Ta tín nhiệm nàng như vậy, nàng lại muốn giết ta?” Nét mặt Quận chúa xen lẫn giữa biểu cảm kinh ngạc và đau thương.
“Thể diện môn phái quan trọng lắm đúng không? Uy tín giang hồ rất quan trọng phải không?” Nàng cắn cắn môi, hốc mắt dần đỏ. “Những thứ đó đều quan trọng hơn ta phải không?”
Ta không trả lời được nhưng mắt cũng có chua xót theo. Quận chúa tiến từng bước một về phía ta, nàng hoàn toàn không để tâm đến thanh kiếm đặt trước ngực mình, cắt rách lớp vải.
Nàng ấy từ tốn nói: “Ban đầu, nàng nói nàng đến gần ta là vì bảo vệ ta, ta thật sự tin… Bởi vì ta hi vọng điều đó là sự thật biết bao.”
Những lời này khiến lòng ta đau xót. Ta cuống quít lui về phía sau để đặt thanh kiếm xuống nhưng bỗng có thứ gì đó đẩy mạnh ta từ phía sau, mũi kiếm lập tức đâm vào ngực Quận chúa, máu đỏ tươi ồ ồ chảy ra, thấm đẫm chất liệu vải thuần trắng.
“Không!!”
“Ha…” Nàng buồn bã cười một tiếng, nước mắt lăn dài rơi xuống mặt đất, hòa lẫn vào màu máu đỏ tươi. Khi nàng ấy nhắm mắt lại, miệng vẫn nỉ non câu – Ta hận nàng.
“Quận chúa!”
Ta đột nhiên tỉnh giấc, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Ta ngồi sững sờ, thở dốc hồi lâu mới có thể bình phục. Thế nhưng cái cảm giác khó chịu, ngột ngạt của giấc mơ đó vẫn còn lưu lại, khó mà tiêu tan được. Đặc biệt là khi ta nhớ đến cảnh Quận chúa ngã xuống, cả trái tim ta đều quặn thắt.
May mắn là ta chỉ nằm mơ… Ta vẫn còn khiếp sợ, dùng khăn lau mặt.
Nhưng nếu sau này Quận chúa biết sự thật thì sẽ thế nào đây, có phải nàng sẽ lộ ra biểu cảm oán hận, tuyệt vọng giống như trong giấc mộng hay không?
Suy đoán những điều có thể xảy ra khiến ta hoảng hốt không thôi, mấy ngày liên tiếp ta không thể ăn ngon ngủ yên. Mà vị Quận chúa nào đó cứ lãng vãng trước mặt ta hết lần này đến lần khác khiến ta muốn làm như không thấy cũng khó.
Nói hay lắm, nàng ấy sẽ cho ta thời gian để suy nghĩ kĩ nhỉ?! Hành động trêu ghẹo cộng thêm nũng nịu bám người là chuyện gì đây?
“Đại Hoa, ta muốn ăn điểm tâm đó, đút ta.” Bóng hồng nhu thuận nằm nghiêng trên giường êm, nhỏ nhẹ nói.
Ta vừa mới gẩy than xong, lập tức bưng đĩa bánh bò nâu*(马奶糕 ) đặt lên bàn trà bên cạnh nàng. Mà người nào đó vẫn bất động ôm lò sưởi tay như cũ, nàng ấy chỉ dùng ánh mắt ra hiệu. Ta chỉ có thể cam chịu mà gắp một miếng lên đút nàng ấy.
Ăn vài miếng, nàng ấy lại đưa một tập thơ: “Đại Hoa, ngồi không thật buồn chán, chi bằng nàng đọc thơ cho ta nghe đi.”
Ta nhìn lướt qua câu chữ buồn miên man của tập thơ rồi lại nhìn những chiếc lá khô còn sót lại ngoài sân, ta có cảm giác thật chống cự.
“Đại Hoa ~” Quận chúa thấy ta không nhúc nhích liền mềm mỏng giục, âm điệu này nằm trên đầu lưỡi xoay một vòng, nghe xong cả người đều nhũn ra.
Ái chà, tại sao trước kia ta không phát hiện hai chữ này khi được kêu lên sẽ hàm chứa bên trong rất nhiều tình ý…
“Đại Hoa.” Lúc ta ngẩn người, đột nhiên có một giọng nói nhạt nhẻo, không chút gợn sóng vang lên. Vào đi. Ngẩng đầu lên thì Đại Phương đã đứng trước mặt ta, trên tay nàng ta bưng một ấm trà bốc khói lượn lờ.
Được rồi, không phải người nào kêu hai tiếng này cũng có thể quyến rũ như vậy.
“Ta phải ra ngoài, ngươi chăm sóc tốt Quận chúa nha.” Nàng ta đặt khay trà xuống, mặt không thay đổi nói: “Hôm nay, thời tiết giá rét, than trong lò cháy hết ngươi phải gọi người đến thêm vào. Còn có trưa nay Trương mụ sẽ hầm canh bổ, ngươi nhớ…” Sau khi dặn dò một đống chuyện, nàng ta rời đi ngay.
Ta vội hỏi: “Đại Phương, ngươi đi đâu đấy?” Một người trung thành, tận tâm như vậy lại có thể dễ dàng bỏ mặc Quận chúa như thế ư?! Một mình ta không đối phó nổi đâu!
Nàng ta dừng bước, suy nghĩ một chút mới trả lời: “Ta đi mua đồ với Lôi tiểu thư, sẵn tiện tìm người luận võ.”
Cái gì? Người nàng ta muốn luận võ là ai?! Ta chợt cảm thấy sợ hãi, bởi vì khi Đại Phương nói ra những lời ấy, nàng ta mỉm cười tựa như gió xuân ấm áp! Cười đó!!
Đưa mắt nhìn Đại Phương rời đi, ta đáng thương quay đầu lại, chỉ thấy một vị mĩ nhân nằm nghiêng trên giường nhếch môi cười nhìn ta, nàng cười đến ý vị sâu xa.
“Đại Hoa, đến đây.” Quận chúa giơ ngón tay, ngoắc ngoắc ta. Kể từ sau khi thổ lộ tình cảm, nàng đoan trang, lạnh nhạt ngày xưa đã không còn, khi hai người cùng một chỗ nàng sẽ yêu mị tựa như hồ ly tinh hút tinh khí người vậy.
Tốt nhất là đừng nghĩ đến.
“Hử?” Nàng nheo mắt đầy nguy hiểm.
Một lần nữa, ta hèn nhát mà khuất phục dưới d*m uy của Quận chúa. Chậm chạp bước đến, ta vừa mới đến gần, nàng đã chìa tay kéo ta ngồi xuống giường nhỏ.
“Ta cho Đại Phương nghỉ phép, ngươi có ý kiến?” Nàng xoa mặt ta.
“Không có ý kiến.” Ta lắc đầu. Ta nào dám có ý kiến chứ.
“Xì, không hiểu phong tình.” Quận chúa bật cười, quở trách một câu. Ngay sau đó, nàng nâng cằm ta, đặt lên mặt ta một… nụ hôn.
Ta kinh ngạc, sửng sờ. Việc này, cái này, giữa ban ngày ban mặt nàng ấy không kiêng dè chút nào mà sàm sỡ người khác ư! Tiến triển như vầy có hơi nhanh quá không! Ta cảm giác mình sắp khó giữ được thanh khiết rồi!
Nhưng vị Quận chúa nào đó sau khi hôn xong lại còn thẹn thùng trước. Nàng ấy cắn môi nhìn ta, trong mắt đầy rung động.
Rốt cuộc là ai sàm sỡ ai đây?
“Ngươi nhích gần chút, ngồi cạnh ta. Nếu không ta không thể bình ổn tâm tình được.” Quận chúa nói khẽ.
“Ừm…” Rõ ràng không phải là lời ân ái gì nhưng tại sao nghe vào tai lại sến như vậy chứ. Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, có cảm giác khuôn mặt nóng lên. Nhớ đến xúc cảm ấm áp, mềm mại của cánh môi mới vừa dán vào mặt ta… Không, không, tỉnh lại nào! Không thể trầm mê mỹ sắc! Đường mật có độc không thể ăn!
Mặc dù ta có một ít cảm tình nhưng giữa Quận chúa và ta sẽ không có kết quả. Không nói đến thân phận khác biệt, chỉ cần nàng biết ta là sát thủ cố ý tiếp cận nàng thì ta cũng không biết bản thân sẽ chết theo kiểu nào.
Quan trọng nhất là hiện tại ta vẫn chưa xác định được tình cảm của bản thân. Ta không biết những cảm tình mà ta dành cho Quận chúa có phải là yêu hay không… Lòng ta chợt nặng nề.
Ánh mắt ta rơi vào người đang nằm đọc sách kia, đáy lòng không khỏi thở dài. Xem ra ta phải rời đi, không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa rồi.
Có lẽ xa nhau một thời gian, cả hai đều sẽ tỉnh táo hơn.
Lời tác giả muốn nói:
Quận chúa: ( ̄ε(# ̄)☆╰╮( ̄▽ ̄///) Buồn cười! Bổn cung đã xuất hết vốn liếng **play, nàng còn định chạy trốn?!
Mỗ Hoa: (〒▽〒) Nhưng… thế nhưng thế này là nhanh quá rồi!
Quận chúa: O(# ̄▽ ̄)=O☆)#)3 ̄) Còn nhanh?! Đã hơn năm mươi chương rồi! Đổi là người khác thì họ đã sớm sinh con rồi!
Mỗ Hoa: Nhưng bây giờ nàng yêu ta chỉ vì gương mặt ta thôi sao?
Quận chúa sửng sốt chốt lát: ( ̄ε(# ̄)☆╰╮o( ̄△ ̄///) Nói nhảm, nếu ta không yêu vì gương mặt nàng thì chẳng lẽ ta yêu vì vóc dáng cằn cõi này của nàng ư! Hái được trái đu đủ cũng không biết dùng nó để tẩm bổ đồi núi, cứ thế vứt đi!
Mỗ Hoa: Σ(>///<) Á, Quận chúa. Nàng, sao nàng lại nói những lời xấu hổ như vậy! (Che mặt)
Quận chúa: Xấu hổ? (Nheo mắt) Xem ra Bổn cung dạy dỗ chưa đủ nha, có lẽ nên trực tiếp hơn mới được nhỉ O(∩_∩)O~
Mỗ Hoa: Σ( °△ °||)︴Quận chúa, nàng định làm gì. Đừng manh động nha, này, tay nàng sờ ở đâu vậy! N… Nàng đừng xé áo ta mà, đừng aaa!!