Chương 122: Giải cứu
Chỉ là một kiếm này không phải đâm vào thân thể Kinh Ngạo Tuyết.
Bởi vì khoảng cách quá gần, Kinh Ngạo Tuyết cũng thấy được vẻ mặt đối phương thay đổi.
Trán của hắn nổi gân xanh, ma khí màu đen giữa mi tâm của hắn cũng tan đi, khuôn mặt ngây ra, đau đớn hoảng sợ và tức giận.
Kinh Ngạo Tuyết cúi đầu, kiếm trong tay đối phương đâm vào ngực đối phương, máu tràn ra rất nhanh, nhuộm đỏ đạo bào hắn mặc.
Nàng nhịn không được lui lại mấy bước, tình huống bất ngờ làm hoang mang.
Theo lý không phải nên giết chết nàng sao? tu vi đối phương ngang ngửa nàng, nhưng được Ma Thập Tam giúp đỡ, tu vi lại cao hơn nàng, cho nên giết chết nàng thì quá dễ dàng.
Nhưng đối phương lại không làm như vậy, ngược lại…
Nàng đối với tình huống này cũng không hiểu nổi.
Khấu Thừa Ân rốt cuộc cũng khôi phục thần chí, một tay đẩy nàng ra xa vài mét, một tay run run nhìn ngực mình, sau đó tức giận nói: “ngươi là ai, lại dám ra tay với!”
Kinh Ngạo Tuyết nghiêng, mắt đảo qua ngực hắn một cái nói: “nếu ngươi có mắt, thì sẽ biết không phải ta ra tay, à, tay ta sạch sẽ, là ngươi bị khống chế rồi tự mình đâm mình thôi.”
Mà nói đến chỗ đó không phải vị trí ở tim sao? sao hắn còn chưa chết?
Khấu Thừa Ân thở hổn hển bị đau nhức làm cho đầu óc mụ mị, căn bản không muốn dể ý là nguyên nhân gì.
Hắn cười lạnh, đột nhiên rút kiếm trong ngực ra nói: “một kiếm này lại đâm vào giữ ngực ta, bất quá Thương Hàn tiên thành có công pháp đặc biệt, ngươi có làm vậy cũng không hại được ta!”
Kinh Ngạo Tuyết không nhịn được hứ một tiếng, nàng nhìn dưới ao có sóng nước rung động, nghĩ thầm: Cửu Trọng Thải Liên tám chín phần đã bị Ma Thập Tam nhiều lần hại chết.
Nàng nói với người trước mắt: “mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao cũng không phải ta ra tay, trên người ngươi chảy máu rất nhiều, nên dùng đan dược đi, nói không chừng sẽ giảm bớt thương thế trên người ngươi.”
Khấu Thừa Ân cũng không nghe lời nàng, hắn nhíu mày quan sát Kinh Ngạo Tuyết một hồi, sau đó liền hiểu ra: “ta nhớ ra rồi, ngươi là người của Thanh Cảng tiên thành, ngươi cùng Mạnh Hoa Hạo là một phe!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “được lắm, ta biết tên Mạnh Hoa Hạo tiểu nhân kia không có lòng tốt gì, hắn không ưa Thương Hàn tiên thành chúng ta, muốn một lưới bắt hết người Thương Hàn tiên thành, đáng tiếc hắn tính sai rồi!”
Mạnh Hoa Hạo ở xa Thiên Nguyên bí cảnh: “…” đang ngồi trong nhà đả tọa, đột nhiên phải đội nổi từ trời rơi xuống.
Khấu Thừa Ân hốt hoảng lui lại mấy bước sợ bị Kinh Ngạo Tuyết đi tới chém.
Kinh Ngạo Tuyết mặc kệ hắn, nàng dừng một chút, sau đó nhìn xung quanh, nghĩ thầm: nàng vốn chỉ muốn đến tìm Liễu Nhi và Huyễn Ảnh Linh Miêu, kết quả các nàng lại không ở chỗ này, lại chỉ gặp được Cửu Trọng Thải Liên, còn nói xa xôi gì đâu không, gì mà Liễu Nhi biến mất, kêu nàng đừng nóng lòng, sao mà không lo được chứ…
Nàng mím môi một cái nói, “Liễu Nhi, Ôn Nhuyễn, các ngươi có ở đây không?”
Trên ngọn núi này chỉ có mỗi tiếng thở dốc của Khấu Thừa Ân, cùng tiếng gió thổi, Kinh Ngạo Tuyết nhìn đối phương, thấy hắn lấy trong túi ra một lọ đan dược.
Nàng nghĩ thầm: không biết công pháp Thương Hàn tiên thành là cái gì, nhưng mà giữ được mạng cũng coi như là tốt rồi.
Nàng quây đầu nhìn vào ao nước, mặc dù không có hy vọng gì, nhưng vẫn ngự kiếm phi hành, bày vào giữa ao, ngồi xổm xuống, tự mình đi vớt Cửu Trọng Thải Liên ở bên trong.
Nàng biết làm như vậy không có tác dụng gì, nhưng ít nhiều cũng khiến cho mình yên lòng mà thôi.
Chuyền này đến phía tây Thiên Nguyên bí cảnh, đúng là khiến cho người ta như lọt vào sương mù, nói cho cùng vẫn là âm mưu của Ma Thập Tam, nàng luôn cảm thấy đối phương vẫn luôn đặt bẫy sẵn để chở nàng.
Đang nhíu mày suy tư nghĩ lại trước đó có nhiều chuyện kỳ quái, thì Tuyết Linh Liên phá được trận pháp, nhảy lên ngọn núi, đáy mắt đối phương còn chút huyết sắc, nhưng mà hắc khí trên mi tâm đã tiêu đi không ít, nàng nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết đang khuấy động trong ao nước.
Nàng không nhớ được trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng mơ hồ nhớ rõ có người muốn gây hại cho Cửu Trọng Thải Liên.
Thấy vậy liền xem Kinh Ngạo Tuyết là tên trộm, nàng giận dữ vung một chưởng về phía Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết nhanh chóng phản ứng, nhận thấy khí tức trong gió bất ổn liền vội vàng tránh đi.
Nàng rơi vào bờ đất bên ao, thấy Tuyết Tinh Liên vội vàng chạy vào ao, nàng nhẹ nhàng đi vào trong nước, chỉ kéo lại rung động nhẹ nhàng.
Khi nàng đi vào trong hồ nước, lại không tìm thấy Cửu Trọng Thải Liên, sắc mặt liền khó chịu, nàng hung tợn nhìn chằm chằm Kinh Ngạo Tuyết nói: “là ngươi làm!”
Kinh Ngạo Tuyết: “…” cảm giác trên mặt khắc liền ba chữ: “kẻ bối nồi.”
Nàng bất đắc dĩ phẩy tay nói: “ngươi bình tĩnh một chút, có cảm nhận được khí tức mèo trên người ta không? ta đến tìm nó, nó đến chỗ này giúp ngươi, ta cần gì phải đối nghịch với ngươi sau khi biết hết mọi chuyện rồi, còn cướp lấy Thải Liên nữa?”
Tuyết Linh Liên nghe vậy ngẩn ra, nàng cúi đầu không nói nhìn nước ao.
Kinh Ngạo Tuyết đi tới, dùng thần thức kể lại chuyện đã xảy ra với nàng trước đó.
Tuyết Linh Liên sửng sốt hồi lâu mới nói: “ngoại trừ cái đó ra, nó không thêm gì khác với ngươi sao?”
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu nói: “không có, có lẽ nó biết mình không còn nhiều thời gian, nhìn thấy người là ta, cho nên chỉ nói những lời quan trọng, dù vậy thì câu cuối cùng nó cũng không kịp nói hết.”
Tuyết Linh Liên nghe vậy trên mặt lộ ra biểu tình phức tạp, cười mà như khóc.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết có chút hồi hộp, quay đầu lại nhìn chỗ khác thì thấy Khấu Thừa Ân đang tự tay bóp cổ mình.
Nàng sửng sốt một chút thầm nghĩ: Khấu Thừa Ân này lại chơi trò gì vậy? lại bị Ma Thập Tam khống chế nữa rồi sao?
Nàng nhíu mày cảnh giác, Khấu Thừa Ân vươn một tay về phía nàng, mắt lóe lên nước mắt cùng tín hiệu cầu cứu.
Kinh Ngạo Tuyết chần chờ đi tới, giọng nói không vui nói: “ngươi lại tính chơi trò gì nữa?”
Khấu Thừa Ân đưa ngón tay chỉ lọ thuốc dưới đất nói: “độc, độc!”
Ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết chuyển qua nói: “thứ này không phải là ta đưa cho ngươi.”
Khấu Thừa Ân bị tức chết rồi, hắn nổi máu điên lên, cộng thêm vết thương trí mạng, công pháp Thương Hàn tiên thành hắn dùng đã chuyển bớt cơn đau sang những chỗ khác, lúc này chỗ kia đang điên cuồng chảy máu.
Nội tạng của hắn đau muốn chết, hắn nghĩ đến lọ thuốc này là do tiện nhân kia chuẩn bị, hắn liền tức điên.
Lúc này không có ai cứu được hắn, hắn hận vận khí mình không tốt, cực khổ chờ đại ca chết, thấy sắp được thừa kế thành chủ Thương Hàn tiên thành rồi, lại bị tiện nhân kia hãm hại.
Hắn nhìn Kinh Ngạo Tuyết trước mắt nói: “cứu ta! nếu không ngươi cũng trốn không thoát!”
Trên người hắn có linh khí đặc thù, có thể đem mọi chuyện xảy ra trong bí cảnh này truyền vào linh khí, truyền tống ra ngoài bí cảnh cho Khấu Thiệu Huy biết được.
Với tính tình của cha hắn, chỉ cần có người dính đến việc này, thì trốn cũng không thoát được.
Kinh Ngạo Tuyết là người cuối cùng hắn gặp được trong lúc gặp nguy, Khấu Thiệu Huy nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.
Tròng mắt Kinh Ngạo Tuyết chuyển động, trong lòng nàng biết Ma Thập Tam đột nhiên đâm Khấu Thừa Ân bị thương, nhất định có mưu đồ khác, tuy nam nhân trước mắt nàng chả ra gì, nhưng mà làm cho kế hoạch Ma Thập Tam bị bể cũng không tệ.
Nàng nghĩ vậy, hít sâu một hơi đi tới nhặt bình sứ lên ngửi đan dược bên trong một cái, rồi nói: “mùi trong này là linh lan thảo?
Vừa rồi đối phương dùng là nguyên đan, theo lý thì không cần thêm linh lan thảo vào làm gì, nhưng nàng ngửi ra được mùi này.
Linh Lan thảo vốn không có độc, nhưng mà kết hợp với một loại linh thảo khác thì sẽ tạo thành một loại độc nguy hiểm.
Nếu không phải Khấu Thừa Ân tu vi cao, trước đó tâm mạch bị hao tổn biết dùng công pháp đặc thù của Thương Hàn tiên thành, tự thân đã tạo ra một đạo phòng ngự riêng, vận khí tốt giữ được mạng thì lúc này hắn đã bỏ mạng rồi.
Kinh Ngạo Tuyết chậc chậc cảm thán hai tiếng, nghĩ thầm mạng hắn chưa đến lúc kết thúc a!
Nàng không thể để Ma Thập Tam được ý, đối phương đang ở nơi bí mật gần đó, nàng ở ngoài sáng, không thể để nó dùng mọi cách ngáng chân mình, nàng cũng nên sớm phản kích mới được.
Nghĩ vậy, nàng bóp cổ Khấu Thừa Ân, dưới con mắt tức giận của đối phương, cười nói: “đừng sợ, ngươi trúng độc sâu, coi như ta có bản lĩnh cứu ngươi, nhưng ngươi cũng cần phải phối hợp mới được, ngươi không muốn giúp kẻ hạ độc trốn được chứ? vậy thì ngoan ngoãn nghe lời, đừng nhúc nhích.”
Trong mắt Khấu Thừa Ân như muốn bốc lửa, nhưng nghe Kinh Ngạo Tuyết nói xong, trong lòng tức giận cũng ráng cắn răng nhịn xuống.
Hắn nhất định phải sống, phải có được vị trí thành chủ Thương Hàn tiên thành, còn phải cho tiện nhân kia sống chết không xong!
Nghĩ vậy, hắn liền nhắm mắt lại.
Kinh Ngạo Tuyết nhịn cười, mò trong túi, thực tế là trong không gian, lấy ra giải độc đan trước đó nàng luyện được, trong đan dược có rất ít tạp chất, nàng không dùng trong không gian.
Nhưng mà Khấu Thừa Ân đang tức giận, mà hắn lại đang trúng độc, nếu dùng đan dược này, thic chỉ hóa giải độc tính của nó mà thôi, đổi thành nhiều tạp chất, sau đó thì chuẩn bị thải ra ngoài cơ thể.
Cho nên về sau nàng cũng không cần lo lắng nữa.
Nàng túm cổ họng đối phương, đem đan dược nhét vào, rồi lấy nước ao nàng và Thẩm Lục Mạn tắm ở phía bắc cho đối phương dùng.
Trong lòng nàng buồn cười, ai kêu thái độ của Khấu Thừa Ân cứ ác liệt như vậy, trêu ngươi hắn vài lần cũng là chuyện bình thường thôi.
Kinh Ngạo Tuyết thu tay về, tiếp theo chỉ cần chờ đối phương khôi phục là được.
Nàng đứng dậy, đầu Khấu Thừa Ân đầy mồ hôi, căn bản không để ý tới tâm tư của nàng ra sao.
Nàng xoay người nhìn Tuyết Linh Liên, đối phương vẻ mặt vẫn ngây ra, Kinh Ngạo Tuyết nhớ tới Liễu Nhi liền đi tới dò hỏi: “chỗ này là của ngươi, trước đó ta đến tìm con gái của ta, nhưng không tìm thấy tung tích của nàng, ngươi có biết hiện tại nàng ở đâu không?”
Tuyết Linh Liên chậm rãi đưa mắt nhìn nàng nói: “đây là cửa ải cuối cùng ta bố trí, chỉ cần là người đi vào đều sẽ bị truyền tống đến chỗ khác, vốn dĩ mèo và hồ ly đều là người thân của ta, chắc chắn sẽ không bị dời đi, nhưng trận pháp này đã bị người khác thay đổi, bọn họ bị dời đi hết rồi, nếu ta cảm ứng không sai, các nàng đang ở sơn cốc dưới ngọn núi.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy thì nhớ đến trước đó nàng cảm giác được Thiên Nguyên bí cảnh rung động, liền nói: “Cửu Trọng Thải Liên… gặp chuyện không may, Thiên Nguyên bí cảnh cũng sắp không giữ được, ngươi có đi cùng ta không?”
Tuyết Linh Liên rũ mắt xuống cười khổ nói: “ta không muốn rời đi, ta muốn đi cùng với nó.”
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: “ngươi đã quyết định rồi thì ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi.”
Nhưng mà có chút kỳ quái a, rõ ràng trước đó Thiên Nguyên bí cảnh rất hỗn loạn rồi, vì sao hiện tại đã qua một khoảng thời gian dài rồi bí cảnh vẫn bình yên như lúc ban đầu vậy?
Theo lý, Cửu Trọng Thải Liên bị Ma Thập Tam hủy đi, Thiên Nguyên bí cảnh không thể tồn tại mới đúng, vì sao a….
Nàng nghĩ mãi không ra chỗ này, thần tình nghiêm túc nói: “ngươi chờ chút, Cửu Trọng Thải Liên nói không chừng có…”
Tuyết Linh Liên khoát tay nói: “đây là không gian độc lập ta mở ra vì Cửu Trọng Thải Liên, không đồng nhất với Thiên Nguyên bí cảnh, cho nên bên ngoài đổ nát, bị phong cương xét nát, nhưng chỗ này vẫn an toàn, có điều cũng không chịu được lâu nữa, dù sao ta cũng là linh thú, phong cương không có kinh khí giữ lại, ta sẽ héo đi, không gian cũng sẽ đổ nát theo, nếu ngươi muốn đi, thì nhanh lên một chút.”
Nàng nói rồi, chìm vào trong nước.
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, nàng và Tuyết Linh Liên chỉ sơ giao mà thôi, nếu người ta đã chọn rồi, nàng có khuyên thế nào cũng không được, thôi thì không cần nói nhiều nữa.
Nàng ôm quyền nói cáo từ, đi tới cạnh Khấu Thừa Ân, đối phương có làn da ngăm đen, nhưng nhìn thể trạng hiện tại cực kỳ suy yếu.
Hắn trợn nửa con mắt uy hiếp nói: “nếu ta chết…”
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt cầm cánh tay đối phương, tựa như mang bao rác lớn trực tiếp kéo hắn dậy, ngự kiếm phi hành, rời khỏi ngọn núi.
Đi xa được vài chục mét, nàng cảm giác được Thiên Nguyên bí cảnh đang chấn động, so với vừa rồi càng lớn hơn.
Trong lòng nàng biết là không ổn, âm thanh rơi vào sơn cốc, sau đó thì thấy trên đất trống, có Mạnh Cảnh Minh đang đi đi lại lại vội vã, bên cạnh còn có gấu yêu đang lười biếng ngủ, Ôn Nhuyễn dựa vào thân cây vẻ mặt lo lắng, còn có Cửu Vĩ Linh Hồ và Huyễn Ảnh Linh Miêu đang thảo luận gì đó với Liễu Nhi.
Mọi người đều ổ chỗ này, nàng liền thở dài một hơi.
Gấu yêu nhận ra nàng đến tước, nó hơi mở mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết, không thấy khí tức Tuyết Linh Liên, nó liền cúi đầu xuống che mắt dường như đang ngủ tiếp.
Liễu Nhi là người thứ hai nhận thấy được nàng đến, nàng ngạc nhiên đi lên vài bước, Kinh Ngạo Tuyết đúng lúc rơi xuống trước mặt nàng, vỗ vai Liễu Nhi quan sát nàng trên dưới một cái rồi nói: “không sao chứ?”
Liễu Nhi lắc đầu, mắt hồng lên nói: “mẫu thân mới đúng, người không sao chứ?”
Kinh Ngạo Tuyết nói: “hoàn hảo.”
Nàng nói rồi túm Khấu Thừa Ân tùy ý ném xuống đất, Mạnh Cảnh Minh cùng chào hỏi nàng, rồi ngồi xuống tò mò nhìn Khấu Thừa Ân, Khấu Thừa Ân vốn là tức giận, mặc dù người yếu nhưng vẫn mạnh miệng với Mạnh Cảnh Minh.
Ôn Nhuyễn cũng đi lên hỏi thăm nàng vài câu, thấy nàng nhìn chỗ khác, liền không nói gì nhiều, rồi đi tới bên cạnh Liễu Nhi nhỏ giọng nói: “thật tốt quá, Kinh bá mẫu không sao rồi.”
Liễu Nhi biết Ôn Nhuyễn không nhìn thấy Cửu Vĩ Linh Hồ và Huyễn Ảnh Linh Miêu, nghĩ mẫu thân đang dùng thần thức nói chuyện với chúng nó, liền mượn cớ kéo Ôn Nhuyễn đi chỗ khác.
Kinh Ngạo Tuyết đi tới bên người Huyễn Ảnh Linh Miêu dùng thần thức nói: “trước đó ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: “sau khi ta bò lên, vô tình chạm phải trận pháp, theo lý là không thể nào, sau một khắc ta bị truyền tống đến đáy cốc này, sau đó phát hiện đám người Liễu Nhi cũng bị đưa tới đây, mọi người đều mờ mịt, ta và gấu yêu có đi một chuyến, nhưng chỗ nào cũng bị Tuyết Linh Liên phong tỏa, chúng ta không thể vào nơi cuối cùng, còn bị đẩy ngược về, đành phải ở đây chờ ngươi.”
Kinh Ngạo Tuyết cảm nhận được chấn động trong không gian, nàng nói: “Cửu Trọng Thải Liên đã xảy ra chuyện, chúng ta mau chóng rời đi thôi.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu sửng sốt một chút nói: “nhưng mà…”
Nó nhìn về phía Cửu Vĩ Linh Hồ, đối phương lắc lư cái đuôi, một đóa liên hoa màu sắc từ trong khe hở không gian rớt ra ngoài.
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt liền nhận ra đó là Cửu Trọng Thải Liên, khi nó xuất hiện, nháy mắt Thiên Nguyên bí cảnh liền ổn định lại.
Kinh Ngạo Tuyết ngây người nói: “trước đó ta tận mắt thấy nó…”
Cửu Vĩ Linh Hồ dùng đuôi cầm nó đưa tới trước nói: “hình như trận pháp không ổn định, nó cũng bị đưa đến, nhưng vì linh khí trên người nó quá nồng, ta sợ người khác lấy đi, liền đem nó vào không gian của ta, hiện tại nó rất yếu, không thể duy trì Thiên Nguyên bí cảnh được nữa, ngươi mau đem nàng đặt vào trong không gian Thanh Mộc Đỉnh đi.”
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: “Tuyết Linh Liên không biết chuyện này, phải tìm người nói cho nó biết.”
Gấu yêu đứng dậy nói: “ta đi.”
Kinh Ngạo Tuyết còn chư quên bình chướng bên kia liền nói: “trước đó không phải ngươi đã thử rồi sao, không thể vào được không gian của đối phương?”
Gấu yêu dừng một chút nói: “vào không được ta cũng muốn thử một lần, trên người ta có một phần của đối phương, có thể qua mặt trận pháp, nhưng mà ngươi phải đi theo ta vào cùng.”
Kinh Ngạo Tuyết cắn răng nói: “nhưng Thiên Nguyên bí cảnh sắp sụp rồi?”
Gấu yêu nhìn Cửu Trọng Thải Liên trong tay Cửu Vĩ Linh Hồ liền nói: “không biết, mèo, ngươi mang những người khác tìm nơi an toàn trốn đi, chờ ta mang Kinh Ngạo Tuyết đến tìm các ngươi gặp mặt.”
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, đối phương không thèm hỏi nàng đã quyết định xong rồi, trong lòng nàng có vài phần khó chịu, nhưng mà đây cũng là cách tốt nhất.
Tuy nàng và Tuyết Linh Liên không có giao tình, nhưng cũng không muốn đối phương bỏ mạng vô ích.
Nàng hít sâu một hơi nói: “được, đi thôi.”
Nàng vuốt tóc Liễu Nhi, nhờ Huyễn Ảnh Linh Miêu chăm sóc tốt bọn họ, liền xoay người ngự kiếm bay đi.
Gấu yêu chạy theo sau, đột nhiên biến thành bản thể.
Bản thể nó rất lớn, so với con gấu trước đó thấy ở phía bắc còn to lớn hơn vài phần, lông trên ngươi rất nhiều, nhưng cho dù là như vậy cũng không che đực bắp thịt khỏe mạnh trên người nó.
Khó khăn nhất chính là tốc độ nó leo lên, không hề chậm so với tốc độ phi hành của Kinh Ngạo Tuyết.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cảm thán hai tiếng, không hổ là gấu yêu có sức chiến mạnh nhất, thảo nào tu sĩ biết bay cũng trốn không được bàn tay của nó.
Một người một gấu tốc độ cực nhanh, Kinh Ngạo Tuyết lo sợ bị truyền tống đi chỗ khác, nhưng không ngờ lên đến đỉnh rồi, không còn trận pháp nào chặn nữa, các nàng dễ dàng đi vào bên trong.
Tuyết Linh Liên biến thành nữ nhân đã không thấy, trong ao lớn chỉ có một lớp băng dày, chính giữa ao là một đóa Băng Tuyết Liên đang nở rộ, nhìn qua có vài phần giống như Cửu Trọng Thải Liên.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ đến Tuyết Linh Liên và và liên hoa màu sức rực rỡ trên tay nàng cầm là loại quan hệ đó, liền cảm thấy nhân sinh đúng là kỳ diệu, đúng là sống càng lâu trải nghiệm càng nhiều hơn a.
Nàng nhìn gấu yêu, gấu yêu lo lắng Tuyết Linh Liên sẽ chủ động ngủ mê, giờ nhìn thấy đúng là như nó dự liệu.
Nó thở dài một hơi nói: “ta mang nó đến, ngươi đem nó vào không gian Thanh Mộc Đỉnh đi, để cho hai người bọn họ ở chung một chỗ, chờ chúng nó sau này tự mình thức tỉnh.”
Kinh Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua gấu yêu, rồi gật đầu đồng ý.
Nàng dò xét bước lên trước thử, lại bị Tuyết Linh Liên bức lui về, trên người lạnh thấu xương, đây cũng là tầng bảo hộ cuối cùng Tuyết Linh Liên tạo cho mình.
Nhưng gấu yêu có tinh túy của Tuyết Linh Liên trong người, tu vi của nó lại không thấp, da dày thịt béo, dám đưa móng vuốt vào nơi giá rét thấu xương, nhổ gốc băng liên hoa lên, nó run run người đưa đến.
Kinh Ngạo Tuyết đưa tay tiếp nhận, tay còn lại cầm Cửu Trọng Thải Liên, đều cho vào không gian Thanh Mộc Đỉnh.
Cái cây đá trước đó lấy được ở phía bắc, đang sinh trưởng trong không gian Thanh Mộc Đỉnh vô cùng tốt.
Nàng định để hai liên hoa gần cây đá bên kia, nhưng thân cây đá lại không ổn định được, dường như đang kháng cự.
Tuyết Linh Liên cũng càng lạnh hơn, rõ ràng đã hôn mê nhưng vẫn biểu hiện cự tuyệt.
Nàng không nói gì, đành mở một không gian khác bên cạnh, đem nước ao nguyên chỗ đưa vào trong, sau đó để Cửu Trọng Thải Liên và Tuyết Linh Liên vào cùng nhau.
Cửu Trọng Thải Liên theo thói quen ở trong nước ao liền trôi ra chính giữa, theo gợn nước phập phồng, Tuyết Linh Liên xuống nước liền tràn ra lớp băng dày đặc.
Nó ở trong góc chờ, dường như sợ làm bị thương Cửu Trọng Thải Liên, không dám đến gần đối phương quá nhiều.
Kinh Ngạo Tuyết cảm giác được Thẩm Lục Mạn theo tới phía sau nàng, tò mò hỏi: “đây là cái gì?”
Kinh Ngạo Tuyết nghiêng đầu nhìn nàng, khuôn mặt đối phương hồng nhuận, ánh mắt tinh lượng, nhìn qua rất có tinh thần.
Trong lòng nàng mềm xuống, cười nói: “là Cửu Trọng Thải Liên và Tuyết Linh Liên trong Thiên Nguyên bí cảnh, sau này chúng sẽ sống ở đây cùng nhau giống như cây đá này, an cư trong Thanh Mộc Đỉnh này.”
Thẩm Lục Mạn mỉm cười nói: “Cửu Trọng Thải Liên là cột trụ Thiên Nguyên bí cảnh, nếu đã dời vào trong Thanh Mộc Đình rồi, vậy thì Thanh Mộc Đỉnh nhất định sẽ bị nó ảnh hưởng đến, nhanh chóng thăng cấp lên.”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: “vậy càng tốt, tu vi của ta tiến lên khá chậm, có Cửu Trọng Thải Liên hỗ trợ Thanh Mộc Đỉnh thăng cấp, đối với ta cũng có lợi.”
Ánh mắt Thẩm Lục Mạn nhìn nàng nói: “tu vi của ngươi tiến bộ nhiều, cũng không hề chậm, tu vi của ngươi hiện tại so với ta đã không thể phân cao thấp rồi.”
Kinh Ngạo Tuyết cười cười nói: “thê tử có phải nên hôn ta một cái không? thưởng ta cho chăm chỉ tu luyện chứ?”
Nàng vốn chỉ nói đùa, nhưng không ngờ Thẩm Lục Mạn lại gật đầu, trong lúc Kinh Ngạo Tuyết ngây ra, đỏ mặt tiến lên trước, cắn môi dưới của nàng, rồi nói: “thê lang cực khổ rồi, lần này hôn vậy được chứ?”
“Được, được, rất là được luôn!” Kinh Ngạo Tuyết cười ngây ngô, nếu không phải nghĩ đến Thiên Nguyên bí cảnh mất đi Cửu Trọng Thải Liên, chuẩn bị sụp đổ, nàng còn muốn ở trong không gian cùng Thẩm Lục Mạn xà nẹo xa nẹo nữa a.
Nàng cúi đầu hôn má Thẩm Lục Mạn một cái, rồi xoa lên cái bụng gồ của đối phương, coi như chào hỏi với nhị nha đầu, sau đó rời khỏi không gian Thanh Mộc Đỉnh.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Xin lỗi, mấy ngày nay tâm tình không tốt lắm, liền thuận tiện cho mình thả cái giả, ba ngày không có viết, cảm giác ngượng tay không ít, sau đó ta chậm rãi điều chỉnh, tận lực điều chỉnh, cảm giác ngày trước càng một vạn, đều giống như chuyện của đời trước. ORZ