hoa Hạo, là thành chủ Thanh Cảng tiên thành, người ta tự có cách cải thiện thể chất con trai mình.”
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, không tự chủ cái tay lại đặt lên bụng.
Trước đó bụng nàng còn chưa to, nhưng qua mấy ngày ăn linh quả, cái bụng cũng to lên rồi, hiện tại cũng đã phồng lên rõ ràng.
Nếu nói như vậy, cho dù nàng không muốn thế nào đi nữa, đứa nhỏ kia cũng không thể lớn lên trong tu tiên giới, chỉ có thể nuôi dưỡng trong Thanh Mộc Đỉnh.
Hiện tại nghe tình huống của Mạnh Cảnh Minh, hai mắt nàng sáng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết hiểu ý của nàng nói: “ta cũng nghĩ như vậy, nếu chúng ta có thể Mạnh Cảnh Minh bình an vô sự bình an vô sự đi ra ngoài, với tính cách thành chủ nhất định sẽ báo đáp cho chúng ta, đến khi đó…”
Thẩm Lục Mạn hé miệng cười, nói: “ngươi suy tính rất chu đáo.”
Kinh Ngạo Tuyết hôn mu bàn tay nàng một cái nói: “không chu đáo, hài tử này… mà thôi, sau này không sinh con nữa, được không?”
Thẩm Lục Mạn gật đầu lên tiếng, bộ dạng cẩn thận khiến lòng người ấm áp.
Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được hôn má nàng một cái nói: “ta đoán động tĩnh bên ngoài cũng náo nhiệt không kém, ta để Huyễn Ảnh Linh Miêu ra ngoài xem một chút, nếu ổn định rồi, ta sẽ ra ngoài.”
Thẩm Lục Mạn gật đầu nói: “mọi việc phải cẩn thận đó.”
Kinh Ngạo Tuyết gọi Huyễn Ảnh Linh Miêu đến, nhờ nó ra ngoài xem một chút, dù sao đối phương cũng là linh thú biết bay, cho dù có gặp nguy hiểm đi nữa thì nàng cũng có thể kéo đối phương vào Thanh Mộc Đỉnh nhanh hơn.
Huyễn Ảnh Linh Miêu liếm móng vuốt liếc nàng một cái, sau một khắc liền bị truyền tống ra ngoài.
Nháy mắt một cái, Kinh Ngạo Tuyết liền đưa nó vào.
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: “bên ngoài động tính nhỏ lại rồi, nhưng mà ta cảm thấy hình như có gì đó không ổn.”
Kinh Ngạo Tuyết nói: “ra ngoài xem là sẽ biết thôi mà, thê tử, ta ra ngoài, linh quả này nàng cứ ăn thoái mái đi.”
Thẩm Lục Mạn cười cười nói: “ừ, ngươi đi đi.”
Kinh Ngạo Tuyết cảm giác được Huyễn Ảnh Linh Miêu nhảy lên vai nàng, nàng nháy mắt với Thẩm Lục Mạn một cái, rồi rời khỏi không gian Thanh Mộc Đỉnh, ra giữa ngọn núi kia.
Bên trên vẫn còn đá rơi xuống, nhưng mà không còn nhiều nữa, Huyễn Ảnh Linh Miêu đi trước dẫn đường, Kinh Ngạo Tuyết theo sát phía sau, Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy cây cối xung quanh với tốc độ bình thường đang dần héo đi.
Nàng bất an nói: “cây này sao lại khô héo nhanh vậy?”
Nàng quay đầu nhìn sơn cốc, cảnh tượng sơn cốc còn khá nhiều, nhưng mà đến gần đỉnh núi rồi thì hoa cỏ đều đang héo rũ dần đần.
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: “xong rồi, điều này chứng tỏ Cửu Trọng Thải Liên đã xảy ra chuyện rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút sửng sốt một chút, nhớ đến Cửu Trọng Thải Liên là mạch máu chính trong Thiên Nguyên bí cảnh này, nếu Cửu Trọng Thải Liên gặp chuyện, thì toàn bộ Thiên Nguyên bí cảnh này đều sẽ nằm trong nguy hiểm.
Nhưng mà Thiên Nguyên bí cảnh còn lại thời gian hai ngày nữa, mới mở ra lần nữa, nếu trong vòng hai ngày, Cửu Trọng Thải Liên xảy ra chuyện, vậy thì coi như không còn đường sống sao?
Nghĩ vậy nàng toát mồ hôi lạnh, Thiên Nguyên bí cảnh vốn nằm trong phong cương, nếu bên trong bí cảnh bị tổn hại, thì trận pháp phòng ngự sẽ không còn hiệu lực, đến khi đó phong cương sẽ xé nát mọi thứ, có thể dễ dàng đem cả bí cảnh này xé nát thành từng mảnh.
Mặc dù có Thanh Mộc Đỉnh làm chỗ dựa, nhưng các nàng cũng không thể ở trong Thanh Mộc Đỉnh chờ hoài được.
Nói ngắn gọn thì chỉ có đường chết mà thôi!
Cách duy nhất, chính là nghĩ cách ngăn cản cục diện này phát sinh.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết lo lắng, không để ý đến nhiều nữa, lên tinh thần bay đi cực nhanh.
Kết quả khi lên đến đỉnh núi, nói tới chỗ này thì rất là lạnh, gió lạnh thấu xương, Huyễn Ảnh Linh Miêu nhảy lên núi trước nàng, Kinh Ngạo Tuyết lạnh đến run người, hít sâu một hơi đang định nhảy lên, chợt có bóng người từ trên rơi xuống.