Chương 134: Khảo hạch
Sáng hôm đó, Kinh Ngạo Tuyết hôn Thẩm Lục Mạn còn đang ngủ một cái, đứng dậy ra cửa đến Công Hội Luyện Đan Sư, có một quản sự đã đứng chờ ở đó, dẫn nàng đến hậu viện.
Chỗ này ngoài Công Hội Luyện Đan Sư ra thì còn có và người mặc đồ không giống nhau, bọn họ im lặng đứng một bên, mỗi người tách ra dường như đang chờ gì đó, xem ra chắc là tu sĩ đến khảo hạch lần này.
Kinh Ngạo Tuyết còn thấy được trong số những tu sĩ này có một khuôn mặt quen thuộc.
Trí nhớ tu sĩ khá tốt, nàng liền nhớ đến người này trước kia từng thấy ở Bách Thảo Đường khi đi bán đan dược, là tu sĩ kim đan của Thần Mộc Tông.
Ít nhiều có người này mới khiến cho Kinh Ngạo Tuyết cảnh giác, cất đan dược có phẩm chất cao cho vào không gian Thanh Mộc Đỉnh, tránh bị chú ý đến.
Tu sĩ kim đan Thần Mộc Tông này, cũng nhận ra Kinh Ngạo Tuyết, vẻ mặt hắn liền hiện lên nụ cười ôn nhuận, đi tới trước nói: “Kinh đạo hữu cũng đến sớm tham gia khảo hạch?”
Kỳ thực trong lòng hắn cũng kinh hãi, lần trước thấy Kinh Ngạo Tuyết, đối phương chỉ mới là trúc cơ kỳ tu vi, nhưng chỉ mấy tháng ngắn ngủi không thấy, đối phương đã tiến giai đến trúc cơ hậu kỳ.
Nghĩ đến, đối phương ở trong Thiên Nguyên bí cảnh gặp được kỳ ngộ.
Với tu vi trúc cơ kỳ như vậy, đã đến tham gia khảo hạc Tam Phẩm Luyện Đan Sư, mặc dù Thần Mộc Tông là đan tu tông môn, nhưng cũng hiếm khi thấy, còn hắn cũng là một kim đan kỳ thiên tư xuất chúng mới được đến đây tham gia khảo hạch.
Nghĩ vậy, ý muốn kết giao với đối phương trong hắn càng mạnh hơn.
Kinh Ngạo Tuyết khẽ gật đầu, đang định đơn giản trả lời hắn, lại thấy quản sự Công Hội Đan Sư đi tới nói: “các vị đạo hữu, đã đầy đủ hết rồi, vậy thì khảo hạch phần thứ ba chính thức bắt đầu thôi. À, phải rồi, ngoại trừ những tu sĩ tham gia lần đầu còn có những tu sĩ tham gia thi lại, lần này cũng có cơ hội thi lại, nếu lần này vẫn không qua được thì phải chờ thêm mười năm nữa, bắt đầu tham gia khảo hạch lại lần nữa.”
“Mọi người còn có gì khác muốn hỏi nữa không?”
Mọi người im lặng.
Quản sự nói: “các vị đã chuẩn bị xỏng rồi thì mời đi theo ta, chuẩn bị bắt đầu thôi.”
Dứt lời, quản sự xoay người đi tới phòng luyện đan Công Hội Luyện Đan Sư.
Kinh Ngạo Tuyết theo sau, nhưng mới biết được thì ra còn có thể tham gia thi lại.
Tu sĩ Thần Mộc Tông liền đi cạnh nàng, kỳ thực nàng đối với mấy người này vẫn có vài phần cảnh giác, dù sao khi đó đối phương còn phái người đi theo dõi nàng, biết được nàng luyện chế đan dược tạp chất cực ít thì bản thân càng dễ lâm vào nguy hiểm nhiều hơn.
Cứ vô tình đi ra như vậy thì càng không ổn lắm.
Đang lúc nội tâm nàng phiền muộn, thì có âm thanh một người trẻ tuổi xa lạ vang bên tai nói: “ta còn tưởng mình là Tam Phẩm Luyện Đan Sư trẻ nhất tại Thanh Cảng tiên thành này rồi, nào ngờ còn có người trẻ hơn ta, ca ca nói không sai, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.”
Kinh Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua quản sự trước, thấy đối phương không có ý ngăn bọn họ nói chuyện, chỉ theo tiếng mà nhìn lại, thấy một thiếu niên dáng vẻ sáng người, nói là thiếu niên cũng không đúng, nhìn tướng mạo đối phương thì đã sớm thành niên rồi.
Chỉ là người này có khí chất giống Mạnh Cảnh Minh, mang theo vài phần khí tức đại nam hài thuần phác, mười phần khí phách thiếu niên, tuổi cũng không hẳn là quá nhỏ.
Người kia thấy Kinh Ngạo Tuyết nhìn đến hắn, liền sờ mũi một cái, ngại ngùng cười nói: “chào ngươi a, ta tên An Nhiên, ngươi tên là gì?”
Đối phương là tu vi kim đan kỳ, theo lý Kinh Ngạo Tuyết phải gọi là tiền bối, nhưng khí chất hắn vốn dễ thân, Kinh Ngạo Tuyết cũng không biết nói tiếng tiền bối này thế nào, liền dùng cách đối đãi với Mạnh Cảnh Minh mà nói chuyện với hắn: “tại hạ Kinh Ngạo Tuyết.”
An Nhiên à một tiếng nói: “Ngạo Tuyết, tên này thật dễ nghe, ta về nhà sẽ nói với ca ca.”
Chỉ nói có một chút đã hai lần nhắc đến ca ca, xem ra đối phương còn ngây thơ đến như bây giờ cũng là công lao của ca ca hắn.
Kinh Ngạo Tuyết suy nghĩ lung tung một hồi, bên tai là âm thanh An Nhiên lầm bầm nói về chuyện ở Thanh Cảng tiên thành, Kinh Ngạo Tuyết mới hiểu ra. Người này ở ngoài đến Thanh Cảng tiên thành là có việc, đi cùng hắn chính là ca ca của hắn, nghe ra cũng là một nam nhân nghiêm túc.
Nàng không để ý chuyện này, chỉ là giết thời gian mà thôi, chờ mọi người đến trước cửa phòng luyện đan, An Nhiên cảm khái một tiếng nói: “Thanh Cảng tiên thành quả nhiên không hổ dành là thành trấn lớn, so với Tiêu Dao… à, so với trong nhà vẫn tốt hơn nhiều.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy chấn động, khi đối phương nhắc đến hai chữ “Tiêu Dao” nàng nghe rất rõ ràng.
Không lẽ đúng lúc vậy sao, đối phương chính là tu sĩ Tiêu Dao Minh?!
Quản sự Công Hội Đan Sư không cho Kinh Ngạo Tuyết thời gian hỏi thăm, chỉ liếc An Nhiên một cái, An Nhiên thè lưỡi, gãi đầu xin lỗi, nghĩ tới cũng nhận ra mình hơi nhiều lời.
Quản sự thấy hắn im lặng rồi mới nói: “nội dung khảo hạch lần này, là trong vòng ba ngày, luyện thành Thượng Phẩm Dung Thanh Đan, linh thảo cần luyện chế đều ở trong phòng luyện đan, chỉ đủ để luyện chế ba lò. Lần này luyện chế thành công có thể vượt qua khảo hạch trở thành Tam Phẩm Luyện Đan Sư. Còn thất bại qua một lần rồi, thì phải chờ mười năm sau, còn lần đầu khảo hạch thì có thể chờ đến nửa năm.”
Còn chưa nói xong đã bị An Nhiên cắt lời nói: “nhưng mà chúng ta ở đây có bảy người, ngươi lại nói chỉ có thể luyện chế ba lò, đây là ý gì?”
Quản sự cười híp mắt không trả lời, ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết chuyển động, liền biết phần thi thứ ba này được chia nhỏ làm hai phần.
Cũng vì người nhiều cháo ít, tu sĩ nhiều dược liệu ít, cho nên nội bộ phải tranh đấu, dùng bạo lực sàng lọc những người còn lại, cuối cùng chỉ còn lại ba người, hoặc ít hơn, cho nên phần đầu tiên chính là khảo hạch tu vi của tu sĩ, đây đối với trúc cơ kỳ duy nhất như Kinh Ngạo Tuyết đúng là khảo hạch khó khăn.
Còn phần nhỏ thứ hai chính là nội dung luyện Dung Thanh Đan, đây là đan dược tứ phẩm, luyện cũng khó khăn, vì nguyên liệu là cây hoa Phạn Lan khó mua, cho nên đối với Kinh Ngạo Tuyết mà nói, đây chính là một loại đan dược hoàn toàn xa lạ, luyện chế cũng càng khó khăn hơn.
Ngoại trừ cái đó ra, thời gian cũng không nhiều, vì hoa Phạn Lan hái xuống chỉ dùng được trong chín ngày mà thôi.
Nhưng muốn luyện Dung Thanh Đan, thì phải hái trong ngày, rồi cho vào lò lừa bắt đầu luyện chế, như vậy mới để cao được xác xuất thành công luyện đan cuối cùng.
Gom các nhân tố lại một chỗ, mới thấy khó trách Tam Phẩm Luyện Đan Sư khó làm.
Việc này Kinh Ngạo Tuyết cũng nhìn ra, những người khác cũng ý thức được điều này.
Đến cả An Nhiên hậu tri hậu giác à một tiếng, buồn phiền nói: “cái này không khác gì ở nhà, mọi việc phải tranh đoạt, thật đáng ghét.”
Vừa nói xong, chưởng phong nguy hiểm liền tập kích về phía Kinh Ngạo Tuyết.