Tiểu vương gia gần đây bề bộn rất nhiều việc.
Từ sau khi hắn nghe nói lúc hắn không có ở đây Quận chúa bị người ám sát xong thì những ngày nay luôn hầm hầm đi bắt người loại bỏ, rồi còn tăng thêm một nhóm lớn bảo vệ ngày mai lên đường cùng bọn ta, hắn không thể đi chung nên càng làm như gặp đại địch, có thể gọi là cảnh giác toàn phần, đến đường đi lên núi Phong Diệp cũng bị hắn thanh lý một lần, những cây lớn cản đường cũng bị hắn chặt đi không ít.
Lúc này đây nếu ra đường mua đồ thì sẽ phát hiện những lương phụ quần áo hở hang không còn nữa, mấy bác gái bên đường cũng không, mấy nam nhân bài bạc bị ném ra ngoài cũng biến mất, đến những người lớn lên mặt mũi hơi gian tý cũng thiếu đi rất nhiều, thật sự là một bầu không khí an bình đến hoàn hảo.
Ngoài ra Vương gia còn vội vàng ngăn chặn “đào hoa” của tỷ mình. Ví dụ như những đám thư sinh tự cho mình là hào hoa phong nhã gì đấy làm thơ tỏ tình hay là một số giang hồ vũ phu tự xưng là mình là mỹ nam có thể che chở cho quận chúa.
Sau cuộc tra xét trở về thì lúc giữa trưa, trong nội viện truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.
“Vương gia ta sai rồi!!! Ah!!! Ta sẽ thu hồi lại tất cả những gì trước đây ta từng nói ah, ta ta cũng không dám nữa! Ái nha đau chết ta rồi!” Một nam nhân thân hình uy mãnh lúc này đây lệ rơi đầy mặt, khóc đặc biệt lớn.
Ta đứng cách đó không xa nhìn khuôn mặt vặn vẹo đau đớn của hắn, thầm nghĩ đây không phải là cái tên thiếu gia tiêu cục hôm trước uống say đứng trước của Vương gia la hét ôm xòm để tỏ tình sao. . .
Lúc này ta nghe sau lưng vang lên vào tiếng chào : “Vương gia!”, khi quay đầu lại thì thấy một nam tử tuấn lãng vừa đi tới gật đầu nhẹ chào thị vệ. Lâm phó tướng lập tức nghênh đón, hành lễ bẩm báo: “Vương gia, đã đổ 3 thùng dầu rồi!”
Nồi dầu nóng kia vẫn còn đang xì xì bốc khói, tiếng kêu thảm thiết cũng đã dừng lại. Tiểu Vương gia nhíu mày, đen mặt khoát tay để hai thị vệ đem vị Tiêu cục thiếu gia đang hôn mê kéo xuống.
Lúc đi ngang qua chỗ ta, ta liếc mắt nhìn, tuy nam nhân này chỉ bị thương ở tay nhưng đoán chừng ít nhất phải dưỡng nửa năm mới có thể hồi phục.
“Hừ, bọn hắn căn bản không có yêu tỷ của ta thật lòng!” Tiểu Vương gia hất ống tay áo lên, tức giận mắng một câu.
Ta nhìn không được giựt giựt khóe miệng. Bọn hắn rõ ràng dùng mạng để yêu ah Tiểu vương gia! Gọi ta tới nơi này để xem mỹ nam bị tạc dầu ư, ngươi thật ra muốn cái gì?!
Còn vị Vương gia giống như không nhìn thấy ta, lại tiếp tục mắng: “Mấy tên nam nhân thối nát, có tý khảo nghiệm mà còn không chịu được thế mà dám trắng trợn nói có thể vì tỷ ta lên núi đao xuống biển dầu, hừ, quả thực làm bại hoại danh tự mà.”
Thật sự đã quá đủ rồi. . . khó trách tại sao Quận chúa một mực không gần nam sắc, hẳn là đệ đệ nàng đem nam nhân kia dọa chạy mất dép a?!
Ta nghỉ được trong không khí có mùi thịt, sợ hãi nói: “Vương gia, ngài gọi ta tới là vì. . .”
“Ah, Đại Hoa ah. . . ” Lúc này hắn mới chú ý tới ta, lần đầu tiên hắn nhìn ta mà không trợn đến trắng mắt mà còn vui vẻ tươi cười, cười đến thân thiết, giống như cái tên hung thần lúc nãy không phải là hắn vậy: “Hắc hắc, bổn vương có chuyện tìm ngươi để thương lượng.”
Thật đáng sợ. Ta không tự chủ lui về sau một bước: “Không biết đó là chuyện gì?”
“Không vội ~ chúng ta từ từ nói chuyện.” Hắn nhẹ giọng sau đó giơ tay lên ra hiệu cho thủ hạ, rồi nói tiếp: “Đại Hoa, chắc ngươi còn chưa dùng cơm nhỉ, lại đây ăn chung với bổn vương nào.”
Lời vừa nói ra thì bọn thị vệ đã tay chân lưu loát đem chảo dầu đi ra, sau đó kéo bình phong ra là một bàn đồ ăn trước mặt. Ta sủng sốt một chút, càng cảm giác tình huống không ổn: “Vương gia. . .”
“Tới tới tới, lo lắng cái gì chứ, nhanh ngồi xuống ăn thôi.” Tiểu vương gia hối ta ngồi xuống sau đó đưa một đôi đũa qua.
Quân nhân không câu nệ tiểu tiết, ngôn từ hành xử rất hào sảng thoải mái, nhưng hành động ân cần này của hắn nhất định là không có chuyệt tốt. . . ta thầm phòng đoán, có lẽ liên quan tới chuyện ngày mai lên đường. Quả nhiên ăn mới được vài miếng thì hắn đã bắt đầu lộ đuôi.
“Ài. . . Đại Hoa, hành trình đi Phong diệp tự lần này là do ngươi phụ trách à?” Nam tử tuấn lãng ngồi đối diện mĩm cười.
Ta đáp: “Nô tài chỉ giúp đỡ Hoa đại nhân làm một số chuyện nhỏ mà thôi.”
“Ai, cái gì nô tài không nô tài chứ, ở chỗ ta không cần câu nệ mấy cái quy củ kia đâu!” Hắn vung tay, sau đó ghé sát vào một chút: “Ách, cái kia… Hác Thiện Trung cũng đi theo, vậy tới lúc đó vào trong chùa. . . các ngươi ngày ngày đều có thể gặp mặt phải không?”
“Hác đại nhân?” Sao tự nhiên nhắc tới người này? Ta gật đầu: “Chắc là vậy a.”
“Vậy ah. . . “ Hắn rủ mắt xuống lầm bầm.
Ta tự nhiên cảm thấy có chút không đúng, sao nghe thế nào cũng cảm thấy có chút cảm giác ganh tỵ ở đây thế nhỉ. . . Vừa ngồi phỏng đoán vừa chậm rãi nhai thịt bò, ai không ngờ lại ngon đến thế. Không thể không nói, mấy món đồ ăn này thật hợp khẩu vị a.
“Ây, người đừng chỉ lo ăn chứ.” Thấy ta ngồi ăn vui vẻ vị tiểu Vương gia liền bất mãn, chần chờ một chút rồi dứt khoát không vòng vo nữa, trực tiếp nói ra ý của mình: “Đại Hoa, ta muốn nói với ngươi —- ta muốn lẻn đi cùng hai ngày, thế nào?”
Không đợi ta trả lời thì đã nói tiếp: “Ai, ta thật sự lo lắng cho tỷ tỷ ta ah, gần đây mấy tên trộm kia ngày càng càn rỡ. . . , hai ngày thôi được không. . . “
Nói đùa gì vậy. Ta mặt không biến sắc cầm đôi đũa gắp miếng cà chua đặt trong đĩa trước mặt hắn lên: “Tiểu vương gia, việc này nô tài không thể làm chủ được ah.”
“Ài, chỉ cần ngươi lén giúp ta thôi, ta sẽ lẩn trong đám thị vệ, không ai biết đâu.”
“Sao lại không kêu Đại Phương giúp?” Ta hỏi.
Nam nhân ngồi đối diện nhìn ta kinh dị một cái, ánh mắt hoảng hốt, giọng nói không tự nhiên: “Đại Phương. . . Đại Phương thì rất khó mở lời ah ~.”
. . . Thật không biết Đại Phương đã làm gì Tiểu vương gia rồi ah. Ta thở dài một hơi, hai tay bỏ bát đĩa xuống trầm ngâm nói một lời: “Vương gia, cuối tháng ngài còn phải đi nam tuần đấy, hơn nữa quận chúa rất thông minh, chúng ta căn bản không thể lừa nàng được, đến lúc bị phát hiện nhất định sẽ làm nàng không vui. Nếu không may việc này bị truyền đi thì nói không chừng còn tổn hại đến mặt mũi hoàng gia nữa.”
“Ai. . . ” Tiểu vương gia cuối cùng vẫn là một người hiểu lý lẽ cho nên nghe xong cũng cảm thấy ý của mình không ổn, nhưng vẫn có chút không cam lòng: “Thật là. . . làm gì mà nhất định ở lại Phong Diệp tự lâu như vậy chứ, không bằng đem mấy gã hòa thượng kia tới đây tốt hơn à, như vậy ta mới có thể cùng Thiện Trung vui vẻ gặp nhau chứ. . .”
Đuôi lông mày ta không khỏi run lên. Mỗi khi Tiểu Vương gia nhắc tới Hách Thiện Trung thì ánh mắt giống như là thiếu nữ hoài xuân tràn đầy tình yêu, đây là chuyện gì?!!! Hèn gì lúc nãy đã cảm thấy không đúng mà. . .
Môt cái ý nghĩ kinh thiên lóe lên trong đầu.
Chẳng lẽ. . . người Tiểu vương gia thích chính là Hách Thiện Trung kia? Không thể nào! Tuy Thiện Trung tướng mạo xinh đẹp như mỹ nữ nhưng dù thế nào thì cũng là nam nhân hàng thật giá thật ah!!! Đôi đũa trên tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất.
À mà khoan đã, dù Vương gia thích Hách Thiện Trung đi nữa thì. . . người ta yêu thích Đại Phương a. Chuyện hôm qua ta đã nhìn thấy rõ trong mắt mà, Hách mỹ nam rõ ràng trong lòng ngưỡng mộ Đại Phương, nhìn thấy Đại Phương một cái thì như mở cờ trong bụng hơn nữa còn hơi e thẹn nữa ah! Chậc chậc. . . cũng không biết hắn thích Đại Phương điểm nào nữa ah, thái độ lạnh lùng, khuôn mặt đông đứng, đến liếc cũng không liếc hắn một cái. . .
A đúng rồi! Trong đầu linh quang lóe lên.
Đại phương võ công thâm bất khả xâm phạm hơn nữa đối với quận chúa trung thành và tận tâm, bình thường đều là một tấc cũng không rời làm cho ta khó có thể tiếp cận, mà ta lại không thể vi phạm đạo nghĩa vứt bỏ tiết tháo mà thừa dịp quận chúa thay quần áo hay đi nhà xí mà lén lút lẻn vào ám sát, nếu như có thể nghĩ cách tác hợp Hách Thiện Trung và Đại Phương, khiến cho Đại Phương xuân tâm nhộn nhạo thì. . . Ngạch ha ha, tục ngữ nói con gái gả đi như bát nước hất đi, vài nha hoàn gả ra ngoài thì càng như vậy, Đại Phương gặp sắc vong nghĩa, một khi gả cho Thiện Trung, ta có thể nhân cơ hội mà vào ~~
Quyết định như vậy đi! !
Vì thế ta ở chỗ Tiểu vương gia ăn uống no đủ rồi hứa với hắn giúp đỡ cái yêu cầu vô sỉ là ghi chép những sinh hoạt hàng ngày của Hách Thiện Trung rồi sau đó liền tìm cơ hội có liên lạc linh thông ẩn người, lăn qua lăn lột một ngày đến tối, rốt cục thành công lấy được tình báo mình muốn.
Trở về phòng, đóng của kỹ càng, sau đó mở phong thư ra. Giờ này quận chúa vẫn còn ở chỗ đào viên để đọc sách nên ta có rất nhiều thời gian rảnh để nghiên cứu sách lượt mới, hắc hắc ~
Trong bao thư có 3 trang giấy lớn, ta mở ra mới phát hiện nó rất nhiều chữ, đầy kín 3 trang, trách không được sao lại mắc tới vậy. . . chậc, nhưng công nhận quả là tường tận ah. Ta cười phì một tiếng, đọc một câu:
Hách Thiện Trung, tự Nguyên Tú, người Mâu huyện, dáng người cao gầy làn da trắng nõn, diện mạo xinh đẹp đến không có gì giống nam tử, bị mọi người nghĩ lầm là nữ tử. Gia đình dân chúng bình thường, phụ thân là tư thục tiên sinh còn mẫu thân là thợ thêu trong phường. Hách Thiện Trung khi còn bé yêu thích may vá thuê hoa, thích những trò chơi của nữ nhi, tính tình mềm yếu không thích chung đụng, hay bị hài tử cùng tuổi khi dễ. . .
PHỐC hahaha, cái này cũng biết!!! Ta nhìn không được phụt cười ha ha, nhưng sau đó lại toát mồ hôi lạnh.
Linh thông ẩn người thật đáng sợ ah, vô thanh vô thức đã nắm được nhiều tư liệu đến vậy, rốt cuộc đây là một người làm hay là một tổ chức lớn phân bố khắp đất nước đây? Quả thật quá thần kỳ rồi, đến giờ vẫn chưa có người nào nắm rõ chi tiết của linh thông ẩn người.
Ta rùng mình một cái, lại tiếp tục xem.
Hách Thiện Trung từ nhỏ đã bị tiểu ác bá Vương Đại Bảo thôn bên cạnh khi dễ, thường bị đánh đến người toàn ý thương, không nghĩ tới dưới cơ duyên xảo hợp lại bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc, từ nay về sau trở thành võ học kỳ tài, năm đó lại vừa gặp trưởng trường cơ Chân Nhân Vân Du của phái Trường Phong đang đi du ngoạn làm ông bất ngờ rồi nhanh chóng thu làm đệ tử. . .
PHỐC ha ha ha đả thông hai mạch Nhâm Đốc! Còn, còn gặp trường cơ Chân Nhân…Bất ngờ cái gì chứ, thật ra là bị mỹ mạo của Thiện Trung hấp dẫn thì có!!!
Ta cười chảy nước mắt. Thật sự là quá đẹp a!!!
Lúc này bỗng có người tới gõ cửa phòng ta. Ta vô thức im lặng lại rồi đem mấy tờ giấy nhét vào trong ngực. Cũng may hồi nãy khắc chế nên không phát ra động tĩnh quá lớn. Ngoài của chỉ gõ nhẹ hai cái rồi sau đó có một âm thanh ôn nhu ngọt ngào truyền vào: “Hoa đại nhân, hoa đại nhân, ngươi có trong đó không?”
Giọng của Tiểu Lan, ta liền trả lời: “Ở đây ah, sao vậy?” Vừa nói vừa vội mở 3 bao thư còn lại ra, đây là trang thư báo cáo duy nhất về Đại Phương ah. Hơn nữa thư mua ở chỗ Linh ẩn người không thể đọc chậm trễ được nếu không thì chỉ một thời gian sau chữ viết đều biến mất hết.
“Ah Hoa đại nhân ở bên trong à.” Tiểu Lan nói: “Nếu ở trong sao tự nhiên lại đóng của kính như vậy chứ, ta còn tưởng ngươi đi đâu mất rồi nữa. Quận chúa kêu ta tới truyền lời nói ngươi đi qua Hà Vũ các một chuyến, không biết có chuyện gì không nữa.”
Quận chúa thật dính người mà! Ta bĩu môi.
Tiểu Lan vừa nói vừa cười: “Hoa đai nhân, ta có thể vào không?”
Ta hết hồn, vội vàng mở miệng: “Ấy ấy. . . đợi một chút. . . ta. . . ta vừa mới ngủ một chút nên quần áo còn chưa mặc tốt ah, đợi một chút, để ta mặc quần áo tử tế đã.”
“Ah, vậy ta ở bên ngoài chờ ngươi a, dù sao quận chúa cũng không có sốt ruột kêu ngươi đi gấp.” Giọng điêu tiểu nha đầu nghe như rất cao hứng. Ta thở nhẹ ra, mở lại tờ giấy ra thì phát hiện chữ trên giấy đã nhạt màu sắp không đọc được!
Ah!!! Chữ sắp bị mất rồi! Cái tờ quan trọng nhất vẫn còn chưa kịp xem ah, đây là ta phải bỏ tận mười lượng bạc vất vả mới mua được ah! Tốc độ biến mất và số lượng từ hoàn toàn không phù hợp với nhau gì ah!!!
Vậy nên lúc từ phong đi ra mặt mày ta ỉu xìu.
Ánh mắt nha đầu ngạc nhiên nhìn ta, ta cười cười rồi sau đó thản nhiên đi tới đào viên. . . Tuy thời gian cấp bách nhưng dựa vào trí nhớ xuất sắc của ta thì cũng nhớ tạm được 2, 3 phần, giờ cố gắng nhớ lại thêm mấy điểm quan trọng nữa là tốt rồi.
“Hoa đại nhân ngươi sao vậy, sắc mặt không tốt tý nào?” Vị tiểu nha đầu lại bắt đầu dính lại. Ta cố gắng tập trung linh lực.
“Hoa đại nhân ngươi cảm thấy chỗ nào không thoải mái sau? Ta rất lo ah.” Thấy ta im lặng không nói nàng càng lo lắng hỏi.
“Hoa đại nhân? Hoa đại nhân sao cả người lại toàn mồ hôi lạnh rồi!”
. . .
Ai. . . Ta, ta nhớ tới chỗ nào rồi?
Tới bây giờ mới có cảm thấy Tiểu Lan lại ồn ào như vậy. Mà thấy ta bộ dạng đau khổ muốn nói nhưng không thể nói thì nàng cuối cùng cắn răng xấu hổ hỏi thăm dò một câu: “Có phải. . . tới kỳ rồi không?”
Ôi trái tim thật mệt mỏi a. . .