P/S: Cám ơn Fu và bạn kphong đã edit chương này
Ta là Phi Hoa – một nữ sát thủ, đứng hàng thứ ba trên giang hồ. Tuy không biết thứ hạng này đánh giá nhờ vào gì nhưng khi đến Võ lâm minh hội thấy tên mình trên bảng xếp hạng sát thủ thì trong lòng không khỏi kiêu ngạo và có chút tự hào.
Sau đó có một hôm, bỗng nhiên ta tiếp nhận được một ủy thác.
Buổi chiều hôm đó thời tiết rất đẹp, ta đang ngồi trên một cây tuyết tùng cao to ngắm phong cảnh và đợi cố chủ * xuất hiện. Tầm mắt nhìn ra xa sẽ thấy được dãy núi đá trập trùng. Giữa khe núi đá có một con đường nhỏ kéo dài.
*người chủ ủy thác
Một con đường dài gập ghềnh lại không có gì che chắn, từ chỗ ta nhìn qua có thể thấy được hết mọi thứ. Cố chủ đều từ khúc quanh phía trước xuất hiện, sau đó hắn sẽ tự mình leo lên, không mang theo bất cứ người nào, chỉ mang theo nội dung ủy thác cùng với túi bạc nặng trĩu..
Cũng không rõ bọn chúng từ đâu mà biết được địa điểm này, đồng thời cũng biết được quy luật của ta.
Ngồi phía trên cành cây cao cao nhìn bọn chúng từng bước tiến lại gần, sẽ mang đến cho ta một cảm giác bọn hắn ra mắt một cách thành kính, cũng đúng lúc này, từ phía xa xa nhìn thấy bóng người nọ cũng từ từ đi qua . Ta nhếch miệng cười, dường như cũng đã ngửi thấy được mùi máu tanh..
Cuối cùng cũng đến nơi.
Vị cố chủ này dùng vải che, chỉ để hở mắt và mũi, toàn thân cũng mặc bộ hắc y nhân, hẳn là hắn đã thay y phục ngay dưới chân núi, che lại mặt, cả hai đều không nhìn được diện mạo của nhau, không biết thân phận, ngày sau có thành bại cũng không liên quan gì nhau
Ta nheo nheo mắt nhìn, định thần nhìn xem. Mặc dù dáng vóc người kia cũng không cao lớn, có chút mảnh mai, nhưng cũng có thể nhìn ra được là nam nhân, mặc dù lúc hắn lau mồ hôi lại dùng khăn lau trên đó có thêu hoa lan.
Nhìn kĩ một hồi, ta đột nhiên cảm thấy có chút vấn đề, hắn đi rất chậm rãi ! Tên nam nhân này sao lại còn không bằng được với mấy vị nữ cố chủ lúc trước nữa, không lẽ là gia cảnh giàu sang được nuông chiều nên trở nên quá mềm yếu.
Hưng phấn khi khách tới dần dần trôi đi, lúc này ta nghĩ sau này nhân lúc rảnh rỗi có nên dời mấy phiến đá rồi tu sửa con đường một một chút hay không, để các cố chủ có thể đi loại thoải mái hơn một chút, nhanh hơn một chút. Và đương nhiên điều kiện tiên quyết là sau khi ta có thể tiếp nhận đơn ủy thác này thành công có thể sống sót trở về.
Bình thường người đến ủy thác của ta phi phú tức quý*, mà đối tượng bị ám sát cũng vô cùng khó đối phó, cho nên những thị vệ môn khách bình thường không thể làm được nên mới nhờ đến sát thủ giang hồ. Những sát thủ trong hội liên minh trên giang hồ đa phần đều có tuyệt kỹ thần bí, hơn nữa rất chú ý tới quy củ đạo nghĩa, và rất thích tiếp những vụ có tính khiêu khích cao. Mà những đơn ám sát có độ khó cao, thì chiếu theo thứ tự xếp hạng làm vốn để đặt cọc.
*vô cùng giàu sang
Gia nhập 16 năm, ta không ngừng cố gắng nên bây giờ xem như cũng có chút tiếng tăm, nhưng sự chua sót trong đó chỉ có bản thân tự biết. Không phải lúc nào ta cũng thuận lợi, có vài lần xém chút nữa bại lộ thân phận mất mạng, cũng nhờ may vận khí ta cũng không tệ, đều có thể gặp dữ hóa lành trở về từ cõi chết.
Nhất định là do sư phụ lão nhân gia linh thiên trên trời phù hộ.
Ngay lúc ta miên man suy nghĩ chuyện xưa thì cuối cùng nam nhân nọ cũng đã bò tới thềm đá cuối cùng. Hắn không có vào liền mà vứt cây gậy lụm lúc leo núi xuống xong ngồi phịch xuống thềm đá thở phì phò. Ân. . . cho dù ta rất muốn lập tức phi thân xuống nhưng cuối cùng cũng cố nhẫn nại chờ người kia nghỉ ngơi xong, lại tiếp tục chậm rãi đi đến trước vách đá.
Hắn đem túi đặt vào một cái vách đá trống , cũng không có nhìn chung quanh vài lần, đã vội vàng quay người theo đường cũ mà trở về. Cái này khiến ta đối với hắn có chút lạ lẫm, có lẽ tên nam nhân này không phải đơn giản như biểu hiện bên ngoài vậy chứ.
Bất quá, người có thể đến đây, ai lại không phải là một tên hung ác ? Đợi người kia đi xa rồi, ta mới từ cành cây nhảy xuống, chân sau phóng đến, như một cơn gió nhẹ đáp xuống trước mặt vách đá kia, lấy ra cái túi lại dùng kinh công đạp chân tiêu soái rời đi.
Trời cũng ngã về tây, nên trở về nhà nấu cơm thôi
Ung dung cơm nước xong, ta mới ngồi trong sân, mở cái túi kia ra, trước tiên là nhìn thấy ngân lượng bên trong rất nặng, phìn ra cả bao lớn, Được… rất nặng, tiếp tục xem, A, quả nhiên là thù lao nhiều hơn mấy lần trước vài phần. Rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì đây ? Lông mài cũng nhíu lại, sau đó mở cái phong thư cảm thấy có chút nặng trĩu.
Lấy ra tờ giấy, ngoài dự liệu, nội dung bên trong rất tinh tế trật tự, viết rất tốt, nguyên do ám sát cũng rất rõ ràng, xem ra tên cố chủ này cũng rất có quy tắc, không cần ta phải gửi đi hồi âm chỉnh sửa thật quá tốt rồi. Thế là ta đối với tên này cũng có vài phần hảo ý. Được, trẻ nhỏ dễ bảo.
Hắn muốn giết một nữ tử. Nhưng lý do viết tại sao thì . . . là do người kia quá đẹp.
Xinh đẹp cũng có tội ah ? Không có, tội là ở chỗ chữ “quá” kia. Phàm là cái gì quá thì dễ xin thù hận, bất luận là bởi vì đố kị hay là vì yêu mà sinh hận cũng là như thế.Ta giữ kĩ phong thư,yên lặng lục lại trong trí nhớ cái người nữ tử bị để ý đó.
Tấn An quận chúa của Thuận Thiên thành, Trữ Thanh Ngưng, tuyệt thế vô song trong truyền thuyết, đệ nhất mỹ nữ của Đại Việt Vương, từ ngày hôm nay trở đi nàng không chết thì chính là ta chết.
Ngày thứ hai, ta ngồi tại vách đá thì một phi tiêu bay đến, tiếp lấy là một đơn ủy thác.
Hôm sau, ta đặt một phi diệp tiêu trên thạch bích, biểu thị ta tiếp nhận đơn ủy thác này.
Thực ra bởi vì ta đã nhận ủy thác kia rồi, bỏ đi đơn của cố chủ này, cũng là bởi vì thù lao bên kia cao hơn, đã rất lâu rồi không nhận được ủy thác nào, trên thế giới này người muốn người khác chết thì rất nhiều,mà bỏ tiền để người khác chết thì cũng rất ít. Dù là thu nhập mấy lần trước cũng không lo vấn đề cơm áo, mà vì vậy mà ngưng lại thì kiểu gì miệng ăn cũng khiến núi phải lở, cũng là ngày tháng chơi bời lêu lổng quá lâu sẽ khiến cho người ta sinh ra cuộc sống nhàm chán. Vì vậy suy khi chuẩn bị kỹ ta bắt đầu chuẩn bị làm việc.
Mà ta cũng không biết được, con đường hung hiểm phía trước đang chờ đợi, đến lúc ta phải kết thúc mười sáu năm kiếp sống sát thủ