Mấy ngày sau khi ta quay về thành Thuận Thiên, ta lại không thể bước nửa bước vào Vương phủ.
Biến cố ập đến bất ngờ, ta cũng không nghe ngóng được tin tức gì trong thành. Bây giờ ta chỉ có thể đứng xa xa nhìn đám quan binh canh giữ Vương phủ không cho bất luận kẻ nào đến gần. Mà những tên quan binh này mặc giáp bạc, Tướng quân chỉ huy còn khoác áo choàng kỳ lân, cầu vai đúc đồng… trông bọn họ giống như là cấm vệ quân?!
Tại sao cấm vệ quân lại xuất hiện ở chỗ này? Lòng ta nhảy dựng, nảy sinh rất nhiều dự cảm xấu. Nhìn phía xa một lúc lâu, ta trông thấy Trương mụ xách giỏ thức ăn muốn ra ngoài cũng bị thủ vệ chặn lại, bà ấy buộc phải quay vào. Sự tình có vẻ không lạc quan mấy.
Ta vội chặn một lão bá đi ngang để hỏi thăm, ông ấy nhìn xung quanh thấy không có người khác mới vuốt chòm râu hoa râm của mình, thở dài nói: “Haii, ngay hôm qua đấy, mây đen từ thành Bắc đột nhiên kéo đến che phủ vùng trời to lớn, sáng sủa của Tấn Vương phủ, sau đó một đạo quân giáp bạc trùng trùng điệp điệp vào thành, bọn họ người nào cũng tư thế oai hùng phi phàm…”
Ta nhịn không được hối thúc: “Lão bá, ngài có thể nói trọng điểm chút được không.”
Lão bá vuốt râu cười: “Cô nương, đừng gấp nha, phải nghe lão kể tường tận chứ… Ai da, vừa rồi lão nói đến đâu ấy nhỉ? À, mây đen từ thành Bắc đột nhiên kéo đến…”
Vậy là kể lại từ đầu một lần nữa ư! Ta đang sốt ruột muốn chết!
“Không, vừa rồi ngài kể đến Quận chúa rồi!”
“Hả, phải không?” Ông ấy sửng sốt, sau đó lại lắc đầu thở dài: “Quận chúa ấy à mắc phải bệnh lạ, nghe nói nàng ta hôn mê mấy lần rồi, bây giờ nha ăn cơm cũng không xong, lại còn bị giam lỏng trong Vương phủ. Haii, thật đúng là trời xanh đố kị hồng nhan. Cũng không biết Tấn Vương phủ phạm phải tội gì…”
Không ăn được cơm ư… Mặc dù, ta không biết những lời này có mấy phần thật nhưng ta vừa nghĩ đến lúc này Quận chúa đang bị dày vò đau đớn đến nổi dung nhan tiều tụy hoặc là ngay sau đó nàng có thể mất mạng đều khiến tim ta thắt lại.
Tại sao ta lại rời đi vào lúc đó chứ! Nếu ta ở bên cạnh Quận chúa đã có thể sớm lấy được thuốc giải cho nàng, nói không chừng ta có thể ngăn chặn được nàng trúng độc thất miên tán…
“Này, ông đừng nói bậy nha!” Khi ta đang vô cùng lo lắng, ảo não thì một vị phụ nhân vừa lúc đi mua thức ăn ngang qua, bà ấy nghe được lời của lão bá thì tiến lại gần, hạ thấp giọng nói: “Những người này đó chính xác là Đương kim Hoàng thượng phái đến bảo vệ Tấn Vương phủ.”
Bà ấy lại nhích lại gần hơn, nói tiếp: “Nghe nói là có người muốn ám hại Vương gia và Quận chúa cho nên mới như vậy. Mà bởi vì Quận chúa bệnh nặng cho nên nàng đã được đón vào hoàng cung tịnh dưỡng rồi.”
“Cái gì?” Quận chúa đã tiến cung rồi sao?
“Không thể nào, rõ ràng Quận chúa còn bị bệnh nằm trong phủ mà.” Lão bá vẻ mặt không tin, khoát tay.
“Ô hay, nương tử Triệu gia hôm trước cũng trông thấy chiếc xe ngựa đón người đi, chính xác là nàng vào cung dưỡng bệnh. Hơn nữa, nếu Quận chúa thật sự bị nhốt trong phủ như ông nói thì đám người Vương tú tài đã sớm giơ biển đi náo loạn rồi.”
Vương tú tài, giơ biển? Chính là đám người ái mộ cuồng nhiệt Quận chúa chăng?
Lão bá không phục: “Hừ, ai nói không náo loạn, do bọn họ bị đuổi đi thôi, có vài người còn bị bắt đấy. Các ngươi không ở gần đây, làm sao thấy được.”
“Đúng là ta không ở gần đây nhưng chuyện này ta biết rõ hơn ông…”
Hai người bọn họ tranh cãi không ngừng, ta cũng không có tâm trạng nghe nữa rồi. Đám cấm vệ quân kia không giống bảo vệ Vương phủ chút nào, càng nhìn càng giống giám thị, giam lỏng hơn. Quận chúa thân trúng kịch độc mà đám người Vương phủ lại bị khống chế, rõ ràng tình hình này chính là bọn họ bị kẻ khác ám hại, tính kế, hơn nữa lai lịch của đối phương không nhỏ.
Vậy còn sư huynh, huynh ấy có tham dự trong đó không? Ta càng nghĩ, lòng càng rối bời.
Hiện giờ, ta chỉ có thể tìm cách lẻn vào Vương phủ xem tình hình trước mới biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Nhưng trước đó, ta phải lấy được thuốc giải cho Quận chúa.
Vì vậy ta không kéo dài, lập tức vận khinh công chạy đến ngõ Ngũ Lý.
Mấy ngày này, trước cửa dân chúng thành Thận Thiên đều dán câu đối đỏ, cây trước nhà cũng treo đèn lồng đỏ, có rất nhiều sạp hàng đồ tết bày bán hai bên đường, xa xa nhìn đến đều là một mảnh vui vẻ. Nhưng niềm vui ngày Tết đến ngõ Ngũ Lý thì đứt đoạn.
Trong ngõ Ngũ Lý vàng thau lẫn lộn, đại đa số là giang hồ lang bạc. Bình thường bọn họ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, thoạt đầu nhìn ngõ hẻm này tựa như không có người sinh sống, không có chút hơi người nào. Gió bắc lạnh lùng lùa vào trong những khoảng đình viện vắng vẻ, thỉnh thoảng vài con chó trông cửa tru lên mấy tiếng khiến chốn này càng thêm u ám, quỷ dị.
Ngược lại trước nhà sư huynh có dán đôi câu đối, chúng vô cùng nổi bật giữa chốn mờ mịt này. Chỉ là chữ viết tinh tế không giống như huynh ấy tự viết. Ta ngửi được mùi thơm của thức ăn cho nên trực tiếp leo tường vào, đoạt lấy chung rượu sư huynh đang nâng lên khóe môi.
“Thế nào, không phải là muội trở về Ngạo Thiên Môn ư.” Sư huynh không hề để ý đến ta, dường như hắn đã đoán được ta sẽ đến. Huynh ấy nhìn thoáng qua ta, sau đó hắn cầm đũa gắp đậu phộng ăn. Bởi vì bốn phía đều được đại thụ bao bọc cho nên khoảng sân này cũng không bị gió bắc càn quét. Nhưng bầu không khí lạnh lùng nơi đây vẫn có thể đông cứng mười ngón tay người khác.
Ta chà xát bàn tay ngồi xuống, giả vờ như không để ý nói: “Sư huynh, muội cần thuốc giải của thất miên tán.”
Động tác của sư huynh ngừng lại, hắn rót một chén trà nóng đẩy đến trước mặt ta. Hơi nóng bốc lên lan tỏa ra xung quanh khiến biểu cảm trên mặt sư huynh trở nên mơ hồ.
Một lát sau, huynh ấy mới nói. “Cái khác ta có thể cho muội, thứ đó thì không được.”
“Tại sao?”
“Ta nói rồi, ta làm vậy là để muội rời xa nữ nhân kia.” Giọng nói sư huynh bỗng trở nên nghiêm nghị, chiếc đũa trong tay vỗ mạnh xuống mặt bàn: “Muội cũng đã đi rồi, bây giờ còn quay lại làm gì!”
Ta nghe xong thì lòng lạnh lẽo: “Sư huynh, quả thật là huynh hạ độc?”
Vẻ mặt sư huynh cũng trở nên lạnh lùng: “Đúng là ta hạ độc thì sao? Muội vì nữ nhân đó, nói chuyện với ta như vậy?”
“Kẻ thù của huynh, chẳng lẽ là Quận chúa ư?”
“Muội không cần biết.”
“Nhưng mà ta không muốn nàng ấy chết!” Ta không thể giữ dáng vẻ dửng dưng được nữa, lôi kéo cánh tay sư huynh mà cầu xin: “Sư huynh, cho muội thuốc giải đi.”
Sư huynh bị bất ngờ đơ người, dường như hắn bị lời nói của ta kích động rồi. Huynh ấy hất tay ta ra, khuôn mặt biến sắc vô cùng khó coi: “Cho dù đoạn tuyệt quan hệ cũng không tiếc?”
“Sư huynh!” Ta thảng thốt kêu.
“Muội yêu ả ta?” Huynh ấy bỗng cắt đứt lời ta, ánh mắt hung ác lẫn phức tạp: “Nói cho huynh biết là muội không yêu Trữ Thanh Ngưng!”
Yêu Quận chúa? Đầu óc ta oành một tiếng, ngơ ngác nhìn vẻ mặt tức giận của sư huynh. Hồi lâu, ta cũng hoảng hốt, tránh né ánh mắt của hắn, lỗ tai nóng lên: “Muội… Muội không biết. Nhưng muội không thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết. Muội nhất định phải cứu nàng ấy.”
“Hừ!” Sư huynh nghe xong phất tay áo đứng dậy, hắn vô cùng cay nghiệt nói: “Nếu ta không đưa ra thì sao?”
“Sư huynh…” Ta cũng đứng lên nhìn hắn, siết chặt nắm tay.
Quả nhiên là huynh ấy sẽ không đồng ý mà… Nhưng chuyện đến bước này, ta không còn lựa chọn.
“Sư huynh, nhớ trước kia hễ chúng ta gặp chuyện bất hòa đều sẽ dùng võ công phân định cao thấp để quyết định xem nghe theo ai.” Ta chịu đựng chua xót trong lòng, ép hơi nóng nơi viền mắt xuống: “Khi đó, huynh thường sẽ nhường muội, bảo hộ muội. Hôm nay, huynh hãy dùng hết sức, không cần nương tay.”
“Muội!” Cơ thể sư huynh run lên, vẻ mặt hắn không dám tin nhìn ta. Sau đó huynh ấy giận dữ mỉm cười, thần sắc tràn đầy thất vọng: “Ha, tốt, tốt lắm! Không ngờ chúng ta huynh muội hai người, đến ngày hôm nay lại vì một nữ nhân mà trở nên bất hòa!”
“Sư huynh…” Hốc mắt ta cay cay.
“Đừng nói nhảm nữa!” Sư huynh giận dữ hét lên, hắn bước đến cái giá rút một thanh trường kiếm ném đến trước mặt ta, ngay sau đó hắn cũng rút ra một thanh kiếm. Hắn vung kiếm mạnh mẽ xuất chiêu: “Ta cũng muốn xem thử mấy năm nay ngươi có tiến bộ chút nào không!”
Leng keng, ta giơ kiếm đỡ lấy, một kiếm này chấn đến tay ta phát đau. Rõ ràng sư huynh vô cùng tức giận, từng chiêu từng thức đều hung hãn. Hắn từng bước ép sát, ta nhanh chóng ép đến góc sân.
Ta đánh trả mấy kiếm, nghiêng người đi trên tường tránh né. Ta mượn lực thân cây bật người né tránh một kiếm chém ngang từ phía sau của sư huynh nhưng tóc sau gáy không tránh khỏi bị thanh kiếm sắt bén cắt đứt vài sợi. Ngay sau đó, sư huynh xoay người đá cái ghế đẩu bên hông, cái ghế thoáng chốc mạnh mẽ xé gió bay đến.
Ta vung kiếm tiếp được cái ghế, dùng mũi kiếm xoay nó một vòng để giảm bớt lực, sau đó ta hạ cổ tay, lạch cạch đặt nó ổn định bên cạnh bàn. Cùng lúc đó, ta nhón chân lên băng ghế phóng người đỡ lấy cái băng ghế thứ hai bay đến. Ầm, bốn chân ghế rắn chắc đâm vào mặt bàn, lộ ra vài vết nứt dài, đồng thời khiến cho mấy cái bình trà và đĩa đều bị chấn động làm vỡ nát.
“Tốt!” Sư huynh lạnh nhạt quát, tia hàn quang trong mắt càng tăng thêm, hắn vung tay khua trường kiếm vù vù từ phía trên không chém xuống ta. Ta ngược lại hạ thấp người, dùng kiếm chắn nửa người, áp sát đến bên người sư huynh, điểm lên những huyệt đạo trọng yếu quanh thân hắn. Sư huynh cảm thấy tình thế không ổn, vội xoay cổ tay dùng kiếm quét ngang, hai kiếm va nhau, giằng co cùng một chỗ, thanh kiếm cũng bị hỏm vào một điểm nhỏ. Mủi chân ta điểm nhẹ, vươn người bám sát.
Kiếm thắng ở tốc độ, chỉ có nhanh mới có thể kịp thời nắm bắt thời cơ, tiếp đó mượn thời cơ để tốc thắng. Nếu bàn về khí lực thì ta không so được với sư huynh nhưng nếu ta dùng bộ pháp khinh công để cận đấu thì huynh ấy chưa chắc có thể nhanh nhẹn, linh hoạt như ta!
Trong sân chợt nổi gió, tà áo tung bay, kiếm quang lóe lên.
Không quá một nén hương, sư huynh và ta đã đấu hết các chiêu thức một lần. Sư huynh ra đao vào kiếm, thanh kiếm trong tay hắn ngày càng mạnh mẽ dứt khoát nhưng hắn cũng không tránh khỏi lộ ra điểm yếu, cũng không thể chú ý toàn diện được. Khi huynh ấy chém ngang một lần nữa, ta giơ kiếm đỡ lấy trong nháy mắt, thả chuôi kiếm ra, dùng mũi kiếm đột ngột quét qua hổ họng hắn.
Sư huynh không đề phòng chiêu này của ta, hắn vội lùi ra sau vài bước. Ngay sau đó hắn vung kiếm, cuối cùng xuất ra chiêu toàn kiếm. Cơ hồ như cùng lúc, ta khép lại chuôi kiếm đã vứt ra trước đó.
Động tác giống nhau như đúc, trước kia ta từng theo sư huynh học vô số chiêu thức. Chiêu toàn kiếm này dụng ý là dùng thanh kiếm uyển chuyển cắt đứt gân cốt phía sau của đối thủ, ngay sau đó vòng lên trước từ phía bên phải, trong chớp mắt đoạt mạng kẻ đó, không chút chần chờ.
Sư huynh không ngờ ta sẽ xuất ra chiêu thức mà năm đó ta học mãi không thành, hắn cúi người né tránh chiêu toàn kiếm. Ta vọt lên xuất chưởng trực diện, huynh ấy không kịp trở tay, vội vàng thối lui. Ta hạ quyết tâm, dùng kiếm áp sát, ngăn chặn hắn thu kiếm.
Lúc này muốn đoạt kiếm, ta chỉ có thể cầm thân kiếm. Máu tươi ào ạt chảy ra, sư huynh cũng sững sờ. Ta không để ý đau đớn do da thịt bị cắt rách, dùng mũi kiếm chỉa vào cổ sư huynh. Mà thanh kiếm trước đó ta ném đi cũng bay vút cắm phập vào thân cây, lực vẫn còn nên nó không ngừng rung động.
Thắng bại đã rõ.
Sư huynh chăm chú nhìn ta. “Ha, ta nhớ trước kia làm thế nào muội cũng không học được chiêu này.” Hắn dừng một chút mới nói tiếp. “Đúng là bản lĩnh hơn trước kia rất nhiều.”
Những lời này vẫn tức giận như cũ nhưng đã bớt hung ác, nghe ra còn có vài phần xúc động, vui mừng.
“Sau khi huynh rời đi, muội khổ luyện rất lâu.” Ta thở phì phò, buông kiếm. Trận đánh này tuy ngắn ngủi nhưng tựa như nó đã rút hết sức lực của ta. Ta điểm huyệt để cầm máu, thế nhưng máu đã chuyển sang màu đen kèm theo cảm giác đau nhức lan tràn, điều này tỏ rõ ta lại trúng độc.
“Mau thoa thuốc giải.” Sư huynh thấy ta cau mày chịu đựng thì vẻ mặt hắn trở nên hòa hoãn hơn, đưa một gói thuốc giải cho ta.
Ta lắc đầu: “Sư huynh, muội xin là thuốc giải của Quận chúa.”
“Muội! Muội tự nhìn xem dáng vẻ hiện tại của mình đi!” Sắc mặt hắn vừa mới dịu xuống lại lập tức lạnh nhạt, lộ ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà khiển trách ta: “Muội vì ả ta, mạng cũng không cần?! Muội như vậy không phải khiến cho… sư phụ thất vọng ư?”
Ta cắn răng không nói lời nào, cố chấp nhìn hắn. Chân có cảm giác bủn rủn, đứng không vững. Rốt cuộc thanh kiếm này thoa độc gì vậy, đau muốn chết. Nếu không phải ta liều mạng chịu đựng thì lúc này ta đã sớm khóc thét lên rồi!
“Haii! Không tiền đồ!” Hồi lâu, cuối cùng sư huynh thỏa hiệp trước, hắn xoay người vào nhà cầm ra một bình nhỏ, vải gạt và gói thuốc lúc nãy, tất cả đều ném vào lòng ta, hắn tức giận rống: “Cầm lấy! Sau này đừng đến tìm ta nữa!” Hắn nói xong xoay người, không hề nhìn ta.
Vành mắt ta lập tức cay, hít mũi một cái rồi nói: “Sư huynh, thật ra kẻ thù của huynh không phải là Quận chúa đúng không.”
Lúc cầm được thuốc giải ta thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ta càng thêm chắc chắn Quận chúa không phải là kẻ thù hại chết cô nương Lê Nhi mà sư huynh hay nhắc đến, vả lại câu “sau này đừng đến tìm ta nữa” gì đó cũng chỉ là hắn nói lẫy mà thôi.
Điểm này sư huynh và sư phụ rất giống nhau, bọn họ đều là nói năng chua ngoa, tâm đậu hũ khà khà.
Ta vội vàng tháo vải gạt, bôi thuốc băng bó. Mắt thấy huynh ấy không nhìn đến ta, ta lại cười nghiêm túc nói: “Chờ ít ngày nữa, mọi chuyện xong xuôi, muội sẽ quay lại bồi thường cho huynh một bàn rượu thịt ngon.”
“Hừ, đừng được lợi còn khoe mẽ! Cút đi, đi tìm tiểu tình nhân của muội đi!” Sư huynh vung tay áo đi vào nhà.
Ta le lưỡi. Xem ra giữa Quận chúa và sư huynh thật sự có hiềm khích gì đó, nếu không huynh ấy cũng sẽ không tức giận đối với chuyện ta yêu Quận chúa như vậy… Không đúng, ta yêu Quận chúa khi nào chứ!
Mặt ta nóng lên, sau khi băng bó xong, ta lập tức vận khinh công chạy về Vương phủ, sau đó lẻn đến hẻm nhỏ phía sau.
Ta vốn định lẻn vào từ tường rào phía sau Vương phủ, không ngờ nơi đó cũng có người canh giữ, ta suýt nữa bị bọn họ phát hiện. Xem ra so với tưởng tượng của ta còn khó khăn hơn. Ta chỉ có thể vòng qua hướng khác, sau đó tránh né đám thủ vệ mà kiểm tra xung quanh. Theo lẽ, dù người Vương phủ đều bị giam lỏng thì cũng không đến nổi tất cả ám vệ đều bị bắt.
Quả nhiên, sau khi ta lẩn quẩn một vòng, rốt cuộc có người chủ động đến tìm ta. Chính là nữ ám vệ khinh công hàng đầu, Sở Linh.
“Quận chúa lệnh ta chờ ngài tại đây.” Nàng đi thẳng vào vấn đề.
Lời tác giả muốn nói:
Sở Linh: (* ̄△ ̄*) Hoa đại nhân, ta đợi ngài đã bảy ngày rồi.
Phi Hoa: Hả, chuyện này không thể chậm trễ, mau dẫn ta đi gặp Quận chúa.
Sở Linh: (* ̄△ ̄*) Hoa đại nhân, trong khoảng thời gian rời Vương phủ, ngài có ăn đậu hũ của người khác không?
Phi Hoa: Gì? Có ăn đậu hũ của tiểu muội Xuân Hoa đó, có chuyện gì không?
Sở Linh: (* ̄△ ̄*) Quận chúa có nói ngài ba ngày không trở về, còn dám ăn đậu hũ của nữ nhân khác thì ngài không cần gặp nàng ấy nữa, trực tiếp dùng cái chết tạ tội ngay tại đây đi.
Phi Hoa: ∑(っ °Д°っ Gì chứ!! Sao có thể! Ta còn chưa đưa thuốc giải cho Quận chúa mà!
Sở Linh: (Âm trầm rút kiếm) Dùng cái chết tạ tội đi!
Phi Hoa: ∑(っ > Д <っ Không, không được, ta còn vài món sở trường chưa làm cho Quận chúa ăn thử mà!
Sở Linh: (Âm trầm rút kiếm) Dùng cái chết tạ tội mau!
Phi Hoa: ∑(っ≧ *≦っ Không, không, không được! Ta… ta… ta còn chưa nói với Quận chúa là ta yêu nàng mà!!
Sở Linh: … (☆ ▽ ☆) Chúc mừng!! Ngài thông qua rồi ~~(づ  ̄▽ ̄)づ Ngài tắm rửa sạch sẽ nhanh lên rồi đi gặp Quận chúa với ta nào!!