Chương 187: Hậu nhân
Tiểu nhị gật đầu, nói: “Tiểu công chúa là muội muội ruột của Hoàng đế bệ hạ, năm nay mới mười tuổi. Nghe nói nàng xinh đẹp như ngọc tuyết, nhưng đáng tiếc…”
“Đáng tiếc cái gì?” Kinh Ngạo Tuyết thấy vẻ mặt hắn khác lạ, liền hỏi tiếp.
Tiểu nhị lắc đầu, chỉ tay lên trời, nói: “Đáng tiếc là thái hậu nói rằng trận đại hạn này là do trời giận dữ với triều đình. Tiểu công chúa, với tư cách là huyết mạch chính thống của hoàng thất, tất nhiên phải làm gương. Dưới sự trợ giúp của quốc sư, nàng sẽ tế trời để hóa giải tai họa kéo dài ngàn dặm này.”
Nghe vậy, Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh. Thẩm Lục Mạn cũng không giấu nổi vẻ bất bình, nói: “Chuyện hoang đường như vậy, không có thành viên nào trong hoàng thất đứng ra ngăn cản sao?”
Tiểu nhị đáp: “Quý khách không biết đấy thôi. Hoàng thất từ xưa đến nay huyết mạch vốn mỏng manh. Thời tổ hoàng đế vẫn còn vài vị hoàng tử, nhưng qua vài đời thì chỉ còn mỗi đời một người nối dõi. Đến hiện tại, tiên hoàng dưới sự trợ giúp của quốc sư mới sinh được nhiều con cái, nhưng trong số đó có ba người là nữ nhi, chỉ có bệ hạ là hoàng tử duy nhất.”
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, nói:
“Chuyện này không hợp lý. Ta nhớ thời Tần Diệc Thư, tức tổ hoàng đế, hậu duệ vẫn còn đông đúc lắm mà.”
Tiểu nhị sững sờ, rồi ngượng ngùng đáp: “Danh húy của tổ hoàng đế sao có thể nói thẳng ra như thế? Vả lại, chuyện xưa đã hơn trăm năm, ai mà biết được thực hư ra sao? Bọn dân thường như chúng tachỉ lo chuyện cơm áo gạo tiền, mấy việc đó…”
Kinh Ngạo Tuyết nhận ra mình đã lỡ lời. Có lẽ tiểu nhị vì cảnh giác hoặc thực sự không biết, nên cũng không nói thêm.
Nàng không ép buộc. Sau khi đưa thêm mười lượng bạc, nàng cùng Thẩm Lục Mạn rời đến nghỉ tại khách sạn lớn nhất kinh thành.
Đêm đến, Kinh Ngạo Tuyết nhìn về phía hoàng cung. Qua một trăm năm, phàm nhân giới đã thay đổi rất nhiều dưới sự hoành hành của ma tộc. Nhưng nếu nói có điều gì không đổi, có lẽ đó chính là hoàng cung ở kinh thành – vẫn lộng lẫy nguy nga, đầy vẻ uy nghi đáng sợ.
Tuy vậy, trong kinh thành này, có bao nhiêu nguy cơ đang âm thầm ẩn giấu?
Hiện tại, tiểu hoàng đế mới 12 tuổi, có một muội muội 10 tuổi. Nghe nói trưởng công chúa đã gả sang Liêu Quốc làm hòa thân, mà lại với thân phận của một quốc gia bại trận. Thái hậu cũng không che giấu sự chán ghét đối với nàng. Kết quả là ba người mang huyết thống chính tông của hoàng tộc đều có cuộc sống chẳng mấy dễ dàng.
Ngoài ra, tiên hoàng dưới sự trợ giúp của quốc sư không chỉ có ba người con với tiền hoàng hậu, mà còn một nữ nhi thứ tư, nhưng đã mất sớm khi còn nhỏ. Với các phi tần khác, tiên hoàng sinh được ba hoàng tử và sáu công chúa. Những người này, vì tránh mũi nhọn của thái hậu, ngược lại có cuộc sống thoải mái hơn so với huyết mạch chính thống.
Kinh Ngạo Tuyết tự hỏi: “Không biết thái hậu làm tất cả những điều này rốt cuộc là vì mục đích gì?”
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy vị thái hậu này thật sự hiếm thấy, một trường hợp tàn hại đất nước khó mà gặp được. Nhưng càng nghĩ, nàng càng nhận thấy nhiều điểm kỳ lạ.
Chẳng hạn như cái chết của tiên hoàng. Thân thể tiên hoàng vốn được quốc sư điều dưỡng rất tốt, làm sao có thể chỉ vì cảm lạnh mà qua đời?
Hơn nữa, thời điểm đó, vừa đúng lúc thái hậu hiện tại mới làm hoàng hậu được nửa năm. Bà ta không có con cái, gia đình lại không quyền thế, vậy làm cách nào mà có thể giữ vững vị trí hoàng hậu, thậm chí nắm giữ triều chính cho đến tận bây giờ?
Những điều này đều mang vẻ quỷ dị. Kinh Ngạo Tuyết tự nhủ, nàng không thể hành động tùy tiện được. Ít nhất, nàng phải làm rõ các thế lực ẩn nấp và mối quan hệ phức tạp phía sau trước khi hành động. Nàng không quên mục đích lần này, là hỗ trợ vài thế lực quốc gia của phàm nhân giới và lựa chọn những “người may mắn” sống sót.
Nàng ngồi xuống bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Thẩm Lục Mạn từ bên ngoài trở về, nói: “Ta đã điều tra chuyện tiểu nhị nhắc đến về tiểu công chúa. Tiểu công chúa rất được thái hậu yêu thương, là một nữ hài cực kỳ thông minh. Đáng tiếc, tình yêu thương đó nay đã lộ ra nanh vuốt. Thái hậu từ nửa tháng trước đã cử quốc sư hộ tống tiểu công chúa đến Nam Thành, nơi hạn hán nặng nề nhất. Không lâu nữa, nàng sẽ bị ép mặc lễ phục tế trời.”
Kinh Ngạo Tuyết nói: “Còn vài ngày đúng không? Vậy thì vẫn kịp. Nương tử, chúng ta đến hoàng cung một chuyến, gặp mặt hậu duệ trực hệ của Tần Diệc Thư – vị tiểu hoàng đế hiện tại.”
Bất kể tiểu hoàng đế là người như thế nào, Kinh Ngạo Tuyết cũng định trước khi rời khỏi Hồng Trạch Đại Lục sẽ đưa hắn bé đi.
Bởi lẽ, trong ký ức của nàng về phàm nhân giới, Tần Diệc Thư là người để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Năm xưa, bà từng giúp đỡ nàng và Thẩm Lục Mạn không ít. Nói đến đó, nàng còn nhớ ở thôn Đa Bảo, từng có một gia đình họ Ngô cũng là bạn thân của nàng. Nếu chuyến đi Nam Thành lần này thuận lợi, sau đó đi thêm một chút sẽ đến được thôn Đa Bảo.
Nếu ngôi làng vẫn còn, và hậu duệ của nhà họ Ngô vẫn sống, nàng cũng sẽ đưa họ cùng rời đi.
Về phần những phàm nhân khác, nàng sẽ làm theo tiêu chuẩn rõ ràng: kẻ phạm tội ác tày trời không được, tham quan ô lại không được, kẻ lòng dạ độc ác không được…
Dù không thể đảm bảo hoàn toàn rằng không có kẻ lọt lưới, nhưng không gian Thanh Mộc Đỉnh của nàng có giới hạn. Nàng chỉ có thể dùng cách này để sàng lọc những người sẽ được đưa vào Hồng Trạch Đại Lục thực sự.
Nàng đứng dậy, bước đến ôm lấy Thẩm Lục Mạn. Cả hai thuận lợi tiến vào hoàng cung.
Hoàng cung có một tầng cấm chế yếu ớt, có lẽ là do các đời quốc sư dựng nên để bảo vệ. Nhưng đối với Kinh Ngạo Tuyết, một tu sĩ hậu kỳ Xuất Khiếu, nó mỏng manh chẳng khác nào tờ giấy.
Nàng không gây kinh động bất kỳ ai, dùng thần thức quét toàn bộ hoàng cung và nhanh chóng tìm ra tẩm cung của tiểu hoàng đế.
Đêm đã khuya, nhưng tiểu hoàng đế trong tẩm cung vẫn chưa ngủ.
Kinh Ngạo Tuyết lặng lẽ tiến vào cung điện, dựng một kết giới cách âm rồi nhẹ nhàng đáp xuống sàn. Cùng Thẩm Lục Mạn, nàng từ từ bước về phía chiếc giường lớn.
Giường được che bằng một lớp màn lụa mỏng. Qua lớp màn, Kinh Ngạo Tuyết có thể nhìn thấy một hắn bé đang ngồi trên giường, đầu vùi giữa hai đầu gối. Hắn chính là tiểu hoàng đế.
Kinh Ngạo Tuyết cố ý để tiếng bước chân thêm rõ ràng. Tiểu hoàng đế nghe thấy âm thanh, giật mình ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiếng động. Hắn trông thấy hai nữ tử trẻ tuổi đang sóng vai bước tới, như thể đang dạo bước trong vườn.
Một trong hai người có dung mạo tuyệt mỹ, toát lên cảm giác dễ gần. Còn người kia dịu dàng, đoan trang, nhưng lại mang theo vẻ lạnh lẽo khiến người khác không dám tiếp cận.
Tiểu hoàng đế nuốt nước bọt, vén màn, bước xuống giường, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, hỏi: “Các ngươi là ai? Sao lại vào được đây? Đến đây có việc gì?”
Hắn liếc nhìn ra ngoài, nơi các thị vệ vẫn đang nghiêm ngặt canh giữ tẩm cung của mình – một vị hoàng đế bù nhìn. Nhưng hai người này lại có thể xuất hiện trước mặt hắn trong tình huống như vậy, thậm chí cố ý để lộ tiếng bước chân. Điều này đã nói lên rất nhiều điều.
Kinh Ngạo Tuyết nhướng mày, nói: “Đừng lo, ta không có ý hại ngươi. Chỉ là đến thăm hậu duệ của cố nhân.”
Tiểu hoàng đế cau mày, ánh mắt lóe lên sự cân nhắc. Rồi như chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn liếm đôi môi khô, giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi… ngươi có phải tên là Kinh Ngạo Tuyết? Là vị đại năng tu sĩ mà tổ tiên ta từng quen biết?”
Kinh Ngạo Tuyết ngạc nhiên: “Ngươi biết ta? Tần Diệc Thư có kể chuyện của ta cho hậu duệ sao?”
Tiểu hoàng đế không ngờ người trước mặt thật sự là vị đại năng trong truyền thuyết. Thuở bé, hắn từng nghe mẫu hậu kể về nàng, nhưng khi đó, hắn chỉ nghĩ đó là câu chuyện mẫu hậu dùng để an ủi mình và các tỷ muội. Tuy nhiên, khi phụ hoàng biết chuyện, ông đã gọi hắn đến và xác nhận đó là sự thật.
Dù vậy, trong lòng hắn vẫn bán tín bán nghi, vì hắn nhận thấy ngay cả phụ hoàng cũng không hoàn toàn tin tưởng điều đó.
Chỉ có mẫu hậu là luôn kiên định tin rằng, nếu có một ngày hoàng tộc Tần thị lâm vào cảnh sinh tử tồn vong, chỉ cần bóp nát ngọc bội, bằng hữu đại năng của tổ tiên sẽ đến để cứu họ.
Thế nhưng… vài năm trước, khi vị đại tướng quân trung thành hy sinh trong chiến trận, hắn đã bóp nát ngọc bội, nhưng chưa từng thấy vị đại năng nào xuất hiện.
Hắn đã tuyệt vọng, dần nhìn rõ thực tế, và trong tuyệt cảnh đã cố gắng tìm cách đối phó với mối nguy lớn nhất triều đình – thái hậu.
Thái hậu không phải người bình thường. Hắn từng sai hoàng gia ám vệ ám sát bà, nhưng vào đêm đó, hắn chỉ nhìn thấy hàng chục thi thể của ám vệ.
Hắn cũng từng hợp tác với các đại thần trong triều, dùng sức mạnh của cấm vệ quân để giam lỏng thái hậu. Nhưng khi đến tẩm cung của bà, cảnh tượng máu chảy thành sông đã khiến hắn nhận ra sự thật.
Hắn hiểu rằng, thái hậu không phải người thường. Mục đích của bà là lật đổ triều đại, nhìn thấy chiến tranh đẫm máu bùng lên trên khắp đại lục, và chứng kiến hàng loạt dân chúng chết thảm. Đó chính là điều khiến bà vui sướng, hả hê.
Thái hậu chính là một con quái vật thực thụ.
Trong lòng tiểu hoàng đế, hắn đã gần như tuyệt vọng. Thái hậu cuối cùng cũng đưa bàn tay ác độc của mình đến duy nhất một người thân cận nhất còn lại của hắn – tiểu muội muội đáng yêu.
Muội muội tinh nghịch, xinh đẹp như ngọc tuyết. Trong khi các công chúa khác được hưởng những tháng ngày vui vẻ, nàng lại phải lấy thân tế trời. Nói nghe hoa mỹ, nhưng thực chất chẳng khác nào bước vào chỗ chết.
Ánh mắt tiểu hoàng đế tràn ngập phẫn hận. Khi nhìn về phía Kinh Ngạo Tuyết, hắn lộ vẻ hờ hững: “Ồ, là ngươi à.”
Thẩm Lục Mạn nhận ra sự giận dữ và tuyệt vọng trong mắt hắn. Sau một lúc suy nghĩ, nàng ra hiệu cho Kinh Ngạo Tuyết giữ bình tĩnh, rồi bước lên hai bước, nói: “Xin lỗi vì trước đây chúng ta bị ma tộc ở tu tiên giới làm trì hoãn hành trình. Thê lang của ta bị mắc kẹt ở một thế giới khác, mãi đến gần đây mới thoát ra được, nên không thể chú ý đến nhiều biến cố tại phàm nhân giới. Nhưng lần này chúng ta đến đây là để giúp hậu duệ của cố nhân – ngươi cũng nằm trong số đó.”
Nàng tiếp tục: “Ta nghe nói muội muội duy nhất của ngươi sẽ bị quốc sư đưa ra tế trời trước mặt hàng vạn người trong vài ngày tới. Chúng ta tuyệt đối sẽ không đứng nhìn chuyện này xảy ra. Hôm nay chúng ta đến đây để thăm hỏi ngươi. Sau khi cứu được muội muội ngươi, chúng ta sẽ quay lại gặp.”
Nói xong, Thẩm Lục Mạn định dẫn Kinh Ngạo Tuyết rời đi.
Kinh Ngạo Tuyết khẽ gật đầu, ném cho tiểu hoàng đế một chiếc vòng ngọc, nói: “Dùng dao rạch tay, nhỏ một giọt máu lên vòng ngọc này. Đây là một không gian chứa đồ, bên trong có một số vật dụng tự vệ và chữa bệnh. Ngươi cứ tự nhiên mà dùng.”
Nói xong, nàng ôm Thẩm Lục Mạn, quay người rồi biến mất ngay trước mặt tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế cầm lấy chiếc vòng ngọc. Hắn ấn móng tay vào da, để máu nhỏ xuống vòng ngọc. Một luồng sáng trắng dịu dàng lóe lên, và trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một không gian chứa đồ. Không gian này không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, tương đương với tẩm cung của hắn. Bên trong chứa đầy những vật phẩm kỳ lạ.
Hắn nhớ lại lời mẫu thân từng kể. Tổ hoàng đế có các hoàng tử, mỗi người đều sở hữu sức mạnh phi thường do thần linh ban tặng, nhờ đó dẫn dắt binh lính chinh chiến, giúp triều đình trở thành một trong những quốc gia hùng mạnh nhất.
Những sức mạnh đó, có lẽ đều do người bạn của tổ tiên – vị đại năng trước mắt – trao tặng.
Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt vừa rồi của mình, hắn cảm thấy áy náy. Trước đây, hắn từng trách móc vị đại năng này vì không xuất hiện cứu giúp. Khi gặp họ, hắn còn không giữ lễ phép của một hậu bối.
Hai vị đại năng không những không để tâm, mà còn tặng hắn những vật phẩm quý giá và mạnh mẽ đến vậy. Khuôn mặt tiểu hoàng đế bất giác nóng lên.
Là một thiếu niên xuất thân cao quý, nhưng hắn đã trải qua những khó khăn khắc nghiệt sau khi gia tộc gặp nạn. Hắn hiểu rõ rằng, trong tình cảnh này, chẳng còn mấy ai dám đứng về phía mình, dang tay giúp đỡ hay thể hiện thiện ý.
Thế nhưng, vị đại năng này lại giúp hắn một tay, còn hứa sẽ cứu muội muội hắn.
Gương mặt tiểu hoàng đế bừng sáng. Trái tim vốn băng giá của hắn dường như bắt đầu tan chảy, mang theo chút hơi ấm len lỏi trong lòng.
Tiểu hoàng đế thầm nghĩ: “Lần sau gặp lại, ta nhất định phải làm một hậu bối đúng mực, không được thất lễ như hôm nay.”
Khi Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn rời khỏi hoàng cung, họ không khỏi đưa mắt nhìn sâu về phía tẩm cung của thái hậu. Cả hai đều nhận ra luồng khí tức đặc biệt thuộc về ma tộc.
Điều này giúp giải đáp những nghi vấn trước đó. Tại sao thái hậu đột ngột lên ngôi, và tại sao bà ta lại thực hiện những hành động tàn hại dân chúng? Tất cả là vì bà ta không phải phàm nhân, mà là một ma tộc.
Cẩn thận suy nghĩ, hành vi của bà ta rất phù hợp với mục tiêu của Ma Yểm. Số lượng ma tộc mà Ma Yểm phái đến phàm nhân giới có hạn. Nếu chỉ dựa vào việc ăn thịt người, thì cả trăm năm cũng không thể tiêu diệt hết phàm nhân. Nhưng nếu chiếm giữ vị trí cao trong triều đình, lợi dụng quyền lực, họ có thể gây ra những tổn hại lớn hơn rất nhiều.
Chẳng phải hành động ứng phó với hạn hán của thái hậu đã khiến hàng triệu người chết đói hay sao? Một chiêu thức tàn độc vô cùng.
Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng. Sau khi rời hoàng cung, nàng cùng Thẩm Lục Mạn trở về khách sạn.
Thẩm Lục Mạn nói: “Chỉ riêng triều đình này như thế, hay tất cả các quốc gia phàm nhân đều bị ma tộc kiểm soát tầng lớp lãnh đạo? Ta để ý rằng, từ khi đến phàm nhân giới, hầu như không nghe được nhiều thông tin về ma tộc. Trong khi đó, ở tu tiên giới, ngay cả những người không thể tu luyện cũng biết về sự xuất hiện của ma tộc và phối hợp với các tu sĩ để phản công.”
Thẩm Lục Mạn tiếp tục: “Trước đây ta ở yêu giới, hiểu biết một chút về tu tiên giới nhưng lại bỏ qua phàm nhân giới. Nói cho cùng, đó cũng là sự thiếu sót của ta khi không quan tâm nhiều hơn đến Tần Diệc Thư và những người khác.”
Kinh Ngạo Tuyết nói: “Đừng tự trách mình. Tình hình phàm nhân giới so với tu tiên giới vẫn tốt hơn nhiều. Giờ thì chúng ta nên nhanh chóng đến Nam Thành, tìm quốc sư và công chúa. Nếu quốc sư đứng về phía thái hậu, rất có khả năng ông ta cũng là ma tộc.”
Nghe vậy, Thẩm Lục Mạn thở dài: “Nếu đã như vậy, chúng ta xuất phát ngay thôi.”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu. Sau khi để lại ít bạc trên bàn, nàng ôm Thẩm Lục Mạn và phóng ra ngoài qua cửa sổ.
Nam Thành không quá xa kinh thành. Với tốc độ của Kinh Ngạo Tuyết, họ nhanh chóng đến nơi khi trời vừa tảng sáng. Dù vậy, Kinh Ngạo Tuyết không biết nhiều về Nam Thành, cũng không rõ tiểu công chúa đang ở đâu. Nàng quyết định dùng cách cũ, đến khu vực phồn hoa để thu thập thông tin.
Từ xưa, khu phố phồn hoa luôn là nơi nhộn nhịp cả ngày lẫn đêm, và trong thời loạn lạc này cũng không ngoại lệ.
Trên đường đến thành, Kinh Ngạo Tuyết thấy xác chết la liệt, ngoài tường thành có ít nhất mười vạn người tị nạn. Họ không dám khóc lớn, nhưng vẫn có những đứa trẻ đói khát bật khóc, liền bị người lớn bịt miệng ngay lập tức.
Hạn hán kéo dài đến mức này, thậm chí còn xuất hiện hiện tượng ăn thịt lẫn nhau. Kinh Ngạo Tuyết chỉ quét thần thức qua một lần, liền không dám nhìn thêm.
Trong lòng nàng, sự căm phẫn đối với thái hậu và quan tham càng sâu sắc hơn.
Khi đến khu phố phồn hoa, cảnh tượng ánh đèn rực rỡ, nhộn nhịp náo nhiệt, khiến nàng có cảm giác như bước vào một thế giới khác.
Kinh Ngạo Tuyết khó kiềm chế nỗi lạnh lùng, bật cười khẩy. Nàng chọn một tửu lầu, bước vào và gọi một phòng riêng.
Tiểu nhị ở đây trông có vẻ thật thà. Kinh Ngạo Tuyết thử hỏi vài câu, nhưng hắn chỉ gãi đầu cười ngốc nghếch, hoặc không dám trả lời, hoặc đơn giản là không hiểu câu hỏi.
Kinh Ngạo Tuyết mỉm cười với tiểu nhị, nói: “Gọi quản sự của tửu lầu các ngươi đến đây.”
Tiểu nhị thật thà gật đầu, quay người vụng về đi gọi quản sự. Không lâu sau, quản sự bước vào. Trông dáng vẻ, ông ta có vài nét giống với tiểu nhị, hẳn là họ hàng. Cũng dễ hiểu vì sao một người không tinh ý như tiểu nhị lại được nhận vào làm việc ở tửu lầu.
Quản sự thấy Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn ăn mặc tuy giản dị, nhưng phong thái toát lên không giống người thường. Trong lòng ông ta không khỏi hồi hộp, tiến lên cáo lỗi: “Mong quý khách thứ lỗi. Cháu ta gần đây bị sốt, đầu óc có phần mơ hồ. Nếu làm phiền lòng quý khách, tại hạ thay mặt nó xin lỗi và xin tặng quý khách một chai rượu ngon nhất của tửu lầu, mong quý khách rộng lượng bỏ qua.”
Kinh Ngạo Tuyết chống cằm, thản nhiên nói: “Không sao cả. Ta chỉ muốn hỏi hắn vài chuyện thôi. Nhưng nghĩ lại, chắc ngươi biết rõ hơn. Để cháu ngươi lui xuống đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Nói rồi, nàng lấy ra một thỏi vàng, đặt trước mặt quản sự và phẩy tay. Cửa sổ đối diện dòng sông tự động đóng lại.
Quản sự trố mắt, đồng tử co rút. Hắn hiểu rằng mình đang đối mặt với một cao thủ. Không biết Kinh Ngạo Tuyết là tu sĩ, hắn nghĩ nàng là một bậc thầy võ đạo, tương tự như Tần Diệc Thư năm xưa. Tần Diệc Thư từng là một cao thủ võ đạo, thực lực ngang ngửa với tu sĩ giai đoạn Luyện Khí. Nếu đạt tới đỉnh cao, thậm chí còn có thể đối đầu với tu sĩ Trúc Cơ.
Quản sự lập tức bảo cháu mình lui xuống, tránh gây thêm rắc rối. Sau đó, theo lệnh của Kinh Ngạo Tuyết, ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng.
Kinh Ngạo Tuyết cầm thỏi vàng, lật qua lật lại, nói: “Ta hỏi, ngươi trả lời.”
Quản sự gật đầu lia lịa, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.
Kinh Ngạo Tuyết nói: “Ta là ám vệ của hoàng thất. Lần này đến Nam Thành là do bệ hạ lo lắng cho muội muội nên phái ta đến điều tra. Nhưng vì ta vừa từ biên giới trở về, không biết nhiều về tình hình ở Nam Thành, nên mọi chuyện khá rắc rối. Ngươi hãy kể cho ta tất cả những gì ngươi biết về tiểu công chúa.”
Quản sự không biết thật giả, nhưng gương mặt trở nên nghiêm nghị, lưng thẳng tắp, nói: “Thì ra là vậy, tại hạ bái kiến khâm sai đại nhân. Tiểu công chúa nàng…”
Sau khi nghe quản sự kể xong, Kinh Ngạo Tuyết phất tay bảo ông lui xuống.
Thẩm Lục Mạn hỏi: “Chúng ta sẽ đến phủ đệ nơi tiểu công chúa đang ở sao?”
Kinh Ngạo Tuyết đáp: “Tiểu công chúa quả nhiên không ở trong thành chủ phủ. Có vẻ ma tộc cũng không ngờ rằng tu sĩ lại can thiệp vào phàm nhân giới giữa lúc bận rộn như thế, nên thông tin quản sự cung cấp hẳn là thật. Dù vậy, dân thường vẫn không địch lại quân lính. Điều này chứng tỏ vương triều Tần gia không dễ dàng bị lật đổ.”
Nàng nói với vẻ cảm khái, sau đó cùng Thẩm Lục Mạn lên đường đến phủ đệ của thương nhân giàu nhất Nam Thành. Đây chính là nơi tiểu công chúa và quốc sư đang cư trú.
Thành chủ phủ, ngược lại, đã được chuẩn bị làm nơi tế trời vài ngày tới. Vì vậy, tiểu công chúa không thể ở đó. Nơi này đang được bài trí cẩn thận để phục vụ nghi lễ.