Sau ngày hôm đó, ta như thường ra ruộng trồng hoa tưới nưới, chính chính thức thức trải qua cuộc sống của một hoa nô. Nhưng có quận chúa an bài ở trong, công việc phân đến ta đều giảm đi không ít, vả lại tạm thời cũng không cần khổ não làm sao để trộm Hỏa đơn, mấy ngày nay trôi qua cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Thời gian này Ngân San Lan thỉnh thoảng nhân lúc Sơn nữ không ở bên, tự mình chạy đến tìm ta, tật xấu không đổi đi ăn tàu hủ gì đó, nhưng nàng rất hay động tay sờ mặt, khi đó Lục La tiểu cô nương bên cạnh quận chúa sẽ kịp thời xuất hiện ngăn chặn, giúp ta giải nguy, xem ra cũng là phân phó của quận chúa. Ôi, rõ ràng là, mặc dù quận chúa tâm tư khó lường khó hầu hạ, tính tình cũng không tính là quá xấu xa.
Còn vấn đề hôm đó quận chúa để lại cho ta… Ha, ta cũng lười nghĩ xem bản thân rốt cuộc đã đắc tội nàng ở đâu. Dù sao thì nghĩ cũng không thông.
Nhưng chuyện ngoài ý liệu đó là, cái người muốn làm thuốc trang Lãnh Tiêu kia vẫn chưa từng xuất hiện qua. Sau đó nghe nói là bởi vì trước mặt mọi người bị Ngân tiểu thư giáo huấn cảm thấy khó chịu, vị đại thiếu gia này trong lúc tức giận liền cuốn gói về nhà rồi. Sự tình truyền ra, liền thành chủ đề bản tán của các nô bộc trong giờ rãnh rỗi, ngay cả chuyện tình không biết nghe từ đâu ra của Lãnh Tiêu cũng bị truyền đến nóng hừng hực, trái lại lấn át lấn át lời đồn ta được tiểu thư thu làm nam sủng.
Trong lúc nhàn rỗi ta uống trà ngắm phong cảnh, nghe từng tin đồn bí mật từ các hoa nô trong trang, thỉnh thoảng trốn đi tìm quận chúa cũng kể cho người nghe chút xíu.
Mấy ngày nay đến mùa thu hoạch cam và hoa hồng, mấy vườn thuốc khác phái người đến giúp đỡ. Ta lưu tâm quan sát một chút, ám vệ của vương phủ ẩn dưới thân phận nô bộc thật không ít. Họ thỉnh thoảng mượn mùa thu hoạch mà đi báo cáo sự tình, luân phiên đến chỗ quận chúa nghị sự, những khi ta đụng phải họ, đều thấy mặt họ thần sắc nặng nề ngồi quanh ở đó, cũng không biết đang mưu đồ cái gì.
Đúng rồi, tiểu vương gia từng nói, lúc trước hắn phái rất nhiều người đi trộm thuốc kết quả đều có đi mà không có về… Những tên ám vệ phái đến kia, sẽ không phải là đám người bị quận chúa an bài vào trong sơn trang làm khuân vác chứ…
“Lúc ăn cơm mà ngây người cái gì không biết.” Một giọng nói đột nhiên truyền đến, tựa gió nhẹ nhàng lọt vào tai. Người ngồi đối diện gõ vào chén ta một cái, thuận tiện đưa đũa đến.
Ta mới ý thức được bản thân cư nhiên lại thất thần rất lâu rồi. Cúi đầu nhìn bốn món ăn một món canh mê người trên bàn, không khỏi thả lỏng lông mày.
Ôi, không ngờ đến bây giờ lại được đãi ngộ như vậy, có thể cùng quận chúa cùng ăn cơm. Nhưng nghĩ đến bản thân hồi đó vì người này mà ăn bao gian khổ, thưởng công một chút cũng là đương nhiên, huống hồ cũng là nàng nói một mình ăn cơm rất buồn chán, ta nào có đạo lý cự tuyệt. Vì vậy mỗi ngày kết thúc công việc về nhà tắm rửa xong, ta liền không khách khí chạy đến đây ăn chực.
Ha, có chút không thoải mái, chuyện gì đây nhỉ?
Sau khi ăn vài hớp cơm, nghĩ đến thay đổi gần đây trong vườn, ta chung quy nhịn không được hỏi: “Quận chúa, các người có phải… đang chuẩn bị làm gì đó phải không?”
“Ngươi vẫn nên biết ít sẽ tốt hơn.” Quận chúa nhẹ giọng hồi đáp, lần nữa gắp cho ta một miếng thức ăn. Ta trộm liếc một cái, thấy thần sắc nàng nhàn nhạt, giống như có chút thất thần.
Lúc không có người xung quanh, quận chúa đều không thích đeo mặt nạ, lúc này mỹ nhan khuynh thành không bị ngăn che lộ ra trong không khí, ánh dưới ánh đèn ấm áp, thập phần cảnh đẹp ý vui. Mà khi nhìn gần, càng là mỹ ngọc vô vạn.
Ừm, quả nhiên… rất hợp để ăn cơm cùng người.
Ta không khỏi nhìn thêm vài lần, cảm giác thèm ăn tăng lên rất nhiều. Nhưng thấy nàng ưu nhã gắp một miếng măng tre vào miệng, thong thả ung dung nhai kỹ mấy lần, nuốt xuống, lại tiếp tục nói: “Qua ba bốn ngày nữa, chỗ này sẽ náo nhiệt đó.”
“Náo nhiệt? Là sao?” Ta theo bản năng hỏi, kết quả chỉ đổi lấy nụ cười của người đối diện, khóe miệng nhẹ giương lên kia trông rất câu nhân
Lại nữa rồi, cố ý gợi lên sự tò mò của người khác. Hồ ly này rốt cuộc đang lập mưu gì đây?
Muốn biết quá đi phải làm sao.
Ta bất mãn nhìn chằm chằm quận chúa, nhưng nàng không mảy may để ý, như cũ khí định thần nhàn ăn cơm, nhai kỹ, nuốt chậm, tiếng đũa chạm vào chén cũng vang lên nhẹ nhàng. Lúc này trời đã hoàn toàn tối rồi, mặt trăng nghiêng chiếu, trùng đêm kêu chít chít. Gió lạnh bên ngoài lay động màn trúc, thổi vào từng hương hoa thơm, mà mấy cây lê già cũng lay động cành, phát ra âm thanh xào xạc nhẹ nhàng.
Quá mức an bình rồi. Mà trong sự an bình này, lại đè nén một chút dao động.
Ta dời mắt, nhìn lên khung đèn gần bên, cạnh chụp đèn có mấy con bướm đêm vỗ cánh phình phịch, liều mạng bay vào ngọn đèn khiến chúng say mê, lại không biết đằng sau sự cám dỗ tuyệt đẹp đó, chính là nguy hiểm trí mạng.
Thôi đi… Dù sao cũng không liên quan đến mình, vẫn nên an phận chút, miễn phải tự chuốc lấy họa.
Thu hồi tầm mắt, ta cúi đầu nhìn chén cơm của mình, rối bời gắp lấy miếng rau cần to lớn khi nãy quận chúa để vào, cau mày khó khăn ăn lấy. Sau đó, lặng lẽ múc cho quận chúa một chén canh ngân hạnh phổi heo mà nàng ghét nhất.
“Ta không thích uống canh này.” Quận chúa vốn đang ăn rất chậm lúc này dứt khoát bỏ chén đũa xuống, nhíu mày kháng nghị.
Ta mặt không biến sắc nói: “Quận chúa thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, không được kén ăn, uống canh này nhiều một chút sẽ rất tốt cho người.”
“Không muốn.” Quận chúa không những không nhận lấy, còn tùy thích đứng dậy, giống một đứa trẻ bị bạc đãi: “Thật ra mấy món này ta đều không thích ăn. Ta muốn ăn món thịt quả anh đào và hoàn tử xào giòn còn có bánh xếp chiên tương ngươi làm.”
“…” Tiêu rồi, người này sẽ không hứng lên một cái liền bảo ta ban đêm chạy đi nấu đồ ăn cho nàng chứ? Ta nói: “Đợi về vương phủ rồi làm cho người sau.”
Quận chúa nghĩ nghĩ, ngược lại cũng không làm khó ta, chỉ đếm đầu ngón tay thêm điều kiện: “Vậy khi về ta còn muốn ăn bánh củ sen vịt quay mật ong cá trứng muối và hàu sống nướng còn có cải bó xôi xào.”
“…” Coi như ta cái gì cũng chưa nói, quay về dáng vẻ tiên khí bức người vừa nãy của người mà tiếp tục ăn đi!
“Bổn cung đang cùng ngươi nói chuyện đó.”
“Phải phải phải, đều nghe người nói, sau khi về nhất định sẽ làm cho người.” Ta ngoan ngoãn đáp ứng. Mới phát hiện mình đã làm cho quận chúa rất nhiều bữa cơm rồi, liền mấy món bí chế chắc tay nhất cũng để nàng ăn. Ôi, nhớ lại hồi đó, sư phụ cũng không được khẩu phúc như vậy.
Ta thực sự đến ám sát Trữ Thanh Ngân sao, luôn cảm giác bản thân đến đây để trả nợ vậy.
Nhớ lại nhiệm vụ ám sát, ta lại bắt đầu ngứa ngáy tay chân. Bây giờ thân ở ngoài vương phủ, hai người ở cùng với nhau, quận chúa nàng thực sự quá tin tưởng ta, hay là vẫn đang khảo nghiệm ta? Đại Phương thực sự không đi cùng sao? Vậy có những ám vệ khác bí mật bảo hộ không?
Nhưng mà, mấy ngày nay trộm quan sát, hình như ngoài Lục La ra thì không còn ai thân cận hầu hạ nữa. Mà Lục La đồ nha đầu này chỉ biết chút võ công phòng thân, bây giờ lại còn bị phân phó phòng giữ bên ngoài viện, căn bản không thể chú ý đến trong phòng.
Cơ hội tốt đến như vậy… muốn động thủ vào lúc này không?
Nếu thành công, ta liền có thể rời khỏi trang dược trong đêm, trở về rừng già của ta, sau đó lấy tiền bạc vân du tứ phương tự do tự tại, từ nay trên thế gian sẽ không còn Trữ Thanh Ngưng, cũng không còn tỳ nử vương phủ Đại Hoa… Tiếc là bây giờ minh phong không có trong tay. Khó chịu quá đi.
Ta nhìn cái cổ trắng như tuyết của người đối diện, ánh mắt lại tự nhiên hướng xuống dưới.
Quận chúa cảm nhận được điều không đúng liền kịp thời ngăn cản ta: “Đại Hoa ngươi đang nhìn đâu vậy, hả? Còn nhìn đến mắt mở đăm đăm?”
Mắt mở đăm đăm sao? Ta kinh hãi, lập tức kiềm chế chột dạ, định lấy khăn tay ra, nghiêng người đến lau miệng nàng xem như che giấu: “Quận chúa, ở đây người bị dính canh rồi.”
“Hả?” Quận chúa bất ngờ, bộ dáng ngây ngốc đáng yêu cực kì. Ta buồn cười nhìn nàng, ánh mắt nhưng lại bị cánh môi anh đào lấp lánh hấp dẫn.
Hình dáng của môi đẹp quá đi, vả lại trông còn đầy đặn và mềm mại…
Trong thoáng chốc, con bướm đêm trên chụp đèn không xa kia va chạm vang lên vài tiếng, đột ngột khiến ta định lại thần. Mà sau khi nhìn kỹ tình huống sau đó, trái tim bé nhỏ của ta cũng thiếu chút nữa văng ra khỏi họng. Trời ơi chuyện gì đây, ta với quận chúa… từ khi nào lại gần đến như vậy?! Ta vẫn còn không biết từ lúc nào đã để tay lên mặt người ta!
Ta giật mình một cái, khẩn trương thu tay về ngồi thẳng lưng, sau đó cúi đầu dồn sức lùa cơm. Không ngờ đến một khắc sau, quận chúa ngồi đối diện cũng bỗng chốc bưng chén lên, vả lại còn ăn nhanh hơn ta.
Ơ, lúc trước không phải còn nói không thích ăn mấy món này sao! Quận chúa người trước khi ăn tốt xấu gì cũng phải trách cứ vài câu chứ, nếu không sẽ rất lúng túng rất đáng sợ, ta cũng không biết nên làm gì! Cảnh tượng hai người không nói gì thần tốc ăn cơm cũng quỷ dị quá rồi! Nếu như đại trù nhìn thấy sẽ khóc rồi đem thêm thức ăn lên đó!
Vả lại… vả lại ta mặt đỏ tim đập nhanh là chuyện gì đây. Gần đây cũng không biết tại sao, mỗi lần ở cùng quận chúa dường như đều không bình thường cho lắm…
Cứ mạc danh kỳ diệu như vậy, ta cùng quận chúa trầm mặc quét sạch thức ăn.
Sau khi ăn cơm xong ta nhịn không được gọt một trái táo, muốn quét đi vị rau cần còn sót lại trên đầu lưỡi. Quận chúa bên kia ăn no rồi ngược lại trở về bộ dáng tà mị, ngồi trên giường ưu nhã uống trà, mắt sáng ngời nhìn ta gọt vỏ trái cây, sau đó còn đứng dậy bước qua đây.
“Quận chúa người đừng đến gần quá, ta đang cầm dao.” Ta nhíu mày nói. Nhưng sau đó lập tức tâm niệm, cố ý giả vờ không cẩn thận, lưỡi dao trên tay hướng về phía nàng, mắt thấy muốn đụng đến cổ tay áo rồi, đột nhiên một đạo kình khí bén nhọn xuyên không khí bay đến, xẹt một cái, con dao nhỏ trong phút chốc chia làm hai đoạn.
Cùng rơi xuống nền đất với một đoạn kia, còn có một lọn tóc của ta.
Quả nhiên có người âm thầm bảo vệ! Ta không khỏi kinh hãi, cẩn trọng nhìn chỗ tối trong phòng, nhưng lại không hề thấy nửa bóng người, lặng yên không một tiếng động, chỉ có sát khí mơ hồ hiện rõ, từng chút từng chút bức bách qua đây. Võ công của đối phương, chỉ sợ so với Đại Phương còn lợi hại hơn. Nguyên lai bên cạnh quận chúa còn giấu một nhân vật như vậy…
“Lúc nãy ta suýt nữa mạng nhỏ khó giữ rồi.” Ta vỗ ngực, ngữ khí ủy khuất.
“Ha, yên tâm đi, nàng ấy sẽ không ngộ thương người tốt đâu.” Quận chúa cụp mắt, vươn tay nhặt lấy lọn tóc vừa rơi của ta, nhẹ nhàng nâng người.
Ta không xác định nhìn gương mặt bình đạm của nàng, lại nhanh chóng phát hiện trên trán mình cũng đổ mồ hôi lạnh rồi. Ơ, bây giờ ta mới chú ý, lửa than trong phòng cũng cháy lớn quá rồi, mặc dù đã vào Thu, nhưng để đến năm cái lò có phải có chút khoa trương rồi không.
Lúc này, Lục La dẫn hai tiểu thị nữ bưng nước nóng đẩy cửa bước vào, sau đó nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn, lại cúi đầu rời khỏi. Nhưng trước khi đi, nụ cười mỉm của nàng lướt qua như thể chứa đựng hàm ý gì đó.
Ta hơi sững người, còn chưa kịp suy nghĩ, quận chúa ở đối diện súc miệng một cái liền nhẹ nhàng ném sang một câu khiến ta trợn mắt há mồm: “Đại Hoa, đợi lát ăn xong trái cây, thì qua đây thị tẩm.”
“Cái gì?!” Ta không dám tin vào tai mình.
“Ha, nhìn ngươi kìa, nghĩ ngợi lung tung cái gì đây. Bổn cung mấy ngày nay ngủ trễ không được thoải mái, muốn có người khác ở bên cạnh.” Quận chúa nhẹ liếc ta một cái, sau đó xoay người vòng qua rèm phong bước vào trong phòng.
Ta nào còn tâm tình ăn trái cây.
Thẳng đến khi nằm trên giường của quận chúa, ta vẫn không lý giải được câu nói vừa nãy của quận chúa. Ngủ không được thoải mái muốn có người ở bên cạnh là ý gì? Có người nằm bên cạnh thì liền thoải mái rồi? Nhưng mà bây giờ nàng cũng quy quy củ củ, không có với ta… Phi, vốn là chính chính đáng đáng đi ngủ mà! Cả hai đều là nữ nhân, có cái gì để lo lắng chứ.
Đều trách quận chúa, nói cái gì thị tẩm…
Nhưng mà, ngủ không được. Bên cạnh là người muốn giết nhưng không được, trên xà nhà có thể còn có một ám vệ hung thần ác sát nhìn ta chằm chằm, ngủ được mới lạ.
Ta ngây ngốc nằm nhìn trần nhà, ánh mắt thỉnh thoảng dời sang xà nhà. Trong phòng bên này có một cửa sổ để mở, treo màn trúc, thỉnh thoáng gió nhẹ khẽ động. Tiếng dế kêu lúc nửa đêm nghe rất rõ, ánh trăng sáng ngời bên ngoài cũng rọi một chút vào đây, lưu lại trên bàn trà vài vạch ngang tinh mịn.
Rõ ràng là giữa đêm thu lành lạnh, nhưng trong phòng lúc này lại nóng rực.
Nóng quá. Mấy cái lò than kia có thể bưng đi không…
Đột nhiên, quận chúa xoay người về phía ta, đầu cũng thuận thế dựa vào hõm cổ ta, tay cũng ôm chặt lấy eo ta. Ta nhịn không được run một cái, phản ứng đầu tiên chính là người quận chúa rất lạnh, giống như vừa bước ra từ gió tuyết, cả người đều bọc bởi băng sương.
“Ưm… quận chúa?”
“Đừng động, để ta ôm như vậy là được rồi.” Quận chúa đè nén, thanh âm khàn khàn vang lên bên tai.
Ta cảm nhận được hơi thở run rẩy của quận chúa, trong lòng có hơi trầm xuống. Ngủ không được thoải mái, nguyên lai là ý này sao. Ban đêm nàng sẽ tái bệnh?
Chẳng trách trong phòng để nhiều lò lửa như vậy… Ta khẽ cúi đầu nhìn, thấy nàng cau mày, khó chịu cạ vào hõm cổ ta, giống như thân thể kia dù có ôm thế nào cũng không nóng, lò lửa có đốt thế nào cũng không cho nàng chút ấm áp.
Vẫn là quá đáng thương rồi, khi ấy nàng rốt cuộc đã trúng loại độc gì vậy.
Ta cứng người không động, theo bản năng liếc mắt nhìn xà nhà. Cũng không biết có phải bản thân ảo giác hay không, bên kia dường như rất giận, như thể oán trách ta không có dụng tâm chiếu cố chủ tử của hắn vậy.
Thế là dưới sự đe dọa vô hình này, ta rất không cốt khí kéo mền lên, chặt chẽ bao lấy quận chúa đại nhân, ngay cả bản thân cũng cùng bao vào trong. Cẩn thận nghiêm túc bao lấy thân thể lạnh băng kia, cằm nhẹ đặt lên đỉnh đầu nàng. Sau đó chà xát hai bàn tay, từng lượt từng lượt vuốt lấy lưng nàng, thuận theo nhịp điệu thư giãn, giống như đang dỗ trẻ con vào giấc ngủ.
Ừ… coi như đang hạ nhiệt một cục băng trong người là được rồi. Dù sao trong phòng nóng như vậy, dựa vào quận chúa cũng vừa tốt… ta như vậy an ủi bản thân.
Bốn phía chìm vào tĩnh lặng, tiếng côn trùng ban đêm cũng nhỏ lại. Đồng hồ nước trong góc phòng chầm chậm nhỏ giọt, từng tiếng khiến người ta buồn ngủ. Dần dần, người trong lòng ngừng run, hô hấp trở nên ổn định. Mà ý thức của ta cũng theo đó mờ nhạt, từ từ tiến vào chiêm bao.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, quận chúa đã không còn trên giường nữa. Lúc ta ra ruộng cắt tỉa hoa đột nhiên cảm thấy thấp thỏm, quận chúa người này yêu nhất là sĩ diện, lại hỉ nộ vô thường, đêm qua nàng trở bệnh yếu ớt vùi vào lòng ta sưởi ấm, sáng nay tỉnh dậy có khi nào lại nổi giận, muốn giết ta diệt khẩu không… thực sự nghĩ đến vô cùng sợ hãi.
Lại không ngờ đến buổi tối sau khi được gọi lên ăn cơm xong, quận chúa không ngờ lại muốn ta ở lại ngủ cùng nàng, nguyên nhân vì nàng cảm thấy đêm qua ta hầu hạ vô cùng tốt, ngủ rất ngon rất thoải mái… tại sao nghe đến xấu hổ quá vậy!
Ta đường đường là nữ sát thủ thứ ba khắp chốn, lại trở thành vật sưởi ấm giường như vậy sao.
“Quận chúa, người có thể ôm lấy phích nước nóng ngủ mà.” Lần nữa bị quận chúa ôm lấy cạ vào hõm cổ, ta nhịn không được lên tiếng kháng nghị.
“Không, bổn cung thích bự một chút mềm một chút.” Quận chúa lần nữa mặt không đổi sắc nói ra một câu nghe rất xấu hổ, sau đó còn tự nhiên nói: “Vả lại thân thể ngươi vốn ấm như vậy, nên chủ động đến làm ấm giường cho bổn cung mới đúng. Đây chính là trách nhiệm nghĩa bất dung từ của tỳ nữ thân cận.”
Ta đáp: “Đại Phương cũng từng làm ấm giường cho người sao?”
Quận chúa mặt hiềm vì: “Đại Phương không bằng phích nước nóng.”
Phụt, cái loại cảm giác không biết là vui hay buồn này là gì đây.
Cứ thế hai ngày trôi qua, đúng như khi trước quận chúa nói, trong dược trang náo nhiệt hẳn lên.
Sáng nay ta vừa đến ruộng hoa, liền nghe thấy tiếng kèn vui mừng xa xa, sau đó đứng ở sườn dốc nhìn, nhìn thấy trên sơn đạo xa xa có một đoàn người và ngựa đang phất lụa hồng đánh trống thổi kèn đi vào cửa lớn của dược trang.
A, nhìn tình hình này… là Ngân trang chủ muốn nạp thiếp sao?