Sau khi hai người nói chuyện xong, Đại Phương đưa nữ thích khách và đám thủ hạ, dường như thật sự chỉ đến nướng gà của nàng ta đi. Nàng ấy còn hung tàn tịch thu toàn bộ gà nướng.
Quận chúa khiến những ám vệ còn lại cũng rời đi, ngay sau đó ta dắt ngựa đến, lưng đeo bọc hành lý. Sau trận ầm ĩ vừa xảy ra, ta đoán Quận chúa cũng không còn tâm trạng du ngoạn nữa, rõ ràng bây giờ sắc mặt của nàng âm trầm hơn trước đó nhiều. Hơn nữa, nếu bọn ta không hồi phủ, có lẽ Tiểu Vương gia sẽ lại hóa thân thành sư tử phẫn nộ, há há.
Ta vênh mặt, khoác áo choàng lên người nàng: “Quận chúa, chúng ta cũng trở về đi thôi.”
Không ngờ những lời này của ta tựa như chọc đến điểm “nghịch lân”, vốn tâm trạng nàng đã không thoải mái, ngay lập tức mặt nàng ngưng kết một tầng băng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta nói: “Thế nào? Trông thấy Đại Phương đưa nàng ta đi, ngươi đã nóng lòng muốn trở về?”
Hả? Ta sửng sốt. Nàng ta là ám chỉ ai?
“Lúc trước ta đặt tên Đại Hoa cho ngươi, thật đúng là không uổng danh xưng này. Một kẻ trăng hoa.” Quận chúa lại bỏ thêm một câu, nàng còn dùng đến giọng điệu mỉa mai. Kẻ không hiểu vì sao đốt lửa trên thân như ta vô tội chớp chớp mắt.
Vẻ mặt Quận chúa trong mùa nóng thật đúng là nói thay đổi là thay đổi ngay vậy đó. Lúc này ta suy kĩ mấy câu nàng nói, kết quả ta sợ hãi: Nàng ta sẽ không phải là ám chỉ Thốn Tuyết chứ?! Đùa gì thế!
“Quận chúa, người có hiểu lầm gì không.”
“Hiểu lầm? Chẳng lẽ không phải là ngươi thích nàng ta?” Quận chúa khoanh tay, mặt mang nét giận: “Thấy người ta bị thương là ân cần bôi thuốc, còn không dám cầm mạnh tay sợ làm đau. Ha, Bổn cung cũng không biết là ngươi có một mặt thương hương tiếc ngọc, săn sóc, tỉ mỉ như vậy đấy.”
“…” Trong nháy mắt, ta nhớ đến trước đó Quận chúa lạnh nhạt nhìn thoáng qua. Nàng giận thật sao, nàng cảm thấy ta cùi chỏ hướng ra ngoài* chăng? Nhưng mà nói ta yêu thích gì đó thì quả là oan uổng.
*Đồng nghĩa với câu ăn cây táo rào cây sung.
Ta nghiêm mặt nói: “Chỉ vì quận chúa muốn giữ mạng nàng ta, ta mới cả gan giúp một tay.”
“Nhưng mà ta ghen.”
“Ờ, vậy lần sau ta… Hả?!” Gh… Ghen?! Lỗ tai ta nổ ầm một tiếng. “Quận chúa, người vừa nói gì?” Ta không nghe lầm chứ?!
“Ta ghen.” Quận chúa oán hận lặp lại lần nữa, tia may mắn cuối cùng của ta cũng bị nàng ấy đánh nát.
Cả người ta cứng đờ. Dường như nàng ấy không thể chịu đựng nổi nữa, tiến đến nâng gương mặt ta, tha thiết nhìn ta: “Rốt cuộc ngươi có hiểu tâm ý của ta hay không, hử?”
Tâm ý? Ta có chút chết lặng. Nhưng ta cảm nhận được ngón tay bên mặt hơi lạnh, theo bản năng ta chà tay mình nóng lên, sau đó đặt lên tay nàng.
Động tác vô ý này của ta làm nét mặt nàng trở nên nhu hòa hơn, giọng nói cũng mềm nhẹ hơn: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ta đối xử đặc biệt với ngươi một chút nào ư? Cùng ăn, cùng ở, cho phép ngươi ngủ cùng giường, còn đặc biệt dẫn ngươi đi chơi… Trước đó, khi ở Ngân sơn trang, nàng nghĩ vì sao ta phạt ngươi? Chỉ vì ngươi quá thân thiết với Ngân San Lan.”
Thì ra là như vậy ư… Ta ngơ ngác, nói không nên lời. Liên tưởng đến hình ảnh trước kia khi ta ở cùng một chỗ với Quận chúa, ta mới phát giác quả thật có vẻ không bình thường.
Đúng vậy nha, ở chung như vậy, ánh mắt lời nói như vậy, sao có thể là quan hệ chủ tớ… Ta bừng tỉnh, mở to hai mắt. Quận chúa thở dài nói: “Lưu Tố, sự kiên nhẫn của ta đều bị ngươi làm bào mòn hết.”
Nàng cứ như hờn như giận mà gọi tên trước đây của ta. Ta nghe xong đờ đẫn: “Ta chưa từng nghĩ đến…”
“Thật đúng là không trông chờ ngươi nghĩ ra.” Nàng liếc ta rồi nói tiếp: “Những cái khác ngươi coi như quả quyết, riêng vấn đề tình cảm lại giống như đầu gỗ.” Nàng nói xong còn dùng ngón tay nhéo nhéo mặt ta tựa như trút giận: “Ta sợ nếu mình cứ chần chừ, cô nương đầu gỗ này sẽ bị người khác cướp mất.”
Cướp mất ư… Ta đã không thể suy nghĩ nữa rồi. “Vậy Quận chúa, ý của người là…”
“Ta yêu ngươi.” Dừng một chút. “Loại yêu giữa tình nhân.”
Yêu giữa tình nhân đấy…
Trong nháy mắt, có vô số tiếng nói vang vọng trong đầu ta, sau đó chúng lại ầm ầm vỡ vụn. Tựa như sóng lớn vỗ bờ, chấn động khiến ta gần như không thể nghe được gì nữa. Thật vất vả ta mới tỉnh lại, tinh thần ta rốt cuộc thanh tỉnh một chút lại bị ánh mắt sáng quắc của nàng nhìn chằm chằm khiến ta khó mà nhúc nhích được.
Tiêu rồi. Nhịp tim đập nhanh tựa như nai con đập loạn ấy.
“Tại sao ngươi không nói lời nào.”
“Ta…” Ta bị dọa đần rồi, có được không? Mọi việc phát sinh đột ngột như vậy, đây là lần đầu ta được người khác bày tỏ tình cảm, ta thật sự không biết phải làm gì bây giờ đây!
Đấu tranh hồi lâu, ta lúng ta lúng túng nói: “Quận chúa, người nghiêm túc ư.”
Quận chúa nghe xong, đầu tiên con ngươi nàng đông lại, sau đó nàng lạnh lùng nhếch môi cười, cười đến hết sức thấm người: “Ngươi nghĩ ta đang nói đùa?”
Ấy, ánh mặt trời đâu, ngay cả mặt trời cũng trốn biệt, mới vừa rồi trời còn trong xanh quang đãng mà, tại sao trong nháy mắt mây đen đã che kín bầu trời, gió tuyết nổi lên. Ta rùng mình, khóc không ra nước mắt: “Không phải ý đó, chỉ là ta…”
“Hứ, ngươi là tên oan gia.” Nàng ấy tức giận ngắt lời ta, bộc phát oán giận: “Những chuyện này còn bắt Bổn cung phải chủ động. Tối hôm qua, chia chăn ngủ thì thôi đi, vừa rồi ngươi còn ném quả đu đủ đi, ngươi tội ác tày trời.”
Thì ra Quận chúa để ý những việc đó…
“Sau này, ta sẽ tính sổ với ngươi.” Nàng trách xong lại mắng một câu. Sau đó, nàng tháo miếng ngọc bội cá chép màu đỏ bên hông xuống, đưa nó đến trước mặt ta: “Đây, ngươi đã không tặng đu đủ cho ta thì ta tặng ngươi ngọc bội trước vậy, được không.”
Ngọc bội cá chép là vật tùy thân yêu thích của Quận chúa. Quý giá như vậy mà hôm nay nàng lại muốn dùng nó làm tín vật định tình ư?
Ôi, nhắc đến tín vật định tình cảm giác thật quá ngượng ngùng. Chẳng qua giá của khối ngọc này có thể gấp ba lần tiền thù lao chăng?
Không, không, ta phải giữ vững lập trường! Không thể nhận, nhận rồi đồng nghĩa với bán thân!
“Ngươi còn chần chừ?” Quận chúa nhướng mày.
Ta dè dặt quan sát nét mặt nàng ấy. Mặc dù vừa rồi, lúc nàng nói những lời đó đầy ung dung, tự tại, thậm chí mang theo vài phần tà mị, bá đạo nhưng bây giờ ta quan sát kĩ có thể thấy gương mặt nàng hiếm thấy phiếm hồng, mí mắt run run.
… Tựa như một cô nương bình thường tỏ tình xong thấp thỏm chờ đợi đáp lại.
Ta cảm giác tim mình sắp ngừng đập.
“Quận chúa…” Ta siết chặt ống tay áo, bối rối nhìn nàng ấy. Quận chúa mím môi không nói, cố chấp nhìn ta. Hai người bọn ta cứ đứng đó giương mắt nhìn nhau giữa làn gió chuyển lạnh của buổi chiều.
Qua một lúc lâu, nàng bỗng nhiên nhíu mày buông tay: “Á, rớt.”
“Ối!” Phản ứng lại, ta đã theo phản xạ chụp lấy…
Nhận rồi!!
Lúc cần nhanh thì không nhanh, lúc không cần nhanh thì lại nhanh nhẹn, hoạt bát như vậy! Ta còn giữ cái tay này để làm gì nữa!
“Ừ, ngươi đã nhận.” Quận chúa rốt cuộc thư thái nhưng nàng vẫn cố bày ra vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Vậy kể từ hôm nay, ngươi và ta là quan hệ lưỡng tình tương duyệt.”
Quá xảo quyệt! Phẩm hạnh, danh dự của nàng đâu, Quận chúa! Đừng tưởng nàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc là xong chuyện!
Ta nôn nóng muốn giải thích, ánh mắt nàng như đao chém liếc nhìn: “Ngươi dám đổi ý?”
Sát khí nặng nề! Ta bị dọa sợ, ngoan ngoãn ngậm chặt miệng.
Lúc này, vị Quận chúa nào đó mới hài lòng, xinh đẹp mím môi: “Yên tâm, Bổn cung sẽ cho ngươi thời gian, ngươi có thể suy nghĩ thật kĩ càng.” Bàn tay nàng khẽ vuốt ve mặt ta, sau đó trượt dần xuống, tựa như trêu chọc mà vẽ vòng tròn trên xương quai xanh ta. Ngay sau đó, nàng lại chuyển sang nắm chặt cổ áo ta, ánh mắt nàng cũng trở nên nguy hiểm hơn: “Nhưng sau này ngươi bớt đi trêu ghẹo những cô nương khác. Nhớ kỹ. Thân thể ngươi, tim ngươi chỉ thuộc về ta.”
Gì chứ! Vậy cho thời gian suy nghĩ hay không có gì khác biệt chứ!
Tại sao quan hệ chủ tớ đang tốt lành lại biến thành tình nhân! Đáy lòng ta ngổn ngang giống như thung lũng bị gió lốc quét qua, khó có thể tin tất cả những việc này. Tại sao đều là nữ nhân mà Quận chúa lại yêu ta chứ? Hơn nữa, không phải là nàng ấy vẫn nhớ mãi không quên với cái tên Thấu Văn thế tử gì đó ư?
Hừ, vậy nàng ấy xem ta là kẻ thế thân chăng?
Ta không hỏi được.
Thậm chí ta còn không biết bản thân làm thế nào mang Quận chúa trở về Vương phủ. Cho đến khi ta đóng cửa, nằm trên giường trong phòng mình, bên tai ta vẫn còn văng vẳng những lời nói của nàng.
Haii, ta vẫn có thể ở lại Vương phủ làm việc kiếm tiền chứ? Ta cảm giác mình vừa tìm được con đường sáng lạn lại bỗng chốc trở nên xám xịt rồi. Từ bán sức người đến bán linh hồn và thể xác. Bán thể xác gì đó là cỡ nào khó nghe.
Vô tri vô giác, tâm phiền ý loạn, ban đêm ta còn gặp ác mộng. Ta mơ thấy cuối cùng Minh Phong yêu quý cũng trở về trong tay ta, bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng, sắc bén còn hơn trước kia. Mà ta đang cầm nó chỉ về phía Quận chúa.
Lời tác giả muốn nói:
Quận chúa: Nàng cầm kiếm chỉ ta?
Mỗ Hoa: Ta…
Quận chúa: Vừa mới đính ước liền trở mặt thành thù?
Mỗ Hoa: Ta không…
Quận chúa: Vậy tại sao nàng dùng kiếm chỉ vào người ta? (Lã chã – chực khóc)
Mỗ Hoa lòng tràn đầy cảm giác áy náy: Việc này… (Nhìn kiếm trong tay một chút lại nhìn Quận chúa một chút, rối rắm hồi lâu, cuối bi phẫn chìa ra): Đây, thật ra cái này là sính lễ!
Quận chúa: Hứ, vậy còn coi được.
Minh Phong không ai yêu: (┬_┬) Phụ bạc tình ta, ép buộc ta rời đi, cuối cùng ta đã biết được chân tướng… (Lệ rơi)