Nắng sớm vừa hé, chân trời xanh biếc không mây. Những ngày nắng nóng của mùa hè dần dần biến mất thay vào đó là cảm giác mát mẻ của đầu thu. Một tý hơi lạnh trong nắng sớm, Hà Vũ Các nằm trong vườn đào phía trước tẩm điện, vừa qua khỏi giờ mẹo đã có bắt đầu có thị nữ ra vào.
Nơi đây chính là nơi vẽ tranh đánh đàn mỗi khi Tấn An quận chúa khi nhàn hạ, trong hoa viên trồng đầy hoa đào, cứ mỗi ba bốn tháng thì khu vườn tràn ngập hương thơm, hoa rơi trong gió, quẩn quanh các gỗ Hà Vũ.
Hôm nay những quả đào nặng trĩu đã được hái xuống, chỉ còn lại cả vườn cây xanh tươi trong nắng sớm. Nhóm thị nữ đi ra khỏi Các rồi cúi đầu lặng im đứng chờ bên ngoài. Trong Các lúc này chỉ còn một nữ nhân đang đứng trước giá sách, một thân thiển lan cung váy, một chiếc khăn lụa dài khoát lên cánh tay, thanh lịch phiêu dật như một tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.
Nàng cầm xuống một quyển trục rồi mở ra, nét bút tinh xảo dần lộ rõ. Một bức họa được cuộn tròn bên trong, một người mặc thanh y đang cầm kiếm, khuôn mặt ngây thơ được ẩn dưới lớp mũ trúc rộng vành, đôi mắt rủ xuống, khóe miệng mỉm cười.
Trữ Thanh Ngưng nhìn thật lâu, từ trong đôi mắt phượng ẩn hiện một chút cảm xúc khác thường, nhàn nhạt như sương khói, khó thể phân biệt được. Gió nhè nhẹ từ cửa sổ thổi vào, chuông gió ngân vang, âm thanh thanh thúy.
Rồi nàng nhanh chóng khôi phục lại vẻ xinh đẹp thường ngày, cất quyển trục trong tay. Một thị nữ áo vào bước vào, đứng sau lưng nàng nói: “Quận chúa, Định vương phủ Hách đại nhân đang chờ ở trước điện.”
“Dẫn hắn vào đi.” Nàng nhếch khóe miệng.
“Vâng.”
. . .
Cùng lúc đó ở một nơi khác trong sân cũng có một người đang bận rộn. Những thị nữ phấn y đang bận rộn đem hành lý lên xe ngựa. Rương lớn rương nhỏ, tất cả đồ đạc đều đầy đủ không thiếu cái gì, qua nửa canh giờ nữa có thể sẵn sàng.
“Hoa đại nhân, ngài xem qua.” Tiểu thị nữ cầm theo một quyển sổ mỏng trình ra.
“Được.” Ta buông chén trà nhỏ trong tay xuống rồi nhận lấy, “Làm phiền các ngươi rồi.”
Nữ nhân trước cong mày lên, đôi mắt to trong veo cong lại, rất vui vẻ. Nàng là tiểu nữ nhi của Hà quản gia, Hà Lan, tính tình nhu thuận, thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã được phụ thân giáo huấn nên đã sớm biết được cách quản sổ sách chắc chắn, thường hay giúp đỡ một ít chuyện chi tiêu. Cũng may lần này có nàng nên ta giảm được không ít việc.
Nở nụ cười đáp lại, ta mở ra thấy một đống chữ rậm rạp bên trong mà cảm thấy đau đầu. Lần này đồ cần chuẩn bị thật là quá nhiều mà, ngoài cống phẩm trà thơm không nói, còn thêm nguyên liệu nấu ăn mấy ngày nữa. Hơn nữa lần này còn mời thêm một đầu bếp chuyên phục vụ thức ăn cho mẫu tử Thái phi, còn quận chúa tuy nàng không cần chép kinh văn nhưng cũng cần đóng cửa tĩnh tâm cầu phúc, cho nên cần phải chuẩn bị tốt mấy thứ hương an thần và đồ ăn thanh đạm, hơn nữa y phục mấy ngày đó cũng phải là một màu trắng thuần khiết. . .
Sao phải lo nhiều chuyện như thế này chứ, làm như ta là mẹ không bằng!
Nhưng Quận chúa thật sự muốn đóng cửa niệm kinh sao. . . Ai, nếu có cách để Đại Phương rời đi thì càng tốt rồi. Hoàn thành xong nhiệm vụ lần nùa có lẽ ta cũng nên tìm một chùa miếu thanh tĩnh nào đó ăn chay niệm phật một hai tháng, sau đó sẽ du sơn ngoạn thủy một phen. . .
“Đại nhân hình như rất vui vẻ?” Tiểu Lan ngồi một bên chống cằm nói.
Ài, lại bại lộ tâm tình ? Ta nhanh chóng thu lại nét hưng phấn trên khuôn mặt, “Ân, nghe nói phong cảnh ở núi Phong Diệp không tồi, muốn nhanh tới xem a.”
Biết được tiểu nha đầu này rất thích dính người, hơn nữa khi ở bên nàng ta cũng buông lỏng được không ít nên ta cũng bớt khách sáo, ta hất cằm chỉ chỉ ra hiệu với nàng: “Tiểu Lan, giúp ta cầm cây bút kia tới.”
“Vâng.” Nàng nhu thuận mang tới cho ta.
“Bỏ mấy thứ này đi, đổi lại bí đỏ, khoai từ, rau mâm xôi, bồ đào và lựu.” Ta lấy bút sửa lại, đem những hoa quả phải mang theo bỏ đi thay bằng những rau quả tươi mới có thể mua được lúc ở trong núi, “Mấy ngày gần đây thời tiết bắt đầu lạnh nên ăn những đồ ăn trước sẽ làm dạ dày không thoải mái, đổi một chút món món thì tốt hơn.”
“Đại nhân ngài hiểu biết thật là nhiều, không hổ xuất thân thầy thuốc.” Tiểu Lan cười cười rồi sau đó nghĩ tới cái gì đó kích động vung ống tay áo lên, đưa cánh tay qua cho ta xem: “À đúng rồi, thuốc mỡ bữa trước ngươi đưa cho ta rất hiệu quả, ngươi xem, chỗ bị phỏng bây giờ không còn dấu vết gì luôn, còn công hiệu nhiều hơn thuốc của Trương tiên sinh nữa.”
“Vậy sao, vậy là tốt rồi.” Ta nhìn cánh tay tuyết trắng trước mặt, trong đầu thầm nghĩ thật là trắng trẻo a. Một cô nương biết cách bảo dưỡng da thịt thế này thì thật là một cô gái tốt. Nhưng không ngờ nha đầu này lại dễ dàng mua chuộc tới vậy, chỉ một lọ thuốc mỡ đã làm nàng có hảo cảm với ta.
“Tiểu Lan ah, ngươi giúp ta đổi những thứ được ghi trong đây nha, ta muốn ra ngoài một lát.” Đúng lúc có nàng hỗ trợ nên ta phải tranh thủ ra ngoài hít thở không khí trong lành, ngồi mãi ở đây muốn sinh buồn bực luôn ah. Vì thế ta đem cuốn sổ nhét vào trong tay nàng rồi mỉm cười, “Sẽ nhanh trở lại thôi.”
Nha đầu đang sững sờ cũng nhanh hoàn thần lại, gật đầu như gà mổ thóc: “Ân, tốt.”
Thiệt là ngoan mà. . . ta không nhịn được vỗ vỗ đầu nàng, cười tủm tỉm đi ra cửa, quẹo vào trong khu vườn.
Ở đây rộng rãi và trống trải hơn bên kia, ngoại trừ hoàn non bộ và hai cây tùng to gần hành lang thì chỉ còn một gốc cây cao lớn ở góc tường. Đúng, đây chính là nơi ta lén lẻn vào Vương phủ lần đầu, tuy lúc này đã tăng lượng ám vệ lên nhưng so với nơi khác thì đây là ít nhất, bởi vì cấu tạo nơi này chính đã là cái bẫy biến người đột nhập từ bên ngoài vào trở thành cá trong chậu, căn bản không thể bình yên từ trong đây mà ra tới được sân khác.
Ngẫm lại mà sợ, cũng may ta lúc đó không có chạy tới biệt viện, Tuy cái sân này là cái bẫy nhưng ta cũng đã bắt được sơ hở ở đây. Phía đầu tường cao bên kia bị bóng cây che nên rất tối, nơi thích hợp để vụng trộm giao dịch, ví dụ như, mua bán tin tức.
Ta đang muốn đi tới chỗ góc tối chỗ cổ thụ kia, vừa quay người lại men theo ánh nắng thấy được ở đó không xa có một nhân ảnh, hình như là từ đào viên đi ra, hơn nữa còn đi vòng vòng một hồi, hình như đang đi tới viện bên này.
Đến gần một chút ta mới nhìn rõ, đó là một nữ tử cao gầy mặc trang phục hộ vệ màu xanh.
Cô nương thật tuấn tú a! Ta không nhịn được thở dài một tiếng. Cô nương này ngủ quan duyên dáng, dáng cười thanh tứ cao ráo, hình như cao hơn ta cả một cái đầu ah. . . a. . .. nhưng mà ngực hình như hơi phẳng quá thì phải.
Ánh mắt dời xuống ta lập tức ngây ngẩn cả người. Ngạch, haha, cô nương gia sao ngực có thể bằng phẳng như vậy được chứ! Nhưng không hiểu sao ta rất có hảo cảm với nàng ah. Nhưng mà nàng ta nhìn lạ mặt, hơn nữa y phục trên người cũng không phải của Vương phủ. Nàng ta là ai? Sao xuất hiện ở đây.
Ta thấy nàng mặt mày nghi hoặc nhìn khắp tứ phía, tám phần là lạc đường rồi, vậy nên chủ động đi qua, cố ý hỏi: “Cô nương, ngươi đang tìm gì à?”
Nàng thấy ta gọi liền sửng ngốc một chút, sau đó khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ ửng, khoát tay nói: “Không phải. . . ta . . “
Giọng của nàng trầm hơn những nữ nhân khác, không nghĩ tới cô nương này còn rất dễ ngại ngùng nữa. Ta không đợi nàng nói xong lại tiếp tục nói: “Ngươi không phải là người trong Vương phủ, tại sao lại ở chỗ này.”
“Ah, tại hạ là Hách Thiện Trung, là Định vương thân vệ.” Nàng chấp tay chào, lúc này ta mới phát hiện trên người nàng có chút khí khái của người luyện võ.
“Đinh vương phủ. . . “ Ah — nghe nói Định vương phủ có phái người đi tiếp ứng, hôm nay sẽ tới, thì ra là nàng ah. Ta không khỏi nở nụ cười: “Thì ra là Hác đại nhân, hôm qua nghe còn tưởng là một nam nhân thiên ngang lẫm liệt, không nghĩ tới lại là một cô nương tuấn tú ah.”
Nói xong thì mặt người trước mặt lại càng đỏ hơn, cuống quít khoát tay giống như không biết làm sao: “Cô nương hiểu lầm rồi, ta, ta là nam tử ah.”
Ôi chao? Ta ngạc nhiên. Bất động thanh sắc liếc nhìn cổ rồi eo nhỏ của đối phương. . . A! Nhìn kỹ lại thật sự đúng là nam nhân ah! Xinh đẹp như vậy thật không có thiên lý mà, cũng may ta đã có vết xe đổ là sư phụ nên cũng không quá mức kinh ngạc.
Lại nói, mấy kiểu mỹ nam tử giống sư phụ nhưng tính tình lại phiền chết, không có cô nương nào dám thích, hắn không phải cũng giống sư phụ chứ. . .
Mỹ nam tử trước mặt bị nhìn có chút xấu hổ, vội vàng chuyển đề tài: “Ah đúng rồi, ta đã báo cáo xong việc với quận chúa, lúc này đang muốn tìm Phương đại nhân nhưng đã lâu không tới đây nên có chút quen đường, đi đi lại lại nãy giờ vẫn chưa tìm được đường ra.”
“Tìm Đại Phương?” Ta nhìn cái túi nhỏ trong tay hắn. Quà àh? Quà cho Đại Phương? Thì ra quan hệ của hai người đến mức đó sao? Hừ hừ, có gian tình bên trong ah~
À mà chờ đã. . . Đại Phương giờ này không có ở bên người quận chúa sao? Ánh mắt ta sáng ngời, thật khó có dược ah, ta đây có nên thừa dịp qua nhìn một cái không nhỉ?
“Thiện Trung ~~” Một giọng nam truyền tới làm cắt đứt cái hưng phấn bé nhỏ của ta. Nếu phải so thì giọng nói này tục tằng hơn nhiều, giọng rất đàn ông nhưng không biết có phải do cảm giác của ta hay không nhưng cảm thấy trong đó có chút ái ái ah. Cả hai cùng quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đi vào Nguyệt lượng môn.
Hắn chính là đệ đệ của Trữ Thanh Ngưng, Trữ Thanh Sơn, năm trước vừa kế thừa vị trí Quận vương, cũng là người vừa từ Nam vực trở về cách đây không lâu. Lão Vương gia đi rồi thì thủ hạ trong quân đội cũng lần nữa biên chế, một nửa binh quyền nằm trong tay hoàng thất, một nửa khác là do hắn nắm giữ, nhưng mà thật sự thì tất cả đều do tỷ tỷ hắn trông coi.
Nên có thể nói vị Vương gia này đã bị thất thế, nhưng theo ta thấy thì hắn ta càng vui mừng tiêu sái tự tại hơn.
“Thiện Trung, ta tìm ngươi cả buổi, sao ngươi lại chạy tới đây.” Tiểu Vương gia tươi cười chạy tới, từ sau lưng mỹ nam tử thấy được ta, biểu hiện khuôn mặt liền thay đổi, mày rậm nhíu một cái chỉ tay vào người ta: “Đại Hoa, tỷ ta tìm người.”
Thái độ thật khác biệt ah, hơn nữa lúc nói nhưng lời này ánh mắt hiện lên tia ghen ghét rất rõ ràng ah!
Ta nhếch miệng, từ khi nam từ này biết sự hiện hữu của ta thì đã bày cho ta không ít sắc mặt, cho dù đôi lúc chỉ bãi sắc mặt trợn trắng mắt nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy mệt lòng ah, khiến ta giống như sủng phi bị các phi tần khác ghen ghét a.
Còn nguyên nhân thì chính là hắn cảm thấy ta đoạt nhà hắn tỷ tỷ, chiếm bớt thời gian của hắn và tỷ tỷ. Ah, đùa à, người thật sự chiếm tỷ tỷ ngươi là Đại Phương mới đúng ah, ngươi có bản lĩnh thì đi mà trợn mắt với Đại Phương đi!
Yêu tỷ như mạng gì đấy, thật là đáng ghét mà.