“Ha ha ha . . . Trữ Thanh Ngưng, ngày ấy ta đã từng nói, nếu ngươi thả ta đi thì tương lai nhất định hối hận.” Âm thanh trong trẻo vang lên, những người đang vây quanh chúng ta đều dừng tay lại, tự giác mở thành một đường. Nữ thích khách từ từ đi tới, thậm chí còn tháo xuống khăn che mặt để lộ gương mặt đầy thần sắc ngạo mạn.
Chậc, một đóa hoa có gai a.
Ta lặng lẽ đứng núp sau lưng một ám vệ để xõa tóc ra che đi một phần khuôn mặt nhưng không nghĩ tới chưa kịp hành động thì đạo âm thanh đó lần nữa vang lên.
“Là ngươi?!” Một tiếng rơi xuống cả đám người đều tập trung ánh mắt vào ta.
Ánh mắt thật độc ác ah!
Đều do quận chúa tháo khăn che mặt của ta xuống hết, thật là phiền mà. . . Ta cứng ngắc giương mắt mình lại, thấy nữ thích khách đang mở to mắt nhìn mình.
Không phải ta nhìn nhầm hay không nhưng ta cảm nhận được trong mắt nàng có chút vui mừng, chỉ có điều thấy ta đang dùng tư thế bảo vệ quận chúa và trên tay còn cầm kiếm nên lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Ah, không nghĩ tới ngày đó ta nhìn sai rồi!”
. . . Những lời này giống như ta đã dùng thủ đoạn ác liệt mà lừa gạt nàng ta vậy đó.
Vô thức liếc mắt qua nhìn quận chúa, quả nhiên thấy nàng nhăn mày, mắt phượng liếc qua mang theo chút hàm xúc nghi hoặc, hơn nữa còn có. . . trong lúc nhất thời không nghĩ ra được. Còn những ám vệ thì thần sắc buông lỏng, mới chịu buông bỏ chút hoài nghi.
Còn tên cầm đại đao thì giống như đã liên tưởng đến chút chuyện gì, thần sắc đại biến, cuối cùng mới dò hỏi: “Thiếu chủ, người nhận thức nàng?”
Nữ thích khách nhếch môi không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta, tay cầm kiếm chặt thêm vài phần, bàn tay xuất hiện thêm vài đường gân xanh.
Khóe miệng co lại. Cho dù ta có giấu võ công đi nữa thì nàng ta cũng không cần ghi hận như vậy chứ, xem ra hôm nay nhất định không bỏ qua cho ta rồi. Người này võ công chỉ kém Đại Phương một chút, hơn nữa còn có tên trụ trì bạch kiểm và đám người tên cầm đại đao, nếu thật sự liều mạng thì bọn ta không có nhiều phần thắng.
Ta xoa xoa mồ hôi lạnh, cười cười: “Ha ha, không nghĩ tới ngài còn nhớ ta a.”
“Hừ, sao có thể không nhớ ngươi được, ngươi là người đầu tiên dám chạm vào thân thể ta!” Nàng thốt ra. Tất cả thủ hạ xung quanh đều hít lạnh một hơi. Ta cảm giác tất cả ánh mắt chiếu vào người ta như ngàn mũi tên nhọn, hận không thể đem ta đâm lủng.
Đại đao nam: “Dám hủy sự trong sạch của Thiếu chủ chúng ta! Các huynh đệ,chém nàng!” Hắn cầm đao gầm lên sau đó nhưng thủ hạ cũng lao theo sau. Vì thế trận đánh vừa mới tạm ngưng nay lần nữa bắt đầu, tiếng đao kiếm đụng nhau vang dội. Ta thấy tình huống không ổn nên gấp giọng giải thích: “Đừng có nói theo kiểu làm người ta hiểu lầm được không, ta bất quá chỉ là đụng ngực của ngươi mà thôi, hơn nữa quần áo cũng không xé cởi quá nhiều ah!”
Xé cởi quá nhiều ah! Cởi quá nhiều ah! Quá nhiều ah! Ah….
“…” Không nghĩ tới tiếng hô này lại làm một trận vang vọng trong rừng.
Ta cảm nhận được trận đánh quanh mình giống như chớp mắt bị ngừng trệ lại, rất nhiều thân ảnh cứng đờ, những ám vệ liền tranh thủ thời điểm bọn hắn còn đang bị chấn động cảm xúc mà ra tay, rất nhanh giải quyết được hơn phân nửa, tình thế thoáng chút thay đổi.
Còn quận chúa vẫn đứng một bên nhìn ta, ánh mắt khó có thể hình dung.
“Quận chúa, ngươi đừng có hiểu lầm, không phải như ngươi nghĩ đâu, nghe ta giải thích…”…. À mà khoan, tại sao ta lại phải giải thích?
“Ngươi, ngươi còn dám nói bậy!” Nữ thích khách đỏ mặt lên, sau đó nhìn thấy đám thủ hạ nhìn mình với ánh mắt khác trước liền thẹn quá hóa giận cầm kiếm xông lên: “Trước kia mềm lòng thả người, giờ chính ngươi tìm chết!”
Nói xong phóng thẳng vào người ta, mấy tên thủ hạ định tiến lên hỗ trợ đều bị nàng mắng lui. Mũi kiếm ác liệt đâm thẳng tới chỗ ta, ta nhanh chóng xuất kiếm đỡ lấy, đem Quận chúa hộ sau lưng. Nếu Đại Phương ở đây thì tốt rồi, trong chùa thích khách nhiều như vậy không biết nàng có thể thoát thân được không nữa, cũng đừng có rơi vào tay gia hỏa nào a.
Ah ta thật quá tốt bụng rồi, lúc này còn đi lo lắng cho người khác.
Ta vừa tiếp chiêu vừa nghĩ cách đối phó, âm thanh đầy khuyên nhủ: “Này, vừa rồi ta chỉ vô tâm nói thôi, không có ý gì khác, sao lại so đo như vậy chứ.”
“Câm miệng!” Nữ thích khách nghiến răng nghiến lợi. Lúc này nàng ta đang nộ khí công tâm, tất cả những chiêu đều hướng chỗ hiểm của ta mà đâm, ta sắp không cản được thế công của nàng rồi.
Nhưng may là nàng ta lúc này vôị vàng manh động. Ta cố ý dùng ngôn từ trêu tức nàng để nàng lộ ra chút sơ hở, người trong cơn giận quả nhiên không phát hiện được ý đồ của ta, cứ thế tiến thẳng đến. Nữ thích khách là đầu lĩnh của bọn người kia nên bọn hắn thấy nàng tiến công liên tục giống như chiếm thế thượng phong nên cũng không dám nhúng tay nữa, quay người đi đối phó với ba ám khách còn lại. Vì thế ta và Quận chúa thoát khỏi vòng vây.
Ta vụng trộm liếc nhìn rừng cây phía sau sau đó trao đổi ánh mắt với Quận chúa, sau đó canh đúng thời cơ quăng bột mì vào mặt thích khách nữ, sau đó ném ra một thứ luôn được thích khách hay dùng, đạn khói.
“Ngươi!” Nàng kinh sợ che mắt mình lại, bị sặc đến ho khan. Những tên thủ hạ thấy thế liền lập tức chuyển hướng chạy tới bên này nhưng bị khói che mắt không thấy rõ, chỉ có thể hô to: “Thiếu chủ! Khụ khụ, Thiếu chủ người thế nào rồi?!”
“Chạy!” Ta hạ giọng nói với quận chúa, cũng không còn quan tâm tới mấy người ám vệ nữa, thừa dịp này kéo nàng vào rừng chạy trốn.
Chạy xa một đoạn mới quay đầu lại nhìn, thấy tên đại đao dẫn theo mấy thích khách đuổi theo. Ta có chút kỳ quái, vị trụ trì kia rõ ràng võ công cao hơn mấy người này nhưng hắn hoàn toàn không có động tác gì, từ đầu đến cuối đều giống như kẻ ngoài cuộc đứng xem.
Không thích hợp ah… Ta nhanh chóng tăng tốc. Cũng may quận chúa tuy không biết võ công nhưng thể lực rất tốt và nhanh nhẹn, không giống như mấy cái tiểu thư quý tộc thể chất yếu đuối khác. Có lẽ cái cảnh chạy trốn này từ nhỏ đến lớn nàng đã trải qua rất nhiều ah, nhưng không biết trước đây ai đã che chở nàng.
Nhưng lúc mang theo nàng chạy thế này, trong lòng ta không hiểu sao sinh ra một tia thoải mái.
Mây đen trên trời càng ngày càng dày, trời như gần muốn mưa, trong rừng tối đen một mảnh, lại yên tĩnh không một tiếng động. Mấy ngày trước ta đã dò xét qua cánh rừng này nên tương đối quen thuộc địa hình, thừa dịp ban đêm tối đen có thể nhanh chóng kéo được khoảng cách với bọn người kia. Chỉ cần thoát khỏi bọn hắn, xuyên qua cánh rừng này rồi đi thêm nửa nén hương sẽ có một ít thôn xóm, lúc đó sẽ an toàn.
Nhưng lúc này tốc độ của Quận chúa dần chậm lại.
“Quận chúa, váy của ngươi quá vướng, cắt bỏ bớt đi nếu không khi chạy trốn vừa mệt vừa có thể dễ bị té nữa.” Ta nói.
Nàng nhíu mày, nghiêm túc trả lời: “Ta là quận chúa, sao có thể không để ý hình tượng được chứ.”
Ân, hình như vậy không tốt lắm. . . nhưng lúc này là lúc nào rồi!
“Trốn chạy để khỏi chết quan trọng hơn quận chúa ah!” Mắt thấy mấy người kia đã đuổi kịp ta vội la lên. Mặc dù nói nếu ngoài ý muốn thì ta có thể tự mình thoát thân, không có nguy hiểm gì nhưng quận chúa khi đã bị bọn chúng bắt đi rồi thì khó mà trở về, nhớ lại vẻ thâm cừu đại hận của nữ thích khách kia!
Vất vả như vậy, con vịt sắp bị nấu vào nồi rồi sao có thể bị người khác cướp đi, huống chi con vịt này còn cứu ta một mạng, ta còn bị thiếu nợ ân tình đây!
Cắn răng, suy nghĩ có nên ôm lấy nàng rồi dùng khinh công chạy đi không, nhưng sau một khắc thì tay bị nàng siết lại, rồi bị nàng kéo chạy về hướng khác.
“Ta sao có thể dễ dàng bị người khác bắt được chứ.” Nàng khiêu mi cười cười, tuy ánh trăng mờ ảo nhưng vẫn thấy được đôi môi kia khẽ nhếch. Vừa thong dong vừa tùy ý, giống như tất cả đều ở trong khống chế.
Không ổn rồi, cái loại cảm giác ấm áp an toàn lại hiện lên… Lòng ta không hiểu sao phù phù một hồi, sau đó mới chú ý nàng đang tìm hướng gió, Rồi thấy nàng từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhở, ta lập tức hiểu.
“Ha ha xem các ngươi còn muốn trốn tới chỗ nào!” Tên cầm đại đao nhe răng cười đuổi theo. Lúc gần đến thì Quận chúa tháo nắp bình hất tất cả về sau.
Chỉ thấy bình vừa rời tay thì lập tức xoạt một tiếng, từ bên trong tuôn ra một lượng lớn bột màu trắng, có thể nói còn hơn số khói mù mà ta thả lúc nãy. Lúc này chúng ta đang đứng đầu gió và vừa lức một cơn gió mạnh thổi qua, tất cả bột thuốc đều bay thẳng vào mặt bọn người kia. Bọn hắn vội đỡ nhưng không kịp, miệng và mũi hít phải không ít, sau đó co quắp mềm nhũn ra, khinh âm kêu: “Có, có độc?!”
“Nhuyễn cân tán?” Ta dừng lại ghé sát vào quận chúa thì thầm.
“Cái này lợi hại hơn nhiều.”
“Hắc hắc, quận chúa ngươi lẽ ra nên dùng loại dược này sớm hơn chứ…” Vừa dứt lời ta bỗng hắt hơi một cái, sau đó toàn thân mềm nhũn.
Trong nháy mắt ngã xuống, trong đầu ta hiện lên vô số hình ảnh. Ta nhớ tới sư huynh anh tuấn trẻ tuổi của mình đang si mê đọc sách dược vừa giải thích hiệu dụng giải độc cho ta, hắn nói dụng độc lợi hại nhất là vô hình, một là vô sắc, vô vị làm cho người khác không phát giác ra, một là nắm đúng thời cơ để người khác không kịp phòng bị.
Ta nghĩ đến vẻ mặt yêu thương của sư phụ khi giao Minh Phong kiếm cho ta, rồi nói với ta, hành tẩu giang hồ, nhân tâm hiểm ác. . . cuối cùng là khuôn mặt lạnh lùng cười nhạt của quận chúa. Thật ra nàng đã sớm đoán được thân phận của ta, lúc này không những muốn đem đám người kia tiêu diệt mà còn muốn qua sông đoạn cầu giải quyết luôn ta ? Chờ ta ngã xuống, nàng sẽ nhẹ nhàng cười rồi nhặt lên thanh kiếm đâm qua người ta…. Ah, thật tuyệt vọng!
Nhưng ta tuyệt đối không nghĩ tới, lúc ta vừa ngã xuống thì quận chúa cũng theo đó mà ngã theo!
Tuyệt vọng càng thêm tuyệt vọng! Quân chúa, đây là chuyện gì, ngươi mau giải thích, đừng tưởng trưng vẻ mặt người vô tội đó là được!
Ta xụi lơ trên mặt đất ai oán nhìn vị quận chúa đang dựa trên người của ta. Thật tốt ghê, ngã xuống cũng không quên tìm đệm lưng.
“Hướng gió đổi quá nhanh, còn dược thì tán chậm.” Nàng hững hờ liếc mắt, buồn bã nói.
“…” Hèn gì nãy giờ nàng không dùng loại dược này ah, quá mạo hiểm mà. Nhưng sau khi biết nàng không muốn hại ta thì trong lòng lại thoải mái vài phần.
“Ha ha ha! Tự gây nghiệt, không thể sống! Trong núi gió lùa tứ phía bộ ngươi không biết sao, hướng gió đổi liên tục cuối cùng thuốc bột lại bị hắt trở về ah! Ha ha ha, đáng đời các ngươi!” Tên nam nhân đại đao nằm đó trào phúng, mấy tên thuộc hạ phía sau cũng cười hùa theo.
Ta trở mình liếc mắt một cái: “Bớt phí sức đi, số lượng thuốc bột các ngươi hít vào nhiều hơn bọn ta, chờ chút xem ai phục hồi lại trước ah, tới lúc đó xem các ngươi còn dám cười không, hay là năn nỉ khóc lóc cầu xin ah.”
“Ngươi!” Đại đao nam thở phì phò: “Hừ, đừng tưởng Thiếu chủ bọn họ sẽ không tìm ra, các ngươi cứ đợi đi! A Lục, nhanh bắn đạn tín hiệu.”
Người sau lưng tên A Lục yếu ớt đáp lại: “Không được ah đường chủ, ta không còn chút sức nào.”
“Phế vật!”
“Đường chủ, trên người ngươi không phải có cái còi sao…”
“Ngươi, ngươi nhiều chuyện!”
Ta thấy bọn hắn đang bận cãi nhau nên thấp đầu hỏi quận chúa: “Quận chúa, thuốc này hiệu lực bao lâu?” Mới ngửi có một chút đã không còn tý sức nào, dược lực thật mạnh kinh hồn.
“Ít nhất hai canh giờ.”
“Lâu như vậy! Cái kia, quận chúa ngươi có giải dược không?”
“Chỉ có một viên.” Nàng dừng lại một chút rồi trầm giọng: “Ta để trong túi mật bên trái quần. Ngươi ăn vào sau đó dẫn ta đi.”
Nàng tựa trên cổ ta, lúc nói chuyện khí tức cứ phun lên gáy làm thật ngứa. Trong lòng lúc này không biết là cảm giác gì nữa, ta nói: “Ngươi tin ta?”
“Nếu tin sai người coi như ta bạc mệnh…”
“Tuân lệnh!” Ta không để nàng nói hết hai tay đã cố dùng hết chui vào trong cổ áo nàng, nhưng lỡ không cẩn thận đụng phải một chỗ mềm mại.
“…” Một tiếng sấm nổ lên trong đầu. Xong rồi, cái này nhất định sẽ bị băm tay a!
“Nhanh tìm giải dược đi!” Người trong ngực thúc giục. Tuy ta không nhìn thấy mặt của nàng nhưng nghe được trong ngữ điệu đè nén tia tức giận. Ta vội vàng hoàn hồn tiếp tục tìm tòi lục lọi, nhưng bất đắc dĩ là góc độ hạn chế, tay lại bủn rủn nên sờ soạng một buổi mãi cho tới khi khí tức của đối phương sắp đông lại thành băng thì mới đụng được cái túi ngầm kia.
Ăn giải dược vào rất nhanh hồi phục lại sức lực, ta vội vàng chỉnh lý lại vạt áo của Quận chúa rồi đỡ nàng ngồi vào một góc cây, có chút chột dạ không dám nhìn nàng.
“Này, nàng đáng giá để ngươi liều chết bảo hộ vậy ư!” Đại đao nam hô lớn.
“Nếu cứ thế này Thiếu chủ bọn họ nhất định sẽ tìm ra, các ngươi chạy được bao xa chứ?” Hắn tức giận không cam: “Tuy chúng ta là sát thủ nhưng rất giữ chữ tín! Ngươi giúp chúng ta bắt nàng chúng ta sẽ bảo vệ mạng sống của ngươi, hơn nữa còn thưởng cho ngươi vạn lượng hoàng kim, từ nay về sau ngươi có thể ăn mặc sung sướng cả đời! Thế nào, so với ở Tấn Vương phủ bán mạng thì tốt hơn nhiều ah!”
Ta vừa nghe xong suy nghĩ đầu tiên nghĩ trong đầu chính là những tên thích khách này thật có tiền ah, và người thuê bọn hắn còn có tiền hơn.
Trong đầu ta lại lập tức tưởng tượng cái khung cảnh mình đem Quận chúa đưa cho bọn chúng rồi cầm vạn lượng hoàng kim thoái ẩn giang hồ, mua đất xây nhà bao dưỡng tiểu bạch kiểm, đi ngao sơn ngọa thủy, cuộc sống tốt đẹp biết bao… Tuy cái món hời này rất hấp dẫn nhưng, nhưng ta sao có thể là loại người trở mặt không biết để ý đến mặt mũi môn phái chứ!
Ta nén đau lòng khẽ ngẩng lên nhìn về chân trời, thâm trầm nói: “Vạn lượng hoàng kim, cẩm y ngọc thực, trong mắt ta đều không quan trọng bằng tính mạng của Quận chúa.”
“Ngươi! Rượu mời không uống…” Hắn không còn sức nữa, đến nói cũng không nổi. Ta xùy~ cười một tiếng rồi đi qua, không chú ý trong mắt quận chúa hiện lên một tia bất ngờ và rung động.
Lần lượt điểm huyệt đạo từng tên sau đó thuận tiện lấy luôn ngân phiếu trên người từng tên. Loại điểm huyệt của ta rất khó phá giải, cho dù hiệu lực thuốc có hết thì trong vòng một nén nhang cũng không thể cử động, sau đó cảm thấy vậy vẫn còn chưa đủ nên để phòng ngừa vạn nhất dùng một nắm bột mì vung vào mắt bọn hắn để miễn cho bọn hắn nhớ hướng đi của bọn ta.
“Ách ah mắt ta! Quá hèn hạ!”
“Ách ha ha ha.” Ta ngửa lưng lên trời cười to, sau đó quay đầu nhìn lại thấy trên mặt quận chúa đầy bột mì. Khục, ta quên hướng nàng ngồi xuôi theo gió.
Ta run một cái, nhanh chóng chạy lại lấy khăn lau mặt cho nàng: “Quận chúa người không sao chứ.”
Mỗ quận chúa dùng âm thanh có thể đông lạnh ba thước gằn từng chữ: “Nhanh bế bổn cung ly khai, bổn cung tha cho ngươi khỏi chết.”
Ta không phúc hậu nở nụ cười, giờ khắc này giống như từng lớp ngụy trang của nàng đang bong ra từng mảnh.