Chương 208: Truy Sát
Kinh Ngạo Tuyết muốn gặp Giản Ngọc Liệt, nhưng chuyện này không hề dễ dàng. Ở Càn Khôn Giới, nàng hoàn toàn vô danh. Các tu sĩ canh gác bên ngoài căn cứ không cho phép nàng tiến vào, chứ đừng nói đến việc gặp Giản Ngọc Liệt, người đang được bảo vệ nghiêm ngặt bên trong.
Không còn cách nào, nàng đành quay lưng rời đi, tìm một nơi kín đáo rồi tiến vào không gian để nhờ Tiểu Thụ tạm dừng tu luyện, đưa Thích Minh từ Khai Thiên Ấn ra làm chứng.
Tiểu Thụ ngoan ngoãn đồng ý. Sau khi nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết đang trò chuyện cùng Thích Minh, nàng thấy không thể tiếp tục tu luyện được nữa, bèn đề nghị đi cùng mọi người đến căn cứ để gặp Giản Ngọc Liệt.
Có sự xuất hiện của Thích Minh, lần này họ cuối cùng cũng được phép vào căn cứ và được các tu sĩ dẫn đến bên ngoài nơi ở của Giản Ngọc Liệt.
Tu sĩ vào trong thông báo. Nhờ mối quan hệ tốt đẹp giữa Giản Ngọc Liệt và Từ Huệ Tự, nàng lập tức đồng ý gặp Thích Minh cùng những người đi theo.
Kinh Ngạo Tuyết và những người khác theo sau Thích Minh, bước vào nơi ở của Giản Ngọc Liệt. Trước cửa chính của gian sảnh, họ nhìn thấy một nữ tu vận bạch y – chính là Giản Ngọc Liệt.
Hình ảnh nàng khiến Kinh Ngạo Tuyết cùng mọi người không khỏi bất ngờ. Giản Ngọc Liệt toát lên vẻ ôn nhu, hiền hòa. Tuy dung mạo không phải tuyệt sắc, nhưng nàng mang khí chất của một tiểu thư khuê các, điều này rất hiếm thấy trong giới tu sĩ. Huống hồ, nàng còn là kiếm tu mạnh nhất thiên hạ.
Giản Ngọc Liệt bước lên, thần sắc nghiêm nghị, hỏi: “Thích Minh, ngươi đến đây có việc gì?”
Thích Minh mang vẻ đau buồn, nói: “Giản tiền bối, sư phụ ta… đã ngã xuống rồi…”
Nghe câu nói này, ánh mắt Giản Ngọc Liệt thoáng xao động. Vì lý do cá nhân, nàng có mối quan hệ thân thiết với Từ Huệ Tự. Cứ cách một khoảng thời gian, nàng lại đến Từ Huệ Tự để lưu lại một thời gian, lắng nghe chưởng môn giảng Phật pháp.
Dù có nghe vào được bao nhiêu, những tháng ngày tĩnh lặng và an bình tại đó luôn là quãng thời gian hiếm hoi đối với nàng.
Vị chưởng môn này chỉ mới đảm nhiệm chức vị chưa lâu, sao có thể ngã xuống nhanh như vậy? Hẳn là đã có chuyện lớn xảy ra.
Giản Ngọc Liệt mím môi, liếc nhìn đám người Kinh Ngạo Tuyết phía sau Thích Minh, rồi nói: “Vào trong ngồi nói chuyện đi.”
Thích Minh gật đầu, cả nhóm ngồi xuống trong gian sảnh. Thích Minh bình tĩnh thuật lại toàn bộ sự việc. Cuối cùng, hắn nói: “Sư phụ và các trưởng lão đã lần lượt hy sinh để cản bước Ma Yểm.”
Giản Ngọc Liệt nghe vậy, nét mặt thoáng hiện lên vẻ đau thương. Nàng thở dài, nói: “Thực ra ta cũng từng đoán rằng trong Ma Tộc có những kẻ mạnh hơn. Nhưng vì không có bằng chứng, ta lạc quan rằng những Ma Tộc này sẽ chỉ xuất hiện ở giai đoạn cuối để quét sạch Càn Khôn Giới.”
“Không ngờ, chúng đã ẩn mình trong đám đông từ trước. Thậm chí, ngay cả khi đã uống đan dược do Thiên Ân Tông luyện chế, vẫn không thể phát hiện ra chúng…”
Nhớ lại việc Ma Yểm chỉ lộ nguyên hình dưới ánh sáng của Khai Thiên Ấn, nàng quay đầu nhìn về phía Tiểu Thụ.
Nàng hiểu rất rõ rằng Khai Thiên Ấn đã không nhận chủ suốt mười vạn năm qua, không hề đoái hoài đến bất kỳ Phật tu đại năng nào của Từ Huệ Tự. Vậy mà, tiên khí này lại lựa chọn một nữ Phật tu trẻ tuổi như Tiểu Thụ, người chỉ mới hơn ngàn tuổi.
Điều này thực sự khiến người ta khó hiểu.
Giản Ngọc Liệt nhìn Tiểu Thụ, nói: “Vậy là, ngươi đã được Khai Thiên Ấn công nhận, trở thành chủ nhân của nó?”
Tiểu Thụ gật đầu.
Giản Ngọc Liệt lại quay sang Kinh Ngạo Tuyết, nói: “Ngươi còn sở hữu một tiên khí khác. Từ sau khi Khai Thiên Ấn xuất hiện tại Càn Khôn Giới mười vạn năm trước, không biết bao nhiêu tu sĩ đã liều mạng tìm kiếm tiên khí mà không có kết quả. Vậy mà hai mẹ con các ngươi lại may mắn như vậy? Thật khó tin.”
Kinh Ngạo Tuyết cảm nhận được sự địch ý từ Giản Ngọc Liệt. Nàng thở dài trong lòng và nói: “Thực ra chúng ta—”
Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên, cắt ngang lời nói của Kinh Ngạo Tuyết. Gian phòng chính trong nháy mắt sụp đổ. May mắn thay, những người bên trong đều là tu sĩ mạnh mẽ, nhanh chóng né tránh, tập trung lại ở khoảng đất trống bên ngoài.
Thích Minh lo lắng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Là ma tộc tấn công sao?”
Giản Ngọc Liệt lắc đầu, nói: “Không thể nào. Ta vừa giết chết thủ lĩnh ma tộc gần đây nhất. Với tốc độ sinh sôi của chúng, không thể nào nhanh chóng xuất hiện một kẻ mạnh khác.”
Sắc mặt Tiểu Thụ tái nhợt, nói: “Là Ma Yểm. Nàng ta đã đuổi tới đây, sao có thể như vậy?”
Kinh Ngạo Tuyết cũng không ngờ rằng Ma Yểm lại kiên trì đến thế. Càn Khôn Giới rộng lớn như vậy, mà nàng ta lại tìm thấy họ nhanh đến vậy.
“Chúng ta tuyệt đối không thể đối đầu trực diện với Ma Yểm. Không ai trong chúng ta đủ sức chống lại nàng ta,” Kinh Ngạo Tuyết nhìn Giản Ngọc Liệt, nói: “Chúng ta phải rời khỏi đây, đến một nơi an toàn hơn!”
Giản Ngọc Liệt nói: “Nàng ta đã truy đuổi từ Từ Huệ Tự đến đây, rõ ràng là quyết tâm bắt được các ngươi. Càn Khôn Giới rộng lớn, nhưng khắp nơi đều có ma tộc, chẳng có nơi nào thực sự an toàn. Các ngươi đi trước đi, ta sẽ đối phó với nàng ta.”
Dứt lời, trong tay Giản Ngọc Liệt xuất hiện một thanh kiếm rực đỏ. Nàng lập tức lao về phía Ma Yểm.
Kinh Ngạo Tuyết ngay lập tức nhận ra thanh kiếm này chính là Xích Luyện Kiếm, một trong bảy tiên khí.
Như Tân Diệp từng nói, thanh kiếm này tỏa ra một luồng tà khí khó chịu, hoàn toàn khác biệt với Tiên Linh Kính và Khai Thiên Ấn.
Khi tận mắt chứng kiến Giản Ngọc Liệt ra tay, Kinh Ngạo Tuyết không còn nghi ngờ gì về danh hiệu “kiếm tu mạnh nhất thiên hạ” của nàng nữa.
Giản Ngọc Liệt như biến thành một người khác. Khí thế của nàng sắc bén, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Trong chớp mắt, nàng đã lao đến trước mặt Ma Yểm, vung kiếm. Ánh kiếm đỏ rực như lửa, mạnh mẽ tấn công Ma Yểm.
Ngay cả Ma Yểm cũng bị kiếm quang làm tổn thương, điều hiếm thấy. Trước đó, ngay cả những đại năng Độ Kiếp kỳ cũng không thể làm nàng ta suy suyển.
Một nữ kiếm tu, lại có thể một mình gây ra thương tổn cho Ma Yểm.
Ma Yểm nheo mắt, dù vậy cũng không tỏ ra lo lắng. Nàng nhìn chằm chằm vào thanh Xích Luyện Kiếm trong tay Giản Ngọc Liệt, lẩm bẩm: “Quả nhiên, Xích Luyện Kiếm tràn đầy tà khí, và so với một ngàn năm trước, tà khí còn đậm đặc hơn nhiều. Thanh kiếm này chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn sa ngã, và chủ nhân của nó cũng không sống được bao lâu.”
Khi xưa, chính vì lý do như vậy mà Ma Yểm không vội ám sát Giản Ngọc Liệt hay phá hủy Xích Luyện Kiếm. Bởi thanh kiếm này đã sắp sa đọa thành một ma kiếm, nàng ta không cần phải bận tâm thêm nữa.
Tuy nhiên, tình thế hiện tại đã khác. Việc Tiểu Thụ dễ dàng trở thành chủ nhân của Khai Thiên Ấn nằm ngoài dự liệu của nàng, đồng thời cũng chứng minh đối phương chính là Phật Đà thượng cổ chuyển thế. Lần đầu tiên sau rất lâu, Ma Yểm cảm nhận được nguy cơ. Lần này, nàng nhất định phải tiêu diệt tiên khí triệt để.
Xích Luyện Kiếm sẽ là tiên khí đầu tiên bị nàng phá hủy trong hôm nay.
Ma Yểm thay đổi thái độ thong dong trước đó, nghiêm túc đối đầu với Giản Ngọc Liệt. Những đợt xung kích từ trận chiến dễ dàng phá hủy toàn bộ căn cứ. Các tu sĩ không còn khả năng chống trả, chỉ có thể hoảng hốt chạy trốn ra xa.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn hai bên đang giao chiến, nghe Tiểu Thụ nói: “Mẫu thân, trạng thái của Xích Luyện Kiếm và Giản tiền bối đều không ổn, hơn nữa, tiền bối không phải là đối thủ của Ma Yểm…”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, nói: “Chúng ta tuyệt đối không thể để Ma Yểm phá hủy Xích Luyện Kiếm. Tiểu Thụ, chúng ta phải qua giúp ngay! Nương tử, phiền nàng cùng Thích Minh chưởng môn dẫn những người khác rời khỏi đây.”
Thẩm Lục Mạn mím môi, cuối cùng cũng đồng ý, cùng Thích Minh xoay người đưa các tu sĩ bị thương rời đi.
Kinh Ngạo Tuyết và Tiểu Thụ trao đổi ánh mắt, đồng thời rút vũ khí, lao về phía Ma Yểm.
Hai người họ không giỏi chiến đấu trực diện, chỉ có thể làm trợ thủ cho Giản Ngọc Liệt. Ba người phối hợp, miễn cưỡng cầm chân được Ma Yểm. Tất cả nhờ vào hai tiên khí trong tay họ.
Khai Thiên Ấn trong tay Tiểu Thụ có khả năng áp chế mạnh mẽ đối với ma tộc, khiến Ma Yểm chỉ có thể phát huy được tám phần sức mạnh.
Tiên Linh Kính của Kinh Ngạo Tuyết vừa có thể phản chiếu các đòn tấn công của Ma Yểm, vừa làm rối loạn tầm nhìn, gây nhiễu lớn cho nàng ta.
Giản Ngọc Liệt tận dụng cơ hội, liên tục tung ra những chiêu thức hủy thiên diệt địa nhằm vào Ma Yểm.
Nhóm ba người phối hợp khá ăn ý, khiến trên người Ma Yểm xuất hiện nhiều vết thương. Nhưng đáng tiếc, những tổn thương này không mang lại hiệu quả lớn vì khả năng phục hồi của Ma Yểm quá mạnh. Chỉ trong chốc lát, các vết thương đã ngừng chảy máu và lành lại hoàn toàn.
Không những vậy, sau nửa canh giờ giằng co, Ma Yểm vẫn ung dung như thường, trong khi Tiểu Thụ đã tái nhợt, thân hình lảo đảo sắp ngã.
Tiểu Thụ là người có tu vi thấp nhất trong số họ, lại phải duy trì Khai Thiên Ấn ở trạng thái kích hoạt, nên không thể chịu đựng được lâu.
Kinh Ngạo Tuyết vô cùng lo lắng. Ma Yểm cũng nhận ra điểm yếu của Tiểu Thụ, liền nhắm cô làm mục tiêu đột phá. Trong một đợt tấn công với Giản Ngọc Liệt, một đòn tưởng chừng như bị Giản Ngọc Liệt né được, thực chất lại vượt qua nàng, lao thẳng về phía Tiểu Thụ.
Đòn tấn công đó chí mạng, Tiểu Thụ không kịp né tránh. Kinh Ngạo Tuyết gấp gáp lao đến, nhưng tốc độ của nàng không thể sánh kịp.
Trong khoảnh khắc ngỡ rằng không thể cứu được Tiểu Thụ, nàng nghe thấy giọng của Tân Diệp vang lên. Cơ thể nàng hành động trước cả ý thức, triệu hồi ra một chiếc đỉnh khổng lồ màu xanh lục.
Chiếc đỉnh xuất hiện trên đầu Tiểu Thụ, bao bọc nàng bên trong, kịp thời chắn đòn tấn công của Ma Yểm. Gần như ngay sau đó, đòn tấn công va chạm vào đỉnh, phát ra một tiếng vang lớn rung chuyển đất trời.
Kinh Ngạo Tuyết gần như bật khóc vì vui mừng. Tiểu Thụ còn sống.
Lúc này, Kinh Ngạo Tuyết đã không còn bận tâm đến việc phải che giấu quân bài của mình trước mặt người khác. Giản Ngọc Liệt kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, nói: “Khí tức của tiên khí… Đây là… Thanh Mộc Đỉnh sao?”
Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết, trong lòng thầm nghĩ: Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Có được Tiên Linh Kính đã là quá đáng, lại còn sở hữu tiên khí thứ hai. Ông trời thực sự ưu ái nàng như vậy sao?!
Nguy hiểm chết người đang đến gần, Giản Ngọc Liệt nhìn thấy Ma Yểm tung đòn tấn công tiếp theo về phía Kinh Ngạo Tuyết, trong khi nàng vẫn đang chìm đắm trong niềm vui khi Tiểu Thụ được cứu.
Giản Ngọc Liệt vội hét lớn: “Cẩn thận!”
Kinh Ngạo Tuyết hoàn hồn, lập tức dùng Tiên Linh Kính đỡ đòn. Nhưng những đòn tấn công liên tiếp như thủy triều ập đến, mạnh mẽ hơn nhiều so với trước, bởi vì Tiểu Thụ không còn duy trì được Khai Thiên Ấn, Ma Yểm đã có thể phát huy toàn bộ sức mạnh.
Tiếng của Tiểu Thụ từ trong Thanh Mộc Đỉnh truyền ra, mang theo sự lo lắng: “Mẫu thân, hãy để con ra ngoài, con có thể giúp!”
Kinh Ngạo Tuyết kiên quyết từ chối, nàng nhìn thấy linh khí trong cơ thể Tiểu Thụ đã cạn kiệt. Nếu để Tiểu Thụ ra ngoài đối mặt với Ma Yểm, kết cục sẽ vô cùng tồi tệ.
Nàng cắn môi, ra lệnh cho Thanh Mộc Đỉnh: “Tân Diệp, hãy đưa Tiểu Thụ rời khỏi đây, tìm Thẩm Lục Mạn và trốn thật xa!”
Tiểu Thụ hét lên một tiếng “Không!”, nhưng Thanh Mộc Đỉnh tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, xoay tròn rồi lao vút lên trời, biến mất trong không trung.
Kinh Ngạo Tuyết tạm thời thở phào nhẹ nhõm, cố gắng né tránh những đòn tấn công của Ma Yểm. Khi không thể tránh được, nàng dùng Tiên Linh Kính để phản đòn. Nhưng những đòn tấn công quá mạnh, nàng dường như nghe thấy tiếng Tiên Linh Kính rên rỉ.
Nếu tiếp tục chịu đựng những đòn tấn công này, Tiên Linh Kính sớm muộn cũng sẽ bị phá hủy.
Nàng phải nghĩ cách, nghĩ thật nhanh để thoát khỏi nguy cơ trước mắt.
Giản Ngọc Liệt nói: “Mau đi đi!”
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu từ chối, đáp: “Không được, một mình ngươi không cản được nàng ta. Xích Luyện Kiếm cũng là một trong bảy tiên khí, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!”
Hai người cắn răng chống đỡ, lại qua thêm một khắc, Giản Ngọc Liệt không kịp né tránh, bị đòn tấn công của Ma Yểm quét qua. Dù chỉ lướt qua bên hông, nhưng khí tức âm lạnh từ vết thương nhanh chóng lan khắp toàn thân nàng.
Giản Ngọc Liệt cảm giác mình như đang ở trong băng giá cực độ, cơ thể cứng đờ, không thể nhấc nổi một ngón tay.
Đòn tấn công tiếp theo sắp sửa ập đến, nàng hoàn toàn không thể né tránh. May mắn thay, Kinh Ngạo Tuyết kịp thời đến nơi, dùng Tiên Linh Kính đỡ lấy đòn.
Nhưng trong không khí vang lên tiếng “rắc” rõ ràng, trên bề mặt Tiên Linh Kính xuất hiện một vết nứt, lần tiếp theo sẽ không thể chống đỡ nổi nữa.
Kinh Ngạo Tuyết cảm nhận được nỗi tuyệt vọng dâng tràn. Trong tâm trí nàng hiện lên gương mặt của Thẩm Lục Mạn. Nàng cảm thấy vô cùng áy náy, lại một lần nữa thất hứa.
Đúng lúc này, giọng nói lo lắng của Thẩm Lục Mạn vang lên: “Kinh Ngạo Tuyết, ta đã mang viện trợ từ Càn Khôn Giới tới, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt vài lần, lúc này mới nhận ra người trước mặt là thật. Nàng được Thẩm Lục Mạn ôm lấy, còn Thích Minh Pháp Sư từ phía sau tiến lên, đỡ lấy Giản Ngọc Liệt đang bất động.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Ma Yểm nhanh chóng đuổi theo, nhưng ngay lập tức bị chặn lại bởi mấy chục tu sĩ Độ Kiếp kỳ đột ngột xuất hiện trước mặt.
Nàng ta tỏ vẻ mất kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng, nói: “Tu sĩ các ngươi thật giống như côn trùng, hết kẻ này đến kẻ khác, vừa đáng ghét lại vừa kinh tởm.”
Người đứng đầu nhóm tu sĩ là một nam nhân trung niên, để râu, khí chất nho nhã. Nghe vậy, hắn mỉm cười đáp: “Thật trùng hợp, ta lại nghĩ hoàn toàn ngược lại. Ma tộc, giống loài thấp kém từng bị thần minh và tiên nhân đánh bại từ thời viễn cổ, tại sao lại tự chuốc lấy phiền phức khi đến tu chân giới? Các ngươi nên mãi mãi bị giam cầm trong ma giới!”
Ma Yểm nguy hiểm nheo mắt lại, nói: “Tìm chết!”
Người tu sĩ trung niên không chút nao núng, bình tĩnh đáp lại: “Đáng tiếc, ngươi không có bản lĩnh đó.”
Lời vừa dứt, mấy chục tu sĩ Độ Kiếp kỳ liền đồng loạt lao lên, hàng loạt đòn tấn công chí mạng dồn dập giáng xuống, phong tỏa Ma Yểm tại chỗ, không cho nàng ta tiếp tục truy đuổi Kinh Ngạo Tuyết và những người khác.
Kinh Ngạo Tuyết ngoái đầu nhìn về phía sau, hỏi Thẩm Lục Mạn: “Họ là ai?”
Thẩm Lục Mạn tiếp tục bay đi, vừa trả lời: “Đó là những đại năng Độ Kiếp kỳ từ khắp nơi trong Càn Khôn giới. Một phần trong số họ nghe được tin tức Ma Yểm xuất hiện từ các tu sĩ chạy thoát khỏi thành trì gần Từ Huệ Tự, nên đặc biệt đến đây để trợ giúp.”
“Phần còn lại là những người ta tìm được sau khi nghe theo lời nàng, đưa các tu sĩ ở cứ điểm đến nơi an toàn, rồi phái họ đi cầu viện xung quanh.”
“Ngoài ra, cũng phải cảm ơn nàng và Giản Ngọc Liệt đã kiên trì cầm cự lâu như vậy. Một nhóm trong số họ nói rằng họ có cách giam cầm Ma Yểm, nên nàng không cần lo lắng, hãy nghỉ ngơi đi.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe thấy trong giọng nói của Thẩm Lục Mạn có phần tức giận, nàng lúng túng đáp: “Xin lỗi, ta…”
Thẩm Lục Mạn cắt ngang, nói: “Ta hiểu hết, nên ta không hoàn toàn làm theo ý nàng.”
Kinh Ngạo Tuyết hiểu rằng nàng ấy đang nói về việc cầu viện trợ. Cảm nhận được cơ thể mệt mỏi, nàng dựa vào người Thẩm Lục Mạn, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì ta nên cảm ơn nàng.”
Thẩm Lục Mạn dịu giọng lại, đáp: “Không cần, ta hiểu sự khó khăn và lựa chọn của nàng.”
Kinh Ngạo Tuyết không nhịn được nở một nụ cười, hỏi: “Tiểu Thụ đâu? Ta bảo Thanh Mộc Đỉnh đưa con bé đến chỗ nàng, nàng có gặp con không?”
Thẩm Lục Mạn gật đầu: “Con bé rất an toàn, bây giờ ta sẽ đưa nàng đến gặp con.”
Nghe vậy, Kinh Ngạo Tuyết cuối cùng cũng thả lỏng, nhắm mắt điều hòa linh khí.
Không lâu sau, Thẩm Lục Mạn hạ xuống đất. Kinh Ngạo Tuyết nhìn thấy Thanh Mộc Đỉnh ở gần đó, nàng bước xuống từ vòng tay của Thẩm Lục Mạn, tiến đến thu hồi Thanh Mộc Đỉnh và nhìn thấy Tiểu Thụ với ánh mắt giận dữ nhìn mình.
Nhưng Kinh Ngạo Tuyết chẳng hề để tâm, nàng bước lên, ôm lấy Tiểu Thụ, nói: “Con không sao là tốt rồi.”
Tiểu Thụ thoáng sững người, rồi cơn giận cũng tan biến, nàng lí nhí đáp: “Mẫu thân, con không sao.”
Kinh Ngạo Tuyết buông Tiểu Thụ ra, mỉm cười với con, rồi đi đến chỗ Thích Minh để kiểm tra tình trạng của Giản Ngọc Liệt.
Giản Ngọc Liệt đã hôn mê, chân mày nhíu chặt, rõ ràng nàng vẫn đang chìm trong cơn đau đớn.
Thích Minh kiểm tra thương thế của Giản Ngọc Liệt, sau một lúc lắc đầu nói: “Trạng thái của Giản tiền bối rất không lạc quan. Trong cơ thể nàng có một luồng ma tức lạnh lẽo và thuần khiết, đang giao tranh dữ dội với tà khí tích tụ trong đan điền suốt hàng ngàn năm nay. Hai bên hiện tại tạm thời cân bằng, nhưng chúng ta không thể cưỡng ép loại bỏ ma tức, bởi nếu làm vậy, tà khí sẽ nhanh chóng lan tràn và xâm nhập toàn bộ cơ thể tiền bối. Tuy nhiên, để yên như vậy cũng không ổn, dù là đại năng Độ Kiếp kỳ, cơ thể Giản tiền bối vẫn là nhục thân phàm tục, kinh mạch và đan điền không thể chịu đựng lâu trước sự giao tranh này.”
Kinh Ngạo Tuyết ngồi xuống bên cạnh Giản Ngọc Liệt, sau khi tự mình kiểm tra thương thế, nàng cân nhắc một lúc rồi nói: “Để ta thử một chút.”
Nàng đưa Mộc Hệ Dị Năng vào cơ thể của Giản Ngọc Liệt, nhanh chóng tu sửa kinh mạch bị tổn hại bởi ma tức và tà khí. Cách này giúp giảm bớt phần nào tổn thương mà cơ thể Giản Ngọc Liệt phải chịu.
Thích Minh cũng nhận ra điều này, hắn nhìn Kinh Ngạo Tuyết với ánh mắt kinh ngạc, trong lòng càng thêm tò mò về thân phận của nữ nhân vốn không mấy tiếng tăm này nhưng lại sở hữu hai kiện tiên khí.
Hắn nghĩ, Kinh Ngạo Tuyết có lẽ là một đại năng ẩn thế của Càn Khôn giới, hoặc cũng có thể là tu sĩ từ một giới tu chân khác đến. Tuy nhiên, hắn thiên về khả năng thứ nhất, bởi Càn Khôn giới từ ngàn xưa đã có thiên địa linh khí dồi dào, là nơi có thể nuôi dưỡng ra những kỳ tài như vậy.
Chưa kể, nữ nhi của nàng, Thẩm Tiểu Thụ, cũng xuất chúng không kém.
Chỉ có điều, Thích Minh liếc qua Thẩm Lục Mạn đứng bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết, trong lòng cảm thấy quan hệ giữa hai người này có phần quá mức thân thiết.
Nghĩ đến việc Thẩm Tiểu Thụ gọi Kinh Ngạo Tuyết là “mẫu thân” và gọi Thẩm Lục Mạn là “nương thân,” hắn đoán rằng Thẩm Lục Mạn có lẽ là nghĩa mẫu của Thẩm Tiểu Thụ.
Lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ vụn vặt, hắn nói: “Chúng ta tiếp tục tiến lên phía trước, hội hợp với các tu sĩ khác.”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu đồng ý, đoàn người tiếp tục hành trình, tiến đến rìa của Hãn Hải Châu, nơi họ trông thấy vài chiếc linh thuyền khổng lồ neo đậu bên bờ biển.
Thẩm Lục Mạn thấy Kinh Ngạo Tuyết tỏ vẻ nghi hoặc, bèn giải thích: “Đây là linh thuyền của Thiên Ân Tông, đến đây để cứu viện. Các tu sĩ chạy thoát từ cứ điểm đã được họ sắp xếp ổn thỏa. Lần này, người dẫn đầu đội cứu viện là đại năng Độ Kiếp kỳ tên Trình Nham. Chính nhờ họ ngăn cản Ma Yểm mà ta mới có thể đưa nàng và Giản Ngọc Liệt rời đi an toàn.”
Kinh Ngạo Tuyết khẽ gật đầu, theo Thích Minh bước lên linh thuyền. Các đệ tử Thiên Ân Tông mặc đồng phục thống nhất, rất dễ nhận ra.
Họ dẫn đoàn người đến tầng trên cùng, bố trí một căn phòng trống và nói: “Chư vị cứ nghỉ ngơi thoải mái, cần gì xin cứ nói, chúng ta sẽ cố gắng hết sức.”
Kinh Ngạo Tuyết xua tay, nói: “Không cần, Thiên Ân Tông đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều rồi. Đa tạ.”
Đệ tử Thiên Ân Tông mỉm cười, chào từ biệt rồi rời đi.
Thích Minh đặt Giản Ngọc Liệt lên giường, Kinh Ngạo Tuyết bước đến bên cạnh, tiếp tục truyền Mộc Hệ Dị Năng vào cơ thể nàng để duy trì trạng thái hiện tại, giảm thiểu tổn hại do ma tức và tà khí gây ra.
Thích Minh im lặng một lúc lâu, rồi niệm một tiếng: “A di đà Phật, Giản tiền bối quả thật là họa phúc khó lường.”
Thấy Kinh Ngạo Tuyết và những người khác có vẻ khó hiểu, hắn giải thích: “Nói thật lòng, ngay từ khi Giản tiền bối nhận được sự công nhận của Xích Luyện Kiếm, trở thành chủ nhân của nó, nàng đã ngày đêm chịu sự xâm nhập của tà khí từ thanh kiếm. Loại tà khí này cực kỳ quỷ dị, không thể triệt tiêu hoàn toàn, chỉ có Khai Thiên Ấn mới tạm thời áp chế được nó. Vì vậy, trong suốt hàng ngàn năm qua, Giản tiền bối cứ cách một khoảng thời gian lại đến Từ Huệ Tự tìm chưởng môn, và ngồi thiền bên ngoài cấm địa nơi Vô Lượng Phật Đà tọa hóa để áp chế tà khí đang chạy loạn trong kinh mạch, phong ấn chúng vào đan điền.”
“Nhưng, sư phụ từng nói, dùng phương pháp này chỉ như uống rượu độc giải khát mà thôi. Trừ phi Khai Thiên Ấn nhận chủ lần nữa và thanh tẩy được tà khí trong đan điền của Giản tiền bối cũng như trong Xích Luyện Kiếm, nếu không…”
“Hiện tại, Khai Thiên Ấn đã nhận Tiểu Thụ pháp sư làm chủ, tà khí trên Xích Luyện Kiếm có thể được loại bỏ hoàn toàn, mà ma tức trong cơ thể Giản tiền bối có thể tiêu hao tà khí. Tuy Giản tiền bối sẽ vì thế mà suy yếu một thời gian, nhưng chỉ cần bế quan củng cố tu vi, nàng có thể khôi phục lại trạng thái tốt hơn trước.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, gật đầu đáp: “Ta hiểu rồi. Vậy thì song hành cùng lúc. Chờ khi Giản tiền bối tỉnh lại, Tiểu Thụ sẽ dùng Khai Thiên Ấn để thanh tẩy tà khí trong Xích Luyện Kiếm, còn ta sẽ bảo vệ kinh mạch của Giản tiền bối, để nàng có thể vượt qua quá trình ma tức và tà khí tiêu hao lẫn nhau.”
Thích Minh mỉm cười nói: “Vậy thì phải nhờ cậy Kinh đạo hữu rồi.”
Kinh Ngạo Tuyết nhẹ giọng đáp: “Không có gì.”
Nàng tiếp tục đưa Mộc Hệ Dị Năng vào kinh mạch của Giản Ngọc Liệt, nhanh chóng tu bổ những tổn thương. Sau nửa canh giờ, Kinh Ngạo Tuyết thu tay lại, lau mồ hôi trên trán, rồi ngồi xuống để điều tức hồi phục linh khí.
Mặc dù sự tồn tại của Thanh Mộc Đỉnh đã bị Thích Minh biết đến, nhưng nàng không định vào trong đó. Thay vào đó, nàng bước đến phòng bên cạnh, nơi Thẩm Lục Mạn đang ngồi bên giường trông coi Tiểu Thụ dưỡng thương.
Kinh Ngạo Tuyết đi tới, vỗ nhẹ lên vai Thẩm Lục Mạn hỏi: “Sao rồi?”
Thẩm Lục Mạn đáp: “Cũng ổn. Tiểu Thụ trước đó đã tiêu hao linh khí, nhưng vừa uống xong đan dược, chắc không lâu nữa sẽ hồi phục. Còn nàng, nghỉ ngơi lâu rồi, mau ngồi xuống đi.”
Kinh Ngạo Tuyết vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì nghe tiếng gõ cửa. Nàng và Thẩm Lục Mạn trao đổi ánh mắt, rồi nàng thở dài, uống một viên đan dược để giảm bớt mệt mỏi, sau đó ra mở cửa.
Ngoài cửa là Thích Minh, cùng với vài đại năng Độ Kiếp kỳ lạ mặt khác.
Người dẫn đầu là một nam nhân trung niên để râu nhỏ gọn, khoảng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt hiền hòa với nụ cười thoáng qua nơi khóe miệng, khiến người ta có cảm giác đây là người dễ gần.
Trước đó, đệ tử Thiên Ân Tông đã cung kính giới thiệu thân phận của hắn. Đây chính là Trình Nham, chưởng môn sư thúc của Thiên Ân Tông, người đã dẫn đầu đoàn tu sĩ Độ Kiếp kỳ chặn đứng Ma Yểm.
Kinh Ngạo Tuyết chợt hiểu ra, lập tức kính cẩn hơn. Người trước mặt nhất định phải có thực lực phi phàm mới có thể thoát khỏi tay Ma Yểm mà còn đứng đây nói chuyện.
Trình Nham khẽ cười khổ: “Đừng hiểu lầm, không phải công lao của một mình ta. Các ngươi đã từng giao thủ với Ma Yểm, chắc cũng biết rõ thực lực của nàng. Nếu không phải nhờ Thiên Ân Tông sử dụng bảo vật trấn tông để tạm thời phong ấn nàng, ta cũng không có cơ hội mà đứng đây.”
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy càng thêm kinh ngạc, thầm nghĩ: Là bảo vật trấn tông thế nào mà có thể phong ấn được Ma Yểm? Chẳng lẽ không cần tập hợp đủ bảy kiện tiên khí cũng có thể…
Trình Nham tiếp lời: “Đó là một chiếc Phong Ma Giới phẩm chất kém, do Thiên Ân Tông phải mất mười vạn năm mới miễn cưỡng luyện chế thành công.”
Nghe hắn nói vậy, mọi người trong phòng đều không khỏi kinh ngạc.
Hắn nhìn lướt qua ánh mắt nghi hoặc của họ, rồi nói: “Không bằng, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu. Sau khi cả nhóm vào phòng khách ngồi xuống, Trình Nham bắt đầu kể: “Thực không giấu giếm, Thiên Ân Tông vốn là một tông môn do nhiều gia tộc ẩn thế hợp thành. Trước đây một nghìn năm, tông môn này gần như không ai biết đến. Cho đến khi Ma Giới Chi Môn mở ra, ma tộc lần nữa tái hiện nhân gian, Thiên Ân Tông mới xuất hiện trước mắt mọi người.”
“Thật ra, Thiên Ân Tông từ lâu đã dự liệu rằng ma tộc sẽ quay trở lại, vì trong các gia tộc ẩn thế có lưu truyền những cổ thư từ thời thượng cổ, trong đó đều nhắc đến lời tiên tri của các tiên nhân thời xưa. Chỉ là ban đầu không ai tin, mãi đến mười vạn năm trước, khi bảy kiện tiên khí truyền thuyết hiện thế, các gia tộc ẩn thế mới xác thực điều này.”
“Chúng ta đều lo sợ ma tộc sẽ khiến Càn Khôn Giới rơi vào cảnh sinh linh đồ thán, nên muốn dốc hết sức ngăn chặn. Những ma tộc bình thường còn dễ đối phó, nhưng thượng cổ ma thần Ma Yểm là sự tồn tại mà ngay cả tiên nhân cũng không thể chống lại. Chỉ có tập hợp đủ bảy kiện tiên khí mới có thể hoàn toàn phong ấn nàng.”
“Kể từ đó, các gia tộc ẩn thế đã vì kẻ địch chung mà liên hợp lại, thành lập Thiên Ân Tông, chia thành hai nhóm hành động. Một nhóm đi đến các thế giới khác để tìm kiếm tung tích của tiên khí, nhóm còn lại thu thập các loại thiên tài địa bảo, chế tạo bản sao Phong Ma Giới.”
“Ài, hai nhiệm vụ này đều không dễ dàng gì. Tiên khí dường như chỉ có duyên giả mới tìm được, nên mười vạn năm nỗ lực của chúng ta đều trở thành công cốc. May mắn thay, Phong Ma Giới cuối cùng đã được luyện chế thành công, dù chỉ là phiên bản kém chất lượng. Với toàn bộ sức lực, chúng ta cũng chỉ luyện thành hai chiếc. Một chiếc do chưởng môn cất giữ, chiếc còn lại được giao cho ta. Ta từng nghĩ rằng Ma Yểm sẽ xuất hiện vào thời điểm cuối cùng, nào ngờ… lại sớm phải dùng đến như vậy.”
Trình Nham cười khổ một tiếng.
Kinh Ngạo Tuyết cụp mắt, nói: “Các người đã làm rất tốt rồi. Nhưng chiếc Phong Ma Giới kém chất lượng ấy cụ thể có tác dụng gì?”
Trình Nham đáp: “Có thể tạm thời phong ấn Ma Yểm trong mười năm. Tuy nhiên, phong ấn sẽ yếu dần theo thời gian, e rằng cũng khó trụ nổi đến hết mười năm.”
Kinh Ngạo Tuyết thở dài trong lòng, nói: “Dù vậy, như thế đã là rất tốt. Chúng ta vẫn còn thời gian.”
Nghe vậy, Thích Minh và các tu sĩ khác cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một tu sĩ Độ Kiếp kỳ thuộc môn phái khác nói: “Đúng vậy, chúng ta vẫn còn cơ hội. Theo lời Trình đạo hữu, chỉ cần tập hợp đủ bảy kiện tiên khí là được. Hiện tại, Xích Luyện Kiếm ở trong tay Giản Ngọc Liệt, Khai Thiên Ấn đã nhận chủ mới. Như vậy chỉ còn lại năm kiện tiên khí. Chúng ta có thể huy động các tán tu khắp Càn Khôn Giới cùng nhau tìm kiếm. Nếu mọi người đồng lòng, nhất định sẽ tìm được.”
Kinh Ngạo Tuyết trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Thật ra, ta còn sở hữu hai kiện tiên khí khác: Tiên Linh Kính và Thanh Mộc Đỉnh.”
Lời nói vừa dứt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Kinh Ngạo Tuyết, tràn đầy kinh ngạc và khó tin. Mãi đến khi nàng thực sự lấy ra hai kiện tiên khí, mọi người mới tin.
Tiên khí là cám dỗ cực lớn đối với bất kỳ tu sĩ nào. May mắn thay, các đại năng ở đây vẫn giữ được lý trí. Dù ánh mắt có lóe lên tham lam, nhưng nhanh chóng che giấu đi.
Kinh Ngạo Tuyết quan sát hết thảy biểu hiện của bọn họ, ánh mắt dừng lại ở Trình Nham. May mắn thay, nàng không đánh giá sai. Trong mắt hắn chỉ có sự ngạc nhiên và vui mừng.
Hắn đứng dậy, nói: “Thật tốt quá! Như vậy, chúng ta chỉ còn thiếu ba kiện tiên khí nữa.”
Kinh Ngạo Tuyết mím môi, khiến Trình Nham nhạy bén nhận ra dường như nàng còn điều muốn nói. Hắn hỏi: “Chẳng lẽ Kinh đạo hữu còn biết tung tích của tiên khí khác?”
Vận khí này không phải quá tốt rồi sao? Trình Nham dở khóc dở cười. Mười vạn năm tìm kiếm của Thiên Ân Tông không có kết quả, vậy mà gia đình nàng lại chiếm được ba kiện, còn biết tung tích của những kiện khác.
Nếu sớm biết thế này, Thiên Ân Tông chỉ cần dốc toàn lực chế tạo Phong Ma Giới là được rồi.
Kinh Ngạo Tuyết chạm tay lên mũi, nói: “Ta còn biết về tung tích của một nửa kiện tiên khí, chính là Luân Hồi Thạch. Thế nhưng, Luân Hồi Thạch đã bị Ma Yểm bóp nát thành bột, hiện tại đã hòa nhập vào ma thân của nàng.”
Đây quả thực là một tin xấu. Mọi người đều kinh hãi, phát ra những tiếng thở gấp. Trình Nham trong giây lát không thể tin nổi, lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy?”
Kinh Ngạo Tuyết cũng bất đắc dĩ, chuyện này rất khó nói rõ chỉ trong vài câu. May mắn thay, hiện tại nàng có thời gian, bèn kể lại mọi chuyện từ đầu. Nàng nhắc đến Càn Khôn Giới giả, những người xuyên không từ mười vạn năm trước, Thanh Mộc Chân Quân – chủ nhân đầu tiên của Thanh Mộc Đỉnh vài nghìn năm trước… Và cuối cùng là Ma Yểm, dưới sự tấn công của các tu sĩ Càn Khôn Giới, đã bóp nát Luân Hồi Thạch bằng tay không. Sau đó, nàng lợi dụng việc hiến tế sinh linh của thế giới tu tiên và ma tộc để giành lại ma thân thực sự của mình, rồi thông qua trận pháp truyền tống tiến vào các thế giới tu tiên khác, cuối cùng đến được Càn Khôn Giới cách đây một nghìn năm.
Trình Nham bừng tỉnh, nói: “Chả trách điểm này lại khác với những gì cổ thư xưa lưu truyền.”
Kinh Ngạo Tuyết tò mò, hỏi: “Vậy cổ thư nói thế nào?”
Trình Nham thở dài, đáp: “Trong cổ thư có viết, chiếc Phong Ma Giới thực sự được luyện chế từ bảy kiện tiên khí, theo thời gian sẽ dần mất hiệu lực. Đến lúc đó, Cổng Ma Giới sẽ một lần nữa mở ra, quần ma ùa vào nhân gian, tiến hành sát sinh và hiến tế để triệu hồi ma thần mạnh nhất – Ma Yểm. Nàng sẽ là ma tộc mạnh nhất mà toàn bộ giới tu tiên phải đối mặt. Không chỉ riêng Càn Khôn Giới, mà cả ba ngàn thế giới đều sẽ bị ảnh hưởng. Chỉ đến khi Thiên Mệnh Chi Tử xuất hiện, mới có một nửa khả năng có thể phong ấn Ma Yểm thêm lần nữa…”
Kinh Ngạo Tuyết nghe xong giật mình, nghĩ thầm: Nếu không phải vì người xuyên không từ mười vạn năm trước, có lẽ mọi chuyện thực sự sẽ tiến triển đúng như lời tiên tri.
Xét như vậy, tình hình hiện tại vẫn còn tốt, ít nhất chưa phát triển đến mức ảnh hưởng đến ba ngàn thế giới.
Trình Nham nói: “Đa tạ ngươi đã thông báo, điều này giúp chúng ta nắm được thêm nhiều thông tin quan trọng.”
Hắn quay sang các tu sĩ Độ Kiếp kỳ từ các tông môn khác, nói: “Dù hiện tại chúng ta tạm thời phong ấn được Ma Yểm, nhưng vẫn còn mười hai ma tộc mạnh mẽ khác, rất có thể đang ẩn núp trong Càn Khôn Giới. Chúng có khả năng đã trà trộn vào các tông môn. Các vị cần lập tức quay về thông báo cho chưởng môn và các trưởng lão, tìm cách đề phòng trước khi chúng kịp gây sóng gió. Ngoài ra, hãy truyền đạt lại toàn bộ lời của Kinh đạo hữu, đồng thời phái đệ tử đi tìm kiếm tung tích hai kiện tiên khí còn lại.”
“Thời gian cấp bách, mong các vị khởi hành ngay lập tức.”
Một trong số các tu sĩ nhìn Kinh Ngạo Tuyết, hỏi: “Vậy nàng, Tiểu Thụ pháp sư, cùng với Giản tiền bối sẽ thế nào? Nếu không ngại, có thể mời họ đến Quy Nhất Tông làm khách.”
Trình Nham đáp: “Không cần đâu. Ta đã quyết định đưa họ đến Thiên Ân Tông. Không phiền các vị bận tâm.”
Người kia đối diện với Trình Nham một lúc lâu, cuối cùng từ bỏ ý định, quay người rời khỏi linh thuyền. Các tu sĩ khác cũng nối gót rời đi.
Chỉ khi trong phòng chỉ còn lại Trình Nham và một đệ tử Thiên Ân Tông, hắn mới xoa trán nói: “Xin lỗi, dường như ở bất kỳ thời điểm nào, lòng tham của tu sĩ cũng là vô tận.”
Kinh Ngạo Tuyết nói: “Không sao, ta cũng cảm thấy Thiên Ân Tông phù hợp hơn. Tông môn của các ngươi ẩn mình kỹ lưỡng, đến nay vẫn chưa ai biết, ta cần một nơi yên tĩnh để chữa lành vết thương cho Giản Ngọc Liệt.”
Trình Nham mỉm cười, nói: “Hoan nghênh vô cùng.”
Hắn lại trò chuyện xã giao thêm vài câu, sau đó dẫn đệ tử rời đi. Kinh Ngạo Tuyết quay sang Thích Minh, hỏi: “Không biết ngươi có kế hoạch gì không?”
Thích Minh đáp: “Ta sẽ đi cùng các ngươi.”
Một mặt, dù Khai Thiên Ấn không phải là chí bảo trấn phái của Từ Huệ Tự, nhưng suốt mười vạn năm qua, giống như những đệ tử khác, hắn luôn đặt niềm tin vào Khai Thiên Ấn.
Mặt khác, sau khi Từ Huệ Tự bị hủy diệt, các đệ tử vẫn còn ở bên trong Khai Thiên Ấn. Trước mắt còn rất nhiều việc quan trọng cần làm, tạm thời chưa thể tái lập tông môn. Hắn không hoàn toàn tin tưởng Thiên Ân Tông, nên quyết định ở lại bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết và mọi người, để đảm bảo Thiên Ân Tông không nảy sinh ý đồ bất chính.
Dĩ nhiên, những điều này chỉ là suy nghĩ sâu kín trong lòng, hắn không nói ra cho Kinh Ngạo Tuyết biết.
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, nói: “Vậy cũng được. Ta đi nghỉ trước.”
Thích Minh khẽ gật đầu, nhìn nàng khép cửa phòng lại, rồi mới nhắm mắt tọa thiền, bắt đầu tu luyện.
Kinh Ngạo Tuyết vào phòng kể lại toàn bộ sự việc cho Thẩm Lục Mạn nghe. Thẩm Lục Mạn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Như vậy thì tốt rồi. Chúng ta nhất định phải tận dụng thật tốt mười năm này.”
Kinh Ngạo Tuyết đáp lời, nắm tay nàng, đồng thời cùng Thẩm Tiểu Thụ và Thái Thanh Pháp Sư chuyển vào trong Thanh Mộc Đỉnh.
Nửa tháng sau, linh thuyền vượt qua nhiều lớp kết giới và phòng tuyến kiên cố, băng qua một màn sương mù dày đặc, cuối cùng đến được một thung lũng sơn thủy hữu tình.
Đây chính là nơi Thiên Ân Tông tọa lạc. Chỉ có các tu sĩ trong tông môn và những vị khách vô cùng tôn quý mới được phép đặt chân vào.
Do đó, trên đường đi, Trình Nham đã để các tu sĩ tại cứ điểm Cổng Ma Giới ở Hãn Hải Châu dừng lại ở một tòa tiên thành bên ngoài, chỉ dẫn theo Kinh Ngạo Tuyết và những người đi cùng, cùng với Giản Ngọc Liệt đang hôn mê, tiến vào trong tông môn.
Linh thuyền đáp xuống, các đệ tử hành động đâu vào đấy, ai vào việc nấy. Trình Nham nói vài câu với Kinh Ngạo Tuyết, sau đó để đệ tử dẫn nhóm của nàng đến nghỉ ngơi tại khách phòng, còn hắn phải đi gặp chưởng môn Thiên Ân Tông và các tộc trưởng của các gia tộc ẩn thế.
Kinh Ngạo Tuyết không biết họ đã bàn bạc những gì, mãi đến trưa ngày hôm sau, Trình Nham mới đến thăm nàng.
Hắn nói: “Kinh đạo hữu, chưởng môn Thiên Ân Tông muốn đích thân gặp ngươi. Không biết ngươi có tiện bây giờ không?”
Kinh Ngạo Tuyết suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Được.”
Thích Minh và Thẩm Lục Mạn cũng đứng dậy. Thẩm Tiểu Thụ nói: “Mẫu thân, con sẽ đi cùng người.”
Trình Nham mỉm cười nói: “Như vậy thì tốt. Mời các vị đi theo ta.”
Hắn đi trước dẫn đường, đưa Kinh Ngạo Tuyết và mọi người tiến vào đại điện. Đúng như nàng dự đoán, ngoài chưởng môn Thiên Ân Tông ngồi ở vị trí cao nhất, hai bên còn đứng mười mấy vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ. Những người này chắc hẳn là các tộc trưởng của những gia tộc ẩn thế tạo thành Thiên Ân Tông, vai trò tương đương với trưởng lão trong các tông môn thông thường, chỉ có điều tính chất khác biệt mà thôi.
Những ánh mắt nóng bỏng từ mọi người đều chăm chú nhìn vào Kinh Ngạo Tuyết, khiến nàng không khỏi cảm thấy khó chịu. Mãi đến khi chưởng môn khẽ hắng giọng, bọn họ mới thu lại ánh nhìn quá mức nhiệt tình đó.
Chưởng môn mở lời: “Nghe nói ngươi là chủ nhân của hai món tiên khí. Không biết ngươi có thể mang chúng ra cho chúng ta được chiêm ngưỡng một chút không? Ta thật sự rất tò mò.”
Kinh Ngạo Tuyết: “……”
Vậy ra, gọi nàng đến đây, lại còn sắp xếp nhiều người đứng xem thế này, chỉ để thỏa mãn sự hiếu kỳ về tiên khí sao?!