Hỏa đơn không hổ là hiếm thế kỳ dược, mặc dù chỉ có hai cây, hiệu dụng cũng đã hết sức rõ ràng. Tối qua sau khi uống thuốc, triệu chứng phát lạnh lúc nửa đêm của quận chúa thuyên giảm không ít, mà hôm nay sau khi hết giờ làm đi đến nơi của nàng, lò lửa trong phòng cũng đã bớt đi mấy cái, cuối cùng cũng không còn nóng đến bức người nữa.
“Nghe nói người của Thần Nguyệt Giáo ngày mai sẽ rời đi.” Sau khi ăn xong ta thích thú ngồi bên cửa sổ táy máy mấy cây trà hoa sơn, thấy Lục La bưng một mâm quýt tiến đến, liền tiện tay lấy một trái để lên lò lửa nướng một chút, từ từ lột vỏ.
Quận chúa ở bên kia ôm lò sưởi tay đang xem một tấm bản đồ, chăm chú đến đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhẹ trả lời: “Ngày mai họ có thể không đi được.”
“Là sao?” Ta không ngờ nàng lại nói như vậy.
“A, ngươi rất nhanh rồi sẽ biết.”
…Không nói thì thôi. Ta thấp giọng lầm bầm, đến ngồi bên cạnh nàng, đem quả quýt đã lột vỏ đưa cho nàng. Lục La thay xong nước trà nhìn thấy thì hé miệng cười, nhấc ấm nước lên liền cúi đầu lui ra ngoài, mà trước khi đi vẫn giữ ánh mắt ranh mãnh, tựa như có thâm ý gì đó.
Thật là một nha đầu khó hiểu.
Lúc này quận chúa đem lực chú ý từ bản đồ chuyển sang đây, quay người hướng mặt với ta, nhưng không tự tay nhận lấy quả quýt ta đưa, mà lại lắc đầu, âm mũi phát ra giống như đang làm nũng: “Ừm~” lại nhẹ nhàng nói: “Chúng ta mỗi người phân nửa.”
Ơ, cư nhiên muốn chia phân nửa cho ta? Quận chúa hôm nay có phải tâm tình cực tốt không… Ta nhìn trái quýt không lớn trong tay, muốn tách ra, nàng lại lên tiếng ngăn cản: “Không phải như vậy. Ngươi ăn trước một miếng, sau đó đút cho ta một miếng.”
“Hả?” Ta chớp chớp mắt, đợi rốt cuộc cũng hiểu rồi, thì nhịp tim đột nhiên tăng nhanh. Cảnh tượng ngươi một miếng ta một miếng này, trước đây thấy trong sách rất nhiều rồi, nhưng đây là chuyện những đôi nam nữ trẻ tuổi yêu nhau thắm thiết mới có thể làm ra! Quan hệ chủ tớ mà như thế này… Ta không khỏi nhớ lại những lời quận chúa nói với ta vào tối hôm qua.
Cả một đời gì đó…
“Tay ta lạnh, không muốn lấy ra.” Quận chúa có lẽ thấy ta lưỡng lự, liền tùy tiện giải thích một câu.
Ta mờ mịt quan sát thần sắc nàng, thấy con ngươi kia thản nhiên ngây thơ, rõ ràng đều là nữ nhân, hơn nữa thân phận cách xa như vậy, làm sao có thể chứ…
“Sao vậy?”
“A a không có gì, để ta đút cho người ăn.” Sau khi nghĩ thông suốt, ta yên tâm tách một miếng đưa đến bên miệng nàng, thấy nàng vui sướng cong lên khóe môi, liền hỏi: “Sao? Mùa này quýt rất ngọt đúng không?”
“Ừm.” Vẻ mặt nàng thỏa mãn, khiến ta cũng không kịp đợi mà ăn một miếng, trong nháy mắt vị ngọt ngập tràn. Vì vậy khóe miệng cũng vươn lên, ngay cả trong lòng cũng trở nên ấm áp.
“Muốn ăn nữa.”
“Được.”
Ta phát hiện lúc quận chúa lén ăn đồ, bình thường sẽ lộ ra một mặt ngây thơ khéo léo khác. Giống như bây giờ, nàng ôm lấy lò sưởi co lại trên giường, dáng vẻ nheo mắt hưởng thụ thức ăn, khiến cho ta có cảm giác đang đút một con mèo lười biếng dính người, liền không nhịn được vươn tay đến sờ cái đầu tóc đen nhánh kia.
Thực sự là không ổn rồi.
Giờ này khắc này, ta đã có thể xác định, bản thân đã phạm vào đại kỵ của sát thủ rồi. Đối với mục tiêu ám sát, không nên sinh ra tình cảm gì cả, dù cho chỉ một chút hảo cảm, đều sẽ biến thành trở ngại cho việc vung kiếm sau này. Giống như mạng nhện quấn trên lưỡi kiếm, ngày đêm dệt vào nhau, cuối cùng sẽ có một ngày khiến nó không còn sắc bén nữa.
Nhưng mà, ta dường như có chút không khống chế được.
Trong lòng ảo não vì ý chí không kiên định, nhưng tay lại nhanh nhẹn lột quả quýt thứ hai cho quận chúa, sau cùng còn thân thiết đưa khăn cho nàng lau miệng. Nhìn thấy ánh mắt chưa thỏa mãn còn muốn ăn của nàng, ta có chút buồn cười: “Buổi tối không dễ tiêu, quận chúa người đừng ăn nhiều quá.”
“Tại sao càng ngày càng giống Đại Phương rồi?” Nàng liếc ta, trong giọng nói hàm chứa oán trách, nhưng vẻ mặt lại cho thấy sự thích ý. Ta nghe rồi chỉ cảm thấy buồn – sao có thể giống Đại Phương được chứ, trong lòng ta có ác ý, còn nàng ấy thì trung thành và tận tâm.
“Quận chúa, người tới đây mà không mang theo Đại Phương, nàng ấy làm sao lại đáp ứng người?”
“A, bổn cung tự có sắp xếp.” Quận chúa nhướng mày nhìn ta, vẻ mặt đắc ý. Bây giờ sắc mặt nàng hồng nhuận rất nhiều, đã ít tái nhợt hơn, lúc cười rộ lên càng xán nhược đào hoa.
Ai, đáng tiếc chỉ được có hai cây thôi.
Ta cảm khái một tiếng dưới đáy lòng, vén màn trúc của cái cửa sổ gần bên lên, thấy ánh trăng bên ngoài dường như so với tối qua sáng hơn một chút, một mảnh hư trắng gần xa, lạnh lẽo dị thường. Ngày mai khí trời có lẽ sẽ trở nên lạnh hơn, dần dần bước vào đông. Có khi còn mưa nữa.
“Đêm khuya sương dày, quận chúa không bằng sớm nghỉ ngơi một chút, tránh tay chân bị lạnh.” Ta thắp bếp lò lên, sau đó dọn giường. Do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi: “Quận chúa tối nay… cũng không cần ta ở lại rồi?”
Nghe thấy vậy, người bên kia lập tức ngẩng đầu nhìn qua đây, trong đáy mắt lộ vẻ không vui. Lạnh lùng nói: “Ngươi ra sức ăn cắp Hỏa đơn, ra là vì lý do này?”
Ngữ khí chất vấn này khiến ta sửng sốt: “Không phải vậy…”
“Ngươi…” Nàng muốn nói gì đó nữa, đảo mắt thấy một bóng đen phút chốc đứng ở ngoài cửa sổ, liền hạ giọng. Sau đó nghe thấy một giọng nói nam già kính cẩn nói: “Chủ tử, đã chuẩn bị xong rồi.”
“Ừ.” Nàng nghiêm nghị gật đầu, người nọ liền biến mất. Đến rồi đi như gió. Sau đó nàng mới quay lại nhìn ta, nhưng trong giọng nói có chút ảo não: “Tối nay ngủ không ngon rồi. Chuẩn bị một chút, sẽ đem ngươi đến một nơi.”
Ta vô cùng kinh ngạc: “Đến đâu?”
“Ra ngoài ngắm sao với trăng.” Quận chúa đứng dậy liếc ta, tức giận nói. Ta bị dáng dấp tiểu hài tử tức giận của nàng chọc cười: “Quận chúa người đừng nói đùa.”
“A, vậy dẫn ngươi đi xem kịch, được chưa.”
Có ý gì đây? Ta do dự nhìn nàng. Nàng lại tùy ý ném một cái áo choàng vào trong người ta, sau đó bản thân cũng khoác một cái đi ra ngoài, khẽ thở dài một tiếng.
“Đêm nay, nên thu lưới rồi.”
Thu lưới? Ta rùng mình. Quận chúa không hóa trang liền trực tiếp ra ngoài, lẽ nào… Các nàng đêm nay rốt cuộc cũng có hành động lớn rồi? Vì vậy ta đuổi sát theo, không ngờ sau khi cùng nàng ra khỏi vườn gấm đỏ, liền trực tiếp bước đến sơn trang phía sau. Mà trên đường, hộ viện tuần tra đều đổi thành người của vương phủ, thế nên chúng ta không chút trở ngại đi vào sân trong mà bình thường ít người nào có thể đặt chân tới.
Lúc xa xa nhìn thấy tia sáng trong phòng, ta rốt cuộc nhịn không được nói: “Quận chúa, phía trước là… thư phòng của trang chủ?” Nàng mang ta đến đây làm gì?
“Suỵt, đừng lên tiếng, đi theo ta.” Quận chúa đặt ngón tay lên miệng, tràn đầy phong tình trừng mắt nhìn ta, sau đó dắt tay ta đi một hướng khác. Rất nhanh, chúng ta quẹo vào một đường trong góc tối. Ám vệ thủ ở nơi đó thấy nàng tới, cúi đầu lui sang một bên.
Đó là một góc khuất cực kỳ kín kẽ, ba mặt giáp tường, trong đó một mặt chính là bên cạnh thư phòng, đi vào cảm thấy yên tĩnh dị thường, không có gió, mà dưới chân là bãi cỏ mềm nhũn, đạp lên cũng sẽ không phát ra âm thanh gì. Nhìn trên tường, phát hiện có hai lỗ nhỏ cao ngang vai trên tường, lộ ra chút ánh sáng.
Tình hình này, là muốn rình coi sao?
Ta rất kinh ngạc, lỗ thủng tuy nhỏ, nhưng từ bên trong nhìn ra không lẽ không phát giác sao? Ta nghi vấn vào lòng mà liếc nhìn, mới hiểu rõ, thì ra bên trong vừa may bày một bồn đá Thái Hồ, vị trí của cái lỗ khéo léo ngay ở chỗ khe hở tối, không tỉ mỉ kiểm tra căn bản sẽ không biết được.
Thật là một nơi rình coi tuyệt hảo, quận chúa còn đặc biệt để dành một chỗ cho ta. Ta dời tầm mắt xuống, đã nhìn thấy bên trong thư phòng, cách đó không xa một nam nhân mặc y phục màu xanh đang đưa lưng về phía ta uống trà.
Đó là Ngân trang chủ sao? Ta xoay đầu tìm ánh mắt của quận chúa.
Lúc trước nàng nói là xem kịch, nguyên là là cùng trang chủ có liên quan? Đó là kịch gì, không lẽ là hình ảnh cực kỳ kích thích gì đó… Nghĩ như thế, ta liền không nhịn được sinh lòng mong đợi. Mặc dù ta hiểu đôi khi biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, nhưng giờ khắc này lòng hiếu kỳ vẫn rất quấy phá.
Lúc này quận chúa đã dựa vào trên tường bắt đầu nhìn. Ta thấy vậy cũng tiến đến, nhưng lúc dựa vào lại phát hiện hai cái lỗ này có chút gần, hai người cùng lúc nhìn trộm, đầu cũng muốn tựa vào nhau.
Hương thơm bên cạnh nhè nhẹ truyền đến, khiến ta không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt, nhưng quận chúa lại tựa như không hề phát hiện, chỉ chuyên chú nhìn bên trong. Ta chỉ có thể đè xuống loại cảm giác chột dạ hoang đường này, sau đó tận lực cách xa nàng một chút, miễn cho không cẩn thận một cái liền đụng vào chỗ nào đó không nên đụng…
Đang lúc phân tâm, quận chúa đột nhiên nghiêng người qua nhéo tay của ta. Ta hơi giật mình, lập tức hiểu ý của nàng, ngưng thần tiến đến, chỉ thấy có một người đẩy cửa đi vào, dáng vẻ quỳ quỳ cúi cúi. Đợi đến lúc thấy rõ mặt, a, không phải là quản sự của Thần Nguyệt Giáo kia sao!
Ta với quận chúa trao đổi ánh mắt, biết rằng màn kịch này cuối cùng cũng bắt đầu rồi.