Giờ Tỵ hôm sau, Đại Phương đánh thức bọn ta dậy. Nàng đem điểm tâm đến, hầu hạ quận chúa rửa mặt chải đầu thay y phục, sau đó thu dọn phòng một chút, đến khi xếp lại bộ y phục của quận chúa thay ra mới lui ra ngoài. Hiền huệ trước sau như một.
Nếu như nàng chịu cười nhiều một chút, phỏng chừng tình địch của vị mỹ nam đó đã tăng lên gấp mấy lần! Ây, cũng không biết Thiện Trung bây giờ ra sao rồi, thời gian nghỉ được đến vương phủ cũng không thể nhìn người yêu được nhiều, cũng thực ủy khuất mà… Ta vừa nghĩ vừa thu dọn bọc hành lí. Đợi quận chúa ăn xong, lúc đi cũng đã trưa rồi.
Bên ngoài nắng chói chang, không giống với dự đoán đó là, bên ngoài khí trời quang đãng ấm áp. Ta theo sau quận chúa đi vào con đường rừng lát đá xanh, nhìn ánh vàng rực rỡ xuyên qua tán cây ánh lên phía sau lưng y phục màu trắng của nàng, tựa như những con bướm bay nhảy xung quanh. Nhịn không được mà thả chậm cước bộ thưởng thức.
Hoa Nô lão đại cũng vừa đang hát khúc xuất môn, thấy ta cùng một cô gái xa lạ đi ra, cả kinh đến cằm cũng rớt luôn xuống đất: “Thập Thất ngươi, ngươi ở đâu ra cùng với cô nương xinh đẹp này vậy. Tối hôm qua các ngươi…” Hắn run rẩy chỉ vào ta, thần sắc hết sức phức tạp.
Quận chúa cước bộ không ngừng, chỉ ghé mắt nhìn hắn một cái. Hắn run rẩy, vội ngậm miệng lại, sau khi nàng đi xa rồi, mới vỗ ngực thấp giọng nói: “Tại sao còn lạnh lùng hơn cả trang chủ của chúng ta vậy.” Sau đó ánh mắt đồng tình nhìn ta: “Trong trang có khách đến à?”
Ta cảm thấy trong đầu hắn hẳn đang ngầm suy nghĩ ra chuyện phong hoa tuyết nguyệt gì đó. Bất đắc dĩ đáp: “Đúng vậy, nhưng hôm nay phải đi rồi, ta cũng phải đi theo. Đoạn thời gian này xin cám ơn các người đã chiếu cố.”
“Cái gì…” Hắn nghe xong kinh ngạc. Nhưng cuối cùng vẫn không phải loại người chuyện gì cũng muốn biết rõ ngọn ngành, thở dài vài tiếng, một lần nữa nhướng mày, ngữ điệu thoải mái nói: “Kỳ thực ta đã sớm cảm thấy, ngươi hẳn sẽ không ở đây lâu.” Vỗ vai ta: “Bảo trọng.”
“Ừm, bảo trọng.” Ta cười nói. Lập tức phải rời khỏi nơi này, mới phát giác có chút không nỡ.
Nghĩ đến một số người đã ý thức được chuyện thay đổi trong trang, nhưng bọn họ cũng không lộ ra nhiều vẻ kinh ngạc. Vườn gấm đỏ đổi vườn chủ cùng a hoàn, nhóm Hoa Nô vẫn như thường lệ đến điền làm việc. Ta đến phòng quận chúa giúp thu dọn đồ đạc, Đại Phương đã mang một ít hỏa đan sân về vương phủ trước rồi. Đó là trang chủ cho, dùng để luyện chế đan dược. Ta cũng mang theo một ít, để tránh việc trên đường quận chúa đột nhiên phát bệnh.
Không biết tối qua sau khi bọn ta rời đi quận chúa đã cùng trang chủ nói những gì, thái độ hắn đối với nàng tựa hồ cải thiện rất nhiều, không chỉ có tặng Hỏa đơn, các loại đan dược cũng đều cho vài hộp. Chỉ là lúc này lại không thấy hắn đưa tiễn. Ta dắt hai con ngựa, treo hành lý lên, cùng quận chúa đi ra cổng dược trang.
Trước khi đi Ngân đại tiểu thư lại gấp gáp chạy đến, kéo tay áo của ta, trong đáy mắt ửng hồng, muốn nói lại thôi. Ta có chút bất ngờ, kỳ thực vừa rồi thấy nàng chạy đến, phản ứng đầu tiên còn tưởng nàng muốn đánh ta, bởi vì buổi sáng ta bị quận chúa uy hiếp viết phong thư cho nàng nói rõ thân phận, lúc này cực kì chột dạ.
“Thập Thất, ta không trách ngươi gạt ta.” Lời của Ngân San Lan khiến ta yên tâm rồi, nhưng bộ dáng nàng cầm tay áo của ta, cắn môi rưng rưng xác thực có chút điềm đạm đáng yêu. Lại nói: “Về sau… chúng ta sẽ còn gặp nhau chứ?”
“Hữu duyên tái tụ!” Ta nhịn không được vỗ tay nàng trấn an, giọng nói nhu hòa. Kỳ thực vị đại tiểu thư được nuông chiều phá của này trừ chút háo sắc, vẫn là một cô nương rất tốt, chỉ mong sau này có thể tìm được một người tốt.
Không ngờ nàng nhăn một cái, đột nhiên hỏi: “Trước khi đi, có thể cho ta sờ mặt ngươi một lần nữa được không?”
…Qủa nhiên là tật xấu không đổi!
Hơn nữa nàng không phải thích nam sắc sao, vì sao biết ta là nữ còn muốn sờ? Ta cảm thấy thực không đúng, nhưng chưa kịp từ chối thì đã nhịn không được chà lấy cánh tay. Kì quái, rõ ràng ánh mặt trời hiện tại rất chói mà, tại sao lại cảm thấy lạnh thế này. Lơ đãng đảo mắt, mới phát hiện một bên quận chúa cùng sơn nữ nhìn ta chằm chằm, xem ánh mắt tựa hồ có hơi… nguy hiểm?
Quận chúa là phải đợi đến mất kiên nhẫn sao? Vậy coi như, vẫn là sớm trấn an vị đại tiểu thư này rồi rời đi thôi. Vì vậy ta liền gật đầu đáp ứng.
Ngân San Lan đại khái không nghĩ rằng ta sẽ đồng ý, trong mắt lóe ra kinh hỉ, lập tức dưới ánh nhìn của quận chúa và sơn nữ, cẩn thận đưa tay ra. Nhưng mà, lại rất lâu không có đụng vào mặt ta. Kiên trì đợi, nàng cuối cùng nghẹn ngào một tiếng, kéo lấy sơn nữ xoay người chạy.
A? Ta vô tội nhìn quận chúa, lộ vẻ không hiểu. Quận chúa lạnh lùng liếc ta một cái, nhấc váy đi xuống thềm đá.
“Trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Quận chúa người nói gì.” Ta dẫn ngựa theo sau. Phía sau, vài ám vệ cũng dẫn ngựa theo, duy trì một khoảng cách với bọn ta.
Lúc này sơn đạo gồ ghề chật hẹp, trên thềm đá có nhiều chỗ còn bám rêu xanh, cũng không thích hợp cỡi ngựa, chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi bộ, thẳng đến khi gặp chỗ bằng phẳng trống trải. Nhưng ta kỳ thực rất hưởng thụ đoạn đường này, bởi vì cảnh sắc thực sự đẹp vô cùng. Bây giờ cảnh rừng phụ cận đều biến thành màu vàng đỏ rồi, mà những cây cổ thụ bên đường cũng trụi lá, lộ ra cành cây cứng cáp, xé rách bầu trời thành mảnh nhỏ bất quy tắc.
Xơ xác tiêu điều mà tịch liêu mỹ cảm.
Trước kia ta ở trong hoa điền nhìn thấy cảnh này đã thấy sáng lạn dị thường, bây giờ ở đây chỉ càng thêm thán phục thiên địa tự nhiên.
Quận chúa không nhanh không chậm đi trước ta, góc áo trắng rơi trên nền đất vàng đỏ, giống như một mảnh tuyết. Nàng ngồi xuống nhặt lên một lá cây màu đỏ, giơ dưới ánh mặt trời, động mạch khó phân lập tức được phản chiếu rõ ràng, cả đầu ngón tay của nàng cũng trở nên bán trong suốt, hết sức đẹp mắt. Nàng hứng thú quan sát một chút, liền đưa cho ta: “Giữ lấy, kẹp vào sách.”
“A được.” Ta mở bao quần áo ra tùy ý kẹp vào một quyển thi tập. Quyển thơ tình trước kia của Chân Tuấn ta đã theo lệnh quận chúa đưa cho Hiêu Cơ rồi, không nghĩ đến hôm nay lúc thu dọn phát hiện vẫn còn, sau đó đem nó cùng thư đưa cho Ngân San Lan, coi là bồi thường… Bất quá nhắc đến chuyện này, ta lại không thể không nghĩ đến đêm quận chúa bảo ta đi ăn trộm hỏa đan sân.
“Quận chúa, người khi đó để ta đi tráo Hỏa đơn của Hiêu Cơ, nhưng thực ra là dương đông kích tây, khiến quản sự dời bỏ sự chú ý sau đó ăn cắp giải dược.”
Quận chúa xoay đầu liếc ta, nhưng cũng thoải mái thừa nhận: “Ừ, người đó vô cùng cẩn thận, giải dược ban ngày tùy thân mang theo, buổi tối còn bỏ vào trong hộp ôm ngủ, chúng ta không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này.”
Ta lạnh giọng chế giễu: “Quận chúa, ta nhớ rằng người nói dù cho mình muốn cái gì cũng sẽ không dùng thủ đoạn ăn trộm.”
“Hừ, lời như vậy mà ngươi cũng tin.” Nàng cố ý kéo dài tiếng: “Bổn cung muốn thứ gì, đương nhiên phải không từ thủ đoạn rồi.”
A, người này thực sự là… Ta lắc đầu, buộc chặt bao quần áo trên người một chút, lại hỏi: “Quận chúa, có thể nói cho ta biết… Đêm qua ngươi làm thế nào chứng minh huyết thư phu nhân lưu lại là giả không?”
“Ngươi muốn biết?” Nàng dừng bước.
“Ừ.” Ta gật đầu.
Quận chúa dời ánh mắt, trầm mặc một chút, chậm rãi nói: “Cái cây Hỏa đơn sau viện của trang chủ, kỳ thực là máu của dì Lưu nuôi sống nó. Một lần ngẫu nhiên, dì phát hiện nước hoa Hỏa đơn có thể cùng máu của mình tương dung. Mà chuyện này, chỉ có nàng và nha đầu hầu hạ nàng trong cung biết được.”
“Năm đó hung thủ giết dì Lưu, nhưng bởi vì thời gian mà vội vội vàng vàng, chỉ có thể cắt ngón tay của nàng, lại dùng đến huyết thư chuẩn bị trước giả tạo tự sát. Mà trên tấm huyết thư đó, cũng quả thực có máu của nàng, mặc dù niêm phong nhiều năm trong kho, dùng nước hoa hỏa đan sân cũng có thể giám định ra được.”
“Còn có mấy chuyện lạ này sao.” Tâm trạng ta chấn động. Tất cả sự tình đều giống như định số trong chỗ u minh nào đó, nhân quả tương báo, lại thê trắc bất đắc dĩ. Mà lại liên tưởng đến tính tình quái gở của trang chủ thiên kim không bán thuốc, cũng có thể lượng giải rồi: “Nguyên lai là phu nhân khổ cực bồi dưỡng, thảo nào trang chủ bảo vệ như vậy. Hắn thấy, cây đó lưu lại huyết của phu nhân mình, lưu lại hồn phách của nàng.”
Quận chúa giật mình, trong lòng chợt có gì đó nhẹ rung động: “Ngươi nói không sai.”
“Kỳ thực, hắn cũng một mực hoài nghi nguyên nhân cái chết của vợ năm đó. Nhưng một mặc khác, lại tình nguyện tin rằng nàng phản bội hắn, tiến cung chiếm được sủng ái, cũng không nguyện tin nàng một mực đau khổ chờ đợi, đến cuối cùng không chỉ có hài tử chết non ngoài ý muốn, ngay cả nàng cũng bị người hại chết… Như vậy quá đau khổ rồi.”
“Ta cho hắn biết chân tướng, không phải là không đâm vào vết sẹo của hắn.” Thời điểm nói những lời này, con ngươi quận chúa khẽ cụp xuống, ánh mắt dừng trên đống lá khô dưới đất. Từng đợt gió thổi qua, cuốn lấy tóc phía sau tai nàng, từng lọn quấn lấy nhau.
Lần đầu tiên ta cảm nhận được sự thương cảm như thế trên người nàng.
“Nhưng nếu không như vậy, làm sao có thể tiêu trừ bệnh trầm kha.” Ta nói. Dứt lời trong lòng cảm thấy có chút nặng nề, liền thử dời đi trọng tâm câu chuyện: “Nói ra thì… đêm qua vì sao lại muốn đưa ta đến đó, vì sao lại cho ta biết những chuyện này?”
Thật ra muốn hỏi tên đứng đầu tên hung thủ kia là ai, nhưng lại sợ đào bới quá sâu, liền hỏi một câu không quá quan trọng. Nhưng sau khi dứt lời, mới phát giác tựa hồ có hơi ám muội.
“Hả?” Quận chúa nhất thời chưa định thần lại, sau đó nhìn mặt ta xoay về hướng khác, bỗng phì cười: “Bởi vì, tương lai của ngươi là phải đứng bên cạnh ta.”
Nhịp tim cứ thế không kịp chuẩn bị đã dừng lại một chút. Lần này đến phiên ta phản ứng không kịp. Cố nén suy nghĩ lung tung, hỏi: “Vậy tại sao lại không để ta nghe toàn bộ?” Rõ ràng Đại Phương cũng biết tất cả.
“Ngươi bây giờ… vẫn còn chưa đủ.”
“Chưa đủ cái gì?”
Nàng cười không đáp, xoay người bước đi, nhẹ nhàng tựa hồ điệp.
Đầu óc quả thực hư hỏng không thể tả rồi. Ta không nghĩ đến những lời nói như thật mà giả của nàng nữa, nhận mệnh theo sau. Trong khách điếm trước cánh rừng tối, đã thấy Ngân trang chủ chờ ở đó.
A, thì ra trang chủ là ở đây tiễn đưa. Ta dẫn ngựa đợi ở ven đường, thấy bên kia trang chủ bình tĩnh cùng quận chúa nói gì đó, thần tình có chút nghiêm túc. Sau đó còn bắt mạch rất lâu cho nàng, giống như đang xem bệnh tình của nàng.
Lúc này trong rừng lá rụng lã chã, cành cây lung lay sinh gió. Ta mơ hồ nghe thấy quận chúa nói một câu, thuốc và kim châm cũng không chữa được.
Thì ra bệnh tình quận chúa đã nặng đến ngay cả Hoa đơn cũng không chữa được rồi sao. Trong lòng ta nhất thời có chút phập phồng, tựa như chiếc lá nhỏ trên mặt trà nàng thường ngày pha, giãy giụa đến cuối cùng, cũng đều từng mảnh nhỏ chìm xuống, rơi xuống nơi sâu thẳm nhất. Buồn bã.
“Đi thôi.” Quận chúa trở về, phóng người lên ngựa.
Ta thu hồi tâm tư, đưa cho nàng một cái áo choàng, hỏi: “Quận chúa người muốn tự mình cỡi ngựa sao? Sẽ bị gió thổi lạnh đó.” Một phần vạn cảm lạnh phát bệnh thì biết phải làm sao đây.
“Ta không yếu đến mức như vậy.” Nàng biết ý của ta, nhướng mày cười: “Hơn nữa ta rất lâu chưa cỡi ngựa rồi, hiện tại chỉ muốn giống như người bình thường tự do vui sướng rong ruổi một phen, tùy ý ngắm cảnh sơn thủy dọc đường.”
“Quận chúa…” Ta bị ánh mắt sáng rỡ của nàng làm cho kinh hãi, trong đầu nhảy ra một câu thế này, không còn sống bao lâu nữa, nên phải tận hưởng cảnh thú trước mắt.
A, loại cảm giác đau lòng mâu thuẫn này là gì vậy, rõ ràng ta tiếp cận nàng là vì muốn đoạt mạng nàng mà! Nhưng mà… Nếu tiếp tục như vậy, có khi quận chúa không đợi đến lúc ta động thủ cũng đã không được rồi.
Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, tâm liền trở nên đau buồn. Ta dời ánh mắt nói: “Phải rồi quận chúa, ngày hôm nay dường như chưa hề thấy Lục La đâu, nàng đi đâu rồi à.” Trước cũng có để ý chút, nha đầu kia biến mất như hư không.
“Lục La đã rời sơn trang rồi.” Người bên cạnh trả lời.
Ta vô cùng kinh ngạc: “Nàng rời khỏi sơn trang làm gì?”
“Chắc là đi tìm Tần Hương.”
“A? Vì sao?”
Quận chúa liếc mắt nhìn ta, chỉ sâu kín nói: “Dám hỏi tương tư vì sao có – Mà khi tình đến khó quay đâu… Chạy!” Nói xong đã giơ roi giục ngựa, sải nhiên đi.
Là ý gì vậy? Ta sửng sốt một chút, nhanh phóng người lên ngựa: “Quận chúa, chờ ta một chút!”
Sau đó, là hai ngày liên tiếp lao nhanh trên ngựa.
Quận chúa vốn còn muốn tiếp tục du ngoạn ven đường rồi mới trở về, sau đó lại nhận được quản gia trong phủ truyền tin rằng Tiểu vương gia đã biết chuyện nàng đến Ngân Sơn rồi, mấy ngày nay giống một con sư tử xù lông la hét, sắp ngăn không được rồi.
Phụt, sư tử xù lông… Lúc nhìn thấy quản gia mô phỏng lại ta nhịn không được mà giễu cợt, nhưng sau đó liền cười không ra tiếng, bởi vì đối với Tiểu vương gia, quận chúa quả thực giống một người cởi cương sư tử. Tuy rằng nàng giục ngựa lao nhanh như gió khiến ta có cái nhìn khác xưa, nhưng ta cảm thấy là do nàng kiềm nén quá lâu, quản gia gửi thư ngược lại trở thành cái cớ của nàng. Thương cảm cho ta và ám vệ phía sau ra sức đuổi theo.
Lúc đến thành Thuận Thiên, đầu khớp xương ta đều muốn vỡ vụn rồi, nhưng quận chúa trái lại chẳng có chuyện gì, còn thoải mái tinh thần nữa. A, lúc trước lo rằng nàng sẽ rất nhanh bệnh chết ta thực ngu ngốc mà.
Đại Phương cùng quản gia Tiểu vương gia đều đã ở trước cổng vương phủ, thế nhưng không thấy Thiện Trung, chắc là thời gian nghỉ kết thúc thì trở về Đế Đô rồi. Rất nhiều người dân nghe tin cũng kích động vây xem bên đường, bọn họ nhìn thấy thân ảnh quận chúa phía xa liền sôi trào, nếu không có binh vệ ngăn sẽ sinh loạn.
“Tỷ!” Vừa mới xuống ngựa, Tiểu vương gia liền nước mắt ròng ròng bổ nhào đến: “Tỷ ngươi làm ta lo lắng chết rồi, sao có thể gạt ta ra ngoài chứ, ngươi còn có bệnh mà!” Hắn vừa nói vừa lau mặt, bất chấp dáng dấp uy nghiêm của mình. Quận chúa không thể làm gì khác hơn là ôn nhu an ủi đệ đệ nhà mình, bước vào trong phủ. Ta xoa cánh tay sau đó theo sau, chợt ở trong đám người nhìn thấy gương mặt trắng trẻo chờ mong của tiểu Lan.
A, thể xác và tinh thần mệt mỏi của ta cần gấp tiểu Lan khả ái điều trị đó. Vì vậy ta đi ra phía trước ôm nàng một cái.
Tiểu Lan dường như mập ra chút, gương mặt biến thành bánh bao, nhưng càng thêm tươi ngon đáng yêu. Nàng mừng rỡ ôm lấy ta, biểu đạt tưởng niệm đã lâu không gặp: “Hoa đại nhân, người rốt cuộc đã trở về.”
“Ừ, đã trở về.” Ta sờ đầu nàng. Ôi chao, khuê nữ có nhiều tri kỷ~
Không nghĩ đến ngày hôm sau, nàng đã bị chuyển sang hỗ trợ phòng thu chi bên kia Thành Đông. Mà trước Hà Vũ Các bỗng nhiên có một vườn hoa, nhiệm vụ chăm sóc hoa còn rơi trên đầu ta.
Thật đáng ghét.