Hôm nay sơ tám, gió nhẹ ấm áp, bầu trời trong xanh, là một ngày thích hợp để xuất hành.
Trước cửa Vương phủ, hai đội quân đi mở đường để bảo đảm an toàn trật tự. Những bá tánh thích náo nhiệt cũng đã tụ tập trước cửa phủ rất đông, vừa cầm đồ ăn vừa ngóng cổ ngắm những đoàn tùy tùng xinh đẹp đang chuẩn bị đồ, hơn nữa còn thảo luận rôm rả với nhau xem nha hoàn nào đẹp, nha đinh nào tuấn, ồn ào nhộn nhịp như ngày lễ.
Giờ Thìn canh ba, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, đoàn xe bắt đầu xuất phát.
Ta và Đại Phương được ngồi chung xe với quận chúa, đi được một lát ta không nhịn được vén nhẹ màn xe xem thử, vén lên liền trong thấy Tiểu vương gia một thân ngân giáp đang đứng giữa đường, ánh mắt tình thâm nhìn về bên này vẫy vẫy tay. Ánh mặt trời chiếu xuống làm lóa mắt hết một mảnh.
Thật là tỷ đệ tình thâm ah… ta vội buông rèm không đành lòng nhìn khuôn mặt đau khổ của Tiểu vương gia. Rồi quay lại nhìn người trong xe ngựa, Quận chúa lúc này đang nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi, không tí buồn phiền.
Đây là muốn vào chùa để thanh tu ư. Một cỗ xe ngựa xa hoa, trên bàn đặt những trà quả ướp lạnh ngon lành, Đại Phương còn đun một lò trầm hương thơm mát, cảm giác khoan khái dễ chịu làm người ta muốn nhẩm hát một bài.. . .
“Đại Hoa, ngươi biết hát khúc gì không?” Quận chúa bỗng nhiên khẽ nói. Ánh mắt ta không nhịn được co lại, rồi nhẹ lướt qua.
Cái váy dài kia bị tuột xuống để lộ cánh tay trắng muốt, làm nổi bật bộ váy dài thanh lịch trông rất đẹp mắt. Mái tóc mềm mại rủ xuống gối nằm, lúc nhắm mắt lại thần thái thao tao lịch sự, cổ áo tụt xuống làm lộ ra cái cổ lãnh diễm mê người.
A, rõ ràng là một nữ nhân tuyệt sắc nhưng trong lòng không biết bao nhiêu ác liệt a. Ta mỉm cười trả lời: “Nô tài có biết một chút.”
“Ah?” Giống như có chút bất ngờ, Quận chúa mở mắt nhìn ta, đôi mi chớp nhẹ: “Vậy hát nghe một chút.”
“Vâng.” Ta ngượng ngùng gật đầu, tay làm kiểu hoa lan chỉ, dùng một giọng đầy thâm tình hát một khúc mà đã lâu không hát: “Phi phi diêu vân trần, hương tùy phong viễn độ…”
Quận chúa: “Được rồi, ngồi đây ăn trái cây đi.”
“…” Ta nghẹn họng. Mới hát được hai câu thôi mà, sao có thể chứ, cái cảm giác ghét bỏ kia là chuyện gì a! Buồn bực qua góc bàn ngồi , Đại Phương mặt không chút biểu tình đặc biệt tận tâm cầm một quả quýt đưa qua.
Mà thôi. . . coi như lần này đi để thả lỏng tâm tình đi, không thèm so đo với con hồ ly này. Ta rầu rĩ lột vỏ quýt thì nghe bên giường truyền tới một tiếng cười khẽ, ta ngẩng đầu lên thì thấy Quận chúa đã nhắm mắt lại còn Đại Phương thì vẫn ngồi ngay ngắn bên bàn, giống lão tăng nhập định (ngồi thiền).
Bỗng dưng tất cả im lặng lại hết, giống như chưa có gì xảy ra. Nhưng tiếng cười mềm mại kia không biết tại sao cứ bồi hồi trong đầu, như sương như khói.
Ta nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ kia đi, vén màn ra tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài. Những nơi phụ cận trước đây ta đã điều tra qua nên phong cảnh hết sức quen thuộc, nhưng ra khỏi khu vực này thì ta không còn nhớ kỹ nữa, phải tốn chút tâm tư nhớ lại một chút.
Lần xuất hành này Thục thái phi các nàng đi chính là Liêu Nam quan đạo, cùng lộ tuyến với dịch trạm Thảo Sơn Thập Lí Đình. Đến lúc đó hai đội nhân mã sẽ tụ hội, nghỉ ngơi một ngày rồi ngày thứ hai sẽ cùng nhau xuất phát, dự tính lúc chạng vạng là có thể tới phong diệp tự.
Một đường không xóc nảy, ánh mắt trời ngoài cửa sổ ngày càng chói chang hơn. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua màn trúc của xe ngựa, tại từng lỗ nhỏ nhẹ nhàng lay động. Lắng nghe bên ngoài thì ngoại trừ tiếng bánh xe thì chỉ nghe được những tiếng bước chân chậm rãi lại vững vàng, còn có vài tiếng ve kêu lưa thưa từ trong rừng truyền ra.
Sau giờ ngọ, bắt đầu buồn ngủ.
Quận chúa đã thỏa mái nằm ngủ trên giường còn ta thì bị sai đứng ở một bên cầm quạt quạt mát, nửa nén nhang qua đi hai tay bắt đầu mỏi nhức, so với luyện kiếm còn mỏi hơn nhiều. Thật là muốn cầm cái quạt nén thẳng vào mặt tên yêu nghiệt nằm trước mặt mà… Trong lòng thầm thở dài.
Lựa thời điểm giết người giống như đang nằm gai nếm mật.
Đang lúc chán chết thì vô tình trong thấy cái cổ tuyết trắng của quận chúa, tâm tư không khỏi khẽ động. Nếu đến một ngày Minh phong bảo kiếm của ta xoẹt qua cổ họng của nàng thì sẽ có cảnh tượng như thế nào đây. . . Ta ngược lại tiếc cái cổ trắng nõn này.
Gần hoàng hôn thì chúng ta đã đi đến dịch trạm. Người của dịch trạm đã sớm dẫn người đứng cung nghênh. Quận chúa xuống xe, vừa vào cửa liền gặp được mẫu tử Thái Phi.
“Thái Phi, Định vương điện hạ.” Nàng cười nhẹ hành lễ, Thục phi ưu ái đi tới trước giữ nàng lại.
“Thanh Ngưng ah, mau tới đây để ai gia nhìn xem. Ai nha, nửa năm không gặp đã đẹp hơn nhiều rồi. . . “ Thái Phi hoàn toàn không che dấu sự vui mừng, mặt mày hớn hở cười đến thấy hết được nếp nhăn nơi khóe mắt. Nóng lòng kéo quận chúa qua hỏi han một phen, đến nhi tử của mình cũng gạt ra một bên.
Vậy nên Quận chúa còn chưa kịp nói gì đã bị lôi vào bên trong.
Ta đứng một chỗ nhìn vị Thái phi bảo dưỡng vô cùng tốt cười đến mặt đều biến thành hoa cúc, rồi nhìn vị Tam vương gia phong độ tuấn lãng, bỗng trong đầu xuất hiện nhiều ý nghĩ. Thái phi lần này dẫn Tam vương gia đến để chép kinh cầu phúc không phải mục đích chính là để tạo cơ hội cho Tam vương gia và Quận chúa ở gần nhau chứ, sau đó đem mỹ nhân siêu quần xuất chúng này lấy về làm Vương phi?
Rất có thể a! Nhưng mà. . . cảm giác Tam vương gia và Quận chúa khi đứng gần nhau hình như có chút không tốt lắm. Trước đây không phải từng có lời đồn nói Tam vương gia không thích Tấn An quận chúa sao…
Trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh hai con hồ ly đang ganh đua ghét bỏ nhau.
Đại Phương một tấc cũng không rời quận chúa cho nên dĩ nhiên cũng theo vào, còn ta thì phải đi chuẩn bị một chút sự vụ. Vậy nên ta dẫn theo một ít hạ nhân đi an trí sương phòng, rồi kiểm tra lần lượt từng cái, nhắc nhở mọi người phải chú ý tình hình xung quanh sau đó mới đi dùng bữa tối. Ăn no rồi đi dạo vòng sân nhỏ thì Tiểu Hoa đang mặc bộ váy áo màu vàng thanh lịch chạy tới.
“Hoa đại nhân Hoa đại nhân, ngươi nhìn kia, ánh chiều tà bên kia thật là đẹp!” Tiểu Hoa chỉ vào xa xa hưng phấn nói, “Nhất định bên ngoài cảnh trí cung rất đẹp, hay là chúng ta đi ra ngoài một chút đi.”
Thấy nàng chớp chớp đôi mắt đáng yêu ta không đành lòng từ chối. Dù sao tiểu cô nương người ta cũng lần đầu xa nhà, cảm thấy mới lạ cũng là điều bình thường.
“Cũng tốt, dù sao lúc này cũng chưa nhận được lệnh truyền của quận chúa, chúng ta sau khi ăn xong thì đi tản bộ a, có lợi cho tiêu hóa.” Ta nhẹ nhàng nói. Vừa nói xong Tiểu Lan vui vẻ khoác tay của ta rồi kéo ra cửa.
Tiểu cô nương này tính tình trời sinh yêu náo nhiệt, mới một bữa cơm thôi mà đã làm quen gần hết người của dịch trạm, lúc đi ra ngoài còn nhiều người chào hỏi đây. Ta thừa dịp quan sát một lần, phát hiện dịch trạm này không lớn nhưng thủ vệ rất kín, hơn nữa còn tăng thêm vài nhóm hộ vệ tuần tra qua lại.
Bên ngoài là mấy gian chuồng ngựa, kế bên là một bãi cỏ rộng lớn, lúc thường dùng để thả ngựa đi vòng vòng. Phía xa là rừng núi trùng điệp, một cảm giác rất bao la và đồ sộ.
Ta và Tiểu Lan đi dạo trên bãi cỏ một lát thì nghe được tiếng vó ngựa từng đằng xa đang chạy tới bên này. Giương mắt nhìn lên, ánh chiều tà chói rọi, một bóng dáng nam tử dần dần xuất hiện. Thì ra là vị Hách Thiện Trung Hách thị vệ đã lâu không thấy mặt.
Thiện Trung nhìn thấy chúng ta liền thả chậm tốc độ, từ xa xa mỉm cười. Chân trời đang dần nhuộm tối, ánh nắng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt ôn nhu của hắn.
Thật sự là mỹ nhân ah. Ta thầm tán thưởng.
Tối hôm đó, ta mất ngủ. Lật qua lật lại một hồi nhưng vẫn cảm thấy không yên, không biết tại sao, chỉ là thấy có chút bứt rứt. Nhắm mặt lại một cái trong đầu tự nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh. Có hình ảnh lúc sư phụ dạy kiếm cho ta, lần đầu giết người làm mặt đất nhiễm đẫm một màu máu tươi, khi tản bộ gặp khuôn mặt Thiện Trung đầy ánh hào quang. . . thậm chí còn có khuôn mặt lười biếng xinh đẹp của Quận chúa.
Đúng rồi, Quận chúa.
Ta trợn mắt từ trên giường bật dậy. Tuy không biết nguyên nhân của sự bứt rứt nhưng ta không muốn chậm trễ nữa. Quận chúa và Đại Phương ngủ khác phòng, thừa dịp này tìm cơ hội động thủ mới được, với khinh công của ta việc tránh thủ vệ cũng không phải việc khó!
Thế nên ta ngồi dậy lấy bình rượu trong tay nải ra. Giết người trong đêm tối, rượu giúp tăng thêm gan dạ, ta hào khí uống liền mấy chén sau đó ẩn tiểu đao vào bên hông, lén lút đi ra ngoài. Vừa đi qua một vườn hoa thì liền thấy được phòng của quận chúa, còn Đại Phương thì đang ngồi ở trước mài kiếm.
Ta nhanh chóng ẩn mình một gốc cây lớn, mượn ánh trăng quan sát.
Đúng vậy, Đại Phương thật sự đang ngồi mài kiếm. Trên người tản ra hàn khí, ánh kiếm lóe lên khuôn mặt không tý cảm xúc gì của nàng làm ánh trăng rọi xuống in dấu một bóng mờ quỷ dị, tiếng ma sát cứ theo quy luật mà vang lên, hàn quang từ thanh kiếm kia tỏa ra thật làm run người.
Đột nhiên nàng ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về chỗ ta. Cả người ta lập tức cứng đờ, không dám động đậy, đến hô hấp cũng không dám. Nhớ lại cái ánh mắt lúc nãy của nàng ta chỉ cảm thấy da đầu mình run lên.
Cảm giác rất tà môn, hơn nữa lại lạnh lẽo không giống người sống!
Ta bị cái bình rượu để tăng thêm dũng khí lúc nãy thoáng cái không còn bóng dáng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Qua một lúc lâu đến khi cả người ta muốn nhũn ra thì nàng mới thu hồi ánh mắt.
Tiếng ma sát có quy luật lại lần nữa vang lên, ta hóp lưng nhón chân lùi về, lặng lẽ trở về phòng. Hai tay run rẩy cuối cùng cũng đóng cửa lại được, giờ mới phát hiện lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Nằm chết dí trên giường, rượu hồi này cuối cùng cũng có tý công dụng, một giấc ngủ thật ngon.
Ngày hôm sau đa số đều ở trên xe ngựa, trên đường đi ta liếc mắt mình khuôn mặt lạnh đạm thường ngày của Đại Phương, thầm sợ hãi, cảm giác có một luồng khí lạnh từ dưới phát ra.
Đêm đến, cuối cùng cũng đã tới Phong Diệp Tự.
Phong Diệp Tự bản chất là chùa cổ thuộc về Hoàng gia, lịch sử mấy trăm năm, nhưng Hoàng tộc không thường xuyên tới, thế là nó bắt đầu trở thành một chùa cầu phúc lớn nhất Đế đô. Hôm nay lại có thể được Thục phi chiếu cố, hưởng thêm hào quang của Quận chúa.
Trụ trì và trưởng lão trong chài một thân bảo quang cà sa ra đứng đón, khung cảnh có chút long trọng. Ta đứng ở phía sau nhìn thoáng qua mặt trụ trì, hết hồn. Không thể tin nổi vị chủ trì này lại trẻ như vậy, chắc cỡ khoảng hai mươi, hơn nữa dáng người mảnh khảnh khí chất văn nhã thanh tú, giống như một cô gái vậy. Chủ trì như vầy làm trai lơ cũng được ah!
Ý ý mà khoan, chẳng lẽ quận chúa thường xuyên đến Phong Diệp tự cũng là bởi vì. . .
Rất có thể ah! Quận chúa nàng chắc chắn không muốn người khác biết tính phong lưu háo sắc của mình a!