“Tuổi tầm mười lăm đến hai lăm, tướng mạo đoan chính, ưu tiên người tài đức vẹn toàn. . .” Trong đám người có một người đọc to lên sau đó bảy mồm tám lưỡi thảo luận nội dung bố cáo trên bản, tiếng bàn tán ngày càng to, như tiếng pháo trong ngày Tết.
“Nghe có vẻ đơn giản à.” Một cô nương đứng bên ngoài nghe người ta đọc lớn rồi như hỷ tước nói không ngừng, còn chưa kịp cao hứng thì đã có người nhảy vào dội nước lạnh: “Hắc, nói thì đơn giản nhưng có thể vào được cũng bể trán rách đầu.”
Nàng ta nghe xong không khỏi xì một tiếng: “Không thử làm sao biết!”
“Haha, khẩu khí thật lớn ~” mấy người đứng bên cạnh cũng đều cười vui vẻ, cười nàng ngây thơ. Quận Vương phủ há có thể dễ dàng vào được sao, cho dù chỉ tuyển hạ nhân nhưng so với thi tú tài còn khó hơn. Giống như Phương đại thị nữ bên người quận chúa kìa, chỉ nhìn đã biết không đơn giản, bổn sự thủ đoạn người thường tuyệt đối không sánh được, có thể ở trước mặt quận chúa đại nhân trái trái phải phải hầu hạ đã là biết bao mơ ước của nam thanh nữ tú, có thể so với trúng cử nhân a.
“Ai. . . ” Một nam nhân cầm cây quạt xếp đập đập thở dài, “Thật hâm hộ nữ nhân các ngươi ah, ít nhất còn có cơ hội này. Tại sao Quận vương phủ lại không chiêu thị vệ?”
Lời vừa nói ra lập tức nhận được vài cái liếc mắt.
“Thị vệ? Ngươi đừng có mơ, thị vệ trong Vương phủ ai cũng lợi hại, thân hình cao to uy mãnh, võ công lại còn lợi hại, tùy tiện một người cũng có thể đánh tan một đám lưu manh. Đặc biệt là vị Lưu thị vệ. . .” Nữ kia vừa nói vừa có chút mê trai, liền bị nam nhân cầm quạt nắng một cái: “Ngươi có bổn sự sao? Ngươi a, chưa vào thì đã bị đánh rớt rồi.”
Người bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy!”
“Hứ, đừng có mà xem thường người khác, ta đây bản lãnh rất lợi hại nha, nhớ ngày đó. . .”
Tôi từ trong đám người đang nhao nhao đi ra. Đứng bên bóng cây suy nghĩ một lát, không nhịn được khẽ nhếch môi cười thầm một cái.
Thiếp thân thị nữ sao. . . thật sự là ông trời cũng giúp ta, đây có thể nói là cơ hội tốt không gì sánh bằng. Vì vậy liền quay về chuẩn bị mọi thứ cần thiết, cẩn thận tìm hồi lâu, suy diễn nhiều lần cảm thấy không sai sau đó vào ngày thứ hai ta dịch dung thành một người có tướng mạo bình thường thoạt nhìn thần thật, sau đó trèo qua biển người đi tới phủ quận chúa.
Như dự đoán, chỗ báo danh đầy người đứng. Ngoại trừ số người muốn ứng tuyển thì còn một nhóm lớn đứng vây xem có thể may mắn thấy được dung nhan vị quận chúa hay không. Đáng tiếc trong những trường hợp thế này thì quận chúa tự phụ kia sao có thể xuất hiện được chứ? Ta lắc đầu đi vào trong đám đông.
Quản gia Vương phủ và hai hàng hộ vệ ưỡn ngực đứng thẳng trước cửa phủ để duy trì trật tự, bắt đầu tiến hành sơ tuyển. Còn Phương đại thị nữ thì một thân váy vàng hơi đỏ nhàn nhã đứng xem.
Địa vị của nàng trong vương phủ không thấp, có thể xem là nửa chủ tử, lúc này đang khoan thai ngồi trên ghế đá dưới gốc cây, bên cạnh có có hai tiểu nha hoàn bưng nước hầu hạ chu đáo, thị vệ thấy nàng cũng rất cung kính.
Có lẽ hai hàng thị vệ to lớn rất có sức uy hiếp, đi tới chỗ nào thì những nữ nhân nới đó liền tự giác quy củ, vậy nên tuy nhiều người nhưng vẫn rất trật tự ngay ngắn xếp hàng, không có tý hỗn loạn lào.
Ngày hè ánh nắng chói chang, đã giờ Thìn canh ba rồi mà cũng chưa báo danh xong, cũng may hai bên đều có bóng cây cổ thụ cao che trời nên tạo ra những mảng bóng râm che mát. Nhưng dù vậy thì ở giữa đám người vẫn rất oi bức. Tiếng ve không ngừng vang lên làm bên tai ong ong một mảnh, càng thêm bực bội.
Ta lấy cuốn sách nhỏ trong ống tay làm quạt, không quan tâm bên cạnh nữa mà nhìn xem cảnh trí xung quanh. Phương đại thị nữ vẫn như cũ ngồi trên ghế uống trà, thỉnh thoảng nhắn nhủ vài việc với tiểu nha hoàn bên cạnh. Còn xa xa chính là cổng chính của Vương phủ, hai bên là hai con sư tử đá uy mãnh đang tắm nắng, cả thân như phát quang, giống như nếu có thể sống lại thì liền hóa thành thần thú đạp mây mà bay đi.
Thẳng cho tới lúc chiều, ta cuối cùng cũng vào được trạm nghỉ tạm thời ở bên trong. Màn lụa màu hồng ngăn cách tầm nhìn bên ngoài nhưng vẫn mơ hồ thấy được đám người phía sau bức màn dáng vẻ vừa hiếu kỳ vừa lo lắng rướn cổ vào nhìn.
Còn ta cuối đầu, đợi một giọng nam trầm vang lên mới ngẩng lên.
“Ngẩng đầu lên a.” Âm thanh kia mười phần trung khí nhưng lại không mất đi tia ôn hòa. Trong đầu ta lập tức hiện lên hình ảnh một hình tượng trưởng lão, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thì thiếu chút nữa bị nụ cười hiền lành làm làm sa vào.
Lúc này trước mặt ta chính là một lão trung niên để ria mép, chính là quản gia của Quận vương phủ – Hà Thủ Trực, ngồi bên cạnh hắn là một nam một nữ. Nữ cỡ mười sáu tuổi, ăn mặc kiểu thị nữ, trong tay bưng một cái hộp gỗ, không biết bên trong đựng cái gì nhưng trước khi vào ta đã quan sát những người đi ra trước đều nắm một tấm thẻ gỗ trong tay, đoán chừng chính là nó.
Đứng một bên khác của quản gia là một đạo nhân râu dài bạc trắng, cỡ chừng bốn mươi tuổi, đầu đội liên quan mặc đạo bào màu xanh nhạt, trong tay cầm một cái phất trần bằng gỗ lim, tiên phong đạo cốt bất phàm. Theo tin tức hôm qua ta nhận được thì có lẽ hắn là Thái Hợp Chân nhân đức cao vọng trọng của đạo miếu Thanh Hoa. Quận Vương phủ hôm nay mời hắn đến đây để xem tướng mạo, sau đó lựa chọn một nữ tử tướng mạo đoan chính có phúc tướng, đây chính là cửa ải thứ nhất của tuyển thị nữ.
Chỉ có điều, hình ảnh ba người này mặt mày tươi cười đứng chung một chỗ, rất giống như một nhà ba người hạnh phúc. . .
“Cô nương ngươi là người nơi nào?” Quản gian từ tốn hỏi một câu. Một ngày hỏi nhiều người như vậy nên sắc mặt hắn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn không thể che giấu được một thân khôn khéo, đôi mắt thâm thúy lợi hại.
Hạ nhân trong Vương phủ cần phải gia cảnh trong sạch, đây là chuyện mà ai cũng biết. Ta cung kính cuối xuống rồi đem những thứ đã chuẩn bị kỹ trình ra, đó là thẻ môn bài và chứng nhận hộ thôn. Quản gia xem xong gật đầu rồi híp mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới, chậm rãi vuốt rau giống như có chút thỏa mãn.
Thái Hợp Chân nhân thấy thế cũng bắt đầu tiến lên, vẻ mặt ôn hòa đứng trước mặt ta, nói: “Cô nương, bần đạo giúp ngươi xem tướng mạo.”
“Vâng.” Ta giả bộ ngượng ngùng, nhẹ nhàng đáp ứng rồi đứng thẳng bất động, mặc hắn quan sát. Chân nhân bắt đầu đi vòng quanh ta, thỉnh thoảng còn bấm đốt ngón tay như có điều suy nghĩ. Trong lúc đó ta cũng tranh thủ nhìn hắn vài lần, mặt mũi hiền lành, giữa trán ngũ quan đầy đặn đoan chính. . . phốc, ngược lại rất có phúc tướng.
Thật ra xem tướng chủ yếu là xem trán mặt mày, lỗ tai tị khẩu, lỗ mũi, còn có cái cằm.
Vầng trán thanh cao, thần sắc thuần khiết rõ là người có phúc phần, đôi lông mày đen rậm và thon dài, đôi mắt như sáng ánh trăng, người thì đoan chính không tạp niệm.
Mũi cao mà lại còn thẳng, ko gãy cũng ko cong, nếu lấy làm vợ thì thật là tốt, gia đạo hưng thịnh, mang đến phúc khí cho mọi người, vành tai tròn đều, đường nét môi miệng rõ ràng, đặc biệt là môi trên sáng tỏ xinh đẹp, đa số hiền đức chiêu tài.
Mà địa khố* ngay cằm, ứng với lộc ăn và tiền tài, cùng với vận mệnh sau này. Phụ nữ có cằm hợp với tướng mặt và tướng miệng, đầy đặn hồng hào, khuông mặt nhu hòa, đều là tướng số tốt địa vị cao.
*địa khố: vùng ngay cằm hai bên miệng
Lần dịch dung này của ta hoàn toàn phù hợp với những tiêu chuẩn này. Nhưng cuối cùng thuật dịch dung của ta có cao minh tới đâu đi nữa thì so với khuôn mặt thật vẫn thủy chung thiếu chút sinh động, biến hóa sắc mặt không nhiều nên ta mới chọn hóa thành một nữ tử nội liễm, nhã nhặn lịch sự có ôn nhu nhưng lại mang theo chút ngượng ngùng, như vậy người khác sẽ không thể nhìn ra sơ hở, hơn nữa sẽ làm cho người ta cảm thấy đấy là một người nhu thuận hiểu chuyện, giúp cho phần thắng cao hơn.
Không lâu sau vị đạo nhân trở về bên cạnh quản gia, vân vê trầm ngâm nửa ngày sau đó hất phất trần lên, vui vẻ mở miệng: “Hà quản gia, theo bần đạo xem thì nàng là người có tướng mạo thanh kỳ, mệnh phúc cách khó gặp ah.”
. . . Mệnh tốt thế này làm nương nương còn được huống chi làm thị nữ. Ta thầm buồn cười.
Tiểu thị nữ đến bên cạnh nghe được lời của Thái hợp chân nhân, đôi mắt trở nên long lanh, giờ đây ta mới phát hiện nàng ta thật ra có vài phần đáng yêu. Còn quản gia cũng thỏa mãn gật đầu. ánh mắt nhìn ta cũng . . . ách, nóng thêm vài phần.
Cứ vậy ta không hề có tý áp lực nào mà vượt qua cửa đầu tiên. Cầm thẻ gỗ đi ra, vừa vặn gặp người kế tiếp đi vào. Kỳ quái là trên mặt nữ tử mang một tầng diện sa (khăn che mặt), đôi mắt mơ màng đầy nước, đúng lúc chạm mắt với ta.
Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương khí, vài sợi tóc như có như không sượt qua mặt của ta, mà xuyên thấu qua lớp diện sa kia, khóe miệng nàng khẽ nâng một cái. Này nháy mắt, động tác không khỏi thả chậm, ẩn ẩn một loại cảm giác khác lạ từ đáy lòng sinh ra, khó có thể phân biệt, ý vị sâu xa.
Chỉ giây lát lướt qua nhau rồi nàng đi thẳng vào trong đình, nhưng dựa vào những ấn tượng kia ta khẳng định cô gái này dung mạo không tầm thường, hơn nữa trên người mang theo một loại khí tức lãnh liệt (lạnh lùng), đây tuyệt đối không thể có trên người một nữ tử bình thường.
Người như vậy cũng muốn làm thị nữ Vương phủ? Ta nheo mắt quay lại, lúc quay người rời đi miệng không khỏi nhếch lên.
Thân phận mập mờ, tất có mưu đồ.