- Hoa Trên Mây
- Đối Tượng Ám Sát Là Hồ Ly
- Chương 52 - Phiên ngoại Nữ thích khách Kẻ thù không đội trời chung
Nếu nhắc đến oan gia ắt hẳn là phải gặp nhau trong ngõ hẹp.
Hôm nay, nhân lúc trời đẹp, đám người Liêu Đường chủ và ta đến thôn Sơn Hải du ngoạn. Vậy mà ông trời để cho ta gặp được ả hồ ly lòng dạ hiểm ác Trữ Thanh Ngưng, dĩ nhiên còn có nữ nhân chết tiệt bạc tình Đại Hoa.
Cũng nhờ ta ăn no rồi cho nên một mình đi dạo, sau đó mới phát hiện ra hai kẻ này. Bọn họ cả gan không mang theo hộ vệ mà chạy đến đây chơi? Không biết rằng bên ngoài thế đạo hiểm ác sao.
Hừ, thật là đi mòn gót giày tìm không được* mà. Ta âm trầm cười, vội vàng nấp vào chỗ khuất xem xét. Dường như… Giống như… Thật sự chỉ có Trữ thanh Ngưng và Đại Hoa mà thôi nha, lần đầu tiên nữ thị vệ ưa mặt lạnh không có đi theo.
Cơ hội ngàn năm có một!
Nhưng một người tỉnh táo, trầm ổn như ta đây cũng không vội ra tay. Ta kiên nhẫn theo dõi bọn họ nói chuyện phiếm, đi dạo trên bờ cát, đồng thời bọn họ còn ngây thơ, lãng mạn nhặt đá cuội, vỏ sò. Cuối cùng, cả hai lần lượt ngồi trên tảng đá ngắm cảnh…
Buồn cười!! Hai kẻ này đến đây nói chuyện yêu đương à!! Giữa chủ tớ làm gì có chuyện tản bộ nói chuyện phiếm, nhặt vỏ sò, sánh vai ngắm cảnh biển chứ!
Ta cảm thấy hai kẻ này thật chướng mắt.
Làm sao đây, ta thật muốn động thủ! Không, không được, chờ chút nữa, lỡ như có bẫy. Ta kiềm chế nôn nóng, tiếp tục quan sát. Ta quay đầu lại nhìn, đám cỏ lá kim lung lay theo làn gió, cây cối rậm rạp che khuất tầm nhìn. Đám người Liêu Đường chủ chắc vẫn đang nướng thịt trên bãi biển. Bọn họ lại không phát hiện cánh rừng bên này có người, quá ngu ngốc rồi!
Ta có nên gọi bọn họ đến trước không? Ta tính toán xong, vừa định xoay người đi, lại liếc mắt trông thấy nữ nhân chết tiệt Đại Hoa không biết chạy đi từ lúc nào hái về một quả đu đủ, nàng ta còn bày ra vẻ mặt thẹn thùng, xuân tâm nhộn nhạo mà tặng nó cho Trữ Thanh Ngưng!!
Quả nhiên, bọn họ đã sớm tư thông **!! Hừ! Ta nói mà, vì cái gì nàng ta luôn một lòng một dạ che chở cho Trữ Thanh Ngưng, mà ả Trữ Thanh Ngưng lại còn liếc mắt đưa tình, ẩn ẩn gợi tình nhìn nàng ta!
Bây giờ, bọn họ còn dám nàng ta ta nàng đi ngắm biển, chưa hết còn mượn cảnh biển thơ mộng để ước hẹn, yêu đương nữa chứ! Đúng là đôi cẩu nữ nữ không biết xấu hổ!!
Ta không thể nhịn được nữa, rút kiếm xông đến. Nhưng nữ nhân chết tiệt Đại Hoa lại vì bảo vệ tính mạng mà ném quả đu đủ đính ước! Quả thực quá vô sỉ! Vả lại, tại sao nữ thị vệ mặt lạnh, không biết thương hương tiếc ngọc cũng xuất hiện rồi? Chẳng lẽ hết thảy những việc này đều là cái bẫy của Trữ Thanh Ngưng?
Đáng ghét, còn ép sát theo ta. Nếu không phải hôm nay ta đến tháng*, nữ thị vệ khó ưa này chắc chắn không phải đối thủ của ta. Ta cũng sẽ không xui xẻo đến nổi rơi xuống hố bẫy cùng nàng ta.
Aaa… Tại sao mỗi lần gặp người này, ta đều bị chém chứ, mấy ngày nay lão nương đổ máu nhiều rồi!
Đại Phương đúng không, ta sẽ nhớ kỹ ngươi! Chờ ta chữa lành vết thương, ta sẽ tìm ngươi đấu một trận!
“Thiếu chủ Thốn Tuyết, ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một chút không.”
Ta khó khăn lắm mới thoát khỏi hố bẫy, lương tâm nữ nhân Đại Hoa trỗi dậy, nàng ta chủ động băng bó vết thương cho ta. Trữ Thanh Ngưng cho lui những người khác, chỉ giữ lại một mình ta, bày ra dáng vẻ muốn thương lượng.
Hừ, có gì để thương lượng, ta đã rơi vào tay ả, muốn chém muốn giết đều tùy ả. Ta kiên cường, bất khuất, lạnh lùng nhìn ả ta. Dù như vậy ả vẫn hết sức ung dung, dường như ả đã đoán trước được. Đôi mắt ẩn chứa vô số ý nghĩ xấu xa khẽ lướt qua ta, khoan thai nói: “Ngươi có muốn bảo toàn ám sát lâu của các ngươi không?”
Bảo toàn ám sát lâu? Lòng ta nhảy dựng, ngay lập tức những suy nghĩ trong đầu dần tái hiện. Sự khác thường của các phân hội trong khoảng thời gian này, ta tự nhiên nảy sinh hoảng sợ. Tất cả đều do người này ư?
Ta chớp mắt, không cam lòng nhìn khuôn mặt khiến bao nam nữ ngu ngốc si mê.
Nữ nhân này lại muốn lộ móng vuốt sắc nhọn sao.