Phong Diệp từ biệt, Thiện Trung cũng không đi theo hai mẫu tử Thái phi cùng về Đế đô, mà là nghỉ phép đi một chuyến về Mâu huyện lão gia thăm song thân cùng sư phụ của mình. Tam vương gia thấy hắn có hiếu tâm, liền hào phóng đáp ứng cho hắn một tháng.
Nhưng trên thực tế, người nào đó về quê chỉ mất có sáu ngày, sau đó thì động cơ cũng chả có gì thuần khiết đến Thuận Thiên thành, mỗi ngày đều quanh quẩn ở trong vương phủ lượn lờ không thôi, tâm sự nặng nề gương mặt tuấn tú khiến người xung quanh nhìn liên tục. Rất nhanh tiểu vương gia cũng biết, tâm hoa nộ phóng bỏ công việc trước mặt liền mời hắn vào trong phủ, còn khuyên hắn ở tạm trong phủ, còn tận tình chiêu đãi hắn.
Thiện Trung dĩ nhiên là cam tâm tình nguyện, ánh mắt ti hí hàm chứa thần tình hướng đến mùi hương phiêu diêu của người kia, như là tiểu tức phụ thẹn thùng khi thấy trượng phu nhà mình, cũng chỉ có tiểu vương gia là người thô kệch không nhìn ra.
Cuối cùng Thiện Trung đứng trong vườn hoa, ta vui vẻ quá mức đến yên tâm. Tuy nói là theo đuổi tâm tư của mình, nhưng sự tình phát triển chung quy cũng tốt, không uổng công trước kia ta nhiều lần lao tâm lao lực. Hôm nay cuối cùng một vị mỹ nam tử cũng đã thông suốt, biết chủ động tạo cơ hội rồi, vậy kế tiếp ta chỉ cần đổ dầu vào lửa là được, nghĩ cách kết họp bọn họ một chút, thú Đại Phương chỉ trong tầm tay!
Lòng ta lòng bắt đầu tràn đầy cảm động tìm cách.
Bình thường phải lấy lòng nữ nhân trước, đương nhiên là phải tặng quà rồi. Đại Phương người này bình thường thì không có yêu cầu gì, trong đầu chỉ có phụng vụ quận chúa cùng diệt trừ mọi nguy hiểm xung quanh quận chúa, nhưng khi không có ai thì cũng vài sở thích mà người khác không biết được. Mà người nắm giữ những cái điểm yếu quan trọng đó chính là Thiện Trung. Vì vậy nhân dịp hôm nay trong phủ không có chuyện, ta vờ xin nửa ngày cùng hắn ra phố.
Đã lâu không đàng hoàng ra phố đi dạo, trong đầu vẫn còn chút phấn khích. Chỉ tiếc quận chúa có thú tính của nữ nhân, quá đáng yêu cầu ta phải giả trang thành nam nhân râu quai nón mặt thẹo thì thôi, còn ép ta mặc tơ lụa mới chịu cho ta ra cửa, tục khí đến nỗi không ai dám nhìn thẳng! haiz, giả trang nam nhân tự nhiên còn phải bó ngực, ta bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đắp lên ngực mình lại bằng nhiều vải nhỏ hơn.
Đúng, đắp thật dày, ha ha…
“Gia ánh mắt thật là tốt nha.” trong lúc lòng đang có sự buồn bực, thì lão bản nương lại hất khăn tay một cái, cười nói: “Mua mấy món mới nhất này về, các phu nhân nhất định sẽ rất thích đó nha.”
Ta tỉnh hồn, cúi đầu nhìn cái hộp trâm cài trong tay mình, nhìn lại lão bản nương mặt cười đến hoa bay tứ tung, mới ý thức được lúc mình đang chọn đồ trang sức đã ngây người hồi lâu. Nhưng vì sao lại gọi là phu nhân, không lẽ ta bây giờ nhìn như mấy lão quỷ gia háo sắc thê thiếp thành đàn hay sao?!
Không vui… đều do quận chúa. Chân mày ta nhíu lại, giọng thô cao nói: “Mấy món đồ chơi này, thấy cũng hợp với phu nhân nhà ta. mua cho các nàng cũng tốt.” dứt lời hào khí đem hộp trả lại, nhân lúc lão bản nương còn đang ngây người sững sốt thì vội vàng phất tay áo ra đi.
Ra khỏi cửa hàng kim khí, ra ngoài chính là đường phố phồn hoa nào nhiệt. Hai bên đường chính là những hàng quán lớn, đầu đường cùng vỉa hè bày kín khắp nơi, mọi đồ vật mới lạ được bày ra, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Ta tận lực đem Thành Trung đến con phố buôn bán đông đúc này, không chỉ là muốn tìm vài thứ đồ cho Đại Phương, cũng nhân cơ hội mua cho mình vài thứ mang về, dù sao chỗ này có quá nhiều thứ hấp dẫn nữ nhi gia mà. Chẳng qua là vì ngại do bộ dạng hiện tại của ta, lưu luyến bỏ đi cũng không còn cách nào khác.
“Thiện Trung, thấy hợp không?” chậm rãi đi đến gian hàng cách đó không xa, nhìn thấy Thiện Trung còn đứng đó chân mày nhíu chặt, vẻ mặt chân thành nhìn chủ sạp bày đồ ra.
A, cái này không giống như đang chọn quà cho người yêu a, mà giống như đang lật đồ tra án.
“Vẫn không thể tìm được loại cỏ đan là tiểu sư tử cùng ngọc trúc làm lầu các được. Những thứ khác… cũng không hiểu nên chọn cái gì cho tương đối thích hợp.” Thiện Trung gãi đầu một cái, khổ não nhìn ta, có mấy đáng thương. Cái này cũng không trách hắn, ai kêu Đại Phương lại thích cất mấy thứ đồ chơi được làm bằng thủ công chứ, lại đặc biệt yêu quý cỏ đan tiểu sư tử cùng nhà ngọc trúc chứ. Mà hai món đồ này là vô cùng khó tìm.
“Khách quan, món đồ ngài nói ta xin chắc là trên con đường này đều chưa từng thấy, không nói tới đây, cho dù có thuận lòng trời cũng chưa chắc có đâu. Khách quan không bằng xem mấy thứ đi? ta có vài món hàng mới nhất định các cô nương sẽ thích.” chủ sạp chen vào nói.
“Nàng cũng không phải cô nương bình thường.” Thiện Trung lắc đầu xin miễn, cùng ta đi chỗ khác, đi được một nửa, lại có chút xấu hổ dừng lại: “Hoa đại nhân, ngươi nói ta như vậy… có phải quá đường đột hay không. Vô duyên vô cớ tặng quà cho cô nương người ta, có khi nào khiến người ta nghĩ là ta có ý đồ khác không a?”
“Sợ đường đột nói liền khiến mấy người trong phủ cũng mua theo về nói là quà đa tạ.” Ta nhìn bộ dạng hắn ngượng ngùng, chợt cảm thấy buồn cười: “Sao vậy, bây giờ biết xấu hổ a, vậy ngươi còn cố ý đến Thuận Thiên Thành chúng ta a?”
“Ta, ta quay về gặp phụ mẫu, nói chuyện có người trong lòng với họ, kết quả bị đuổi ra ngoài. Bọn họ nói… nhất định phải đem cô nương trong lòng đến gặp bọn họ, nếu không sau này cũng đừng quay về nữa.”
“Phốc!” ta không nhịn được cười ra tiếng, thấy hắn quẫn bách mặt đỏ lên, lại vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Khụ khụ, vậy ngươi phải nắm thật chặt a, không được phụ sự trông mong của cha mẹ ngươi!”
“Vâng, Hoa đại nhân, cảm ơn người giúp ta.” Ánh mắt Thiện Trung lóe sáng nhìn ta, bên trong tràn đầy cảm kích cùng sùng bái với ta khiến trong lòng ta có chút bất an. Đúng là đơn thuần hiền lành trung hậu mỹ nam tử a…
“Phải, Đại Phương là cô nương tốt như vậy, ta cũng hy vọng nàng được gả vào một nhà người tốt a.” ta cảm khái vỗ vỗ vai hắn: “Nhưng tìm được hai món đồ kia thật không dễ dàng, ngươi cũng mệt mỏi rồi, chúng ta đi nghỉ chân ăn trước chút gì đi. Chờ lát nữa nếu vẫn không tìm được, thì vào tiệm trúc khí đi, xem thử có vẽ lại không rồi đặt làm một cái.”
“Được.”
Vì vậy liền đi vài một tiệm hoành thánh nhìn khá tốt, chọn một bàn gần cửa sổ. Trong lúc chờ đợi, nhìn thấy bên ngoài có vài người đi đường đi va vai vào nhau, nhưng cũng chả ai khiêm tốn nhường nhau. Ven đường bày nhiều gian hàng nhưng không loạn, trên mặt khách đều mang nụ cười, không có tranh nhau khoe khoang, càng không có trộm cướp, động thủ tranh giành. Nhất phái vui vẻ hòa đồng.
Không thể không nói, Thuận Thiên thành trị an thật sự là quá tốt.
Cũng có thể do gần đây tiểu vương gia ép nghiêm, còn quận chúa lại động thủ trừng phạt một vài nhóm thế lực, lập tức những người trong giang hồ cũng kiêng kỵ không dám gây chú ý trong đám người, ngay cả ác bá trong phố cũng thu liễm. Thích khách bám theo nguyên khí cũng bị tổn thương nặng nề, nữ thích khách dẫn đầu kia cũng quá yên tĩnh rồi…. ta vừa nghĩ vừa nâng lên chung trà, nhưng khi nhìn rõ đối diện bàn thì ánh mắt hung hăng lại ở đó.
Lúc này đây, người kia mặt mũi không vui đang ngồi ăn hoành thánh đối diện ta, không phải nữ thích khách kia sao! trong thời kỳ nhạy cảm như vậy mà nàng lại nghênh ngang đi dạo phố, còn không hề dịch dung?!
“Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ!” ta sặc nước mắt chảy ròng, Thiện Trung ân cần đưa cho ta một cái khăn có mùi hương thoang thoảng.
“Cô nương hoành thánh của ngài, cẩn thận nóng a.” tiểu nhị ca bưng hai chén hoành thánh đến, dọn xong nhưng lại một câu như vậy đối với Thiện Trung. Thiện Trung lập tức đỏ mặt, khoát tay nói: “Tiểu ca hiểu lầm, tại hạ không phải là nữ nhi.
Tiểu nhị ca cũng là một người nhanh mồm nhanh miệng: “Haiz, nhìn một cái là biết nữ giả nam trang mà.” hành tẩu giang hồ nữ giả nam trang hắn nhìn thấy cũng rất nhiều.
Ta ngồi một bên muốn hất bàn. Rõ ràng bà đây mới là nữ giả nam trang a, tại sao lại không nhìn ra chứ? cho dù mặt dán đầy râu, nhưng cũng có bộ vị nữ nhân che cũng đâu có được đúng không chứ?
“Hừ, là nam hay nữ cũng không phân rõ!” ta lạnh giọng nói, còn cố ý ưỡn ngực.
Tiểu nhị ca ngạc nhiên nghi ngờ một chút, nhìn ta mấy lần muốn nói lại thôi. Cuối cùng hắn lại cúi người gật đầu nói với ta: “Cái này, vị tráng sĩ này xin bớt giận, tiểu nhân ngu muội lỡ lời có đắc tội, nhìn không xa được thông cảm a!”
“Tráng sĩ?!!” ta trợn to hai mắt.
Hơn nữa giọng còn cung kính đúng là quá khốn kiếp a!!!
“Hừ! bổn tiểu thư ghét nhất những kẻ ác bá cặn bã cậy mạnh khi dân!” lúc này nữ nhân ngồi bàn đối diện vỗ bàn lên án, thật gióng như đã sớm nổi giận trong lòng.
Ta cùng Thiện Trung đồng thời ngây người. Ác bá cặn bá là cái gì, là nói chúng ta sao?
Vị nữ thích khách không nói lời nào liền móc roi ra, đánh một cái lên bàn: “Hôm nay bổn tiểu thư đến giáo huấn kẻ vô sỉ ngươi một chút!”
Những thực khách khác nhìn thấy vậy liền trốn đi mất, rối rít tính tiền bỏ chạy hết, nghe tiếng chưởng quỹ trong điếm hô vội vàng: “Các vị khách quan có gì thì nói chớ tổn thương hòa khí a.”
“Hừ, bớt nói nhảm đi, xem roi đây!” người đối diện tiếp tục vung roi.
Ta xem ra đã biết được, nữ thích khách này căn bản là đang muốn tìm người hả giận, nhất định là thua quận chúa nên một lòng căm giận không chịu thua thiệt, nín lâu lắm rồi. Cũng may Thiện Trung trong lúc quan trọng vẫn có thể tin được, đem ta hộ bên người một bên, sau đó lập tức nghênh người tiếp chiêu, ngăn cản thế công.
Võ công của hắn so với nữ thích khách không hề kém, nhưng lại quá đơn thuần lương thiện, thấy đối phương nói ghét ác bá cặn bã cho rằng nàng là người hiệp nghĩa, mọi chỗ đều nhường nhịn, thậm chí còn sợ ngộ thương, ngay cả kiếm cũng không dám rút ra. Mà nhìn lại nữ thích khách kia, xuất thủ tàn nhẫn, không chút nào nhượng bộ, mấy phen Thiện Trung đều nhượng bộ khi gặp cảnh không ổn.
Cái ghế vội đổ sang một bên, chén ly trên bàn bị hất hết xuống đất, bữa bãi không chịu nổi, Không để ý, châm cài tóc của Thiện Trung bị hất xuống, mái tóc đen nhánh vô tình bung ra, đẹp không thể tả.
“Xem đi, hắn quả nhiên là nữ nhân!” tiểu nhị một bên xem chiến kích động không từ bỏ ý định nói. Ta thật phục hắn, tại sao cái trâm chỉ mới rớt xuống thôi thì hắn chắc đó chính là nữ nhân rồi?!
Thiện Trung thấy vậy cũng không hạ thủ lưu tình, trường kiếm rút khỏi vỏ, liền cắt đứt roi dài, vô cùng tiêu sái. Nữ thích khách không thu thế lại được, lảo đảo trên đất lui lại vài bước thì đụng cửa, lập tức cau mày rên thành tiếng. Nhìn bộ dạng hẳn là vết thương cũ lưu lại.
Ân hừ, vết thương cũ chưa lành lại chạm vào, như vậy có thể trở nên lớn hơn, một khi lưu lại rất khó coi. Chỉ đành trách nàng không chịu dưỡng thương cho thật tốt, còn tự nhiên chạy đi đánh nhau cùng người khác.
Ta lắc đầu một cái, thở dài.
Nữ thích khách bên kia đột nhiên chỉ vào ta âm thanh hung hãn nói: “Hừ, ta nhớ ra ngươi!”
“Hắc?” ta kinh ngạc. Tại sao phải nhớ ta? đánh nhau với ngươi là Thiện Trung a! nhưng tên thích khách nào đó vừa nói xong vội chạy mất, căn bản không cho người khác cơ hội kịp cãi lại.
Thiện Trung ngã không thèm để ý, thu hồi kiếm, ưu nhã đem trâm vấn tóc thành đuôi ngưa, sau đó mỉm cười bồi thường tổn thất trong tiệm, cử chỉ hết sức khéo léo, giống như một tiểu thư lễ độ ôn hòa. Từ trong tiệm đi ra, tiểu nhị kia còn đứng ở cửa nhìn Thiện Trung một lúc lâu, cho đến khi chưởng quỷ gõ đầu mới không ngừng bận rộn đi bưng đồ.
Rồi sau đó chúng ta tiếp tục đi tìm kiếm, một đường dạo đến cuối đường, vốn tưởng rằng sẽ không tìm được gì, không ngờ trời không tuyệt đường người. Chỗ đó lại có lão đầu tử đang bán thứ cỏ đồ chơi kia. Thiện Trung mừng rỡ chạy đến, liếc nhìn mặt than hỏi: “Vị lão bá này, ngươi có thể đan được tiểu sư tử?” vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một bản vẽ sơ bộ cho hắn nhìn.
Lão đầu tử híp mắt nhìn một hồi, ngay sau đó cười vang, dường như có cảm ý: “Đã lâu không đan tiểu sư tử này rồi, không ngờ được giờ vẫn còn người thích a.”
“Qúa tốt, ta muốn một con!” Thiện Trung kích động nói, suy nghĩ một chút, nhưng lại sửa lại: “Không, ta, ta muốn theo ngươi học!” hắn nắm tay kia, bộ dạng thành khẩn nóng bỏng gợi người khiến người ta không cách nào cự tuyệt.
Vì vậy ta cùng lão đầu tử kia bị cảm động thật sâu.
Ta không lo lắng ngồi trên đất ngắm mỹ nam tử học đan cỏ. Nhưng một hồi nữa thì lại không thể ngồi yên. Bởi vì ta nhìn thấy cách đó không xa có rất nhiều đang ra vào tiệm sách, không phải chi nhánh Huyền Điểu Cư hợp tác cùng Tiêu Dao đại nhân đây sao!
“Thiện Trung ta đi trước mua vài món đồ, sau đó tới tìm ngươi a.” ta vội giao phó một tiếng liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy biển hiệu cửa tiệm nhịn không được hoan hô một tiếng.
“A, Tiêu Dao đại nhân rốt cuộc có sách mới bán ra rồi!” ta tâm dạt dào sóng lớn, chạy vào trong tiệm, cầm lên một quyển từ trên giá, lại thấy trên bìa sách viết tên… là <Tiểu thư đích dụ hoặc>?!
Oái? sao lại đổi thành phong cách, dĩ vãng làm gì có cái loại phong cách thiếu nữ mát mẻ đó chứ?!!
Ta rối rắm cầm sách, muốn mở ra xem một chút, nhưng lại nhịn được khó hiểu có chút khẩn trương. Vạn nhất mở ra nhìn một cái mà không thể hoàn toàn dừng lại được thì nên thế nào. Thật là muốn mua một quyển mang về a. Ừm… nếu không thì cứ lén mua một quyển về đi, buổi tối có thể ở trong phòng xem…
Mới vừa ngẩng đầu muốn hỏi thăm một chút có thêm thứ nào mới không, chủ tiệm cùng tiểu nhị lại mập mờ nhìn cuốn sách trong tay ta, sau đó nhìn ta hiểu ý cười một tiếng: “Khách quan không cần nhiều, chúng ta điều hiểu mà.”
Cái cảm giác các ngươi đang nghĩ cùng với ta căn bản không giống nhau a!
“Thế nào? có muốn mua một quyển không?” chủ tiệm nói. Ta còn chưa kịp lấy bạc, Thiện Trung đã vào rồi, vui vẻ cầm tác phẩm cho ta xe,: “Hoa đại nhân, ngươi xem cái ta đan!”
“Thật là nhanh!” ta kinh ngạc nhìn vật nhỏ tinh xảo trong tay hắn: “Ngươi làm? Ta cũng thật trùng hợp đi!”
Mỹ nam tử trước mặt có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, nhìn thấy cuốn sách ta cầm trong tay, hỏi: “Hoa đại nhân ngươi tới mua sách sao?”
“Ừm, gần đây có chút yêu thích đọc thơ.” ta dè dặt trả lời, sau đó tỉnh bơ để sách về, lại vô cùng tự nhiên cầm tập thơ bên cạnh rồi trả tiền, trong lòng tràn đầy tiếc nuối quay về vương phủ.
Quận chúa thấy ta thay xong y phục đến phục vụ nàng, liền đem quyển sách trong tay để qua một bên, rồi lơ đãng hỏi: “Hôm nay cùng Hác thị vệ đi ra ngoài, chơi vui không?”
“Ừm, rất là vui.” ta trả lời.
“Thật không?” quận chúa hơi nheo mắt lại, ta lập tức cảm giác được thần sắc của nàng cất giữ một tia không vui.
A, cũng đúng a, cố ý đem ta mặc thành bộ dạng đó, không phải là không muốn cho ta chơi vui vẻ sao. Cho nên nói lòng dạ quận chúa đúng thật là đen tối mà còn thù dai a, phải mau nghĩ cách lấy lòng nàng mới được, tránh cho nàng chạy đến núi sâu trốn chuyện không vui khiến ta phiền thêm.
Khá tốt, hôm nay ta kịp chuẩn bị. Ta lấy ra một khối đá vuông nhỏ khắc ấn, cung kính nói: “Quận chúa người xem, đây là thứ ta tìm được trong một tiệm nhỏ, mặc dù không phải ngọc thạch gì đáng tiền, nhưng nghe nói là cao tăng đắc đạo trong chùa tự tay khắc, còn xông hương mở quang, có thể mang theo trừ tà nạp phúc.”
Ánh mắt quận chúa nhìn ta có chút không thể đoán ra được.
“Ngươi cố ý mua về đưa cho ta?” nàng hỏi nhỏ.
“Ân ân!” hai tay dâng lên nửa trêu nói: “Xin quận chúa đại nhân vui vẻ nhận một phần tâm ý nhỏ a.”
“Ah.” quận chúa dường như bị ta chọc cười, nhận lấy khối đến nhỏ màu đỏ kia, thuận thế nghiêng người tới, trực tiếp nâng cằm ta lên: “Đại Hoa, ngươi đây là…. đang lấy lòng bổn cung sao?”
“Hửm?” cằm bị xúc cảm lạnh như băng chạm vào, ta tránh không được run lên một cái, nhất thời liền ngẩn ra. Nhanh chóng trong lòng nghĩ một hồi cùng không biết nên ứng đối thế nào với hành động khinh bạc bất thình lình này, chỉ có thể cương người, bày ra bộ dạng vô tội thuần lương.
Tâm tư quân chủ không đoán a, cho nên vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ. Bất quá khoảng cách khi nhìn gần, làn da của nàng vô cùng thủy nộn, ngũ quan vô cùng tinh xảo, khuôn mặt hơn cả mỹ, cổ…
Còn chưa thưởng thức xong, người trước mặt đột nhiên buông tay ra. Rút lui xoay người lần nữa cầm sách lên dựa vào giường, sau đó cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đi ra ngoài đi.”
————————————————� �————————————————� ��——————
Phi Hoa: Quận chúa người xem món quà này thế nào, thích không?
Quận chúa: (miệng ngại không dám nói thẳng) miễn cưỡng coi như hợp ý đi.
Phi Hoa: Miễn cưỡng sao…. Tiểu Lan nói nàng rất thích.
Quận chúa: Tiểu Lan?!
Phi Hoa: (≧▽≦)~ ừ a, còn đưa vú Trương xem, nàng cũng nói thích đây ~~
Quận chúa: o(n_n)o cút ra ngoài! !