Có cần đến cùng Đại Phương nói chuyện một chút không đây? Lâu rồi không gặp, dường như cũng hơi nhớ nàng ấy. Tuy rằng nàng thuộc dạng người tẻ nhạt, nhưng không biết tại sao, lúc này ngược lại thấy thân thiết gấp bội. Ây, đại khái là một mình ta ở đây buồn chán quá rồi!
Ta buông lỏng hai chân có chút tê dại, vừa muốn bước đi, trong đầu thình lình xuất hiện những lời quận chúa đã nói khi trước.
Quận chúa nói ta ngoan ngoãn ở đây đợi nàng trở về gì gì đó, ý là không cho phép ta chạy loạn. Vậy đợi một lát nàng thấy ta ở dưới tàng cây cùng Đại Phương nói chuyện phiếm, liệu có bực mình hay không đây, sau đó còn bày ra mấy cái nghiêm phạt hành hạ người khác… Ta chợt rùng mình một cái. Mắt đăm đăm nhìn sang cái cây một hồi, mới định thần lại: Bản thân từ khi nào lại sợ quận chúa như vậy rồi?
Thật không có cốt khí mà, hổ danh ta là chưởng môn Ngạo Thiên phái!
Nhưng mà… Hiếm có cơ hội tốt như vậy, có thể nghe thấy những chuyện mà ngay cả người tinh thông hiểu biết cũng không biết được, sau này nếu tụ hội đồng hành, cũng có thể khoe khoang một chút trước mặt tiền bối rồi. Ừ, vậy là có đầy đủ cơ hội lợi dụng rồi, để xem tiếp theo còn có chuyện gì đây, luôn cảm thấy Ngân trang chủ tựa hồ không đơn giản.
Nghĩ vậy, ta vén lọn tóc dài trượt đến vai trước lên, tiếp tục dựa lên tường nhìn vào trong, phát hiện đám người Thần Nguyệt Giáo đang bị binh vệ áp chế ra ngoài. Hiêu Cơ cũng nhíu lông mày bước phía sau bọn hắn, gương mặt vốn đẹp đẽ kiêu ngạo trở nên ủy khuất thương cảm, giống một đóa hoa héo tàn. Giờ khắc này ta tha thứ chuyện lúc trước nàng trói ta lại trên ghế mà đánh, ngược lại bắt đầu có chút đồng cảm với nàng.
Rõ ràng là một cô nàng cần cù hiếu học da thịt trắng nõn vóng dáng nóng bỏng tốt tính mà, lại không hiểu sao trở thành giáo chủ tà giáo, trở thành nữ ma đầu giang hồ gần đây đồn đại, mà nay giáo chúng mưu phản, lại vô tội bị kéo vào. Ây, hy vọng trưởng công chúa không làm khó dễ nàng quá!
“Quân đội vượt biên dưới núi toàn bộ đã bị khống chế, ta lập tức áp giải chúng về kinh đợi thẩm tra, tránh cho phát sinh sự tình gì. Tà tướng bên kia, chắc cũng bị kết liễu rồi.” Ngữ điệu trưởng công chúa bình tĩnh, thần tình cũng không chút gợn sóng. Điều này khiến ta không khỏi nghĩ đến lần đầu gặp mặt, nàng một bộ dáng phục tùng đánh đàn, hoàn toàn say mê trong đó, tựa như trong thiên địa vạn vật, chỉ có một mình nàng ấy thôi.
Cô gái như vậy, vốn nên giống một tiên nhân bất thực yên hỏa, hồng trần thế tục đều không để vào mắt, không nghĩ đến nàng sẽ lại vì chính sự mà lao lực bôn ba. Nhưng ngẫm lại, nàng cũng là tỷ tỷ của đương kim hoàng thượng, hoàng thượng tuổi còn trẻ, căn cơ còn chưa vững chắc, nàng vì thế vất vả cũng là đương nhiên.
Nàng nhìn trang chủ, rồi nhẹ giọng nói với quận chúa: “Thanh Ngưng, chuyện còn lại… giao cho ngươi đó.” Lời nói này còn mang một ý tứ khác, hiển nhiên tiếp theo còn có chuyện gì đó liên quan đến trang chủ.
“Ừm, yên tâm đi.” Quận chúa gật đầu, nàng liền dẫn những người đó cùng rời đi, cây đuốc trong màn đêm trườn thành một con rồng dài, dần dần đi xa. Đến khi trong viện không còn ai nữa, bốn phía cũng trở nên u tối, chỉ có trên trời vẫn hiện lên một vầng trăng sáng rỡ.
“Không biết quận chúa vẫn còn chuyện gì?” Trang chủ hiển nhiên không có ý muốn lưu người, một mình cúi đầu uống trà, nhẹ nhàng gõ tách trà thanh hoa rỗng lên khay, lộ ra chút không kiên nhẫn. Bầu không khí trong phòng trở nên hết sức cổ quái, lại tựa như có gì đó ẩn nhẫn không phát.
Ta cảm thấy chuyện này có nghĩa. Có lời đồn rằng Ngân trang chủ không thích người hoàng gia, ngược lại có thể tin được mấy phần.
Quận chúa vuốt ống tay áo, nhìn thẳng hắn nói: “Về mười ba năm trước đây…”
“Chuyện đó ngươi không nên nhúng tay vào.” Người đối diện không đợi nàng nói hết câu đã cắt ngang, trong mắt một mảnh trầm lãnh: “Quận chúa bất động thanh sắc ở bên ta an bài nhiều tai mắt như vậy, quả thật rất bản lãnh. Bây giờ ta già rồi, đấu không lại những người trẻ tuổi các ngươi rồi. Nhưng ngươi đã loại bỏ loạn đảng, cũng nên mang người trong vương phủ khỏi Ngân Sơn dược trang rồi, đừng muốn được một tấc lại tiến thêm một thước.”
Ngân trang chủ dường như thực sự tức giận, lời nói ra có chút hung hăng. Ta có chút cảm thấy ngoài ý muốn, mới vừa rồi bị những người Thần Nguyệt Giáo áp chế, hắn cũng không lộ ra tâm tình rõ như vậy, mười ba năm trước đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, có thể khiến hắn như vậy canh cánh trong lòng?
“Lẽ nào trang chủ vẫn muốn tiếp tục trốn tránh sao?” Quận chúa cũng nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Tiên Hoàng đã qua đời, Phụ Vương cũng không còn nữa. Nhưng hắn trước khi lâm chung dặn ta nhất định phải tra ra manh mối chuyện đó, để dì Lưu trầm oan gột sạch.”
Nàng đến bên bàn, phất y ngồi: “Những năm gần đây, ngươi lúc đó chẳng phải luôn tra tìm chân tướng sao, Ân thúc thúc.”
Nghe thấy cách xưng hô của quận chúa ta liền ngẩn người.
…Ngân thúc thúc? Không phải, dường như có đầu mối gì rồi. Hình như quận chúa nói là… Ân thúc thúc? Tâm tình ta chấn động, có thể khiến cho quận chúa xưng hô như vậy, cũng chỉ có thể xưng vô song Ân Thù của Tương gia năm đó cùng lão hoàng đế tranh đấu giành thiên hạ thôi!
Thân phận thật của Ngân trang chủ lẽ nào là Ân Tương trong lời đồn mười mấy năm trước bị thổ phỉ giết mất?
Trước đây, đây chính là một người nổi tiếng nhà nhà đều biết, ta khi còn bé đã nghe qua rất nhiều chuyện xưa của hắn. Hắn cùng Tấn lão vương gia khi còn là hoàng tử, đã theo bên cạnh hắn, sau đó cùng nhau chinh chiến tứ phương, thành phụ tá đắc lực của hắn. Sau khi thống nhất thiên hạ hoàng đế phong cho hắn họ Phong, phong làm quận vương, mà Ân Thù thì lên Các bái tướng.
Ân Tương còn trẻ thành danh, vốn tiền đồ vô lượng, sao liệu được rằng sau đó cùng con trong một lần bị sơn tặc bức bách bị rơi xuống núi, tin dữ truyền ra vô số người nắm cổ tay thở dài. Mà càng không nghĩ đến chính là, thê tử sau đó còn tái giá vào cung trở thành phi tần được cưng chiều, chỉ là hai năm sau liền qua đời.
Đoạn chuyện cũ này khiến người ta thổn thức không ngớt. Nhưng hôm nay xem ra, sự thực cùng lời đồn có chút xuất nhập. Ân Tương không chỉ không chết, còn mai danh ẩn tích thành thần bí trang chủ. Ta quả thực muốn đem những chuyện kế tiếp nghe được tỉ mỉ ghi lại vào vở. Cái này cũng có thể được coi là kinh thiên bí văn rồi.
“Ân thúc thúc, người quả thực cho rằng Tiên hoàng không để ý tình xưa như vậy sao, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Tin lời trong huyết thư nói, dì Lưu bởi vì cảm niệm Tiên hoàng ân tình lấy thân báo đáp, khi biết ngươi còn sống liền hối hận tự mình kết liễu?”
“Đừng nói nữa.” Tiếng trang chủ run rẩy, bàn tay chợt nắm chặt, kiềm nén cơn giận. Hắn không muốn nói về chuyện xưa, dường như đây là một vết sẹo chỉ cần chạm nhẹ vào cũng đau đớn không dứt. Nỗi đau năm xưa, giờ vẫn chưa lành.
Nhưng quận chúa không muốn buông tha: “Tiên hoàng đối với dì Lưu có lòng ái mộ là không sai. Thời điểm dì bất lực hắn đều ở bên bồi bạn tả hữu, chống đỡ cho dì, nhưng không hề lợi dụng điều đó để chiếm lấy tâm tư. Hắn biết có người hại người, vẫn âm thầm phái người điều tra, nhưng vẫn mãi không chịu tin rằng người đã chết. Phụ vương ta cũng là người biết chuyện, người vì sao ngay cả hắn cũng không chịu tin chứ?”
“Ngươi rốt cuộc vẫn còn trẻ, không hiểu được cảm giác này đâu.” Trang chủ đứng dậy bước đến bên cửa, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Năm đó ta rất vất vả để chạy thoát, cùng nữ nhi hồi kinh, nhưng thứ ta nghe thấy được chính là, mẹ già chết đột ngột, ái thê trở thành cung phi. Ta chỉ cảm thấy trời đất đều sụp đổ.” Rốt cuộc cũng chịu nhắc đến sự tình khi xưa, thanh âm trang chủ tràn đầy bi thương. Ta nhìn gương mặt nghiêng của hắn, chỉ cảm thấy thương cảm không ngừng hiện lên, giống như sương mù tản ra ngoài không khí, hô hấp cũng có chút nặng nề.
“Quản gia thấy ta trở về, khóc lóc kể lể với ta, nói phu nhân từng mấy lần muốn chết, đều được hoàng thượng cản lại… Sau đó… Sau đó phu nhân không muốn ở lại nơi đau lòng này, mới đáp ứng nhập cung. Ta lo lắng sai người truyền tin cho nàng, muốn hỏi rõ ràng, nhưng cũng rất lâu không thấy hồi âm, sau đó lẻn vào cung, không nghĩ tới nàng thực sự lưu lại huyết thư rồi tự sát, nói không thể giữ khí tiết, thật hổ thẹn với ta!”
Hắn nói đến đây mắt có chút đỏ lên: “A, là ta hại nàng. Nếu như ta không quay về, không đến gặp nàng, thì tốt biết bao.”
“Nếu ta nói, dì Lưu một mực chờ đợi người thì sao? Nàng cùng tiên hoàng chỉ là phu thê trên danh nghĩa thôi!” Quận chúa nói: “Tuy rằng lúc đó ta còn nhỏ, nhưng nhớ mang máng mỗi lần vào cung, thấy tiên hoàng cùng dì Lưu ở chung đều là xa cách lễ độ, vẫn chưa vượt qua nửa phần.”
“Phong huyết thư đó là giả, dì Lưu chết căn bản là do người khác mưu hại, mà thư dì nhận được của người, có hồi âm lại cho người, chỉ bất quá bị người giữa đường chặn lại rồi. Tiên hoàng năm đó tiếp dì vào cung là để bảo hộ dì cùng hài tử trong bụng dì! Đó là cốt nhục của người! Nhưng ngươi không điều tra rõ đã một mình im hơi lặng tiếng!”
Trang chủ nghe vậy quay đầu, trên mặt hiện vẻ khiếp sợ: “Ngươi nói cái gì?!”
Quận chúa nhíu mày, nói: “Tiên hoàng tiếp dì Lưu vào cung vốn là muốn bảo toàn mạng sống hai người các dì, lại không nghĩ rằng ngược lại đã làm hại dì. Hắn vẫn luôn hổ thẹn tự trách, cảm thấy không mặt mũi nào đối mặt với người, cho nên người sau khi rời đi hắn cũng không tìm người nữa. Sau đó tích tụ thành bệnh, liền bệnh một cái không dậy nổi.”
“Chuyện này… sao có thể được.”
“Di thư còn cất giữ trong đền không. Ta có biện pháp chứng minh đó là giả.”
Trong phòng lập tức yên tĩnh, vắng lặng một cách chết chóc. Trang chủ nhìn quận chúa, thần sắc phức tạp, tay lại vô thức nắm chặt ống tay áo, đầu ngón tay trắng bệch. Hắn đi qua đi lại, càng đi mắt càng ướt. Một lát, rốt cuộc trở về ngồi bên kia, để một chén trà đến trước mặt quận chúa, chậm rãi rót nước trà vào.
Ta thấy tâm tư phập phồng, nhất thời khó có thể điều chỉnh. Năm đó người ám hại Ân Tương là ai? Đúng là âm ngoan, cướp giết không thành lại tạo ra một việc khích bác ly gián, có thể khiến một đôi thần tiên quyến lữ âm dương cách xa nhau.
Đột nhiên, ta nhớ đến một việc, là một đại sự cũng oanh động không kém vào mười mấy năm trước. Khi đó không lâu sau khi tin dữ Ân Tương truyền ra, trong triều đại loạn, đảng phái bắt đầu chia lập phân tranh, mà sau khi qua Trùng Dương, đệ đệ của tiên hoàng Sở Dương Vương đột nhiên bức vua thoái vị, đại quân xông vào hoàng thành thẳng đến Long Môn, may mà lão vương gia kịp thời trở về hộ giá mới khiến hắn không thực hiện được. Sau đó Sở Dương Vương ôm hận tự vẫn trước đại diện, thủ hạ đại tướng hết thảy xử tử tại chỗ, máu chảy thành sông.
Nghe nói một tháng sau, gần điện Huyền Minh cứ đến tối lại vang lên tiếng chém giết, cuồng phong mang theo kêu rên thống giận, trong đó có một giọng nói: “Ta không cam lòng, ta không cam lòng!” Cực kì thê lương, thật lâu không tiêu tan. Cung nhân lâu năm đều nghe thấy, đó là tiếng của Sở Dương Vương…
Chuyện này quá đáng sợ rồi, ta còn nhớ gương mặt tiền bối tái nhợt nói cho ta nghe chuyện này, không khỏi có chút sợ hãi. Nắm thật chặt áo choàng trên người, lui về phía sau nhìn quanh chỗ tối vài lần.
Nếu như năm đó có người muốn diệt trừ Ân Tương, mười thì có tám chín phần là vị Sở Dương Vương này. Thật không ổn mà, đêm nay chuyện nghe được tại sao một chuyện một chuyện đều chấn động vậy. Tiếp tục nghe liệu có bị diệt khẩu không? Lúc ta xoa xoa tay muốn nhìn tiếp thì đột nhiên cảm thấy phía sau trở lạnh, cảm giác được có gì đó đứng phía sau ta.
“Hoa đại nhân.” Một giọng nói già nua vang lên, sợ đến ta giật bắn một cái, quay đầu lại chỉ thấy một ám vệ đứng ở trong bóng tối. Hắn hẳn là người lần trước đứng ngoài cửa sổ với quận chúa. Ừm, là một tiền bối khinh công cực giỏi. Sau đó hắn giơ tay ra hiệu, muốn ta rời khỏi đó. Xem ra là ý muốn của quận chúa.
Sự tình phía sau có thể dính đến càng nhiều bí mật hoàng gia, không nên để ta nghe thấy. Quên đi, biết nhiều như vậy đã đủ rồi, hiện tại không bằng đi đến bên kia tìm Đại Phương thôi!
Đầu bên kia viện, Đại Phương như cũ đứng dưới tàng cây, tư thế chưa từng thay đổi, con mắt bình tĩnh nhìn căn phòng xa xa. Nàng nghe động tĩnh thì quay đầu, thấy ta đến cũng không bất ngờ.
“Đoạn thời gian này có chiếu cố tốt quận chúa không?” Vừa mở miệng liền hỏi một câu như vậy.
Ta không thể làm gì khác ngoài trả lời: “Ừ, dụng tâm hầu hạ.”
“Vậy thì tốt.” Nàng dừng một chút, lại không chút cảm xúc nói: “Quận chúa là chủ tử của chúng ta, là trời của chúng ta, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Bất cứ lúc nào nơi nào, chỉ cần chúng ta ở bên cạnh quận chúa, phải nhớ kỹ từng khắc…”
A, đã lâu không gặp, nàng cư nhiên lại thuyết giáo tư tưởng chủ tớ này cho ta.
Lúc Đại Phương nói mãi không ngừng, ta liếc mắt sang nơi khác, thấy bên gốc cây còn có một nam nhân khác đang dựa vào, vô thanh vô tức, cảm giác hiện diện cực thấp, ta suýt nữa cũng không chú ý đến. Nam nhân kia thần tình đờ đẫn, tay bị trói trước người, mà sợi dây bị Đại Phương chặt chẽ nắm lấy.
Ta tỉ mỉ quan sát một chút. Hắn là cao thủ, nói chính xác thì, đã từng là cao thủ, bây giờ đã bị phế.
Đại Phương tiêu thất lâu như vậy, chính là vì mang nam nhân này đến trang thuốc sao, xem ra vẫn là ngựa không ngừng vó câu đem đến rồi, dung nhan không được sáng sủa như trước, lúc này rõ ràng rất chán chường, bả vai áo cũng bị cái gì đó làm xước mấy chỗ, rơi ra một ít tơ.
“Ta nói ngươi có hiểu không?” Nàng nói xong, giọng lạnh lùng hỏi ta.
Ta nhanh chóng gật đầu: “Ừ ừ, đều nhớ cả rồi.” Xin lỗi ta vừa rồi thất thần không có nghe được nửa đoạn sau.
“Được rồi, ban đêm quận chúa còn phát lạnh không?” Nàng lại hỏi.
“Gần đây thì hết rồi, lúc ngủ ta thường sưởi ấm tay chân cho người.”
“Ngươi cùng quận chúa ngủ chung?”
“Ừm, quận chúa sai ta làm ấm giường.”
Không biết phải cảm giác của ta sai hay không, sau khi nàng nghe xong những lời này, ánh mắt nhìn ta đột nhiên trở nên ôn nhu, tựa hồ có chút vui mừng cảm động.
“Ta nên dẫn người qua đó rồi.” Không đợi ta suy nghĩ cho rõ ràng, nàng liền khẽ động sợi dây, mang nam nhân dưới tàng cây đến thư phòng, sau đó đóng cửa lại. Cửa đóng mở trong nháy mắt, quận chúa tựa hồ liếc nhìn ta, không rõ ý tứ. Sau diễn ra chuyện gì, ta cũng không biết, ám vệ đều tự thối lui ngoài viện, ta cũng không thể đến gần.
Vì vậy ta liền về nơi ở của mình. Bên ngoài còn tình cờ gặp hoa nô Lão Đại và A Tứ, hai người dìu nhau lắc lư bước ra, như là say rượu. Bọn họ ở cùng viện, sát vách với ta. A Tứ thấy ta, rất kinh ngạc: “A? Thập Thất ngươi, ngươi đêm nay về đây ngủ rồi?”
“Ừ.” Ta nhìn họ, do dự nói: “Hai người các ngươi…”vừa nãy có trúng độc không?
“A, hai người chúng ta, ở cùng Lão Lục bọn họ, uống rượu trên núi Đình, không biết tại sao… Tất cả mọi người đều gục, nửa đêm bị gió lạnh thổi thì tỉnh lại. Vừa rồi… Sơn đạo bên kia dường như có, có ánh lửa phập phồng, chuẩn là có người đến bái phòng trang chủ của chúng ta, lại bị chặn ở ngoài cửa.” Hắn lớn miệng nói xong, hoa nô Lão Đại bên cạnh đột nhiên vỗ bả vai ta, một bộ hiểu rõ thần sắc: “Không sao đâu Thập Thất, đêm nay về đây ở trước, vườn chủ nàng rất nhanh liền nguôi giận thôi.”
…Cũng muốn đến nơi nào đó rồi. Sau nam sủng của tiểu thư, trong mắt họ ta đã trở thành tình nhân của vườn chủ, mà lúc này, còn là tình nhân kém chất lượng hầu hạ không tốt nửa đêm bị đuổi về. Bất quá xem ra, bọn họ tựa hồ cũng không biết trong trang xảy ra chuyện gì. Những người này thật đúng là tâm lớn.
Ta đi vào phòng mình, sau khi rửa mặt thì nằm dài trên giường.
Có thể là quá nhiều ngày không về đây ngủ, ta ngủ không được, thật vất vả để có chút buồn ngủ, lúc ý thức mơ hồ, lại nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì đó. Lập tức cảnh giác tỉnh táo lại, nhìn qua màn lụa, chỉ thấy một bóng đen âm thầm đi vào.
Có tặc sao? Ta rùng mình, âm thầm lục lọi trong giường, phát hiện thứ có thể làm vũ khí chỉ có cái gối đầu mây tre. Đang lúc thấy không ổn, bóng đen kia đã mò đến trước bàn trang điểm, mơ hồ thấy nó giơ tay lên làm gì đó, hẳn là cởi áo khoác và búi tóc.
Sau đó… lại cầm lấy lược của ta lên bắt đầu chải tóc. Ta nhìn không được rõ lắm, nhưng đối phương hẳn là một nữ tử.
Thật đáng sợ! Nửa đêm âm thầm vào phòng ta chải đầu, chẳng lẽ là nha đầu nào đó trong viện mộng du? Ta nhớ rằng cửa phòng được khóa trái rồi mà. Mà nàng chải vài cái, liền bay đến giường rồi, nàng muốn làm gì đây!
Lúc đối phương vén màn lên, ta theo bản năng bắt tay nàng lại, kéo cả người nàng vào sau đó xoay người ngăn chặn. Kinh ngạc với thân thể nhỏ nhắn với đối phương, đồng thời một tiếng khẽ kêu dưới thân ta, hương vị quen thuộc trong nháy mắt ngập tràn hô hấp.
“A đau!” Người nọ khẽ kêu, nghe dường như là quận chúa? Ta theo chút ánh sáng nhìn xuống dưới, sau khi thấy rõ tuyệt sắc dung nhan đang nhíu mày cắn môi, sợ đến nhanh chóng thả hai tay ra, đỡ nàng dậy.
“Quận, quận chúa?” Thanh âm ta run lên.
“Hừ.” Quận chúa xoa cổ tay, một lúc sau trừng mắt nhìn ta: “Ngươi thật lớn mật, dám đối với ta như vậy.”
“Ta không biết là người.” Ta lấy lòng giúp nàng xoa tay. Quận chúa da kiều thịt mềm, bị ta làm thế một cái hẳn cũng đỏ hết rồi, thật muốn cầm đèn xem thế nào nữa, sẽ không bầm chứ? Đại Phương mà biết sẽ đuổi đánh ta.
Ta có chút đau lòng cầm tay quận chúa, chạm đến ngón tay thấy lạnh, lại tự động ủ ấm cho nàng: “Người sao lại đến đây vậy.”
“Những lời này bổn cung hỏi ngươi mới đúng.” Quận chúa để yên cho ta nắm tay, giọng buồn bực: “Cư nhiên không nghe theo phân phó của bổn cung, không ngoan ngoãn về làm ấm giường, lén đi đến nơi này.”
Ta ngẩn người: “A? Người phân phó ta khi nào?”
Nghe vậy, quận chúa lập tức giận dỗi rút tay về, thanh âm cũng nâng cao vài phần: “Lúc nãy khi ngươi đứng dưới tàng cây, ta không phải là cho ngươi một ánh nhìn còn gì, để ngươi về trước làm ấm giường đó!”
Cái gì?! Ta á khẩu không trả lời được, hiểu được mới là lạ đó.
Nhưng ta cũng không dám phản bác, không thể làm gì khác hơn là đổi chủ đề: “Quận chúa, mọi chuyện đều giải quyết cả rồi?”
Nghe ta hỏi như vậy, nàng ngược lại thu hồi vẻ không vui, mang một tia cảm khái nói: “Ừ, tạm thời kết thúc.” Vừa nói vừa không chút cố kỵ ở trước mặt ta duỗi người, sau đó nằm vào bên giường: “Mệt quá, ta muốn ngủ ở trong.”
Ta không ngờ nàng nhanh tay lẹ chân như vậy, phản ứng kịp cũng đã đắp kín mền rồi, còn chiếm lấy gối của ta. Mà tóc tản ra giống như tơ lụa, ánh ra chút tia sáng. Ta do dự một chút, nói: “Quận chúa… giường của ta nhỏ.”
“Ta cũng không chiếm chỗ.” Nàng bất mãn kéo ta nằm xuống, thấy ta dịch sang bên kia, ngữ điệu liền trở lạnh: “Ngươi dịch xa như vậy làm cái gì.”
Vì vậy ta không có cốt khí mà dời về, đầu dựa vào bên kia gối. Vừa mới nằm xong, quận chúa liền nghiêng người ôm lấy cánh tay ta, đầu nhẹ tựa vào vai ta, thấp giọng lầm bầm: “Mệt quá. Ngày mai trước giờ Tỵ không cho phép gọi ta dậy.”
“Ừm…” Ta nhìn chấn song cách đó không xa ánh lên chút màu xanh trắng, nhìn lại sợi tóc mềm mại trên vai, không khỏi mỉm cười. Quận chúa thực sự là cực kì mệt mỏi, mặc dù bày mưu nghĩ kế, không phải là không căng thẳng đâu. Lúc này rốt cuộc buông lỏng xuống, mới phát giác uể oải, muốn nghỉ ngơi thật tốt.
A, nói ra thì có phải quận chúa có chút ỷ lại ta không, lẽ nào trên người ta có cái gì… có thể khiến người ta buông lỏng giống như cảm giác mẫu thân sao? Có phải gần đây ta có quá nhiều nữ nhân vị không ha ha.
Lúc khẽ cười, người cho là đã ngủ khẽ bổ sung một câu: “Ngươi cũng không cho dậy sớm.”
“Được.” Ta tự tay dịch góc chăn cho nàng. Thấy nàng giống như con mèo nhỏ cà cà lên bả vai ta, còn hừ hừ lầm bầm mấy câu gì, nhưng nhỏ đến không nghe được. Trên gối một mảnh thanh u hương khí, nghe bên ngoài tiếng gió thổi vù vù, dần dần, ta cũng ngủ.