Chạng vạng tối, mây đen che đầy trời, bầu không khí đặc biệt oi bức. Cây cối trong nội viện yên lặng không một tiếng xạc xào, đến một cơn gió cũng không. Ta ngồi trong phòng mình nhìn cây ngân châm từ từ chuyển sang màu tím đen, hai mày nhăn lại.
Nhờ trước đó cảm thấy không đúng nên hai ngày nay ta rất cẩn thận, cơm của người khác đưa tới ta đều đóng của lại lấy ngân châm ra kiểm tra từng cái rồi mới dám ăn. Đặc biệt là hôm nay, nay chính là ngày thứ 8 vào chùa, theo quy củ chùa sẽ phát thêm cho mỗi người một chén cháo cầu phúc để bày tỏ sự tôn đãi, nếu đám người ẩn nấp kia muốn hạ độc thì đây chính là thời cơ tốt.
A, đều nói đừng cầm cờ chạy trước đầu tàu mà.
Tuy ta không tinh thông độc thuật nhưng trước đây sư huynh cũng đã dạy ta được một ít, trong đó vừa đúng có loại song hợp tán. Song hợp tán là do hai loại thuốc không màu không mùi tạo thành, chỉ khi cả hai kết hợp với nhau thì mới có tác dụng. Nhóm người kia một loại bỏ vào cơm, một loại bỏ vào cháo, nếu dùng ngân châm thủ một món thì nhất định sẽ không ra, nhưng khi kết hợp cả 2 thứ lại thì sẽ xuất hiện một tầng tím xanh. Khi hai loại độc này bị ăn vào thì sẽ tạo ra hiệu quả của thuốc mê, có điều thời gian phát tán chậm hơn nhiều.
Loại độc này rất ít gặp, trên giang hồ trăm năm qua có thể nói số lần xuất hiện chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thể nói là sắp bị thất truyền, không nghĩ tới nhóm người này lại có được.
Ta cất kỹ ngân châm sau đó nhìn qua khe cửa sổ quan sát xung quanh. Giờ Dậu là lúc mọi người đều dùng cơm, đại khái qua một canh giờ nữa thì dược hiệu sẽ phát huy, khi đó cũng vừa đúng lúc giờ đi ngủ của mọi người, từ trong giấc ngủ vô thanh vô thức hôn mê, sau đó mặc người chém giết. Phương pháp giảo hoạt thế này thì thật sự làm người ta khó phòng bị. Xem ra nhóm người này mưu đồ đã lâu hơn nữa còn có nội ứng.
Vậy mục tiêu của bọn họ là ai? Là Thái phi các nàng hay là quận chúa? A… mà cho dù là ai đi nữa thì ta đều đục nước béo cò được. Mạng của quận chúa, nhất định ta sẽ được.
Ta lấy thanh Minh Phong được giấu dưới đấy rương ra lau chùi một phen. Lưỡi đao sắc bén mang theo hàn quang ánh vào mắt, ta nở một nụ cười thần bí.
Đêm nay nguyệt hắc phong cao (đêm khuya).
Đám người kia làm việc rất cẩn thận, có lẽ vì đề phòng vạn nhất không may nên sẽ không ra tay sớm, dù sao những người hộ tống lần này không thiếu võ lâm cao thủ nên rất dễ nảy sinh vấn đề, huống chi còn có ám vệ ẩn núp bốn phía. Hiệu lực của Song hợp tác rất chậm cho nên đợi cho đội tuần tra đêm phát hiện được sự khác thường thì bọn thích khách lúc đó sẽ hiện thân, rồi làm kinh động cho ám vệ xuất hiện sau đó sẽ đem tất cả giải quyết hết.
Còn ta thì muốn nhân lúc bọn họ chưa hành động thì đi tìm quận chúa trước, thừa dịp náo loạn thì… hahahaha.
Đồng hồ nước trong góc phòng cứ theo quy luật mà nhỏ giọt róc rách, tại đêm khuya yên tình càng nghe được rõ ràng, giống như tiếng gọi thúc giục người. Tính toán thời cơ, lúc này có lẽ hơn phân nửa mọi người đã lâm vào hôn mê. Ta tắt đèn, trong lòng ẩn ẩn hưng phấn… và một chút cảm giác không nói nên lời. Lấy Phong Minh quấn lên lưng, lấy một thanh nhuyễn kiếm quấn quanh eo, sau đó từ ngăn tủ bí mật lấy ra một cái hộp. Lấy chìa khóa mở ra, bên trong có chín mười bình sứ nhỏ.
Không xong, không đủ dùng rồi.
Những thứ thuốc này chính là dùng để bảo vệ và tháo bỏ dịch dung, cách hai ba ngày ta sẽ lấy mặt da xuống để xử lý và tiện thể hít thở không khí trong lành. Trước khi đến đây không tìm được cơ hội mua nhiều, khi đến đây lại không cẩn thận làm rơi 2 bình, hôm nay chỉ còn có nhiêu đây.
Mà kệ đi, cứ dịch dung vậy. Nghĩ nghĩ rồi ta thay quần áo, dùng khăn che mặt lại. Nhìn qua khe của sổ quan sát một hồi lâu sau đó mới từ từ mở cửa tung người ra ngoài rồi ẩn vào trong bụi hoa, sau đó vừa ẩn nấp vừa di chuyển.
Lúc đi qua phòng của Tiểu Lan ta lại có chút do dự.
Đám người này tuy chỉ dùng Song hợp tán để gây mê nhưng vẫn chưa biết mục đích chính của bọn họ là gì, khó chắc chắn những người còn lại không gặp nguy hiểm. Vạn nhất trong bọn hắn có một tên nào đó không có tiết tháo lại háo sắc, xông vào phòng Tiểu Lan thấy một cô nương như hoa như ngọc đang nằm trên giường mà nổi lên ý niệm thì sao bây giờ.
Ta siết chặt tay, cuối cùng vẫn không thể ngoan tâm được. Nhảy vào cái cửa sổ chưa bao giờ được khóa, xốc màn lên nhìn, quả nhiên bất tỉnh nhân sự. Nhưng mà… sao nha đầu này đi ngủ lại ăn mặt bạo lộ đến vậy chứ! Có chút không dám nhìn thẳng vào người đang nằm trên giường, chăn màn đều không che, chỉ có một cái yếm trên người lộ ra một mảng trắng da thịt.
Nhìn không ra thì ra Tiểu Lan lại là loại người lẳng lơ vân hoa các kiểu ah,,, Ta xoay lại ôm nàng lên, tiếp xúc tới da thịt làm không khỏi giật mình một cái. Thật là trơn mịn ah, ah trong lúc khẩn cấp không nên chú ý tới mấy việc này!
Vậy nên ta nhanh chóng bế nàng để xuống gầm giường, bảo đảm an toàn rồi mới nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nhưng vừa mới vừa ra ngoài thì thấy vài bóng đen từ trên trần nhà xẹt qua. Trong lòng thâm cả kinh, động thủ nhanh như vậy? Dùng khinh công cao cường chạy theo sau nhưng vẫn có chút chậm trễ.
Mấy thị vệ đứng canh gác ngoài viện của Quận chúa bắt đầu bị độc phát tác, bước chân liêu xiêu lảo đảo muốn ngã, nhưng bọn hắn còn chưa kịp phát ra một âm thanh nào thì thích khách che mặt lập tức một đao chém đứt yết hầu, nhanh gọn lẹ không một tiếng động.
Mùi máu tanh lan tràn trong không khí.
Xem ra mục tiêu của bọn chúng rất rõ ràng, đúng là một miếng thịt mỡ mà. Hừ, cũng may ta có chuẩn bị. Ta hăng hái ném một đống pháo tới chỗ bọn hắn, tiếng đùng đùng vang lên làm kinh động đến những ám vệ ở nơi khác. Những tên thích khách che mặt kia đều sửng sốt, bọn hắn còn chưa kịp tìm ra ai phá hỏng mọi chuyện thì đã phải nhanh chóng né tránh một đống phi tiêu phi tới. Vừa lúc mây đen tản đi, ánh trăng hiện ra vừa vặn trông thấy mấy đạo thân ảnh đang bay tới, thân hình rất tuấn tú!
Trong đêm yên tĩnh vang lên tiếng binh khí chạm nhau.
Thích khách thấy tình thế không ổn nên bắn một tín hiệu lên trời, rất nhanh hơn hai mươi thích khách hắc y vượt tường bay vào. Trong nội viện lúc này tất cả mọi người đều đang chiến đấu, trong đó có một đạo thanh ảnh đặc biệt xinh đẹp làm người ta chú ý.
Là Đại Phương. Ta sững sờ, thật đúng như dự liệu. Đúng vậy, một người cẩn thận như nàng sao có thể đi ăn cháo do người khác đem vào, còn cái miệng tham ăn của quận chúa nhất định cũng đã lén lút đổ đi mất rồi.
Nhưng vậy thì sao, các nàng sao có thể ngờ được tối nay sẽ phát sinh biến cố a. Ta híp mắt nhìn thần sắc và động tác của Đại Phương, động tác vẫn trầm ổn như nước nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện nàng như đang cố ý dẫn bọn thích khách rời xa nơi này, không cho bọn hắn tiếp cận vào gần sương phòng bên kia. Ngẫu nhiên cũng có thể nhìn ra thần sắc ẩn ẩn khẩn trương và lo lắng.
Quận chúa ẩn nấp ở đó.
Nhưng không gấp… còn có trò hay để xem. Ta khoan thai dựa vào đại thụ, tất cả gian phòng đều tối đen, không một ánh nến cũng không một ai chạy ra xem chuyện gì đang xảy ra.
Toàn bộ Diệp Phong tự giống như một thành chết, không một bóng viện binh.
Bỗng nhiên bên kia xuất hiện một thân ảnh, từ trong một góc bên sương phòng sáng ánh nến chạy vào bóng đêm, chạy tới chỗ đại điện. Nhưng cho dù động tác có nhanh thế nào thì cũng bị phát hiện.
“Truy!” Tên đầu lĩnh thích khách ra lệnh, tất cả những tên thích khách còn lại đều chạy theo. Đại Phương gấp gáp bước lên ngăn cản.
Còn ta vẫn đang đứng trong góc tối chăm chú nhìn. Nữ tử vừa chạy ra lúc nãy không phải là quận chúa, chắc là thế thân muốn đánh lạc hướng mà thôi. Tuy người nọ cố ý ngụy trang nhưng cũng khó dấu được thân hình nhanh nhẹn và nội gia bộ pháp, có lẽ đây không phải ai khác chính là trưởng ám vệ Sở Linh khinh công cao siêu rồi.
Quận chúa ah quận chúa, ngươi có thể chịu được đến khi nào đây. Ta vuốt ve nhuyễn kiếm bên hông.
Tuy những tên thích khách này võ công rất lợi hại nhưng Đại Phương dùng 1 địch 5 vẫn không bị rơi vào thế hạ phong, trong nhất thời hình thành thế giằng co. Nhưng thích khách không những đôi lại còn liều mạng nên nhóm ám vệ của quận chúa cũng có chút chịu không nổi, rất nhiều thích khách đã thoát khỏi vòng vây truy theo hướng đại điện.
Chính lúc này. Ta thầm nghĩ.
Quả nhiên, ta thấy từ góc khuất khó thấy của sương phòng có vài bóng đen lẩn ra, lướt qua sau tường. Đây mới thật sự là quận chúa được ba ám vệ yểm hộ âm thầm trốn ra sau núi.
Đúng là trời giúp ta mà.
Ta yên lặng đuổi theo, theo đuôi chạy xuống dưới núi, rất nhanh đã đi tới cánh rừng tối đen. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn nghe được tiếng chim cú gáy về đêm, âm thanh thê lương quỷ dị, những bụi cỏ rậm rạp đan xen vào nhau, trong ánh trăng mờ ảo càng thêm quỷ mị. Đây là nơi vứt xác tốt nhất ah, nhưng ta còn chưa kịp ra tay thì bỗng nhiên từ trên cây nhảy xuống nhiều tên thích khách che mặt, đem bốn người Quận chúa vây quanh.
A, người muốn giết quận chúa thật giống như hết đợt này đến đợt khác mà, ở đây cũng có mai phục.
“Quận chúa, ngươi hết đường trốn rồi. Chúng ta đây rất thương hoa tiếc ngọc nên không muốn làm ngươi bị thương, vậy nên ngươi hãy ngoan ngoãn theo bọn ta đi.” Một tên nam nhân nói, giọng nói mang theo chút đắc ý và lỗ mãng, giống như bọn thổ phỉ vô sỉ vừa muốn cướp tài lại muốn cướp sắc. Ta nhìn có chút khó chịu. Những Ám vệ đang bảo vệ quận chúa mặt đen lại, cắn răng mắng: “Phỉ tặc chớ có làm càn!” Nói xong liền rút kiếm ra.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Nam nhân cầm đại đao cười một tiếng sau đó cùng đám đồng bọn xông lên, Ám vệ thấy thế lập tức vây quanh quận chúa đem nàng làm trung tâm để bảo vệ.
Tiếng binh khí vang lên làm náo động bọn chim chóc đang nghỉ ngơi, chúng bị quấy rầy mộng đẹp liền nhao nhao vỗ cánh bay lên.
Những tên thích khách giống như muốn bắt sống quận chúa mang đi nhưng có ba thị vệ che chở nên nhất thời không tiến lên được. Nhưng chỉ có 3 ám vệ thì làm sao đối đầu lại được cả đám người, ứng phó cố hết sức cũng không chống lại được bao lâu. Rất nhanh bọn hắn bị đánh cho rối loạn đội hình. Mắt thấy bàn tay heo của tên thủ lĩnh cầm đại đao sắp chạm vào người quận chúa, ta không nhịn được rút nhuyễn kiếm ra.
Giỡn mặt à, quận chúa là của ta sao có thể cho bọn thích khách này tùy tiện bắt đi chứ! Ta nhún mũi chân bay xoẹt ra ngoài, nhanh chóng nhảy vào trận chiến, xoay người giẫm lên vai một tên thích khách sau đó vung tay đánh vài tay làm lệch hướng mũi kiếm của hai tên thích khách, bọn hắn bị đau rên lên một tiếng, mũi kiếm cũng chuyển hướng sang tên thích khách cầm đại đao.
Đối phương cũng không phải ăn chay, ánh mắt xéo qua tháy có nguy hiểm liền nghiêng thân tránh đi, thối lui vài bước, bộ pháp linh mẫn. Ta thuận thế rơi xuống bên cạnh quận chúa, ba ám vệ thấy có người đến gần chủ tử liền lập tức cảnh giác rút kiếm lao tới: “Quận chúa!”
“Ài ài, đều là người một nhà mà.” Ta vội vàng vung kiếm ngăn ám vệ tấn công, đè thanh quản xuống nói. Nhưng không nghĩ tới vị quận chúa vẫn luôn luôn im lặng lại nhanh tay lẹ mắt thừa dịp ta chưa kịp làm gì thì đã tháo xuống mặt nạ che mặt của ta, ra tay quả thật nhanh mà!
“Là người?” Thấy mặt ta, nàng hiển nhiên mười phần ngoài ý muốn, sau đó ánh mắt bỗng nhiên cảnh giác: “Ngươi biết võ công! Ngươi thật ra là ai, sao không có trúng độc?”
Sách, giọng nói này thật sự có thể đóng băng không khí mà, khiến cho ta giống như đồng bọn của bọn thích khách kia. Đang bận đới phó với những mũi kiếm liên tục được vung lên ta không khỏi nhược khí cười mỉa: “Hiện tại đừng có để ý mấy chi tiết đó, quận chúa ngươi không phải cũng không trúng độc sao.”
Nàng không nói, đôi mắt sâu thẳm nhìn ta, hối minh bất định明晦不定.
“Ôi, lại thêm một người tới đây chịu chết. Các huynh đệ, lên!” Tên đại đao hô một tiếng, đồng thời lấy một cái còi lớn thổi một cái, giống như phát tín hiệu. Có lẽ muốn gọi thêm đồng bọn tới vì lúc này đã có rất nhiều người ngã xuống.
Còn ta lúc này thì đang bị mỗ hồ ly nhìn chằm chằm đến nỗi sau lưng cũng bị bốc lên khí lạnh, thầm oán mình không có tiền đồ. Bên này tri kỷ giúp đỡ con mồi ngăn cản đao kiếm phòng người đối phương làm bị thương, một bên phải đón nhận cái nhìn buốt lạnh mà xem như không có chuyện gì kia, rõ ràng ta có thể bá khí xuất hiện rồi cướp người đi mà.
“Hộ ta.” Sau nửa ngày nàng trầm giọng nói với ta, khí tức quanh người lạnh đến thấu xương, một câu như nữ vương ra lệnh. Ta có chút sợ run, giương mắt đối diện với cặp mắt kia, cuối cùng nhếch môi.
“Tuân mệnh.” Ta cầm chặt tay nàng kéo lại gần ta, lúc nàng ngạc nhiên hô liên một tiếng thì ta ôm lấy bờ eo nàng, một chuỗi kiếm khi liên tục tung ra để bảo vệ nàng. Thật ra làm thế này cũng là ý tứ trêu đùa và trả thù nàng, dù đều là nữ tử nhưng quận chúa cao cao tại thượng sao có thể bị người mạo phạm như thế, tất nhiên sẽ tức giận a, nhưng đối diện với tình huống này nàng có dám nổi giận với ta không?
Phỏng đoán ác ý đến thế nhưng lại đột nhiên cảm nhận được một đôi tay nhu nhược như không nhẹ nhàng vòng quanh eo củng mình, một mùi hương ôn nhu quấn mũi. Ta kinh ngạc, thiếu chút nữa hụt tay cấm nhầm cây kiếm vào ót một ám vệ. Vụng trộm cúi đầu xuống nhìn, người trong ngực lúc này không có trợn mắt oán khí, chỉ là rủ mắt, khuôn mặt tuyệt mĩ không có tý gợn sóng nào, bình tĩnh như một hồ nước sâu.
Thân đã hãm trong nguy hiểm nhưng vẫn trấn định tự nhiên, không chút sợ hãi, quả nhiên là hồ ly ah. Vô luận là bộ dạng yêu mị hay lạnh lùng trong trẻo thì vẫn khiến người ta nhìn không thấu, giống như đeo một lớp mặt nạ vậy. Nàng ta khoát lên mình tầng tầng ngụy trang.
Bỗng nhiên ta sinh ra một loại muốn bóc trần lớp mặt nạ của nàng. Ta muốn nhìn thấy bộ dạng thật sự của nàng.
Đây không phải là muốn hiểu rõ nàng đâu, ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Chậc chậc, đợi chút nữa có cơ hội ta sẽ bắt nàng đến một nơi kêu trời trời không thấy kêu đất đất không nghe sau đó hảo hảo thưởng thức bộ dạng hối hận của nàng ha ha ha. . . Đến lúc đó nàng sẽ có biểu lộ thế nào nhỉ?
“Coi chừng!” Lúc này người trong lòng đột nhiên kêu lên. Ta chỉ kịp nghe thấy thì bên cạnh một tiếng xé gió bay tới, cả người bị đẩy ra.
XÍU… một mũi tên xoẹt qua trước mặt, găm vào gốc cây sau lưng.
Còn có cả người ẩn nấp bắn tên! Ta hồi phục tinh thần không nhịn được kinh hãi. Nếu vừa rồi không bị đẩy ta thì có lẽ mũi tên kia đã gắm thẳng vào đầu của ta! Ánh mắt trầm xuống, ném một cái phi tiêu vào hướng mũi tên xuất phát sau đo dùng tay cản lấy những mũi tên bay tới chỗ quận chúa.
“Quận chúa người không sao chứ!” Ám vệ sốt ruột hỏi.
“Không sao.” Nàng nhìn về phía ta: “Ngươi có bị thương không?”
Tuy giọng nói không chút độ ấm nhưng trong mắt ẩn ẩn một tia lo lắng, không giống làm bộ. Tâm trạng của ta bỗng dưng kích động đồng thời có chút biệt khuất. Không, phải là rất biệt khuất.
Làm sao bây giờ, vì quá mức đắc ý mà biến thành tình huống được con mồi cứu sống một mạng. Sư phụ nói ân nhân cứu mạng giống như phụ mẫu, ta đây làm sao còn có thể vui sướng lừa nàng đến chỗ không người rồi ra tay hạ sát được ah!
Trong lòng đột nhiên loạn.
“Ah!” Lúc này ở một chỗ gần đó có tiếng người rên lên, nương theo đó là một tiếng PHỊCH tiếng dao bén cắm vào trong da thịt. Giương mắt lên nhìn thì ra ám vệ đứng bên trái chúng ta bị thương, đồng thời phát hiện thích khách lại xuất hiện thêm hai người, trong đó có một người vừa ra tay làm ám vệ bị thương… đó không phải là trụ trì bạch kiểm ư!
Tuy đã che mặt nhưng với đôi mày rậm mắt to, khóe mắt có một vết sẹo thì ta có ấn tượng rất sâu ah! Trụ trì thế mà lại là thích khách, vậy hắn cùng chuyện này có quan hệ?
Bên cạnh cũng có một người cũng che mặt nhưng cũng có thể dễ dàng nhìn ra, đây là nữ thích khách có thể ẩn kiếm trong ngực lần trước ah!