Chương 132: Chăm sóc
Mạnh Cảnh Minh không đến một mình, trong ngực hắn còn ôm gấu yêu, theo sua còn có hai tu sĩ kim đan kỳ.
Kinh Ngạo Tuyết biết mặt hai người này, nhớ lại thì bọn họ cũng là quản sự trong phủ thành chủ Thanh Cảng tiên thành này, lúc trước nói chuyện với quản sự Triệu Thành Phúc cũng đã gặp qua hai vị này rồi.
Cho nên, Kinh Ngạo Tuyết nhìn hai vị quản sự gật đầu, coi như chào hỏi, thái độ hai vị quản sự rất hữu hảo, cười cười xong liền đóng cửa phòng lại.
Mạnh Cảnh Minh cũng không sợ lạ thoải mái đi tới bàn ngồi xuống ghế, bĩu môi, nhìn có vẻ tức giận.
Nhưng hắn cũng chưa nói gì, vẻ mặt thì giận dỗi, Kinh Ngạo Tuyết nghĩ một chút rồi nói: “chỗ thành chủ đại nhân xảy ra chuyện gì sao?”
Mạnh Cảnh Minh lắc đầu nổi giận nói nổi giận nói: “cha rất tốt, còn định mang theo một nhóm quản sự đi xa, ta nói đưa ta đi cùng, hắn không đồng ý, còn nói ta hồ đồ.”
Kinh Ngạo Tuyết cười rạng rỡ nói: “thì ra là vậy, ngươi cũng biết mấy ngày qua Thanh Cảng Tiên thành vô cùng náo nhiệt, bên kia đông vực tu tiên giới xảy ra chuyện lớn, thành chủ đại nhân là người có lòng có đức, cũng đứng đầu một thành, người khác đến cửa cầu cũng không thể ngồi yên không để ý.”
“Còn ngươi a…” Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, ngồ cạnh bàn rót trà cho mình.
Mạnh Cảnh Minh nghe nàng nói một nửa, tức giận nói: “ta thì sao? hiện tai tu vi của ta cũng không thấp, lần trước còn từ trong Thiên Nguyên bí cảnh nguyên vẹn ra ngoài, so với tu sĩ cha sắp xếp cho ta còn lợi hại hơn, lúc trước không tính, vì sao ta có thành tích như vậy rồi cha còn không muốn cho ra ngoài?”
Kinh Ngạo Tuyết nghe hắn mang theo vài phần oán trách và làm nũng, trong lòng cười nói: bởi vì tâm trí của ngươi không phát triển a, đông vực bên kia ma đạo hỗn chiến, không cần nghĩ nhiều cũng biết nguy hiểm cỡ nào, đổi lại là nàng và Liễu Nhi, nàng cũng không muốn cho Liễu Nhi đặt mình vào trong nguy hiểm.
Nghĩ vậy, ánh mắt nàng nhìn đến hai vị quản sự bên cạnh, Mạnh Cảnh Minh không phải đột nhiên mà đến chỗ này, nếu vậy thì chắc là có nguyên nhân gì đó.
Mà bên cạnh hắn còn đi theo hai vị quản sự tốt nhất của Mạnh Hoa Hạo, có thể hiểu là ý vị xâu xa.
Hai vị quản sự cũng hiểu ý, thấy Kinh Ngạo Tuyết nhìn đến, liền nhìn quá thiếu thành chủ còn đang giận dối.
Kinh Ngạo Tuyết hiểu ý của hắn, vỗ vai Mạnh Cảnh Minh, mượn cớ xuống lầu gọi đồ ăn, liền đứng dậy ra khỏi phòng.
Một trong hai quản sự không lâu sau đó cũng đi theo, hắn mang nụ cười trên mặt nói: “Kinh đạo hữu đã lâu không gặp, chúc mừng ngươi tu vi tiến thêm một bước.”
Lời này là thật lòng, đối phương là tu vi kim đan kỳ, theo lý có thể gọi Kinh Ngạo Tuyết là vãn bối, nhưng hắn lại dùng từ bình đẳng xưng hô.
Kinh Ngạo Tuyết cũng nhận ra điều này, nàng nói: “Lương tiền bối khách khí, không biết thành chủ đưa Cảnh Minh đến chỗ ta là vì chuyện gì?”
Lương quản sự nghe vậy, nụ cười trên mặt sâu hơn, hắn nói: “không gạt người, đúng là lần này thành chủ yêu cầu thiếu thành chủ đến chỗ ngươi, vì vài ngày nữa là thành chủ phải đến Đông Hoa Quần Sơn rồi, phủ thành chủ Thanh Cảng tiên thành còn nhiều việc bên trong, cũng đã có quản sự trong phủ xử lý rồi, còn có một nguyên anh đại năng trấn thủ, cho nên thành chủ cũng không lo lắng.”
“Vì vậy, thảnh chủ chỉ không yên tâm về thiếu thành chủ mà thôi, tính cách thiếu thành chủ đơn thuần lại không thích bị gò bó, ở trong phủ thành chủ sợ là không chờ được lâu, sẽ trộm lén ra ngoài, hiện tại tu tiên giới đang rối loạn, thành chủ đại nhân cũng không thể lo lắng nhiều, cho nên thành chủ hy vọng tìm một bằng hữu thân cận, đến giúp đỡ chăm sóc thiếu thành chủ một thời gian.”
“Thảnh chủ suy nghĩ một hồi, liền chọn ngươi là người thích hợp nhất, chính là Kinh đạo hữu ngươi. Dĩ nhiên, thành chủ cũng không để cho ngươi làm không công, mà còn chuẩn bị rất nhiều hậu lễ, hy vọng ngươi có thể chăm sóc cho thiếu thành chủ một thời gian, chờ nửa tháng sau, khi Tiêu Dao Minh mở cửa thu đồ đệ, đến lúc đó nhờ Kinh đạo hữu đưa thiếu thành chủ đi cùng.”
Lúc nói chuyện, Lưu quản sự vẫn chăm chú quan sát biểu tình của Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, vẻ mặt cũng không có gì khó chịu, nàng cũng có hảo cảm với Mạnh Cảnh Minh, đối phương cũng không là đứa trẻ xấu tính, chiếu cố thì coi như là mình có thêm một đứa con trai bình thường thôi, cũng không thấy vướng víu cái gì.
Với lại nàng cũng muốn kéo quan hệ với Thanh Cảnh tiên thành nhiều hơn, như vậy thì cũng là một mũi tên trúng mấy con chim rồi!
Quản sự thấy nàng không tỏ vẻ khó chịu cái gì, liền hài lòng híp mắt, để phần hậu lễ đầu tiên đưa tới nói: “vậy đi, xin làm phiền, việc này đã xong, còn vị Chung quản sự sẽ đi cùng thiếu thành chủ, ta phải quay về phủ thành chủ rồi. Mấy ngày này ở Thanh Cảng tiên thành, nếu Kinh đạo hữu gặp chuyện phiền toái gì, thì cứ cầm lệnh bài đến phủ thành chủ tìm ta, ta nhất định sẽ cố gắng hỗ trợ.”
Kinh Ngạo Tuyết cười ứng vài câu, rồi nhìn theo hướng Lương quản sự rời đi.
Nàng xuống lầu gọi món, nếu ra khỏi phòng thì cũng phải làm chuyện thực tế.
Mạnh Cảnh Minh tâm tình không vui, nhưng là kẻ tham ăn, có đồ ăn thì tâm tình sẽ tốt lên nhiều.
Khi nàng quay về phòng, chỉ thấy Mạnh Cảnh Minh lắc đầu, rồi lại thở dài.
Gấu yêu ôm cánh tay, ngồi trên bàn nhìn ra cửa sổ, không biết làm gì, Kinh Ngạo Tuyết cũng nhìn ra từ khuôn mặt mao nhung của đối phương có vài phần u sầu.
Thật kỳ quái a.
Nàng để đồ ăn lên bàn, Mạnh Cảnh Minh quay đầu lại nhìn, thấy đồ ăn ngon hai mắt liền sáng lên, đưa tay gắp một miếng cho vào miệng ăn.
Gấu yêu liếc Mạnh Cảnh Minh một cái, rồi chơp mắt với Kinh Ngạo Tuyết.
Xem ra, gấu yêu muốn nói gì đó với nàng.
Kinh Ngạo Tuyết cười cười, dùng thần thức nói chuyện với gấu yêu: “sao vậy?”
Gấu yêu ôm cánh tay, chần chờ hồi lâu, rũ hai mắt xuống, rồi nhìn ra cửa sổ nói: “ngươi cũng biết rồi, người này tiếp theo phải đi cùng ngươi, vẻ mặt hắn thành thật, nhưng mà trong lòng đã nghĩ cách chạy theo phụ thân hắn, cho nên hai ngày tới phải thật cảnh giác, đừng để hắn bỏ trốn.”
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, cảm giác lời gấu yêu nói cũng không phải là thật sự, nhưng mà sự quan tâm nó dành cho Mạnh Cảnh Minh cũng không hề giả, nàng cũng coi như không biết chuyện này.
Nàng gật đầu một cái nói: “dĩ nhiên rồi, nhưng mà ta cũng có rất nhiều việc cần xử lý, cho nên phiền ngươi để ý một chút. Ngươi và hắn thân cận, tu vi cao hơn hắn, dĩ nhiên cũng biết trông coi hắn, điều này ta cũng không có gì lo lắng.”
Gấu yêu lên tiếng, cũng không miễn cưỡng, ánh mắt nhìn Mạnh Cảnh Minh đang ăn uống say sưa, biểu tình cũng nhu hòa đi.
Lập tức, quản sự kia cũng ra khỏi phòng, Kinh Ngạo Tuyết biết người này đi theo bảo vệ Mạnh Cảnh Minh, nói vậy cũng sẽ không cách xa hơn, nên không để ý tới.
Mạnh Cảnh Minh ăn xong, tâm tình tức giận cũng hạ xuống.
Kinh Ngạo Tuyết sợ hắn nghĩ nhiều, rồi làm chuyện sai lầm, liền gọi Ôn Nhuyễn và Liễu Nhi vào, cùng nói chuyện với Mạnh Cảnh Minh, đem câu chuyện dời đi sự chú ý của hắn, chơ đoàn người của thành chủ rời khỏi Thanh Cảng tiên thành là được rồi.
Cũng không thể xem thường Mạnh Cảnh Minh tâm trí ba bốn tuổi này được.
Có Liễu Nhi bên cạnh, Kinh Ngạo Tuyết cũng yên lòng, dành ra thời gian làm chuyện của mình.
Hiện tại là lúc quan trọng, chính là phần thi thứ ba ở Công Hội Luyện Đan Sư, nàng không hiểu vì sao lần khảo hạch thứ ba này phải chờ dời thời gian, đành phải vào phố tu tiên thành nghe ngóng để biết đáp án.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trước phát sai rồi chương tiết rồi… Nơi đây đổi một cái, trước mua 135 chương tiết cũng không quan hệ, chương một là mới nội dung.