Mũi kiếm sắc bén kề trên cổ ta, chỉ cách da thịt chút xíu. Ta cúi mắt xuống xem xét thì đấy lại chính là thanh Minh Phong mà mình cất giấu trong người, tâm lập tức nguội lạnh một nửa. Rồi nhìn lại người cầm kiếm sau lưng mình kia, tâm hoàn toàn nguội lạnh.
Nàng làm sao tìm được nơi này?!
“Đại Phương, đao kiếm có mắt, chớ có tổn thương người một nhà.” Cả người ta cương lại, cười mỉa.
Mặt Đại Phương không một tia cảm xúc, cổ tay nhẹ nhàng chuyển động, lưỡi kiếm càng thêm sát vào da thịt, rét lạnh thấu xương. Ta không khỏi nhớ lại cảnh ở dịch trạm kia, một màn quỷ dị, nàng ngồi dưới ánh trăng mài kiếm.
Vậy nên ta không dám lên tiếng nữa, ánh mắt vụng trộm nhìn bốn phía, kết quả vừa xem xong liền giật mình. Ta không ngờ chỗ phòng kia lúc này đã được trải thảm gấm hoa, xung quanh là bình phong khắc hoa, thậm chí còn có lư hương.
Hai thị nữ mặt mũi thủy nộn một đang bưng chậu nước đi vào, một đang cúi đầu đứng một bên. Không cần nghĩ cũng biết thân ảnh mờ hồ đang thay quần áo sau bình phong là ai.
Trời ạ… ta thật sự kinh hoảng, thì ra mình ngủ như chết như vậy, có nhiều người đi vào như vậy mà nửa điểm cũng không phát hiện! Thế nhưng mà những người này xuyên vào rừng sâu tìm chủ nhân của mình mà còn đem them bình phong, lư hương ư, khoa trương đến vậy ư?!
Nhưng mà rốt cuộc bây giờ là sao? Đại Phương thì cầm kiếm của ta bộ dạng như muốn tùy thời cứa đứt cổ ta, chẳng lẽ quận chúa thật sự biết thân phận của ta?
Vậy không phải tiếp nữa ta sẽ gặp nguy hiểm sao. . . không, không, có lẽ vẫn còn đường để lui a.
Nhìn cái áo vẫn còn đắp trên người, ta tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Lúc này bên kia bình phong truyền tới động tĩnh. Quận chúa đã rửa mặt xong từ tấm bình phong thản nhiên đi ra, tiên tư ngọc mạo, dung quang tỏa sáng. . . vẻ mặt sảng khoái. Ta cũng cảm giác được trên người mình dính dính rất không thoải mái, giống như có ngàn con kiến đang bò bò.
Ah, còn tắm rửa rồi thay đồ sạch, rồi còn hun hương thoa ngọc diện cao a…
“Đại Phương.” Chỉ thấy quận chúa nhấc cằm, khí định thần nhàn nói: “Các ngươi ra ngoài trước a.”
Đại Phương sâu kín liếc nhìn ta rồi thu kiếm lại, đồng thời điểm vài huyệt đạo trên người, sau đó dẫn theo hai tiểu thị nữ rời khỏi. Khoảng khắc cửa mở rồi đóng thì ta kinh ngạc khi thấy tên nam nhân đại đao và đồng bọn đang bị trói dưới gốc cây!
Xác định mình không có nhìn lầm, trong lòng ta lại ầm ầm vang lên. Quay đầu nhìn lại thấy quận chúa đang ưu nhã đi tới chỗ mình, lập tức một cảm giác tuyệt vọng tràn ra.
Làm sao bây giờ, bị điểm huyệt tay chân không cử động được, không có chút sức phản khán a!
Ah, sao, sao cảm thấy nụ cười trên mặt quận chúa lúc này rất nguy hiểm ah, nàng muốn làm gì ta?! Ta gấp đến độ mồ hôi lạnh tuôn trào.
Trong khoảng thời gian ngắn này ta chịu đủ mọi loại tra tấn tin thần, bắt đầu cam chịu mà tưởng tượng cái cảnh quận chúa sẽ cầm lấy một tiểu dao găm rồi đâm vào người ta… giết người diệt khẩu để hả giận gì đấy, rất hợp lý mà.
“Nói, ngươi còn lừa ta cái gì nữa?” Lúc trong lòng đang xoắn hết cả lại thì quận chúa ngồi xổm trước mặt ta, ngữ khí hiền lành hỏi thăm.
Ta nghe xong thật muốn khóc mà. Quận chúa ngươi đừng có dọa ta mà, ngươi thật sự đã biết được bao nhiêu rồi ah, ta cũng không biết mình còn có cái gì để giấu diếm ngươi luôn đó.
“Không không còn!” Ta không có cốt khí lắc đầu như trống bỏi, sau đó chân thành nói: “Thật ra nô tài cũng không phải muốn giấu diếm nhưng vì bản thân mình có quá nhiều kẻ thù, cho nên khi tiến vào Vương phủ cũng không dám lộ võ công vì không muốn làm người khác chú ý. Nhưng vô luận thế nào thì nô tài đối với quận chúa là tuyệt đối trung trành và tận tâm ah! Vì quận chúa cả tánh mạng nô tài cũng không cần!”
Giọng ta rất chân thành nhưng quận chúa lại bất vi sở động, sau đó đôi mắt đẹp chỉ chăm chú nhìn ta, cười như không cười.
Xem ra cảnh chủ tớ tình thâm không thể diễn ra được rồi. Ta xấu hổ ngậm miệng lại, trong lúc an tĩnh thì cảm giác có gì đó không được bình thường.
Trên mặt quả thật có chút không đúng, ngứa ngứa, là là. . . Nguy rồi, mặt nạ của ta!
Đã qua thời gian của thuốc, hơn nữa còn cả đêm dầm mưa rồi một loại biểu cảm phong phú trên mặt, mặt nạ đã bắt đầu bị bong ra a! Nói vậy. . . quận chúa nàng biết rõ ta đang dịch dung a!
Giống như suy nghĩ của ta, quận chúa vươn tay trực tiếp sờ lên mặt ta, sau đó một đường ra sau phía tai, tinh tế xoa nắn. Sau đó mặt nạ bị xé toạt ra. Ta bi tráng nhìn nàng, còn nàng thì sững sờ nhìn ta.
Ô, sững sờ? Có chỗ nào không đúng a, quận chúa sau khi xé lớp dịch dung của ta sao lại có biểu cảm như thế này? Hay là nàng bị nhan sắc của ta làm kinh diễm?
Ta rất kinh ngạc. Nhưng không tới mức vậy chứ. . . nàng cũng không phải là nam nhân sao lại có thể nhìn mê mẩn đến vậy.
Không ngờ nàng đột nhiên nắm cằm ta lên, trầm giọng nói: “Nói, ngươi rốt cuộc là ai, tiếp cận ta có mục đích gì?!”
Quận chúa dùng sức làm cho cái cằm của ta đau nhức, ánh mắt nàng hiện lên sự hung lệ là tức giận, hơn nữa nét mặt lạnh như băng làm người dọa sợ. Giờ khắc này ta quả thật cảm nhận được sát khí mà làm cho bản thân sợ hãi, kinh hãi không thôi.
Mà nói thế nào trở mặt cũng nhanh quá ah, vị quận chúa nhu nhược tối qua chạy đi đâu mất rồi!
Ta nín đau, nhanh chóng bày ra cái lý do mà mình đã nghĩ hồi lâu: “Ta bất quá là một vô danh tiểu tốt trong giang hồ mà thôi, được ân nhân nhờ vả nên mới ứng tuyển vào Vương phủ, mục đích là ở bên cạnh bảo vệ ngươi. . . còn chuyện thân phận của ân nhân, ta đã thề là sẽ không tiết lộ.”
Hai mắt quận chúa nhíu lại, nhìn ta một hồi lâu, sát khí trong mắt vẫn không giảm.
“Nếu không tin thì cứ việc giết ta.” Ta dùng âm thanh lạnh lùng quật cường nhìn thẳng vào mắt nàng, để chứng minh cho mình là một người tốt và giống như vì bị hiểu lầm mà ủy khuất: “Muốn chém muốn giết làm gì cũng được a, nhưng ta sẽ không bao giờ phá bỏ lời thề. Hôm qua giúp ngươi thoát hiểm coi như ta cũng không có phụ sự nhờ vả của ân nhân.” Nói xong nhắm mắt lại, bộ dạng thiên ngang hùng hồn chờ chết.
Thần sắc quận chúa thay đổi, lực đạo trên tay cũng giảm bớt nhưng trong mắt vẫn là một mảnh sâu u lãnh, không phân được tâm tư.
Nàng có lẽ nghĩ tới chuyện đêm qua ta cố sức bảo vệ nàng, hơn nữa còn cực khổ cõng nàng băng qua một phiến rừng lớn, có chút dao dộng. Hoặc có lẽ nàng đang suy nghĩ người nhờ ta là ai và giá trị có thể dụng được trong tương lai.
Sau nửa ngày nàng bỗng nhiên nở nụ cười, một đóa hoa xinh đẹp đầy gai nhọn:
“A, sao có thể nhẫn tâm giết ngươi đây.”
Nói xong nàng buông tay ra nắm lấy cằm ta ra, vỗ nhẹ lên mặt ta, thanh sắc ôn như, giống như yêu thương: “Nhưng ngươi dám gạt ta, ta nhất định sẽ cho ngươi. . . sống không bằng chết.”
Thật đáng sợ!
Lòng ta không khỏi run lên, cảm nhận được nụ cười này của quận thật sởn hết cả gai óc. Ta tin tưởng cái câu sống không bằng chết kia không phải chỉ là thuận miệng uy hiếp thôi, nếu thật sự áp dụng thì. . . thật không dám tưởng tượng.
Nàng đứng dậy từ trên cao nhìn xuống ta: “Tấn Vương phủ của ta không phải ai muốn tới thì tới đi thì đi, mặc kệ ngươi được người phương nào nhờ vả, sau này cứ tiếp tục làm việc Đại thị nữ của ngươi, đừng có tâm tư khác.”
“Quận chúa vẫn muốn giữ ta?” Ta kinh ngạc.
“Ngươi không phải nói phải bảo vệ ta sao?” Quận chúa câu khóe miệng, phong tình vô hạn.
Ta lại càng cảm thấy bất an, tiện miệng hỏi: “Quận chúa không sợ . . . ta là người xấu ư?”
“Đêm qua ta đã thăm dò ngươi rồi ah.”
Một câu như nước chảy mây trôi của nàng nhưng vào tai ta như sét đánh trời quang.
Đêm qua? Đêm qua nàng thăm dò ta? Nha. . . khó trách nàng mặc ta tiếp cận nàng, còn Đại Phương thì thần không hay quỷ không biết tìm được tới đây. . . ta nghĩ mà sợ. Nàng lại đưa tay nâng cằm ta lên, cười nói: “Bất quá ngươi thật đúng là rất xấu nha.”
Ta thật sự bị nàng hành hạ tới khóc mà.
“Từ hôm nay an tâm đi theo bên ta, hảo hảo học tập Đại Phương làm việc.”
Nàng không có đùa ta, vắt tay sau lưng, mang vài phần quận chúa tư thế.
Ta nhìn nụ cười không rõ hàm xúc của quận chúa hồ ly, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm thấy mình thật giống như cá nằm trên thớt.
Người này rõ ràng vẫn còn hoài nghi với ta nhưng lại muốn đem người đầy nguy hiểm như ta ở lại bên người, trông coi dưới mí mắt mình. Cái dục vọng khống chế thật đáng sợ. Nhưng ngày tiếp theo mới thật sự là thăm dò ta a, nếu một khi ta có biểu hiện gì đó khiến nàng không hài lòng thì. . .
“Trả lại cho ngươi.” Nàng ném cái mặt nạ vào người ta, sau đó dừng một chút rồi bổ sung: “Về sau không được mang nó trong phủ.”
Lúc này mồ hôi ta đã chảy ròng, nhưng vẫn vô thức nói: “Nhưng mà ta có rất nhiều kẻ thù, vạn nhất bị nhận ra thì sao?”
“Ngươi ở bên cạnh ta thì ai dám động ngươi?”
Ở bên cạnh ngươi mới nguy hiểm đó! Trong lòng thầm kêu khổ. Vị mỗ quận chúa giống nói như dỗ hài tử: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ bảo vệ ngươi bình an vô sự.”
Ngoan ngoãn sao. . . ta không phản bác được, chỉ có thể thầm khóc trong lòng.
Ai, sao trước đây ta lại nhận cái vụ khoai lang phỏng tay như vậy ah. Trách không không được rất nhiều tiền bối đều ở trong Tấn Vương phủ như vậy, thì ra là gặp được cái hồ ly này liền mạng nhỏ đều phải để ở đây!
“Tên thật của ngươi là gì?” Lúc này quận chúa lại hỏi, nhưng không chờ ta trả lời liền kết luận: “Được rồi, sau này vẫn gọi ngươi là Đại Hoa.”
Rồi âm thanh lần nữa thay đổi, giống như tùy ý nói: “Còn có, chuyện tối qua. . . “
Quả nhiên bị người nhìn thấy một mặt chật vật liền muốn giết người diệt khẩu a?! Ta thấy vậy liền cảnh giác lên, thức thời nói: “Quận chúa, chuyện tối qua phát sinh nô tài hoàn toàn không nhớ gì hết, thật!”
“Ừ hử?” Nàng nhíu mày, dùng giọng mũi hỏi lại.
Hình như không hài lòng cho lắm?
Ta hoàn toàn không biết ý nàng là gì rồi. Còn nàng thì lạnh lùng liếc ta sau đó nhanh chóng đi ra cửa, sau đó chỉ âm trầm để lại một câu: “Để bổn cung làm xong chính sự xong rồi sẽ tính sổ với ngươi sau.”
Ố?! Ta kinh ngạc, chẳng lẽ nãy giờ không phải tính sổ sao? Còn có tính sổ khác nữa à?
Sự thật chứng minh, cách tính sổ của quận chúa hoàn toàn không có đơn giản như vậy.
Ngày hôm sau khi chúng ta trở về thì Phong Diệp tự đã thay đổi trụ trì. Vị trụ trì tiểu bạch kiểm giờ không thấy bóng dáng, hơn nữa không có bất kỳ ai hỏi tới. Sau đó bỗng nhiên có một đám người quan phủ kéo tới đem Phong Diệp tự bao vây. Những ngày này ta không có gặp quận chúa, chỉ nghe người ta nói nàng dẫn đầu một đám bộ khoái đi khám nghiệm tử thi, sau đó một mình tra ra vụ oán oan 18 mạng người, trả công đạo cho người chết. Vấn đề này nhanh chóng truyền ra trở thành một đề tài bán tán cho dân chúng.
Còn những chuyện đã xảy ra thì cũng được xử lý cẩn thận, không ai biết được Phong Diệp tự từng xảy ra chuyện gì, những thị vệ theo sau bảo vệ cũng đều được thay mới. Chúng ta một đoàn người hồi phủ. Sau đó Thái Phi bị Hoàng thái hậu gửi đến một phong thư triệu hồ về Đế đô, nói cái gì hoa cúc Đế đô đưa nở, đừng trì hoãn trở về.
Còn về những tên thích khách kia, thì những tên bị bắt số phận thế nào không biết. Nhưng ta dám khẳng định quận chúa nhất định bất động thanh sắc mà xử lý rất nhiều chuyện, nếu không sẽ trong vòng một tuần mà ba hội sát thủ bị giải tán. Chuyện này làm cho giang hồ nổi lên không ít sóng gió nhưng những hội còn lại cũng chỉ biết nén giận, không dám có bất kỳ động tác nào.
Vì bọn hắn hiểu rõ, quận chúa đã quá thủ hạ lưu tình rồi, đây chỉ là một cái cảnh cáo nhỏ mà thôi.
Mà điều làm ta ngạc nhiên nhất chính là người trong Vương phủ hoàn toàn không có một chút nghi hoặc vì sự thay đổi dung mạo của ta, giống như ta trước giờ đều là như vậy. Có một lần ta không nhịn được đi hỏi Tiểu Lan, không nghĩ tới nha đầu kia rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nhìn ta nói cái gì mà những chuyện không vui trước kia cứ để gió cuốn trôi đi, bảo ta ngàn vạn lần đừng thương tâm, sau này người trong Vương phủ đều là thân nhân của ta. . . thật là không hiểu gì hết mà.
Ai, thật không biết nên lo hay nên mừng ah, đối với chuyện dung mạo thay đổi của ta thì chuyện của Tiểu Lan lại càng làm nhiều người trong vương phủ quan tâm hơn. Tất cả mọi người đều nói Tiểu Lan ở trong chùa gặp phải tà môn quỷ quái chuyển giường, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đã nằm dưới gầm giường. Đến giờ đầu giường Tiểu Lan vẫn dán bùa trừ tà.
. . .