Gió tuyết thổi ngược, vó ngựa chạy nhanh giữa tuyết lớn càng thêm lạnh giá thấu xương.
Thời tiết như thế này mới có thể thấy được vẻ đẹp tráng lệ của dãy Ngân Sơn. Ngàn dặm đóng băng được tuyết trắng bao phủ, phóng tầm mắt nhìn ra xa chính là dãy núi dài vô tận được tuyết trắng che phủ trong bầu trời xám trắng, thê lương lại tráng lệ. Đoàn người chúng ta tựa như tiến vào đất nước thần bí nào đó. Gió từ khe núi rít gào lùa đến, đoàn ngựa thồ vốn đã di chuyển khó khăn gần như muốn lật nhào.
Vài ngày trước, Sở Linh dẫn ta đến mật đạo gặp mặt Đại Phương, sau đó ta tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống Ngân Trang chủ vào cung. Mặc dù, ta không biết nguyên do nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Đại Phương ngay lúc đó thì ta liền biết chuyện của Vương phủ có chút khó giải quyết. Cũng may thuốc giải ta tìm được, nàng ta đã sai người đưa vào cung, giảm bớt vài phần lo lắng.
“Sở Linh, rốt cuộc Vương phủ đã xảy ra chuyện gì vậy.” Lúc này, ta vẫn không nhịn được hỏi. Tại sao mọi người lại bị giam lỏng, còn Quận chúa cũng bị triệu vào cung chứ?
Ta chỉnh sửa khăn choàng thật dày trên cổ để tránh những cơn gió lạnh lùa vào. Đuổi ngựa chạy đến bên cạnh nàng ta: “Có phải bây giờ Quận chúa khó mà thoát thân? Mời Ngân Trang chủ xuống núi cũng là vì chuyện này sao?”
Kéo thấp nón, Sở Linh hời hợt nhìn ta, đáp như không đáp: “Chúng ta chỉ cần làm theo lời phân phó.”
Thái độ nàng ta như vậy cũng không khó hiểu, ta bỏ đi không lời từ biệt. Ngay sau đó, Quận chúa liền gặp chuyện, chắc hẳn nhiều người đang nghi ngờ, bất mãn đối với ta. Chỉ là… rốt cuộc Quận chúa nghĩ như thế nào đây. Nàng biết ta rời đi nhưng vẫn phái người chờ ta. Nàng đoán được ta sẽ trở lại?
“Vết thương trên tay ngươi vẫn ổn chứ.” Lúc này Sở Linh nhìn bàn tay quấn băng của ta, nàng ta hơi nhíu mày.
“Vết thương nhỏ mà thôi, nó đã kết vảy rồi.” Ta nghe ra được sự quan tâm trong lời nói này, không khỏi mỉm cười. Nhiệt khí thở ra chưa kịp ngưng tụ đã bị gió lạnh thổi tan.
“Vì sao lại rời đi không nói lời nào?” Một lúc sau, nàng ta đột nhiên nói: “Sau khi ngươi rời đi, Quận chúa mất hồn lạc vía mới để cho kẻ gian thừa cơ hạ độc.”
“… Xin lỗi.”
“Tiếng xin lỗi này không cần nói với ta.” Nàng ta trách mắng ta nhưng đã bớt lạnh lùng hơn. “Ta vốn không nên nhiều lời những chuyện này nhưng Quận chúa thành tâm thành ý với ngươi, ngươi cũng đừng phụ lòng nàng ấy.”
Ta thầm kinh hãi. Sở Linh nói những lời này chứng tỏ nàng ta biết rõ chuyện giữa Quận chúa và ta? Vậy… ta liếc mắt nhìn hơn hai mươi ám vệ theo sau lưng, nhỏ giọng hỏi nàng ta: “Các ngươi… đều biết rồi hả?”
“Bọn ta nhìn ra được.”
Không phải chứ! Bọn họ so với đám người ở Ngân Sơn còn mẫn cảm hơn! Trên mặt ta một trận nóng bừng, ngay cả gió lạnh buốt giá cũng không thổi nguội được.
Người bên cạnh khẽ cười, giơ tay chỉnh lại nón của nàng ta. Ta ghé mắt nhìn nàng, phát hiện thần sắc nàng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, rốt cuộc nàng ấy đã khôi phục vài phần linh hoạt, ranh mãnh lúc mới gặp.
“Thực ra có người hãm hại Vương gia nói hắn nuôi binh mưu phản, hiện giờ tranh chấp trong triều đình vẫn chưa giải quyết xong. Tuy Quận chúa bị giam lỏng trong cung nhưng có người tiếp ứng, nàng ấy vẫn có thể nắm được tin tức.” Có lẽ Sở Linh oán giận ta vài câu xong cảm thấy thư thái cho nên nàng ta chủ động nói ra những chuyện ta muốn biết. “Trước đó, quả thực Hoàng thượng phái ngự y tìm thuốc khắp nơi để ức chế độc tính trong người Quận chúa, còn bỏ ra bao nhiêu dược liệu trân quý để điều dưỡng cơ thể nàng ấy.”
“Dường như Hoàng thượng đối xử không tệ với Quận chúa.” Ta nói khẽ. Thời kì nhạy cảm như vậy, thái độ này của hắn có chút khó hiểu.
“Bởi vì có Thái hậu nương nương che chở đấy. Thái hậu vẫn luôn yêu thích Quận chúa của chúng ta.” Sở Linh nói: “Hơn nữa, Hoàng thượng cũng có ý với Quận chúa.”
“Cái gì!?” Ta kinh sợ ghìm ngựa. Nàng ta lại cố ý không nói thêm gì nữa, còn tăng tốc chạy trước ta. Ta nhìn bóng lưng giống hệt Quận chúa của nàng ta nhất thời ngẩn ngơ. Sau đó ta nóng lòng giục ngựa đuổi theo hỏi nhưng làm sao nàng ta cũng không chịu nói ra.
Hứ… Người này rõ là cố tình mà! Vậy mà ta còn cảm thấy nàng ta đơn thuần, lương thiện.
Nhưng nàng ta nói Hoàng thượng có ý với Quận chúa, rốt cuộc có phải thật không? Nếu là thật, vậy hiện nay Quận chúa… Trong lòng ta ngay lập tức tựa như có hàng vạn con kiến gặm nhắm nhưng khi ta bình tĩnh lại, ta cảm thấy những cảm xúc này quá mơ hồ.
Chẳng lẽ là ghen sao?
Ta buồn bực mà cắn chặt răng, quất ngựa gấp rút lên đường.
Một đường vó ngựa không ngừng, vượt qua cánh rừng âm u, sườn núi phía xa là một vùng giăng đèn kết hoa, một mảnh đầy vui mừng. Đôm đốp, từng trận pháo nổ truyền đến, khói trắng tỏa ra từ nơi đó, có thể ngửi được mùi diêm sinh thoang thoảng. Ngày Tết đến rồi.
Sở Linh rút lệnh bài và một phong thư giao cho nô bộc canh cổng. Một lát sau, cổng lớn mở rộng, đoàn người chúng ta vừa tiến vào thì Ngân Trang chủ đã tiến lên tiếp đón.
Ta lại nhìn thấy Trang chủ một lần nữa, ông ấy vẫn tráng kiện, điềm tĩnh như trước. Chẳng qua ông ấy mặc một thân trường bào màu tối càng lộ ra vẻ cao quý, uy phong.
“Ai, ta cũng đoán năm nay sẽ không yên ổn.” Ông ấy lắc đầu, thở dài, trả lệnh bài lại cho Sở Linh. Khi ánh mắt ông ấy lướt qua ta còn dừng một chút.
“Trang chủ, việc này không thể chậm trễ, kính xin ngài lập tức lên đường, cùng khởi hành trước với bọn ta.” Sở Linh ôm quyền nói.
Lúc này Ngân Đại tiểu thư cũng chạy đến, nàng ấy nhìn thấy ta đầu tiên là vui mừng, ngay sau đó lại đầy lo lắng. “Thập… Đại Hoa đã xảy ra chuyện gì?”
Không chờ ta trả lời, Trang chủ từ ái vỗ vỗ vai nữ nhi mình: “Chuyện này à, con đừng hỏi nhiều. Những ngày này ngoan ngoãn ở trong sơn trang, không được ra ngoài, chờ phụ thân trở về sẽ nói rõ cho con biết.”
“Phụ thân…”
Ngân Trang chủ nhìn nữ nô bộc phía sau nói: “Sơn Nữ, chăm sóc tốt Tiểu thư.”
“Dạ.”
“Đi thôi.” Ông ấy quay sang bọn ta, nhíu mày nói. Cách bên ngoài không xa, chúng ta đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa, mấy chục tên nô bộc cầm binh khí đứng chờ tại đó.
Chúng ta rời đi trong ánh mắt đưa tiễn của Ngân San Lan và đám nô bộc của sơn trang, theo đường khác tiến thẳng đến kinh thành.
Đường này hoang vu hơn so với lúc đến. Hai bên toàn bộ đều là tuyết trắng dày đặc, phía trên được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, vó ngựa giẫm lên sẽ phát ra tiếng rắc rắc. Ra khỏi vùng tuyết trắng thì một mặt hồ đóng băng hiện ra, sáng loáng tựa như gương.
Cứ đi như thế hai ngày, trước mặt bọn ta bỗng hiện ra một dãy núi quanh co khúc khuỷu, núi non trùng điệp, nhấp nhô, lối đi hiểm trở. Bọn ta đi không lâu đã tiến vào một lối mòn thật dài bên trong khe núi.
Mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, tiếng gió lùa qua khe núi bị khuếch đại gấp mấy lần ồ ồ tựa như tiếng gầm rú của dã thú. Hai ngày trước, gió tuyết cuối cùng cũng ngưng thổi một chút nhưng ngay lúc mặt trời ẩn mình vào đám mây phía chân trời thì bão tuyết lại có xu hướng kéo đến.
Ta gắt gao tập trung nhìn phía trước, tay vô thức siết chặt thanh kiếm.
Kể từ khi tiến vào khe núi này, ta mơ hồ cảm thấy có chỗ không ổn nhưng lại không rõ là chỗ nào. Ta cảm thấy có chút bức bách… khiến người ta rất không thoải mái.
“Khoảng mấy ngày nữa thì đến?” Ta trầm giọng hỏi cô nương bên cạnh.
Sở Linh rút túi nước ra nhấp một ngụm, thần sắc có vài phần mệt mỏi. “Nếu thuận lợi, đuổi kịp tốc độ này thì hai ngày đường nữa là đến.”
“Vậy sao…” Lòng ta cảm thấy rất bất an. Ta quay đầu nhìn những ám vệ khác, bọn họ cũng đang chú ý quan sát bốn phía, mày nhíu lại, đám người đều là dáng vẻ nặng trĩu tâm sự.
Mây đen giăng kín bầu trời càng ngày càng có vẻ nặng nề, tựa như bất cứ lúc nào nó cũng có thể sập xuống. Từ từ, những tia nắng chạng vạng cuối cùng cũng bị nuốt chửng hết, đêm đen cuối cùng kéo đến. Con đường phía trước mờ mịt, hoang vắng không tiếng động.
Càng yên ả, càng ẩn chứa nguy cơ.
Sở Linh và ta liếc mắt nhìn nhau, nàng ta lập tức nâng cao cảnh giác dẫn vài ám vệ đột kích hai bên sườn núi, tiến lên vị trí cao trước, còn những người còn lại tiếp tục xuôi theo khe núi.
Vách núi hai bên ngày càng dốc đứng, bầu trời phía trên cũng từ từ thu hẹp lại thành một đường thẳng.
Lòng ta cũng khẽ động, đang muốn kêu mọi người gấp rút rời khỏi đoạn đường hiểm yếu này thì chợt nghe thấy vài tiếng kêu rên thảm thiết, ngay sau đó có vài người, ngựa cùng rơi xuống đất. Nhìn theo tiếng vọng, ta có thể thấy rõ ràng vài con ngựa bị cắt đứt chân rơi xuống nằm trong vũng máu giãy giụa thê thảm mà chủ nhân của bọn chúng đã sớm bất động.
“Có thích khách!” Ám vệ bên cạnh hô to một tiếng, tất cả đồng loạt rút kiếm ra. Thế nhưng bốn phía không có một bóng người nào, ngoại trừ những con ngựa bị thương vẫn đang hoảng hốt hí vang, tựa như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.
Sau khi an tĩnh, một âm thanh rất nhỏ dần dần rõ ràng… Mọi người nín thở, tập trung lắng nghe, đáy mắt lộ ra vài phần căng thẳng. Nhưng ám vệ Vương phủ và nô bộc của Ngân Trang chủ cũng không phải những kẻ đầu đường xó chợ, trừ một chút căng thẳng thì bọn họ không hề lộ ra sợ hãi. Bọn họ chỉ kiên định tiếp tục đi về phía trước.
Ta siết chặt thanh kiếm trong tay, thận trọng phân tích. Tiếng động kia dường như truyền ra từ lòng đất. Xoẹt xoẹt tựa như tiếng chổi quét nhẹ trên nền tuyết.
Đến gần rồi…
“Cẩn thận phía dưới!” Ta hoảng hốt la lên. Mọi người lập tức nhìn chằm chằm xuống, ngay tức khắc từng đợt tia sáng trắng dồn dập xé tuyết bay ra, tuyết trắng tung bay trong ánh đao lạnh lẽo. Những kẻ bạch y lăn mình như con thoi trên nền tuyết trắng, hành động mau lẹ, bọn chúng tập trung chém vào chân ngựa.
Ngựa kinh sợ hí vang, tình cảnh thoáng chốc trở nên hỗn loạn. Nô bộc của Ngân Sơn giương cung bắn vào những bóng trắng vọt đến nhưng không ít người trong lúc hỗn loạn bị chém chân ngựa mà té xuống. Mà một khi họ té xuống sẽ bị đám bóng trắng bủa vây, đến lúc chúng tản đi chỉ còn lại một khối thi thể máu thịt hỗn độn mà thôi. Thủ đoạn tàn nhẫn kinh khủng.
“Mọi người chú ý phía dưới ngựa!” Ta ổn định con ngựa đang hoảng sợ, hét lớn: “Mọi người áp sát lại đây, cùng nhau tiến lên!” Tiếng hét này rất nhanh bị gió lớn phân tán bốn phía nhưng người của bọn ta vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để tụ họp lại.
Mọi người chụm lại, cùng chạy như điên trong gió tuyết, cùng lúc đó hai ám vệ đu mình bên hông ngựa lưu loát chém giết vài tên thích khích. Những kẻ bạch y không kịp thoát thân liền bị vó ngựa cuốn vào, máu và tuyết văng tung tóe khắp nơi.
Sau khi bọn ta lao ra khỏi vòng vây của đám bạch y, lối mòn càng thêm hiểm trở, trơn trợt. Mà bầu trời lại tối mịt, tuyết bắt đầu rơi.
Chúng ta nằm sấp trên lưng ngựa, bảo hộ xe ngựa tiến tới, bên cạnh sát thủ tập kích không ngừng. Tiếng đao kiếm va nhau, tiếng người rơi xuống đất, còn có tiếng kêu la chém giết hoàn lẫn vào nhau, tất cả chúng đều chìm trong tiếng gió rít gào.
Lối mòn này quá dài, tựa như không thể nào đi hết, đường càng đi càng tối. Ta nương ánh sáng nhạt của tuyết trắng nhìn rõ đám tay chân đứt đoạn nằm la liệt, thi thể ngổn ngang ở phía sau.