Cuối cùng thì ánh trăng cũng bị mây đen che khuất. Những tầng mây như sóng cuộn bay tới kéo theo từng đợt sấm rền, khu rừng bỗng im lặng lạ thường, muôn thú chim chóc không một tiếng kêu. Ta cõng quận chúa trên lưng chạy trong đêm đen tối như mực.
Xem ra những người kia không đuổi kịp rồi, nhưng giờ đây chúng ta lại gặp khó khăn khác. Tỷ như, lạc đường.
Bao quanh Phong Diệp từ là rừng núi trập trùng, hơn nữa là những mảnh rừng rậm rạp, vực sâu thăm thẩm ít ai lui tới. Tuy ta đã từng đi khảo sát xung quanh nhưng một phen chạy loạn khiến chúng ta đã lạc khỏi lộ tuyến ban đầu, hiện giờ chạy xa đến vậy rồi, đã không còn phân biệt được phương hướng nữa.
Điều khiến cho ta lo sợ nhất chính là đường đi càng ngày càng hoang sâu.
Mới lúc đầu ở trong rừng thì ít nhất còn có thể thấy được vài con đường nhỏ, mặt đất cũng bằng phẳng, nhưng mà hiện giờ thì cây cối ngày càng cao lớn, rễ cây như bàn dệt, bụi cỏ um tùm, hơn nữa lúc này ta còn cõng theo một vị Quận chúa đang xụi lơ nằm trên người, không tiện rút tay ra ngăn cản những cành cây đâm ngang trước mặt, hành tẩu có chút gian nan. Đôi khi có vài nhánh cây dài đâm xiên ra xoẹt qua mặt ta, may mà ta đeo một lớp mặt nạ da nếu không chắc khuôn mặt cũng bị hủy mất.
Ai, nơi rừng sâu núi thẳm này đã không thấy rõ đường đi còn không biết trong này có dã thú gì nữa, nếu có cọp hổ gì xuất hiện thì quả thật không xong. Nhưng chuyện đã đến nước này thì không còn đường quay về nữa, chỉ có kiên trì đi tới phía trước, hơn nữa còn phải canh thời gian để tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm mới được. Xem khí trời có chút dọa người này, mây đen đen kịt, trong rừng đến một miếng gió cũng không có. Không khí càng nặng nề, ắt hẳn lát nữa mưa sẽ rất lớn.
“Quận chúa, ngươi nhận ra nơi này không?” Ta nhìn màn sương mù phía trước hỏi, nhưng người nằm trên người ta lại không trả lời.
“Quận chúa ngươi có khát không, bên hông của ta có túi nước.”
“Quận chúa, ngươi… muốn đi ngoài (vệ sinh) không?”
Hỏi liên tiếp vài câu nhưng ta phát hiện vị quận chúa không hề để ý tới ta.
Đi được khoảng một canh giờ, nàng đã hồi phục được một chút sức lực, đã có thấy lấy tay chống lên lưng ta nên làm khoảng cách giữa cả hai cách được một chút. Nhưng ta vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được những đường cong phập phồng dán trên người ta, khuôn ngực mềm mại truyền đến tiếng tim đập vững vàng, còn có hương thơm nhàn nhạt.
Giờ phút này người đang dựa vào lưng của ta chính là nữ thần trong mộng của biết bao nhiêu dân chúng, tuy tiếp xúc thân mật là vậy nhưng nửa phần kiều diễm cũng không có sinh ra. Bởi vì lúc này trên người ta đã muốn bị hàn khí của nàng đông lạnh rồi.
Ta đoán lúc này nàng nhất định đang dùng cặp mắt phượng xinh đẹp kia nhìn chằm chằm ót ta, hơn nữa trong đôi mắt phượng còn híp lại đầy hàn khí.
Nhưng mà nàng sinh khí cái gì chứ? Là vì ta lỡ đổ bột mì vào mặt nàng? Không thể ah. Tại thời khắc gian nan như vậy, ta không có lợi dụng lúc người khó khăn, hơn nữa còn dùng ngạo khí và sự chuyên nghiệp của nghề nghiệp mà chống cự lại sự hấp dẫn của tiền tài, vì nàng làm trâu làm ngựa, bảo vệ nàng thoát khỏi hiểm nguy, cõng nàng đi một quãng đường xa như vậy, vậy mà nàng còn không hài lòng sao? Ta còn bị chính lương tâm cao thượng của mình cảm động nè.
“Quận chúa?”
Lại kêu thêm một tiếng, thấy nàng vẫn không để ý tới ta nên ý xấu trong người không thể nhịn được nữa, cố ý nói: “Quận chúa, chúng ta bây giờ đang ở sâu trong núi đúng không?” Nói xong còn cố ý giảm âm thanh xuống, giả bộ sợ hãi:
“Ta nghe nói. . . trong này có rất nhiều chuyện ma quái ah.”
Vị phật tổ phái sau bỗng run nhẹ một cái.
Khóe miệng ta nhếch lên, thâm trầm nói: “Quận chúa, ngươi sợ quỷ không?”
“A, ngươi cảm thấy bổn cung sẽ sợ những chuyện bịa đặt lung tung kia ư?” Cuối cùng nàng cũng bị ta khích lên tiếng, âm thanh lạnh lùng nhưng vì còn trúng thuốc nên vẫn còn vài phần vô lực nhưng lẫn vào vài phần uy hiếp.
Thấy lời nàng còn cậy mạnh như vậy ta thật sự vui vẻ, khóe miệng không khống chế được mà nhếch cao thêm. Những tin tình báo trước cũng không phải vô dụng, ta biết lúc nhỏ nàng từng chứng kiến một cung nhân thắt cổ mà bị kinh hãi, rồi còn nhiễm tà khí dẫn đến phát sốt vài ngày, từ khi đó bắt đầu có thâm bệnh cho nên từ nhỏ đến lớn không bao giờ đụng tới những chuyện ma quái, cho nên trong Vương phủ đến một ít truyện ma nhỏ nhặt cũng không có.
Cái này chính là nhược điểm của nàng ah ~~ lòng ta đầy sảng khoái. Cố gắng hạ thấp giọng xuống, trầm giọng nói: “Chuyện này không giống với mấy truyện dân gian hay kể ah, nó thú vị hơn nhiều. Ta ngày trước được một lão thủ vệ ở trong chùa kể lại, người thật việc thật a, rất là tà môn.”
“Chuyện này xảy ra ở Phong diệp tự, ngoại nhân hoàn toàn không biết, nhưng lúc đó hắn đã ngà ngà say nên buột miệng kể ra. Quận chúa hình như là khách quen của Phong Diệp tự mà xem ra cũng chưa biết tới ah.”
Nổi lên hào khí, chậm rãi mở đầu câu chuyện: “Chuyện kể năm năm trước, lúc lão trụ trì vẫn còn. Chính vào mùa đông năm đó, cái mùa đông lạnh nhất từ trước tới giờ. Cây cối héo úa, tuyết rơi liên tục mấy ngày liền, sắc trời âm trầm. Có một người trẻ tuổi lưng cõng tay nải, đi trong làn tuyết từng bước từng bước đi vào đến thềm đá, đi tới chùa để xuất gia quy y, rồi sau đó làm đệ tử của Ẩn Không trưởng lão, pháp danh Tịnh Phàm.”
Nói tới đây ta nghiêng đầu thần bí nhìn quận chúa: “Quận chúa, Ẩn Không trưởng lão ngươi cũng biết mà đúng không? Gần đây hắn thần trí không rõ nhưng năm năm trước thì không phải như thế.”
Rừng sâu yên tĩnh, không khí ngưng trệ, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng sấm ầm trời, tiếng chân đạp vào những chiếc lá, tiếng vạt áo ma sát, tiếng hít thở nhẹ nhàng và tiếng nói trầm thấp của ta. Đến ta nghe cũng nổi da gà.
“Vị Tịnh Phàm kia sau khi vào chùa mỗi ngày đều tụng kinh niệm Phật, làm việc cần cù, đối đãi mọi người thân thiện, Ẩn Không trưởng lão cực kỳ yêu thích người đệ tử này. Trong chùa bình an như thường, nhưng qua một thời gian sau bắt đầu có chút không đúng. Bắt đầu có người mất tích.”
“Ban đầu là tiểu đệ tử quét lá, sau đó tới mấy hỏa tăng (tăng sư phụ trách nấu nướng), rồi những vị sư tăng khác… thậm chí đến Giám tăng cũng biến mất, rồi người biến mất cuối cùng chính là vị Tịnh Phàm kia. Rồi sau đó trong chùa cũng khôi phục lại, nhưng không khí trong chùa vẫn bao trùm trong sợ hãi, ai cũng nói là do quỷ quái quấy phá, vì thế các vị trưởng lão mới mời Bảo Quang Xá lợi tới để trấn áp tà khí, còn với người ngoài thì nói là để trị bệnh.”
“Vốn mọi chuyện cứ thế mà qua đi nhưng tại đầu xuân năm thứ hai, vào một buổi đêm tương đối oi bức, toàn bộ tăng lữ đều bị những tiếng khóc đánh thức. Bọn hắn theo tiếng khóc đi ra ngoài, hoảng sợ phát hiện ở sau núi có ma trơi lay động, đem từng phiến cây chiếu rọi màu xanh xám, từ xa xa nhìn mơ hồ có thể thấy được ánh lửa lay động, tựa như một oan hồ đang gào khóc nức nở trong gió! Mọi người khiếp sợ không thôi, lão trụ trì lúc này mới dẫn đầu chúng tăng đi tới xem xét. Đáng sợ hơn chính là. . . khi bọn hắn tiến vào sau núi thì phút chốc lửa ma trơi dập tắt, sau đó một trận gió lớn thổi qua, bọn họ mới phát hiện một tầng thi thể chôn phía dưới, hơn nữa là những thi thể bị gặm nát biến dạng hoàn toàn!
“Bảy cổ thi thể, đều là những tăng nhân bị mất tích trong chùa, nhưng duy độc thiếu đi. . . vị sư pháp danh Tịnh Phàm kia.” Một tia sét ánh lên làm bầu trời bỗng bừng sáng. Cảm nhận được người sau lưng hô hấp như ngưng lại, ta cười ám muội, rồi nói tiếp: “Cho nên trong chùa có một quy củ luật bất thành văn, là cứ mỗi đêm trăng tròn hoặc đêm âm khí lên cao mây gió bão bùng, ngàn vạn lần đừng nào phía sau núi, bởi vì…” Còn chưa nói xong thì dưới chân dẫm vào một vật gì đó.
“Ah! ! !”
“Ah ! ! !”
“Không có gì không có gì, chỉ là dẫn lên một cây nấm lớn thôi mà.” Ta nhanh chóng nói. Vừa rồi xuất phát từ bản năng nghẹn ngào kinh hô một tiếng, không nghĩ tới quận chúa còn hét lớn hơn ta, dọa ta thiếu chút nữa chân nhũn ra. Lúc an tĩnh lại ta mới không nhịn được cười: “Phốc, quận chúa, ngươi còn nói không sợ, bị trúng độc mà hét còn lớn tiếng hơn ta nữa.”
Nàng còn chưa kịp phản bác thì chân trời lóe lên một cái, rồi một tiếng ầm nổ vang. Rất nhanh gió bắt đầu thổi lên. Tâm trạng ta trầm xuống, “Không xong, sắp mưa rồi, xem ra chúng ta phải dầm mưa rồi. Thật sự là nhà dột còn gặp mưa đêm, họa vô đơn chí mà.”
Nói xong liền tăng nhanh bước chân, muốn nhanh chóng tìm được một hang động nào đó để tránh mưa, ngày mưa giông mà đứng dưới gốc cây rất nguy hiểm, trước kia nghe qua một ít tiền bối giang hồ ở dưới trời mưa giao đấu bên gốc đại thụ cuối cùng bị sét đánh đen thành than. Nhưng không may, ta vừa đi được thêm vài bước thì mưa bắt đầu trút xuống.
Những hạt mưa cực kỳ nặng làm cho người khác sợ hãi, cho dù đại thụ che trời nhưng cũng không cản được những hạt mưa rơi xuống, rất giống mưa đá mùa hè. Ta nghĩ thầm người đang chịu mưa giùm ta, lưng quận chúa lúc này sẽ rất đau a.
“Quận chúa, đây có lẽ là lần đầu tiên ngươi bị ướt sũng như vậy nhỉ?” Ta bội phục chính mình lúc này còn có thể cười được.
“… thật muốn giết ngươi.” Người sau lưng giống như không nhịn được nữa, oán giận nói: “Không nghĩ tới bộ dạng chật vật nào của ta đều bị ngươi thấy được.”
“Này quận chúa, nếu là nữ nhi khác thì có lẽ đều muốn lấy thân báo đáp rồi, ngươi đọc nhiều sách thánh hiền như vậy sao có thể lấy oán trả ơn ah. Còn chưa chính thức thoát hiểm đã nghĩ đến muốn giết người diệt khẩu rồi, quá không có đạo đức rồi. Hơn nữa lúc này ta càng chật vật hơn ngươi biết bao ah, ngươi có biết mình nặng sao không, ta khổ cực cõng ngươi chân đều muốn nhũn ra rồi…”
“Ngươi nói cái gì?” Nàng cắt đứt oán niệm của ta, âm sắc sắc lạnh như lưỡi dao sắc bén, nghe thập phần nguy hiểm.
Mưa lúc này vẫn không giảm bớt, “ào ào” liên tục đổ xuống. Con hồ ly này nói bên tai ta, âm thanh rõ ràng như thấm vào trong lòng ta: “Đừng quên ta biết dùng độc, cho dù lúc này chưa khôi phục hoàn toàn nhưng ta cũng có thể dễ dàng lấy được tính mạng ngươi.”
Ta nghe xong thật sự muốn dừng lại sau đó hất một đống nước mưa vào mặt nàng mà.
Cố hết sức không thu được thành quả thì thôi mà còn phải chịu uy hiếp, ta là cái gì chứ! Nhưng phẫn uất thì phẫn uất, trước mặt người nọ vẫn cố tình nịnh nọt: “Đừng nóng giận mà, ta vừa rồi bị mưa xối tới nói lời không đúng rồi, ý của ta là quận chúa ngài cho dù bị dầm mưa thì vẫn như là khổng tước nghịch nước, hoàn toàn không có chút chật vật gì. Ách, còn cái, thân thể quận chúa ngài nhẹ như lông hồng nên ta cõng trên lưng lâu như vậy cũng không có chút mệt nhọc nào ah ha ha…”
“Câm miệng.” Mỗ quận chúa lạnh lùng nói.
Được rồi, nói tốt cũng không thèm nghe. Ta bĩu môi, biết nàng cũng bị mưa xối làm cho khó chịu nên tìm một vòng sau đó cúi người xuống bứt lấy một cái lá bự để che đầu, sau đó đưa ra sau lưng: “Này, quận chúa, ngươi chắc cũng hồi phục được một chút sức rồi đúng không? Nè, cầm cái lá cây này, có thể che mưa.”
Nàng không đáp nhưng nhận lấy cái lá cây.
Ta không khỏi nhớ đến lúc bé. Có một lần sư phụ dẫn ta ra ngoài, nửa đường đụng phải mưa lớn nên hắn hái một cái lá cây to ven đường đưa cho ta cầm. Khi đó ta nhìn theo bóng lưng của hắn, một bộ Thanh y luôn luôn sạch sẽ không nhiễm bùn đất.
Nhịn không được thở dài. Tiếp tục đi tới, trong mưa bụi bỗng phát hiện được một con đường nhỏ.
Lúc đầu ta còn tưởng mình hoa mắt nhưng khi đến gần, không những đường xuất hiện mà ở xa xa còn có một cái phòng gỗ nhỏ, giống như nhà nghỉ mà thợ săn hay dừng chân ở lại nghỉ ngơi.
Chẵng lẽ chúng ta đi đúng hướng, cuối cùng cũng ra khỏi rừng hoang rồi? Haha, quả là phong hồi chuyển lộ a, ánh sáng nơi đường cùng mà. Ta vui vẻ chạy tới trước, hất cằm cười nói với quận chúa sau lưng: “Quận chúa ngươi xem, chỗ kia có một cái nhà gỗ, chúng ta có chỗ dừng chân qua đêm rồi.”
Vì quá vui nên không chút phòng bị, bị nước mưa tạt sặc một cái. Trong lòng thầm mệt mỏi: “Quận chúa ngài không che mưa cho ta ah.” Quá không lương tâm ah, không thấy ta cực khổ vậy sao… à khoan? Không đúng!
Ta phát hiện hơi thở người trên lưng yếu đi rất nhiều. Vội vàng gọi hai tiếng:
“Quận chúa.”
“Quận chúa, quận chúa?”
Vẫn không có đáp lại. Ta còn muốn kêu tiếp thì thấy cái lá cây bỗng rơi xuống, vai bỗng nhiên nặng xuống.
“Quận chúa?!”
Ta giật mình, nàng đã hôn mê hơn nữa cái trán còn nóng lợi hại, nhanh chóng chạy tới cái chòi nhỏ kia, cạy ổ khóa đi vào, đặt quận chúa rồi kiểm tra. Cẩn thận kiểm tra một phen rốt cục phát hiện ở bắp chân có hai vết máu.
Kéo ống quần lên, quả nhiên bị rắn cắn. Chẳng lẽ trước khi bị đại đao nam đuổi theo nàng đã bị rắn cắn? Ân. . . chẳng trách chạy trốn chậm như vậy. Thế nhưng sao lại không nói sớm với ta, còn sợ ta thừa cơ hội hại nàng sao? Lòng nghi ngờ có cần nặng vậy không?
Ta không khỏi sinh khí.
Nếu người này bị rắn cắn chết thì những cố gắng của ta còn ý nghĩa gì nữa!!!
Không phải bị kiếm pháp của ta xé tan yết hầu, không có phát triện mọi chuyện theo kế hoạch, không có cái bộ dạng không thể tin nổi rồi nói ra câu “Nghìn tính vạn tính, lại rơi vào tay ngươi!” Căn bản là không hoàn mỹ ah!
Không, không thể như vậy được!
Ta nhanh chóng điểm mấy huyệt trên người nàng, dùng nội lực bức ra bảy tám phần độc sau đó đối mưa chạy ra ngoài tìm một số dược thảo có thể trị độc rắn rồi đắp lên, chuyên tâm băng bó. Bận rộn một hồi lâu mới thấy phần máu tím đen dần dần biết mắt, nóng sốt cũng giảm được một ít, ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may không phải loại rắn kịch độc gì.
Lúc rảnh rỗi này ta mới nhìn xung quanh nhà gỗ. Bên trong coi như sạch sẽ, có lẽ có người hay lui tới đây. Ngoại trừ một cái giường lớn thì có một cái bếp gạch giản dị. Ta dùng đống củi khô để trong góc phòng thắp lửa lên đốt bếp lò.
Lúc này ngoài kia mưa to một vùng, trong cái phòng kín này ánh lửa cũng không thể lọt ra ngoài, có lẽ sẽ không bị phát hiện.
Nếu không nhóm lửa sửa ấm thì vị quận chúa này tránh được độc rắn cũng bị phong hàn làm cho suy sụp thân thể, ta tức giận nhìn về người đang nằm hôn mê bất tỉnh kia, trong lòng càng thêm bực bội. Không biết đời trước thiếu nợ người này hay không nữa… được rồi, coi như là đang báo ân cứu mạng đi, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, sau này sẽ đoạt lấy tính mạng.
Dù sao. . . kỳ hạn còn hơn một năm, cũng không vội. Dù sao khi trở về thì mỗi ngày đều có thể gặp mặt, chờ đợi một ngày rồi nhất định sẽ có cơ hội làm thịt, ta tuyệt không sốt ruột, không nóng nảy…
Ý thức dần dần mơ hồ, lúc này ta đã mệt nhừ buồn ngủ rồi, nhưng một thân ẩm ướt thật khó chịu. Ta vỗ vỗ mặt của mình rồi đi qua chỗ quận chúa, nghĩ giúp nàng hong khô đồ, nhưng thấy nàng lại nhíu chặt lông mày, cánh môi tái nhợt khép mở, âm thanh trầm thấp nỉ non.
Ta cúi đầu xuống để nghe rõ hơn nàng đang nói gì.
“Đừng rời xa ta. . .”
Trong cơn mơ hồ nàng nắm lấy góc áo của ta, yếu ớt như hài tử.