Chương 165: Hắc Kính
Kinh Ngạo Tuyết nghe tin dữ, cả người như bị sét đánh trúng, đứng sững tại chỗ, toàn thân run rẩy không ngừng.
Có lẽ giữa mẫu tử thật sự có một loại tâm linh cảm ứng, bởi ngay từ khi không thể liên lạc được với Liễu Nhi, trong lòng nàng đã dâng lên dự cảm chẳng lành. Nay khi nghe tin từ Nhâm Đan Cung truyền đến, cảm giác “quả nhiên đã xảy ra chuyện” càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cổ họng nàng khô khốc, trong đầu rối như tơ vò. Nàng cắn chặt môi, cố gắng hết sức để ép bản thân giữ bình tĩnh.
Tu sĩ ở đầu kia ngọc bài nghe được tiếng thở gấp của Kinh Ngạo Tuyết, vội nói: “Phó Tôn Chủ, bất luận thế nào, xin ngài…”
Kinh Ngạo Tuyết hít sâu một hơi, ngắt lời hắn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi hãy kể lại chi tiết đầu đuôi sự việc.”
Tu sĩ lập tức đáp lời, giọng điệu nghiêm cẩn: “Bẩm Phó Tôn Chủ, vài tháng trước, Hư Thanh Bí Cảnh khai mở. Đây vốn là một trong những nơi lịch luyện nổi danh trong tu tiên giới, thu hút tu sĩ từ khắp nơi đến rèn luyện. Đồng thời, đây cũng là một địa điểm lý tưởng để bán đan dược, thu mua linh thảo.”
“Phân bộ của Nhâm Đan Cung gần Hư Thanh Bí Cảnh đã theo lệnh quản sự, dẫn các tu sĩ đến một khoảng đất trống gần bí cảnh, cùng các tu sĩ từ các tông môn và thế lực khác xây dựng một thị trấn tạm thời. Tại đây, một mặt thu mua linh thảo từ các tu sĩ vừa rời bí cảnh, một mặt thiết lập mạng lưới tình báo để thăm dò tin tức. Ngoài ra, còn có một số tu sĩ trực tiếp tiến vào bí cảnh để lịch luyện.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe hắn nói dông dài những chuyện không liên quan, suýt nữa không nhịn được mà ngắt lời.
May thay, câu tiếp theo của hắn đã đi vào trọng tâm: “Chính vì vậy, chúng ta mới phát hiện ra Đại Tiểu Thư cũng có mặt trong bí cảnh. Khi Nhị Tiểu Thư đến nơi, chúng ta đã sắp xếp vài tu sĩ Kim Đan kỳ theo sát bảo hộ nàng.”
“Ban đầu, mọi chuyện diễn ra rất bình thường. Do Hư Thanh Bí Cảnh quá nguy hiểm, các tu sĩ cấp thấp chỉ dám hoạt động ở khu vực rìa bí cảnh. Chưa đầy vài ngày, họ đã rời khỏi kết giới để quay lại thị trấn nghỉ ngơi và chữa thương.”
“Nhưng vài ngày trước, kết giới của Hư Thanh Bí Cảnh bất ngờ chấn động dữ dội. Lúc đó, chúng ta đang ở ngoài kết giới chờ tin. Nếu không nhờ cao thủ phản ứng nhanh, dẫn chúng ta rút lui kịp thời, e rằng cả đoàn đã bị kết giới rung chuyển xé nát.”
“Nhận thấy tình hình bất thường, chúng ta lập tức nghĩ tới Đại Tiểu Thư và Nhị Tiểu Thư còn đang trong bí cảnh. Ngay sau đó, chúng ta đã triệu tập thêm cao thủ, cố gắng tiến vào bí cảnh để tiếp ứng hai vị tiểu thư. Nhưng bí cảnh dường như đã xảy ra chuyện quỷ dị lớn. Dù có thể miễn cưỡng tiến vào, nhưng không một ai có thể bình an trở ra, liên tiếp nhiều ngày đều như vậy.”
“Chính vì vậy, vị đại năng trấn thủ ở thị trấn tạm thời của tu sĩ cũng nhận ra tình hình không ổn. Sau khi căn dặn vài lời, ông liền xông vào Hư Thanh Bí Cảnh. Nhưng từ lúc đó, ông cũng mất liên lạc.”
Theo từng lời thuật lại đầy nguy hiểm của tu sĩ, tim Kinh Ngạo Tuyết như thắt lại, cảm giác trái tim như đang treo lơ lửng, chỉ cần mở miệng là sẽ nhảy ra ngoài.
Tu sĩ tiếp tục: “Cho đến không lâu trước đây, nhị tiểu thư bỗng nhiên một mình từ Hư Thanh Bí Cảnh bước ra. Khi đó, nàng toàn thân đẫm máu, thần trí mơ hồ. Chúng ta lập tức cho nàng uống đan dược trị thương, nhờ vậy mà nàng gắng gượng tỉnh táo được một lát, nói rằng đại tiểu thư đã gặp nạn, bị một thứ gọi là ‘Hắc Kính’ nuốt chửng.
Lời nói của nhị tiểu thư rất mơ hồ, nhưng liên tục nhắc đến hai từ ‘trận pháp’ và ‘Hắc Kính’. Sau đó, nàng hoàn toàn bất tỉnh, trước khi ngất đi còn trăm lần căn dặn chúng ta phải báo tin cầu cứu đến Phó Tôn Chủ.”
“Hơn nữa, xin Phó Tôn Chủ yên tâm. Nhị tiểu thư hiện tại đã được chúng ta đưa về trú địa an toàn, đã sắp xếp y tu đến kiểm tra tình trạng của nàng. Chỉ cần chờ thêm một chút, sẽ có kết quả chuẩn đoán.”
Nói xong, hắn im lặng chờ Kinh Ngạo Tuyết chỉ thị.
Dù trong lòng đang rối như tơ vò, nhưng Kinh Ngạo Tuyết biết rằng lúc này không thể để bản thân mất bình tĩnh.
Nàng hít sâu một hơi, cố giữ giọng điềm tĩnh: “Ta đã rõ. Ngươi làm rất tốt, đã vất vả rồi. Ta sẽ lập tức lên đường đến Hư Thanh Bí Cảnh. Nếu có thêm bất kỳ tin tức nào, hãy lập tức thông báo cho ta qua ngọc bài.”
Tu sĩ vâng lệnh, sau đó ngắt kết nối.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn ngọc bài trong tay, gân xanh nổi lên từng đường trên mu bàn tay, trong đầu lóe lên hàng loạt suy nghĩ. Nhưng cụ thể mọi chuyện thế nào, chỉ khi gặp được Tiểu Thụ mới có thể hiểu rõ.
Hiện tại, Thẩm Lục Mạn vẫn đang bế quan tu luyện. Nhưng giờ không phải lúc để tiếp tục tu luyện nữa. Sau một thoáng lưỡng lự, Kinh Ngạo Tuyết bước đến trước cửa phòng của Thẩm Lục Mạn, gõ cửa.
Trong phòng, linh khí khẽ dao động. Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng: “Phu nhân, tạm ngừng tu luyện, đi cùng ta đến Hư Thanh Bí Cảnh một chuyến.”
Linh khí trong phòng dần thu lại. Tiếng bước chân vang lên, rồi cửa mở, Thẩm Lục Mạn với gương mặt có phần tái nhợt hiện ra.
Nàng chưa biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Kinh Ngạo Tuyết thì liền nở nụ cười, nói: “Ngươi tỉnh rồi? Đan điền đã phục hồi chưa?”
Kinh Ngạo Tuyết khó khăn gật đầu, nắm lấy tay Thẩm Lục Mạn, kéo nàng ra sân. Nàng lấy linh thuyền từ không gian trữ vật ra, đặt linh thạch cực phẩm vào, kích hoạt thuyền bay nhanh về hướng Hư Thanh Bí Cảnh.
Khi linh thuyền đạt tốc độ tối đa, Kinh Ngạo Tuyết mới nghiêm nghị nói: “Liễu Nhi gặp chuyện rồi…”
Nàng kể lại ngắn gọn những gì vừa nghe được. Thẩm Lục Mạn tái mặt, đôi mắt đỏ hoe, môi run rẩy vì giận dữ, nhưng không thốt nên lời.
Kinh Ngạo Tuyết cũng đau lòng không kém. Nàng chỉ có thể ôm Thẩm Lục Mạn, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, chúng ta sẽ nhanh chóng tới nơi. Khi đó sẽ biết được mọi chuyện.”
Thẩm Lục Mạn gật đầu, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng. Nàng nghẹn ngào nói: “Trận pháp và Hắc Kính mà Tiểu Thụ nhắc tới rốt cuộc là gì?”
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết. Tiểu Thụ đã hôn mê, bên kia tạm thời cũng chưa có tin tức mới… Không được, ta phải liên lạc với Thái Thanh Pháp Sư. Tiểu Thụ là đồ đệ mà ông ấy dày công thu nhận, ông chắc chắn sẽ không bỏ mặc. Nếu có ông ấy dùng kinh văn chữa trị, ta sẽ yên tâm hơn nhiều.”
Thẩm Lục Mạn vội vàng gật đầu đồng ý, nhìn Kinh Ngạo Tuyết thông qua ngọc bài ra lệnh cho tu sĩ Nhâm Đan Cung truyền tin Tiểu Thụ bị thương đến Thái Thanh Pháp Sư.
Sau khi hoàn tất, hai người đều im lặng chờ đợi ngọc bài của Nhâm Đan Cung tiếp tục truyền tin. Không khí xung quanh như ngưng đọng trong sự căng thẳng và bất an.
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc của Huyễn Ảnh Linh Miêu vọng đến bên tai Kinh Ngạo Tuyết, khiến nàng giật mình.
Giọng nó xuyên qua không gian của Thanh Mộc Đỉnh, dù có chút không rõ ràng, nhưng sự gấp gáp và hoảng loạn trong lời nói thì vô cùng rõ ràng: “Kinh Ngạo Tuyết, mau vào không gian! Cửu Vĩ Linh Hồ xảy ra chuyện rồi!”
Kinh Ngạo Tuyết sững sờ một lúc, không hiểu sao lại nghĩ ngay đến chuyện xảy ra với Liễu Nhi, trái tim như bị kim châm, đau nhói.
Thẩm Lục Mạn nhận ra sắc mặt nàng không ổn, liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì nữa?”
Kinh Ngạo Tuyết nhớ tới giao ước linh thú chủ-tớ với Huyễn Ảnh Linh Miêu, hiểu rằng chỉ mình nàng nghe được lời nó nói, liền kể lại mọi chuyện với Thẩm Lục Mạn, sau đó kéo nàng cùng tiến vào không gian của Thanh Mộc Đỉnh.
Vừa bước vào, một con linh miêu toàn thân lông xù lao đến, suýt chút nữa dùng móng vuốt vả trúng mặt Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết đón lấy nó, hỏi: “Cửu Vĩ Linh Hồ xảy ra chuyện gì?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu cả người xù lông, vẻ mặt bối rối: “Cửu Vĩ Linh Hồ vừa rồi còn đang lười biếng nằm trên đệm, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu. Lông trên người từ đỏ rực chuyển sang đỏ sẫm. Ta kiểm tra thì phát hiện nó đã mất hơn nửa tu vi.”
“Nhìn nó sắp ngất đi, vậy mà vẫn cố chấp làm gì đó không rõ. Một lúc sau, nó lại phun ra nhiều máu hơn, rồi nói rằng Liễu Nhi gặp chuyện. Ta thấy nó lẫn lộn rồi, rõ ràng chuyện xảy ra với nó mà!”
Kinh Ngạo Tuyết nhíu chặt mày, thay vì hỏi chuyện của Cửu Vĩ Linh Hồ, lại bất ngờ hỏi: “Ta ký với ngươi là giao ước bình đẳng, đúng không?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu không hiểu sao nàng lại nhắc đến chuyện này, cáu kỉnh đáp: “Ta đang nói về chuyện của Cửu Vĩ Linh Hồ đấy! Mau đến xem tình trạng của nó đi!”
Kinh Ngạo Tuyết nhìn Thẩm Lục Mạn, thấy nàng cũng đầy vẻ thắc mắc, liền gật đầu: “Đi xem sao trước đã.”
Nàng hỏi: “Cửu Vĩ Linh Hồ ở đâu? Ta đến xem ngay.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: “Nó ở trong Đào Hoa Viên trên núi. Ta dẫn ngươi đến đó.”
Kinh Ngạo Tuyết đáp lại: “Không cần.”
Nàng ôm lấy Huyễn Ảnh Linh Miêu, nắm tay Thẩm Lục Mạn, sử dụng ý niệm, trong chớp mắt đã đến bên ngoài rừng đào trên núi, nơi Cửu Vĩ Linh Hồ đang ở.
Trong rừng đào, Cửu Vĩ Linh Hồ đã bày trận pháp mê hoặc. Trước đây, Kinh Ngạo Tuyết từng vô tình bước vào, bị lạc vòng vèo mãi mới thoát ra được.
Theo lý, không gian của Thanh Mộc Đỉnh là nơi an toàn nhất, hoàn toàn không cần trận pháp mê hoặc của Cửu Vĩ Linh Hồ để phòng vệ. Nhưng chính vì trận pháp này mà Kinh Ngạo Tuyết lại gặp không ít phiền toái. Dẫu vậy, Cửu Vĩ Linh Hồ vẫn kiên quyết giữ lại, còn nói đây là phong cách của “Đào Hoa Đảo” trong truyền thuyết, khiến Kinh Ngạo Tuyết chỉ biết bất lực xoa trán.
Có lẽ là do Huyễn Ảnh Linh Miêu vô tình nhắc đến chuyện này sau khi xem qua ký ức của nàng, lại khiến Cửu Vĩ Linh Hồ khắc ghi trong lòng, nhất quyết không chịu nghe lời khuyên.
May mắn là về sau, nhờ sự nài nỉ dai dẳng của Huyễn Ảnh Linh Miêu, trận pháp đã được đơn giản hóa rất nhiều. Kinh Ngạo Tuyết cũng ghi nhớ đường đi từ rìa rừng đào đến trung tâm, nhờ đó nàng mới nhanh chóng dẫn Thẩm Lục Mạn đi qua.
Khoảng một khắc sau, cả hai cuối cùng cũng đến được trước căn nhà gỗ mà Cửu Vĩ Linh Hồ tự xây dựng. Huyễn Ảnh Linh Miêu bực bội vẫy đuôi, nói: “Đợi khi Cửu Vĩ Linh Hồ tỉnh lại, ta nhất định bắt nó gỡ cái trận pháp chết tiệt này đi!”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu đồng tình, nhưng giờ không phải lúc để nói chuyện đó. Nàng và Thẩm Lục Mạn trao đổi ánh mắt, cả hai đều ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm trong không khí, liền không chần chừ nữa, đẩy cửa bước vào.
Ngay lập tức, họ nhìn thấy Cửu Vĩ Linh Hồ nằm bất động trên ghế dài, toàn thân nhuốm một màu đỏ sẫm.
Trên sàn trước mặt nó là một vũng máu lớn, ước tính máu đó chiếm đến ba phần tư lượng máu trong cơ thể nó.
Quả đúng như lời Huyễn Ảnh Linh Miêu nói, tình trạng của Cửu Vĩ Linh Hồ vô cùng tồi tệ. Nếu không phải thấy lông trên mũi nó còn hơi nhấp nhô theo nhịp thở yếu ớt, Kinh Ngạo Tuyết chắc hẳn đã nghĩ rằng nó…
Nét mặt nàng trở nên nghiêm trọng, bước nhanh đến gần. Cửu Vĩ Linh Hồ mơ màng mở mắt, hàm răng lộ ra những vệt máu đỏ.
Nó cố gắng ho khan hai tiếng, dường như muốn nói gì đó, nhưng Kinh Ngạo Tuyết ngăn lại, nói: “Không vội, để ta chữa thương cho ngươi trước.”
Dứt lời, nàng kiểm tra sơ qua tình trạng của Cửu Vĩ Linh Hồ. Trong không gian Thanh Mộc Đỉnh không có bất kỳ mối đe dọa nào từ bên ngoài, vậy mà nó lại bị thương nặng. Kết quả kiểm tra cho thấy, dường như nó đã bị rút đi phần lớn sinh lực. Nếu không nhanh chóng bổ sung linh khí tinh thuần, e rằng ngay cả linh thú cao cấp như Cửu Vĩ Linh Hồ cũng không trụ được lâu.
Kinh Ngạo Tuyết mím môi, không chút do dự lấy ra những viên đan dược tốt nhất mà nàng từng luyện chế, từng viên một được nàng cho Cửu Vĩ Linh Hồ uống.
Cửu Vĩ Linh Hồ khó nhọc nuốt từng viên đan, trong lòng thầm hiểu đây là đan dược đỉnh cấp phẩm chất ngũ phẩm, mà Kinh Ngạo Tuyết luôn trân trọng vô cùng. Vậy mà lúc này, nàng không tiếc chút nào, dốc lòng dùng để cứu nó.
Cùng lúc, Huyễn Ảnh Linh Miêu cũng phồng người lên gấp đôi, ôm trọn Cửu Vĩ Linh Hồ vào lòng.
Cửu Vĩ Linh Hồ cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể của Huyễn Ảnh Linh Miêu, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỏng manh.
Nó biết Huyễn Ảnh Linh Miêu bình thường yêu quý bộ lông của mình nhất, mỗi ngày không ngừng liếm lông để giữ gìn sạch sẽ.
Mà hiện tại, nó nhếch nhác như vừa bị kéo lên từ một vũng máu, vậy mà Huyễn Ảnh Linh Miêu không hề tỏ ra chán ghét.
Cửu Vĩ Linh Hồ cảm thấy sống mũi cay cay, nhìn Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn với ánh mắt đầy xúc động. Trong lòng thầm nghĩ: Việc nó làm trước đó, quả thực là đúng đắn.
Dưới sự chăm sóc của Kinh Ngạo Tuyết và Huyễn Ảnh Linh Miêu, hai ngày trôi qua, Cửu Vĩ Linh Hồ cuối cùng cũng hồi phục được phần nào. Lúc này, nó mới có sức kể lại nguyên nhân dẫn đến thương tích.
Cửu Vĩ Linh Hồ yếu ớt nằm trên bụng mềm mại của Huyễn Ảnh Linh Miêu, thở dài nói: “Ta lần này bị thương là vì…”
Nó liếc nhìn Kinh Ngạo Tuyết, như muốn nói lại thôi.
Kinh Ngạo Tuyết liếm môi khô khốc, nói: “Không cần giấu ta. Ta đã biết rồi, là chuyện của Liễu Nhi, đúng không?”
Cửu Vĩ Linh Hồ kinh ngạc gật đầu. Kinh Ngạo Tuyết liền kể lại những gì nàng đã nghe từ tu sĩ Nhâm Đan Cung.
Huyễn Ảnh Linh Miêu nghe xong, giật mình không thôi, nói: “Chuyện lớn như vậy, tại sao ngươi không nói sớm?”
Kinh Ngạo Tuyết: “…” Ta nói rồi, nhưng ngươi có chịu nghe đâu. Trước đó ngươi chỉ chăm chăm lo cho Cửu Vĩ Linh Hồ, không còn tâm trí để ý gì khác.
Huyễn Ảnh Linh Miêu chợt nhận ra, áy náy gãi gãi cằm.
Cửu Vĩ Linh Hồ thở dài một tiếng, nói: “Nghe thế thì đúng là trùng khớp. Thời gian cũng hoàn toàn khớp với nhau.”
Nó tiếp tục: “Ngươi hẳn còn nhớ, khi ở Thiên Nguyên Bí Cảnh, ta và Liễu Nhi, ngươi và Kinh Ngạo Tuyết đều ký kết khế ước linh thú bình đẳng. Loại khế ước này có thể tương trợ song phương trong việc tăng cường tu vi, nhưng sẽ không khiến một bên chịu tổn thương tương đồng nếu bên còn lại bị thương.”
“Tuy nhiên, nếu một bên gặp nguy hiểm chí mạng, dù khoảng cách xa xôi đến đâu, bên còn lại đều có thể cảm nhận được. Lúc này, sẽ có hai khả năng xảy ra: hoặc chia sẻ nỗi đau, hoặc hy sinh để đổi lấy mạng sống của đối phương.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, tinh thần chấn động.
Huyễn Ảnh Linh Miêu lại nhíu râu, nói: “Không đúng. Lần trước khi Kinh Ngạo Tuyết bị trọng thương ở Thần Mộc Tông, ta không hề cảm thấy có gì bất thường từ phía nàng.”
Cửu Vĩ Linh Hồ thở dài, đáp: “Đó là bởi ta đã rút kinh nghiệm từ các ngươi. Trước khi tạm biệt Liễu Nhi lần cuối, ta đã đặc biệt lấy một giọt tâm huyết của nàng, nhờ vậy mới có thể tạo nên liên kết này. Không ngờ lần này lại thật sự phát huy tác dụng…”
Thẩm Lục Mạn hoảng hốt hỏi: “Vậy nên… chuyện ngươi bị thương, thật sự có liên quan đến Liễu Nhi sao?”
Cửu Vĩ Linh Hồ gật đầu, nói: “Để ta kể từ đầu. Vài ngày trước, ta cảm nhận được Liễu Nhi gặp nguy hiểm. Nhưng những năm gần đây, Liễu Nhi thường xuyên rời khỏi Huyền Thiên Tông để lịch luyện, ta cũng nhiều lần cảm thấy nàng gặp nguy, nhưng vì nàng luôn hóa hiểm thành an nên ta không quá để tâm.”
“Thế nhưng, không lâu trước đây, ta đột nhiên cảm nhận được nàng gặp phải nguy hiểm chí mạng. Sau đó, mắt ta tối sầm lại. Đôi mắt của ta, vốn đã thay đổi kể từ khi ta ở đáy biển của Tiêu Dao Minh, có chút liên quan đến lực lượng thời không. Nhờ vậy, ta đã chia sẻ được một phần tầm nhìn của Liễu Nhi. Dù không rõ ràng hoàn toàn, nhưng cũng đủ để nhìn thấy một vài điều.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe xong, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người. Nàng vội hỏi: “Nàng ấy rốt cuộc thế nào?”
Cửu Vĩ Linh Hồ cụp mắt, tiếp tục kể: “Ta nhìn thấy một vài Nguyên Anh đại năng xa lạ. Ta không nhận ra những người này, nhưng nhớ rõ dáng vẻ của bọn họ.”
Nói xong, nó ra hiệu cho Kinh Ngạo Tuyết đưa ngọc giản. Sau đó, nó dùng thần thức khắc lại diện mạo của những người đó vào ngọc giản, rồi đưa cho Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết sau khi nhận lấy ngọc giản, liền vội vàng dùng thần thức kiểm tra. Nàng nắm giữ bộ phận tình báo của Nhâm Đan Cung, trong mười năm qua vì đan điền bị tổn hại, không thể tiếp tục tu luyện, nàng đã dồn phần lớn tinh lực vào việc xử lý các sự vụ của Nhâm Đan Cung, nhờ đó mà thu thập được không ít tin tức tình báo.
Lúc này, nàng chỉ cần nhìn qua cũng lập tức nhận ra thân phận của những người này. Họ đều là những cao thủ hàng đầu trong giới tu tiên, ngay cả trong nhóm tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng là những kẻ mạnh mẽ. Đặc biệt, trong số đó có một gương mặt quen thuộc thuộc về Thần Mộc Tông, kẻ từng tham gia bao vây nàng trước đây.
Hận thù cũ mới hòa lẫn, khiến Kinh Ngạo Tuyết vô cùng tức giận. Những cái tên của họ cũng ngay lập tức hiện lên trong đầu nàng.
Tu sĩ thuộc Thần Mộc Tông tên là Kiều Khôn, một đại năng Nguyên Anh hậu kỳ. Người này tính tình nóng nảy, kiêu ngạo tàn nhẫn, thường xuyên gây mâu thuẫn với người khác. Dù là trong nội bộ Thần Mộc Tông hay trong giới tu tiên, danh tiếng của hắn đều không tốt. Nếu không phải vì hắn có tài nghệ luyện đan xuất chúng, với tính cách đó, hắn đã sớm bị kẻ thù tìm đến và mất mạng.
Những người còn lại dù tốt hơn đôi chút, nhưng tu vi không kém cạnh, đều là Nguyên Anh hậu kỳ. Sáu vị đại năng Nguyên Anh hậu kỳ cùng xuất hiện một lúc, khó trách dù Liễu Nhi đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, vẫn gặp phải nguy hiểm chí mạng. Chắc chắn là bọn họ đã gây ra chuyện này!
Kinh Ngạo Tuyết siết chặt nắm đấm, đưa ngọc giản cho Thẩm Lục Mạn. Sau khi xem xong, Thẩm Lục Mạn nhíu mày, hỏi: “Những Nguyên Anh đại năng này rốt cuộc đã làm gì?”
Chuyện này quả thực rất kỳ quái. Dù cho Hư Thanh Bí Cảnh là nơi thích hợp để các tu sĩ Nguyên Anh lịch luyện, thì những đại năng Nguyên Anh hậu kỳ như vậy hẳn đã từng vào đó từ lâu. Nếu một người trong số họ muốn vào bí cảnh cũng không có gì lạ, nhưng cả sáu người cùng lúc xuất hiện thì thật bất thường…
Trừ phi, bọn họ đã nhận được tin tức đáng tin cậy rằng trong Hư Thanh Bí Cảnh có chí bảo xuất hiện.
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của Thẩm Lục Mạn, nhưng cũng rất gần với sự thật.
Ngay sau đó, lời nói của Cửu Vĩ Linh Hồ đã xác nhận suy đoán của nàng. Nó nói: “Bọn họ dường như cho rằng Liễu Nhi đã đoạt bảo vật của họ, nên cùng nhau nhắm vào Liễu Nhi. Ta còn thấy bóng dáng của Tiểu Thụ thoáng hiện trong hình ảnh truyền đến… Liễu Nhi và Tiểu Thụ đều bị thương nặng. Nếu không phải có vài tu sĩ Nhâm Đan Cung liều mạng bảo vệ, e rằng họ đã không qua khỏi…”
Không khí như đông cứng lại, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của Kinh Ngạo Tuyết vang lên.
Cửu Vĩ Linh Hồ tiếp tục: “Sau đó, một luồng ánh sáng trắng chói lòa bùng lên, khí trường xung quanh cũng bị bóp méo, tựa như đã chịu một sự phá hủy khủng khiếp. Khi ánh sáng tan đi, trong tầm nhìn xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn của bí cảnh, và một tấm gương đen khổng lồ lơ lửng giữa không trung. Tấm gương đen ấy dường như có sức hút mạnh mẽ, ta cảm nhận được Liễu Nhi bắt đầu lay động, không kiềm chế được mà muốn bước vào.”
“May thay, Tiểu Thụ tu hành Phật pháp, đã kìm nén được xung động này và ngăn cản Liễu Nhi.”
Tim Kinh Ngạo Tuyết như muốn nhảy lên tận cổ họng, da đầu tê dại. Nghe đến câu này, nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Cửu Vĩ Linh Hồ chỉ bằng một câu nói tiếp theo đã khiến Kinh Ngạo Tuyết hoàn toàn chìm vào địa ngục.
“Nào ngờ, tên tu sĩ đầu tiên, dường như tên là Kiều Khôn, khi sắp bị Hắc Kính hút vào thì bỗng tỉnh ngộ. Nhưng vì Hắc Kính tự mang lực hút mãnh liệt, hắn vì muốn trốn thoát đã kéo Liễu Nhi ra chắn trước mặt mình, còn một chưởng đánh thẳng lên lưng nàng. Tất cả xảy ra quá nhanh, đến khi ta cảm thấy tầm nhìn tối sầm mới giật mình hiểu ra, nhưng đã quá muộn rồi…”
Không khí trở nên im lặng đến chết chóc. Kinh Ngạo Tuyết nhắm chặt mắt, hàm răng nghiến lại phát ra tiếng ken két, gằn từng chữ: “Kiều Khôn! Nếu ta không giết ngươi, thề không làm người!”
Thẩm Lục Mạn trong ánh mắt cũng toát ra sát khí chưa từng có, lạnh lùng hỏi: “Rồi sao nữa? Ngươi còn thấy gì khác không?”
Cửu Vĩ Linh Hồ lắc đầu, giọng buồn bã nói: “Chỉ đến đó thôi. Bên trong Hắc Kính như thể là khe nứt không gian ta từng trú ngụ, nhưng cuồng phong không gian lại mạnh mẽ và hung bạo hơn nhiều. Ta không thể nhìn thấy gì, cũng chẳng nghe được gì, nhưng cảm giác đau đớn của Liễu Nhi, qua khế ước và tâm huyết, không ngừng truyền tới ta từng đợt từng đợt. Thậm chí… ta cảm nhận được nàng như đang hấp hối. Để cứu nàng, ta…”
Nó nhìn về phía vết máu lớn trên nền đất, nói: “Ta đã chia sẻ một phần vết thương của nàng. Sau đó liền bất tỉnh, mãi đến khi tỉnh lại thì đã thấy các ngươi rồi.”
Kinh Ngạo Tuyết vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ ngươi còn cảm nhận được nàng không? Nàng thế nào rồi? Nàng… nàng còn sống không?”
Cửu Vĩ Linh Hồ lắc đầu, đáp: “Ta không biết. Ta đã thử, nhưng không cảm nhận được gì cả. Có lẽ vì cuồng phong không gian đã ngăn cản tất cả, hoặc có lẽ…”
Hoặc có lẽ… Liễu Nhi đã không còn nữa.
Kinh Ngạo Tuyết hai mắt đỏ hoe, nước mắt không còn kìm nén nổi, tuôn rơi không ngừng. Thẩm Lục Mạn cũng đau lòng tột độ, nhưng vẫn giữ được chút lý trí.
Nàng cúi người cảm tạ Cửu Vĩ Linh Hồ, sau đó kéo Kinh Ngạo Tuyết ra ngoài.
Khi bước ra khỏi rừng đào, tiếng gào thét của Kinh Ngạo Tuyết bùng nổ, đầy đau đớn và xé nát tâm can, vang vọng khắp không gian.
Thẩm Lục Mạn ngồi sụp xuống đất, gục đầu vào đầu gối mà khóc nức nở. Tiếng khóc của nàng rất nhỏ, nếu không lắng nghe kỹ sẽ chỉ nghe thấy tiếng thở dốc. Nhưng chính âm thanh đó đã kéo Kinh Ngạo Tuyết từ vực thẳm tuyệt vọng trở về.
Kinh Ngạo Tuyết xoay người lại, quỳ xuống ôm chặt lấy Thẩm Lục Mạn, đôi môi run rẩy thì thào: “Không đâu… Liễu Nhi là Nguyên Anh đại năng, cho dù là trong khe nứt không gian cũng có Nguyên Anh chi thể bảo vệ. Nàng nhất định sẽ không sao. Chắc chắn là khoảng cách quá xa nên Cửu Vĩ Linh Hồ mới không cảm nhận được khí tức của nàng. Liễu Nhi thật nghịch ngợm, chúng ta lập tức đi tìm nàng…”
Thẩm Lục Mạn khóc không thành tiếng, dù biết Kinh Ngạo Tuyết đang tự lừa dối chính mình, nhưng nàng vẫn không kìm được mà hy vọng vào khả năng đó.
Lệ rơi dài trên khuôn mặt, nàng nói trong nghẹn ngào: “Ta tin rằng trời cao sẽ phù hộ người tốt. Liễu Nhi đã trưởng thành, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Chúng ta là mẫu thân của nàng, lập tức đến Hư Thanh Bí Cảnh, cứu nàng ra khỏi khe nứt không gian.”
Kinh Ngạo Tuyết gấp gáp gật đầu, vội vàng nói: “Phải rồi, năm xưa Huyễn Ảnh Linh Miêu còn có thể tìm thấy Cửu Vĩ Linh Hồ giữa khe nứt không gian. Chúng ta là người thân có huyết thống với Liễu Nhi, trên người nàng lại mang dị năng hệ Mộc của ta. Ta nhất định có thể cảm ứng được sự tồn tại của nàng và mang nàng trở về.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt kiên định, như đã tự mình thuyết phục rằng có thể làm được.
Kinh Ngạo Tuyết cuối cùng bình tĩnh lại, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Thẩm Lục Mạn, nghĩ rằng bản thân mình hẳn cũng chẳng khá hơn.
Nàng ôm lấy Thẩm Lục Mạn, mệt mỏi nằm xuống mặt đất, thì thầm: “Còn có Tiểu Thụ, con bé vẫn đang ở bên ngoài Hư Thanh Bí Cảnh. Chờ con tỉnh lại, có lẽ chúng ta sẽ biết thêm được nhiều manh mối hơn.”
Nói rồi, nàng đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt Thẩm Lục Mạn.
Thẩm Lục Mạn trầm giọng nói: “Còn sáu tên Nguyên Anh hậu kỳ đại năng kia. Với tu vi hiện tại của chúng ta, ngay cả báo thù cũng phải giữ lý trí, nếu không thì chỉ là đi chịu chết mà thôi.”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu: “Nàng nói đúng, chúng ta không thể hoảng loạn, cần phải nghĩ ra đối sách.”
Nàng hít sâu một hơi, dù trái tim đau đớn như muốn vỡ tan, nhưng dần dần cũng bình tĩnh lại.
Hai người im lặng, tâm trí tập trung suy nghĩ đối sách, cho đến khi tiếng bước chân vang lên, kéo họ trở về thực tại.
Kinh Ngạo Tuyết mở mắt, liền nhìn thấy Huyễn Ảnh Linh Miêu đã trèo lên ngọn cây trên đầu hai người.
Thân hình của nó vẫn gấp đôi kích thước bình thường, thấy Kinh Ngạo Tuyết mở mắt nhìn mình, nó nghiêng đầu nói: “Cửu Vĩ Linh Hồ lại nhớ thêm một số chi tiết, ta nghĩ những manh mối này có thể sẽ giúp ích, nên qua gọi các ngươi để bàn bạc.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy liền vui mừng, lập tức đỡ Thẩm Lục Mạn đứng dậy, hỏi: “Là gì vậy?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu vẫy đuôi, đáp: “Nếu các ngươi đã bình tĩnh rồi, thì quay lại căn nhà gỗ rồi nói.”
Nó lắc lư cái đuôi, dẫn đường phía trước, Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn theo sát đằng sau.
Khi đến bên ngoài Đào Hoa Lâm, Kinh Ngạo Tuyết lại nghĩ đến trận pháp phức tạp và thời gian phải mất để vượt qua, không khỏi thở dài.
Huyễn Ảnh Linh Miêu cười: “Đừng lo, ta vừa bảo Cửu Vĩ Linh Hồ tháo bỏ Đào Hoa Trận rồi. Nó còn nói sau khi hồi phục sẽ cải tiến trận pháp, để trận pháp có thể nhận diện chúng ta, loại trừ những kẻ khác.”
Kinh Ngạo Tuyết cười khổ: “Không phải trong Thanh Mộc Đỉnh này, mọi thứ đều do ta đưa vào, và đều là vật đáng tin cậy sao? Còn ai có thể xâm nhập nữa chứ?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu lắc đầu: “Cũng đúng, nhưng ngươi cũng biết tính của Cửu Vĩ Linh Hồ mà, nó thích những thứ như vậy, khuyên mãi cũng chẳng ăn thua.”
Kinh Ngạo Tuyết thở dài, không nói thêm gì.
So với lần trước, lần này không còn trận pháp cản đường, nên chỉ mất rất ít thời gian, họ đã đến căn nhà gỗ một cách thuận lợi.
Cửu Vĩ Linh Hồ tựa vào chiếc đệm mềm mại, thấy Huyễn Ảnh Linh Miêu bước vào liền yếu ớt nói: “Lại đây, để ta tựa vào một lát.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu ngoan ngoãn bước tới, dù máu dính đầy trên lông khiến nó khó chịu vô cùng, nhưng nghĩ đến tình trạng của Cửu Vĩ Linh Hồ, nó vẫn chấp nhận yêu cầu nhỏ này mà không oán trách.
Cửu Vĩ Linh Hồ tựa mình vào chiếc bụng mềm mại của Huyễn Ảnh Linh Miêu, tìm được một tư thế thoải mái rồi nói với Kinh Ngạo Tuyết: “Đây là những chi tiết ta nhìn thấy được, đại khái là trận pháp mà Tiểu Thụ đã nhiều lần nhắc đến trước khi hôn mê. Ta nghĩ Thẩm Lục Mạn thông thạo về trận pháp, có lẽ sẽ nhìn ra điều kỳ lạ từ nó. Nếu có thể xác định được đó là loại trận pháp gì, rất có thể sẽ biết được Hắc Kính là gì, và không gian cuồng phong kia là từ nơi nào.”
Không hổ danh là Cửu Vĩ Linh Hồ, trí tuệ gần như yêu quái, Kinh Ngạo Tuyết lập tức cầm lấy ngọc giản, đưa cho Thẩm Lục Mạn.
Thẩm Lục Mạn dùng thần thức kiểm tra nội dung ngọc giản, mày nhíu chặt, lâu lâu không nói.
Kinh Ngạo Tuyết hỏi: “Phu nhân, đây là loại trận pháp gì vậy?”
Thẩm Lục Mạn không đáp, chỉ đưa ngọc giản cho nàng. Kinh Ngạo Tuyết nhận lấy, tự mình xem xét.
Trong ngọc giản là những mảnh trận pháp không hoàn chỉnh, rời rạc và phân tán thành hơn mười phần chi tiết.
Do Cửu Vĩ Linh Hồ chỉ chia sẻ được một phần góc nhìn của Liễu Nhi, lại không rõ ràng, nên trận pháp bị chia cắt. May thay, với sự hứng thú đặc biệt với những thứ của nhân loại, Cửu Vĩ Linh Hồ đã chú ý và ghi nhớ các chi tiết này, nếu không, chúng cũng sẽ bị bỏ qua.
Kinh Ngạo Tuyết chỉ am hiểu về luyện đan và chế phù, không rành về trận pháp. Nàng cố gắng nghiên cứu nhưng không thấy được điều gì, đành buông tay, thất vọng nói: “Phu nhân, ta thật sự không hiểu nổi trận pháp này là gì.”
Thẩm Lục Mạn thở dài một hơi: “Được rồi, ngươi đứng qua một bên, để ta vẽ lại các mảnh trận pháp này lên giấy trắng.”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, đứng bên cạnh. Thẩm Lục Mạn lấy ra một tờ giấy trắng lớn, dùng bút mực hóa linh khí để sao chép lại những mảnh trận pháp từ ngọc giản.
Sau khi vẽ xong, không chờ Kinh Ngạo Tuyết hỏi, nàng liền cắt các mảnh trận pháp ra, lấy thêm một tờ giấy trắng mới, sắp xếp các mảnh theo một trật tự nhất định. Khi tất cả đã được dán lại, một hình ảnh của trận pháp bị thiếu sót hiện ra trên mặt đất.
Lúc này, Kinh Ngạo Tuyết cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của nàng, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Sao có thể như vậy?”
Huyễn Ảnh Linh Miêu tò mò nhìn xuống trận pháp trên mặt đất, nói với Cửu Vĩ Linh Hồ: “Ngươi xem, trận pháp này có giống với những gì ngươi đã thấy không?”
Cửu Vĩ Linh Hồ gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là trận pháp đó. Nhưng trận pháp này rốt cuộc có tác dụng gì?”
Tất cả đều quay sang Thẩm Lục Mạn, người hiểu biết sâu sắc về trận pháp.
Thẩm Lục Mạn không giữ kín thêm nữa, lấy bút mực xanh lá, bắt đầu bổ sung các phần bị thiếu của trận pháp.
Theo từng nét vẽ, ánh mắt của Kinh Ngạo Tuyết càng mở to.
Khi trận pháp được hoàn chỉnh, Thẩm Lục Mạn nói: “Ngạo Tuyết, ngươi còn nhớ trận pháp này chứ?”
Làm sao nàng có thể quên được? Đây chính là trận pháp kỳ lạ mà nàng từng thấy ở đáy biển bên rìa Tiêu Dao Minh. Khi đó, nàng đã ghi nhớ lại và vẽ ra để đưa Thẩm Lục Mạn xem xét.
Lúc ấy, họ vẫn chưa hiểu được tác dụng của trận pháp này, chỉ cảm thấy nó cực kỳ cổ xưa. Theo trải nghiệm cá nhân của Kinh Ngạo Tuyết, trận pháp dường như có công năng truyền tống.
Kinh Ngạo Tuyết không thể không nghĩ đến, năm xưa Cửu Vĩ Linh Hồ cũng chính tại nơi này, bị truyền tống vào trong vết nứt không gian.
Thẩm Lục Mạn nói: “Đây là trận pháp truyền tống từ thời thượng cổ. Nếu ta đoán không nhầm, thì Liễu Nhi đã gặp phải trận pháp giống như trận pháp mà năm xưa nàng từng gặp dưới đáy biển, rồi bị truyền tống vào trong vết nứt không gian.”
Kinh Ngạo Tuyết cũng nghĩ đến điều này, nàng nhíu mày nói: “Chỉ là trận pháp này, so với trận pháp dưới đáy biển, có vẻ đơn giản hơn nhiều. Nhưng Hắc Kính mà Tiểu Thụ nhắc đến là gì?”
Thẩm Lục Mạn đáp: “Có lẽ nó chính là cánh cửa không gian mà trận pháp mở ra. Ta cũng không thể khẳng định, dù sao loại trận pháp cổ xưa như thế này đã vượt quá tầm hiểu biết của ta. Muốn biết rõ, chúng ta chỉ có cách đích thân đến Hư Thanh Bí Cảnh để kiểm tra.”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, nói: “Vậy đợi đến lúc vào được Hư Thanh Bí Cảnh, chúng ta sẽ làm rõ mọi chuyện.”
Nàng tiếp tục chữa trị cho Cửu Vĩ Linh Hồ, bởi vì nó bị thương nặng là vì Liễu Nhi, nàng không thể không quan tâm.
Sau khi xong xuôi, nàng cùng Thẩm Lục Mạn rời khỏi không gian Thanh Mộc Đỉnh, quay trở lại linh thuyền. Trên linh thuyền, hai người tiếp tục nghiên cứu về trận pháp. Mặc dù hiểu biết còn hạn chế, nhưng họ hy vọng có thể tìm ra chút manh mối. Nếu biết được Liễu Nhi bị truyền tống đến đâu, thì cơ hội cứu nàng sẽ lớn hơn.
Trong thời gian này, quản sự của Nhâm Đan Cung cũng mang đến một số thông tin mới. Qua lời quản sự, Kinh Ngạo Tuyết đã hiểu thêm về tình hình trong Hư Thanh Bí Cảnh.
Linh thuyền bay nhanh như chớp, cuối cùng sau tám ngày, họ đã đến được thị trấn tu tiên bên ngoài Hư Thanh Bí Cảnh. Quản sự của Nhâm Đan Cung đã sớm nhận được tin báo về sự xuất hiện của họ và đích thân ra đón.
Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn bước xuống linh thuyền, nhìn thị trấn tu tiên mới sơ khởi mà không có thời gian để cảm thán. Kinh Ngạo Tuyết liền nói với quản sự: “Tiểu Thụ đâu? Mau dẫn chúng ta đến đó.”
Quản sự nhanh chóng trả lời: “Chúng tôi đã liên lạc với Thái Thanh Pháp Sư, và báo cho ngài ấy về tình trạng trọng thương hôn mê của Tiểu Thụ. Ngài ấy sau khi hỏi kỹ các chi tiết đã lập tức lên đường, nhưng hiện tại nơi ngài ấy ở cách Hư Thanh Bí Cảnh rất xa. Dù ngài ấy có là cường giả Nguyên Anh hậu kỳ, cũng cần ít nhất nửa tháng để đến đây.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, lòng thầm tính toán: “Nửa tháng… nghĩa là Thái Thanh Pháp Sư còn cần mười ngày nữa mới đến được đây. Nhưng thời gian như vậy là không đủ, bởi trong vết nứt không gian nguy hiểm, Liễu Nhi chắc chắn không thể cầm cự nổi mười ngày.”
Nghĩ đến đây, nàng liếc nhìn Thẩm Lục Mạn nhưng không nói gì.
Khi đến trú địa của Nhâm Đan Cung, họ được dẫn đến phòng của Tiểu Thụ. Nhìn thấy nàng đang nằm trên giường, mê man bất tỉnh, khuôn mặt Kinh Ngạo Tuyết thoáng hiện lên vẻ tức giận.
Tiểu Thụ gương mặt tái nhợt, dù trong giấc ngủ, đôi mày vẫn nhíu chặt, như thể nàng vẫn đang chịu đựng những cơn ác mộng không dứt.
Nhìn nàng như vậy, Kinh Ngạo Tuyết không khỏi nghĩ đến việc nàng và Liễu Nhi phải đối mặt với sáu cường giả Nguyên Anh mạnh mẽ kia… Nỗi tức giận và đau xót dâng tràn trong lòng nàng, không cách nào kìm nén.
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy lòng mình như bị thắt chặt lại. Nàng tiến lên phía trước, lấy ra linh tuyền dịch vừa được nàng tinh luyện trên linh thuyền, thứ chứa đầy năng lượng thuần khiết của dị năng hệ Mộc, đút cho Tiểu Thụ uống. Dù không thể làm nàng tỉnh lại ngay lập tức, nhưng ít nhất có thể chữa lành những nội thương chưa phục hồi của nàng.
Kinh Ngạo Tuyết ngồi bên mép giường, nhìn Thẩm Lục Mạn dùng khăn lau mặt cho Tiểu Thụ. Quản sự đã tinh ý đóng cửa rời khỏi phòng, nên lúc này trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Sau khi lau mặt và cổ cho Tiểu Thụ, Thẩm Lục Mạn nói: “Ngươi lại đây giúp ta một tay, lau sạch cơ thể cho Tiểu Thụ. Dù đã dùng chú thuật thanh tẩy, nhưng vẫn không bằng cảm giác thoải mái khi lau bằng khăn.”
Kinh Ngạo Tuyết im lặng gật đầu, cùng Thẩm Lục Mạn chăm chút lau rửa khắp người Tiểu Thụ. Khi xong xuôi, Thẩm Lục Mạn chủ động mở lời: “Ngươi hãy vào Hư Thanh Bí Cảnh một mình, ta sẽ ở lại đây chăm sóc Tiểu Thụ. Chờ khi xác nhận Tiểu Thụ đã an toàn, ta sẽ vào bí cảnh tìm ngươi.”
Đây vốn dĩ cũng là dự định ban đầu của Kinh Ngạo Tuyết, không ngờ Thẩm Lục Mạn lại đồng lòng như thế. Có lẽ, không hổ là thê thê hiểu lòng nhau.
Kinh Ngạo Tuyết bất giác cười khổ. Thẩm Lục Mạn nhìn nàng, nước mắt lăn dài xuống khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Ngươi nghĩ ta không hiểu ý ngươi sao? Ngươi muốn ta ở lại vì lo trong Hư Thanh Bí Cảnh quá nguy hiểm. Nhưng giữa chúng ta, luôn phải có một người vào tìm Liễu Nhi về…”
Nói đến đây, nàng không thể thốt ra thêm một lời nào nữa. Kinh Ngạo Tuyết ôm nàng đầy áy náy, giọng khàn đặc: “Ngươi nói đúng. Ta nhất định phải đi tìm Liễu Nhi. Nhưng bí cảnh quá nguy hiểm, sáu Nguyên Anh đại năng kia cũng không dễ đối phó. Ta không muốn ngươi cùng ta mạo hiểm. Ngươi yên tâm, ta có Huyễn Ảnh Linh Miêu bên mình, ảo cảnh của nó dù với Nguyên Anh đại năng cũng có hiệu quả rất lớn. Hơn nữa, ta còn có không gian Thanh Mộc Đỉnh làm bảo đảm cuối cùng. Ta hứa với ngươi, nhất định sẽ mang Liễu Nhi trở về.”
Thẩm Lục Mạn nước mắt lã chã, khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi. Ngươi chuẩn bị thêm hai ngày nữa, mang theo nhiều vật phòng thân rồi hãy đi.”
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu: “Những thứ cần thiết ta đã chuẩn bị đủ. Thời gian kéo dài càng lâu, Liễu Nhi càng thêm nguy hiểm. Tính đến nay, nàng đã ở trong vết nứt không gian mười ngày. Ta không dám chắc nếu chậm trễ thêm hai ngày, liệu nàng có gặp phải nguy hiểm lớn hơn hay không.”
Thẩm Lục Mạn không khuyên nổi nàng, đành nói: “Được rồi, để ta tiễn ngươi.”
Kinh Ngạo Tuyết không từ chối nữa. Nàng nhìn Tiểu Thụ vẫn đang hôn mê trên giường, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, đôi mày nhíu chặt của Tiểu Thụ chậm rãi giãn ra, khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng, thầm nhủ: “Vì các con, ta nguyện làm tất cả!”
Nàng đứng dậy, nhìn Tiểu Thụ lần cuối, sau đó kiên quyết bước ra cửa. Tiếng bước chân của Thẩm Lục Mạn cũng vang lên, theo sát sau nàng.
Bên ngoài, quản sự đã triệu tập hơn mười tu sĩ Kim Đan kỳ, đứng chờ trên khoảng sân trống trước sân viện. Khi thấy Kinh Ngạo Tuyết bước ra, bọn họ đồng loạt cúi người hành lễ. Quản sự tiến lên trước, cung kính nói: “Những người này chính là những tu sĩ cao giai còn lại quanh khu vực của Nhâm Đan Cung, tất cả đều trung thành tuyệt đối với cung, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng nghe lệnh của phó cung chủ.”
Kinh Ngạo Tuyết đáp: “Ngươi làm rất tốt. Đây là nhẫn trữ vật ta đã chuẩn bị, bên trong có đủ loại đan dược, phù lục và linh thạch dự trữ. Ngươi hãy giữ lấy. Hiện giờ, ta phải tiến vào Hư Thanh Bí Cảnh để tìm Liễu Nhi. Sau đó, ngươi hãy nghe theo mọi chỉ thị của phu nhân ta. Nàng bảo làm gì, các ngươi cứ làm theo.”
Quản sự nhận lấy nhẫn trữ vật, lập tức gật đầu, lại nói: “Phó cung chủ định tiến vào Hư Thanh Bí Cảnh, thuộc hạ không dám ngăn cản. Nhưng tình hình trong bí cảnh hiện nay rất nguy hiểm, phó cung chủ có thể cân nhắc mang theo vài người để hỗ trợ lẫn nhau trong cảnh hiểm nguy.”
Kinh Ngạo Tuyết nhìn hắn thật sâu, đáp: “Đa tạ ngươi đã quan tâm, nhưng không cần. Ta sẽ không để người của Nhâm Đan Cung theo ta mạo hiểm. Các ngươi chỉ cần ở lại đây, bảo vệ phu nhân ta và Tiểu Thụ thật tốt. Chờ ta bình an trở về từ Hư Thanh Bí Cảnh, ta sẽ thưởng công cho ngươi.”
Quản sự gật đầu, trong lòng lại muốn nói thêm điều gì nhưng cuối cùng lại thôi. Hắn hiểu rõ, ý của Kinh Ngạo Tuyết đã quyết. Hơn nữa, trong số những tu sĩ cao giai này, phần lớn đều không muốn tiến vào bí cảnh nguy hiểm kia. Nếu miễn cưỡng ép họ đi cùng, chưa chắc đã mang lại hiệu quả, thậm chí còn có thể dẫn đến hậu quả không lường trước được.
Hắn âm thầm thở dài, hiện tại chỉ có thể làm theo lời dặn của Kinh Ngạo Tuyết.
Hắn lặng lẽ dõi theo bóng dáng Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn rời đi, tiến về phía Hư Thanh Bí Cảnh. Một khắc sau, chỉ thấy Thẩm Lục Mạn một mình quay lại, còn phó cung chủ Kinh Ngạo Tuyết, chắc chắn đã tiến vào sâu trong bí cảnh đầy nguy hiểm.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Thêm 1.000 chữ làm bù đắp, các chương sau cũng sẽ bổ sung thêm ít nhất 1.000 chữ trở lên.