Chương 133: Cáo biệt
Thì ra phần thi khảo hạch thứ ba chỉ diễn ra nửa năm một lần, tại Công Hội Luyện Đan Sư tại Thanh Cảng tiên thành.
Vì nội dung khảo hạch có liên quan đến cây hoa Phạn Lan đặc biệt tại Thanh Cảng tiên thành này.
Hoa Phạn Lan là một loại linh thảo cực kỳ hiếm hoi, nhưng công hiệu đặc biệt, luyện chế mười mấy loại đan dược tứ phẩm, cần phải có hoa Phạn Lan thì mới luyện chế thành công được.
Nhưng hoa Phạn Lan cũng là đặc sản của Thanh Cảng tiên thành này, cả tu tiên giới chỉ có Thanh Cảng tiên thành trồng được, lại được bảo vệ nghiêm ngặt trong cấm địa, chỉ có quản sự phủ thành chủ mới được vào trong hái nó.
Hoa Phạn Lan nửa năm sẽ trưởng thành một lần, vì thời kỳ sinh trưởng ngắn, nếu dùng hoa Phạn Lan luyện chế đan được thì phải dùng hoa hái trong chín ngày mới luyện chế thành công được.
Vì có nhiều hạn chế, hoa Phạn Lan cũng trở thành linh thảo hiếm trong tu tiên giới, hoàn toàn không đủ để tu tiên giới luyện chế đan dược, còn chưa nói đến dùng cho các tu sĩ mang ra luyện tập.
Cũng vì vậy mới được Công Hội Luyện Đan Sư đem vào nội dung khảo hạch thứ ba.
Kinh Ngạo Tuyết biết được cũng thấy may mắn vận khí của mình không tệ, chỉ cần chờ thêm hai ngày nữa thì có thể tham gia khảo hạch, nếu không sẽ phải chờ thêm nửa năm nữa mới được thi.
Nàng không mua được hoa Lạn Lan để luyện chế thử, đành phải mua ngọc giản về hoa Phạn Lan rồi quay về phòng khách điếm nghiên cứu.
Nàng mở cửa phòng, Thẩm Lục Mạn lúc này đang ngồi trên giường, trong tay cầm một cuốn sách lật xem.
Kinh Ngạo Tuyết cong miệng cười, đi tới giường ngồi nói: “đang xem gì vậy? còn chăm chú nữa?”
Thẩm Lục Man dùng ánh mắt tiên khí nhìn nàng, hé môi cười ôn nhu nói: “là sách ngươi mua về đọc đó, cái này viết cũng thú vị, dùng đọc để giết thời gian cũng được.”
Kinh Ngạo Tuyết nhìn lướt quá, đúng là lúc trước để giết thời gian, nàng có để sách tiểu thuyết trong Thanh Mộc Đỉnh.
Nàng cũng không hứng thú gì, nắm tay Thẩm Lục Mạn, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay mềm mại của đối phương, nói: “xem cũng được, nhưng đừng làm mình mệt.”
Thẩm Lục Mạn tức giận liếc nàng nói: “chỉ đọc sách thôi mà, sao mà mệt được. Còn ngươi, sáng sớm đã không thấy bóng dáng, đi đâu vậy?”
Kinh Ngạo Tuyết đem chuyện dưới phố kể lại, Thẩm Lục Mạn nghe vậy nói: “hoa Phạn Lan, ta cũng từng nghe qua, đúng là linh thảo hiếm, đặc tính của nó cũng không ổn định, luyện chế đan dược cũng phải cẩn thận, haiz, kỳ thực nếu trồng được trong Thanh Mộc Đỉnh thì cũng không tệ.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy à một tiếng nói: “vậy chờ ta đi thi, lén cho vào không gian, rồi thử về gieo xuống trồng xem sao.”
Thẩm Lục Mạn nheo mắt lại cười một cái, Kinh Ngạo Tuyết nhìn bộ dạng nàng như vậy liền yêu không thôi, nhịn không được tiến đến hôn má nàng một cái, rồi nói: “hài tử hôm nay có ngoan không? có làm đau nàng không?”
Thẩm Lục Mạn rũ mắt xuống, sờ cái bụng nhô lên của mình, cười ngọt ngào nói: “làm gì có, hài tử rất ngoan, ngươi dừng lo lắng quá, cơ thể ta so với năm đó còn khỏe hơn, ngươi chờ qua một thời gian nữa, nhìn hải tử thuận lợi sinh ra là được.”
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi nói: “hy vọng hài tử này bình thường giống Liễu Nhi, đừng có quậy phá gì.”
Năm đó nàng cũng không thích con nít, nhưng thấy tính tình Liễu Nhi hiền lành đáng yêu, gợi lên tình mẹ của nàng, chính vì vậy mới có thể…
Nghĩ vậy, tinh thần nàng cũng nhu hòa xuống, mặc kệ tính cách hài tử thế nào, tóm lại là vợ nàng sinh ra, nàng nhất định sẽ đối tốt với đứa nhỏ này.
Thẩm Lục Mạn nhìn biểu tình của nàng lên tiếng đề nghị: “có muốn sờ không?”
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu nói: “thôi, hài tử đang ngủ trưa mà, ta nằm xuống cùng nàng nghỉ ngơi một chút đi.”
Thẩm Lục Mạn cũng không thấy mệt, nhưng nghe Kinh Ngạo Tuyết nói vậy, liền nhịn không được ngáp một cái, trong mắt cũng nổi lên hơi nước, Kinh Ngạo Tuyết hôn gò má nàng một cái, nằm trên giường ôm Thẩm Lục Mạn vào ngực, tìm một tư thế thoải mái, nhìn nàng trong ngực mình đã ngủ.
Kinh Ngạo Tuyết lấy ngọc giản đã mua để lên trán, dùng thần thức đọc bên trong, thông tin về hoa Phạn Lan đều tràn vào trong đầu, trong lòng nàng liền nghĩ đến mười mấy loại đan dược cùng cách chế biến hoa Phạn Lan với chúng.
Ngày thứ hai, là lúc mọi người ở Thanh Cảng tiên thành cùng Tiêu Dao Minh xuất phát đến Đông Hoa Quần Sơn.
Sáng sớm, Kinh Ngạo Tuyết liền cảm giác Thanh Cảng tiên thành rung động, Thanh Cảng tiên thành náo nhiệt lớn như vậy cũng ít khi thấy.
Nàng dùng thần thức cảm giác được thành chủ đại nhân sắp rời đi, nhớ đến Mạnh Cảnh Minh ở phòng bên cạnh còn đang giận dối, trong lòng cũng thấy bất an, liền chiếu cố Thẩm Lục Mạn ăn sáng xong, xoay người qua phòng Mạnh Cảnh Minh.
Liễu Nhu và Ôn Nhuyễn đều ở đây, các nàng đang chơi cờ, còn Mạnh Cảnh Minh thì đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ đang mở, vẻ mặt nóng lòng.
Kinh Ngạo Tuyết đi vào hắn cũng không phát hiện ra, cho đến khi Liễu Nhi nói: “mẫu thân, buổi sáng tốt lành.”
Mạnh Cảnh Minh mới quay đầu lại, vẻ mặt tức giận mang theo vài phần lo lắng, ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết chuyển động rồi nói thẳng: “Mạnh Cảnh Minh, ngươi có muốn đi cáo biệt với thành chủ đại nhân không?”
Nhất thời hai mắt Mạnh Cảnh Minh sáng lên, hai ba bước đã nhảy đến trước mặt nàng, nắm tay áo nàng làm nũng nói: “thật sao, ngươi đồng ý cho ta đến đó?”
Nghe hắn nói vậy, thì dù có đầu óc chưa phát triện cũng hiểu được, giờ cũng hiểu mục đích vì sao thành chủ đại nhân sắp xếp cho hắn ở chỗ này.
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: “dĩ nhiên rồi, nhưng mà ta chỉ đưa ngươi đến cáo biệt thành chủ đại nhân, còn chuyện khác ngươi đừng mơ, Đông Hoa Quần Sơn tình hình hiện tại không rõ, nhưng ma đạo hỗn chiến cực kỳ nguy hiểm, cho dù là tu vi của ta cũng không dám đến, còn chưa nói tu vi của ngươi còn thấp hơn.”
“Lần này thành chủ đại nhân đi là trên người gánh vác trách nhiệm lớn, nếu ngươi không nghe lời mà còn đòi theo, không phải là khiến cho thành chủ đại nhân thêm phiền phức sao, ngươi…”
Mạnh Cảnh Minh bĩu môi ủy khuất nói: “ta sẽ không gây phiền phức, ta sẽ ngoan ngoãn đi theo cha, sẽ không làm cho hắn lo lắng, ngươi cũng đã nói Đông Hoa Quần Sơn cực kỳ nguy hiểm, ta lo lắng cha đi.”
Nói đến phần sau, âm thanh của hắn đều nức nở lên, Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ nói: “ta hiểu ý ngươi lo lắng, nhưng ngươi nghĩ lại đi, nếu ngươi thật sự đi theo, không giúp được gì không nói, nhưng còn khiến thành chủ đại nhân phải bỏ xuống công việc, chỉ biết lo lắng cho nguy hiểm của ngươi, còn ma tu thì âm hiểm độc ác, phát hiện ra ngươi là nhược điểm của thành chủ đại nhân, đến khi đó ngươi nói xem bọn họ sẽ làm chuyện xấu xa gì đây?”
“Việc này, nếu đổi lại ta và Liễu Nhi, ta cũng không đồng ý cho Liễu Nhi đi theo ta dính vào nguy hiểm, dù nói thế nào thì Liễu Nhi cũng khiến ta bó tay bó chân, còn trở thành nhược điểm của ta, haiz, đây không phải vì ta xem thường tu vi của Liễu Nhi thấp, mà là vì nỗi lòng người làm mẹ của ta.”
Mạnh Cảnh Minh im lặng hồi lâu, gấu yêu nhảy lên vai hắn cũng không phát hiện.
Gấu yêu liếc Kinh Ngạo Tuyết, dùng thần thức nói: “sao lại đột nhiên nói nặng vậy? trước đó cũng chờ được hai ngày rồi, chỉ cần chờ thành chủ đi, Mạnh Cảnh Minh có muốn đi theo cũng không có cách, đành phải ngoan ngoan mà thôi, ngươi nói như vậy lại khiến cho hắn đau lòng.”
Trong giọng gấu yêu cũng bén nhọn, Kinh Ngạo Tuyết liếc nó, dùng thần thức đáp lại: “Mạnh Cảnh Minh có tay có chân, ta cũng không rảnh coi hắn mãi, trước ta cũng muốn xóa đi ý tưởng gạt hắn để hắn không còn tâm tư đến Đông Hoa Quần Sơn, không bằng hiện tại nói rõ ràng, để hắn nhận rõ hiện thực, đừng để xúc động làm chuyện sai trái.”
Gấu yêu biết làm vậy cũng đúng, nhưng vẫn trừng Kinh Ngạo Tuyết, dùng móng thịt đệm dày dày cọ cọ mặt Mạnh Cảnh Minh.
Vẻ mặt Mạnh Cảnh Minh khó coi, môi nhấp vài lần, một câu cũng không nói được, nghĩ đến cũng hiểu rõ Kinh Ngạo Tuyết nói đúng.
Ngoài cửa số, động tĩnh các tu sĩ sắp rời khỏi Thanh Cảng tiên thành càng lớn hơn.
Mạnh Cảnh Minh rốt cuộc thở dài một hơi thỏa hiệp, cúi đầu nói: “Kinh Ngạo Tuyết, ta muốn đến từ biệt cha, trước đó là do ta tùy hứng, ta muốn đến nói với cha vài câu.”
Kinh Ngạo Tuyết mỉm cười vỗ vai Mạnh Cảnh Minh nói: “được rồi.”
Dứt lời, nàng liền dẫn Mạnh Cảnh Minh đến trước cửa thành Thanh Cảng tiên thành, trên mặt biển bình tĩnh, đậu hơn mười chiếc linh thuyền nguy nga, tu sĩ cùng người phàm đứng trên bến cảng, đang cáo biệt với người đứng trên linh thuyền.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn Mạnh Cảnh Minh ngự kiếm bay lên linh thuyền, cùng thấy vẻ mặt Mạnh Hoa Hạo khiếp sợ và tức giận.
Không biết Mạnh Cảnh Minh nói gì với Mạnh Hoa Hạo, thái độ đối phương cũng hạ xuống, vẻ mặt thoải mái xoa đầu Mạnh Cảnh Minh, nhìn Kinh Ngạo Tuyết đằng xa gật đầu, nhìn Mạnh Cảnh Minh ngự kiếm bay về.
Mạnh Hoa Hạo hít sâu một hơi, cùng dân chúng ở Thanh Cảng tiên thành nói lời từ biệt.
Đông Hoa Quần Sơn ma đạo đại chiến, đã sớm truyền đến mọi người ở Thanh Cảng tiên thành, người hiểu biết cũng rõ ràng cuộc chiến này không hề dễ dàng gì, vẻ mặt cùng ánh mắt càng bi thống hơn.
Chờ Mạnh Hoa Hạo nói xong, linh thuyền từng chiếc rời hải cảng, dân chúng nhìn hồi lâu cũng chưa muốn rời đi.
Mạnh Cảnh Minh viền mắt đỏ ủng, mang lệ ngân trên mặt.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, nghĩ đến đầu sỏ gây chuyện, là Ma Thập Tam còn đang trốn ở nơi nào đó, cơn giận trong lòng nàng càng nhiều hơn.
Chờ thêm chút thời gian nữa, nàng đến Tiêu Dao Minh xây dựng thế lực cho mình, thì cũng sẽ hiểu được Ma Thập Tam ở tu tiên giới hô phong hoán vũ rốt cuộc muốn làm cái gì.
Hiện tại thế lực ta còn xa quá, nàng căn bản không tìm được tin tức của Ma Thập Tam, chỉ có thể tăng tu vi của mình, mở rộng thế lực thì mới nói được.
Nàng vỗ vai Mạnh Cảnh Minh còn chưa muốn rởi khỏi cửa thành, nghĩ đến tâm tình đối phương không tốt, liền dẫn hắn đến khách điếm ăn một trận, có lẽ Mạnh Hoa Hạo nói gì đó, đối phương tuy đau lòng nhưng cũng không hề tuyệt thực.
Tuy biểu tình trên mặt có sự miễn cưỡng, nhưng so với khóc lóc đau lòng thì đã tốt hơn nhiều, nói vậy không lâu nữa sẽ khôi phục lại vẻ ngây thơ trước đó rồi.
Nhưng mà Kinh Ngạo Tuyết cũng không rảnh rỗi nhiều như vậy, chỉ đãi Mạnh Cảnh Minh hết buổi trưa, lại đóng cửa nghiên cứu hoa Phạn Lan, đem Mạnh Cảnh Minh giao cho gấu yêu và Liễu Nhi chăm sóc.
Ngày thứ hai, Công Hội Luyện Đan Sư, bắt đầu mở ra đợt khảo hạch thứ ba.