Ngày thứ hai ta rời khỏi cung, bên trong hoàng thành xảy ra biến cố.
Đêm đó đồng dạng tuyết bay phiêu phiêu tựa như lông ngỗng, gió bắc rít gào qua khắp đầu đường cuối ngõ. Ngự sử Lưu Công Minh và một số vị đại nhân tiếp nhận mật chỉ tiến cung trong đêm. Không lâu sau đó, mấy ngàn cấm vệ quân từ Hoàng thành hối hả lên đồn Tắc Hổ chặn đường một nhóm nhân mã khí thế hùng hục. Gió tanh mưa máu bất ngờ ập đến.
Định Vương cấu kết với Kinh Quốc có ý đồ tạo phản, sau khi sự tình bại lộ hắn muốn phái binh bức vua thoái vị. Trấn Bắc Tướng quân và tướng sĩ tử thủ cửa thành, sau đó Tấn Tiểu vương gia dẫn binh đến tiếp viện mới có thể đẩy lùi quân phản loạn. Định Vương bại trận bỏ trốn, cuối cùng hắn ta tự vẫn trước sông Lạc Hà, di thể được mang về mai táng ở viên của phía ngoài Hoàng Lăng. Đám dư đảng bị tịch thu gia sản, chém đầu. Mặc dù Thục Thái Phi, mẹ đẻ hắn không có dính líu đến tội trạng nhưng bà ấy vẫn thỉnh cầu được xuất cung xuống tóc làm ni cô, từ đó không màng thế sự. Dù hộ giá có công được thăng chức, Hách Thiện Trung vẫn từ quan hồi hương, không có tin tức…
Bụi bậm lắng xuống, mọi sự đều tốt đẹp. Giống như một vở tuồng đột ngột kết thúc, từng người rời sân khấu.
Cấm quân tại Vương phủ bỏ chạy, Quận chúa bình an trở về Thuận Thiên Thành, dân chúng hoan hô nghênh đón. Còn ta, mấy ngày sau khi mọi chuyện xảy ra, ta mới dùng tiền để biết được quá trình xảy ra từ đám người Linh Thông Ẩn. Sau khi hiểu rõ, ta không khỏi thổn thức một phen.
Hôm đó, ta từ trong cung trở về Thuận Thiên Thành để lại một phong thư trong Vương phủ rồi rời đi. Đến Liên minh để từ bỏ thân phận sát thủ, rửa tay chậu vàng rời khỏi giang hồ, chính thức chấm dứt kiếp sống sát thủ đã mười sáu năm kể từ khi ta bảy tuổi đến nay. Sau đó, ta trở về Ngạo Thiên Môn, quỳ trước mộ phần sư phụ hai ngày hai đêm để tạ tội.
Quyết định như thế này khiến ta hổ thẹn với sư môn nhưng tiếc rằng thế gian không có biện pháp song toàn, nếu ta muốn an ổn sống bên Quận chúa, tất nhiên ta phải vứt bỏ thân phận sát thủ. Chỉ mong tương lại ta có cơ hội thu nhận một đồ đệ thiên tư thông minh, sau đó để hắn tiếp nhận y bát để hắn kế thừa môn phái để tránh cho ta trở thành tội nhân của Ngạo Thiên Môn.
Còn phía sườn núi, ta kiểm tra mấy lần nhưng vẫn như cũ, không có bất kỳ tin tức gì của cố chủ, phi tiêu trước đó ta để lại vẫn chưa bị gở xuống. Việc này không hợp với lẽ thường cho lắm. Rõ ràng hắn ta bỏ ra rất nhiều tiền và tâm tư, kết quả lại như mặc kệ, không quan tâm, điều khiến ta có chút lưu ý đến thân phận thật sự của hắn.
Bất kể như thế nào, bỏ tiền ra để lấy tính mạng của Quận chúa là người rất đáng ghét. Cho dù là lí do rất chuẩn xác rằng Quận chúa quá đẹp.
Oa, thật là muốn nhanh chóng trở về bên cạnh Quận chúa mà.
Ta đẩy nhanh tốc độ xử lý các việc vụn vặt của Ngạo Thiên Môn, vất vả lắm mới xong xuôi hết mọi chuyện. Buổi chiều, việc cuối cùng là mời thợ thủ công đến sửa chữa phần mộ của sư phụ cũng đã xong. Ta trả tiền, sau đó tìm Sài bà đến dặn dò một phen, rốt cuộc ta yên tâm thu thập hành trang gấp rút chạy đến Thuận Thiên Thành.
Tính toán thời gian, ta còn cách phủ Quận chúa chín ngày đường nữa. Lòng ta nóng như lửa đốt gấp rút lên đường, không ngờ ta vừa đến trước cửa thành đã bị sư huynh bắt đi.
Huynh ấy dẫn ta đến một tửu lâu, gọi vài món ăn, sau đó hắn ngồi xuống thong thả ăn, dường như tâm trạng hắn tốt. Mặc dù ta nhớ nhung Quận chúa đến sốt ruột nhưng vẫn dằn lòng ngồi xuống, gắp thức ăn, rót rượu cho huynh ấy. Suy cho cùng, ta khó có được cơ hội ngồi ăn cơm với sư huynh mà. Hơn nữa ta hiểu, huynh ấy tự tìm đến ta, hẳn là có chuyện khẩn cấp gì đó.
Rốt cuộc là chuyện gì chứ? Ta âm thầm suy đoán trong lòng. Vậy mà chờ nửa ngày, câu đầu tiên sư huynh nói ra khiến ta thiếu chút nữa phun hết canh trong miệng ra: “Nếu muội và Trữ Thanh Ngưng ở bên nhau, huynh sẽ chúc phúc các ngươi.”
Ta không có nghe lầm chớ?!
“Sư huynh. Huynh. Huynh chúc phúc Quận chúa và muội?” Ta có chút không dám tin, trợn mắt nhìn huynh ấy, cố gắng tìm ra sơ hở gì đó từ gương mặt nghiêm túc này. “Không phải trước kia huynh còn nói…”
“Con người đều sẽ thay đổi.” Mặt huynh ấy không đổi sắc, tự rót đầy chén rượu của mình. “Muội cũng đừng lưỡng lự, đã yêu phải tranh thủ chứ.” Nói xong, sư huynh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, tiếp đó, huynh ấy kéo dài giọng than thở. “Haiz, Thay đổi là điều thường thấy ở con người* mà.”
*Thơ của Nạp Lan Tích Đức.
Phụt!! Người này thật sự là sư huynh của ta ư?!
Ta bị hơi thở u buồn đa cảm của người đối diện dọa sợ. Nhìn huynh ấy suy tư nửa ngày, ta phát hiện hình như sư huynh có điểm nào đó không giống trước đây. Ừm… đúng rồi. Khuôn mặt sư huynh mất đi một phần sát khí u ám, bây giờ lại loáng thoáng thêm mấy phần ôn hòa. Thật là kỳ quái.
“Tại sao huynh đột nhiên ủng hộ Quận chúa và muội bên nhau thế?” Ta không khỏi thắc mắc.
Nét mặt sư huynh thay đổi. Cúi đầu gắp thức ăn, một lúc sau huynh ấy mới khó khăn nói: “Nàng… nàng ta là một cô nương tốt đáng giá phó thác.”
Cảm giác rất trái lương tâm!
“Sư huynh, tại sao huynh không dám nhìn thẳng vào mắt muội khi nói chuyện.”
“Nói cái gì?!” Người nào đó thẹn quá hóa giận, trợn mắt dữ tợn nhìn ta. “Không biết lớn nhỏ!”
“Hì hì…” Ta ngưng cười, vội vàng gắp thức ăn để lấy lòng sư huynh. “Đừng nóng giận mà, mau ăn cá giấm* huynh thích nhất.”
*Một món ăn vùng Tây Hồ, Chiết Giang.
Xem ra nam nhân cũng rất hay thay đổi nha. Ta thật tò mò không biết nguyên do gì khiến huynh ấy sửa miệng, rõ ràng trước đó hắn còn nghiêm mặt hung dữ bắt ta cách xa Quận chúa một chút. Chỉ có điều… Nghe huynh ấy nói Quận chúa là cô nương tốt đáng để phó thác gì đó, tại sao nghe vào tai ta cảm thấy tự hào như vậy chứ.
A, chết tiệt, cái cảm giác ngọt ngào, thẹn thùng này là chuyện gì thế…
“Con gái lớn không thể giữ trong nhà!” Người đối diện đột nhiên cười lạnh kéo suy nghĩ của ta trở về. Ta ngượng ngùng sờ sờ mũi, lúc này ta mới ngồi thẳng dậy, thu hồi ý cười, chân thành nói. “Mặc dù muội không biết vì sao huynh bỗng thay đổi ý kiến nhưng có thể nhận được sự ủng hộ của mình, muội thật sự rất vui mừng.”
“Hừ, đừng vội đắc ý.” Sư huynh hừ lạnh, trở mặt, hình như ánh mắt có vài phần phức tạp. Huynh ấy từ tốn uống hết chén canh của mình mới nói tiếp. “Tóm lại cứ như vậy đi, chuyện nên nói ta cũng đã nói. Bây giờ muội có thể đi tìm tiểu tình nhân của muội, chớ ở đây mà hồn vía lên mây, tâm nhộn nhạo, ta nhìn thêm phiền.’’ Cuối cùng sư huynh còn tức giận bồi thêm một câu. “Vô dụng!”
“Này…” Ta chuẩn bị phản bác thì huynh ấy đã cầm gói đậu phộng và hơn nửa bình rượu trên bàn lên, ngay sau đó hắn đạp lên lan can phi thân xuống từ lầu hai. “Muội từng nói thiếu ta một bàn rượu và thức ăn, bữa này muội mời.”
“Ai ôi, sư huynh, trước hết huynh đừng đi vội như vậy mà.” Ta quát theo lưng sư huynh. “Trở lại tâm sự với muội một chút đi mà! Ví dụ như làm thế nào chung sống với người yêu, hoặc là chọc đối phương tức giận thì làm cách nào để dỗ dành nàng ấy vui vẻ đại loại.
Còn chưa dứt lời, một bình rượu bay đến. “Đừng có khoe khoang trước mặt ta!”
“Ây…” Ta đón được bình rượu, nhìn bóng người biến mất ở góc đường phía xa, lắc đầu cười khẽ. Sư phụ không còn, sư huynh chính là người thân duy nhất của ta. Giờ đây, huynh ấy đã tán thành chuyện của Quận chúa và ta, đương nhiên là lòng ta rất thoải mái.
Chỉ có điều vui quá hóa buồn. Bởi vì bây giờ ta… thật sự không dám trở về Tấn Vương phủ đây.
Thật ra tối hôm qua, lúc ở khách điếm, ta moi được chút tin tức mới nhất của Quận chúa từ đám người Linh Thông Ẩn, tâm trạng của nàng ấy mấy ngày nay hết sức tệ. Theo như lời của người Linh Thông Ẩn là sắc mặt âm trầm tựa như trời đông sương giá tháng Chạp, trong vòng năm bước lạnh buốt thấu xương…
Hiện tại, hẳn là Quận chúa vẫn còn đang nổi giận nhỉ, nàng ấy giận dữ như vậy là vì ta ư? Mặc dù lần này ta cũng chưa được nàng cho phép mà tự ý rời đi, nhưng ta cũng biết điều viết thư để lại nói bản thân đi xử lý chút việc, xong việc sẽ về ngay, vậy là không phải ta chọc giận nàng đâu ha.
Thế nhưng, ta vẫn nơm nớp lo sợ a.
Vậy… có cần chờ nàng ấy bớt giận rồi mới trở về?
Ta phiền não bóp trán, ngắm nhìn khung cảnh rạng rỡ hiếm thấy bên ngoài. Thời tiết ngày càng đẹp, đường phố cũng trở nên náo nhiệt hơn. Các cửa hiệu dọc phố tấp nập người ra kẻ vào, người đi đường nói cười vui vẻ. Vài chú chim sẻ đậu trên lan can của tiệm trà đối diện, nắng ấm chíu rọi lên mái ngói khiến cho số tuyết đọng còn sót lại đẹp long lanh, óng ánh.
Ngồi buồn xo hồi lâu, ta đang muốn gọi gã sai vặt trong điếm đem lên thêm một bình trà nóng thì thấy người dưới lầu bỗng nhiên xôn xao đứng dậy.
Trông ra phía xa, thì ra là xe ngựa Vương phủ tiến đến từ con phố đối diện. Quận chúa từ bên ngoài trở về? Lòng ta chợt dao động, cũng không quan tâm đến nỗi lo lắng nhỏ của mình, vội vàng trả tiền, xách bọc quần áo chạy xuống lầu. Chạy một đoạn ngắn, ta thấy cách đó không xa có rất nhiều người đi đường dừng chân trước cổng Vương phủ để nhìn lén.
Khoảnh khắc Quận chúa từ trong xe bước ra, bốn phía vang lên rất nhiều tiếng cảm thán bị kìm xuống. Nàng ấy chỉ mặc một bộ váy dài thắt eo màu nhạt, đeo một chiếc khăn che mặt thuần trắng, nàng được Đại Phương đỡ nhẹ xuống xe ngựa để lộ ra cổ tay trắng như tuyết, mười ngón tay non mềm tựa như gốc hành 葱根. Ta thấy thế trái tim rung động một hồi, không khỏi nhớ đến đêm đó lúc ta lẻn vào cung gặp nàng, cảm giác mềm mại, ấm áp khi nàng vươn tay xoa nhẹ mặt ta.
“Oa~~ Quả là mĩ nhân mà…” Lúc này trong đám người vây xem bên cạnh có một gã thư sinh phe phẩy quạt xếp, thở dài lên tiếng, ánh mắt dính chặt trên người Quận chúa khiến người khác rất khó chịu.
Hừ, tại sao ở đâu cũng có mấy kẻ bại hoại như thế này, trời rét lạnh bày đặt phe phẩy quạt, lại còn dám tơ tưởng đến Quận chúa nhà ta! Ta không khỏi mắng thầm trong lòng. Tiến mấy bước ngăn cản tầm mắt đáng ghét của hắn, sau đó ta trợn trừng dữ tợn nhìn hắn. Hắn sửng sốt một chút, đang muốn lên tiếng thì bỗng vang lên từng đợt chó sủa ở đằng sau khiến đám người xung quanh đều bị dọa sợ run.
“Gâu! Gâu Gâu!”
“A! Đừng đến đây!” Ta kinh ngạc xoay người lại thì thấy một cô nương trẻ khóc đến lê hoa đái vũ, cuống cuồng chạy về phía bọn ta, mà phía sau là một con chó hoa ban lớn đang điên cuồng đuổi theo nàng ta.
Phản ứng đầu tiên của ta là cảm thấy con chó này nhìn rất quen, tiếp đó, ta lại không đúng lúc nhớ đến đoạn kí ức “Cẩu kiến truy” mà ta trải qua năm đó, cho đến khi cô nương kia nhào vào trong ngực, ta cũng quên tránh ra.
Nàng ta tựa như vớ được cọng rơm cứu mạng mà bám trên người ta, liều mạng ôm chặt eo ta không buông, còn nhắm tịt mắt kêu khóc: “Cứu mạng a! Đừng đến đây!”
“Gâu gâu!”
Trong chớp mắt ta cảm thấy đau lỗ tai, eo càng đau hơn. Dù cả hai đều là nữ nhân nhưng cũng đừng có lợi dụng ta nhự vậy chứ cô nương! Còn các vị đại ca, đại thẩm bên cạnh, các người đừng chỉ đứng xem, mau giúp một tay đi, cô nương này siết ta đến nổi sắp ói luôn rồi!
“Này! Đại Hoa, mi chạy đến đó làm chi!” Một tiếng kêu to truyền đến từ cổng chính Vương phủ.
Ta bỗng giật mình, thiếu chút nữa đã lên tiếng đáp lại, nhưng ta kịp thời nhận ra đó là tiếng của Lôi đại tiểu thư. Nếu Lôi Kiều Kiều đến, vậy nhất định là nàng ta đang gọi con chó đốm lớn của nàng ta, cũng chính là cái con không biết xẩu hổ đang cắn chặt vạt áo của ta!
Đồ vô lương tâm, dù gì ta cũng từng hết lòng hết dạ chăm sóc ngươi một ngày, kết quả vừa thấy mặt đã nhào đến cắn áo ta! Một người đu trên mình, còn một con thì đứng bên cạnh lôi kéo, có cần phiền như vậy không chứ!
“Ồ, Thanh Ngưng tỷ, đây không phải là Hoa nhà tỷ sao.” Sau khi Lôi Kiều Kiều đến gần nhìn rõ diện mạo của ta thì ngạc nhiên nói. Nàng ta nói xong, những người chung quanh đều nhanh chóng lùi ra nhường đường, sau đó một người thong thả bước đến gần mang theo một cảm giác áp bách cực lớn, cuối cùng người đó dừng trước mặt ta.
Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc truyền vào tai. “Chịu trở về?”
Cơ thể ta cứng đờ. Từ từ ngẩng đầu chỉ thấy Quận chúa mím môi nhìn chằm chằm ta, vẻ tức giận trong đáy mắt tựa như mây đen chất chồng. Trong vòng năm bước chân lạnh buốt thấu xương gì đó, đám người Linh Thông Ẩn không hề gạt ta!
Sau đó, nàng ấy nhẹ nhàng liếc mắt nhìn vào ngực ta.
Chỉ một ánh mắt, cô nương kia bị dọa sợ đến nỗi hoa dung thất sắc* (mặt hoa tái nhợt), vội vàng buông ta ra, chạy trốn như bay.
Ta xoa bóp eo mình, dáng vẻ cười như không cười của Quận chúa khiến da đầu ta tê rần. Vội giật vạt áo ra khỏi miệng con chó kia, xốc hành lý lên vai, cười khan: “À, chuyện này, ha ha a đúng là trùng hợp mà…’’ Lời còn chưa dứt, người trước mặt đã tiến từng bước đến nắm cằm ta, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là nàng cho ta một lời giải thích hợp lý.”
Ồ — Quần chúng vây xem nhất thời kinh ngạc mà trầm trồ. Gã thư sinh làm màu vừa rồi cũng đờ ra há hốc mồm, cây quạt cầm trên tay cũng rơi xuống đất.
Ta hoàn toàn bị mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Quận chúa vây lấy. Ta thẹn thùng, khó xử mà cắn môi, khuôn mặt cũng có nóng lên nhưng lại không dám tránh khỏi tư thế mập mờ này, chỉ có thể đơ người. Mặc cho từng cái ánh mắt xung quanh tựa như dao găm đâm vào người mình
— Có chuyện gì về nhà rồi nói, đừng động tay động chân trước cửa mà Quận chúa, hình tượng ung dung, cao quý, thân thiện, lễ độ của nàng đều đã tan vỡ!
Cố tình vào đúng lúc này, một con chó lớn cũng đến góp vui, không biết nó kiếm được từ đâu một vòng cỏ, nó tha đến ném trước mặt ta, sau đó nó bày ra vẻ mặt quý phái ngoắc ngoắc đuôi với ta.
Đáng hận chính là ta cũng bị nó quấy nhiễu, quên mất tình thế nguy cấp trước mắt, ta không biết sống chết mà xua xua tay với nó. “Đi mau, muốn chơi ném đĩa gì cũng đừng đến tìm ta chứ! Tìm chủ…” Nói nửa chừng, sau khi nhớ ra ta vội ngậm miệng, khóc không ra nước mắt.
Trời ạ, ta làm ra chuyện ngu xuẩn gì thế này! Tình huống như thế không lo giải thích với Quận chúa, còn lơ là nàng ấy. Cái này chắc chắn là tội chết rồi!
“Ha, tốt lắm.” Quả nhiên, ánh mắt Quận chúa càng lạnh lùng hơn, nàng ấy đẩy ta ra, ngoảnh đầu bỏ đi.
“Ôi, đừng mà, chờ ta chút đi!” Ta hấp tấp đuổi theo, may mắn là đám người Đại Phương không có cản ta, ta một mạch đuổi theo đến phòng Quận chúa. “Quận chúa, ta sai rồi, nàng nghe ta giải thích đi!”
“Được, ngươi thử giải thích rõ xem!” Đột nhiên Quận chúa quay người lại, vung tay gạt toàn bộ chén trà trên bàn bên cạnh xuống. “Lần nào ngươi cũng như vậy! Muốn đến là đến, muốn đi là đi!”
Ta bị chấn động, ngơ ngác nhìn dáng vẻ tức giận của nàng ấy, không biết làm sao.
Hôm đó, ta liều lĩnh chạy trở về là muốn nhanh chóng gặp nàng nhưng kết quả thế nào? Thứ ta gặp được chỉ là một phong thư có đôi ba dòng!” Nàng ấy oán hận nhìn ta: “Ngay cả nhắn nhủ nhiều hơn vài câu cũng lười có phải không, chỉ để lại vài ba dòng rồi vứt bỏ ta, bắt ta chờ đợi.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói vốn sắc bén trở nên nhỏ dần, viền mắt cũng dần dần phiếm hồng. “Tại sao ngươi lại như vậy…”
Điệu bô thê tử oán trách này khiến lòng ta thắt lại.
“Cái gì! Để lại thư trốn đi?” Liôi Kiều Kiều đứng một bên nghe lén đột nhiên xông ra, sau đó nàng ta như bừng tỉnh ngộ ra, chỉa tay vào ta nói: “Há — ta vẫn không hiểu vì sao mấy ngày nay không thấy ngươi đâu, hóa ra ngươi đã sớm trốn khỏi Vương phủ, tự do tự tại nha!” Nói, có phải ngươi vừa ý công tử nhà nào cho nên hai người cùng nhau bỏ trốn không?”
Ta sắp quỳ lạy nàng ta. Lôi đại tiểu thư, ngươi đừng gây rối thêm nữa, ngươi không nhìn thấy mặt Quận chúa đã kết băng rồi ư!
Mắt thấy sắc mặt Quận chúa càng ngày càng đen, ta vội vàng giải thích: “Không phải như vậy. Ta sợ viết quá nhiều chuyện vặt vãnh vào thư sẽ khiến nàng khó chịu, cho nên ta chỉ nhắn nhủ vài dòng. Mà ta cũng nghĩ là chỉ chừng mười ngày là có thể trở về, không ngờ là chậm trễ như thế… Xin lỗi nàng.”
“Về chuyện này, ta sẽ kể toàn bộ cho nàng nghe nhưng không phải là bây giờ. Cho ta chút thời gian được không.” Ta vừa sốt ruột vừa đau lòng, tiến lên từng bước nắm tay Quận chúa, không ngoài dự kiến bị đẩy ra.
“Ha. Đừng tưởng nói như thế là ta sẽ tha thứ cho ngươi. Hiện giờ, ta không biết được rốt cuộc mình được mấy phân mấy lượng trong lòng ngươi.” Quận chúa cười lạnh, chán nản nói: “Đêm ở trong cung, ngươi nói những lời đó cũng chỉ để dỗ ta vui mà thôi nhỉ.”
“Không, lời ta nói đều là thật lòng.” Ta biết nàng ấy chỉ đang nói lẫy nhưng ta vẫn nóng nảy: “Nếu không tại sao ta lại…như thế với nàng.” Ta buột miệng nói ra câu này, nói đến phần sau lại như tiếng ruồi muỗi kêu. Ta nhìn sang chỗ khác, lỗ tai nóng bừng.
“Ơ, trước đó ngươi nói chuyện gì?” Lôi Đại tiểu thư lập tức đánh hơi được có gì đó không thích hợp, hai mắt phát sáng, bước đến gần. “Thật lòng chuyện gì? Ngươi đối với Thanh Ngưng tỷ thế nào?”
“Kiều Nhi!” Đến lúc này, ngay cả Quận chúa cũng không nhịn được lên tiếng quở trách nàng ta, thế nhưng giữa nét lạnh giá lại có thêm mấy phần đỏ ửng đáng ngờ. “Muội đi ra ngoài trước đi, tỷ sẽ sang tìm muội.”
“Ai, nhưng mà muội cũng muốn nghe nữa.” Lôi Kiều Kiều lập tức giở thủ đoạn làm nũng, ăn vạ, đáng tiếc nàng ta còn chưa nói hết đã bị Đại Phương lôi ra ngoài.
“Làm gì vậy, đừng kéo ta mà, ta vẫn chưa biết được đáp án đấy, trước đó nói chuyện gì đều là thật lòng nhỉ, nàng ta làm gì tỷ, Thanh Ngưng tỷ…” Giọng nói biến mất theo khe cửa.
Lúc cánh cửa phòng khép lại tựa như nó ngăn cách toàn bộ ánh sáng ấm áp. Quận chúa đứng ở nơi mờ tối, vẻ mặt của nàng ấy cũng trở nên không rõ ràng.
Bây giờ ta nên làm gì? Lòng ta lo sợ vừa định mở miệng nói chuyện thì Quận chúa đã lạnh lùng cắt ngang. “Ngươi cũng đi ra ngoài.”
“Hả?” Chẳng lẻ không phải nàng ấy muốn giữ một mình ta ở lại nói chuyện ư?
Quần chúa xoay người không hề nhìn đến ta nữa, giọng nói mang theo tia uy hiếp không cho cãi lại: “Trước khi ta tha thứ cho ngươi, không được xuất hiện trong tầm mắt ta.”
“Quận chúa…”
“Ra ngoài!”