Thừa dịp Quận chúa và Đại Phương cùng nhau đi tuần sát cửa hàng, ta tranh thủ thời gian thu xếp hành lý. Sau đó ta tránh né tầm mắt của ám vệ mà lặng lẽ rời khỏi Vương phủ. Sau khi ta đến hẻm nhỏ cách năm dặm gửi lại phong thư cho sư huynh thì ta cưỡi ngựa chạy một mạch ra khỏi thành. Ta men theo đường cái thẳng hướng nam nhưng cũng không có ám vệ Vương phủ đuổi theo ta. Dường như mọi chuyện rất suôn sẻ.
Vậy xem như là đào thoát thành công ư. Ta quay đầu nhìn lại chỉ có thể thấy mảng tường thành xám tro đã hoàn toàn biến mất ttrong màn sương mù dày đặc, xa xa phía chân trời có một đàn chim nhạn đang bay qua.
Quả nhiên, ta vẫn sẽ cảm thấy ray rứt mà.
Cũng không biết Quận chúa đã phát hiện ta rời đi hay chưa, sau khi nàng ấy phát hiện sẽ có phản ứng như thế nào, nàng đã nhìn thấy phong thư và ngọc bội ta để lại chưa… Ai, thế nhưng tất cả chúng đã không còn quan trọng nữa, không phải ư. Nếu ta đã chọn lựa rời đi thì những thứ đó đều không còn liên quan đến ta.
Ta lắc đầu, không dám suy nghĩ nhiều nữa. Ta một đường quất ngựa lao nhanh, thậm chí thời gian nghỉ chân cũng giảm xuống ngắn nhất có thể.
Vó ngựa phi nhanh không ngừng, ngày tiếp theo thời tiết đột nhiên biến đổi. Gió bắc rít gào đuổi đi ánh mặt trời, từng trận rét đậm vốn nên có của tháng chạp ùa đến. Bầu trời âm u, mưa phùn lất phất.
Khí trời rét lạnh chậm rãi kéo đến.
Ta rũ xuống nước mưa đọng trên áo, gỡ những chiếc lá vàng không biết dính vào sợi rơm từ lúc nào. Mặc dù ta có đội nón nhưng mặt mày vẫn dính đầy nước mưa, hai tay nắm chặt dây cương bị lạnh đã sớm đỏ bừng, mười ngón tay có cảm giác cứng đờ.
Mà con ngựa cũng mệt mỏi, lỗ mũi nó phì phò phun ra khói trắng, tựa như nó đang oán giận ta lộ trình vất vả. Ta vuốt vuốt mặt nó đế trấn an, cũng như tự trấn an chính mình. Không thể hối hận.
Haii, chuyến đi này đầy mưa gió lạnh lẽo, thật đúng là khiến người khác khó chịu mà.
Ta cắn răng đi năm ngày đường, cuối cùng ta cũng trở về nơi rừng sâu núi thẳm mà ta sinh sống trước kia. Vùng này hẳn là cũng mưa liên tục mấy ngày, ao nhỏ ở sân sau đã tích đầy nước, khe hở giữa các phiến đá thạch anh mọc lên vô số cỏ dại. Ta đẩy cửa phòng ra, mùi ẩm thấp, u ám ập đến. Nơi này không hề có hơi người, ta cảm giác có chút xa lạ.
Cảm giác tịch mịch cứ thế ập đến khiến ta không kịp phòng bị, rốt cuộc ta không thể áp chế được nữa.
Ta có chút nhớ thương gian phòng ấm cúng trong Vương phủ.
May là ta đã có chuẩn bị tâm lí, không để bản thân quá mức thê thảm trong ngày đầu tiền trở về. Dọn dẹp vài thứ, ta lấy dù, dắt ngựa đi theo đường tắt đến nơi ở cũ tại Ngạo Thiên Môn. Ta dùng chìa khóa mở cửa, sân trước đã được quét dọn gọn gàng, mấy gian phòng bỏ trống và đại điện đều được giữ gìn sạch sẽ, còn phòng ngủ phía bắc mà trước khi đi ta dặn dò thì toàn bộ vật dụng đều được thu dọn, đổi mới. Nơi này so với căn nhà cỏ dại mọc um tùm kia của ta thì quả thực là một trời một vực.
Ừm, Sài bà làm việc quả là khiến người ta hết sức yên tâm.
Ta nấu nước, tắm rửa. Sau đó, ta đến tiền điện đốt một nén hương cho tổ sư gia. Giương mắt nhìn từng đợt khói thơm uốn lượn bốc lên từ đài, phía sau là bức họa khuôn mặt trang nghiêm của tổ sư gia, rốt cuộc ta mới có cảm giác về đến nhà. Ừm, vậy là từ nay về sau ta có thể sống cuộc sống tự do tự tại rồi.
Ta làm ra vẻ thoải mái mà thở phào nhẹ nhõm, bày ra vẻ mặt đắc ý. Chẳng qua ta lập tức thất vọng phát hiện ra dường như bản thân không hề vui vẻ.
Đúng vậy đấy. Ta không vui. Tựa như có vướng mắc gì đó trói chặt khiến ta khó mà vui vẻ được. Ta bước đến, đẩy cửa sổ ra. Hành lang phía ngoài vẫn phủ kín hơi nước như cũ, chỉ là gần đến đêm, giữa những tàng cây chương não lộ ra một mảnh trời u ám, ảm đạm.
Một con chim tước đậu lên mái ngói của ngôi nhà đối diện, nó đập cánh để rũ những hạt nước bám trên lông. Sau đó, nó đứng yên tại chỗ ngây ra nhìn chằm chằm kẻ xa lạ là ta đây… Ta cảm thấy ánh mắt đó có chút giống Đại Phương.
Ta không tránh khỏi chột dạ, lại cảm giác nơi này trống vắng.
Sau khi rời khỏi Vương phủ trở về, ta luôn có cảm giác giống như thiếu thiếu gì đó. Ta nhất thời chưa quen hay là ta thật sự đánh mất thứ gì đó mà quên cầm về?
Đúng rồi, ta vẫn chưa lấy lại Minh Phong mà.
Xin lỗi Tổ sư gia, trước hết chúng ta cứ gửi bảo vật trấn phái ở Vương phủ đi, một ngày nào đệ tử sẽ đoạt nó lại… Nhưng ta đoạt lại nó như thế nào đây? Đợi đến lúc Quận chúa dần quên kẻ tên Đại Hoa này, nàng ấy cũng sẽ không quá lưu tâm đến thanh kiếm đó nữa, tùy tiện sai người ném vào nhà kho, lúc đó ta sẽ đi trộm về?
Ta ngẩn người dựa vào cửa sổ.
Thôi, không nên nghĩ nữa. Trước đó đã tốn bao nhiêu công sức để trốn về, bây giờ ta được như mong muốn về đến nhà rồi thì buồn chán không vui để làm chi. Từ lúc nào mà ta trở nên khó hiểu như vậy chứ.
Nhất định nguyên nhân là do đường xá quá mệt nhọc. Ta đóng cửa sổ, bước đi nhẹ nhàng quay về phòng ngủ. Ngủ một giấc dậy sẽ ổn cả thôi, trước đó không phải đều sống như vậy sao, có gì ghê gớm đâu. Một mình trông coi tòa nhà, sân vườn trống vắng, tự mình mua đồ, tự mình nấu ăn, tự mua chăn mền tự mua quần áo.
Có gì hiu quạnh đâu…
Qua vài ngày, cuối cùng trời quang mây tạnh. Ta nhân lúc có nắng, lấy quần áo ra giặt sạch rồi phơi. Đông chí rồi, vài ngày nữa chắc tuyết sẽ rơi. Sài bà đến phụ giúp ta quét dọn, còn cho ta vài quả trứng ướp trà. Bà ấy luôn miệng càu nhàu nói hình như ta gầy hơn, có phải làm công bên ngoài rất cực khổ không, vân vân… Tựa như một bà cụ yêu thương, lo lắng cho con cháu.
Bà ấy vẫn nghĩ rằng ta làm trong phòng thu chi của một hộ gia đình giàu có trong thành.
Việc khiến ta cảm thấy bất ngờ chính là vị cố chủ muốn tánh mạng Quận chúa không có đưa thư hối thúc. Ta đợi ở sườn núi mấy ngày, cuối cùng ta để lại một phi tiêu. Chờ đến kỳ hạn, ta sẽ bồi thường cho hắn theo quy tắc vậy.
Cuối cùng tuyết cũng rơi, trước mộ sư phụ mọc lên một mảnh hoa cỏ không biết tên.
Ta cầm bình rượu giẫm lên lớp tuyết mỏng bao phủ trên núi, xa xa trông thấy giữa một vùng băng tuyết hiện ra sắc hoa vàng vàng đỏ đỏ. Ta không khỏi kinh ngạc, vui mừng một phen. Hiện giờ, toàn bộ cây cỏ trên núi đều tàn lụi, vậy mà chỗ này lại tựa như được mùa xuân thiên vị. Đây nhất định là do sư phụ yêu hoa, ông ấy không muốn nơi này quạnh quẽ.
Ta đứng trước bia mộ rót rượu vào một ly sứ trắng nhỏ. Sư phụ rất thích rượu ngon nhưng ông ấy cũng không thích dùng chén uống mà dùng ly nhỏ để từ từ thưởng thức, tỉ mỉ cảm nhận vị ngọt thuần túy của rượu, sau đó ông ấy còn phải đánh giá một phen, hệt như phẩm trà. Trước khi ta rót cho ông ấy một chung còn không quên khen ngợi.
“Sư phụ, con tìm được sư huynh rồi.” Ta một bên dọn dẹp tuyết đọng trên mộ phần, nhổ mấy gốc cỏ dại, một bên nói khẽ: “Con đã nhắn lại cho huynh ấy, qua một thời gian ngắn, huynh ấy sẽ trở về thăm người.”
Nói xong ta lại rót một ly. “Sư phụ… Trước đây rất lâu, sư huynh yêu một cô nương tên Lê Nhi, người có biết chuyện này không.”
“Huynh ấy muốn báo thù cho cô nương đó nên mới rời khỏi Ngạo Thiên Môn.”
“Yêu một người… rốt cuộc là cảm giác gì nhỉ.”
Ta tìm chỗ ngồi xuống, tránh đè lên đám hoa vàng. Ta cầm ly rượu ực một hớp, sau đó chà xát tay, phà một hơi nóng. Lạnh quá đi.
Hiện tại chắc là Quận chúa đang vùi trên giường êm ái ôm lò sưởi tay đây, dù sao một người sợ lạnh như vậy… Suy nghĩ miên man, ta chợt ngẩn ra, thu lại nụ cười bất giác nở bên khóe môi, rũ mặt mày.
Tại sao ta lại nhớ nàng ấy.
Một lúc sau, tuyết dần nặng, từ vài bông tuyết li ti phiêu phiêu chậm rãi biến thành những chiếc lông vũ. Ta đứng dậy trở về, xuyên qua một mảnh trời đầy bông tuyết, ta chợt nhớ đến không lâu trước đây khi ta cùng Quận chúa đến thôn Sơn Hải. Khi đó, bọn ta cưỡi ngựa băng qua rừng hạnh, gió ùa qua khiến lá cây tuôn rơi, tựa như một trận tuyết màu vàng.
Ta không nhịn được dừng chân, giương mắt nhìn ngoài một mảnh núi và núi xám tối, tĩnh mịch, chỉ có cửa sổ vài hộ gia đình leo lét ánh đèn cam giữa sườn núi.
Về đến nhà cũ, trên người ta đã ướt gần hết. Ta đốt chậu than, dùng cái bếp lò nhỏ để nấu một bình trà, sau đó ta lật quyển <Tiểu thư quyến rũ> ra đọc tiếp. Trước đó, ta vẫn luôn không dám xem đoạn này, bây giờ nhìn lại thì nó cũng không quá ngượng ngùng. Ngược lại, ta cảm giác chuyện đó xảy ra giữa hai nữ nhân càng thêm uyển chuyển, dịu dàng như nước. Gợi tình, lưu luyến vừa phải.
Thủy Nhi hôn vào mi tâm Tiểu thư, mười ngón đan xen cùng nàng ấy.
Tiểu thư rúc vào lòng nàng ta, thì thầm hỏi: “Lúc trước, tính tình ta xấu như vậy, cũng không đối xử tốt với nàng, tại sao nàng vẫn ở lại bên ta, làm nha hoàn cho ta vậy.”
“Ta vốn chỉ tò mò người này vì sao không lộ ra cô đơn trước mọi người cho nên ta mới muốn tiếp cận nàng, hiểu rõ nàng. Nhưng ta tự nhiên lại bị nàng hấp dẫn, tựa như duyên phận trời định.” Thủy Nhi trả lời: “Nhưng chờ đến khi ta nhận ra, một nụ cười, một cái nhíu mày của nàng đều đã sớm khắc sâu vào đáy lòng ta khiến ta khó có thể dứt ra mà rời đi…”
Đọc xong, mắt ta đã cay xòe.
Ta nhắm mắt lại nhưng ta lại hoảng hốt phát hiện toàn bộ tâm trí mình đều đã lắp đầy hình ảnh của Quận chúa.
Khi Quận chúa vui vẻ ăn gì đó, khi nàng ấy xấu xa trêu đùa người khác, ngay cả dáng vẻ nghiêm túc khi nàng ấy nói yêu ta. Những hình ảnh đó chẳng những không phai nhạt vì khoảng thời gian ta trốn tránh mà chúng càng trở nên rõ ràng hơn. Tựa như bùn đất bao phủ bên ngoài ấn ký trong đáy lòng dần dần bị rửa trôi.
Tiêu rồi, không lẽ ta cũng yêu Quận chúa rồi.
Ý nghĩ này hiện ra khiến ta mất bình tĩnh ngay. Ta hấp tấp bỏ quyển sách xuống, cầm ly trà lên uống. Kết quả, ta không cẩn thận bị trà nóng làm bỏng lưỡi. Ta ảo não dùng tay quạt quạt lưỡi, vô cùng thảm hại.
Dường như sự việc phát triển ngược lại suy tính ban đầu rồi, ta cảm giác mình cần phải đi dạo nhiều hơn để tránh cho bản thân ru rú trong phòng sẽ không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung, suy nghĩ mất kiểm soát. Vì vậy, ta đổi một chiếc áo bông thật dày, sau đó che dù đi xuống núi. Vừa xuống chân núi, ta gặp được muội tử của tiệm đậu hũ Xuân Hoa.
Cuối năm, tiệm đậu hũ Xuân Hoa càng làm ăn tốt hơn, chẳng qua hôm nay chỉ có một mình muội ấy coi tiệm, phụ mẫu nàng ta đã đi mua sắm đồ tết rồi. Ta ngồi xuống kêu một đĩa đậu hũ sốt tương, nàng ta cười tươi bưng đến, như thường lệ kèm thêm một đĩa đậu phộng, măng khô.
“A Tố tỷ, tỷ trở về lúc nào vậy, có định đi nữa không?” Muội ấy ngồi đối diện ta, đôi mắt to tròn, sáng ngời nhìn ta chăm chú: “Hì hì, lâu không gặp, A Tố tỷ xinh đẹp hơn rồi.”
Ta mỉm cười: “Ta vừa trở về vài ngày trước, trước mắt không đi.”
“Thật sao? Nậy năm nay tỷ có muốn đến nhà muội ăn bữa cơm tất niên không? Nương muội rất nhớ tỷ.” Hai tay muội ấy chọt lên mặt bàn, tỏ ra đáng thương. “Đại tỷ và Nhị tỷ đều nóng lòng muốn gả ra ngoài, lễ mừng năm mới không có ai chơi pháo hoa với muội, chán ghê.”
Xì, con bé tinh ranh này. Ta nói: “Muội cũng nên tìm nhà tốt đi.”
“Vậy còn tỷ? A Tố tỷ, tỷ có gặp đường người tỷ thích trong huyện thành không?”
“… Không có.”
“Khà khà…” Nàng sáp tới, tinh nghịch nháy mắt: “Tỷ do dự đó nha.”
Thấy ta không nói lời nào, muội ấy trợn mắt nói: “Không lẽ nào, chẳng lẽ tỷ thật sự động tâm với người khác?” Nói xong còn bày ra vẻ mặt u oán: “Lúc trước tỷ còn nói ăn đậu hũ muội nhiều như vậy, chờ muội lớn nhất định cưới muội mà.”
Ta thiếu chút nữa bị nghẹn đậu hũ trong miệng: “Khụ, lúc đó ta đùa thôi, bây giờ nha đầu muội còn lấy ra giễu cợt tỷ.”
“A Tố tỷ…” Nàng ta bĩu môi, nói gì đó nhưng nửa câu sau ta không nghe rõ bởi vì ta bị tiếng nói chuyện của hai người khách thu hút. Vừa rồi dường như ta được bọn họ nhắc đến hai chữ Quận chúa.
Nam nhân trung niên kinh ngạc: “Hả? Ngươi đang nói là Quận chúa Tấn An đó hả?”
“Còn Quận chúa nào nữa? Làm gì có vị Quận chúa nào khiến dân chúng chúng ta quan tâm như vậy chứ.” Đồng bạn của hắn nuốt xuống một ngụm đậu hũ hành băm lại tiếp tục nói: “Ôi chao, ta vừa đến huyện thành một chuyến thì nghe nói Quận chúa bị bệnh, còn bệnh rất nặng, bây giờ nàng vẫn còn nằm trên giường không dậy nổi đấy.”
Lòng ta bỗng thắt lại. Quận chúa lại bị bệnh? Hay là hàn tật tái phát chăng?
Thân thể ta vẫn phản ứng trước một bước, tiến đến hỏi bọn hắn: “Quận chúa bị bệnh gì?”
“Ồ, cô nương biết y thuật nên muốn đi yết bảng à?” Nam nhân kia không nhận ra ta, hắn gãi gãi đầu, thở dài nói: “Tấn Tiểu Vương gia cũng tìm không ít đại phu cho Quận chúa nhưng đều không trị được. Bệnh của Quận chúa vô cùng kì quái, nghe nói là nàng đột nhiên hôn mê, lâu lâu bệnh sẽ phát tác một lần, mà mỗi lần hôn mê, thân thể sẽ suy yếu một phần, hiện tại ngay cả đứng Quận chúa cũng đứng không vững đấy.”
Ta càng nghe, lòng càng nguội lạnh.
Quận chúa không phải bị bệnh mà là trúng độc. Hôn mê nhiền lần, cơ thể ngày càng suy yếu, tay chân tê liệt, mất sức… Triệu chứng đó rõ ràng là loại độc sư huynh vẫn luôn nghiên chế, Thất miên tán!
Lời tác giả muốn nói:
Mỗ Hoa: Thuốc giải đâu? Mau đưa ra đây!! (/ ▔*▔)/ Quận chúa đã hôn mê bất tỉnh rồi, nàng sẽ ngủm đó!!
Sư huynh: Moahaha không cần lo lắng, cục cưng à ~~( ̄y▽ ̄)╭ Chỉ cần một người tâm đầu ý hợp, tình cảm sâu đậm hôn nàng ta là có thể tỉnh lại ngay thôi mà ~~
Mỗ Hoa: Σ( °△ °||) Vậy phải làm sao bây giờ! Muội đi đâu tìm ra người tâm đầu ý hợp chớ!!
Quận chúa: ( ̄ε(# ̄)☆╰╮o( ̄ 皿  ̄///) Nàng tự biết lấy mình cho ta nha, hản đỗn!!
Đại Hoa: Σ( ⊙▽⊙) Quận chúa, nàng tỉnh rồi!!
Quận chúa: (╬▔*▔) Dù chưa tỉnh cũng bị nàng làm cho tức tỉnh thôi!! Bây giờ nàng bồi thường cho ta như thế nào đây, nàng tự xem mà làm đi!!
Mỗ Hoa: ( ⊙▽⊙) Hả?
Sư huynh: ( ̄y▽ ̄)╭ Ai da, sư muội thân ái. Don’t worry, sư huynh sẽ nhường không gian riêng tư cho hai người ~~ (Tao nhã đi ra, đóng cửa) Người trẻ tuổi phải chú ý “yêu đương” nhẹ nhàng thôi nha Ohohoho ~~