“Cái gì! ngay cả bữa trưa cũng không được ăn?” Ngân San Lan kinh ngạc mở to mắt, vuốt mặt ta, quay đầu trừng mắt nhìn về phía hoa nô, không vui nói: “Đám nô tài các ngươi thật không có mắt! ta chỉ để các ngươi thêm chút khiển trách có nói qua dày vò hắn như thế không?”
— quả nhiên ngươi cho người làm khó dễ ta.
Ta giật khóe miệng, đám nô tài bên cạnh bộ dạng sợ hãi im ắng, dạ một tiếng, lão đại hoa nô do dự nói: “Tiểu thư… đây là ý chủ vườn, chúng ta không dám trái mệnh.”
“Ừm, là do lỗi của ta nên bị vườn chủ phạt, không liên quan đến họ.” ta nói giúp.
“Tần tỷ tỷ? ah, là như vậy a…” nghe chúng ta nhắc đến vườn chủ, Ngân San Lan nét mặt hiển nhiên không được tự nhiên, khí thế yếu bớt vài phần, dường như sợ vị Tần Hương kia. Nhưng khi thấy ánh mắt đáng thương của ta, nàng lại thẳng người hất cằm nói: “Thì sao chứ, sai phạm cái gì sao lại phạt nặng như vậy a, hắn mới đến chưa hiểu quy tắc, hà tất phải tính toán như vậy.” nói rồi nhìn về phía ta, “Thập Thất, đi, bản tiểu thư thưởng đồ ăn cho ngươi.”
Thật là cảm động, nhưng Ngân tiểu thư ngươi có thể bỏ cái tay ra khỏi mặt ta không.
Ta vờ vịt lui về tránh khỏi sắc trảo, Ngân San Lan không có quan tâm đến âm mưu của ta, ngược lại kéo lấy tay ta. Lãnh Tiêu không được để ý rốt cuộc nhảy ra ngăn lại:”San Lan, hắn là nam nhân, nàng muốn dẫn hắn đi đâu? còn lôi kéo, quả thực không nên… không hợp lễ!” Thốt lên một câu không biết thẹn xoay người, chân mày Lãnh đại công tử dựng thẳng, xem ra đã đến giới hạn, nói cũng cứng hơn: “Nàng không được dẫn hắn đi.”
“Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi?” Ngân San Lan liếc mắt nhìn, hùng hồn nói: “Bản tiểu thư thích thì làm, giữ hắn qua đêm cũng được!”
Cái này không chỉ Lãnh Tiêu mà ngay cả hoa nô cũng kinh hãi. Có thể nói như vậy trước mặt mọi người, lời nói dứt khoát mạnh mẽ Ngân đại tiểu thư đúng là nữ trung hào kiệt phóng đãng không biết kiềm chế a, ta cũng không nghĩ sẽ đi cùng nàng.
“San Lan, nàng như vậy không sợ trang chủ tức giận sao!” khuôn mặt Lãnh đại công tử cũng đã tái, nóng ruột đem Ngân trang chủ ra thách thức, không ý thức được hắn nói như vậy như châm dầu vào lửa. Một đại tiểu thư tính tình tự do trời sinh không thích bị người khác quản chế, ở nhà phụ thân còn dung túng cho nàng, sao có thể để hắn nói như vậy.
Qủa nhiên Ngân San Lan nghe xong nét mặt liền tức giận, ngữ điệu trầm xuống: “Lãnh Tiêu, đây là Ngân dược sơn trang, Ngân San Lan ta muốn làm gì, không đến lượt người ngoài như ngươi ở đây chỉ bảo.”
“Ngươi đừng hở một chút đem cha ta ra nói chuyện, còn dự định ở trước mặt phụ thân ta nói xàm. Hành vi tiểu nhân như vậy, quả thực không có khí độ đại trượng phu.” nàng nói không chút lưu tình sao đó kéo ta đi, để lại Lãnh Tiêu mặt âm u đứng đó, trán nổi gân xanh, mắt tức giận nhìn ta, hận không thể xé ta ra.
Haiz, Ngân đại tiểu thư muốn ban thêm cho ta bao nhiêu cừu hận nữa đây.
Nhưng ta cũng lười quan tâm, lấp cái bụng vẫn quan trọng hơn. Để Ngân San Lan tùy ý kéo đi, cuối cùng được nàng đem đến sân viện, vào thẳng trong phòng. Gọi hạ nhân đem rượu và thức ăn lên, nàng ngồi trên bàn, nói với nha hoàn: “A Sơn, ngươi pha giúp ta một bình trà đi.”
“Vâng” Nha hoàn nét mặt không biểu tình lên tiếng mở cửa đi ra. Nha hoàn này từ nhỏ theo Ngân San Lan hầu hạ, mọi người gọi nàng là Sơn Nữ. Ta cảm thấy khí chất nàng rất giống Đại Phương, nhưng lại cao hơn, mặt cũng tái hơn, ngoài ra mái tóc dài đen nhánh cũng thật bắt mắt.
“Đôi mắt dê xồm của ngươi lại đang nhìn cái gì vậy?” Ngân San Lan đột nhiên gõ đũa lên chén, không vui nhắc ta: “Còn đang nghĩ bậy bạ, đúng là có ý xấu mà.”
“Dê xồm? nghĩ bậy?! ta chỉ đơn thuần nhìn mấy cái thôi mà, chỗ nào xấu xa bỉ ổi như ngươi nói vậy chứ.
Trong lòng ta lớn tiếng kêu oan, nét mặt lại cười, ngồi đối diện nàng vờ ngượng ngùng: “Vừa rồi thấy Sơn Nữ quen mặt, rất giống tỷ tỷ đã gả đi của ta, nhịn không được nhìn thêm mấy lần.”
“Ah, thật sao?” Ngân San Lan thể hiện hỏi han “Ta mới không tin” đưa tay cầm ly rượu đưa qua: “Ta không biết, ngươi dám dùng con mắt dê xồm khinh bạc A Sơn nhà ta, phạt một ly.”
“Ah, như vậy ta cũng không dám từ chối” ta không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, ngửa đầu uống cạn, rượu cũng không quá mạnh, mát lạnh dịu ngọt, vào cổ họng hồi lâu vẫn còn chút vị.
“Đúng là rượu ngon.” Ta cầm chén rượu rót đầy, bắt đầu đọc mấy câu đã học được của mấy thư sinh kia: “Đêm nay đoàn tụ, không những có rượu ngon, may mắn có mỹ nhân làm bạn, đúng là chuyện vui nhân gian” Nói rồi nâng chén mời nàng, “Như vậy cũng tốt, có thể mời tiểu thư một chén hay không?”
“Ngươi đã có hứng thú, vậy bổn tiểu thư liền phụng bồi đến cùng.” Ngân San Lan rất thoải mái, bưng ly rượu lên liền uống. Nàng uống xong một ly, ta lại rót đầy.
Nha hoàn không ở đây, trong viện cũng không có nô bộc khác, nhân cơ hội lúc này nàng quá chén, không chừng có thể hỏi được Hỏa đơn để ở đâu, ta tính toán một lúc khi rót rượu cho nàng lén đổ thêm bột thuốc say, rồi nói: “Tiểu thư, mời.”
“Được, uống!” nàng nâng chén uống xong tùy ý cầm đũa lên gắp thức ăn hỏi: “Được rồi Thập Thất, ta còn chưa biết tên ngươi. Tên thật của ngươi là gì, nhà ngươi ở đâu? Bị ta mang đến dược trang, người nhà ngươi không tìm được có lo lắng không?”
“Ta tên thật là Lục Sam, người huyện Mâu Trừng Giang, nhà có cha mẹ già, trên còn có ba vị huynh tỷ.” ta biết Ngân San Lan đã cho người điều tra ta, tiểu vương gia cũng đã giúp ta sắp xếp mọi chuyện, hiện tại ta chỉ cần ứng biến là được, để nàng không còn hoài nghi.
Nuốt xuống cục thịt kho tàu, nhấp miếng rượu, nói tiếp: “Trước kia ta thường ở ngoài buôn bán, sau đó du ngoạn khắp nơi, lễ tết thì về nhà, ít khi gặp mặt bọn họ. Hiện tại bọn họ cũng đã quen.”
“Như vậy a…” Ngân San Lan gắp một khối thịt kho bỏ vào chén ta, hài lòng: “Nhưng lâu không gặp cũng sẽ nhớ a, có muốn bản tiểu thư giúp ngươi gửi thư về nhà?”
“Thật sao?” ta vờ kinh hỉ: “Đa tạ tiểu thư.”
“Ah, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, sau này sẽ không thiếu chỗ cho ngươi.” nàng ngạo khí nói, rồi lại gắp thức ăn cho ta: “Không phải đói bụng sao, ân, mau ăn đi a.”
“Vâng.” ta cúi đầu lùa cơm. Kỳ thực lúc này lòng ta lại sinh ra vài phần cảm động. Ngân San Lan tuy được nuông chiều, nhưng tâm địa rất tốt. Hơn nữa nàng cũng tin ta không phải hạng người lòng dạ nguy hiểm, cảm giác mình không nhìn lầm người, tâm tình tốt càng dễ thân cận. Đúng là một tiểu cô nương đơn thuần a…
Ta vui vể ăn hết đồ ăn trong chén. Đầu bếp trong dược trang tay nghề nấu ăn thật quá tốt, công thêm ta đã đói một ngày, lúc này trên bàn chỉ để vài món ăn bình thường như lại có thể so với sơn trân hải vị, ăn một lần không dừng lại được.
Khối đậu hủ chiên bốn mặt vàng óng mê người, bên ngoài tô hương bên trong mềm trượt trên lưỡi, thịt kho đậu phụ ngập nước, cắn một miếng liền đầy vị tràn ra, nước ô mai ướp lạnh chua ngọt càng khiến miệng thêm đã, đến cả ăn hai chén cũng không thấy đủ…
Ngân San Lan đã ăn tối trước, lúc này cũng không ăn thêm, uống rượu ta rót cũng gần hết, tay chống mặt nhìn ta, ánh mắt trong suốt lộ vài phần giảo hoạt… cùng ẩn nhẫn?
Đột nhiên nàng vui vẻ vỗ bàn nói: “Ha ha ha ha, Thập Thất bộ dạng ngươi thật giống con mèo Đại Hoa ta nuôi trước đây a!”
“Phốc! khụ khụ…” ta bị sặc, vội uống miếng canh, im lặng ăn cơm trong bát rồi buông đũa xuống.
“Nhanh như vậy đã ăn no?” Ngân đại tiểu thư hình như có chút tiếc.
“Ừm, no rồi.” Cho dù không no cũng không ăn thêm được, ta rót đầy rượu vào hai chén: “Hôm nay đa tạ tiểu thư khoản đãi, ta lại kính tiểu thư một chén.”
“Ah, tốt ~” Ngân San Lan cạn một cái cũng uống hết, chép miệng: “Thật sảng khoái a, đã lâu không ai uống rượu với ta.” sau đó lầu bầu rượu tự đổ một chén cho mình: “Nào uống với ta vài chén.”
“Từ chối là bất kính.”
Cứ thế ngươi đến ta đi, bầu rượu cứ thế uống xong. Lúc này mặt Ngân San Lan đã ửng hồng, mắt giăng sương mù, ý thức không tỉnh là lúc để lộ sự thật. Ta kiềm chế hưng phấn bắt đầu suy nghĩ làm sao dụ nàng nói ra Hoa đơn để ở đâu, nàng lại đột nhiên, lại gần nói:” Thập Thất, ngươi… biết ngâm thơ không?”
Qủa nhiên cái người này tính chết cũng không bỏ muốn nghe thơ tình!
Ta trả lời: “Biết chút ít.”
“… ta muốn nghe.” nàng vuốt vuốt chén rượu nghiêng đầu mắt ươn ướt nhìn ta: “Nhớ hợp cảnh chút ah.”
Hợp cảnh?
“Ừ, để ta nghĩ.” ta đáp. Cúi đầu suy nghĩ một chút rồi giương mắt nhìn người đối diện cởi áo khoác mình ra, vung tay xuống mặt đất, lập tức xâm chiếm ánh mắt ta, tựa như đang ngó chừng con mồi, “Uống rượu đã cảm thấy cả người nóng quá. Thập Thất, ngươi không nóng?”
Dám cởi áo trước mặt nam nhân? quá hào phóng a!! Ngân San Lan uống say sao lại biến thành người khác vậy?
“Ách… ta cảm thấy nóng, vậy hóng mát nha, ha ha.” ta nắm chặt cổ áo mình, đứng dậy suy nghĩ, sau đó đến cảnh cửa sổ. Cửa sổ đối diện là mấy cây đa cao lớn, lúc này bên ngoài trời đã tối, trên tường ánh lên ánh trăng rọi sáng mọi nơi.
Lúc này không phải nên dùng thơ tình khiến Ngân San Lan hài lòng rồi vào vấn đề chính? nhìn nàng như vậy… cảm thấy không an toàn a.
“Ta đây tự bêu xấu.” trong lòng nghĩ một hồi, cuối cùng kéo dài điệu ngâm: “Mở cửa thu ánh trăng, mỹ nữ yêu kiều cởi áo tơ…” xoay người thấy cái chén của nàng đã lật nói tiếp: “Mỉm cười che chén rượu, cử thể hương huệ lan.” ừ cái này chắc hợp cảnh rồi.
“Mỉm cười che chén rượu, cử thể hương huệ lan… thực sự là thơ hay.” Ngân San Lan đứng dậy đi tới, cước bộ lảo đảo. Ta theo bản năng tránh đi, không ngờ nàng đột nhiên nhào đến ta, tự tay ôm cổ ta, mùi rượu phun lên mặt ta.
“Lúc ngâm bài thơ này, trong lòng ngươi nghĩ đến cái gì hả? tiểu bại hoại…” Cả người nàng bám lên người ta, ngẩng cái đầu mềm mại lên tiếng nói: “Gia hỏa bụng toàn nghĩ bậy, bất quá bản tiểu thư thích, hì hì.” nàng nhéo eo ta, cười nhẹ. Tính tình trẻ con khuôn mặt khả ái, mắt mị môi hồng, lộ ra nhiều ý vị phong trần.
“Tiểu thư…” ta cố nén xúc động đỡ lấy nàng, im lặng chống cự bàn tay không ngừng sờ loạn. Người này thực sự không an phận, sức cũng rất khỏe.
“Thập Thất… nóng mà.” nàng bất mãn, uốn éo người nói. Ta súy chút không đỡ được ngã chung với nàng.
Thực sự là đủ rồi, nữ nhi nhà này, thích nam sắc cũng vừa phải thôi chứ!
“Tiểu thư, chúng ta ngồi xuống tán gẫu chút đi a… này, tay ngươi đang làm gì vậy.” ta vội giữ lại móng vuốt nàng đang tháo vạt áo ta, lại bị tay khác của nàng mò lên mặt ta, “Thập Thất mặt của ngươi thật mềm nộn nộn… hì hì, vuốt thật thoải mái.”
Thoải mái cái đầu a! ta còn chưa hỏi ngươi chuyện hỏa đơn mà, đừng có làm mấy chuyện xấu hổ này được không?