P/S: Các chương sau này tụi mình sẽ thay đổi cách xưng hô để Hoa nhi gọi quận chúa là “Ta – người” nghe cực kỳ dễ thương. Do chưa có thời gian, tụi mình sẽ quay lại sửa các chương trước sau.
“Đúng rồi quận chúa, hôm qua người vì sao phải kiểm tra ta, còn phạt ta đi làm việc, không cho ta ăn cơm.” Ta vừa ăn vừa hỏi. Vẫn cảm thấy có chút lưu tâm.
Quận chúa nghe xong chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai bảo ngươi bỏ ta đến đây tìm cô nương chứ.”
Ha? Lúc trước không phải nói cái gì mà muốn biết ta có thể vì người làm đến trình độ nào sao? Bây giờ ta cực khổ chạy đến đây tìm thuốc cho người, người ngược lại cảm thấy không vui, cũng dễ thay đổi quá rồi đi! Còn nói gì mà tìm cô nương… quả thực là buộc tội không có chứng cứ mà!
Ta bỉu môi. Tâm nữ nhân, đúng là kim nằm dưới đáy biển.
Không đúng, bản thân ta cũng là nữ nhân mà, cũng không có xoắn xoắn quẹo quẹo như vậy.
“Với lại ngươi vẫn còn không biết xấu hổ mà nói sao.” Trong lúc ta đang âm thầm oán hận, quận chúa đại nhân trước mặt dường như lại nghĩ ra cái gì đó, bắt đầu nhắc lại chuyện cũ: “Hôm qua ta vốn đã chuẩn bị rượu và thức ăn muốn cùng ngươi cùng ăn tối, kết quả là ngươi chạy theo người ta mất rồi.”
Ơ? Nguyên lai hôm qua nàng có đợi ta ăn cơm? Coi như vẫn còn chút lương tâm.
Ta lập tức tha thứ cho nàng, lấy lòng nói: “Ta còn không phải là nhân thời cơ xã giao sao.” Cái loại hoảng loạn giống như bị nắm thóp này là chuyện gì đây.
“Cuốn sách này cũng là do ngươi chuẩn bị cho Ngân gia tiểu thư sao?” Quận chúa không biết từ đâu lấy ra một cuốn thi tập, quơ qua lại trước mặt ta: “Cũng là mấy loại thơ.ca.dâm.đãng.”
“Khụ, quận chúa người, người lúc nào lấy đồ trong phòng của ta vậy!” Mặt ta nóng lên, vứt bánh ngọt đi vươn tay ra muốn đoạt lại, nhưng quận chúa nhanh chóng rụt trở về, còn giảo hoạt lật ra xem: “Ừm… cũng đánh dấu luôn rồi, rất nghiêm túc. Nguyên lai là Chân Tuấn… ngươi thích thơ của hắn?”
“Không phải ta thích, là Ngân San Lan thích.” Ta tức giận đáp, ý thức được điều gì, hỏi: “Quận chúa biết người này?”
“Có chút ấn tượng. Hồi trước dường như hắn bị Thanh nhi đánh gãy chân.” Người trước mặt khép sách lại, thuận tay để lên bàn, sau đó tao nhã nâng chung trà lên: “Bởi vì hắn nói với người khác, những bài thơ này đều do hắn tưởng tượng đến dáng vẻ của ta mà viết.”
Phụt! Chẳng trách bị tiểu vương gia đánh gãy chân!
Thế nhưng lúc này, ta đột nhiên nhớ lại bài thơ tối hôm qua ngâm, cũng không khống chế được mà liên tưởng đến dáng vẻ của quận chúa.
Cúi người cởi, cởi xiêm tơ… nâng người Lan Huệ hương… A xấu hổ quá! Mau dừng lại, không được tiếp tục nghĩ nữa…
“Ơ? Mặt ngươi đỏ rồi?” Quận chúa uống một ngụm trà, liền chống cằm nghiêng đầu nhìn ta, trên mặt lộ ra dáng vẻ yêu mị câu người, giọng điệu cũng thêm mấy phần mị hoặc: “Ngươi đang nghĩ cái gì, hử?”
“Không, không gì hết.” Ta có chút chột dạ, muốn xoay người rời đi, lại bị nàng ấn chặt. Bàn tay trắng nõn khẽ vuốt gương mặt nóng rực của ta: “Đừng động.”
“Quận chúa…”
Đôi mắt đẹp của nàng liếc một cái, ra vẻ không vui: “Ngân tiểu thư sờ mặt thì được, ta thì không được sao?”
Ta không dám lên tiếng nữa, cứng người không động đậy, mặc nàng nâng lấy mặt ta quan sát.
Khoảng cách gần quá rồi. Ta đều ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người của quận chúa rồi. Hơi thở kia cũng như có như không lướt qua trên mặt, lành lạnh, ngưa ngứa. Cái dạng tiếp cận mặt đối mặt này, cũng không có nói chuyện, chung quy cảm thấy… có chút xấu hổ nha.
Qua một lúc, ta nhịn không được giương mắt nhìn nàng, lại cảm thấy ánh mắt nàng có chút kỳ lạ.
Quận chúa đang nhìn ta, nhưng cũng không giống đang nhìn ta, trong con ngươi có hơi xuất thần, tầm nhìn trống rỗng vô định.
“Ngươi tại sao không dịch dung (?) nữa.” Hồi lâu, nàng đột nhiên nhẹ giọng nói.
Ta lẩm bẩm: “Không phải người nói sau này không cho ta mang mặt nạ nữa sao.”
Khóe miệng nàng giương lên, xoa xoa mặt ta: “Phải, không mang mặt nạ nữa, tận dụng gương mặt xinh đẹp này của ngươi đi câu dẫn đại tiểu thư của sơn trang.”
“…” Biết rằng đang chế nhạo ta, ta không có công lao cũng không có khổ lao được chưa. Trợn mắt trong lòng, đáp: “Còn không phải vì người sao.”
“Vì ta?” Quận chúa nhíu mày.
“…” Vẫn cảm thấy có một tầng ý nghĩa khác.
Ta lần nữa bị nghẹn, đầu óc rối bời. Tránh né ánh mắt của nàng ậm ờ nói: “Ừ… ừm, phải.”
Tiếu ý trên mặt quận chúa càng sâu: “Nhưng mà… gương mặt này quá nhu mì rồi, thiếu đi chút khí phách nam tử.”
“Thật, thật sao?”
“Qua đây, bổn cung giúp ngươi vẽ lông mày.” Nàng phất tay áo đứng dậy, nhanh nhẹn bước vào trong phòng.
“Ừm.” Ta phủi sạch vài vụn bánh ngọt dính trên tay, nhanh chân bước theo. Thẳng đến khi ngồi trên ghế, bị quận chúa cúi người nâng lấy mặt, ta mới định thần lại, ơ, tại sao bản thân nghe lời như vậy?
Với lại… sự tình tại sao phát triển kỳ lạ đến quận chúa giúp ta kẻ lông mày rồi? Mặc dù dáng vẻ nghiêm túc chăm chú này của quận chúa rất đẹp mắt… Phi, liên quan gì!
Ta trộm liếc người trước mặt, cuối cùng cũng phát hiện vấn đề then chốt. Quận chúa so với lúc trước hình như có chút không giống, ừ, trở nên ôn nhu quá rồi! Không lẽ bởi vì một trận bệnh nặng, tính tình cũng thay đổi chút ít?
“Được rồi.” Lúc bút kẻ lông mày rời đi, cũng là lúc ngón tay lành lạnh dứt khỏi.
Ta định thần cầm gương soi một cái, thiếu chút nữa bị dọa ném nó đi mất: “Thô quá!” Cái này cũng anh tuấn quá mức rồi! Hoặc là nói quận chúa căn bản không biết kẻ lông mày?!
“Quận chúa, Ngân San Lan hình như thích tiểu bạch kiểm lông mi thanh mảnh nhã nhặn mà!” Ta nhắc nhở nói.
Quận chúa khí định thần nhàn: “Vậy hả, thế thì sao.”
“Như vậy thì ta làm sao đi câu dẫn nàng ấy được nữa.”
“Ta có nói cho ngươi đi dụ dỗ tiểu thư Ngân kia sao?” Nàng đột nhiên lạnh giọng nói.
Ta ngây người. Lúc này bị con ngươi thâm thúy của nàng nhìn chằm chằm, ta lại không nói ra được lời phản bác nào nữa. Sau đó không tự nhiên đứng dậy, muốn kéo khoảng cách ra một chút, ai biết được quận chúa lại bước đến gần ta, ánh mắt nặng nề khóa lấy ta.
Ơ, nàng bước qua đây làm gì? Lại là cái biểu tình khó đoán này… Ta không tự chủ lui về sau, thẳng đến sau lưng đụng tường, mới không còn đường trốn. Mà quận chúa theo bước qua đây, một tay chống lên tường kế bên tai ta, nhếch môi nhìn ta.
Mặc dù vóc dáng ta cao hơn quận chúa một chút, nhưng bây giờ hoàn toàn bị khí thế của nàng áp bức rồi, mắt cũng không biết nhìn đi đâu.
Này là bầu không khí gì đây. Ta luống cuống nói: “Quận…”
Quận chúa trong phút chốc nắm lấy cằm ta, trong giọng nói trầm thấp toát ra vẻ tà mị: “Bổn cung cần ngươi đi dụ dỗ người khác sao, hả?”
Cường thế quá đi! Ta chớp chớp mắt, phút chốc phúc chí tâm linh. Quận chúa khác thường như vậy, chẳng lẽ là do lòng tự trọng của hoàng tộc quá lớn, cho nên không thích người khác giúp người như vậy?
A… thì ra là thế, ta không biết đã chạm phải “nghịch lân”* của người này rồi.
*chạm phải “nghịch lân”: Ý nói chạm vào điểm yếu, chạm vào gai.
Nhưng mà bây giờ, ta bị nhốt dưới cánh tay của quận chúa, nhịp tim còn có thể xấu hổ mà gia tăng. Tại sao… không khống chế được thế này.
Cái tiếng tim đập thình thịch thình thịch này quận chúa khẳng định cũng nghe thấy rồi, nếu không nàng cũng sẽ không tự nhiên nhếch môi, cười đến… mập mờ như vậy.
A, muốn tìm một khe nứt mà chui vào quá đi. Bản thân vậy là bị trêu chọc phải không?!
“Được rồi, ngươi ra ngoài làm việc đi.” Trong lúc xấu hổ vô cùng, người trước mặt lại rời khỏi, sau đó nhẹ nhàng phun ra câu nói này.
Ra, ngoài, làm, việc? Ta không dám tin, cái người này sau khi áp ta lên tường nâng lấy cằm trêu chọc đến cả người ta đều trở nên không bình thường, lại có thể điềm nhiên như không bảo ta đi làm việc?
Quận chúa cái đồ cặn bã!
“Phải rồi.” Cái người đi đến bên kia đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía này, ngữ điệu ung dung nói: “Trong mấy cái bánh ngọt ngươi vừa nãy ăn, có thêm chút bả đậu.”
Cái gì! Ta trợn to hai mắt, như bị sét đánh.
“Lừa ngươi đó, ta đã đổi rồi.” Nàng nhếch miệng cười, ánh mắt ôn nhu mê người: “Sao nỡ để ngươi chịu khổ cơ chứ…” Chỉ là một khắc sau, ngữ điệu lại đột nhiên thay đổi, u mịch nói: “Mặc dù ta vốn muốn trừng phạt ngươi như vậy.”
Quận chúa căn bản không có trở nên ôn nhu, mà là trở nên càng xấu xa càng đáng sợ!
“Tại sao lại trừng phạt nữa?!” Ta tức giận nói: “Bởi vì ta không nhận ra người?”
“Không phải.”
“Vậy thì tại sao?”
Người chầm chậm thu lại ý cười trên mặt, sâu sắc nhìn ta một cái. Nhưng sau đó lại phất tay áo rời đi, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu nói
“Tự nghĩ đi.”