Trải qua nửa tháng điều tra vất vả cuối cùng ta cũng đã nắm giữ một số quy luật của những Ám vệ trong Tấn vương phủ kia, biết rõ trong khoảng thời gian này trong phủ sẽ có một góc chết mà bọn họ không thể nhìn thấy được. Ta đổi y phục dạ hành rồi tránh tới chỗ góc khuất, dùng khinh công nhẹ nhàng bay lên tường, núp trên một gốc cây gần đó để quan sát, chuẩn bị đi vào.
Nơi này chỉ có một gốc cây có thể ẩn nấp được, xa xa là hòn non bộ, ít nhất phải mất hai mươi bước chân, từ hành lang phải đi vào một đạo môn rồi quẹo trái, nơi đó chính là viện phủ quận chúa. Ta chỉ có nửa khắc (chừng 7 phút), mà sau đạo môn kia là khu vực như thế nào thì vẫn không hề hay biết, chỉ đành đánh cuộc một lần. Với khinh công của ta nếu không gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì vẫn đủ khả năng thoát thân được.
Lập kế hoạch thỏa đáng xong ta liền phi thân xuống dưới, mắt vô tình liếc nhìn một nơi khác mới phát hiện thì ra ta không phải vị khách không mời duy nhất! Ở ngoài bức tường kia có vài bóng người đang lấp ló. Bọn họ là ai? Khi nào thì xuất hiện?! Có thể biết được thời cơ này hơn nữa còn hoạch định kế hoạch hành động, xem ra năng lực của bọn họ không dưới ta.
Vì phòng ngừa vạn nhất nên ta quyết định vẫn ở lại trên cây, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Lúc này nghe được một trong những người trong nhóm đó khẽ gọi, cố sức đỡ lấy người mới rơi oạch xuống đất, “Đường chủ ngài không sao chứ?”
Đường chủ? Là tổ chức sát thủ sao? Đến đường chủ cũng tự mình đến đây? Ta ngưng thần lắng nghe tiếng động, theo tiếng bước chân đoán sơ bên tường kia có ít nhất bốn năm người. Xem bộ dáng thì chắc là đã phục kích từ trước khi ta tới rồi.
“Không sao, chân đứng không vững không cẩn thận ngã thôi. Úi. . . hình như bị trật chân rồi, bất quá ta có thể bò vào. Ngươi, các ngươi nhanh thắp lửa chiếu sáng đi, mọi người tranh thủ thời gian hành động, nhanh.” Vị đường chủ kia nhịn đau giọng run run nói.
Ta không khỏi nghi hoặc. Chẳng lẽ hắn không biết võ công sao? Hơn nữa dù có vụ té gãy chân còn bò vào hành thích, bọn họ so với ta còn liều mạng hơn, chắc hẳn đã ôm quyết tâm liều chết rồi. Nhưng kỳ quái chính là. . . ta hoàn toàn không cảm nhận được một chút sát khí nào, khi bọn họ thổi cây đốt lửa lên ta thậm chí còn thấy khuôn mặt vui vẻ của mấy người ngoài bờ tường.
Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ không phải là sát thủ? Hay là những cái tươi cười kia đều là ngụy trang cao siêu gì đó?
Nhưng vô luận thế nào thì khi bọn họ đánh lửa lên thì khỏi nghi ngờ gì nữa, chắc chắn sẽ đưa người trong Vương phủ tới, và sẽ làm trở ngại kế hoạch của ta. Ta ý thức được không đúng, muốn đuổi bọn hắn đi nhanh chóng động thủ thì đã chậm một bước. Những ám vệ trong phủ đã phát hiện động tĩnh bên này, nhanh chóng chạy tới. Năm bóng đen từ trong đêm bay thẳng tới, mỗi người đều khinh công siêu viêt, thân thủ bất phàm.
Ta đã đánh giá thấp năng lực của bọn họ.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, đám người ngoài tường kia còn đang bắt thang leo tường vào, hay thật! Bọn hắn thật sự không biết võ công, lúc rơi xuống đất động tĩnh cũng thật lớn, động tác lộ ra có chút ngốc, nhưng lại cực kỳ chấp nhất. Thật sự nguyên nhân gì mà làm bọn hắn như vậy. . .
“Quận chúa, chúng ta yêu ngươi!!!” Đột nhiên đám người kia giơ biển lên hô lớn.
Cái gì?! Trong đầu tôi như có tiếng sấm nổ vang, ngây ngẩn cả người. Những hộ vệ chạy đến giống như đã rất quen thuộc với tình cảnh này, bắt đầu động thủ kéo bọn hắn ra ngoài cửa, sẵn tiện tịch thu luôn cái thang.
“Hôm nay là sanh thần của quận chúa, chúng ta muốn chúc mừng quận chúa!” Một người bị bắt giãy dụa hô to, “Thả chúng ta ra, chúng ta không đi!” “Quận chúa, quận chúa!” “Quận chúa, chuyện Tam vương gia bịa đặt bọn ta nhất định không tin!” “Quận chúa, chúng ta nhất định đứng bên cạnh ngươi!”
Một đống tiếng hỗn loạn vang lên, nam có nữ có, xô xô đẩy đẩy sao cuối cùng di chuyển tới cái cây nơi ta ẩn nấp.
Đám người này là những người ái mộ quận chúa! Xem ra là do ngày trước vị Tam vương gia phong lưu phong khoáng kia ở trước mặt mọi người nói “Tấn An quận chúa quả thật độc ác” khơi dậy làn sóng phẫn nộ, cho nên những người vô tri kia không biết tưởng lầm là vị quận chúa bọn họ ngưỡng mộ bị đả kích nên đóng cửa hủy bỏ yến hội mừng sanh thần, cho nên nửa đêm mới chạy tới đây nghĩ cách giúp nàng ăn mừng sanh thần và sẵn tiện biểu đạt tâm ý a. . .
Ta liền linh cơ khẽ động, dù sao ở đây cũng không có gì che chắn gì nên ta muốn chạy cũng chạy không được, còn không bằng lẻn vào đám người này đi vào trong, trà trộn thế này sẽ không bị chú ý quá nhiều, còn có thể thừa dịp hỗn loạn bí mật đi vào trong.
Vì thế ta nhanh chóng cởi bộ dạ y ra để lộ trang phục bình thường, xem đúng thời cơ nhẹ nhàng nhảy xuống. Lúc này mấy ám vệ cũng không rảnh bận tâm ta, đây đúng là cơ hội tốt. Ta tìm một khoảng cách tốt rồi chuẩn bị thi triển khinh công chạy về hướng khác.
Đáng tiếc chưa kịp nới rộng thì bỗng đụng một người phía sau. Tôi nhanh chóng nghiêng người né qua nhưng không ngờ chưa kịp đứng vững thì dưới chân bị hai người té xuống nắm lại mượn lực đứng lên.
Sao có thể như vậy! Ta như muốn gào thét lên, Cái chậm trễ này đã làm ta mất đi thời cơ tốt nhất, hơn nữa lúc đụng phải những nam nhân nữ nhân này đã làm cho ám vệ chú ý tới bên này. Ta chỉ còn cách ngừng lại không dám biểu lộ võ công, nếu không làm bọn họ cảnh giác thì sau này muốn hành thích càng thêm khó.
Ta chỉ còn cách ra vẻ cố sức kéo người đang nắm mình ra rồi từng chút từng chút di chuyển ra xa hơn, nhưng bất đắc dĩ. . . đám nam thanh nữ tú này quá cố chấp rồi. Bọn họ kịch lực phản kháng, đám đông hỗn loạn ỷ vào những ám vệ hạ thủ lưu tình nên lôi kéo lung tung, thậm chí còn lột xuống một cái mặt nạ của ám vệ ném ra, và hỏng bét hơn là cái mặt nạ kia trong lúc hỗn loạn lại ném tới chỗ ta, ta bản năng tiếp được.
Ân, ta thuận tiện ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện ám vệ kia là một nữ nhân cũng không tệ.
Nữ ám vệ dùng tay chặt mạnh một phát làm tên nam nhân đang quơ quào kia ngất xỉu, sau đó gương mắt nhìn về phía ta. Sát khí thật nặng! Ta nhanh chóng lùi tới góc, nhưng nàng chỉ xoẹt vài bước đã bắt được cổ áo của ta kéo đến bên tường, sau đó tung mình một cái mang theo ta bay qua tường.
Ta tương kế tựu kế không phản kháng, sau khi xuống dưới đất nàng ta đẩy ta ra.
“Thật không hiểu các ngươi muốn làm cái gì nũa!” Ánh mắt nàng lạnh lùng trừng ta, giọng nói đầy ghét bỏ.
Đúng là giận cá chém thớt mà. Rõ ràng ta không có làm gì hết tại sao chỉ có mình ta bị nói. . . Nhưng nếu biểu hiện bình thản quá sẽ bị hoài nghe nên giả bộ lớn tiếng trái lương tâm nói: “Chúng ta chỉ muốn thể hiện tâm ý để cho Quận chúa biết chúng ta luôn ủng hộ nàng! Nàng mãi mãi tốt nhất trong lòng chúng ta!”
Cảm giác cực kỳ không tự nhiên. Lâu rồi không nhậm chức nên hành động không được mượt mà cho lắm.
Người trước mặt cũng không thể hiện tâm tình nhiều gì, chỉ gằn giọng cảnh cáo: “Đi mau, nếu không đừng trách ta không khách khí!” Nói xong liền định bỏ mặc ta bay vào trong, chỉ là mới quay lại như nhớ được gì đó quay lại giựt lấy mặt nạ trong tay ta, cuối cùng còn ‘hứ’ một tiếng rồi mới nhảy vào trong lại.
Thực là ngạo kiều. Ta nhìn theo bóng lưng của nàng liếc một cái.
Bên trong bức tường lúc này tiếng la vẫn không ngừng, động tĩnh lớn đến nỗi làm mấy gia đình xung quanh đều phải thắp sáng đèn. Những ám vệ cũng bất đắc dĩ phát tín hiệu gọi thêm giúp đỡ.
Xem ra tối nay không thể ám sát được rồi. Ta vuốt thẳng lại y phục lộn xộn trên người mình, lần đầu tiên trong đời chật vật như vậy.
Sáng ngày hôm sau ta nghe nói phải đích thân nha hoàn thiếp thân của quận chúa đứng ra truyền đạt tâm ý của Quận chúa, nhẹ nhàng động viên mọi người nên cuộc nháo kịch kia mới kết thúc được. Vị đại nha hoàn kia ta đã từng gặp một lần, là một người rất có năng lực.
Ai, sao vị quận chúa này lại chiêu nhân khí đến vậy. Ngồi trong đại sảnh khách điếm siết chặt chén trà, nhíu mày.
Trước đây giết người vẫn luôn là những hạng người hung tà bạo ác bị nhiều người căm ghét, cảm giác giống vì dân trừ hại. Bây giờ phải ám sát một người như vậy, nếu thành công có thể gây nên dân phẫn ngập trời hay không đây, rồi sẽ bị rất nhiều người truy sát?
Ta giờ đây có chút hối hận.
Nhưng sự tình không cho phép ta chần chừ, lại thêm một cơ hội nhanh chóng tới. Lúc xế chiều có một tấm bố cáo làm mọi người huyên náo sục sôi, ai ai cũng tới nhìn rồi ai ai cũng nóng lòng muốn thử. Nội dung bố cáo kia chính là — Tấn vương phủ tuyển hạ nhân.
Nói chính xác hơn là tuyển thiếp thân nha hoàn thứ hai cho Tấn An quận chúa.