Vừa bị tiểu cô nương Bích Y cười tủm tỉm kéo vào trong gian phòng của vườn chủ, ta liền có cảm giác đại sự không ổn rồi.
Nếu như nói cái vị vườn chủ này ngày hôm qua chỉ là nhìn ta không thuận mắt thôi, vậy thì bây giờ, hàn khí trên người nàng ta phát ra quả thực có thể hóa thành băng nhũ đâm vào ta rồi.
Làm sao đây, tâm tình của vườn chủ dường như rất không tốt, là có liên quan đến ta sao? Lục La ngươi đừng có chạy nhanh như vậy, đừng có khóa cửa chứ này!
Trơ mắt nhìn tiểu cô nương mỉm cười rời khỏi, khép cửa lại, ta lòng như tro nguội, nhịn không được lùi về sau một chút, muốn tránh né ánh nhìn chăm chăm của vị bạch y đối diện. Thật là, ta nào có làm gì chọc vị chủ nhân này không vui đâu, phạt ta đi làm việc ta cũng hoàn thành rồi mà.
“Nghe nói hôm qua ngươi được Ngân tiểu thư dẫn đi phải không?” Trong lúc ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nàng lên tiếng, tựa như tùy ý, nhưng thanh âm lại rất lạnh lùng: “Còn vào khuê phòng của tiểu thư nữa.”
Ơ, nàng gọi ta qua đây chỉ vì chuyện này thôi ư? Chẳng lẽ bởi vì chuyện này truyền ra bị trang chủ biết rồi, sau đó trang chủ giận chó đánh mèo chỉ trích nàng giáo quản không tốt, nên nàng mới đến tìm ta cảnh cáo?
Lại nghe thấy nàng cười lạnh một tiếng, sâu kín nói: “Ngươi trái lại rất biết làm nữ nhân vui lòng nhỉ.”
Trong câu nói này rõ ràng hàm chứa vài tia châm biếm, khiến người ta khó có thể lý giải. Nhưng bởi vì tiếng nói quá giống quận chúa kia, liền khiến ta lập tức đem nàng hòa nhập vào dáng vẻ của quận chúa. Ừm… Nếu như quận chúa nói ra những lời này, thần sắc nhất định sẽ tựa tiếu phi tiếu, mà ngữ điệu thì giễu cợt, không nghi ngờ gì chính là đang đè nén cơn thịnh nộ sôi trào.
Sau đó ẩn ý của nàng là: Hừ, tốt lắm, không đến hầu hạ bổn cung, mà lại đi cùng người khác uống rượu, còn ngâm thơ gì đó nữa, vui lắm phải không? Xem ra bổn cung phải dạy dỗ ngươi cho thật tốt rồi. Nói đi, muốn bổn cung dạy ngươi như thế nào…
Phi phi phi, ta đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế này!
Định thần lại ta thực chỉ muốn ôm mặt. Nhưng mà liên tưởng như vậy, trong lòng chợt cảm thấy kỳ lạ. Có chỗ nào đó kì kì.
Trong đầu hiện ra hình ảnh đêm qua tiên nữ dịu dàng hôn lấy trán của Ngân San Lan, sau đó mỉm cười xoa đầu vuốt lông… (?)
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Vị bạch y đối diện đột ngột lên tiếng, sự buồn bực nơi đáy mắt càng sâu hơn, “Ta đang cùng ngươi nói chuyện, mà ngươi cư nhiên lại thất thần rồi?”
“Không, không có, thưa vườn chủ, ta đang chăm chú lắng nghe mà. Vừa nãy… chỉ là trong lòng cảm thấy thất vọng, đang tự ăn năn hối lỗi thôi.” Ta khẩn trương đáp.
“Ồ? Vậy sao?” Nàng nhẹ nhíu mày: “Ngươi biết bản thân làm sai ở đâu rồi à?”
Ta khom người cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Phận tôi tớ hèn mọn, cùng tiểu thư địa vị cao thấp khác biệt, không được vượt quá cấp bậc lễ nghĩa, theo tiểu thư đi uống rượu, làm tổn hại danh tiếng của tiểu thư.”
“Ngươi không nên ở cùng với nàng ta, nhưng lại không phải vì địa vị cao thấp khác biệt cái gì hết.” Vườn chủ hừ lạnh một tiếng, từng bước bước đến trước mặt ta, ngữ điệu trầm xuống: “Hơn nữa ngươi sai rồi, cũng không phải chỉ có chuyện này thôi đâu.”
Không chỉ có chuyện này thôi đâu? Còn chuyện nào nữa? Ta không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm đôi đồng tử màu trắng trước mặt khổ sở nghĩ, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh rồi. Nghĩ được một lúc, mới do dự nói: “Là ta… làm việc chưa đủ nhiều sao?”
“Phụt!” Bất thình lình, phía trên truyền đến một tiếng cười khẽ, mà giọng nói vốn trầm lãnh kia cũng chuyển sang nhu hòa rồi, giống như mặt hồ đóng băng gặp được ánh dương ấm áp mà tan ra, nước gợn dao động từng vòng: “Ngươi cái đồ ngốc nghếch này.”
Giọng nói này… không phải chứ! Ta kinh ngạc, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy vị nữ tử trước mặt giương cánh tay trắng ngần lên, chậm rãi tháo đi lớp mặt nạ trên mặt của nàng, để lộ dung mạo quen thuộc.
Quận… quận chúa?!
“Cư nhiên lại không nhận ra được bổn cung.” Ngón tay thon dài của quận chúa ấn lấy mi tâm ta, nhẹ đẩy một cái, bộ dáng khi tức giận cũng đẹp đến lóa mắt: “Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận ra, Tần vườn chủ đối xử với ngươi không giống người khác sao?”
Đương nhiên cảm nhận ra, phạt ta làm việc còn không cho ăn cơm, đúng thật là ác ý không giống người khác rồi! Không đúng, đây không phải trọng điểm! Ta kiềm nén không phun ra sự phẫn nộ kinh ngạc cùng cảm giác vui vẻ không rõ nguyên do, gấp giọng hỏi: “Quận chúa người không phải đang nằm trên giường bệnh ư, sao lại chạy ra ngoài rồi?! Còn biến thành Tần vườn chủ nữa, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Người trước mặt ung dung nói: “Ta đích thân đến, ngươi làm thuốc xong thì ta cũng kịp lúc ăn vào, miễn cho đường xá xa xôi, kéo dài bệnh tình.” (?)
Quận chúa người đừng có đùa nữa đi!
Tôi gấp gáp đáp: “Cảm mạo có thể tùy thời tái phát, cực kì nguy hiểm, đây không phải là chuyện đùa đâu!”
“Có sóng gió gì mà bổn cung chưa gặp qua.” Quận chúa khoát tay, nghiêm mặt oai phong nói: “Kỳ thực bổn cung vì giúp triều đình tra án nên mới đến đây. Gần đây khu vực Lộc Thủy không an ổn cho lắm, biên giới Man quốc lòng lang dạ thú có ý muốn xâm chiếm, còn có Ma Giáo hoành hành…”
“Không, ta vẫn cảm thấy người vì ham chơi mới đến đây.” Ta thể hiện bộ mặt không biểu tình cắt đứt nàng.
“Khụ, ngươi, ngươi cư nhiên lại chống đối bổn cung.” Quận chúa kiều nhược ôm ngực, đau lòng nói, động tác đó khoa trương cực kỳ. Ta không khách khí nói: “Nhưng mà nguy hiểm quá, người không cùng Đại Phương đến đây sao?”
Nàng nhướng mày: “Sợ cái gì, không phải ngươi từng nói, sẽ bảo vệ ta sao.”
“Ta nói hồi nào?” Ở nơi này tự vệ còn không kịp. Ta đáp: “Quận chúa người cũng đã đích thân đến đây rồi, ta ở lại cũng không có ích gì, không bằng ta đi về trước…”
Sắc mặt quận chúa trầm xuống, sâu kín nhìn ta: “Ngươi lại muốn bỏ rơi ta?”
Cái gì gọi là bỏ rơi chứ… Ta muốn phản bác, nhưng dưới ánh mắt dường như rất đau thương oán hận kia lại lúng ta lúng túng nói không nên lời.
Người này đúng thật là rất yêu thích việc diễn kịch nha. Kể từ đêm ở Phong Diệp tự sau khi lộ ra dáng vẻ chật vật với ta, nàng giống như không còn kiêng kỵ gì nữa, các loại phát bực phát cáu đùa giỡn làm nũng cái gì đó, bây giờ lại bày ra bộ dáng bị cô phụ… Thật đáng ghét, rõ ràng ta cũng biết nàng giả vờ, nhưng tại sao vẫn không khỏi sinh ra chút cảm giác áy náy không nỡ chứ.
“Được rồi ta không đi, cái gì cũng nghe theo người được chưa.” Ta đúng là thật không có cốt khí mà.
“Tạm được đi.” Quận chủ gật gật đầu ca ngợi. “Không uổng phí công bổn cung bồi dưỡng ngươi.”
A, cảm thấy mệt tim quá đi. Bây giờ thật muốn lấy minh phong ra cho nàng cắt cổ, kết thúc chuỗi gian khổ không biết bao lâu này.
Nhưng mà, nhưng mà minh phong của ta bây giờ không biết đang trong tay ai và đang dùng để làm việc bi thảm gì đây! Ta dẹp bỏ bi thương trong lòng, hỏi: “Quận chúa, khi nào người đến đây vậy? Người khỏi bệnh rồi sao?”
“Mỗi khi bệnh hàn tái phát, đều hai ngày là khỏi rồi. Lần này mặc dù có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không phải ốm đau mãi không dậy nổi. Kỳ thực trước lúc ngươi đến đây, ta liền lẻn vào rồi, thế chỗ của Tần Hương thật.”
Quận chúa thấy ta ngạc nhiên, tiếp tục giải thích: “Mấy năm trước, ta đã an bài một nha đầu có dáng vẻ giống như ta vào làm tôi tớ, sau đó âm thầm giúp nàng tiến lên vị trí vườn chủ. Nàng chính là Tần Hương. Tần Hương thường ngày không cùng người khác thân cận, mặt lạnh ít nói, bây giờ ta thay thế nàng, chỉ cần học giống bảy tám phần, giữ một bộ dáng diện vô biểu tình, liền không bị người khác phát giác.”
Nàng vân đạm phong khinh nói, nhưng trong lòng ta đã nổi dậy trùng trùng sóng lớn. Thì ra vào mấy năm trước, quận chúa đã biết trong này có hỏa đan sân mà người cần, sau đó vạch sẵn kế hoạch?
Ta kinh ngạc hỏi: “Vậy nàng ấy đâu?” Cái vị Tần Hương thật sự kia, bây giờ sẽ không…
Quận chúa khẽ nheo mắt, tựa tiếu phi tiếu nói: “Không còn giá trị lợi dụng, tự nhiên sẽ…”
Ta hoảng sợ. Nàng lại một bộ biểu tình bị chọc cười, vừa cười vừa vỗ mặt ta, quở trách: “Nghĩ cái gì vậy, nhiệm vụ của Tần Hương kết thúc rồi, tự nhiên là lấy tặng phẩm về quê rồi.”
“A.” Thật là như vậy sao? Ta len lén lau mồ hôi trong tay, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy Lục La cũng là người của chúng ta?”
“Ừ, là người phục vụ thân cận, đều là thân tín của bổn cung. Trong vườn cũng có tai mắt khác.”
Vậy mà đã sắp xếp nhiều người như vậy trong này rồi?! Xem ra không chỉ vì hỏa đan sân đơn giản như vậy rồi.
Ta lại hỏi: “Tiểu vương gia hắn biết mấy chuyện này không?” Hừ, chính là thằng nhãi này đẩy ta vào trong hố, nghĩ thôi cũng thấy tức. Mấy bộ sách hắn trân quý khi ta quay về nhất định sẽ cướp đi hết!
“Thanh Sơn tự có chuyện hắn phải làm.” Quận chúa chầm chậm xoay người, đi đến đầu bên kia giường ngồi xuống, lúc nhắc đến tiểu vương gia, thần sắc trên mặt liền lãnh túc mấy phần: “Mấy chuyện này không cần hắn bận tâm, bổn cung xử lý là được rồi.”
“Lúc trước khi vương gia hắn phái ta đến lấy thuốc, người cũng đã biết rồi?”
“Ừm hm~”
“Vậy sao người không ngăn cản.” Ta buồn bực. Động tác nhấc ấm trà lên của người bên kia dừng lại, liền sau đó mùi đàn hương từ miệng khẽ mở, một câu nói chậm rãi nhẹ nhàng như một chiếc lông chim thổi qua, khẽ khàng trêu chọc đến tận đáy lòng: “Bởi vì – ta cũng muốn biết, ngươi sẽ vì ta làm đến mức nào.”
Còn không phải bởi vì người! Tim ta vỗ mạnh một cái, vội vã phản bác trong lòng.
Sau đó cảm thấy không tự tại, cũng theo qua đó ngồi, theo thói quen rót trà cho nàng: “Có thể thần không biết quỷ không hay vào đây, vì sao không sớm trộm lấy hỏa đan sân”
“Hừ, bổn cung nếu muốn được thứ gì, cần gì phải dùng thủ đoạn ăn trộm. Nhưng chỉ vì chút hỏa đan sân mà đả thảo kinh xà, không đáng.”
Không đáng? Ta không hiểu vì sao có chút nổi giận: “Ta không biết các người đang có kế hoạch gì, nhưng người cứ không quan tâm sức khỏe mình như thế sao?”
“Ngươi lo cho ta?” Quận chúa đột nhiên nghiêng người qua, ánh mắt nhìn ta nhiều thêm mấy phần tha thiết.
Ta nín thở, bất tri bất giác cảm thấy, hơi thở của bản thân trở nên rất quái lạ. Né tránh ánh mắt nói: “Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi.”
“Được rồi, không đùa ngươi nữa.” Nàng không nói nữa, khẽ cười nâng chung trà lên nhấp một ngụm, “Ngươi cũng biết hỏa đan sân năm năm mới nở hoa một lần, mà bệnh này của ta cần phải dùng nhánh hoa mới nở làm thuốc. Đợi thêm mấy năm nữa, thời cơ mới chín muồi.”
Lúc này tâm tình quận chúa dường như tốt lên rất nhiều, khóe môi nhếch lên, giống một con hồ ly vui vẻ. Nàng mở lồng thức ăn trên bàn, bưng một mâm thức ăn trong đó ra: “Này, có chút điểm tâm, ngươi đói rồi phải không, đến ăn chút đi.”
Ta chỉ cảm thấy trước mắt phát sáng. Mấy cái bánh điểm tâm hình dáng tròn tròn đủ mọi màu sắc, còn đính vào rất nhiều cánh hoa đa dạng, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đẹp mắt rồi, cộng thêm mùi thơm tỏa ra, càng mê lòng người. Sau đó ta cũng không khách khí, cầm lấy một cái nhét vào trong miệng, quả nhiên mùi vị tuyệt hảo.