Ta chưa bao giờ trải qua cuộc chạy trốn kinh tâm động phách như vậy, cho dù là ban đầu cùng Quận chúa ở Phong Diệp Tự lần đó cũng không nguy hiểm và đáng sợ như vậy. Những người này liều chết chém giết như điên, hiển nhiên là muốn đưa chúng ta vào chỗ chết.
Tối nay, hoặc là chạy đi, hoặc là chết ở chỗ này.
Ta cắn chặt răng, giục ngựa bảo hộ bên xe Trang chủ, thỉnh thoảng dùng kiếm chém hạ cây cối bên đường cho xe chạy. Tiếng gió bên tai, lẫn lộn với băng tuyết giống như đao vậy, bụi đất thổi qua, đâm vào mặt gây đau đớn.
Chạy hồi lâu, rốt cuộc không có người đuổi theo nữa. Chúng ta thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó, cơn gió lạnh thấu xương có xen lẫn mùi máu tươi lướt qua cánh mũi và ngày càng nồng nặc hơn. Ta sinh lòng cảnh giác, giục ngựa đi về phía trước, liền nghe thấy một trận đánh nhau ầm ĩ. Đứng lại nhìn, miễn cưỡng nhận ra được là đám người Sở Linh đi trước đang cùng quân địch giao đấu ở cửa cốc.
Đằng trước có mai phục, phía sau lại có địch đuổi theo, xem ra trận đánh nhau này không tránh được rồi.
“Bảo vệ Trang chủ, chạy nhanh đuổi theo!” Ta lập tức dẫn người chạy tới tiếp viện đám người Sở Linh.
Không giống với đám sát thủ lúc nãy, những người áo xám này đồng loạt cưỡi ngựa cầm đao, hành động mau lẹ hung ác, lại có kỉ luật đâu vào đấy, căn bản không giống như là tổ chức trong giang hồ đào tạo ra mà giống như từ quân đội xuất thân. Nhưng ám vệ trong Vương phủ và nô bộc của Ngân Sơn tuy nói võ công cao nhưng cũng là được tạo thành tạm thời, vẫn còn thiếu ăn ý. Những người này giục ngựa xung phong tiến lên, đánh giáp mặt liền nhanh chóng đem chúng ta tản ra các hướng. Dưới tình thế nguy cấp, chúng ta không thể làm gì hơn là tự mình chiến đấu, đồng thời tìm thời cơ để có thể đem xe ngựa thoát khỏi vòng vây.
Trong sơn cốc chặt hẹp, âm thanh chém giết vang lên bốn phía. Ta giơ kiếm cắt đứt cổ họng của một tên, vừa thở hào hển, vừa lau vết máu trên mặt, đảo mắt nhìn chung quanh, thấy quanh mình chất đống không ít xác người áo xám, thế nhưng bọn chúng đông đảo, vây chặt, không ngừng xông lên, chỉ sợ chúng ta cũng không chống đỡ được bao lâu.
Đến tột cùng là ai phái ra nhiều sát thủ như vậy đến giết chúng ta? Nhất định sau lưng thế lực cũng không nhỏ. Đầu óc ta trong phút chốc nãy sinh ra ý niệm, nhưng trước mắt cũng không tiện suy nghĩ, giục ngựa chạy đến bên Sở Linh, hung hăng chém rơi một tên thích khách đánh lén sau lưng nàng.
“Ngươi bị thương?” Ta kinh hãi nhìn máu đầm đìa trên vai nàng.
“Không có sao.” Nàng lắc đầu, nhưng không nhịn được thở hổn hển mấy cái, sắc mặt có vẻ tái nhợt. Một nhóm thích khách lại đem chúng ta bao vây, nàng trầm giọng nói:
“Chờ một chút nữa chúng ta từ bên trái phá vòng vây, khi đó ngươi mau đưa Trang chủ từ sườn núi rời đi trước, ngày mai gặp mặt tại Lưu gia trang.” Nàng dừng một chút lại nói tiếp: “Nếu là không thấy được chúng ta, liền trực tiếp đi, nhất định phải đưa Trang chủ bình an vào cung.”
“Nhưng còn ngươi…”
“Không cần phải lo cho ta.”
Ta mím môi, biết thời gian cấp bách liền không từ chối nữa. “Được, các ngươi cẩn thận.” Nói xong đạp yên ngựa phi thân lên, lướt qua đám người còn đang chém giết, nhảy đến trước xe Trang chủ.
“Trang chủ ngươi không sao chứ?”
“Không cần lo lắng.” Thanh âm trầm ổn của Trang chủ từ bên trong truyền ra. “Các ngươi định làm thế nào?”
“Chỉ có thể cố gắng xông ra.” Phu xe vừa mới tử nạn, ta liền cầm dây thừng ngồi xuống, nhanh chóng đánh xe theo sát bọn người Sở Linh ở phía trước đang liều chết chém giết mở đường máu, xông qua những người đó lên bên trái đồi.
Vượt qua sườn núi là ra khỏi sơn cốc này, nhưng phía trước lại là vùng băng tuyết trống rỗng, không có chỗ ẩn núp, lại rất nhiều chỗ kết thành băng, bánh xe thường xuyên trơn trợt, di chuyển phải cố hết sức. May mắn có mấy ám vệ và Ngân sơn nô bộc che chở phía sau mới không có quá nhiều trở ngại.
Lúc này, một ít sát thủ đã bắt đầu chú ý đến bên này, rối rít cưỡi ngựa đuổi theo, đang cùng phía sau ám vệ giao đấu.
Đột nhiên ta cảm giác được sau xe có tiếng động khác thường, trong bụng run lên, vội xoay người nhảy lên, treo người ở một bên xe ngựa, một tay bám vào cửa sổ, một tay quăng ra hai cái phi tiêu, xuyên qua bánh xe đang lăn. Chỉ nghe phía sau “A” một tiếng hét thảm, có vật nặng rơi xuống trong tuyết, bị xe ngựa đang phóng nhanh bỏ lại phía sau.
Nhưng giải quyết cái thích khách này xong, ta còn chưa kịp xoay người quay lại điều khiển ngựa, bánh xe liền bị kẹt vào một cái ổ tuyết, không thể tiến lên phía trước. Mà xa xa đã có năm sáu thích khách thoát thân đang đuổi theo, giương cung, tiếng gió xé nhanh chóng hướng chúng ta bay tới.
Ta vội vàng đạp bên hông xe, phi thân ra phía sau, dùng kiếm đánh bay các mũi tên đang bay tới, vừa la lên “Trang chủ mau ra đây, cưỡi ngựa đi.”
“Được.” Trang chủ nghe vậy khom người đi ra, ta đỡ hắn lên ngựa. “Ngươi đi trước, ta cản ở phía sau.”
“Chờ một chút.” Hắn đột nhiên nắm cánh tay của ta, đem một cái chai nhỏ và một viên thuốc tròn bỏ vào lòng bàn tay ta, nhỏ giọng nói: “Đừng liều mạng, một lát nữa ngậm viên thuốc này, sau đó vẩy thuốc bột trong bình ra.”
“Là thuốc độc?” Ta cầm lấy.
“Cũng không hẳn là, nhưng đối phó với bọn chúng như vậy là đủ rồi.” Trang chủ chân mày nâng lên, trong mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Cứ coi như gặp phải tai họa sát thân nguy hiểm đến mấy cũng như cũ ung dung trấn định, không hề có chút sợ hãi nào.
Trong chớp mắt, ta như thấy được nhân vật khí độ bất phẩm trong truyền thuyết, trong lòng cũng có mấy phần dâng trào. Liếc mắt thấy sáu người kia đã đến gần, liền giơ kiếm chém đứt sợi dây nối trên xe “Trang chủ, ngươi mau cưỡi ngựa đi dịch đình ở Lưu gia trang. Ta sẽ đuổi theo ngươi sau.”
Nói xong ta liền quăng mấy cái phi tiêu về phía những tên sát thủ đang xông tới, lại vung kiếm lên, chém tuyết trên đất về phía bọn chúng, ngăn trở mấy mũi tên đang hướng về Trang chủ. Lại dùng tay đang cầm kiếm vỗ ngựa một cái: “Đi mau.”
“Hoa nha đầu, ngươi cũng phải cẩn thận. Đi!” Trang chủ giục ngựa chạy đi. Phía sau bốn thích khách bị đánh ngã thấy vậy bỏ lại ngựa, đạp khinh công đuổi theo, chỉ còn một người tiếp tục cưỡi ngựa phóng về trước.
Quyết không thể để người này đuổi theo, ta vận khinh công, tăng khí lực chạy tới chặn hắn, kiếm một đường xẹt qua, cổ ngựa liền trong nháy mắt nứt ra rách một đường thật dài, máu tươi lập tức phun ra, con ngựa ngã vào trong tuyết, tạo thành đường rãnh trông như kênh đào. Người ngồi trên lưng ngựa cũng bị văng ra ngoài, lăn trong tuyết thật lâu mới dừng lại, ánh mắt tràn đầy hung ác, bò dậy, nắm chặt đao hung hăng hướng ta xông tới.
Ta nhanh chóng nhảy tránh về phía sau. Ngoài ra bốn người khác cũng ngay lúc này vây quanh, trên tay lăm lăm binh khí.
Năm người, một người dùng song đao, một dùng kiếm, còn lại dùng móc sắt. Võ công tuy không cùng một môn phái, nhưng cũng là cao thủ.
Trận đánh lúc nãy đã làm ta tiêu hao không ít thể lực, trước mắt nếu muốn giành chiến thắng, phải tốc chiến tốc thắng. Ta tránh bước lên trước, ngay đầu kiếm đánh tan bọn họ đang hợp lực lại, lúc giao đấu đẩy ra một người cầm móc sắt trong tay, mũi kiếm thuận đâm một nhát vào ngực. Người nọ rên lên một tiếng ngã xuống.
Ta không dừng lại mà đổi ngay thế công sau đó, mượn khinh công ưu thế, kiếm theo gió vừa nhanh lại vừa chính xác, từng chiêu hướng về các yếu điểm, không dông dài. Còn lại bốn người đại khái thấy ta liều mạng, lại cũng đang gấp đuổi theo Trang chủ, không còn lòng dạ nào ứng chiến, liền lưu lại hai người đem ta vây lấy, sau đó thoát thân chạy ra.
Hai thích khách dùng móc sắt phối hợp ăn ý, mặc dù chiêu thức không tàn bạo nhưng luôn có thể cản đường đi. Bọn họ mục đích chính là muốn làm cho ta hao tổn sức từ từ, đợi ta đuối sức sẽ ra tay. Nhưng cũng vì bọn họ có lối đánh không nhanh không chậm, ta thừa dịp không có cản trở nhanh chóng đem viên thuốc ngậm vào trong miệng, phất tay áo tung thuốc bột về phía hai thích khách đó, gió rét thổi đi, bọn họ trong nháy mắt không thể động đậy.
Buông ra móc sắt, rên lên một tiếng, hai thích khách kia liền ôm cổ run người ngã xuống, trong miệng co quắp, chảy ra máu, con ngươi trợn to, lộ ra vẻ căm phẫn và không cam lòng.
Còn hai người. Ta thở hổn hển quay đầu nhìn lại, tay cầm kiếm đã có chút run lên. Nhẹ một chút đạp lên tuyết, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo hướng Trang chủ rời đi.
Gió lớn gào thét bên tai, lực đạo bông tuyết đập vào trên mặt cũng tăng lên. Ta theo dấu chân ngựa đuổi vào trong rừng. Ngắm nhìn cây cối lướt qua hai bên, trong thoáng chốc, ta tựa như trở về lại cuộc chiến ở rừng mai năm đó. Chỉ là tâm tình cùng hoàn cảnh bất đồng.
Ta cảm thấy thời khắc này ta thật là tâm ma, điên cuồng, chỉ thấy toàn máu.
Người cầm kiếm trước mặt bị ta thu hẹp khoảng cách, hắn quay đầu nhìn lại thấy ta đang điên cuồng đuổi tới, vẻ mặt thay đổi, sợ run, sau liền lập tức quăng hai cái phi tiêu về phía ta. Ta nghiên người tránh thoát, kiếm lại một đường lấy lên khối băng tuyết đông lại, lật cổ tay sau đó đánh về phía sau gáy của hắn. Hắn vội vàng né tránh, lại không để ý bị vấp dưới chân ngã nhào, mà ta ngay lập tức đuổi kịp, một cước đạp thật mạnh vào cổ hắn, hung hăng vặn một cái, lại mượn lực nhảy lên, tiếng cổ gãy kêu rắc và tiếng la thảm thiết vang lên, nhanh chóng bị ta bỏ lại phía sau.
Chỉ còn có một người. Ta nhìn chăm chú vào bóng đen cách đó không xa đang đuổi theo bóng Trang chủ. Lúc này hắn cũng cảm thấy được ta, cố gắng tăng nhanh mấy bước, liền đem cây đao trong tay ném về phía Trang chủ đang cưỡi ngựa.
Rắc một tiếng, ngựa ngã xuống, Trang chủ cũng theo đó ngã xuống. Thích khách kia phi thân lên, đao trên người hắn rơi xuống, ta vội vàng hất tay đem kiếm ra, đánh vào sau lưng hắn. Hắn kêu đau một tiếng, rơi xuống đất, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại bò dậy một đao đánh về phía Trang chủ, lại bị một bóng người xông ra, một kiếm làm hắn toi mạng.
Ta nhặt lên kiếm chạy đến bên Trang chủ, đem hắn đỡ dậy, nhìn chằm chằm người che mặt vừa ra tay tương trợ. Người này không biết là địch hay bạn, lại cho ta cảm giác quen thuộc.
“Đi mau, phía trước có xe ngựa. Các ngươi ra khỏi cánh rừng này liền an toàn.” Người đàn ông xoa vết máu trên thân kiếm, trầm giọng: “Ta ngăn lại những người đó.”
“Ngươi là ai?” Ta cố gắng ổn định khí tức, không để cho hắn nhìn ra ta mệt mỏi.
“Ngươi đừng hỏi. Mau đi đi.” Hắn cũng không có ác ý, nâng kiếm đi về phía sơn cốc. Ta do dự nhìn bóng lưng của hắn. Mặc dù người này tận lực đè nén âm thanh, nhưng ta làm sao có thể không nhận ra. Hơn nữa, ta nhận ra cặp mắt kia. Người đàn ông che mặt này…rõ ràng là Thiện Trung.
Tại sao Thiện Trung lại xuất hiện ở nơi này? Cùng Tam Vương gia có quan hệ thế nào? Ta trong bụng sinh nghi, càng nghĩ càng thấy phức tạp. Vội mang Trang chủ rời khỏi đây, đi được vài bước quả nhiên nhìn thấy xe ngựa.
Xe chạy nhanh cả đêm. Đến rạng sáng ngày thứ hai liền chạy tới dịch đình, thấy Sở Linh các nàng đang chờ ở đó, ta rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn ra bọn họ đã tới sớm, băng bó vết thương, thay đổi y phục. Chẳng qua là hơi lưu ý, ta liền phát hiện ra Ngân Sơn nô bộc đã ít đi phân nữa, ám vệ cũng chỉ còn có 3 người.
Sở Linh sắc mặc âm trầm, không nói gì, ta cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ ăn một chút, rửa mặt, liền lên đường rời đi. Rốt cuộc trước khi trời tối, chúng ta chạy tới Đại Càng đô thành, Khuyết Kinh.
Dù sao cũng là đế đô, so với Thuận Thiên thành sầm uất náo nhiệt hơn nhiều. Đầy đường treo đèn lồng màu đỏ, lúc này cũng được đốt sáng lên. Đèn đuốc xa gần làm nổi bật tuyết trên ngói ở các cổng viện, ở hoàng hôn thời điểm tản ra, ấm áp lại có mấy phần hư ảo mê ly.
Chúng ta đoàn người đi đến trước cửa thành, ngẩng mặt trong lên màu đỏ cung tường, cổng thành cao ngất hùng vĩ, lại không biết nên thở phào một cái, hay là đem lòng trầm trọng thêm một phần. Trong này chính là đế vương hoàng tộc chỗ ở, trang nghiêm và xa hoa diễm lệ. Hôm nay Quận chúa bị vây nhốt ở bên trong.
Mà đang đợi chúng ta không biết là phong ba bão táp thế nào.
“Ta vốn không muốn bước vào nơi này nửa bước”. Trang chủ vén rèm, ngẩng đầu nhìn lên cổng thành thật cao, thở dài một tiếng.
Ta đỡ hắn xuống xe ngựa, những nghi vấn cất giấu dưới đáy lòng tuôn ra: “Lần này Tấn vương phủ bị hại, có phải có liên quan đến Tam Vương Gia hay không?”
“Định Vương?” Hắn cũng không thèm để ý ta đổi cách gọi. Cười một tiếng, lại nói: “Đứa bé kia, cực kì giống năm đó Dương Vương.” Sau đó sửa lại vạt áo, cất bước đi về phía cửa cung đỏ chót, chỉ để lại một câu: “Gió thổi giông bão sắp đến rồi.”
Có ý gì, chẳng lẽ trong cung sắp xảy ra đại sự gì? Ta nhíu mày, đang muốn đuổi theo, liền bị Sở Linh ngăn lại: “Quận chúa đã thông báo, không thể để ngươi vào cung.”
“Cái gì?” Ta ngạc nhiên. “Vì sao không để ta cùng vào? Ta muốn gặp nàng.”
“Không được.” Sở Linh lắc đầu. “Như vậy sẽ rất nguy hiểm”
“Nguy hiểm?”. Vậy ta càng cần phải đi. Ta thấy bên kia Trang chủ đã lấy ra lệnh bài, trong lòng gấp gáp. Nhưng Sở Linh lại gắt gao cản: “Đừng làm khó ta.”
“Lúc đi cũng không thấy các ngươi nói không cho ta vào cung.”
“Hoa đại nhân, vốn là ngươi cố ý muốn cùng chúng ta cùng nhau hộ tống Trang chủ đã là làm trái với lệnh, lỡ như có cái gì bất trắc, ta không thể hướng Quận chúa bẩm báo, liền chỉ có chết mới tạ tội được.”
“Ngươi!”
“Hoa đại nhân, ngươi phải tin tưởng Quận chúa.” Nàng cầm ta tay, chậm lại giọng điệu, nhưng thần sắc lại như cũ lạnh lùng. “Trước mắt ngươi mang Ngân Sơn huynh đệ ở bên ngoài cung chờ tin tức đi, nghỉ ngơi cho khỏe dưỡng thương, không có việc gì.” Ngay sau đó đem một khối ngọc đưa tới: “Có chuyện gì hãy đi cửa hàng kim hoàn Nam hòe tìm Lý chưởng quầy, nàng sẽ tiếp ứng các ngươi.”
“…Được rồi.” Giằng co một hồi, ta không thay đổi được nàng, ta chỉ có thể nhận lấy mảnh ngọc, đứng lại, ngơ ngác nhìn bóng lưng các nàng biến mất ở cửa cung.
Cánh cửa đỏ thẫm từ từ đóng lại. Ta trong lòng cũng trầm xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Phi: Aaaa, muốn ta ngoan ngoãn ở ngoài cung chờ tin tức? Không có cửa đâu!. Ta muốn leo tường.
Quận chúa: (Giận) Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa
Hoa Phi: (Mặt nghiêm túc) Ta muốn leo tường
Quận chúa: Lẽ nào ngươi lại như vậy! Ta ở chỗ này một người khó ngủ, cơm không muốn ăn, mỗi ngày nhớ ngươi một trăm lần, ngươi nhưng một lòng nghĩ leo tường? Người đâu, đem người này kéo…
Hoa Phi: (Mặt đứng đắn) Không leo tường vào cung, sao thấy được ngươi a?
Quận chúa: Hở?
Hoa Phi: (ngạo kiều) ta đứng ở ngoài cung mới một người khó ngủ, cơm không muốn ăn, mỗi ngày nhớ ngươi một trăm lần đây. Ta phải đi tìm người.
Quận chúa: (phút chốc đỏ mặt) người đâu, đem, đem người này trói kĩ đem đến giường của Bổn cung mau.