Chương 138: Rèn luyện
Thẩm Lục Mạn lúc này đang ngồi trên ghế đá, thêu một bộ đồ nhỏ, nhìn qua là cho em bé dùng.
Nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết bày linh thảo trong không gian ra, liền hỏi: “tiếp theo, ngươi tính thế nào?”
Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng, hái một giỏ trái cây bạch sắc, đi tới bên cạnh Thẩm Lục Mạn rồi ngồi xuống, cầm một trái đưa tới bên miệng đối phương nói: “qua chút thời gian, Tiêu Dao Minh sẽ mở cửa nhận đồ đệ, chúng ta có thành chủ đại nhân và tiền bối Ôn Thiết Tân đảm bảo rồi, cũng đỡ đi nhiều bước, còn có thế lực của tiền bối ở Tiêu Dao Minh cũng đưa cho ta.”
Nàng thở dài một tiếng, “Ma Thập Tam thế lực mạnh, hiện tại ta không biết nó muốn làm cái gì, trước mắt chỉ có thể làm cho mình mạnh lên, tu vi của ta trước đó tiến nhanh quá, nên chậm lại một chút, áp chế tu vi mở rộng kinh mạch, chuẩn bị lên kim đan kỳ…”
“Quan trọng là bồi dưỡng thế lực của mình, sau này làm việc cũng sẽ dễ dàng hơn, nên ta dự định nhân lúc rảnh rỗi, luyện thêm chút đan dược, đến Tiêu Dao Mỉnh rồi sẽ có tác dụng.”
Thẩm Lục Mạn nói: “tiếc là hiện tại ta đang mang thai, không giúp ngươi được.”
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: “việc này để ta tự lo, nàng thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ này chính là đại ân giúp ta rồi.”
Đang nói chuyện, nàng vuốt ve cái bụng đối phương nói: “hài tử này theo chúng ta hối hả ngược xuôi một đường, lại cực khổ, hy vọng tương lai tính cách không quá nghịch ngợm phá phách.”
Thẩm Lục Mạn nghe vậy nói: “nếu nghịch ngợm cũng không tệ.”
“Tóm lại là hài tử của ngươi và ta, cho dù thế nào cũng sẽ rất tốt.” Kinh Ngạo Tuyết hôn nàng một cái.
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt một hồi, hai người ôm nhau, hưởng thụ thời gian yên tĩnh khó có được.
Qua một hồi, Thẩm Lục Mạn liền cảm thấy buồn ngủ, Kinh Ngạo Tuyết đưa nàng lên giường nghỉ ngơi, còn mình xoay người tới phòng luyện đan, bắt đầu luyện chế đan dược tứ phẩm thường dùng nhưng khó có được.
Nàng đã có kinh nghiệm từ trước, dựa theo khảo nghiệm tiêu chuẩn của chính mình, đã có thể luyện chế được đan dược ngũ phẩm, thậm chí là đan dược lục phẩm, nhưng cũng phải cẩn thận thì mới có thể luyện chế thành công.
Nhưng mà phẩm chất đan lại không cao, không thể dùng, nàng chỉ có luyện tập mà thôi.
Hiện tại với bên ngoài nàng đã là tam phẩm luyện đan sư rồi, luyện chế đan dược tứ phẩm cũng không có sai sót, nên chỉ dự định luyện chế đan dược tứ phẩm, đến Tiêu Dao Minh thì những đan dược này sẽ vì nàng thu nạp thế lực.
Nàng tính như vậy cũng làm như vậy.
Ở trong Thanh Mộc Đỉnh luyện đan thì xác xuất thành đan tăng cao hơn, tạp chất cũng ít đi, Kinh Ngạo Tuyết đã trải qua, sẽ không luyện chế đan dược tinh phẩm nữa, lần này chỉ luyện chế đơn giản thôi.
Sau hơn mười ngày, Tiêu Dao Minh mở cửa nhận đồ đệ, Kinh Ngạo Tuyết rời Thanh Mộc Đỉnh, vì hiệu suất cao, cũng luyện chế được mười mấy tủ đan dược, cũng đủ trữ được một cái Bách Thảo Đường.
Nàng mang theo Thẩm Lục Mạn rời khỏi không gian, không lâu sau ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, trước đó nàng cũng đã nói với Liễu Nhi và Mạnh Cảnh Minh là mình ở trong phòng bế quan tu luyện, để bọn họ tự mình giết thời gian.
Mấy ngày qua, cũng không biết bọn họ thế nào rồi.
Nàng đi tới trước bỏ xuống trận pháp trong phòng, mở cửa phòng liền thấy Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn, còn có Mạnh Cảnh Minh cách đó không xa uy khuất nói: “Kinh Ngạo Tuyết, ta đói bụng.”
Ôn Nhuyễn liếc hắn, có lẽ ở cùng vài ngày, không có trưởng bối Kinh Ngạo Tuyết nàng, bọn họ ở chung càng thêm thoải mái, tình cảm cũng gắn bó không ít.
Liễu Nhi cười nhạt nói: “mẫu thân, người xuất quan rồi.”
Kinh Ngạo Tuyết vỗ vai nàng nói: “cực khổ rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong thì đến cửa thành.”
Tiêu Dao Minh thu đồ đệ bên ngoài cũng rất nghiêm ngặt, mất nhiều công sức tuy nói thời gian là hôm nay, nhưng Tiêu Dao Minh thu đồ đệ bên ngoài cũng đã ba ngày rồi, hôm nay là ngày cuối cùng, bọn họ dựa vào quan hệ bên trong tự điều động người, chỉ cần đúng thời gian đứng trước cửa thành, tụ họp với người Tiêu Dao Minh là được.
Nghĩ vậy thì cũng có thể là lần cuối được ăn ngon, Mạnh Cảnh Minh vội nói: “được nha, ta đói bụng lắm rồi.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy thiêu mi, vừa ra ngoài vừa hiếu kỳ nói: “mấy ngày qua các ngươi đã làm gì, sao cơm cũng không ăn cho no?”
Mạnh Cảnh Minh ừ hai tiếng, khiến Kinh Ngạo Tuyết nghĩ đến điều không tốt trong đầu.
Nhưng mà nàng tin Liễu Nhi, dù sao có Liễu Nhi và gấu yêu bên cạnh, hai người này tương đối đáng tin, sẽ không làm chuyện xấu gì.
Liễu Nhi đi theo nàng cách đó không xa nói: “mẫu thân, chúng con rời Thanh Cảng tiên thành, tới đảo gần đây rèn luyện, tối qua mới về.”
Kinh Ngạo Tuyết dừng chân lại, vội vàng kiểm tra ba người, cho đến khi chắc chắn ba người không bị thương gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cau mày nói: “việc này sao các con không nói với ta một tiếng?”
Trước khi bế quan nàng đã dặn ba người không được xằng bậy, tuy tới đảo rèn luyện cũng không tính là xằng bậy.
Hơn nữa nàng làm trưởng bối này không xứng đáng, mọi người đã ngồi vào bàn, Kinh Ngạo Tuyết gọi một bàn đồ ăn ngon, chờ đồ ăn lên, nàng nói: “kể lại rõ ràng quá trình các con đi rèn luyện đi.”
Mạnh Cảnh Minh kể lại không tốt, Kinh Ngạo Tuyết liền vô thức nhìn về phía Kiễu Nhi.
Liễu Nhi nói ngắn ngủi vài câu đã khái quát hành trình rèn luyện trên đảo rồi.
Tóm lại, do rảnh rỗi đến chán, nên muốn tìm việc để làm, quản sự Thanh Cảng tiên thành được an bài theo Mạnh Cảnh Minh liền đề nghị bọn họ đi giải sầu một chút, nhóm người Mạnh Cảnh Minh liền di dạo trong Thanh Cảng tiên thành.
Nhưng ba người đã quen thuộc Thanh Cảng tiên thành rồi, đi dạo xong còn muốn ra ngoài một chút.
Đúng lúc nhìn thấy có một tiểu đội rèn luyện quay về, bọn họ cảm thấy hiếu kỳ liền đến chỗ báo nhiệm vụ, nghiên cứu một hồi sau đó liền nhận nhiệm vụ khó khắn, ở trong thành mua đồ cần thiết xong thì rởi cửa thành xuất phát lên đường.
Có gấu yêu, tu vi ba người cũng không thấp nên dọc đường cũng không gặp nguy hiểm gì.
Cho dù có yêu thúc nguy hiểm thì cũng phải sợ khí tức của gấu yêu mà chạy trốn.
Những tu sĩ rèn luyện khác ở trên đảo tu vi không cao nên không gây ra sóng gió gì được.
Cho nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện, bọn họ ở lại vài ngày trên đảo chơi, nhớ đến Kinh Ngạo Tuyết sắp xuất quan, cả nhóm liền quay về.
Nghe ra cũng không có gì lớn, Kinh Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua gấu yêu, thấy nó gật dầu, mới hoàn toàn thở dài một hơi.
Việc này cũng nhắc nàng, sau này phải chuyên tâm bồi dưỡng thế lực của mình, sẽ không thể chiếu cố được nhóm người Liễu Nhi nữa.
Bọn họ hiện tại nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, tuy đều tu vi trúc cơ, nhưng hành sự cẩn thận còn có gấu yêu kim đan đi theo che chở, đúng là có thể ra ngoài xông xáo.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ vậy, trong lòng có chút mất mát, ánh mắt nàng nhìn qua ba người trẻ tuổi, nhịn không được thở dài một hơi.
Liễu Nhi luôn trấn định trên mặt cũng có chút hổ thẹn, nàng nói: “mẫu thân, xin lỗi, là con tùy hứng rồi.”
Kinh Ngạo Tuyết nhấp miệng cười, lắc đầu nói: “không phải, là vấn đề của ta, trước đó ta quên một chuyện, các con đã trưởng thành, cũng đến lúc ra ngoài rèn luyện.”
Nàng dừng một chút nói: “vậy đi, chờ đến Tiêu Dao Minh rồi, nghỉ ngơi xong, các con được tự do hành động, đi rèn luyện hay tu luyện thì tự do làm chủ, nhưng phải có ước pháp tam chương.”
Hai mắt Mạnh Cảnh Minh sáng lên, Kinh Ngạo Tuyết nhìn hắn nói: “thứ nhất, có thể rèn luyện ở nơi gần, nếu muốn đi xa nhà thì phải báo trước với ta một tiếng, chờ ta cho phép mới được đi.”
Mạnh Cảnh Minh ủ rũ.
Kinh Ngạo Tuyết vừa đi vừa nói chuyện với ba người: “thứ hai, ba người các con phải hành động chung, đối nhân xử thế phải có chừng mực, không được làm chuyện sai trái, nếu không ta sẽ phạt các con, đồng thời trong lúc bị phạt cũng không được ra ngoài.”
Cơ hội rèn luyện khó có được, Kinh Ngạo Tuyết lúc này coi như nhượng bộ, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, thực tế nàng định đưa Cửu Vĩ Linh Hồ cùng Huyễn Ảnh Linh Miêu ở bên cạnh bọn họ, còn có gấu yêu bên cạnh Mạnh Cảnh Minh một bước không rời, nếu có chuyện gì thì cũng không thể tránh được.
Ôn Nhuyễn nói: “Kinh bá mẫu, thứ ba là cái gì?”
Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng nói: “cái này hả, tạm thời ta chưa nghĩ ra, chờ rảnh rồi nói sau.”
Ba người nghe vậy, trong lòng cũng kích động, bắt đầu lên kế hoạch đi đâu rèn luyện, mặc dù Liễu Nhi trầm ổn nhất, nhưng cũng đã có ý muốn ra ngoài xông xáo rồi, khóe miệng luôn treo nụ cười.
Đoàn người cũng đến cửa thành, ở hải cảng dừng một cái linh thuyền nổi bật, nhưng chỉ có duy nhất một cái, Kinh Ngạo Tuyết liền đi tới trước.
Kết quả đi được vài bước, liền nghe thấy âm thanh quen thuộc gọi tên nàng, giọng nói mười phần kinh hỉ.
Kinh Ngạo Tuyết theo hướng âm thanh nhìn lại, trên boong linh thuyền, nụ cười An Nhiên so với mặt trời còn sáng hơn vài phần, hướng nàng phất tay, sau đó kích động từ trên linh thuyền nhảy xuống, đứng trước mặt nàng.
An Nhiên cười toét miệng nói: “có phải ngươi đi đến chỗ tu sĩ nội bộ của Tiêu Dao Minh? trước đó ta còn thấy lạ vì sao ngươi nói sẽ gặp lại, thì ra đã sớm ở chỗ này chờ ta, hại ta mất mát hồi lâu a.”
Kinh Ngạo Tuyết cười, định trả lời hắn, lại cảm giác có ánh mắt bén nhọn nhìn nàng.
Kinh Ngạo Tuyết hơi nheo mắt lại, nàng nhận ra tầm mắt người này không có ý xấu, nhưng tu vi cao hơn nàng, nàng bất động thanh sắc nói: “vậy trách ta không phải rồi, sau này rảnh sẽ mười ngươi ăn cơm.”
An Nhiên khoát tay không ngại nói: “dĩ nhiên rồi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp ca ca ta.”