Sau khi bố trí xong người của Ngân Sơn, ta liền một mình đi tìm nhà trọ ở gần hoàng cung để ở. Gột rửa hết cả người đầy máu tanh, xử lý xong các vết thương, thay đổi y phục sạch sẽ, tâm trạng luôn một mực căng thẳng giờ mới có thể bình tĩnh lại.
Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài mây đen, đêm khuya, đầu đường vắng lặng không có người, chỉ có những chiếc đèn lồng còn trong gió chập chờn, lúc sáng lúc tối chiếu đầy lên trên mặt đất mỏng tuyết. Mà xa xa cửa cung im lặng, tường cao ngăn cách, bên trong đèn đuốc huy hoàng.
Ta đóng cửa sổ trở lại giường, sắc trời như vậy âm trầm, ngày mai chắc sẽ không khá hơn nổi.
Hi vọng…Có thể những ngày kế tiếp tuyết sẽ rơi nhiều hơn. Ta âm thầm hạ quyết tâm, nghe bên ngoài gió thổi qua thanh âm, nắm chặt tay từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong mộng có gió có mưa, làm đống lá ngô đồng rơi đầy đất.
Chạng vạng tối ngày thứ hai, Khuyết kinh quả nhiên tuyết rơi nhiều. Mà đây đúng là điều ta mong muốn.
Ta kiềm chế con tim hung phấn, tiếp tục chờ đợi. Rốt cuộc, sắc trời tối xuống, gió tuyết càng tàn phá mạnh hơn. Các cửa tiệm dọc phố cũng sớm đóng cửa, hai bên đèn lồng cũng bị gió thổi rơi xuống không ít. Ta đi xuống nhìn lại, đầu đường cuối hẻm vắng lặng, không có người. Chỗ xa hơn chút có chút ít sự vật, nhưng đều bị tuyết rơi dày che khuất hoàn toàn.
A, trời cũng giúp ta! Ta vội vàng thay đổi quần áo đã chuẩn bị, từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, thừa dịp trời tối chạy đến phía dưới tường cao. Bên ngoài tuần đội vừa mới đi qua, mà nhờ có tuyết rơi nhiều nên cổng thành bên kia trông chừng cũng không phát hiện nơi này động tĩnh, thời cơ vừa vặn.
Bất quá tuyết lớn như thế này cũng đúng là khổ cực. Lúc này, ta cảm giác trên người cũng sắp kết băng, răng bắt đầu không nghe lời, đánh lập cập, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
“A, thật là không muốn sống nữa mà…” Ta không khỏi cười khổ. Chưa bao giờ ta nghĩ có một ngày, ta sẽ vì để gặp được một người mà làm ra chuyện điên cuồng như thế này.
Nhưng làm sao có thể không làm gì mà an tâm chờ được. Trong cung hung hiểm như thế nào không biết, vạn nhất lại…Ta không dám nghĩ thêm nữa. Chà xát hai bàn tay cóng đến phát đau, ta ném ra móc câu. Theo sợi dây, ta mấy cái nhảy lên tường cao, không ngờ đối diện chính là một đội tuần tra thị vệ. May có gió tuyết che giấu, ta kịp thời nép vào một cây tùng gần bên nên không bị phát hiện.
Mà ngay sau đó thấy được người đi đầu đội tuần tra, ta âm thầm cảm thấy mình may mắn. Người nam nhân đi đầu đội tuần tra kia chính là người mà sư phụ quá cố có giao tình, người ta gọi là “Xanh đầu đao” Triệu Tung. Năm đó sau khi quy ẩn giang hồ, hắn liền lui vào cung, làm công việc vô tích sự, ta lần trước còn đến thăm hắn một lần, hôm nay tựa hồ lên chức.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này.” Trong góc tường, hắn thấy rõ người được dẫn tới là ta liền lộ ra vẻ vui mừng, nhưng một khắc sau lại dựng lên chân mày. Ta hiểu ý hắn, vội nói: “Con không phải vì nhiệm vụ ám sát mới tới, con chỉ là muốn gặp một người.”
“Gặp ai?”
“Tấn An Quận chúa.”
“Cái gì? Không được!”. Hắn chân mày càng nhíu chặt hơn: “Chớ có nói với ta ngươi cùng Tấn Vương vương phủ có liên quan gì nha, hôm nay chuyện này ngươi không thể xen vào.”
“Triệu thúc, chỉ là nhìn từ xa thôi, sẽ không gây chuyện đâu.” Ta cầu khẩn một hồi, thấy hắn còn không chịu, liền cố ý làm ra bộ dạng ủy khuất, nhẹ giọng nói: “Chuyện này nguy hiểm, quả thật không nên để cho ngày lao tâm. Hay là con tìm cách khác vậy. Aiii, nếu có thể bình an trở về, nhất định mấy ngày nữa sẽ đi tìm người uống rượu.”
“Vớ vẩn, ngươi nói cái gì vậy.” Quả nhiên người trước mặt mềm lòng, “Nếu là xảy ra chuyện gì, ta lại phụ lòng sư phụ ngươi.” Nói xong trợn mắt nhìn ta, lại vân vê chòm râu của mình suy nghĩ chốc lát, mới lớn tiếng nói: “Thôi thôi!. Ngươi đi cùng ta.”
“Hì hì…” Ta lập tức đuổi theo, hai người dùng khinh công vượt qua mấy ngôi đình trong vườn, lại tránh tuần vệ, bay qua mấy bức tường cao, cuối cùng đến cung điện Quận chúa đang ở tạm.
Nhìn Triệu thúc lạnh đến mức lỗ mũi đỏ bừng, ta có chút không đành lòng, đưa tay giúp hắn gạt tuyết trên mũ sắt: “Triệu thúc, thúc ở chỗ này chờ con, con đi nhìn một cái rồi trở lại.”
“Này, ở đầu tường đằng kia liếc mắt nhìn là được, không cho phép đi vào, ta ở trên cây cho ngươi tuần tra.”
“Biết rồi.” Ta đạp khinh công từ mặt đất nhảy lên bờ tường rào, đỡ nhánh cây gần đó, nhìn thấy cách đó không xa cung điện, trong phòng đèn còn sáng, mà kia đang đứng bên cửa sổ là người mà ta vẫn muốn nhìn thấy mấy ngày nay.
Nàng đang nhìn nơi nào đó, suy nghĩ đến xuất thần. Áo khoác hoa sen, áo trong màu trắng, trang điểm thanh nhã, giống như dóa sen trong nước, xinh đẹp mà đơn bạc.
Xem ra là đã giải độc. Nhưng là…
“Tại sao lại gầy.” Ta nhìn nàng, trong lòng căng lên. Lúc này, Quận chúa như có cảm giác, chợt hướng ta bên này nhìn tới. Bông tuyết bay đầy trời, tầm mắt cứ như vậy không đề phòng, giao nhau cùng một chỗ. Chỉ một ánh nhìn, liền cảm giác như là rụng thuộc về cây, thuyền lại đến gần bờ.
Giờ khắc này, lòng ta bắt đầu an tĩnh lại, nhưng lại nhanh chóng ưu tư, không bị gió mưa bão táp khống chế, lại thấy chua xót trong hốc mắt. Nhìn chăm chú hồi lâu, cho đến khi đối phương cũng thay đổi thần sắc, lấy tay bụm miệng. Ta không nhịn được nữa, cứ liều mạng nhảy xuống tường, không để ý Triệu thúc dùng đá đánh vào trên vai cảnh cáo, cứ hướng kia thân ảnh chạy đi. Đợi ta xuyên qua sân đến gần, Quận chúa vội đưa ta một ánh mắt, sau đó đóng lại cửa sổ. Ngay sau đó, ta lại nghe thấy thanh âm của nam nhân từ bên trong truyền tới, đầy cưng chiều: “Thanh Ngưng, làm sao vậy?”
Ta mới lập tức thanh tỉnh lại, lập tức nghiêng mình tránh đi. Mượn bên cạnh bụi cây quýt che lại thân mình, nấp dưới cửa sổ.
“Không phải nói muốn nhìn tuyết sao, sao lại đột nhiên đóng cửa sổ rồi?” Thanh âm kia đến gần chút, tựa hồ đi đến Quận chúa bên người.
“Cảm thấy có chút lạnh, liền đóng lại.” Quận chúa thanh âm nhẹ nhàng mà nhu hòa, cùng lúc trước không giống, nhưng trời sinh như vậy quyến rũ lòng người, cho dù ai nghe cũng sẽ sinh lòng thương tiếc. Quả nhiên người nam nhân kia lập tức nóng nảy: “Ngươi còn chưa khỏe hoàn toàn đâu, không thể bị lạnh. Người đâu! Mau đem Bạch Hồ lò vào cho Quận chúa!”
“Đa tạ hoàng huynh.”
…Hóa ra người chướng mắt đang thể hiện ân tình với Quận chúa lại là đương kim hoàng thượng!. Hoàng thượng thật thích Quận chúa sao?
Ta nhất thời cảm thấy cả người không tốt. Buồn buồn lại bẻ trái quýt trên cây lột ra, lại nghe thanh âm kia nói: “Thanh Ngưng, ngươi yên tâm đi. Trẫm sẽ bảo vệ ngươi.”
A, bảo vệ? Nói những lời như vậy, không sợ những phi tử khác mà biết sẽ ghi hận Quận chúa nhà ta. Mặc dù không có liên hệ máu mủ, nhưng ngoài mặt dù gì cũng là huynh muội quan hệ mà, cũng gọi ngươi một tiếng là hoàng huynh, làm sao lại có cái tâm tư xấu xa đó. Ta tức giận đem một quả quýt bỏ vào trong miệng, chua thật.
“Ai…” Hắn thở dài, “Thật ra thì trẫm cũng không tin Thanh Sơn binh lính muốn mưu phản. Trẫm chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của Tấn Vương phủ, nhưng là Thanh Ngưng, có lúc…Trẫm cũng là thân bất do kỷ.”
“Thanh Ngưng biết. Nhưng Thanh Ngưng hôm nay mong rằng hoàng huynh hãy nghĩ lại.”
“…Ừ.”
Tiếng đối thoại dừng lại một hồi, Quận chúa lại ôn nhu nói: “Pháo hoa sẽ bắt đầu liền, hoàng huynh nếu không đi vườn mẫu đơn sẽ lại bị Thái hậu phái người đến thúc giục đấy.”
“Đáng tiếc ngươi vẫn còn chưa khôi phục, nếu không cũng có thể cùng với mẫu hậu các nàng cùng nhau thưởng thức tiệc thưởng hoa.” Hoàng thượng rốt cuộc chịu đứng dây: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, trẫm ngày mai trở lại thăm ngươi.”
Ta vội vàng né người vào trong, đã nhìn thấy bóng hoàng thượng từ trong điện bước ra, ngồi lên kiệu rời đi.
“Ta mệt mỏi, các ngươi đều lui xuống đi.”
“Dạ.” Kỳ Dư cùng các cung nữ đều bị cho lui xuống, Quận chúa mới đi ra mở cửa sổ, dựa người vào nhìn ta: “Còn không đi vào?”
Ta có chút không được tự nhiên, nhưng lại sợ nàng bị lạnh nên vội nhảy vào. Đem cửa sổ khép lại, bên trong lò sưởi đang được đốt nóng, quả nhiên cùng bên ngoài khác biệt một trời một vực.
“Không phải đã phân phó qua không cho ngươi vào cung sao?”. Quận chúa thanh đạm nói, trên mặt cũng không tỏ ra biểu tình gì. Dùng khăn thấm nước nóng đưa tới cho ta: “Xoa một chút đi.”
“Ta muốn tới thì tới thôi.” Ta dùng khăn bưng bít cả bàn tay, lại lau khô tuyết dính trên đầu: “Còn nàng, vì sao lại ra lệnh cho Sở Linh cản ta?”
“Ngươi không phải là không muốn thấy ta sao?” Quận chúa lạnh lùng nói, trong mắt tỏa ra ai oán: “Ngươi bỏ lại tín vật ta đưa, lại bỏ đi, hôm nay vì sao còn phải mạo hiểm đến tìm ta?”
“Ta…”. Bầu không khí cứ như vậy lạnh xuống. Ta cảm thấy nghẹt thở, không biết phải nói gì.
Cũng không thể không có khí phách nói là bởi vì quá nhớ ngươi đi.
Mà lúc này, Quận chúa cũng không nói chuyện, liền cứ chăm chăm nhìn ta. Kia ánh mắt u oán khiến ta xấu hổ.
Ta không dám nhìn thẳng vào mắt, liền cúi đầu nhìn hoa văn trên thảm, tim đập nhanh một chút. Sau lại lặng lẽ giương mắt nhìn, thấy cô gái trước mặt thần sắc đã không còn lạnh lùng như lúc nãy. Nàng chậm rãi giơ lên khóe miệng, ở đèn đuốc bên trong đẹp đến câu hồn người.
“Nói cho ta biết, ngươi hối hận sao?” Quận chúa nói: “Hối hận vì đã rời đi ta sao?”
“…Ừ, ta hối hận”. Ta thấp giọng trả lời, vào lúc này cũng không muốn nói thêm điều gì trái lương tâm. Thôi thì mất thể diện thì mặc kệ, thật vất vả mới thấy được, còn ngại ngùng không tự nhiên làm gì.
Tao kéo Quận chúa lại quan sát kĩ càng, ánh mắt chạm đến chiếc cằm nhọn, không khỏi cau mày: “Quận chúa, những ngày qua người có chịu khổ không?”
Gầy thành như vầy, lại phải tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể nuôi mập trở lại đây.
“Trừ ngươi, còn có ai có thể để cho ta nếm đau khổ.” Quận chúa tức giận nhìn ta, nhưng là chủ động đem tay mình nắm lấy tay ta. Ta thức thời cầm lấy, lại nhịn không được áp tay nàng lên mặt: “Ngay cả tay cũng gầy ra xương như vậy”
“Hừ.” Nàng bây giờ cực kì giống con mèo nhỏ kiêu ngạo, hưởng thụ được người vuốt lông, lại còn không quên kích thích ta: “Ngươi cứ yên tâm đi, ta ở trong cung không chịu một chút ủy khuất. Hoàng thượng đối xử với ta cực kì tốt.”
Thật đáng ghét.
Ta ê ẩm nói: “Hoàng thượng có ý tứ với nàng phải không?”
“Ai nói với ngươi?” Quận chúa nhíu mày, có chút bất ngờ.
Ta hừ hừ không để ý tới nàng, rồi sau đó lại thử hỏi nàng: “Vậy còn người, người cũng thích Hoàng thượng sao?”
Nghe nói như vậy, Quận chúa lập tức rút tay mình lại, nheo mắt lạnh lùng nhìn ta hồi lâu, lại cong môi trả lời: “Dĩ nhiên thích.”
…Lẽ nào lại như vậy. Còn dám nói thích.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Phi: (Nổ tung) Hừ! Lại còn nói thích người khác. Ta đi đây, không thèm để ý đến nàng.
Quận chúa: Đứng lại! (Mặt ngạo kiều) Ngươi không thể cường thế một chút sao?
Hoa Phi: Cường thế là thế nào?
Quận chúa: Thì ép ta vào tường, cường hôn ta, sau đó bá đạo nói chỉ cho phép ngươi thích ta .
Hoa Phi: Như vậy xấu hổ?
Quận chúa: Chỗ nào xấu hổ. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rất lãng mạn sao?
Hoa Phi: (Nghiêm túc ôm lấy mặt Quận chúa) Lãng mạn nhất không phải là trong trời đông giá rét đêm tuyết tối bưng, ta bay qua đạo tường cao, tránh thoát canh phòng trùng điệp, lẻn vào căn phòng ấm áp của nàng để gặp nàng sao?
Quận chúa:… (ngượng ngùng nhào vào Đại Hoa trong ngực) ghét!