Chương 190: Phân Ma Đan
Kinh Ngạo Tuyết giận dữ trở về khách điếm. Khi nhìn thấy Thẩm Lục Mạn với gương mặt dịu dàng đang đợi mình, sự tức giận và ghê tởm trong lòng nàng dần chuyển thành nỗi không cam lòng và mệt mỏi.
Nàng tựa vào người Thẩm Lục Mạn, để đối phương vuốt ve mái tóc dài và bờ vai của mình. Thẩm Lục Mạn không hỏi nguyên nhân khiến nàng tâm trạng không tốt, cũng không truy vấn chuyện đã xảy ra ở phủ Quán Quân hầu.
Kinh Ngạo Tuyết hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người đối phương, tâm trạng dần bình tĩnh lại. Nàng cất giọng trầm ổn và kiên định: “Ta nhất định sẽ giết Ma Yểm. Ta muốn nàng ta phải chết!”
Thẩm Lục Mạn gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Đừng lo, một ngày nào đó, chúng ta sẽ làm được.”
Đôi mắt Kinh Ngạo Tuyết ánh lên vẻ sâu thẳm. Thẩm Lục Mạn chủ động nói: “Hòa thân công chúa rất ngoan ngoãn, đang ở căn phòng kế bên, chắc giờ đã nghỉ ngơi. Giờ mọi chuyện ở đây đã xong, chúng ta đưa nàng về hoàng cung thôi.”
Kinh Ngạo Tuyết khẽ đáp: “Ừm, như vậy, dòng dõi chính thống của Tần Diệc Thư cũng có kết cục tốt. Sau đó, chúng ta sẽ đến những quốc gia khác ở giới phàm nhân, tiện thể tìm hiểu tại sao chúng ta có thể nhận ra ma tộc, còn những người khác thì không.”
Thẩm Lục Mạn trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Thật ra trong lòng ta có một suy đoán mơ hồ, nhưng chưa vội. Đợi khi có cơ hội kiểm chứng ta sẽ nói. Nàng nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai chúng ta xuất phát.”
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu, đáp: “Nếu không còn việc gì, thì kết thúc sớm để còn giải quyết chuyện khác. Ở tu chân giới còn nhiều ma tộc và cả Ma Yểm đang chờ chúng ta, ta không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.”
Thẩm Lục Mạn gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi.”
Hai người đứng dậy tiến đến căn phòng kế bên. Hòa thân công chúa không ngủ được, lòng còn ngổn ngang nhiều suy nghĩ, vừa mừng rỡ, vừa sợ hãi. Khi biết Kinh Ngạo Tuyết định lập tức đưa mình trở về, ánh mắt nàng ánh lên niềm vui, ngoan ngoãn đi về phía Thẩm Lục Mạn, nhưng nhanh chóng bị làn sương mù mỏng từ tay đối phương khiến ngất đi. Kinh Ngạo Tuyết đặt nàng vào không gian Thanh Mộc Đỉnh, rồi đưa về hoàng cung.
Lúc này, trời sắp sáng. Tiểu hoàng đế, dưới sự giúp đỡ của Thái hậu, đang chuẩn bị lâm triều. Thái hậu thực chất là một đệ tử của Tiêu Dao Minh do Kinh Ngạo Tuyết cài vào, vì vậy tiểu hoàng đế rất tín nhiệm bà. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, sự hòa hợp giữa hai người đã rơi vào tầm mắt của các quan lại.
Dù chưa thấy rõ sự khác biệt lớn, nhưng mọi thứ đã bắt đầu có chuyển biến. Trong vài ngày này, thư tín và nhân lực tới kinh thành không ngớt. Tin rằng không lâu nữa, triều đình sẽ đón thêm những vị hiền thần quay về và loại bỏ được một số gian thần.
Kinh Ngạo Tuyết xuất hiện vào lúc tiểu hoàng đế đang dùng bữa sáng. Nhìn thấy nàng, hắn vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui xuống, rồi đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, nói: “Tiền bối, tỷ tỷ của ta… nàng ấy hiện giờ thế nào rồi?”
Kinh Ngạo Tuyết đáp: “Ta đã đưa nàng ấy trở về. Cụ thể thế nào, ngươi nên tự mình nói với nàng.”
Nói rồi, nàng đưa Hòa thân công chúa từ không gian Thanh Mộc Đỉnh ra, đặt nàng nằm trên trường kỷ. Một làn khói mỏng thoảng qua, đối phương dần tỉnh lại, mơ màng nhìn căn phòng quen thuộc mà xa lạ. Đến khi nghe tiếng gọi “Tỷ tỷ,” nàng quay đầu, nhìn thấy người đệ đệđã lâu không gặp.
Hai người vừa nhìn nhau, nước mắt lập tức tuôn trào, ôm chầm lấy nhau mà không nói nên lời.
Kinh Ngạo Tuyết nói: “Chuyện ở đây đã giải quyết xong, tiếp theo phải dựa vào chính các ngươi. Ta còn nhiều việc phải xử lý. Nếu sau này gặp rắc rối, có thể tìm đến đệ tử dưới trướng của ta, họ sẽ xem xét và giúp đỡ. Yên tâm đi.”
Tiểu hoàng đế nghẹn ngào, nói: “Ân đức của tiền bối, vãn bối cả đời không quên. Sau này ta nhất định sẽ trở thành một vị hoàng đế tốt, giống như tổ hoàng đế, để bách tính được an cư lạc nghiệp.”
Kinh Ngạo Tuyết mỉm cười, vỗ vai hắn, nói: “Được, ta sẽ chờ xem. Ta sẽ còn quay lại. Cố lên.”
Cố lên là gì? Tiểu hoàng đế không hiểu, nhưng hắn cảm nhận được sự khích lệ từ đối phương, liền phấn khởi gật đầu. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Kinh Ngạo Tuyết và thê tử ít lời của nàng biến mất khỏi hoàng cung.
Tiểu hoàng đế nắm lấy tay tỷ tỷ, nói: “Tỷ tỷ, những năm qua tỷ đã vất vả rồi. Sau này hãy ở lại hoàng cung, cùng ta và muội muội làm bạn.”
Hòa thân công chúa nước mắt đầy mặt, nghẹn ngào gật đầu đồng ý.
Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn bay ra khỏi hoàng cung. Một lúc sau, Thẩm Lục Mạn đề nghị: “Tiếp theo chúng ta hãy đến nước láng giềng phương Bắc. Chúng ta đi thẳng đến kinh thành, nơi đó có khả năng gặp ma tộc cao nhất.”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, hai người nhanh chóng hướng đến quốc gia phía Bắc. Quốc gia này là một dân tộc du mục, lãnh thổ rộng lớn, nhưng không giỏi canh tác, dân số không nhiều, song từng người dân đều dũng mãnh thiện chiến.
Kinh thành của họ cũng phản ánh rõ nét tính cách của quốc gia và người dân nơi đây. Nó trông giống như một pháo đài được xây từ đá, vô cùng kiên cố và vững chắc.
Kinh Ngạo Tuyết như thường lệ thuê phòng ở khách điếm, gọi vài món ăn đặc sản để thử. Qua những lời trò chuyện của người dân, nàng hiểu được rằng quốc gia này chiến tranh quanh năm suốt tháng với láng giềng. Dù thắng hay bại, họ luôn cắn được một phần lãnh thổ của đối phương để bồi đắp cho mình.
Đối với quốc gia này, chiến tranh chính là cách phát triển nhanh chóng và hiệu quả nhất.
Hoàng cung nằm ở vị trí cuối cùng trong kinh thành. Vị hoàng đế ngoài bốn mươi tuổi, có hơn mười hoàng tử khỏe mạnh, lực lưỡng. Các hoàng tử đều là những tướng quân dẫn quân ra trận, võ lực cao cường. Tuy nhiên, quan hệ giữa họ không mấy hòa hợp, ở trong kinh thành thường xuyên xảy ra xích mích, thậm chí là đánh nhau.
Hoàng đế không can thiệp, miễn là không có ai mất mạng. Cho dù hoàng tử nào bị chặt tay hay chân, ông cũng mắt nhắm mắt mở coi như không thấy. Vì vậy, tỷ lệ thương vong trong hoàng gia rất cao. Ban đầu, hoàng đế có hơn năm mươi hoàng tử, nhưng chỉ hơn mười người sống sót và trưởng thành.
Kinh Ngạo Tuyết rất tò mò về kiểu gia đình hoàng tộc này. Nàng gọi tiểu nhị lại hỏi, được biết thêm nhiều chuyện bí mật.
Sau bữa ăn, Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn ra phố dạo chơi. Dù cảnh sắc nơi đây không thể so với kinh thành hoặc vương thành mà họ từng đi qua, nhưng cũng mang một nét đẹp riêng. Kinh Ngạo Tuyết coi như đang du ngoạn, nàng chơi rất vui.
Tuy nhiên, nàng không quên nhiệm vụ chính. Khi màn đêm buông xuống, hai người lẻn vào hoàng thành một cách lặng lẽ.
Thần thức của Kinh Ngạo Tuyết quét qua, nàng phát hiện có ba luồng ma tức trong hoàng cung. Điều này khiến nàng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ ở quốc gia này, số lượng ma tộc lại nhiều nhất, dù rằng quốc gia này hoàn toàn không thể sánh bằng hai quốc gia trước đó.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng nhận ra phong cách chinh chiến tàn sát khắp nơi của quốc gia này rất phù hợp với sở thích của ma tộc. Chúng có thể ngang nhiên giết chóc trong giới phàm nhân mà không lo bị nghi ngờ.
Kinh Ngạo Tuyết không vội hành động, Thẩm Lục Mạn nắm lấy tay nàng, dùng thần thức trao đổi: “Lần này, chúng ta bắt một con còn sống.”
Kinh Ngạo Tuyết hiểu ý nàng. Thẩm Lục Mạn muốn tìm ra nguyên nhân vì sao chỉ có hai người họ có thể nhận ra ma tộc, trong khi những người khác lại không thể. Nếu tìm được lý do, thậm chí còn có thể giúp những tu sĩ khác cũng nhận biết được ma tộc. Điều này không chỉ phá vỡ âm mưu của Ma Yểm mà còn tác động lớn đến cục diện chiến tranh giữa tu sĩ và ma tộc ở tu chân giới.
Hoàng cung có ba tên ma tộc. Sau khi bàn bạc, Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn quyết định bắt kẻ có khí tức nhạt nhất, vì đó cũng là ma tộc mạnh nhất trong ba kẻ. Kinh Ngạo Tuyết thầm nghĩ: Có lẽ ma tộc càng mạnh, ma tức trên người chúng càng nhạt. Kết quả thử nghiệm từ kẻ mạnh nhất sẽ càng đáng tin cậy.
Ma tộc mạnh nhất này đang ở trong phạm vi cung điện của các hoàng tử. Sau khi xác định vị trí, Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn lặng lẽ tiến đến cung điện đó, né tránh sự canh gác của các thị vệ và những hoàng tử khác. Cuối cùng, họ tìm thấy kẻ đó ở một gian bên trái, chờ đợi lúc hắn ở một mình, sau đó khiến hắn bất tỉnh và đưa vào không gian Thanh Mộc Đỉnh.
Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn không rời khỏi hoàng cung mà trực tiếp tiến hành thử nghiệm ngay trong không gian Thanh Mộc Đỉnh.
Cửu Vĩ Linh Hồ và Huyễn Ảnh Linh Miêu nhìn ma tộc trước mặt, lúc này đã hiện nguyên hình, nói: “Ma tộc càng mạnh, hình dạng của chúng càng giống với con người. Thời thượng cổ, nhân loại được thiên đạo ưu ái, dù là giống loài yếu nhất, nhưng lại sinh sôi nảy nở không ngừng. Trong khi đó, các chủng tộc khác muốn tiến cấp cao tầng, phải hóa hình người. Ngay cả ma tộc bị trục xuất và phong ấn cũng không ngoại lệ.”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, hỏi: “Các ngươi có nhận ra ma tức trên người hắn không?”
Cửu Vĩ Linh Hồ lắc đầu, Huyễn Ảnh Linh Miêu vuốt mũi, đồng thanh đáp: “Không phân biệt được. Nếu không tận mắt chứng kiến, chúng ta cũng không thể nhận ra sự khác biệt giữa ma tộc và nhân tộc.”
Nghe vậy, Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày: “Quả nhiên, chỉ có ta và Thẩm Lục Mạn nhận biết được. Nhưng tại sao? Ở đây đều là người thân tín, ta sẽ nói thẳng. Ta không phải Kinh Ngạo Tuyết thật sự, mà là một kẻ xuyên không từ dị giới. Dị giới đó có lẽ là một tiểu thế giới linh khí mỏng manh. Còn vì sao ta có thể xuyên không đến thế giới này, ta không rõ. Nhưng vấn đề không phải là ta đến đây bằng cách nào, mà là trên người ta có gì đặc biệt.”
Cửu Vĩ Linh Hồ không biết nhiều về ký ức của Kinh Ngạo Tuyết, chỉ từng nghe Huyễn Ảnh Linh Miêu nói qua. Trong khi đó, Huyễn Ảnh Linh Miêu, khi đối đầu với Kinh Ngạo Tuyết, đã thông qua ảo cảnh mà biết toàn bộ quá khứ của nàng. Trong số ba người, nó là kẻ hiểu rõ Kinh Ngạo Tuyết nhất. Nó vẫy đuôi, nói: “Có phải do nguồn năng lượng đặc biệt trên người ngươi?”
Kinh Ngạo Tuyết ngập ngừng: “Ngươi đang nói đến mộc hệ dị năng?”
Khi Kinh Ngạo Tuyết thức tỉnh dị năng mộc hệ trong thời kỳ mạt thế, nàng từng gặp một số người khác cũng có dị năng tương tự. Tuy nhiên, dị năng của họ chỉ đủ để thúc đẩy cây trồng phát triển trên một diện tích nhỏ, lượng thức ăn tạo ra mỗi ngày chỉ đủ nuôi khoảng mười người.
Ngược lại, mộc hệ dị năng của nàng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Không chỉ có khả năng thúc đẩy cây trồng, dị năng của nàng còn được sử dụng để chiến đấu với những xác sống tiến hóa cấp cao, sức mạnh không hề thua kém kim hệ hay lôi hệ dị năng.
Khả năng thúc đẩy cây trồng của nàng vượt xa những người khác, chỉ cần một lần sử dụng, nàng có thể tạo ra lượng thực phẩm đủ nuôi sống hàng trăm, thậm chí hàng ngàn người. Cũng nhờ vậy, nàng trở thành một nhân vật có địa vị rất cao trong căn cứ của những người sống sót.
Ngoài ra, năng lực nổi bật nhất của nàng là khả năng chữa trị, có thể giúp bệnh nhân hồi phục ngay lập tức. Dù chưa đủ để chống lại loại virus ghê gớm từ xác sống, nhưng ngay cả những vết thương nghiêm trọng như gãy tay, gãy chân, nàng cũng có thể chữa lành hoàn toàn chỉ trong vài phút.
Có lẽ chính vì dị năng mộc hệ của nàng quá xuất chúng, khiến nhiều người thèm khát và ghen tị, cuối cùng nàng bị tầng lớp lãnh đạo của căn cứ hãm hại.
Kinh Ngạo Tuyết cúi mắt, không ngờ rằng sau khi đến dị thế giới này, mộc hệ dị năng của nàng vẫn tồn tại. Trải qua hơn trăm năm sinh sống tại Hồng Trạch Đại Lục, dị năng này đã giúp nàng rất nhiều. Thực tế, từ lâu nó đã đạt đến đỉnh cao của thời kỳ mạt thế, và bây giờ đã đạt cấp mười.
Dị năng mộc hệ trong cơ thể nàng tự động vận hành khắp toàn thân mà không cần kích hoạt, hòa quyện cùng linh khí trong người, không phân biệt được ranh giới.
Chính vì vậy, hiện tại nàng không cảm thấy mộc hệ dị năng có gì đặc biệt. Nhưng… liệu có phải như lời Huyễn Ảnh Linh Miêu nói, rằng khả năng phân biệt ma tộc của nàng là nhờ vào sự tồn tại độc nhất của dị năng mộc hệ?
Nghĩ đến đây, nàng không kìm được mà liếc nhìn Thẩm Lục Mạn. Trong số những người xung quanh nàng, Thẩm Lục Mạn là người thân cận nhất. Ngay từ những ngày đầu ở phàm nhân giới, nàng thường xuyên truyền mộc hệ dị năng cho Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi, khiến lượng dị năng mộc hệ trong cơ thể họ là nhiều nhất sau nàng. Thậm chí Tiểu Thụ cũng không có được lượng dị năng mộc hệ nhiều như vậy. Không phải nàng thiên vị, mà vì dị năng mộc hệ không có nhiều tác dụng trong tu chân giới, nên nàng đã bỏ qua điều này.
Thẩm Lục Mạn nhận ra ánh mắt của nàng, cũng đoán được suy nghĩ trong lòng. Thật ra, Thẩm Lục Mạn đã có suy đoán từ trước, chỉ là chưa xác định nên không nói ra. Nàng mỉm cười: “Có lẽ đúng là như vậy. Hãy nghĩ kỹ lại, mộc hệ dị năng trong cơ thể ngươi là năng lượng tinh thuần từ nguồn gốc của mộc. Nó tương đồng với năng lượng của các tinh linh cây trên Hồng Trạch Đại Lục. Việc phân biệt được ma tộc cũng không phải điều khó hiểu.”
Đôi mắt Kinh Ngạo Tuyết sáng lên, nàng nói: “Lời nói không đủ chứng minh. Chúng ta có thể thử nghiệm để xác nhận.”
Thẩm Lục Mạn nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Thử nghiệm thế nào?”
Kinh Ngạo Tuyết đáp: “Nếu thử nghiệm này thành công, kết quả sẽ rất quan trọng. Ta dự định luyện chế đan dược, bao bọc mộc hệ dị năng tinh thuần của ta trong đó, sau đó để các đệ tử Tiêu Dao Minh sử dụng. Khi họ vào hoàng cung tìm kiếm ma tộc, chúng ta sẽ có kết quả rõ ràng.”
Thẩm Lục Mạn rất đồng tình với đề nghị này, liền nói: “Cần ta làm gì?”
Kinh Ngạo Tuyết nói: “Mỗi người đảm nhận phần việc của mình. Ta giỏi luyện đan và chế phù, còn nàng giỏi luyện khí và bày trận. Ta nghĩ tu chân giới sắp sửa đối mặt với một trận cuồng phong bạo vũ nữa. Nàng hãy chuẩn bị thêm các pháp khí có sức công phá mạnh và những trận pháp tiện dụng, để khi phân phát cho đệ tử Tiêu Dao Minh hoặc thậm chí các tu sĩ khác, họ có thể an toàn hơn khi chiến đấu với ma tộc.”
Thẩm Lục Mạn suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Cũng được, vậy chúng ta đến phòng luyện đan và luyện khí trong không gian Thanh Mộc Đỉnh thôi.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu và Cửu Vĩ Linh Hồ thấy hai người chuẩn bị rời đi, vội nói: “Chúng ta cũng có thể giúp.”
Kinh Ngạo Tuyết khoát tay, cười nói: “Luyện đan một mình ta làm là đủ. Các ngươi đi hỗ trợ phu nhân của ta đi.”
Nói xong, nàng bước đi trước. Thẩm Lục Mạn nhìn hai linh thú với đôi mắt sáng rực đầy hy vọng, mỉm cười nói: “Cũng được, vậy phiền các ngươi nhé.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu và Cửu Vĩ Linh Hồ híp mắt cười, cùng Thẩm Lục Mạn đi đến phòng luyện khí.
Không khí bên phòng luyện khí rất sôi nổi, còn Kinh Ngạo Tuyết thì cẩn thận chọn lựa linh thảo trong sự trầm tư. Lần này nàng không định luyện chế loại đan dược quen thuộc, mà muốn tạo ra một loại đan dược có tính bao dung cực cao, đảm bảo sau khi nuốt vào, mộc hệ dị năng sẽ phát huy hiệu quả mà không bị cơ thể tu sĩ tự động hấp thụ. Điều này thực sự không dễ dàng.
Nàng bóp mũi, nghĩ thầm: Dù khó khăn, nhưng chỉ có cách cố gắng mà làm. Nếu thành công, hiệu quả sẽ rất đáng kể.
Kinh Ngạo Tuyết bắt đầu bế quan luyện đan. Nàng không ngừng thất bại, nhưng cũng không ngừng rút kinh nghiệm và thử lại. Huyễn Ảnh Linh Miêu và Cửu Vĩ Linh Hồ trở thành đối tượng thử nghiệm của nàng. Sau khi ăn đến vài chục viên đan dược thất bại, hai linh thú vừa thấy nàng xuất hiện liền không nhịn được muốn bỏ chạy.
Kinh Ngạo Tuyết đã không đếm nổi mình thất bại bao nhiêu lần. Dù có kiên nhẫn đến mấy, lúc này nàng cũng không tránh khỏi cảm giác thất bại và đau đầu.
Nàng bực bội ngồi xuống nền đất trong phòng luyện đan, nhìn đống linh thảo lộn xộn trước mặt, không kìm được mà thở dài.
Cố gắng thêm vài lần nữa, nàng vẫn liên tục thất bại. Cảm thấy rối bời, nàng rời khỏi phòng luyện đan, định đến phòng luyện khí để tìm Thẩm Lục Mạn. Nhưng nghĩ đến việc đối phương đang bận rộn làm việc, nàng lại không muốn quấy rầy.
Kinh Ngạo Tuyết lang thang trong không gian Thanh Mộc Đỉnh, vừa đi vừa suy nghĩ. Nàng đã rất quen thuộc với công dụng của các loại linh thảo, nhưng không tìm được loại nào có thể bảo vệ mộc hệ dị năng khỏi bị cơ thể hấp thụ qua kinh mạch và đan điền.
Đây quả thực là một vấn đề đau đầu.
“Chuyện đau đầu gì vậy?” Một giọng nói non nớt bất chợt vang lên bên tai nàng.
Kinh Ngạo Tuyết giật nảy mình, trừng lớn mắt nhìn tiểu hài nhi đang lộn ngược, lơ lửng trước mặt, thốt lên: “Ngươi!”
Tiểu hài nhi mặc áo yếm nghiêng đầu, đổi sang tư thế nằm sấp, nói: “Sao thế? Nói mới nhớ, lâu rồi không thấy ngươi, bận lắm à?”
Kinh Ngạo Tuyết thở dài, đáp: “Có chút bận.”
Tiểu hài nhi khúc khích cười, nói: “Nhìn ra được, mắt ngươi thâm quầng, mặt thì trắng bệch, trông thật đáng sợ.”
Kinh Ngạo Tuyết nghẹn lời, sau đó bất lực bĩu môi. Nàng có thể nói gì với một khí linh mới ra đời chứ?
Tiểu hài nhi trước mắt chính là khí linh Tân Diệp, nàng như đang trôi nổi trên một đám mây vô hình, hoàn toàn không để ý đến sự bối rối của Kinh Ngạo Tuyết. Tân Diệp ríu rít kể về những thành quả mà nàng đã đạt được trong thời gian Kinh Ngạo Tuyết bận rộn không có ở đây.
Nàng huyên thuyên không ngừng, Kinh Ngạo Tuyết cũng không ngắt lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
“Linh điền trong Thanh Mộc Đỉnh đã mở rộng ra rất nhiều. Trước đó ta từng nói với ngươi rằng số lượng con rối có lẽ không đủ, nhưng ngươi quá bận nên không để ý. Vì vậy, ta để chúng làm việc ngày đêm không nghỉ, nhưng vẫn không thể trồng hết linh điền. Thế nên ta nghe lời Miêu Nhi (Huyễn Ảnh Linh Miêu), chỉ trồng những linh thảo quý giá. Hiện giờ đã thu hoạch được vài đợt rồi, ta đều hái và cất giữ trong cung điện của mình. Ở đó có thể bảo quản tốt, khi nào cần, ngươi chỉ việc đến lấy.”
“… Còn nữa…”
“Linh tuyền bên kia cũng vậy…”
“… Còn mấy cây cổ thụ nữa, quả của chúng ngon lắm. Ta cũng hái được vài quả, ngươi có muốn thử không?”
Đôi mắt to tròn của nàng lấp lánh, cộng thêm nét mặt giống hệt Liễu Nhi, khiến cảm giác bực bội trong lòng Kinh Ngạo Tuyết lập tức tiêu tan. Nàng mỉm cười, nói: “Được, ngươi dẫn đường đi.”
Tân Diệp vui vẻ bay một vòng quanh nàng, tìm một chỗ trên vai nàng như muốn ngồi xuống, nhưng Kinh Ngạo Tuyết không cảm thấy bất kỳ trọng lượng nào.
Kinh Ngạo Tuyết dịu dàng nói: “Ngươi có thể vào lòng ta.”
Tân Diệp có chút động lòng, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ do dự, nói: “Ngươi không mệt sao? Ôm ta sẽ càng mệt hơn đó.”
Đúng là một tiểu hài nhi ngoan. Nụ cười trên gương mặt Kinh Ngạo Tuyết càng thêm dịu dàng. Nàng đáp: “Không sao đâu, ôm ngươi ta vẫn chịu được mà.”
Nghe vậy, Tân Diệp lập tức cười toe toét, nhảy vào vòng tay đang mở rộng của Kinh Ngạo Tuyết. Nàng khép tay lại, ôm chặt Tân Diệp vào lòng.
Kinh Ngạo Tuyết đã từng ôm trẻ con, đó là Liễu Nhi và Tiểu Thụ. Trong trí nhớ của nàng, còn có những tiểu hài nhi khác nữa, như con của Tần Diệc Thư khi nàng còn ở phàm nhân giới…
Kinh Ngạo Tuyết biết cách ôm để tiểu hài nhi trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, vì vậy Tân Diệp nằm gọn trong vòng tay nàng, khẽ thở dài một hơi, nói: “Ngươi thật tuyệt vời, nếu sau này có thể thường xuyên ôm ta ngủ thì tốt biết bao.”
Kinh Ngạo Tuyết ôm Tân Diệp, bước về phía khu rừng linh thụ trong không gian Thanh Mộc Đỉnh. Nàng bị lời nói của Tân Diệp làm cảm động, dự định hái vài linh quả về cho Thẩm Lục Mạn nếm thử, cũng để nàng thư giãn một chút.
Nghe lời đề nghị của Tân Diệp, nàng không dám hứa hẹn quá nhiều. Dù sao, một khi trở lại tu chân giới, nàng sẽ phải đối mặt với Ma Yểm và hàng ngàn ma tộc, không còn thời gian để thả lỏng bản thân. Nàng cụp mắt xuống, khẽ hứa: “Nếu ta có thời gian, ta sẽ ôm ngươi ngủ. Thế nào?”
Tân Diệp cười khúc khích trong lòng nàng, nói: “Ngươi thật tốt, không uổng công ta chăm chỉ gieo trồng trong Thanh Mộc Đỉnh. Ta mời ngươi ăn linh quả, hương vị rất ngon, còn ngon hơn cả những thứ trước đây ngươi mang đến trồng. Dù sao ta là khí linh, nên biết cách trồng linh thảo và linh thụ tốt nhất. Chỉ là…”
Nàng chu môi, vẻ mặt bỗng hiện lên sự bực bội. Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, hỏi: “Chỉ là sao?”
Tân Diệp mím môi, nói: “Những linh thảo và linh thụ khác đều phát triển rất tốt, chỉ có một vài thứ lại không được như vậy.”
Kinh Ngạo Tuyết tò mò, hỏi: “Là những thứ nào?”
Tân Diệp bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, đáp: “Đầu tiên là hoa sen trong linh tuyền. Đó là bông Cửu Trọng Thải Liên, nhưng mãi không nở hoa. Bông Băng Tuyết Linh Liên cũng chỉ biết chờ đợi nó, thật đáng tiếc.”
Kinh Ngạo Tuyết ngây người một lát mới nhớ ra hai đóa sen này vốn là chí bảo trong Thiên Nguyên Bí Cảnh. Dù đã qua hơn trăm năm, chúng đã phát triển khá nhiều nhưng vẫn chưa thức tỉnh, không biết khi nào mới có thể nở hoa.
Tân Diệp tiếp tục nói: “Ngoài hoa sen, còn có một cây non. Nhìn thì rất bình thường, nhưng mấy chục năm rồi vẫn chỉ là cây non, không lớn hơn cũng không chết, thật phiền phức.”
Cây non?
Kinh Ngạo Tuyết thực sự không nhớ nổi cây non này là gì. Nàng vốn không để ý, bởi những thứ phát triển trong không gian này nàng chưa cần dùng đến ngay. Linh thảo trong cung điện đã đủ để cung cấp cho vài tông môn sử dụng.
Thế nhưng, trong lòng nàng bỗng lóe lên một cảm giác khao khát, đến mức chính nàng cũng không hiểu vì sao. Nàng ngập ngừng hỏi: “Cây non đó mọc ở đâu? Có lẽ ta nên đến xem thử, biết đâu có thể giúp nó lớn nhanh hơn.”
Đôi mắt Tân Diệp sáng rực lên, nàng ngồi thẳng dậy trong vòng tay Kinh Ngạo Tuyết, nắm chặt lấy áo nàng, kích động nói: “Thật sao? Ta đã muốn biết nó rốt cuộc là thứ gì từ lâu lắm rồi. Nếu ngươi có thể giúp nó phát triển, thì không còn gì tốt hơn!”
Kinh Ngạo Tuyết nở nụ cười dịu dàng, nói: “Ừ, ta sẽ cố gắng. Ngươi dẫn ta đến xem đi.”
Tân Diệp phấn khích chỉ về phía trước, nói: “Ngay trong khu rừng kia, nó mọc ở chính giữa. Ta từng muốn nhổ nó nhưng không được, vì những linh thụ khác dường như rất thích nó, thậm chí còn phát sinh linh giác, ngăn cản ta động vào.”
Nghe lời nàng nói, Kinh Ngạo Tuyết càng thêm tò mò.
Nàng sải bước nhanh hơn, không bao lâu đã đến khu rừng. Nơi đây tràn ngập hương thơm ngọt ngào của linh quả chín mọng, khiến người ta không khỏi thèm thuồng.
Nhưng nàng nhịn không hái, mà theo sự chỉ dẫn của Tân Diệp tiến đến khu vực trung tâm của rừng.
Ở đây là một khoảng đất trống rộng lớn, tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh bao quanh một cây non nhỏ bé, tựa như tất cả đều đang bảo vệ cây non này.
Kinh Ngạo Tuyết cảm nhận được cảm xúc phát ra từ những linh thụ xung quanh. Khi linh thụ đạt đến cấp độ cao, chúng có thể sinh ra linh giác, giống như nàng từng thấy ở Thần Mộc Tông, nơi có một cây tinh linh kết nối chặt chẽ với toàn bộ Hồng Trạch Đại Lục.
Khoan đã! Thần Mộc Tông?!
Kinh Ngạo Tuyết bừng tỉnh, lập tức nhớ ra cây non này chính là từ hạt giống mà tinh linh của Thần Mộc Tông đã giao cho nàng. Cảm giác thiên đạo non nớt phát ra từ cây non giống hệt như khí tức mà tinh linh từng mang đến.
Nàng đã trồng hạt giống này tại khu vực giàu linh khí nhất trong không gian Thanh Mộc Đỉnh. Nhưng không ngờ, nó tự mình chạy đến trung tâm của khu rừng và được các linh thụ khác bảo vệ. Với địa vị của nó, việc được các linh thụ tôn kính là điều hiển nhiên.
Kinh Ngạo Tuyết không kìm được muốn tiến lại gần cây non, nhưng các linh thụ xung quanh lập tức vung những cành nhánh của mình. Dù không chạm vào nàng, chúng rõ ràng biểu hiện sự từ chối.
Thấy vậy, Kinh Ngạo Tuyết cũng không cố gắng ép buộc. Nàng chỉ đứng ở rìa khu vực, bước quanh cây non, ánh mắt không rời khỏi nó. Kỳ lạ thay, từ cây non này, nàng cảm nhận được một niềm vui mơ hồ lan tỏa, tựa như nó đang truyền cảm xúc đó sang nàng.
Tân Diệp, vốn đang ngoan ngoãn trong lòng nàng, bắt đầu ngọ nguậy muốn thoát ra. Nàng tỏ vẻ bất mãn với những linh thụ xung quanh, cho rằng chúng đã ở trong không gian Thanh Mộc Đỉnh thì không nên bài xích chủ nhân và khí linh của nơi này.
Mang theo cảm xúc giận dữ, Tân Diệp thoát khỏi vòng tay của Kinh Ngạo Tuyết rồi lao thẳng về phía cây non ở trung tâm.
Kinh Ngạo Tuyết lập tức vươn tay muốn giữ nàng lại, nhưng khí linh vốn không có hình thể cố định. Tân Diệp dễ dàng hóa thành hư vô, luồn qua tay nàng như không khí, rồi tái hiện hình dáng trong không trung, không ngừng lao về phía cây non.
Những linh thụ xung quanh cảm nhận được ý đồ thù địch từ Tân Diệp với cây non, lập tức bồn chồn lay động. Các nhánh cây giãn ra, như muốn quấn lấy Tân Diệp để ngăn cản nàng tiến gần cây non.
Tình hình vốn yên bình bỗng chốc bị hành động của Tân Diệp phá vỡ. Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, bước vài bước lên phía trước, định kéo Tân Diệp về nhưng nàng không chịu, cứ lẩn tránh và đấu trí với những nhánh cây của linh thụ.
Ngược lại, khi Kinh Ngạo Tuyết tiến vào khu vực trung tâm nơi cây non đứng, không chỉ không bị cây non bài xích, mà nàng còn cảm nhận được một cảm giác thân thiết rõ rệt như thể nó đang mời gọi nàng lại gần.
Kinh Ngạo Tuyết liếc nhìn Tân Diệp, lúc này vẫn đang lẩn quẩn đấu sức với những cành cây. Nàng mím môi, quyết định tiến về phía cây non.
Kỳ lạ thay, dù nàng đến gần hơn, các nhánh cây bảo vệ cây non không hề cản trở mà còn tự động tách ra, để lại một khoảng trống chỉ đủ cho nàng đi qua. Rõ ràng, chúng đang mời nàng tiến vào.
Lúc này, Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên nhận ra rằng những linh thụ không hề bài xích nàng, mà chỉ chống lại khí linh Tân Diệp. Có lẽ, đây chính là ý muốn của cây non.
Nàng nhướng mày, bước nhanh vài bước đến trước cây non. Cây chỉ cao đến đầu gối nàng, với khoảng mười chiếc lá thưa thớt mọc trên cành, trông có vẻ yếu ớt. Nhưng trên cành lại có rất nhiều chồi non đang chờ bung nở.
Dù nhìn bề ngoài có vẻ nhỏ bé, cây non này thực chất phát triển rất tốt. Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cây non này gắn liền với khí vận của Hồng Trạch Đại Lục, là cây nguồn gốc sự sống. Một ngày nào đó, khi nàng dẫn mọi người trở về Hồng Trạch Đại Lục, cây này cũng phải được mang về vùng đất sạch sẽ ấy.
Cây non phát ra một luồng khí tức ôn hòa và vui mừng, những chiếc lá xanh mướt khẽ đung đưa trong gió, như đang chào hỏi nàng.
Kinh Ngạo Tuyết không kìm được, cúi xuống, dùng ngón tay chạm nhẹ vào cây non. Lập tức, nàng cảm nhận được sự yêu mến rõ ràng từ nó. Nụ cười thoáng hiện trên gương mặt nàng.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của nàng biến thành hoảng sợ, cơ thể ngã khuỵu xuống đất.
Lý do rất đơn giản: khi nàng chạm vào, cây non liền hấp thụ mộc hệ dị năng và linh khí tinh thuần trong cơ thể nàng với tốc độ kinh hoàng. Chỉ trong nháy mắt, hơn một nửa dị năng mộc hệ trong người nàng đã bị nó hút cạn.
Kinh Ngạo Tuyết hoàn toàn không kịp phản ứng. Tân Diệp nhận ra điều bất thường, lập tức điên cuồng vùng vẫy, nhưng lại bị các nhánh cây quấn chặt hơn, không thể làm gì được.
Tình hình trở nên nguy cấp. Nếu cây non tiếp tục hấp thụ, ngay cả sinh mệnh lực trong cơ thể nàng cũng sẽ bị hút sạch.
Sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm trán, đan điền đau nhói, kinh mạch cũng trở nên khô khốc. Ngón tay nàng bị một chiếc lá non quấn chặt. Dù đó chỉ là một chiếc lá mỏng manh, Kinh Ngạo Tuyết lại hoàn toàn không thể cử động.
Cho đến khi nàng kiệt sức và ngất đi, cây non tham lam kia mới dường như nhận ra điều gì, nhẹ nhàng buông tay nàng ra.
Cả thân cây bắt đầu tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, những tia sáng ấy ngày càng rực rỡ. Một làn sóng năng lượng lan ra từ ánh sáng, phần lớn chảy ngược vào cơ thể Kinh Ngạo Tuyết, phần còn lại được các linh thụ xung quanh hấp thụ.
Các linh thụ xung quanh lúc này không còn bận tâm đến việc trói buộc Tân Diệp nữa. Chúng như được tiếp thêm sức sống, vươn rộng cành lá, không ngừng hấp thụ ánh sáng xanh biếc rực rỡ từ cây nhỏ đang tỏa ra.
Tân Diệp tức tối đến mức quên mất rằng mình có thể bay, nàng lao nhanh về phía Kinh Ngạo Tuyết bằng đôi chân nhỏ xíu của mình. Thấy Kinh Ngạo Tuyết nhắm hờ đôi mắt, rõ ràng đã mất ý thức, nàng giận dữ nhìn cây nhỏ, lập tức định nhổ bật nó khỏi mặt đất trong không gian Thanh Mộc Đỉnh. Nàng không muốn một kẻ gây tai họa như thế tồn tại trong thế giới của mình.
Tuy nhiên, lớp ánh sáng xanh biếc bao quanh cây nhỏ không chỉ là năng lượng phát ra, mà còn là một lớp bảo vệ vô cùng vững chắc, giữ nó an toàn trước bất kỳ ý đồ tấn công nào từ Tân Diệp.
Tân Diệp chỉ có thể trơ mắt nhìn cây nhỏ trong lớp ánh sáng xanh biếc không ngừng phát triển. Thân cây ngày càng cao, những nụ non trên cành lần lượt bung nở thành lá xanh. Cuối cùng, nó lớn lên thành một cây nhỏ cao ngang người trưởng thành thì mới dừng lại.
Cây nhỏ vươn một nhánh cây mềm mại, vượt qua Tân Diệp, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Kinh Ngạo Tuyết, âu yếm cọ vào má nàng. Một luồng sinh khí dồi dào tuôn vào cơ thể Kinh Ngạo Tuyết, nuôi dưỡng kinh mạch và đan điền. Nàng cảm thấy toàn thân như được ngâm trong nước ấm, thoải mái vô cùng.
Dần dần, Kinh Ngạo Tuyết mở mắt, nhìn thấy những chiếc lá non trước mặt. Nàng đưa tay chạm vào, khẽ nói: “Hóa ra là như vậy.”
Ý thức của cây nhỏ, cùng với năng lượng mà nó phát ra, được truyền trực tiếp vào tâm trí nàng.
Cây nhỏ cần nguồn năng lượng sinh mệnh thuần khiết từ thiên đạo, tức là năng lượng gốc của mộc chi nguyên, để phát triển và lớn mạnh. Trong không gian Thanh Mộc Đỉnh, dù có thể trồng linh thảo và linh thụ, nhưng đây không phải năng lượng từ thiên đạo. Vì vậy, cây nhỏ chỉ có thể phát triển đến mức một cây non yếu ớt như trước, đó là giới hạn của nó.
Bản năng sinh tồn của sinh vật là sống sót và sống tốt. Cây nhỏ chỉ có thể hấp thụ năng lượng gốc mộc chi nguyên từ cơ thể Kinh Ngạo Tuyết để phát triển. Nhờ vậy, nó đã đạt đến giai đoạn mở ra linh trí.
Trước đây, việc nó hành động mà không xin phép là do chưa hiểu tính cách của Kinh Ngạo Tuyết, nên mới hành xử như vậy. Giờ đây, sau khi hấp thụ năng lượng, nó không giữ riêng cho mình mà còn hoàn trả lại năng lượng dư thừa cho Kinh Ngạo Tuyết và các linh thụ xung quanh.
Thực ra, Kinh Ngạo Tuyết cũng không mất đi nhiều. Nàng xoa nhẹ lên cây nhỏ đang làm nũng bên mình, thở dài nói: “Lần sau nói thẳng ra là được, không cần hành xử như vừa rồi. Ta không thích.”
Cây nhỏ ngoan ngoãn đung đưa nhánh lá, như đang gật đầu.
Tân Diệp thấy vậy, chống nạnh, tức giận nói: “Kinh Ngạo Tuyết, ngươi định tha cho nó thật sao? Rõ ràng nó vừa mới định hại ngươi! Thứ quái vật như thế này, Thanh Mộc Đỉnh của ta không thể nuôi dưỡng nổi. Ta sẽ nhổ nó lên và ném ra ngoài!”
Cây nhỏ nghe thấy lời Tân Diệp nhưng không tỏ ra sợ hãi. Nó dùng một cành cây nhẹ nhàng gãi vào eo của Tân Diệp, khiến nàng không thể nhịn được mà bật cười khanh khách.
Kinh Ngạo Tuyết mỉm cười, nói: “Được rồi, tha cho nó đi. Ta sẽ để nó tiếp tục sống trong Thanh Mộc Đỉnh. Khi chúng ta trở về Hồng Trạch Đại Lục, ta sẽ tìm cho nó một nơi thích hợp để nó tự do phát triển.”
Cây nhỏ tỏ vẻ cảm kích, nhẹ nhàng cọ cành lá lên người Kinh Ngạo Tuyết. Như một món quà đáp lễ, nó tách ra một nhánh cây đưa đến trước mặt nàng. Kinh Ngạo Tuyết bối rối đưa tay ra, nhánh cây cùng những chiếc lá trên đó rơi vào tay nàng.
Nhìn chỗ nhánh cây gãy, nàng thấy dòng chất lỏng đỏ sẫm như máu chảy ra từ bên trong.
Kinh Ngạo Tuyết mấp máy môi, nói: “Cảm ơn.”
Nàng cầm nhánh cây trong tay, chưa biết phải xử lý thế nào. Cây nhỏ truyền ý niệm vào đầu nàng, giọng non nớt và ngây thơ vang lên: “Hữu dụng, lấy đi, giúp ích.”
Kinh Ngạo Tuyết không kìm được mỉm cười, cảm ơn lòng tốt của nó. Dù trong thời kỳ thượng cổ, cũng chưa từng nghe nói dùng nhánh cây từ Cây Sự Sống để luyện đan hay luyện khí, hoặc nếu có, thì những kiến thức đó đã sớm thất truyền trong dòng chảy thời gian.
Nàng không rõ nhánh cây này và lá cây có thể dùng vào việc gì, nhưng trước mắt cứ giữ lại.
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy đã ở đây quá lâu, cũng đến lúc phải trở về. Nàng ôm lấy Tân Diệp, lúc này đang khóc nức nở vì ấm ức. Khuôn mặt nàng ta đầy nước mắt, nhưng khi thấy Kinh Ngạo Tuyết chuẩn bị rời đi, vẫn không quên lườm cây nhỏ một cái, như thể thề rằng sẽ quay lại “tính sổ” với nó.
Kinh Ngạo Tuyết quay người, nhìn quanh và nhận ra những linh thụ xung quanh đã phát triển gấp đôi nhờ ánh sáng xanh biếc mà cây nhỏ vừa tỏa ra. Hương thơm từ trái cây chín mọng càng thêm đậm đà, lan tỏa khắp không gian, khiến nàng không thể cưỡng lại mà đưa tay hái một quả.
Quả cây trong suốt, lấp lánh như ngọc, to tròn hơn hẳn trước đây. Dường như chỉ cần bóp nhẹ, chất nước thơm ngọt sẽ chảy ra.
Kinh Ngạo Tuyết đưa quả cây cho Tân Diệp. Nàng vẫn đang giận vì việc Kinh Ngạo Tuyết để cây nhỏ ở lại, nhưng khi thấy quả linh quả, dù mặt vẫn cau có nhưng tay lại nhận lấy, cắn một miếng lớn như trút giận.
Vị ngọt dịu dàng lan tỏa khắp khoang miệng, khiến Tân Diệp kinh ngạc mở to mắt. Nàng chìa quả linh quả đã bị cắn một miếng ra trước mặt Kinh Ngạo Tuyết, nói: “Ngươi ăn thử đi, Kinh Ngạo Tuyết. Cái này ngon lắm, ngon hơn trước kia nhiều.”
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt cười, cúi đầu cắn một miếng. Hương vị quả nhiên ngon hơn bất kỳ linh quả nào nàng từng nếm thử.
Nàng không kìm được, lần lượt hái thêm quả từ từng cây linh thụ, dự định mang về cho Thẩm Lục Mạn nếm thử.
Sau khi đặt những quả linh quả hái được vào vòng tay trữ vật, Kinh Ngạo Tuyết chuẩn bị rời đi. Tân Diệp nhảy ra khỏi vòng tay nàng, vỗ vỗ cái bụng nhỏ, nói: “Ta không về nữa, ta sẽ ở đây ăn thêm. Phải ăn cho bõ tức mới được!”
Nói xong, nàng vẫy đôi tay trắng trẻo, nhảy lên một cây linh thụ, “phá phách” những quả linh quả. Thế nhưng, khác với lần trước, những linh thụ không phản kháng mà còn chủ động vươn cành mang linh quả đến trước mặt nàng, mặc nàng hái tùy thích.
Thấy vậy, Tân Diệp kiêu ngạo hừ một tiếng, ôm lấy một quả linh quả để ngửi, nhưng không tiếp tục hái thêm.
Kinh Ngạo Tuyết mỉm cười, dùng thuật di chuyển tức thời trở về phòng luyện khí. Thấy Thẩm Lục Mạn, Huyễn Ảnh Linh Miêu và Cửu Vĩ Linh Hồ vẫn bận rộn, nàng đặt những quả linh quả lên bàn đá ngoài phòng. Hương thơm ngọt ngào của linh quả nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, chắc chắn khi Thẩm Lục Mạn và những người khác nhận ra sẽ ra ngoài để thưởng thức.
Kinh Ngạo Tuyết trở về phòng luyện đan, nhìn thấy đống hỗn độn khắp nơi, tâm trạng vốn đang thoải mái lại sụt giảm ngay lập tức.
Nhớ đến việc mình vẫn chưa tìm ra cách lưu trữ mộc hệ dị năng, chứ đừng nói đến việc luyện chế thành đan dược, nàng không khỏi cảm thấy chán nản.
Nàng tự nhủ: Thời gian quý báu, nếu thật sự không thể làm được, ta không thể tiếp tục lãng phí thêm nữa.
Đứng ngẩn ngơ ở cửa một lúc, nàng thở dài, bắt đầu dọn dẹp căn phòng bừa bộn mà mình vừa sử dụng. Vừa thu dọn, nàng vừa suy nghĩ xem còn linh thảo nào có thể dùng được. Đột nhiên, nàng nhớ ra nhánh cây và lá mà cây nhỏ đã tặng mình.
Kinh Ngạo Tuyết lấy nhánh cây từ vòng tay trữ vật ra. Dù đã tách khỏi cây nhỏ, nhánh cây và lá vẫn tỏa ra sinh khí mạnh mẽ. Nàng cảm nhận được loại sinh khí này giống hệt mộc hệ dị năng trong cơ thể mình. Điều này cũng không có gì lạ, vì nhánh cây vốn đã phát triển nhờ hấp thụ mộc hệ dị năng thuần khiết của nàng – chính là năng lượng gốc của mộc chi nguyên.
Nếu sử dụng nhánh cây có cùng nguồn gốc, liệu có thể luyện chế đan dược để lưu trữ mộc hệ dị năng không?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu nàng, khiến Kinh Ngạo Tuyết ngạc nhiên mở to mắt. Không chần chừ, nàng đẩy đống linh thảo dư thừa cạnh lò luyện đan sang một bên, bắt đầu thử nghiệm ngay với nhánh cây và lá.
Dù có ý tưởng, việc luyện chế đan dược không thể hoàn thành chỉ trong một lần.
Sau hơn trăm lần thử, nhánh cây gần như bị tiêu hao hết, cuối cùng nàng cũng luyện chế thành công một viên đan dược.
Viên đan dược phát ra ánh sáng xanh biếc giống hệt mộc hệ dị năng trong cơ thể nàng. Ánh sáng ấy phản chiếu trong đôi mắt rạng rỡ của nàng. Kinh Ngạo Tuyết đứng dậy, không quan tâm đến những vết bẩn dính trên người, chạy vội ra ngoài phòng luyện khí.
Nàng gọi lớn: “Cửu Vĩ Linh Hồ, mau đến thử viên đan dược ta vừa luyện chế!”
Tiếng gọi của nàng không chỉ khiến Cửu Vĩ Linh Hồ nghe thấy, mà cả Thẩm Lục Mạn và Huyễn Ảnh Linh Miêu cũng bước ra từ phòng luyện khí.
Họ trông cũng lôi thôi không kém gì nàng. Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, không nhịn được cười. Thẩm Lục Mạn tiến lên, hỏi: “Thành công rồi sao?”
Kinh Ngạo Tuyết ôm lấy nàng, kích động nói: “Thành công rồi! Ít nhất là ta nghĩ vậy. Bây giờ cần phải thử nghiệm thực tế.”
Cửu Vĩ Linh Hồ nhảy lên vai Kinh Ngạo Tuyết, há miệng nuốt viên đan dược mà nàng đưa qua. Nó nuốt rất nhanh. Kinh Ngạo Tuyết căng thẳng hỏi: “Thế nào rồi?”
Cửu Vĩ Linh Hồ nghiêng đầu, híp mắt cười nói: “Không có vị gì, không ngọt.”
Kinh Ngạo Tuyết trợn mắt, lườm nó một cái, nói: “Ai hỏi ngươi chuyện đó! Đi, chúng ta đến chỗ giam ma tộc để thử xem viên đan dược này có hiệu quả không.”
Kinh Ngạo Tuyết dẫn đoàn người, trong nháy mắt đã đến được khu vực được ví như Đào Hoa Nguyên. Huyễn Ảnh Linh Miêu đặt ma tộc đang bất tỉnh xuống trước mặt họ. Cửu Vĩ Linh Hồ nhắm mắt, khẽ động mũi ngửi rồi cau mày nói: “Có một mùi… rất khó diễn tả, giống như mùi tanh hôi của máu thối rữa. Đây chính là mùi của ma tức sao?”
Nghe vậy, Kinh Ngạo Tuyết nhắm mắt lại, cố ngửi thử. Trước đây, nàng chỉ cảm thấy ma tức rất rõ ràng và khó chịu, nhưng chưa từng chú ý xem nó thực sự có mùi gì.
Thẩm Lục Mạn thì đáp lại chắc chắn: “Đúng vậy, đây chính là mùi của ma tức. Xem ra đan dược đã luyện chế thành công rồi.”
Kinh Ngạo Tuyết cũng nhận ra mùi của ma tức, không kìm được mà bật cười sảng khoái: “Cuối cùng cũng thành công rồi! Phu nhân, nàng hãy triệu tập toàn bộ đệ tử Tiêu Dao Minh mà chúng ta mang theo khi đến phàm nhân giới. Ta sẽ luyện thêm vài lò đan dược nữa. Sau đó, chúng ta sẽ phân phát cho họ để xử lý các vấn đề ở phàm nhân giới. Còn chúng ta, sẽ lập tức lên đường trở về tu chân giới.”
Phàm nhân giới đã có ma tộc trà trộn, thì tu chân giới cũng khó mà bình yên.
Thẩm Lục Mạn gật đầu đồng ý và lập tức thực hiện nhiệm vụ. Trong khi Kinh Ngạo Tuyết luyện thêm đan dược, Thẩm Lục Mạn đã triệu tập tất cả các đệ tử lại.
Họ vẫn ở trong hoàng thành của quốc gia này, nên không thể để đệ tử tập trung trong hoàng cung vì sẽ gây chú ý. Dù các tu sĩ có thực lực mạnh mẽ, nhưng không cần thiết phải va chạm với hoàng quyền của phàm nhân giới. Vì vậy, các đệ tử được tập trung tại các khách điếm trong thành.
Sau khi luyện chế thành công hơn trăm viên đan dược, Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn bước ra từ không gian Thanh Mộc Đỉnh, đến khách điếm để gặp các đệ tử.
Nàng phân phát đan dược cho mỗi người, đảm bảo rằng ai cũng có ba viên để phòng trường hợp khẩn cấp. Ban đầu, các đệ tử không biết công dụng của loại đan dược này, nhưng vì tin tưởng tôn chủ và phó tôn chủ, họ không chút do dự mà nuốt xuống.
Kinh Ngạo Tuyết chờ một lúc rồi nói: “Hãy mở rộng thần thức, cẩn thận quan sát khí tức trong hoàng cung, sau đó cho ta biết các ngươi cảm nhận được điều gì.”
Các đệ tử nhìn nhau bối rối. Một đệ tử có thực lực cao nhất lên tiếng đầu tiên, hơi ngập ngừng: “Ta cảm nhận được hai luồng khí tức kỳ lạ. Chúng giống khí tức của ma tu từng giết người không ghê tay, nhưng lại khác biệt. Hai luồng khí tức này đặc quánh và đáng sợ hơn rất nhiều.”
Những đệ tử khác cũng lần lượt báo cáo, nội dung đều tương tự.
Đệ tử đầu tiên lên tiếng hỏi, giọng đầy tò mò: “Tôn chủ, hai luồng khí tức đó rốt cuộc là gì?”
Thực ra, họ cũng muốn hỏi thêm về tác dụng của loại đan dược vừa uống, vì rõ ràng cảm nhận khí tức kỳ lạ là do đan dược mang lại.
Kinh Ngạo Tuyết không giấu giếm, nói rõ ràng: “Những luồng khí tức các ngươi vừa cảm nhận được chính là ma tức. Còn loại đan dược mà các ngươi vừa uống là do ta luyện chế, có công dụng nhận biết khí tức của ma tộc.”
Các đệ tử sau khi nghe Kinh Ngạo Tuyết giải thích, vẻ mặt lập tức thay đổi. Kể từ khi đến phàm nhân giới, họ đã mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó bất thường. Lúc trước, khi Kinh Ngạo Tuyết giao nhiệm vụ tìm kiếm ma tộc trong tu chân giới, họ hoàn toàn không biết cách nhận diện chúng. Không ngờ, vấn đề nan giải này đã được Kinh Ngạo Tuyết tự mình giải quyết.
Loại đan dược có thể phân biệt ma tộc này, nếu mang về tu chân giới, chắc chắn sẽ có giá trị to lớn, thậm chí đủ khả năng xoay chuyển cục diện chiến tranh giữa tu sĩ và ma tộc.
Các đệ tử đồng loạt tán thưởng tài nghệ luyện đan xuất chúng của Kinh Ngạo Tuyết. Nàng chỉ tay về phía họ, dặn dò: “Còn hai viên đan dược, các ngươi giữ lấy. Tiếp theo, vẫn hành động theo mệnh lệnh ban đầu, tìm ra ma tộc trong phàm nhân giới, âm thầm tiêu diệt chúng. Đừng gây ra xáo trộn trong phàm nhân giới. Khi xong việc ở tu chân giới, ta sẽ đích thân trở lại đón các ngươi.”
Các đệ tử đồng thanh tuân lệnh, nhìn theo bóng dáng Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn rời đi.
Kinh Ngạo Tuyết quay lại kinh thành một lần nữa, gặp mặt ba hậu duệ trực hệ của Tần Diệc Thư. Nàng để lại một số “Phân Ma Đan” đã luyện chế, sau đó nhanh chóng lên đường trở về tu chân giới.
Lần này, đích đến của họ là hậu sơn của Thần Mộc Tông. Kinh Ngạo Tuyết cần luyện chế thêm nhiều Phân Ma Đan, nhưng nguồn tài nguyên từ cây nhỏ trong Thanh Mộc Đỉnh là không đủ. Lựa chọn thay thế chính là những di tích của Thần Mộc tại hậu sơn Thần Mộc Tông, nơi cung cấp nguyên liệu luyện đan tốt nhất hiện tại.
Nàng cần tận dụng thời gian để thu thập nguyên liệu trước khi di tích Thần Mộc bị phá hủy trong cuộc xung đột giữa tu sĩ và ma tộc.
Trong khi đó, tại Đông Hoa Quần Sơn, Ma Yểm, người đã bế quan nhiều năm, vừa xuất quan. Nghe tin từ thuộc hạ ma tộc, nàng khẽ lẩm bẩm: “Thiên Đạo Chi Tử đã trở về, cuối cùng thì…”
Mọi chuyện đã có thể chính thức bắt đầu!