Chương 197: Hôn mê
Trải qua hơn nửa tháng hỗn chiến, dù đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, các vị đại năng cũng đã thân tâm mệt mỏi.
Kinh Ngạo Tuyết ra lệnh cho mọi người tạm nghỉ chân tại chỗ này, theo lệ thường phái Huyễn Ảnh Linh Miêu và Cửu Vĩ Linh Hồ tiến lên trước thăm dò tin tức. Càng đi sâu vào, số lượng Ma tộc càng nhiều, thực lực cũng mạnh hơn, không thể sơ suất.
Trong đội ngũ cũng đã xảy ra thương vong, một người không may bị một ma thú cắn đứt đầu mà tử vong, chết thảm vô cùng. Dù sau đó mọi người đánh lui được ma thú, nhưng tinh thần ai nấy cũng trầm xuống.
Vì vậy, Kinh Ngạo Tuyết ra lệnh mọi người nằm xuống nghỉ ngơi một giấc. Dù tu sĩ không cần ngủ, nhưng việc ngủ vẫn có thể giảm bớt cảm giác áp lực. Nàng còn đặc biệt chuẩn bị Mê Hồn Yên, khiến những tu sĩ không chịu nghe lời cũng bị hôn mê.
Nàng bố trí một trận pháp phòng ngự nghiêm ngặt cùng ảo trận xung quanh, đảm bảo an toàn cho các tu sĩ, những người còn lại mới chịu ngoan ngoãn nằm xuống. Nhờ khói mê lơ lửng trong không trung, chẳng bao lâu, mọi người đều chìm vào giấc ngủ.
Thấy vậy, nàng đi sang một bên, cùng Vạn Thành Chí và mấy vị đại năng tu sĩ thương lượng đối sách tiếp theo.
Vạn Thành Chí, chưởng môn của Ngự Thú Tông, rất có kinh nghiệm trong việc đối phó với ma thú, địa vị của hắn trong lòng mọi người cũng ngày càng cao. Những ngày sau, bọn họ sẽ còn đối mặt với nhiều loại ma thú khác nhau, kinh nghiệm phong phú của Vạn Thành Chí là điều không thể thiếu.
Vạn Thành Chí nói: “Tiền bối, nhờ có ngài mà ta mới giữ được mạng này.”
Hắn đang nhắc tới chuyện vừa xảy ra khi đối phó ma thú. Con ma thú đó có hình dáng tương tự loài rắn, nhưng lại mọc bảy cái đầu, thân hình cao lớn đến tận mây, thực lực vô cùng cường hãn. Thêm vào đó, nó còn có thể chỉ huy những ma thú khác chiến đấu, khiến việc đối phó trở nên vô cùng khó khăn. Chính nó là kẻ đã cắn chết vị tu sĩ trong đội ngũ.
Vạn Thành Chí suýt chút nữa đã trúng kế của con ma thú này. May mà Kinh Ngạo Tuyết ở gần hắn, lập tức chém đứt đầu con ma thú, dùng thần hỏa thiêu hủy cái đầu của nó. Nhờ vậy, phần đứt lìa không biến thành một loại ma thú khác.
Kinh Ngạo Tuyết đáp: “Không có gì, chúng ta vốn nên tương trợ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn.”
Lão giả bên cạnh đang nghiên cứu bản đồ, nói: “Tiền bối, hiện giờ chúng ta đang ở vị trí này. Đi thêm vài ngày nữa là có thể đến được Cổng Ma Giới.”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, nói: “Chỉ là, e rằng Ma tộc phía trước sẽ vô cùng khó đối phó. Chúng ta không được lơ là, nhất định phải cẩn thận từng bước.”
Mọi người đồng loạt gật đầu. Kinh Ngạo Tuyết đưa tay xoa trán, nói: “Các ngươi cũng nghỉ ngơi một lát đi. Có ta ở đây, không sao đâu.”
Một người trong nhóm lên tiếng: “Tiền bối, chi bằng để ta sai khôi lỗi canh gác, tiền bối cũng nên nghỉ ngơi đôi chút. Dù sao những ngày qua, tiền bối đã bỏ công sức nhiều nhất, vất vả nhất. Nếu không nghỉ ngơi, e rằng tinh lực sẽ cạn kiệt.”
Nghe vậy, Kinh Ngạo Tuyết thoáng sững sờ, cảm nhận lại trạng thái thân thể mình. Nói thật, nàng cảm thấy tình trạng của bản thân vẫn rất tốt, bởi trong cơ thể nàng có dị năng hệ mộc, không ngừng nuôi dưỡng thân thể. Đôi khi nàng còn tranh thủ vào không gian Thanh Mộc Đỉnh, nên không mệt mỏi như các tu sĩ khác.
Nàng lắc đầu, nói: “Ta vẫn ổn, các ngươi mau nghỉ ngơi đi. Ta còn phải đợi tin tức mà các đệ tử mang về.”
Mọi người thấy nàng không nghe lời khuyên, cũng không cố gắng thuyết phục nữa. Họ lui qua một bên, thiết lập phòng thủ xong liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Kinh Ngạo Tuyết mím môi, nhìn về hướng Cổng Ma Giới. Con đường này tuy gập ghềnh khó khăn, nhưng lại thuận lợi hơn rất nhiều so với dự tính ban đầu của nàng, một phần lớn nhờ vào sự giúp sức của Thần Hỏa.
Thần Hỏa càng cháy càng mạnh, ánh lửa càng thêm rực rỡ. Là khắc tinh của Ma tộc, sự hiện diện của Thần Hỏa giúp Kinh Ngạo Tuyết phát huy toàn bộ thực lực, dễ dàng giải quyết những đối thủ Ma tộc khó nhằn nhất.
Sau khi trận chiến vừa rồi kết thúc, Thần Hỏa len lén quấn lấy đầu ngón tay của Kinh Ngạo Tuyết, lúc này đang nằm trong không gian Thanh Mộc Đỉnh, tựa lên thân cây Thần Mộc để hấp thụ sức mạnh.
Ngũ hành tương sinh tương khắc, dù Mộc và Hỏa vốn có xung đột, nhưng bản nguyên của Mộc lại có thể làm bản nguyên của Hỏa trở nên trong sáng, thuần khiết hơn. Với ý nguyện của Thần Hỏa, Kinh Ngạo Tuyết cũng không ngăn cản.
Có lẽ vì càng đến gần Cổng Ma Giới, nàng lại càng cảm thấy bất an và bối rối. Tuy vậy, với vai trò là trụ cột của cả đội ngũ, nàng không dám để lộ cảm xúc này, chỉ có thể thở dài trong lòng và thầm nghĩ: “Không biết hiện giờ Thẩm Lục Mạn và những người khác thế nào rồi. Chắc hẳn đã gặp Tiểu Thụ và đến được Tiên Thành an toàn.”
Ở bên kia, cách Đông Hoa Quần Sơn rất xa, Thẩm Lục Mạn đang nằm trên giường dưỡng thương. Tiểu Thụ đứng cạnh nương thân, nước mắt không ngừng rơi khi nhìn nương thân vẫn hôn mê bất tỉnh.
“Đều tại con không tốt…” Tiểu Thụ tự trách, “Con quá chậm chạp, rõ ràng biết nương thân phải dẫn dắt cả một tiên thành tới đây, vậy mà lại không chuẩn bị sớm. Dọc đường còn bị Ma tộc cản trở, mất mấy ngày mới gặp được nương thân, nhưng đã quá muộn…”
Thẩm Lục Mạn dẫn theo một đoàn linh thuyền, nhờ vào trận pháp và pháp bảo ẩn thân mới tránh được tai mắt Ma tộc. Nhưng Ma tộc không hề yếu kém, rất nhanh đã truy đuổi đến nơi. Suốt dọc đường, nương thân phải chiến đấu với những Ma tộc không ngừng kéo tới, vô cùng khổ cực.
Điều đáng giận nhất chính là, trong số những kẻ tấn công, lại có một tu sĩ nhân tộc. Người này thậm chí còn có địa vị không thấp trong Ngự Thú Tông.
Tiểu Thụ nghiến răng, nhớ đến cảnh đối phương đánh lén, một chưởng hung hãn vỗ thẳng vào lưng nương thân. Nếu không có nàng kịp thời đến cứu viện, cả đội linh thuyền đã bị hàng ngàn Ma tộc nuốt chửng, còn nương thân thì…
Tiểu Thụ siết chặt nắm tay, lau nước mắt trên mặt. Nàng vẫn không hiểu đối phương đã dùng thủ đoạn gì, khiến nương thân dù đã uống đan dược chữa trị được phần lớn vết thương, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Bản thân Tiểu Thụ không giỏi trị thương, nàng đã mời những đan sư và y sư giỏi nhất trong thành, nhưng vẫn không thể chẩn đoán nguyên nhân khiến nương thân hôn mê.
Ngay cả sư tôn của nàng, Thái Thanh Pháp Sư, cũng không tìm ra lý do cụ thể.
Không còn cách nào khác, Tiểu Thụ đành tranh thủ trong lúc đối phó Ma tộc, quay về bên nương thân, tụng kinh để cầu nguyện và chữa trị cho nàng.
Hiện tại, mẫu thân vẫn đang ở sâu trong Đông Hoa Quần Sơn, xâm nhập vào sào huyệt của Ma tộc, chắc chắn vô cùng vất vả. Nàng phải chăm sóc tốt cho nương thân mới được.
Ánh mắt Tiểu Thụ thoáng qua tia lạnh lẽo. Sau khi nhẹ nhàng lau chùi thân thể cho nương thân, nàng xoay người rời đi, tiến thẳng đến địa lao để tiếp tục thẩm vấn kẻ đệ tử Ngự Thú Tông có ý đồ bất chính.
Người kia bị giam ở nơi sâu nhất trong địa lao, thân thể không có bất kỳ vết thương nào, nhưng vẻ mặt thì mệt mỏi rã rời. Thấy Tiểu Thụ bước vào, hắn liền quỳ xuống, khóc lóc van xin: “Tiền bối tha mạng! Ta thực sự không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Giống như có ai đó chỉ huy hành động của ta vậy. Ta vô thức ra tay với Thẩm tiền bối… Ta… ta thật sự không cố ý!”
Tiểu Thụ giữ vẻ mặt bình thản, dịu dàng nói: “Ta biết rồi.”
Lời vừa dứt, thần thức của nàng như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp thâm nhập vào não hải của đối phương, tìm kiếm những thông tin nàng cần. Nếu đúng như hắn nói, là bị người khác chỉ huy, thì trong ký ức chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Việc bị thần thức cưỡng ép xâm nhập vào đại não là một cảm giác vô cùng đau đớn. Hắn cắn răng chịu đựng, cố gắng không bật ra tiếng kêu thảm thiết.
Thấy vậy, động tác vốn không chút kiêng nể của Tiểu Thụ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Có lẽ do tình trạng thương tích nặng nề của nương thân đã ổn định, ngoại trừ việc vẫn hôn mê chưa tỉnh, không còn vấn đề nào khác. Tâm trạng nàng vì thế cũng đỡ căng thẳng hơn.
Nàng hỏi: “Ngươi kể lại chi tiết những việc ngươi đã trải qua trong mấy tháng gần đây, chọn những điểm ngươi thấy bất thường mà nói.”
Người kia nghe ra ý ngầm trong lời của Tiểu Thụ, lập tức kích động nói: “Được! Ta sẽ nói, ta sẽ nói ngay!”
Hắn ôm đầu, hồi tưởng rất lâu, rồi bắt đầu lải nhải kể lại những chuyện cũ: “Khi còn ở Ngự Thú Tông, vì ta chỉ là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, nên được giao cho một đỉnh núi riêng. Nhưng vì ta không có nhân mạch trong tông môn, nên linh khí ở đỉnh núi đó không thể gọi là sung túc…”
Hắn nói đến đâu nghĩ đến đó, Tiểu Thụ cố gắng kìm nén cảm giác phiền muộn, tiếp tục lắng nghe.
Cho đến khi hắn nhắc tới: “Sau khi tông môn phát xuống Phân Ma Đan, ta đã uống nó. Lúc đó, cơ thể ta không có gì bất thường, nhưng đỉnh núi kế bên của ta, nơi có phong chủ là tên chết tiệt mà ta ghét nhất – một kẻ tu tiên nhờ phúc ấm tổ tiên, đã bị Ma tộc chiếm đoạt thân thể.”
“Tông môn phát hiện ra, lập tức truy sát hắn. Thực lực của hắn vốn không yếu, cộng thêm Ma tộc chiếm thân thể đã học được bảy tám phần bản lĩnh của hắn, nên rất khó đối phó. Lúc đó, ta xung phong ra tay, vừa vì tư thù, vừa vì công phẫn, đã hạ sát Ma tộc dưới kiếm của ta, lập được công lớn cho tông môn, được nhận phần thưởng từ tông môn.”
“Đêm đó, ta về động phủ, uống đan dược, cảm thấy choáng váng. Trong giấc mơ, ta thấy rất nhiều ký ức liên quan đến kẻ tu sĩ mà ta căm ghét đó. Điều kỳ lạ là, rõ ràng ta rất ghét hắn, nhưng không hiểu sao lại mơ thấy những chuyện này. Ta cũng không nghĩ nhiều, sáng hôm sau tỉnh dậy liền ra ngoài tiếp tục giết Ma tộc.”
“Và còn nữa, trong lúc cùng Thẩm tôn chủ chạy trốn khỏi Ngự Thú Tông và Tiên Thành, ta dường như thoáng nhìn thấy khuôn mặt của kẻ chết tiệt đó. Khi ấy chỉ là một cái lướt qua, ta còn tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng bây giờ nghĩ lại…”
Giọng nói của hắn tràn đầy căm hận. Tiểu Thụ trầm ngâm một lát, không để tâm đến những chi tiết vụn vặt, mà hỏi một câu không liên quan: “Ngươi vừa nói, sau khi trở về động phủ uống đan dược thì cảm thấy choáng váng?”
Người kia nghi hoặc gật đầu, không hiểu vì sao tiền bối lại nhắc đến chuyện này. Trong suy nghĩ của hắn, chắc chắn là oan hồn của kẻ thù đã bám theo hắn.
Tiểu Thụ đảo mắt, hỏi: “Lúc đó, đan dược mà tông môn phát xuống, ngươi còn dư lại viên nào không?”
Hắn do dự, đáp: “Ta cũng không nhớ rõ đã dùng hết hay chưa. May mà mọi thứ đều được cất trong túi trữ vật của ta. Tiền bối có thể kiểm tra.”
Tiểu Thụ nói: “Ngươi tự mở túi trữ vật, lấy lọ đan dược đó ra cho ta.”
Hắn vội vã đáp ứng, lấy túi trữ vật ra, đổ hơn nửa số đồ bên trong xuống đất, tìm được một lọ đan dược bằng sứ, rồi đưa cho Tiểu Thụ.
Tiểu Thụ cầm lọ đan dược, cảm nhận một lúc nhưng không phát hiện khí tức của Ma tộc. Nàng liếc hắn một cái, sau đó mở nắp lọ, đổ ra hai viên đan dược. Nàng nghiền nát một viên, đưa lên mũi ngửi thử.
Nàng không phải thiên tài như tỷ tỷ Liễu Nhi, cái gì cũng giỏi. Nàng chỉ theo mẫu thân học luyện đan được vài năm, sau khi mẫu thân mất tích, nàng chuyên tâm theo Thái Thanh Pháp Sư tu hành Phật đạo, từ đó việc luyện đan cũng bị xao nhãng.
Đến khi Cổng Ma Giới mở ra, nàng buộc phải cứu chữa cho những người khác mới bắt đầu học lại. Trong chuyến đi đến Yêu Giới, nàng theo học một số đệ tử của Tiêu Dao Minh về luyện đan, tuy không bằng mẫu thân hay tỷ tỷ, nhưng kỹ thuật luyện đan của nàng cũng tạm ổn.
Tuy vậy, nàng không nhận ra khí tức bất thường trong đan dược này, nhất thời không thể tìm ra kết quả. Nàng phất tay áo, rời khỏi địa lao.
Nàng đi đến khu vực trong Tiên Thành, nơi được bố trí làm chỗ ở cho đệ tử Tiêu Dao Minh, tìm các đại sư luyện đan dưới trướng của nương thân. Sau khi trình bày rõ ngọn nguồn, các đại sư này liền nghiêm túc nghiên cứu hai viên đan dược.
Nhưng trong thời gian ngắn, họ cũng không đưa ra kết luận.
Tiểu Thụ, với tư cách là người nắm quyền cao nhất trong Tiên Thành, chỉ dưới một người mà trên vạn người, không thể vắng mặt khỏi tầm mắt của mọi người quá lâu. Nàng còn phải trấn an dân chúng và các tu sĩ, cũng như ứng phó với Ma tộc đang tấn công từ vòng ngoài của Tiên Thành.
Ma tộc từ Đông Hoa Quần Sơn tràn ra ngoài, tàn phá khắp Hồng Trạch Đại Lục. Dù có sự trợ giúp từ các Yêu tộc của Yêu Giới, cũng không thể xoay chuyển được tình hình trong thời gian ngắn.
Cuộc chiến giữa Đạo và Ma vốn cân bằng nay đã nghiêng hẳn về phía bất lợi cho giới tu tiên. Họ chỉ có thể cầm cự, không đủ sức phản kháng.
Mọi người trong lòng đều cảm thấy thất bại và nặng nề. Lúc này, vai trò của Thái Thanh Pháp Sư và Kinh Tiểu Thụ, những trụ cột của Tiên Thành, lại càng trở nên quan trọng.
Trước đó, Tiểu Thụ vì chuyện của nương thân mà sắc mặt lúc nào cũng u ám, khó coi. Nhưng hai ngày nay, nàng đã dần lấy lại được chút bình tĩnh.
Các đệ tử tiến tới hỏi han, Tiểu Thụ nhẫn nại đáp lời, sau đó mới đi tìm sư tôn, Thái Thanh Pháp Sư.
Thái Thanh Pháp Sư hiện tại trông càng già nua và mệt mỏi hơn trước, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông như những rãnh sâu hằn lên. Nhưng đôi mắt ông vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh và tự tại.
Thấy đệ tử thân truyền đến, ông hỏi: “Thẩm tôn chủ thế nào rồi?”
Tiểu Thụ lắc đầu, đáp: “Vẫn chưa tỉnh lại, nhưng thương thế trên người đã cơ bản hồi phục. Có lẽ không lâu nữa sẽ tỉnh.”
Thái Thanh Pháp Sư trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Ta có một dự cảm chẳng lành. Việc này có lẽ lại là âm mưu của Ma Yểm. Mẫu thân ngươi dẫn đầu một nhóm tu sĩ tiến vào Đông Hoa Quần Sơn, không biết tình hình hiện giờ ra sao. Nếu có thể đóng lại Cổng Ma Giới, đó sẽ là niềm cổ vũ lớn nhất cho tu sĩ giới và cả những người phàm. Dẫu vẫn còn vô số Ma tộc phải đối phó, nhưng khi đã có lòng tin, mọi người sẽ tin rằng, chỉ cần bỏ ra đủ thời gian, nhất định có thể ngăn chặn Ma tộc.”
Tiểu Thụ hàng ngày vẫn luôn lo lắng cho mẫu thân, vì nàng hiểu rõ, so với tình cảnh của mình, tình thế của mẫu thân nguy hiểm hơn rất nhiều.
Nàng tuyệt đối không thể để nương thân xảy ra chuyện gì. Nếu nương thân có chuyện, mẫu thân chắc chắn sẽ rối loạn tâm trí, và đó sẽ là cơ hội để Ma Yểm ra tay.
Tiểu Thụ mím môi, chợt nảy ra ý, nói: “Sư tôn, con muốn xuất phát tới Đông Hoa Quần Sơn. Con lo Ma Yểm có thể dùng nương thân để uy hiếp mẫu thân.”
Dựa vào lối hành xử quen thuộc của Ma Yểm, việc này hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Nghĩ lại, năm đó bà ta chẳng phải đã từng dùng chính nàng, khi còn nhỏ, để uy hiếp mẫu thân sao?
Sau đó, bà ta còn dùng tỷ tỷ để gài bẫy mẫu thân, khiến mẫu thân rơi vào khe nứt không gian suốt trăm năm. Nếu không phải mẫu thân có Thanh Mộc Đỉnh bảo vệ, e rằng đã tan xương nát thịt trong những cơn cuồng phong của không gian rồi.
Bây giờ, nếu hắn tiếp tục dùng nương thân để uy hiếp mẫu thân, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Huống hồ, việc nương thân vẫn hôn mê bất tỉnh đã là rất đáng nghi.
Trong tình thế hiện tại, kẻ có thể ra tay với nương thân, hơn nữa còn thành công, tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Tám phần có liên quan đến Ma Yểm.
Tiểu Thụ hiểu rõ mẫu thân là người rất xem trọng tình thân. Chỉ cần bị đe dọa bằng người thân, mẫu thân chắc chắn sẽ nhượng bộ.
Hiện tại, Cổng Ma Giới liên quan đến sinh tồn của hàng vạn sinh linh trên Hồng Trạch Đại Lục. Họ không thể gánh chịu thất bại thêm một lần nào nữa.
Thái Thanh Pháp Sư nghe vậy thoáng sững sờ, sau một hồi cân nhắc, ông đáp: “Như vậy cũng tốt. Việc này là trọng yếu hàng đầu, nhưng nếu một mình ngươi vượt qua nửa giới tu tiên để tới Đông Hoa Quần Sơn, thật quá nguy hiểm. Thế này đi, ta sẽ sắp xếp các đệ tử Phổ Đà Tông và tu sĩ từ phía Tiêu Dao Minh đi cùng để bảo vệ ngươi.”
Tiểu Thụ mắt sáng lên, vội nói: “Đa tạ sư tôn.”
Thái Thanh Pháp Sư nói: “Đừng vội mừng, hãy chuẩn bị kỹ càng rồi mới khởi hành. Con đường này nguy hiểm trùng trùng, Ma tộc vô số kể. Ngươi lại phải tranh thủ thời gian, tốt nhất nên nghĩ cách tránh né tai mắt của Ma tộc, tránh sinh sự không đáng có.”
Tiểu Thụ gật đầu đồng ý, cùng Thái Thanh Pháp Sư bàn bạc hồi lâu, cuối cùng tìm ra được vài phương án khả thi và chọn ra cách thích hợp nhất.
Quyết định đã được đưa ra, thời gian cấp bách, không thể chậm trễ thêm. Thái Thanh Pháp Sư lập tức chọn ra những người đi cùng. Khi Tiểu Thụ rời đi để tìm các đệ tử Tiêu Dao Minh, ông liền gọi các đệ tử Phổ Đà Tông tới, chọn ra những người vừa trung thành vừa có thực lực và giải thích tình hình.
Dĩ nhiên, ông không nói rõ rằng họ sẽ đi cùng Tiểu Thụ để hỗ trợ mẫu thân nàng, mà chỉ nói rằng Ma Yểm đang âm mưu chuyện lớn, cần Tiểu Thụ đích thân đi phá vỡ kế hoạch đó. Nếu không, toàn bộ Hồng Trạch Đại Lục sẽ rơi vào hiểm cảnh.
Các đệ tử vốn rất tín nhiệm Thái Thanh Pháp Sư, nghe vậy liền nhíu mày lo lắng, lập tâm ma thệ rằng nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho Tiểu Thụ.
Trong khi đó, Tiểu Thụ tìm đến các đệ tử Tiêu Dao Minh. Họ vốn theo Thẩm Lục Mạn nhiều năm, hết lòng trung thành. Lúc Tiểu Thụ đi tìm Thái Thanh Pháp Sư, họ cũng đã phân tích được thành phần của đan dược.
Đệ tử đứng đầu tưởng rằng Tiểu Thụ tới để hỏi về đan dược, lập tức giải thích: “Bẩm Thiếu Tôn Chủ, đan dược đó là loại Hồi Nguyên Đan phổ thông nhất, chỉ là phẩm chất cực cao, nên có hiệu quả đối với cả tu sĩ Kim Đan kỳ. Tuy nhiên, ngoài thành phần chính, chúng ta phát hiện có hai vị dược liệu khác lạ. Hiện tại chúng ta vẫn chưa xác định được đó là gì.”
“Hơn nữa, đây lại càng đáng nghi hơn, bởi Tiêu Dao Minh chúng ta là môn phái giỏi luyện đan nhất hiện nay. Dù chưa thấy qua tất cả các loại linh thảo, nhưng đa số đều có thể gọi tên. Vậy mà hai vị linh thảo này, chúng ta chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy, thậm chí công hiệu cũng chưa thể phân tích ra. Chúng ta càng không thể xác định liệu chúng ảnh hưởng thế nào đến hiệu quả của Hồi Nguyên Đan.”
Tiểu Thụ vốn định ngắt lời, nhưng nghe đến đây, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Nàng càng chắc chắn rằng đây là thủ đoạn của Ma Yểm.
Với Ma Yểm, việc này chẳng hề khó khăn. Tiểu Thụ chưa bao giờ đánh giá thấp năng lực tính toán của đối phương. Khả năng kiểm soát toàn cục của Ma Yểm vượt xa nàng và mẫu thân.
Tiểu Thụ cắn môi, hạ quyết tâm nhất định phải nhanh chóng tới Đông Hoa Quần Sơn, không để âm mưu của Ma Yểm thành công.
Nàng nhìn về phía các đệ tử Tiêu Dao Minh, nói: “Ta buộc phải tới Đông Hoa Quần Sơn. Ta lo người ra tay với nương thân chính là Ma Yểm. Nếu đúng vậy, chắc chắn hắn ta có âm mưu. Có khả năng hắn ta sẽ dùng việc này để uy hiếp mẫu thân.
Hiện nay, mẫu thân đang gánh vác vận mệnh của toàn bộ Hồng Trạch Đại Lục, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất. Vì vậy, dù ngoài Tiên Thành có đầy rẫy Ma tộc, ta cũng nhất định phải đi.”
“Chỉ dựa vào sức của một mình ta thì không đủ, vì vậy ta muốn hỏi, trong số các ngươi, vị tu sĩ có thực lực mạnh nhất có sẵn lòng cùng ta lên đường hay không?”
Các đệ tử Tiêu Dao Minh còn chưa kịp trả lời, mấy yêu thú từ Yêu Giới đã nhảy xuống từ mái nhà. Chúng không phải đang ẩn nấp với mục đích xấu, mà bởi Tiêu Dao Minh từng cư trú tại Yêu Giới hàng chục năm, có mối quan hệ rất tốt với một số yêu tộc tại đó.
Khi đến Tiên Thành do các tu sĩ cai trị, mối quan hệ này vẫn tiếp tục. Dù yêu tộc và tu sĩ hợp tác để chống lại Ma tộc, nhưng thù hận máu tanh kéo dài hàng vạn năm không dễ dàng hóa giải.
Do đó, trừ khi cần thiết, yêu tộc thường ở lại cùng với đệ tử Tiêu Dao Minh. Vì Tiêu Dao Minh giỏi luyện đan, tầng lớp lãnh đạo của Tiên Thành đã bố trí cho họ một khu vực yên tĩnh và hẻo lánh, không có người ngoài quấy rầy, rất thích hợp để cư trú. Một số yêu tộc thân thiện với Tiêu Dao Minh nhân cơ hội này đã ở chung cùng họ.
Các đệ tử Tiêu Dao Minh không phản đối, thậm chí còn quen với việc yêu thú sống trên mái nhà của mình.
Vì vậy, lời của Tiểu Thụ vừa nói, yêu tộc đều nghe thấy. Một vài yêu thú nhảy xuống, tranh nói trước: “Chúng ta muốn đi! Ở trong Tiên Thành này quy củ nhiều quá, chiến đấu cũng không đã tay. Nếu tới Đông Hoa Quần Sơn, chắc chắn sẽ được đánh trận cho hả dạ.”
Tiên Thành lấy phòng ngự làm chủ đạo. Những lúc ra ngoài thành chiến đấu du kích với Ma tộc hoặc phục kích xong lại phải rút lui nhanh chóng. Một số yêu thú trời sinh hiếu chiến, mỗi khi đang đánh đến cao trào thì phải nghe theo chỉ huy mà quay về thành, nhiều lần như vậy khiến chúng ấm ức vô cùng.
Nghe vậy, Tiểu Thụ thoáng ngẩn người. Đệ tử đứng đầu Tiêu Dao Minh cũng lên tiếng: “Chúng ta tất nhiên sẽ đi cùng Thiếu Tôn Chủ. Không nói đâu xa, Thẩm Tôn Chủ và Kinh Phó Tôn Chủ đều là những người công chính vô tư. Chuyến đi lần này của Kinh Phó Tôn Chủ lại vô cùng quan trọng. Nếu chúng ta có thể góp sức, nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Tiểu Thụ cảm động vô cùng, khóe mắt cũng hơi đỏ lên. Nàng nói: “Chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm, các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Các đệ tử Tiêu Dao Minh và yêu tộc nhìn nhau, mỉm cười nói: “Đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Thiếu Tôn Chủ cứ nói thời gian xuất phát và cần chuẩn bị những gì, chúng ta sẽ sẵn sàng.”
Tiểu Thụ nói: “Thời gian khởi hành chưa được định, nhưng việc chuẩn bị là không thể thiếu. Ta dự định đi qua đường hầm trong núi của Tiên Thành, xuất phát từ một khu vực kín đáo ở sau núi, vòng qua một đoạn đường để đến hải cảng. Từ đó, chúng ta sẽ sử dụng đường biển để tới Thanh Cảng Tiên Thành, rồi từ Thanh Cảng Tiên Thành tiến đến Ngự Thú Tông. Con đường này tuy dài hơn rất nhiều, nhưng khả năng gặp Ma tộc sẽ giảm đáng kể. Chúng ta chỉ cần tập trung di chuyển, không cần quá lo lắng về việc bị Ma tộc tấn công. Các ngươi nghĩ thế nào?”
Thực ra, kế hoạch này có phần táo bạo. Dù sao, Hồng Trạch Đại Lục đầy rẫy Ma tộc, ẩn nấp ở đâu cũng không khác nhau là mấy.
Hầu hết mọi người khi di chuyển theo nhóm đều muốn rút ngắn thời gian, chọn con đường ngắn nhất. Ít ai nghĩ đến việc vòng đường xa.
Trên đường đi, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đặc biệt, trên biển không có Tiên Thành phòng thủ, nếu gặp phải Ma tộc thì quả thật rơi vào cảnh “kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất không hay.” Trong khi đó, nếu đi trên đất liền, ít nhất vẫn có cơ hội gặp được những tu sĩ tuần tra, may mắn thì có thể giữ được tính mạng.
Tuy nhiên, tình hình hiện nay đã khác, tu sĩ trên Hồng Trạch Đại Lục đã chết hoặc bị thương hơn một nửa, chỉ còn lại vài tòa Tiên Thành đang cố gắng cầm cự.
Ở bên ngoài, gần như không thể gặp được tu sĩ nào đơn lẻ nữa. Ma tộc cần nuốt chửng máu thịt của tu sĩ để tiến giai, nhưng giờ bên ngoài đã không còn “thức ăn,” cộng thêm mệnh lệnh của Ma Yểm, khiến Ma tộc tập trung toàn bộ bên ngoài Tiên Thành để quyết chiến sinh tử với số tu sĩ còn sót lại.
Như vậy, ngoài việc đại bộ phận Ma tộc tụ tập bên ngoài Tiên Thành, các khu vực khác số lượng Ma tộc có lẽ sẽ tương đối ít hơn.
Suy nghĩ kỹ, đây quả thực là một kế hoạch không tồi.
Đệ tử Tiêu Dao Minh mắt sáng lên, nói: “Cách này rất hay. Dù chúng ta vẫn có khả năng bị Ma tộc phát hiện hành tung, nhưng ít nhất đã nắm được tiên cơ. Dù có thất bại, bị Ma tộc bao vây, cũng chỉ quay về trạng thái ban đầu. Thay vì chần chừ, chẳng bằng mạo hiểm một phen, biết đâu lại đạt được kết quả ngoài mong đợi.”
Các yêu tộc cũng gật đầu đồng ý, nói: “Các ngươi cứ quyết định, nếu có Ma tộc đến, chúng ta sẽ đuổi chúng đi.”
Nghe vậy, Tiểu Thụ không nhịn được cười, nói: “Được, cứ quyết định vậy đi. Các ngươi chuẩn bị một chút, ta sẽ đi gặp sư tôn để định thời gian xuất phát. Nếu không có gì bất ngờ, chúng ta sẽ khởi hành vào tối nay.”
Mọi người đồng loạt lên tiếng đồng ý. Sau khi Tiểu Thụ rời đi, nàng không lập tức đến tìm Thái Thanh Pháp Sư, mà đến đứng bên ngoài phòng nghỉ của Thẩm Lục Mạn.
Nhìn nương thân vẫn nằm trên giường mê man bất tỉnh, sự bất lực trong lòng Tiểu Thụ hóa thành quyết tâm. Nàng đưa tay nắm lấy tay của nương thân, áp lên má mình, cọ nhẹ như đang làm nũng, thì thầm: “Tỷ tỷ không rõ tung tích, nương thân mê man, mẫu thân thì đang đối mặt với hiểm nguy. Ta phải cố gắng làm được điều gì đó mới được. Chỉ là…”
Mắt nàng đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã. Nàng nói: “Tiên Thành này cũng không hoàn toàn an toàn. Ta lo cho nương thân, nhưng nếu để nương thân theo ta, nguy hiểm càng lớn hơn. Ta không giống mẫu thân, không có Thanh Mộc Đỉnh để bảo mệnh. Chỉ đành làm phiền nương thân ở lại đây chờ ta. Chờ ta đưa mẫu thân trở về. Mẫu thân pháp lực cao cường, lại giỏi chữa trị, nhất định sẽ có cách làm cho nương thân tỉnh lại.”
Nàng cúi xuống hôn vào lòng bàn tay nương thân, khẽ nói: “Nương thân, chờ ta trở về.”
Lau khô nước mắt, nàng đứng dậy, bố trí hàng loạt trận pháp phòng thủ và ảo trận xung quanh sân viện. Sau đó, nàng đi tìm Thái Thanh Pháp Sư, giao cho ông một khối ngọc bội chứa tâm huyết của nàng.
Nếu Tiên Thành không may bị Ma tộc công phá, nương thân sẽ không còn an toàn. Khi đó, chỉ có thể dựa vào Thái Thanh Pháp Sư bảo vệ. Khối ngọc bội này sẽ đảm bảo Thái Thanh Pháp Sư có thể an toàn tiến vào sân viện để đưa nương thân rời đi.
Thái Thanh Pháp Sư hiểu rõ nỗi lo lắng trong lòng nàng. Nhận lấy ngọc bội, ông nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thẩm tôn chủ.”
Tiểu Thụ gật đầu. Nàng hiểu rõ năng lực của sư tôn, người không phải một Phật tu cứng nhắc và giáo điều. Điều ông hứa sẽ nhất định làm được.
Với lòng tin ấy, nàng yên tâm hơn, cùng Thái Thanh Pháp Sư xác định thời gian xuất phát. Do thời gian cấp bách, cả nhóm quyết định khởi hành ngay trong đêm.
Trước khi nàng lên đường, Thái Thanh Pháp Sư còn trao cho nàng rất nhiều pháp bảo hộ thân.
Tiểu Thụ trong lòng cảm động, nói: “Sư tôn cũng vậy, nhất định phải cẩn thận. Người nay tuổi đã cao, những việc khác có thể giao lại cho đệ tử dưới trướng, không cần tự mình lao lực.”
Trước đây, nàng luôn ở bên cạnh Thái Thanh Pháp Sư, giúp ông quản lý toàn bộ động thái trong Tiên Thành. Nay nàng có việc phải rời đi, Tiên Thành có thể sẽ xảy ra chút xáo trộn, nhưng không phải vấn đề lớn. Nàng sẽ đích thân giao phó công việc cho những người dưới trướng trước khi xuất phát.
Nàng thầm cảm thấy may mắn rằng, sự mạnh mẽ của Ma tộc đôi khi cũng là một điều tốt. Ít nhất, trước mối nguy diệt tộc từ kẻ thù lớn mạnh này, những người vốn mang lòng riêng tư giờ đây đều có thể gạt bỏ tư lợi, chung tay hợp tác, không gây ra những chuyện kéo chân nhau.
Thái Thanh Pháp Sư cười hiền từ, nói: “Yên tâm, vi sư có chừng mực.”
Tiểu Thụ gật đầu thật mạnh. Từ nhỏ, vì một số lý do, nàng theo Thái Thanh Pháp Sư học tập và rèn luyện. Thái Thanh Pháp Sư là người thân cận nhất với nàng ngoài gia đình, nàng không muốn thấy ông gặp chuyện không may.
Hơn nữa, nàng không biết có phải cảm giác của mình sai hay không, nhưng kể từ khi theo Thái Thanh Pháp Sư tu hành, vị Pháp Sư vốn có vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm nghị giờ đây đã trở nên hiền hòa, từ ái hơn, thực sự có dáng vẻ của một Phật tu.
Nàng nhìn lần cuối gương mặt già nua của Thái Thanh Pháp Sư, từ biệt rồi đi tới Tiên Thành để thông báo cho những thuộc hạ trung thành rằng nàng sẽ rời đi một thời gian. Nàng ngăn cản ý định muốn đi theo của họ và sắp xếp phân công công việc sau đó.
Sau khi giải quyết mọi việc, trời đã ngả về chiều. Thấy thời gian không còn sớm, Tiểu Thụ đến nơi các đệ tử Tiêu Dao Minh đang ở, nói: “Chúng ta sẽ xuất phát tối nay. Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
Các đệ tử Tiêu Dao Minh cùng yêu tộc, tổng cộng khoảng trăm người, đồng thanh đáp lời.
Yêu tộc chiếm đa số trong nhóm, vì phần lớn đệ tử Tiêu Dao Minh phải ở lại Tiên Thành để luyện chế đan dược cho các tu sĩ. Hơn nữa, lực chiến của họ không cao, nếu đi cùng Tiểu Thụ mà gặp Ma tộc, không những không giúp được gì mà còn có thể trở thành gánh nặng.
Những người được chọn đều là các đệ tử tinh anh, tu vi tối thiểu đạt hậu kỳ Kim Đan, có vài người đã đạt đến Nguyên Anh kỳ.
Phía yêu tộc vốn mạnh mẽ, thêm vào đó, mối quan hệ giữa yêu tộc và tu sĩ vốn không hòa hợp. Thay vì ở lại Tiên Thành nghe lệnh tu sĩ, họ thà ra ngoài đối mặt với Ma tộc, nên phần lớn yêu tộc quyết định theo Tiểu Thụ.
Xét trên nhiều khía cạnh, Tiểu Thụ không muốn mang theo quá nhiều người, bởi Ma tộc bên ngoài Tiên Thành vẫn là một mối đe dọa lớn. Số lượng khoảng trăm người là vừa đủ. Sau đó, nàng để lại một vài đệ tử của Phổ Đà Tông ở Tiên Thành, như vậy là ổn.
Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Thụ, cả nhóm đến mật đạo để hội quân với các đệ tử Phổ Đà Tông được cử đi. Thái Thanh Pháp Sư rất lo lắng cho Tiểu Thụ, nên đã cử khá nhiều người đi theo.
Tiểu Thụ từ đó chọn ra một số người có thực lực vừa phải, không quá mạnh cũng không quá yếu. Còn những người khác, nàng đều cho lui trở về.
Tiểu Thụ giải thích rõ ràng lý do vì sao mình làm như vậy. Các đệ tử Phổ Đà Tông thấy Tiểu Thụ có đông người đi cùng nên cũng không nói gì thêm, chỉ căn dặn nàng mọi việc lấy cẩn thận làm đầu, sau đó mới tiễn họ rời đi qua mật đạo.
Tiên Thành này vốn là Tiên Thành dưới sự cai quản của Phổ Đà Tông, cả khu vực sau núi chính là nơi đặt tông môn của họ.
Các đại môn phái như Phổ Đà Tông luôn hiểu rõ đạo lý “cáo khôn ba hang.” Kết hợp với vị trí địa lý đặc thù ở đây, họ đã đặc biệt đào một mật đạo trong lòng núi để phòng ngừa bất trắc. Giờ đây, mật đạo này trở thành con đường cứu cánh hữu hiệu.
Tiểu Thụ cùng mọi người di chuyển nhanh chóng và nhẹ nhàng. Chỉ sau một canh giờ, họ đã đến cửa ra của mật đạo ở sau núi.
Tại đây, chỉ có khoảng mười mấy Ma tộc rải rác và lơ là. Tiểu Thụ khẽ vẫy tay, các yêu tộc liền lao lên, nhanh gọn tiêu diệt toàn bộ. Thi thể Ma tộc sau đó bị yêu hỏa thiêu hủy hoàn toàn, để tránh việc Ma tộc khác tìm thấy xác mà tiến giai, hoặc lần ra được lối ra bí mật này.
Tiểu Thụ nhìn lần cuối về phía cửa ra, dứt khoát nói: “Đi thôi, chúng ta đến Đông Hoa Quần Sơn!”
Mọi người đồng thanh hưởng ứng, nhanh chóng tiến về phía lộ trình đã chuẩn bị từ trước.
Trong khi đó, tại Đông Hoa Quần Sơn vào lúc nửa đêm, Kinh Ngạo Tuyết đang canh gác cho mọi người, suy nghĩ về tin tức thăm dò mà Huyễn Ảnh Linh Miêu và Cửu Vĩ Linh Hồ mang về vào lúc chạng vạng.
Sau lần suýt bị ma thú nuốt chửng trước đó, chúng đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, từ đó không còn xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Nhưng tin tức chúng mang về lần này lại không mấy khả quan.
Huyễn Ảnh Linh Miêu nói: “Số lượng Ma tộc đã giảm đáng kể, nhưng lại càng khó đối phó hơn. Phần lớn Ma tộc hiện tại đều có tu vi tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Số lượng của chúng vẫn vượt xa tu sĩ đạo giới, mà mỗi kẻ đều rất khó giải quyết. Chỉ dựa vào sức một mình ngươi, có lẽ không thể xử lý được từng đó Ma tộc.”
Chúng cũng nhận ra rằng, nhóm đại năng tu sĩ đi cùng Kinh Ngạo Tuyết hầu như không phải chịu nguy hiểm gì. Kinh Ngạo Tuyết giống như một con gà mẹ bảo vệ con, bao bọc họ kín kẽ, mọi khó khăn đều do nàng giải quyết. Các đại năng chỉ việc đi theo và hưởng lợi, không có công việc nào dễ dàng hơn thế.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại đã khác. Trước đây, dù gặp bao nhiêu rắc rối, những Ma tộc có tu vi cao vẫn chỉ là thiểu số, và Kinh Ngạo Tuyết có thể dựa vào Thần Hỏa để miễn cưỡng đối phó. Nhưng giờ đây, Ma tộc không còn dùng những mánh khóe nhỏ nhặt, mà thẳng thừng án ngữ trên con đường phía sau Đông Hoa Quần Sơn, sẵn sàng đối đầu.
Mỗi Ma tộc đều vô cùng cường hãn. Dù Kinh Ngạo Tuyết là tu sĩ Xuất Khiếu Hậu Kỳ, có thể một mình đối phó với hàng trăm Ma tộc, nhưng khi số lượng Ma tộc mạnh mẽ lên đến hàng ngàn, hàng vạn, thì đây không còn là việc mà một mình nàng có thể giải quyết.
Việc này đòi hỏi các đại năng tu sĩ trong đội ngũ phải cùng nhau hợp sức. Tuy nhiên, Huyễn Ảnh Linh Miêu lại lo lắng rằng những hành động trước đây của Kinh Ngạo Tuyết – quá bao bọc và đảm đương mọi việc – đã khiến họ trở nên ỷ lại. Nếu đội ngũ xảy ra thương vong lớn, những tu sĩ đó có thể sẽ quên đi ân tình trước đây mà trách cứ nàng không đủ năng lực.
Dù sao, trong mắt Huyễn Ảnh Linh Miêu, nhân tộc vốn là như vậy. Trừ những người thân cận nhất, còn lại ai cũng khó mà tin tưởng được.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn ra sự lo lắng trong ánh mắt nó, liền nói: “Ngươi yên tâm. Những đại năng tu sĩ mà ta dẫn theo cũng không phải hạng tầm thường. Trước tình thế hiện tại và những mối nguy hiểm, họ biết phải làm gì. Ta không chỉ dựa vào ân huệ để tập hợp họ lại. Chúng ta còn một sứ mệnh chung, đó là đóng lại Cổng Ma Giới. Họ đều là những người thông minh, biết rõ cái gì nên làm và không nên làm.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu lầm bầm: “Cũng chỉ có ngươi là nghĩ tốt về con người như vậy. Ta luôn cảm thấy vài người trong số họ ánh mắt rất kỳ quái. Ta sẽ giúp ngươi theo dõi họ.”
Kinh Ngạo Tuyết mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai nó, nói: “Vất vả cho các ngươi rồi. Ta đã thiết lập một ảo trận. Các ngươi có thể nghỉ ngơi tại đây một lát.”
Huyễn Ảnh Linh Miêu và Cửu Vĩ Linh Hồ liếc nhìn nhau, rồi hóa thành nguyên hình, nằm trong trận pháp, cuộn tròn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Kinh Ngạo Tuyết khẽ thở dài, thầm nghĩ: Có lẽ hành trình sắp tới sẽ là cuộc đối đầu trực diện với Ma tộc. Ta đã lường trước ngày này sẽ đến, và giờ, ngày đó đã thực sự tới. Giải quyết xong đám Ma tộc này, ta có thể đối mặt trực tiếp với Ma Yểm, và cũng có thể báo mối thù từ trước. Không chỉ là thù của Tiểu Thụ, thù của Liễu Nhi, mà còn là thù của hàng vạn sinh linh trên Hồng Trạch Đại Lục. Ma Yểm, chết không đáng tiếc!
Để đạt được mục tiêu đó, nàng phải đảm bảo rằng những đại năng tu sĩ không chỉ không trở thành gánh nặng, mà còn phải là những đồng minh đắc lực. Tuy nhiên, số lượng Ma tộc quá nhiều, mà mỗi kẻ đều có bản lĩnh vượt trội. Nàng cần suy nghĩ một cách cẩn thận để tìm ra đối sách.
Ngoài tu vi của bản thân, nàng chỉ còn hai bảo vật là Thanh Mộc Đỉnh và Tiên Linh Kính. Nhưng Tiên Linh Kính không thể sử dụng, chỉ còn lại Thanh Mộc Đỉnh.
Đôi mắt Kinh Ngạo Tuyết bỗng sáng lên khi nghĩ đến không gian sương mù mà nàng đã thiết lập từ trước ở phía sau dãy núi trong Thanh Mộc Đỉnh.
Không gian đó rất rộng lớn, vốn được nàng chuẩn bị để sử dụng sau khi đóng lại Cổng Ma Giới, đánh bại Ma Yểm, và chuyển toàn bộ sinh linh trong thế giới giả tạo vào đó. Không gian này vô biên vô hạn, tạm thời chưa thấy điểm kết thúc.
Hiện tại, sinh linh trên Hồng Trạch Đại Lục đã tổn thất hơn bảy phần, số lượng còn lại chắc chắn đủ để chứa trong không gian sương mù đó.
Hiện tại, việc chứa đựng các đại năng tu sĩ nàng dẫn theo trong không gian sương mù là hoàn toàn khả thi.
Không gian này tràn ngập linh khí, thậm chí còn phong phú hơn so với Hồng Trạch Đại Lục. Nàng hoàn toàn có thể dẫn theo mọi người thực hiện các cuộc chiến du kích với Ma tộc.
Họ có thể vừa chiến đấu vừa di chuyển. Một khi không thể cầm cự được nữa, họ có thể vào không gian sương mù trong Thanh Mộc Đỉnh để hồi phục linh khí. Khi đã lấy lại sức lực, họ có thể ra khỏi không gian và tiếp tục chiến đấu với Ma tộc. Cách này sẽ giảm thiểu đáng kể thương vong, dù thời gian thực hiện sẽ kéo dài, nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Trong lúc này, nàng cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, vì thế quyết định hành động theo kế hoạch này.
Tuy nhiên, nàng tuyệt đối không thể để lộ sự tồn tại của Thanh Mộc Đỉnh. Nếu không, ngay từ đầu nàng đã đưa những đại năng tu sĩ này vào không gian để bảo vệ rồi.
May mắn thay, dù trước đây chưa nghĩ ra cách này, nhóm đại năng tu sĩ vẫn chưa chịu tổn thất quá lớn. Nếu không, lúc này có hối hận cũng đã muộn màng.
Kinh Ngạo Tuyết mím môi, suy nghĩ về lời giải thích hợp lý. Nàng chợt nhớ không gian sương mù trong Thanh Mộc Đỉnh có tác dụng gây ảo giác, liền quyết định hành động. Nàng bước vào trận pháp nơi Huyễn Ảnh Linh Miêu và Cửu Vĩ Linh Hồ đang nghỉ ngơi, nhanh chóng tiến vào không gian của Thanh Mộc Đỉnh.
Nàng tìm ngay đến khí linh Tân Diệp và nói: “Ta cần ngươi giúp ta một việc.”
Tân Diệp vươn vai, lười biếng hỏi: “Chuyện gì?”
Kinh Ngạo Tuyết đáp: “Đến khu vực sương mù sau núi, chuyển những linh thảo gây ảo giác ra rìa, tạo thành một khu vực vừa phải. Ta sẽ đưa các tu sĩ khác vào đó.”
Tân Diệp tỏ vẻ không vui, lạnh nhạt nói: “Vậy nếu họ phá phách lung tung thì sao?”
Kinh Ngạo Tuyết trầm ngâm một chút rồi đáp: “Nếu vậy, cứ tùy ý ngươi xử lý, nhưng đừng lấy mạng họ.”
Nghe vậy, Tân Diệp bĩu môi, miễn cưỡng đánh một cái búng tay, ra lệnh cho các khôi lỗi xử lý khu vực trong không gian sương mù. Nó tạo ra một vùng đất trống, di chuyển linh thảo gây ảo giác ra vùng biên, đồng thời đặt thêm nhiều bẫy sau lớp linh thảo.
Thực ra, điều này không cần thiết. Là khí linh của Thanh Mộc Đỉnh, Tân Diệp có quyền kiểm soát tuyệt đối trong không gian. Chỉ cần ai đó vượt qua ranh giới, nó lập tức có thể phát hiện.
Nhưng Tân Diệp cố tình muốn dạy cho những tu sĩ không an phận một bài học. Kinh Ngạo Tuyết cũng không ngăn cản. Dù nàng tin tưởng các đại năng tu sĩ đi theo mình, nhưng không thể gánh chịu hậu quả nếu họ quay lưng phản bội.
Sau khi ra lệnh, Tân Diệp nhanh chóng hoàn tất việc chuẩn bị. Để chắc chắn, Kinh Ngạo Tuyết đích thân kiểm tra lại một lần. Nàng thấy khu vực này sương mù thưa thớt, trong khi các khu vực khác bao phủ bởi sương mù dày đặc, không thể nhìn thấy gì bên ngoài. Cảm thấy hài lòng, nàng rời khỏi không gian và quay lại thực tại.
Giờ đây, nơi trú ẩn đã được chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một lý do hợp lý để giải thích. Nghĩ kỹ lại, nàng thấy không cần quá phức tạp, chỉ cần dùng Tiên Linh Kính làm cái cớ là đủ. Dù có ai nghi ngờ, họ cũng không phải chủ nhân của Tiên Linh Kính, làm sao có thể biết được năng lực thật sự của nó.
Giải quyết được một mối lo, Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Nàng khép mắt, nửa ngủ nửa tỉnh, nghỉ ngơi chờ tới lúc trời sáng.
Đến khi trời hừng đông, nàng triệu tập nhóm tu sĩ đã nghỉ ngơi đầy đủ, kể lại những phát hiện từ Huyễn Ảnh Linh Miêu và Cửu Vĩ Linh Hồ. Sắc mặt thoải mái trước đó của họ lập tức trở nên nghiêm trọng khi nghe tin.