Về đợi hai ngày cuối cùng thông báo của Vương phủ đã được dán lên, người vào được vòng trong chỉ có hai mươi người, ngày thứ hai sẽ bắt đầu vòng xét tuyển kế tiếp. Rất nhiều người vì thi rớt mà thương tâm, đứng ở trước bảng thông báo than thở. Nhưng tới ngày thứ hai thì phiến đất trống chung quanh vẫn tấp nập người như cũ, thậm chí còn chen chúc hơn lúc trước.
Người tham gia náo nhiệt mãi mãi sẽ không bớt.
Bọn thị vệ tạo thành một bức tường đem đám người kia ngăn cách tạo ra một khoảng sân trống đủ lớn. Trong sân dựng lên vài cái bàn. Ta và mười chín người còn lại được sắp xếp ngồi vào chỗ chờ an bài.
Trước sân không xa, ở dưới bóng cây dựng lên một trướng bình phong, từ phía sau bình phong đều được phủ lên một màn che mỏng, chỉ mơ hồ ẩn hiện một bóng người yểu điệu, khi gió khẽ thổi có thể từ màn che thấy được một góc của cung váy mẫu đơn bạch hạc. Còn Phương đại thị nữ thì tự mình bưng trà bánh vào, sau đó cùng với mấy thị nữ và hậu vệ cung kính đứng hầu bên cạnh, bộ dạng cuối đầu chờ phân phó.
Thân phận người trong đình đã quá rõ ràng, mọi người đều tự ngầm hiểu với nhau, rồi hưng phấn không kềm lòng được đồng loạt hướng mắt về phía kia, hận không thể nhìn cho cái màn che kia lủng đi mới tốt. Còn những người tham gia náo nhiệt ở ngoài sân thì vì khoảng cách quá xa nên hoàn toàn không thể thấy được, chỉ dậm chân đấm ngực thở dài.
Qua giờ Mẹo một lúc thì trong sân vang lên một tiếng trống, mọi người bình tĩnh trở lại. Đại quản gia chậm rãi bước lên đài, bắt đầu đọc diễn văn cho biết lần tuyển chọn này là công khai và công chính, mặt khác cảm ơn mọi người đã tham dự. . .., đơn giản là mấy lời khách sáo cơ bản, ta tuy có tính nhẫn nại nhưng nghe xong còn cảm thấy mệt mỏi, thói quen quan sát bốn phía mới phát hiện mấy người xung quanh đã có nhiều người hai mắt vô thần, ngồi ngáp liên tục, hoặc là vẫn tiếp tục ngây người nhìn chằm chằm vào nơi bình phong không xa.
Sau tấm bình phong, bóng hình xinh đẹp vẫn ngồi ngay ngắn như trước, cả người cũng chưa từng lệch khỏi vị trí ban đầu chút nào, a, trong tình huống này vẫn không quên bảo trì cái gọi là uy nghi và đoan trang của hoàng gia. Ta nheo mắt nhìn, trong đầu thầm tưởng tượng thần sắc lúc này của vị quận chúa kia. Nàng ta thật sự thu hết yêu mị trên người lại rồi cẩn thận lắng nghe bài diễn văn dài dòng không thú vị của quản gia sao? Hay là. . . nàng ta thật sự đã sớm nhắm mắt ngủ gật từ lâu rồi, còn có ngáy nữa. . . ha ha~
Trong đầu ta lúc này toàn ý nghĩ đen tối.
Nhưng ta có thể cảm thấy được đáp án thật ra đang ở gần ngay trước. Bởi vì lúc ta im lặng nhìn sang thì mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt chăm chú từ bên trong nhìn ra, gợn sóng bất kinh, cho dù thật sự nhìn lên trên đài nhưng không hiểu sao lại cho ta cảm giác đang đối mặt với mình.
Thật sự thú vị. . . ta phát hiện mình đối với vị quận chúa giấu mặt này rất có hứng thú, cho dù ta cảm giác được ám sát vị quận chúa này có lẽ chính là nhiệm vụ khó có thể hoàn thành nhất của ta —- đây là giác quan thứ sáu của sát thủ.
Nhưng cũng chính sự khó khăn này lại làm ta cảm thấy hưng phấn, giống như kỳ phùng địch thủ vậy, chiến gặp mạnh binh, cảm giác cố gắng vượt lên là tuyệt nhất. Cho nên làm thị nữ để tiếp cận vị quận chúa đại nhân là tình huống bắt buộc!
“Được rồi, điều ta muốn nói chỉ nhiêu đó.” Quản gia cuối cùng cũng vui vẻ khép lại cuộn giấy trên tay mình, mọi người liền thở phào một hơi, sau đó hắn tiếp tục nói: “Như vầy, lần tuyển chọn này rất đơn giản, chỉ cần các vị biểu diễn sở trường của mình, sau đó chúng ta tuân theo sự lựa chọn của quận chúa, người xuất sắc nhất sẽ được nhập phủ làm thị nữ.”
Lời này vừa ra liền nhận được vô số lời nghị luận.
Đây là ý gì? Vậy vừa rồi ở trên kia thao thao bất tuyệt như vậy,còn tưởng rằng phải vượt qua phần thi viết nghiêm khắc gì đó, rồi trùng trùng điệp điệp khảo nghiệm gì đó, kết quả đây không phải có chút lỏng lẻo sao?Với lại. . . chiêu thị nữ tại sao phải so tài nghệ?!
Lúc này quản gia quận vương phủ lại nói tiếp: “Những vật để các vị biểu diễn tài nghệ Quận Vương phủ chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ hết, đến lúc đó các vị cứ tùy ý lựa chọn, nếu như cần thứ gì khác nữa xin hãy nói sớm.” Hắn vừa nói xong thì một đám thị vệ đẩy cửa đi ra, trên tay cầm nhiều rương đồ khác nhau tới, tất cả các kiểu trang bị thậm chí là nguyên liệu nấu ăn đều bày lên hết, ngăn nắp chỉnh tề, đầy đủ tất cả các loại.
Rất nhiều người còn đang ngu ngơ, trên mặt còn hơi bối rối giống như bị chuyện này dọa mộng luôn rồi. Người cầm trong tay thẻ số 1 không nói gì đứng dậy chọn một món đồ. Bình tĩnh giống như đã có chuẩn bị trước.
Rất nhanh nàng ta liền lên đài, trên tay ôm một cái tỳ bà rồi xuống ghế, bàn tay trắng nõn vừa nhấc, thử mấy cái âm xong sau đó uyển chuyển đàn một khúc “Khuê oán” u buồn.
Tay đang để trên gối không khỏi run run, đàn tỳ bà thì thôi đi, còn “khuê oán”? Đây không phải khúc đàn thịnh hành nhất ở mấy tửu quán sao? Hơn nữa cái này cùng thị nữ có liên quan gì nhau? Quận chúa sẽ chọn một thị nữ biết đàn “khuê oán” sao, để phòng ngừa một ngày nào đó ra ngoài ngao du gặp bất trắc trở thành người không tiền thì lúc đó sẽ lấy ra bán nghệ để kiếm tiền sao?!
“Không hổ là hoa khôi của Vạn Xuân lầu ah. . . nghe thật hay ~~” Đột nhiên bên cạnh truyền ra vài tiếng tán thưởng. Ta quay lại nhìn người đang mê gái trên kia, ngạc nhiên.
Hoa khôi. . . thật không thể tin nổi!
Vậy ra vị đàn khúc “khuê oán” trên kia là hoa khôi sao?! Mà hoa khôi tại sao lại muốn tới đây giành làm thị nữ, hơn nữa nàng ta tới tham gia như vậy tú bà không phản đối sao?!
Người khiến ta kinh ngạc hơn nữa chính là người lên đài tiếp theo, nàng dùng nửa canh giờ ngồi thêu hoa! Kết quả cuối cùng chính là một bông hoa mẫu đơn tươi đẹp, hơn nữa phía dưới còn thêu thêm mấy chữ ‘yêu tặng Tấn An quận chúa’ cùng với dáng vẻ ngại ngùng của nàng làm người ta không đành lòng nhìn thẳng!
Người tiếp theo nữa là một vị tiểu thư! Đêm đó ta lẻn vào vương phủ cũng từng thấy nàng, nhìn như một tiểu thư khuê các nhã nhặn nhưng thực tế là là một trong những đường chủ hội hâm mộ quận chúa! Quả nhiên khi nàng khiêu vũ dùng ánh mắt như đưa làn thu thuỷ (chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp) nhìn thẳng vào trong tấm bình phong
Bầu không khí tại sao lại mập mờ thế này. . . Sao đây giống chọn phi tử hơn a!
Ta thật sự muốn lật bàn mà. Mà lại nói, tại sao lại phải so tài nghệ? Chẳng lẽ bên người Tấn An quận chúa thiếu người mua vui nên mới chiêu thị nữ góp vui sao?!
Không thể chấp nhận hơn nữa chính là vị quan gia đại thúc nghiêm trang lúc này lại ngồi trên bàn vừa xem biểu diễn vừa cắn hạt dưa cười tủm tỉm! Mà người ngồi bên cạnh hắn khuôn mặt đỏ ửng rất đáng nghi kia không phải là vị tiên phong đạo cốt Thái Hợp Chân nhân sao? Đường đường là Thái hợp chân nhân lại có thể nhìn chằm chằm các cô nương biểu diễn trên đài một cách say mê nhu vậy được sao?!
Ta nhắm mắt xoa trán, trong lòng đã vô cùng không yên rồi, nhưng hết cách, chỉ có thể bắt đầu suy nghĩ nghĩ cách đối phó. Cũng may thời gian còn nhiều, vì trong tay ta cầm thẻ số mười lăm, còn tới mười hai người nữa mới tới lượt ta.
Biễu diễn trên đài vẫn còn tiếp tục.
“Tiểu nữ tên Lâm Chi, tài, tài nghệ là gảy bàn tính.” Tiểu cô nương ngại ngùng ôm bàn tính ba ba ba, một lượt tính toán sổ sách xuống không sai một số.
“Ta am hiểu nhất là đổ xúc xắc! Nếu muốn mở tiểu mở đại hay song hỉ gì đều có thể. . .” Một vị đại tỷ trong nhà mở sòng bạc hào khí hào hùng đem xúc sắc ném lên không trung rồi cầm ống trúc chụp tới. . .
“Ta biết võ công, người ta hay gọi Khoái đao nương, trong nhà mở võ quán, từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập đạo pháp và am hiểu nhất điêu khắc!”
“Ta, ta giỏi nhất chuyện chăm sóc sủng vật, có thể nhanh chóng đem một con mèo bẩn tắm rửa sạch sẽ. . .”
. . .
Sao ta cảm thấy cuộc tuyển chọn này bắt đầu phát triển theo hướng kỳ quái hơn đây. . . Tới vị cô nương thứ mười bốn lên đài chơi mạt chược thì ta đứng giữa đống đồ chuẩn bị trước kia, cau mày. Chuyện lên đài biểu diễn này có thể xem như là lần đầu tiên, nên làm thế nào chỉ trong một lần duy nhất động thủ có thể thắng được đây. . . Xem ra chỉ có thể đánh cược một lần.
Vì vậy ta chọn một bộ văn phòng tứ bảo rồi đi lên đài. Trải rộng giấy tuyên thành ra, múa bút sắc bén, dùng nửa nén hương vẽ nên một bức mĩ nhân đồ.
Có thể vẽ được như vậy là do một lần làm nhiệm vụ giả trang thành họa sư mới luyện được tay nghề như vậy. Nhớ năm đó ám sát một tên phú thương, ta không biết phải nhịn nhục vì bầy thiếp thân kia vẽ nên biết bao bức họa, bị ăn biết bao đậu hủ. . . khụ, thật là thương tâm a.
Còn mỹ nhân trong bức tranh này là do ta đã tham khảo rất nhiều bức họa của quận chúa sau đó chọn lọc những chỗ tương đồng rồi tưởng tượng tạo thành. Một bộ áo đỏ, mặt mày xinh đẹp, đứng trước một bờ hồ xuân thủy, xoay người lại cười với ngươi.
Người trong bức họa ít nhất cũng giống quận chúa được sáu phần a, mà dựa vào bức tranh này muốn trổ hết tài năng thật sự không khó. Ta chú ý tới thần sắc kinh ngạc của quản gia khi nhìn thấy bức họa của mình, hắn vuốt vuốt chòm râu trắng gật đầu mỉm cười với ta, rồi từ trong tay thị vệ tiếp nhận bức tranh sau đó tự mình đem vào trong bình phong.
A, mười phần tất thắng.
Ta thầm nhếch môi, nhưng không ngờ khi công bố kết quả. . . ta lại là người cuối cùng!
———–
Một ngày trong tương lai gần
Phi Hoa: Tại sao lúc chọn thị nữ bức tranh của ta lại bị điểm kém như vậy?
Mỗ quận chúa: Hừ, ai bảo người ngươi vẽ một chút cũng không giống ta.
Phi Hoa: ! Rõ ràng vẽ rất khá a. . .
Quận chúa: A, vẽ tốt như vậy không phải vì trước kia vẽ cho quá nhiều nữ nhân sao!
Phi Hoa: Ối? Sao nàng biết?
Quận chúa: *cao lãnh* Ta mới không biết chuyện của ngươi. . . nhanh thành thật khai báo, mấy năm trước có phải ngươi không trả những bức họa kia lại không?! Đặc biệt là Tam thái di kia. . . hừ, nếu ngươi dám làm chuyện có lỗi với bản quận chúa, ngươi, ngươi đi mà nuốt cái nghiên mực này đi!!!
Phi Hoa: (⊙_⊙)…